Chương 89: Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu
Lâm Vãn Nguyệt đưa đội ngũ của Lý Nhàn hộ tống về Dương Quan Thành, thân thể đã cực độ mỏi mệt, hơn nữa nội tâm cũng sớm đã rách nát bất kham!
Lý Nhàn đã đến, cho Lâm Vãn Nguyệt kinh hỉ nhiều bao nhiêu thì thất vọng cùng thương tổn kèm theo cũng nhiều bấy nhiêu .
Ở trong lòng Lâm Vãn Nguyệt, khoảng cách củanàng cùng Lý Nhàn không chỉ là thân phận cùng địa vị, còn có giới tính!
Lâm Vãn Nguyệt có thể nỗ lực đi bước một leo lên vị trí cao hơn, sớm hay muộn cũng có một ngày có thể xứng đôi với Lý Nhàn, thế nhưng còn giới tính thì sao? Phải làm như thế nào để vượt qua, làm như thế nào để đền bù?!
Mấy năm nay, mỗi khi nhớ tới Lý Nhàn, Lâm Vãn Nguyệt không chỉ sẽ vì hôn kỳ càng ngày càng gần mà cảm thấy vô lực cùng tuyệt vọng, còn bởi vì nàng là một nữ nhân lại thích một nữ nhân khác mà cảm thấy tâm tư chính mình vô cùng xấu xí cùng bệnh hoạn.
Chỉ là Lâm Vãn Nguyệt lại như thế nào cũng không bỏ Lý Nhàn xuống được. Hơn nữa, càng tưởng niệm Lý Nhàn, liền sẽ càng thêm lâm vào trong rối rắm cùng tra tấn của chính bản thân mình. Cuối cùng hình thành một vòng tuần hoàn bế tắc ác tính bám đuổi không rời.
Một màn Lý Trung đỡ Lý Nhàn xuống xe ngựa nhìn như bình thường, lại cắt vào nội tâm Lâm Vãn Nguyệt hèn mọn mà lại mẫn cảm một vết thật sâu, khiến nó đau nhức rã rời, đồng thời cũng ép nát cọng rơm cố chấp cuối cùng trong lòng nàng.
Lâm Vãn Nguyệt một đường mơ màng hồ đồ, thật vất vả về tới Dương Quan Thành, hướng Lý Mộc xin phép xong liền trở lại Lâm phủ ở thành Nam nghỉ ngơi.
"Cữu cữu, đây là nhân sâm cùng linh chi ngàn năm Nhàn Nhi từ kinh thành mang đến, còn mang đến bốn...... ngự y tốt nhất, chờ lát nữa lại để bọn họ xem cho ngài, ngài nhất định sẽ không có việc gì."
Lý Nhàn nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng đáy mắt đã có chút xanh xao của Lý Mộc, trong lòng đau xót. Lý Nhàn tự nhiên biết Lý Mộc trúng loại độc gì. Độc này cũng không sẽ lập tức trí mạng, nhưng nếu ở trong vòng bảy ngày trúng độc không có được giải dược, liền sẽ không còn cách gì cứu chữa!
"Ôn nhu hương" là một loại độc mãn tính tra tấn người nhất. Tựa như tên của nó giống nhau, người trúng độc có thể cảm giác được rõ ràng thể chất chính mình dần dần trở nên suy yếu, lực lượng càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng trở thành một phế nhân tay trói gà không chặt. Cho đến khi suy yếu mà chết!
Lý Mộc nhìn cháu gái của mình biểu tình bi thống, an ủi cười, vỗ vỗ lên cánh tay đang đỡ tay mình, ngược lại thản nhiên trấn an nói: "Nha đầu ngốc, cữu cữu trúng chính là "Ôn nhu hương". Ta tin tưởng ngươi cũng đã nhìn ra, hiện tại độc tố đã xâm nhập sâu bên trong thân thể ta, bệnh tình cũng bắt đầu nguy kịch, thuốc và kim châm cứu cũng khó mà chữa. Hiện tại ta cũng chỉ có thể dựa vào ý chí liều chết chống đỡ. Không cần cữu cữu nhiều lời, ngươi đều minh bạch tất cả đúng hay không? Nếu không phải như vậy, mấy tháng nữa ngươi liền phải đại hôn, bệ hạ như thế nào ở cái thời khắc mấu chốt này lại đồng ý cho ngươi tới Bắc Cảnh thăm ta?"
Lý Mộc mạnh mẽ chống đỡ đến khi nói xong, liền bộc phát ra ho khan liên tiếp, hòa hoãn một hồi lâu, Lý Mộc mới tiếp tục nói: "Bất quá, bên trong Bắc Cảnh này ngoại trừ quân y lại không có người thứ hai biết được, ngươi phải đáp ứng cữu cữu trăm triệu lần không thể tiết lộ nửa câu. Thu hoạch vụ thu năm nay sẽ là một hồi chiến đấu ác liệt. Nếu tin tức này truyền ra chỉ sợ sẽ làm quân tâm đại loạn, khụ khụ khụ......"
Nói đến kích động, Lý Mộc lại lần nữa khống chế không được ho khan lên, mặt tái nhợt nghẹn đến đỏ bừng, cũng vô pháp đình chỉ thanh âm ho khan phát ra. Lý Mộc hướng tới Lý Nhàn xua xua tay.
"Cữu cữu...... Nhàn Nhi đều đã biết, ngài phải bảo trọng thân thể. Nhàn Nhi đỡ ngài ngồi xuống."
Lý Mộc một bên ho khan, một bên được Lý Nhàn đỡ ngồi xuống, lại khụ khụ một hồi lâu mới hoãn lại, tiếp nhận chén nước Lý Nhàn đưa đến, uống một ngụm, rồi lại phát ra một trận thở dài vô lực mà lại cảm khái.
Lý Mộc buông chén nước, đè thấp thanh âm mang theo xin lỗi đối với Lý Nhàn nói: "Là cữu cữu quá ngây thơ rồi. Lần trước ngươi tới...... đề nghị sự kiện kia, cữu cữu hẳn là phải đáp ứng ngươi. Sau lại cũng không nên nghe ngươi, chỉ phái một chút người như vậy hộ tống ngươi trở về! Ngươi nếu có cái cái gì ngoài ý muốn, ta như thế nào đối mặt với mẫu hậu ngươi, thân muội muội của ta a! Còn tốt a...... cũng may, Nhàn Nhi cát nhân thiên tướng, ai......Lâm Phi Tinh này là một hạt giống tốt, bối cảnh lại sạch sẽ, qua chút thời gian ta sẽ tự mình giáo phó hắn, thay ta thực hiện đề nghị ngày đó của ngươi. Cữu cữu còn có thể chống đỡ một quãng thời gian nữa. Trong tấu chương của ta cũng đề cử Lâm Phi Tinh, hy vọng sau khi ta chết...... Hắn có thể bảo toàn được Bắc Cảnh này, ta liền yên tâm!"
Lý Mộc nói xong, một thanh âm không hài hòa truyền tới từ bên ngoài đại trướng: "Đại soái...... Xin hỏi đại soái, Lâm Phi Tinh Lâm tướng quân hiện tại nơi nào?"
Nguyên lai là Lý Trung đang đi vào.
Lý Trung tuy rằng chán ghét Lâm Phi Tinh, nhưng bởi vì địa vị Bình Dương Hầu phủ ở trong Sở Vương phủ đã "lung lay sắp đổ", Lý Trung ảo tưởng: Hoàn thành nhiệm vụ Sở Vương giao, nhất cử "khôi phục" địa vị lúc trước.
Cho nên, sau khi tới được Dương Quan Thành, dàn xếp xong tất cả mọi chuyện, ngay cả Lý Mộc đều không có bái kiến liền đi tìm Lâm Phi Tinh.
Chỉ tiếc tìm một vòng cũng không tìm được, liền tới hỏi Lý Mộc.
Lý Trung tiến vào đại trướng thấy Lý Nhàn cũng ở đây, xấu hổ cười cười, vội đối với Lý Mộc hành lễ: "Trung nhi bái kiến cữu cữu, không biết cữu cữu gần đây thân thể như thế nào?"
Cái xưng hô này vừa ra, sắc mặt Lý Mộc trở nên có chút khó coi: Tuy rằng thánh chỉ ban hôn đã sớm hạ, hôn kỳ cũng tới gần, nhưng cháu gái của mình cũng chưa qua cửa. Cái xưng hô cữu cữu này cực kỳ không ổn, để người có tâm nghe xong, chắc chắn sẽ tổn hại danh dự cháu gái của mình!
Lý Mộc giương mắt nhìn nhìn Lý Nhàn, thấy bộ dáng người kia nhất phái phong khinh vân đạm, biểu tình bất biến, Lý Mộc đang suy yếu lại lâm vào một trận hoảng hốt, phảng phất như thấy được muội muội Lý Khuynh Thành của mình.
"Cữu cữu, ngài ngàn vạn nên bảo trọng thân thể. Nhàn Nhi nghe nói sau khi Hạnh biểu tỷ biết tình huống của ngài thì đã cực kỳ sốt ruột, tin tưởng ít ngày nữa vợ chồng Bình Đông tướng quân liền sẽ đến Bắc Cảnh thăm ngài."
trên mặt Lý Mộc lộ ra ý cười như từ phụ, gật đầu nói: "Hạnh Nhi tới cũng tốt, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nàng làm."
Lý Mộc nhìn nhìn Lý Nhàn, biết nàng cố ý đánh lạc hướng câu chuyện, muốn cho chính mình một cái bậc thang. Nếu là lúc trước Lý Mộc có lẽ liền sẽ cứ để như vậy, nhưng lúc này Lý Mộc tự biết thời gian không còn nhiều, ngược lại đã nhìn thấy không ít, sống càng thêm tiêu sái.
"Bình Dương Hầu thế tử, một tiếng cữu cữu này của ngươi, lão phu không dám nhận. Tuy rằng hôn kỳ tới gần, nhưng Nhàn Nhi một ngày không có gả đi, chúng ta còn một ngày không phải thân thích. Tiếng cữu cữu này của ngươi thật sự là thiếu chút suy nghĩ, không có lần sau!"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Trung trương lên hết đỏ rồi lại trắng, cuối cùng cũng chỉ có thể đôi tay ôm quyền bồi tội nói: "Đại soái giáo giáo huấn rất đúng, là vãn bối sơ sót."
"Hừ." Lý Mộc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Lão phu gần đây thân thể không dễ chịu. Quân vụ Bắc Cảnh toàn bộ giao cho Lâm Phi Tinh, hắn gần đây rất bận, đã có ba ngày không chợp mắt. Vừa rồi cùng lão phu xin nghỉ phép, trở về Lâm phủ ở thành Nam nghỉ ngơi rồi. Thế tử nếu muốn gặp hắn, tới Lâm phủ ở thành Nam tìm đi."
Lý Mộc tuy rằng là đang trả lời vấn đề của Lý Trung, nhưng vẫn đang nhìn Lý Nhàn.
Lý Nhàn ngầm hiểu, lại cùng Lý Mộc nói vài câu việc nhà, liền mang theo Lý Trung từ trong đại trướng lui ra.
"Thế tử nếu muốn đến Lâm phủ thành Nam, không bằng bổn cung cùng thế tử đi một chuyến đi. Bổn cung cùng Lâm tướng quân cũng coi như bạn cũ, hy vọng có thể giúp được thế tử một chút."
Lý Trung nghe vậy, mắt sáng ngời, vui vẻ nói: "Công chúa nếu nguyện ý hạ thấp thân phận tôn quý bồi Trung đi một chuyến này, vậy thì không thể có chuyện gì tốt hơn được nữa."
Lý Nhàn nhìn Lý Trung, ánh mắt dịu dàng, lộ ra một mạt ý cười nhàn nhạt, trả lời: "Thế tử nghiêm trọng. Nhân lúc sắc trời còn sớm, chúng ta hiện tại liền xuất phát đi."
Thành Nam Lâm phủ.
Lý Nhàn cùng Lý Trung ngồi ở phòng khách, Ngọc Lộ ở lại hầu hạ. Dư Nhàn gõ cửa từ bên ngoài nhìn vào bắt gặp được Lý Nhàn, ánh mắt chợt lóe, giơ tay ngăn Hổ Tử đang muốn đi thông báo Lâm Phi Tinh lại hỏi: "Nhị vị kia là ai a?"
Hổ Tử gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết, kia...... Cô nương nói là bạn cũ của lão gia, còn công tử nọ thì cùng cô nương tới."
Nói xong, mặt Hổ Tử đỏ lên. Hắn lớn như vậy chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp đến thế đâu!
Dư Nhàn nghe Hổ Tử nói như vậy, lập tức minh bạch vấn đề mấu chốt trong đó, ngăn Hổ Tử lại dặn dò nói: "Ta nghe nói lão gia chúng ta chính là ba ngày ba đêm không chợp mắt đấy! Chúng ta làm nô tài có phải hay không nên vì thân thể chủ tử mà suy nghĩ?"
Hổ Tử nghe xong như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn gật gật đầu nói: "Đúng vậy......"
"Như vậy, ngươi trước đừng đi đánh thức lão gia. Lúc này người mới nằm xuống ngủ một hồi không lâu, rất mệt! Làm không tốt sẽ phát giận lên ngươi. Tỷ tỷ ta hôm nay tâm tình tốt, giúp ngươi một phen! Ta đi vào trước ứng phó trong chốc lát, nhìn xem có thể hay không thỉnh bọn họ ngày khác lại đến, ngươi trốn vào phía sau cái cây kia. Nếu ta hướng ngươi vẫy vẫy khăn tay, ngươi lại đi kêu lão gia lên, thế nào?"
"Ai da! Vậy cảm ơn Dư Nhàn tỷ tỷ!"
Mặt mày Hổ Tử hớn hở hướng tới Dư Nhàn cúi người tạ ơn, nhanh như chớp chạy đến phía sau gốc cây, chỉ lộ ra một cái đầu, đối với Dư Nhàn mở to hai mắt trừng lên.
Dư Nhàn hơi hơi mỉm cười, hướng tới trong phòng khách đi.
"Nhị vị khách quý đến. Nô tỳ Dư Nhàn, là nha hoàn Lâm phủ. Gia đinh đã đi thỉnh lão gia. Lão gia chúng ta dạo này rất bận rộn, mấy ngày cũng chưa chợp mắt, chỉ sợ sẽ đến chậm một chút. Còn thỉnh nhị vị chớ trách móc."
Nói xong Dư Nhàn đi đến bên người Ngọc Lộ, nhỏ giọng nói thầm bên tai Ngọc Lộ nói: "Ta nhìn quần áo, cung cách của hai người này, không giống như những người bình thường. Ngươi làm sao lại không dâng hai chén trà lên, còn không mau đến phòng bếp, mang chút trà nóng bánh ngọt lại đây!"
Ngọc Lộ vừa nghe Dư Nhàn nói như vậy, bị dọa sợ vội vàng bưng khay hướng tới phòng bếp hấp tấp chạy tới.
"Chẳng trách chẳng trách!" Lý Trung cười tủm tỉm vẫy vẫy tay.
Lý Nhàn lại buông chung trà, không chút để ý hỏi: "Không biết Lâm lão gia bận rộn chuyện gì không?"
Nói xong còn liếc mắt nhìn Lý Trung một cái, Lý Trung cho rằng Lý Nhàn là đang giúp đỡ chính mình tìm hiểu tình báo, hướng tới Lý Nhàn lộ ra một nụ cười cảm kích.
"Ai da, cụ thể nô tỳ cũng không biết. Bất quá tin tức trong Dương Quan Thành này đều được truyền đi khắp nơi, ta xem nhị vị dường như đường xa mà đến, liền nói chút tin vỉa hè đi! Trước đó vài ngày lão gia nhà chúng ta tiếp nhận nửa khối binh phù Bắc Cảnh, hạ ba đạo quân lệnh......"
Lập tức, Dư Nhàn đem động thái của Lâm Vãn Nguyệt những ngày gần đây đều nói tường tận, cơ hồ Lý Nhàn hỏi cái gì Dư Nhàn liền đáp cái đó.
Nói xong, Dư Nhàn nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, xin lỗi đối Lý Trung nói: "Vị công tử này chớ trách! Gần đây, thường xuyên có vài người xa lạ không liên quan tới Lâm phủ, sợ là lão gia bị những người đó nhiễu phiền. Hơn nữa gần đây lão gia nhà chúng ta thật sự rất mệt. Còn thỉnh công tử phải chờ thêm một chút."
Lý Trung lập tức cảnh giác lên, hỏi: "Xin hỏi cô nương...... Là có người nào đến vậy?"
"Ai da, nô tỳ bất quá chỉ là một hạ nhân, không nhớ được nhiều như vậy đâu. Hôm nay còn tới một vị đó. Ai da, mang theo rất nhiều rương lớn, rương nhỏ...... Thời điểm nô tỳ phụng trà, phảng phất như nghe được hắn gọi là Công Kiên Phồn gì đó...... Cũng không nhớ rõ ràng."
"Quản sự Ung Vương phủ!" Lý Trung tự biết bản thân kích động đã nói lỡ, lập tức dừng câu chuyện.
Dư Nhàn đạm đạm cười, hướng tới Lý Trung nhún người hành lễ một cái: "Công tử tạm thời đừng nóng nảy, nô tỳ lại phái người đi thúc giục một chút."
Nói xong Dư Nhàn đi ra ngoài, hướng tới người núp phía sau gốc cây phất phất tấm khăn lụa trong tay. Hổ Tử vừa thấy liền thất vọng, từ sau thân cây đi ra, nhanh như chớp chạy đến phòng ngủ của Lâm Vãn Nguyệt.
Thời điểm Lâm Vãn Nguyệt mang theo vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện ở ngoài cửa phòng khách, Dư Nhàn đã sớm không còn ở đấy nữa, chỉ có một mình Ngọc Lộ ở lại hầu hạ, mới vừa mang lên trà nóng bánh ngọt, hết thảy đều hợp lễ nghi.
Lâm Vãn Nguyệt đứng ở cửa nhìn thấy Lý Nhàn, ngực có chút đau cũng có chút hoảng hốt. Vừa rồi ở trong mộng nàng cũng......
Lý Nhàn ngồi ở trên ghế cũng đang nhìn Lâm Phi Tinh. Thấy vẻ mặt hắn khó nén mệt mỏi, biểu tình tiều tụy, giống như tên đầu gỗ ngốc ngốc, ngơ ngẩn đứng bất động ngoài cửa, si ngốc nhìn chính mình, cũng không biết kiêng dè lại có chút oán trách. Lại nghĩ đến những chuyện Dư Nhàn vừa nói ban nãy, phát hiện mấy năm nay, cuộc sống của người này so với những gì viết trên quyên báo vất vả hơn rất nhiều. Trong lòng nàng lại trào ra một cổ tư vị khôn kể, ánh mắt nhìn Lâm Phi Tinh cũng phức tạp lên.
Lý Nhàn lại không có phát hiện, thời gian chỉ ngắn ngủn một ngày: Nàng đã bởi vì Lâm Phi Tinh mà "đánh mất đi thái độ bình thường" những hai lần.
Editor có lời muốn nói: Công chúa hành tui thảm quá rồi công chúa ! Tui đã cố hết sức ròi á, các bạn muốn hơn nữa thì tui cũng chịu à. Ôi cái lưng già của tui :
Bình luận truyện