Nữ Vương Giày Cao Gót
Chương 8: Bóng ảnh màn đen. Tia sáng vụt tắt
Nghe lên thật khiến người ta uể oải.
Một cảnh sát tuần tra chết dưới dao của kẻ vô danh. Gần đó còn có một cái xác nam.
Cảnh sát Ngô nhận được báo cáo, nhất quyết nhận định là “đao pháp linh hoạt”của Ma giết người khách sạn, Lâm Lập Duy lại khăng khăng cái này chẳng liên quan.
Dựa vào đâu?
Trực giác!
Hai người đồng thanh nói với cục trưởng.
Cục trưởng chỉ có nước thở dài.
**
“ Gần đây em nhớ tới rất nhiều chuyện…” Lương Tử Minh nói.
“ Chuyện gì?”
“ Không có gì, chuyện trước kia thôi.” Lương Tử Minh nói, lại múc một muỗng canh.
Họ ở trong nhà hàng gần cục cảnh sát, hưởng thụ thời gian sau tan tầm, lại nói, Lâm Lập Duy phát hiện mình vẫn chưa biết gì về tình trạng công việc của Lương Tử Minh, Lương Tử Minh không muốn nhắc tới, y cũng không muốn hỏi.
“ Chuyện gì trước kia?”
“ Chuyện thời cấp ba.”
“ Như vậy à…” Lâm Lập Duy cũng không quên, y một khắc cũng quên không được.
Y không quên ngày công bố kết quả thi đại học lần đó, Lương Tử Minh lạnh mắt nói với y, anh phản bội em. Cảm xúc của y đều bị nuốt mất, y biết hắn thích y, thậm chí là yêu y, hắn không chỉ một lần dùng hành động để thể hiện… Thậm chí một khắc cuối cùng hắn còn nguyện ý nói, ngay cả như vậy anh cũng không thể ngăn cản em thích anh…
Sau đó khóc lóc chạy đi, mà hắn có khóc không nhỉ? Với cái loại tính cách nữ sinh bé bỏng thích khóc kia, chắc chắn hắn sẽ khóc, tại sao lúc trước không ôm chặt lấy hắn? Vì lúc ấy còn chưa hiểu được, mỗi câu em thích anh của Lương Tử Minh đều là khẳng định, nhưng bản thân Lâm Lập Duy đều là dấu chấm hỏi, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, ra xã hội lại gặp lại, chẳng lẽ câu trả lời vẫn cứ là dấu chấm hỏi hay sao? Y tự nhận mình không trưởng thành sớm như Lương Tử Minh được, nghĩa vụ của học sinh cấp ba chẳng phải là học bài hay sao?
Thời gian hiện tại không phải bồi thường quá khứ, Lâm Lập Duy nói với mình như vậy, bằng không Lương Tử Minh cũng sẽ không tiếp nhận, tính tình hắn sẽ không cần sự tội nghiệp, dù lấy kẹo hắn thích đi dụ dỗ hắn, hắn vẫn sẽ kiên quyết lắc đầu. Bất quá điểm quật cường ấy cũng rất đáng yêu, Lâm Lập Duy thầm nghĩ.
“ Rất ngon!” Lương Tử Minh đột ngột nói.
“ Nhà hàng này không tồi nhỉ!” Lâm Lập Duy cười qua loa một cái, không muốn để Lương Tử Minh đoán được suy nghĩ mình.
“ Lập Duy, em hỏi anh, anh có muốn…” Lương Tử Minh đem đầu tới gần, thấp giọng nói. “Lập Duy, anh có muốn làm tình với em không?”
“ Cái gì?” Lâm Lập Duy đột ngột la lớn.
“ Suỵt! Nói nhỏ thôi! Anh muốn dọa người khác sao?”
“ Chúng ta đang ăn cơm! Là em dọa anh đấy!”
“Em muốn hỏi anh một câu!”
“ Nhưng chúng ta đang ăn cơm mà!”
“Mau trả lời em đi!” Dù sao thì hơi lớn tiếng ở quán cơm Tây vẫn sẽ có người chú ý. Lương Tử Minh ngượng ngùng uống một ngụm đồ uống.
“ Ăn xong rồi trả lời em đấy!”
Lâm Lập Duy ra sức trừng mắt đối phương.
“ Được rồi…”
Tiếp theo hai người lẳng lặng ăn cơm, bất quá trong lòng lại cuộn lên sóng dữ, y không thừa nhận Lương Tử Minh là người thích nói đùa, cho dù thái độ hắn rất giống.
—— hy vọng anh yêu em, hy vọng anh chiều em, hy vọng không quan tâm đến hiện thực, làm một giấc mộng đẹp vĩnh viễn ở cùng, anh có hiểu được không? Anh không thể ngăn cản em ngừng thích anh! Anh phản bội em!
“ Thế nào?” Ngón tay Lương Tử Minh nhẹ khoác lấy Lâm Lập Duy.
“ Cái gì thế nào?”
Trên đường có không khí tết, kỳ nghỉ mừng năm mới, Lâm Lập Duy nhớ ra, dường như còn chưa sắp xếp với cảnh sát Ngô.
“ Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em, em là hỏi anh rất nghiêm túc!”
“ Anh biết mà…” Y mặc ngón tay hắn nhẹ quấn lấy y, nhưng Lâm Lập Duy vẫn chú ý ánh mắt người trên đường, cho nên y làm bộ không có việc gì cắm tay vào túi.
“ Lập Duy, muốn tới nhà em không?”
Vẻ mặt cực kỳ hấp dẫn cùng âm thanh này, Lâm Lập Duy không thể cự tuyệt.
Hắn phảng phất như giao phó bản thân cho người bạn nhảy vừa ý, nhẹ đem tay và thân thể nặng nề giao phó cho y, nụ cười làm hai tay khép lại, giữa họ có nối bụi gai cùng dây leo, nhưng trong hoang dại cũng sẽ nở rộ hoa hồng, họ giẫm lên cánh hoa, xoay tròn, giống như cùng khiêu vũ trong vườn hoa thời gian như nước chảy, họ tay nắm tay, môi cùng đầu lưỡi lớn mật quấn quýt, như một lần trút xuống kích tình năm sáu năm thiếu thốn.
—— trái tim ứ đọng đã lâu, nhưng không vì thế mà đạt được phóng thích.
Em đẹp quá, tay y vuốt ve thân thể Lương Tử Minh, lưu lại dấu ấn như hoa anh đào bên cổ, mỗi cái đụng chạm đều như có lửa nóng xối vào, y muốn nhiều hơn.
Nói anh yêu em, Lương Tử Minh nói. Yêu anh, yêu anh, như sinh mệnh không thể thiếu nước ——
Khát cầu nhiều tình yêu hơn, hắn sẽ bị nhiệt tình của y làm bỏng.
Hôn em, Lương Tử Minh nói, hôn em…
Còn nữa, đừng quên ôm chặt lấy em…
***
“ Tử Minh, đến đây ——”
Gã nói như vậy.
“ Tử Minh, đến chỗ thầy này ——”
Thật lâu trước kia, có một người đàn ông nói như vậy với hắn.
“ Tử Minh, đến đây.”
Rèm cửa sổ trong phòng khép kín, một chút ánh đèn đường lộ ra trong khe hẹp, rất lâu, rất lâu trước kia, gã vươn bàn tay tựa như nắm chuông cừu nói một lời như vậy. Bàn tay dịu dàng của thầy Dư Thanh lại như muốn bóp chết mình.
“ Tử Minh, đến đây, em không phải thích thầy sao?”
Mà cái tay bên kia cũng cầm con dao lên.
“ Tử Minh, em không phải thích thầy sao?”
—— đừng!
Rèm cửa sổ trong phòng khép kín, hắn đột ngột mở mạnh mắt ra, ban đêm trong phòng có một chút ánh đèn đường xuyên thấu rèm cửa sổ trôi vào, lách qua khe hở hẹp.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, không muốn làm ồn Lâm Lập Duy – dường như ngủ rất sâu bên cạnh. Hắn đến nhà bếp rót ly nước, thật là, lại quên uống thuốc… Mỗi lần quên uống thuốc, hắn sẽ ngủ không ngon, thậm chí cảm thấy muốn ngạt thở, như sắp bị ai đó giết chết.
Nuốt vào mấy viên bao con nhộng, hắn ừng ực uống nước, rót thẳng nước vào, nghe thấy tiếng nước đổ ra.
Thật lãng phí, hắn thầm nghĩ, nhưng hắn chính là thích cảm giác cùng âm thanh nước chảy qua lòng bàn tay.
Tay vừa trượt, ly một tiếng rớt xuống đất tan thành mảnh vỡ, hắn đứng ngốc ở chính giữa, nghe âm thanh trở nên phức tạp.
“ Tử Minh? Em không sao chứ?”
Tiếng Lâm Lập Duy cắt ngang suy nghĩ hắn.
“Tử Minh?” Y lại kêu một tiếng, thấy Lương Tử Minh đứng bên cạnh mảnh ly vỡ. “Cẩn thận đi qua đây, anh tới giúp em quét sạch!” Sao lại biến thành cái dạng này? Lâm Lập Duy vặn chặt vòi nước, cầm chổi nhỏ vừa quét dọn vừa lẩm bẩm.
“ Xin lỗi…”
“ Lúc này nói “cám ơn” thỏa đáng hơn chứ?” Lâm Lập Duy lấy báo bọc mảnh vỡ ly thủy tinh lại.
“ Không, xin lỗi…”
“ Đồ ngốc, có chuyện gì cứ nói ra là được, tại sao phải chịu đựng một mình?” Lâm Lập Duy nhìn thẳng Lương Tử Minh. “Áp lực của em quá lớn, chúng ta không phải có hai người có thể sẻ chia sao?”
“ Hai người…?”
“Anh và em! Ngoài lời ngon tiếng ngọt ra, không thể nói cái khác hay sao?”
Lương Tử Minh rốt cuộc cười cười thoải mái, Lâm Lập Duy coi như là thế.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lương Tử Minh cười tiễn chân Lâm Lập Duy lo lắng, nhiều lần nói với Lâm Lập Duy thân thể khó chịu không muốn đi làm. Lâm Lập Duy gần như là bị hắn đẩy tới cửa.
Mây ngũ sắc bò lên phía tây, chậm rãi bị lấp kín, hắn nhìn một hồi lâu, sau đó tiếp điện thoại chuông vang quá lâu chuyển thành ghi âm.
“ Em không phải đã nói em không muốn ở cùng anh rồi sao!”
Lương Tử Minh nổi giận đùng đùng cắt điện thoại, cúi đầu, hắn không ngờ mình sẽ có phản ứng kích động như vậy.
Bạn trai chia tay đã hơn một năm yêu cầu tái hợp, đây không khỏi quá dây dưa…
“ Chỉ có anh mới có thể hiểu em” là ý gì? Trong lòng hắn liên tục lặp lại những lời này. Đó là một cơn ác mộng bi thảm! Đó là một cơn ác mộng bi thảm! Hắn phải tỉnh lại, mau chóng tỉnh lại! Con dao óng ánh trên bàn phảng phất như người gác đêm nhắc nhở, càng tối càng mỹ lệ, gõ vang chuông báo tang nguyện cầu, thánh giá trong nghĩa trang cũng chẳng đủ dùng.
Cho nên nói đi! Cậu còn không bằng ngài Hyde (1)! Duy nhất chính là cậu đẹp hơn bọn họ!
Tiếng cười lanh lảnh vang vang như chuông bạc, răng nanh nho nhỏ gợi cảm hơi lộ ra trong làn môi đỏ mọng, chúng ta phải làm đàn ông không thể kháng cự.
Bàn phím gõ vang như tiếng đàn huyên náo, cầm lấy con dao óng ánh, đêm sâu người vắng, hỏa cầu quang nhiệt trầm luân, chúng ta sẽ làm đàn ông cùng xuống địa ngục, qua sông theo nụ hôn của chúng ta, đó là khêu gợi lôi kéo, ngay cả người đưa đò cũng sẽ dè bỉu các ngươi, chờ xem, chờ bị hồn ma cô độc kéo vào trong vực sâu vạn trượng.
Hôm nay hắn lên mạng, phát hiện người đàn ông này, tuấn tú lịch sự, có thể tưởng tượng ra cảnh gã quy củ xách theo cặp hồ sơ, quy củ nhìn đồng hồ, thật sự không thú vị, hắn muốn đàn ông biết phiêu lưu một chút để làm hắn kinh ngạc.
“Lương Tử” nhớ tới bạn trai trước đây của Lương Tử Minh, ít nhất biết mua hoa về nhà. Bất quá đây gián tiếp tạo nên mong chờ cùng trông đợi của hắn, hắn không biết khi nào y mới hạ nút thắt tiếp theo. Kết quả, khoảng trống đợi chờ mỗi ngày thúc đẩy hắn uất giận.
Tiếng giày cao gót gấp gáp cho thấy hắn không kiên nhẫn, người đàn ông kia đến muộn, hắn cũng không lưu lại số điện thoại di động, vì không để người ta “theo dấu” hắn, gần đây có rất nhiều lý do cho cảnh sát xét tra khách sạn, rất nhiều khu đèn đỏ cũng bị phá tan, còn thật sự có hiệu suất…
Cuối cùng quyết định đếm tới mười, nếu không xuất hiện, hắn liền quay đầu rời đi.
Khi hắn đếm tới năm, “bạn trai trước đây” của hắn dắt một thiếu niên cỡ tuổi hắn hồi trước xuất hiện, rẽ vào trong khách sạn.
Hắn lén theo, họ thật sự rẽ vào!
Đây có gì đáng kinh ngạc? Bất quá, gợn sóng trong lòng lại dần dần mở rộng.
Đến lúc người đàn ông mục tiêu xuất hiện, hắn đã đếm tới chín phẩy năm.
“Gọi em Lương Tử.” Hắn nhẹ giọng nói, hất đầu một cái, gã cũng thức thời theo vào phòng.
Gã vội vã muốn cởi y phục Lương Tử, hắn cũng khẩn cấp rút dao ra cắt mặt người đàn ông, bất quá vì “bạn trai trước đây”, hắn không có tâm tư gì giải quyết người đàn ông này, gã có thể có vợ có con, có thể có anh chị em và cha mẹ, nhưng đây với Lương Tử mà nói cũng không quan trọng gì, quan trọng là khi cởi quần ra, gã cũng đã ruồng bỏ bọn họ.
Hắn rút dao ra, lấy giấy từ hộp khăn giấy lau sạch máu. Một nhát cuối cùng, hắn đóng con dao vào tim, đóng người đàn ông xuống giường. Hắn nghe được âm thanh cách vách, là tiếng “bạn trai trước đây” nói chuyện. Giày cao gót của hắn cũng nhịn không được phụ họa đi đến. Hắn không nghe rõ tiếng họ nói chuyện với nhau, nhưng hắn mơ hồ nghe thấy đối phương rên rỉ từ bên kia vách tường.
Hắn một lần nữa rút con dao đóng trên giường ra, rạch ngực người đàn ông, bất quá hắn không có kỹ thuật hoàn mỹ của Jack, nếu có thời gian cùng công cụ đặc biệt, giết người cũng có thể coi như một lĩnh vực nghệ thuật.
Từ gân cốt đến tủy sống, hắn có thể đánh gãy từng cái, từ khí quản đến thực quản, hắn có thể cắt lát từng đoạn. Lưỡi dao tanh ngọt như dính vào son môi khác loại, lưu lại để người đàn ông tự mình hút lấy, trở lại giai đoạn môi miệng và giai đoạn hậu môn của Freud (2) đi, ngươi nuốt hết thứ ngươi thải ra, ta tạm tha cho ngươi một mạng! Hắn đột ngột dùng sức đâm con dao xuyên thấu tầng da.
Cắt rách da, cắt mỡ cơ thể người, có lẽ Đảng Quốc xã (3) sẽ có hứng thú làm nó thành xà bông, hắn nghĩ thầm, lưỡi dao hình như còn dính đầy cholesterol, hắn từng đọc sách viết về trại tập trung của Đảng Quốc xã, họ sỉ nhục người Do Thái, ăn cái gì cũng không cho muỗng. Đây lại làm hắn nhớ tới nhà bếp có canh sôi ùng ục trong nồi, hương thơm bay ra bốn phía, nhưng hắn có thể chia sẻ cùng ai, hay cùng thưởng thức với ai? Một người nếm thử vị canh trong bếp, một người mang lên bàn chén đũa cùng những dĩa món ngon, đến cuối cùng tắt bếp, hai người gắp rau bỏ cho nhau…
Không cần tách vàng và hoa hồng cao cấp, hắn mong đợi hình ảnh kia.
Hắn hy vọng có được, cho nên… We can’t do anymore!
Con dao đóng trên trái tim dần mất nhiệt độ của người đàn ông, dra giường nhiễm máu như bông hoa trang trí. Bi thương của hắn không đến từ người đàn ông trước mắt. Hắn lật bóp da của gã, bên trong có mấy tờ tiền mặt một ngàn, đó là muốn trả cho hắn hay sao? Hắn nhét tiền mặt vào ***g ngực bị cắt rạch của gã, những thứ đó coi như phí đi đường của ngươi đi…
Hắn duyên dáng lắc lắc đầu, duỗi duỗi gân cốt, không thể để ý tới âm thanh vui vẻ cách vách, khoác áo choàng đen lên, đạp giày cao gót chậm rãi rời đi.
Đêm khuya như phủ màn đen lên bầu trời, ánh sáng le lói ngó xuống mặt đất sẽ chậm rãi trầm luân.
Tiếng giày cao gót từng bước đốt sáng lên sự sống, chỉ là không ai biết gợi lên hồi ức gì.
Bầu trời bao phủ màn đen, giày cao gót phảng phất như trông thấy vệ tinh vàng bạc đánh vào địa ngục khép kín. Bóng sáng lấp lánh, chậm rãi che lấp người an ổn. Còn có người ngồi trong văn phòng an ổn, cùng người đối mặt sao băng thì vội vàng né tránh.
(1) “Bác sĩ Jekyll và ngài Hyde” (Dr. Jekyll and Mr. Hyde), một con người có hai tính cách trái ngược thiện và ác – nhân vật trong tiểu thuyết “Trường hợp kỳ quặc của bác sĩ Jekyll và ngài Hyde” (Strange Case of Dr. Jekyll and Mr. Hyde) của R. L. Stevenson, một nhà văn người Scotland. Hai nhân vật Jekyll và Hyde này đã được chuyển thể thành phim rất nhiều lần, nội dung đều xoay quanh sự xung đột giữa tiến sỹ Jeckyll và Hyde, một bên là cái thiện và một bên là cái ác. Hyde là kẻ ác độc và tàn nhẫn trong khi Jeckyll lại là một người hiền lành và thân thiện.
Jekyll ngày đêm lần theo dấu vết một tên tội phạm giết người hàng loạt đã là nỗi ám ảnh của cư dân, rồi một ngày Jekyll phát hiện ra, con quỷ khát máu chính là mình, cũng là Hyde, hàng đêm đi lang thang trong thành phố và không ngừng gây án trong vô thức. Để chế ngự cái ác trong mình, tiến sỹ Jeckyll đã phải chế tạo thuốc và phụ thuộc vào nó để khống chế Hyde, nhưng không ngờ thuốc khiến cho Hydecàng ngày càng mạnh mẽ và tàn ác hơn. Có một cô gái đã vượt qua mọi rào cản để bao dung, dùng tình yêu của mình để cảm hóa Jekyll, nhưng đoạn cuối Jekyll đã thất bại, để Hyde lấn át lí trí của mình và tự cầm dao giết cô gái ấy, đến lúc tỉnh ra thì quá muộn.
(2) Sigmund Freud (tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud; 6/5/1856 – 23/9/1939) nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học.
S. Freud cho rằng tâm lý con người phát triển qua các giai đoạn khác nhau sau đây:
– Giai đoạn môi miệng (oral stage): từ khi sinh ra cho đến 1.5 tuổi. Sự thỏa mãn được thực hiện qua ăn uống, mút, bú mẹ. Nếu đứa trẻ trong thời kỳ này không được thoản mãn nhu cầu đó, nó sẽ có những cảm giác tiêu cực như tự ti, lo âu về sự an toàn vào những giai đoạn sau của cuộc đời.
– Giai đoạn hậu môn (anal stage): từ 1.5 – 3 tuổi. Sự thỏa mãn được thực hiện qua sự đi đại tiện, tiểu tiện. Thời kỳ này trẻ bắt đầu học cách kiểm soát cơ thể và môi trường xung quanh qua việc hướng dẫn của cha mẹ, việc quy định vệ sinh và các hoạt động giáo dục khác.
– Giai đoạn phân thân (phallic stage): từ 3 – 5 tuổi. Trong giai đoạn này có ba mặt phát triển chính: hứng thú ***, phát triển của siêu tôi, mở rộng phạm vi quá trình bảo vệ cái tôi.
– Giai đoạn tiềm ẩn (latance stage): từ 5 tuổi trở lên đến tuổi vị thành niên. Khi này trẻ học cách thăng hoa tình yêu đối với bố mẹ, được thể hiện bằng sự tôn kính.
– Giai đoạn cơ quan sinh dục ngoài (genital stage): là giai đoạn tuổi thanh niên và sang tuổi trưởng thành, khi này cá nhân đã có thể nhận thức và ý thức hành vi ở người lớn.
(3) Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa (tiếng Đức: Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei; viết tắt: NSDAP; gọi tắt: Nazi; gọi tắt trong tiếng Việt: Đảng Quốc xã) là đảng cầm quyền Đức trong thời kỳ Đức Quốc xã. Thủ lĩnh của đảng này, Adolf Hitler, được tổng thống Paul von Hindenburg bổ nhiệm chức thủ tướng Đức.
Một cảnh sát tuần tra chết dưới dao của kẻ vô danh. Gần đó còn có một cái xác nam.
Cảnh sát Ngô nhận được báo cáo, nhất quyết nhận định là “đao pháp linh hoạt”của Ma giết người khách sạn, Lâm Lập Duy lại khăng khăng cái này chẳng liên quan.
Dựa vào đâu?
Trực giác!
Hai người đồng thanh nói với cục trưởng.
Cục trưởng chỉ có nước thở dài.
**
“ Gần đây em nhớ tới rất nhiều chuyện…” Lương Tử Minh nói.
“ Chuyện gì?”
“ Không có gì, chuyện trước kia thôi.” Lương Tử Minh nói, lại múc một muỗng canh.
Họ ở trong nhà hàng gần cục cảnh sát, hưởng thụ thời gian sau tan tầm, lại nói, Lâm Lập Duy phát hiện mình vẫn chưa biết gì về tình trạng công việc của Lương Tử Minh, Lương Tử Minh không muốn nhắc tới, y cũng không muốn hỏi.
“ Chuyện gì trước kia?”
“ Chuyện thời cấp ba.”
“ Như vậy à…” Lâm Lập Duy cũng không quên, y một khắc cũng quên không được.
Y không quên ngày công bố kết quả thi đại học lần đó, Lương Tử Minh lạnh mắt nói với y, anh phản bội em. Cảm xúc của y đều bị nuốt mất, y biết hắn thích y, thậm chí là yêu y, hắn không chỉ một lần dùng hành động để thể hiện… Thậm chí một khắc cuối cùng hắn còn nguyện ý nói, ngay cả như vậy anh cũng không thể ngăn cản em thích anh…
Sau đó khóc lóc chạy đi, mà hắn có khóc không nhỉ? Với cái loại tính cách nữ sinh bé bỏng thích khóc kia, chắc chắn hắn sẽ khóc, tại sao lúc trước không ôm chặt lấy hắn? Vì lúc ấy còn chưa hiểu được, mỗi câu em thích anh của Lương Tử Minh đều là khẳng định, nhưng bản thân Lâm Lập Duy đều là dấu chấm hỏi, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, ra xã hội lại gặp lại, chẳng lẽ câu trả lời vẫn cứ là dấu chấm hỏi hay sao? Y tự nhận mình không trưởng thành sớm như Lương Tử Minh được, nghĩa vụ của học sinh cấp ba chẳng phải là học bài hay sao?
Thời gian hiện tại không phải bồi thường quá khứ, Lâm Lập Duy nói với mình như vậy, bằng không Lương Tử Minh cũng sẽ không tiếp nhận, tính tình hắn sẽ không cần sự tội nghiệp, dù lấy kẹo hắn thích đi dụ dỗ hắn, hắn vẫn sẽ kiên quyết lắc đầu. Bất quá điểm quật cường ấy cũng rất đáng yêu, Lâm Lập Duy thầm nghĩ.
“ Rất ngon!” Lương Tử Minh đột ngột nói.
“ Nhà hàng này không tồi nhỉ!” Lâm Lập Duy cười qua loa một cái, không muốn để Lương Tử Minh đoán được suy nghĩ mình.
“ Lập Duy, em hỏi anh, anh có muốn…” Lương Tử Minh đem đầu tới gần, thấp giọng nói. “Lập Duy, anh có muốn làm tình với em không?”
“ Cái gì?” Lâm Lập Duy đột ngột la lớn.
“ Suỵt! Nói nhỏ thôi! Anh muốn dọa người khác sao?”
“ Chúng ta đang ăn cơm! Là em dọa anh đấy!”
“Em muốn hỏi anh một câu!”
“ Nhưng chúng ta đang ăn cơm mà!”
“Mau trả lời em đi!” Dù sao thì hơi lớn tiếng ở quán cơm Tây vẫn sẽ có người chú ý. Lương Tử Minh ngượng ngùng uống một ngụm đồ uống.
“ Ăn xong rồi trả lời em đấy!”
Lâm Lập Duy ra sức trừng mắt đối phương.
“ Được rồi…”
Tiếp theo hai người lẳng lặng ăn cơm, bất quá trong lòng lại cuộn lên sóng dữ, y không thừa nhận Lương Tử Minh là người thích nói đùa, cho dù thái độ hắn rất giống.
—— hy vọng anh yêu em, hy vọng anh chiều em, hy vọng không quan tâm đến hiện thực, làm một giấc mộng đẹp vĩnh viễn ở cùng, anh có hiểu được không? Anh không thể ngăn cản em ngừng thích anh! Anh phản bội em!
“ Thế nào?” Ngón tay Lương Tử Minh nhẹ khoác lấy Lâm Lập Duy.
“ Cái gì thế nào?”
Trên đường có không khí tết, kỳ nghỉ mừng năm mới, Lâm Lập Duy nhớ ra, dường như còn chưa sắp xếp với cảnh sát Ngô.
“ Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em, em là hỏi anh rất nghiêm túc!”
“ Anh biết mà…” Y mặc ngón tay hắn nhẹ quấn lấy y, nhưng Lâm Lập Duy vẫn chú ý ánh mắt người trên đường, cho nên y làm bộ không có việc gì cắm tay vào túi.
“ Lập Duy, muốn tới nhà em không?”
Vẻ mặt cực kỳ hấp dẫn cùng âm thanh này, Lâm Lập Duy không thể cự tuyệt.
Hắn phảng phất như giao phó bản thân cho người bạn nhảy vừa ý, nhẹ đem tay và thân thể nặng nề giao phó cho y, nụ cười làm hai tay khép lại, giữa họ có nối bụi gai cùng dây leo, nhưng trong hoang dại cũng sẽ nở rộ hoa hồng, họ giẫm lên cánh hoa, xoay tròn, giống như cùng khiêu vũ trong vườn hoa thời gian như nước chảy, họ tay nắm tay, môi cùng đầu lưỡi lớn mật quấn quýt, như một lần trút xuống kích tình năm sáu năm thiếu thốn.
—— trái tim ứ đọng đã lâu, nhưng không vì thế mà đạt được phóng thích.
Em đẹp quá, tay y vuốt ve thân thể Lương Tử Minh, lưu lại dấu ấn như hoa anh đào bên cổ, mỗi cái đụng chạm đều như có lửa nóng xối vào, y muốn nhiều hơn.
Nói anh yêu em, Lương Tử Minh nói. Yêu anh, yêu anh, như sinh mệnh không thể thiếu nước ——
Khát cầu nhiều tình yêu hơn, hắn sẽ bị nhiệt tình của y làm bỏng.
Hôn em, Lương Tử Minh nói, hôn em…
Còn nữa, đừng quên ôm chặt lấy em…
***
“ Tử Minh, đến đây ——”
Gã nói như vậy.
“ Tử Minh, đến chỗ thầy này ——”
Thật lâu trước kia, có một người đàn ông nói như vậy với hắn.
“ Tử Minh, đến đây.”
Rèm cửa sổ trong phòng khép kín, một chút ánh đèn đường lộ ra trong khe hẹp, rất lâu, rất lâu trước kia, gã vươn bàn tay tựa như nắm chuông cừu nói một lời như vậy. Bàn tay dịu dàng của thầy Dư Thanh lại như muốn bóp chết mình.
“ Tử Minh, đến đây, em không phải thích thầy sao?”
Mà cái tay bên kia cũng cầm con dao lên.
“ Tử Minh, em không phải thích thầy sao?”
—— đừng!
Rèm cửa sổ trong phòng khép kín, hắn đột ngột mở mạnh mắt ra, ban đêm trong phòng có một chút ánh đèn đường xuyên thấu rèm cửa sổ trôi vào, lách qua khe hở hẹp.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, không muốn làm ồn Lâm Lập Duy – dường như ngủ rất sâu bên cạnh. Hắn đến nhà bếp rót ly nước, thật là, lại quên uống thuốc… Mỗi lần quên uống thuốc, hắn sẽ ngủ không ngon, thậm chí cảm thấy muốn ngạt thở, như sắp bị ai đó giết chết.
Nuốt vào mấy viên bao con nhộng, hắn ừng ực uống nước, rót thẳng nước vào, nghe thấy tiếng nước đổ ra.
Thật lãng phí, hắn thầm nghĩ, nhưng hắn chính là thích cảm giác cùng âm thanh nước chảy qua lòng bàn tay.
Tay vừa trượt, ly một tiếng rớt xuống đất tan thành mảnh vỡ, hắn đứng ngốc ở chính giữa, nghe âm thanh trở nên phức tạp.
“ Tử Minh? Em không sao chứ?”
Tiếng Lâm Lập Duy cắt ngang suy nghĩ hắn.
“Tử Minh?” Y lại kêu một tiếng, thấy Lương Tử Minh đứng bên cạnh mảnh ly vỡ. “Cẩn thận đi qua đây, anh tới giúp em quét sạch!” Sao lại biến thành cái dạng này? Lâm Lập Duy vặn chặt vòi nước, cầm chổi nhỏ vừa quét dọn vừa lẩm bẩm.
“ Xin lỗi…”
“ Lúc này nói “cám ơn” thỏa đáng hơn chứ?” Lâm Lập Duy lấy báo bọc mảnh vỡ ly thủy tinh lại.
“ Không, xin lỗi…”
“ Đồ ngốc, có chuyện gì cứ nói ra là được, tại sao phải chịu đựng một mình?” Lâm Lập Duy nhìn thẳng Lương Tử Minh. “Áp lực của em quá lớn, chúng ta không phải có hai người có thể sẻ chia sao?”
“ Hai người…?”
“Anh và em! Ngoài lời ngon tiếng ngọt ra, không thể nói cái khác hay sao?”
Lương Tử Minh rốt cuộc cười cười thoải mái, Lâm Lập Duy coi như là thế.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lương Tử Minh cười tiễn chân Lâm Lập Duy lo lắng, nhiều lần nói với Lâm Lập Duy thân thể khó chịu không muốn đi làm. Lâm Lập Duy gần như là bị hắn đẩy tới cửa.
Mây ngũ sắc bò lên phía tây, chậm rãi bị lấp kín, hắn nhìn một hồi lâu, sau đó tiếp điện thoại chuông vang quá lâu chuyển thành ghi âm.
“ Em không phải đã nói em không muốn ở cùng anh rồi sao!”
Lương Tử Minh nổi giận đùng đùng cắt điện thoại, cúi đầu, hắn không ngờ mình sẽ có phản ứng kích động như vậy.
Bạn trai chia tay đã hơn một năm yêu cầu tái hợp, đây không khỏi quá dây dưa…
“ Chỉ có anh mới có thể hiểu em” là ý gì? Trong lòng hắn liên tục lặp lại những lời này. Đó là một cơn ác mộng bi thảm! Đó là một cơn ác mộng bi thảm! Hắn phải tỉnh lại, mau chóng tỉnh lại! Con dao óng ánh trên bàn phảng phất như người gác đêm nhắc nhở, càng tối càng mỹ lệ, gõ vang chuông báo tang nguyện cầu, thánh giá trong nghĩa trang cũng chẳng đủ dùng.
Cho nên nói đi! Cậu còn không bằng ngài Hyde (1)! Duy nhất chính là cậu đẹp hơn bọn họ!
Tiếng cười lanh lảnh vang vang như chuông bạc, răng nanh nho nhỏ gợi cảm hơi lộ ra trong làn môi đỏ mọng, chúng ta phải làm đàn ông không thể kháng cự.
Bàn phím gõ vang như tiếng đàn huyên náo, cầm lấy con dao óng ánh, đêm sâu người vắng, hỏa cầu quang nhiệt trầm luân, chúng ta sẽ làm đàn ông cùng xuống địa ngục, qua sông theo nụ hôn của chúng ta, đó là khêu gợi lôi kéo, ngay cả người đưa đò cũng sẽ dè bỉu các ngươi, chờ xem, chờ bị hồn ma cô độc kéo vào trong vực sâu vạn trượng.
Hôm nay hắn lên mạng, phát hiện người đàn ông này, tuấn tú lịch sự, có thể tưởng tượng ra cảnh gã quy củ xách theo cặp hồ sơ, quy củ nhìn đồng hồ, thật sự không thú vị, hắn muốn đàn ông biết phiêu lưu một chút để làm hắn kinh ngạc.
“Lương Tử” nhớ tới bạn trai trước đây của Lương Tử Minh, ít nhất biết mua hoa về nhà. Bất quá đây gián tiếp tạo nên mong chờ cùng trông đợi của hắn, hắn không biết khi nào y mới hạ nút thắt tiếp theo. Kết quả, khoảng trống đợi chờ mỗi ngày thúc đẩy hắn uất giận.
Tiếng giày cao gót gấp gáp cho thấy hắn không kiên nhẫn, người đàn ông kia đến muộn, hắn cũng không lưu lại số điện thoại di động, vì không để người ta “theo dấu” hắn, gần đây có rất nhiều lý do cho cảnh sát xét tra khách sạn, rất nhiều khu đèn đỏ cũng bị phá tan, còn thật sự có hiệu suất…
Cuối cùng quyết định đếm tới mười, nếu không xuất hiện, hắn liền quay đầu rời đi.
Khi hắn đếm tới năm, “bạn trai trước đây” của hắn dắt một thiếu niên cỡ tuổi hắn hồi trước xuất hiện, rẽ vào trong khách sạn.
Hắn lén theo, họ thật sự rẽ vào!
Đây có gì đáng kinh ngạc? Bất quá, gợn sóng trong lòng lại dần dần mở rộng.
Đến lúc người đàn ông mục tiêu xuất hiện, hắn đã đếm tới chín phẩy năm.
“Gọi em Lương Tử.” Hắn nhẹ giọng nói, hất đầu một cái, gã cũng thức thời theo vào phòng.
Gã vội vã muốn cởi y phục Lương Tử, hắn cũng khẩn cấp rút dao ra cắt mặt người đàn ông, bất quá vì “bạn trai trước đây”, hắn không có tâm tư gì giải quyết người đàn ông này, gã có thể có vợ có con, có thể có anh chị em và cha mẹ, nhưng đây với Lương Tử mà nói cũng không quan trọng gì, quan trọng là khi cởi quần ra, gã cũng đã ruồng bỏ bọn họ.
Hắn rút dao ra, lấy giấy từ hộp khăn giấy lau sạch máu. Một nhát cuối cùng, hắn đóng con dao vào tim, đóng người đàn ông xuống giường. Hắn nghe được âm thanh cách vách, là tiếng “bạn trai trước đây” nói chuyện. Giày cao gót của hắn cũng nhịn không được phụ họa đi đến. Hắn không nghe rõ tiếng họ nói chuyện với nhau, nhưng hắn mơ hồ nghe thấy đối phương rên rỉ từ bên kia vách tường.
Hắn một lần nữa rút con dao đóng trên giường ra, rạch ngực người đàn ông, bất quá hắn không có kỹ thuật hoàn mỹ của Jack, nếu có thời gian cùng công cụ đặc biệt, giết người cũng có thể coi như một lĩnh vực nghệ thuật.
Từ gân cốt đến tủy sống, hắn có thể đánh gãy từng cái, từ khí quản đến thực quản, hắn có thể cắt lát từng đoạn. Lưỡi dao tanh ngọt như dính vào son môi khác loại, lưu lại để người đàn ông tự mình hút lấy, trở lại giai đoạn môi miệng và giai đoạn hậu môn của Freud (2) đi, ngươi nuốt hết thứ ngươi thải ra, ta tạm tha cho ngươi một mạng! Hắn đột ngột dùng sức đâm con dao xuyên thấu tầng da.
Cắt rách da, cắt mỡ cơ thể người, có lẽ Đảng Quốc xã (3) sẽ có hứng thú làm nó thành xà bông, hắn nghĩ thầm, lưỡi dao hình như còn dính đầy cholesterol, hắn từng đọc sách viết về trại tập trung của Đảng Quốc xã, họ sỉ nhục người Do Thái, ăn cái gì cũng không cho muỗng. Đây lại làm hắn nhớ tới nhà bếp có canh sôi ùng ục trong nồi, hương thơm bay ra bốn phía, nhưng hắn có thể chia sẻ cùng ai, hay cùng thưởng thức với ai? Một người nếm thử vị canh trong bếp, một người mang lên bàn chén đũa cùng những dĩa món ngon, đến cuối cùng tắt bếp, hai người gắp rau bỏ cho nhau…
Không cần tách vàng và hoa hồng cao cấp, hắn mong đợi hình ảnh kia.
Hắn hy vọng có được, cho nên… We can’t do anymore!
Con dao đóng trên trái tim dần mất nhiệt độ của người đàn ông, dra giường nhiễm máu như bông hoa trang trí. Bi thương của hắn không đến từ người đàn ông trước mắt. Hắn lật bóp da của gã, bên trong có mấy tờ tiền mặt một ngàn, đó là muốn trả cho hắn hay sao? Hắn nhét tiền mặt vào ***g ngực bị cắt rạch của gã, những thứ đó coi như phí đi đường của ngươi đi…
Hắn duyên dáng lắc lắc đầu, duỗi duỗi gân cốt, không thể để ý tới âm thanh vui vẻ cách vách, khoác áo choàng đen lên, đạp giày cao gót chậm rãi rời đi.
Đêm khuya như phủ màn đen lên bầu trời, ánh sáng le lói ngó xuống mặt đất sẽ chậm rãi trầm luân.
Tiếng giày cao gót từng bước đốt sáng lên sự sống, chỉ là không ai biết gợi lên hồi ức gì.
Bầu trời bao phủ màn đen, giày cao gót phảng phất như trông thấy vệ tinh vàng bạc đánh vào địa ngục khép kín. Bóng sáng lấp lánh, chậm rãi che lấp người an ổn. Còn có người ngồi trong văn phòng an ổn, cùng người đối mặt sao băng thì vội vàng né tránh.
(1) “Bác sĩ Jekyll và ngài Hyde” (Dr. Jekyll and Mr. Hyde), một con người có hai tính cách trái ngược thiện và ác – nhân vật trong tiểu thuyết “Trường hợp kỳ quặc của bác sĩ Jekyll và ngài Hyde” (Strange Case of Dr. Jekyll and Mr. Hyde) của R. L. Stevenson, một nhà văn người Scotland. Hai nhân vật Jekyll và Hyde này đã được chuyển thể thành phim rất nhiều lần, nội dung đều xoay quanh sự xung đột giữa tiến sỹ Jeckyll và Hyde, một bên là cái thiện và một bên là cái ác. Hyde là kẻ ác độc và tàn nhẫn trong khi Jeckyll lại là một người hiền lành và thân thiện.
Jekyll ngày đêm lần theo dấu vết một tên tội phạm giết người hàng loạt đã là nỗi ám ảnh của cư dân, rồi một ngày Jekyll phát hiện ra, con quỷ khát máu chính là mình, cũng là Hyde, hàng đêm đi lang thang trong thành phố và không ngừng gây án trong vô thức. Để chế ngự cái ác trong mình, tiến sỹ Jeckyll đã phải chế tạo thuốc và phụ thuộc vào nó để khống chế Hyde, nhưng không ngờ thuốc khiến cho Hydecàng ngày càng mạnh mẽ và tàn ác hơn. Có một cô gái đã vượt qua mọi rào cản để bao dung, dùng tình yêu của mình để cảm hóa Jekyll, nhưng đoạn cuối Jekyll đã thất bại, để Hyde lấn át lí trí của mình và tự cầm dao giết cô gái ấy, đến lúc tỉnh ra thì quá muộn.
(2) Sigmund Freud (tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud; 6/5/1856 – 23/9/1939) nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học.
S. Freud cho rằng tâm lý con người phát triển qua các giai đoạn khác nhau sau đây:
– Giai đoạn môi miệng (oral stage): từ khi sinh ra cho đến 1.5 tuổi. Sự thỏa mãn được thực hiện qua ăn uống, mút, bú mẹ. Nếu đứa trẻ trong thời kỳ này không được thoản mãn nhu cầu đó, nó sẽ có những cảm giác tiêu cực như tự ti, lo âu về sự an toàn vào những giai đoạn sau của cuộc đời.
– Giai đoạn hậu môn (anal stage): từ 1.5 – 3 tuổi. Sự thỏa mãn được thực hiện qua sự đi đại tiện, tiểu tiện. Thời kỳ này trẻ bắt đầu học cách kiểm soát cơ thể và môi trường xung quanh qua việc hướng dẫn của cha mẹ, việc quy định vệ sinh và các hoạt động giáo dục khác.
– Giai đoạn phân thân (phallic stage): từ 3 – 5 tuổi. Trong giai đoạn này có ba mặt phát triển chính: hứng thú ***, phát triển của siêu tôi, mở rộng phạm vi quá trình bảo vệ cái tôi.
– Giai đoạn tiềm ẩn (latance stage): từ 5 tuổi trở lên đến tuổi vị thành niên. Khi này trẻ học cách thăng hoa tình yêu đối với bố mẹ, được thể hiện bằng sự tôn kính.
– Giai đoạn cơ quan sinh dục ngoài (genital stage): là giai đoạn tuổi thanh niên và sang tuổi trưởng thành, khi này cá nhân đã có thể nhận thức và ý thức hành vi ở người lớn.
(3) Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa (tiếng Đức: Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei; viết tắt: NSDAP; gọi tắt: Nazi; gọi tắt trong tiếng Việt: Đảng Quốc xã) là đảng cầm quyền Đức trong thời kỳ Đức Quốc xã. Thủ lĩnh của đảng này, Adolf Hitler, được tổng thống Paul von Hindenburg bổ nhiệm chức thủ tướng Đức.
Bình luận truyện