Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 206: Kẻ đứng sau màn là ai?



Đối với chuyện nợ môn này, Lãnh Tâm Nhiên ngược lại rất bình tĩnh: "Vâng."

May là thầy Trương trước sau như một nghiêm cẩn, nghe lời này vẫn là không nhịn được khóe miệng co giật mấy cái: "Con nợ môn? Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra ở trên người con chứ? Những cuộc thi gì đó, sao con có thể không nắm giữ đây?"

Mới bắt đầu giọng nói ngược lại bình tĩnh, nhưng là từ từ, chính là càng ngày càng kích động, gần với gào thét rồi.

"Không được, ông nội muốn gọi điện thoại đi hỏi , chuyện này nhất định là có chỗ nào lầm." Trương lão càng nghĩ càng thấy chuyện này không thể nào sẩy ra, trực tiếp đứng lên chuẩn bị đi gọi điện thoại hỏi thăm tình huống.

Lãnh Tâm Nhiên một tay ngăn ông cụ lại: "Ông nội, chuyện này không gấp. Giờ con chính là nợ môn rồi, hơn nữa không phải một môn, mà là năm môn, trong đó một môn bỏ thi, bốn môn khác đều là xấp xỉ 50 điểm."

"Đây tuyệt đối không thể nào!"

Nếu như nói thời điểm khi biết Lãnh Tâm Nhiên nợ môn thầy Trương vẫn còn nghi hoặc không hiểu, vậy hiện tại nghe lời này, đó chính là 100% khẳng định chuyện này nhất định có gì ẩn tình rồi. Theo như tài năng của Lãnh Tâm Nhiên, đừng nói là nợ môn, dù là thi sáu mươi bảy mươi điểm cũng không thể, càng đừng nói đến đến chuyện rớt năm môn. Chuyện này, tuyệt đối là có người cố ý giở trò.

"Chuyện này tuyệt đối là có người cố ý giở trò quỷ. Những tên kia thật là càng ngày càng không biết điều rồi. Xem ra nếp sống trường học cần cải thiện một chút. Có vài người quá lâu không ai dậy dỗ hắn, liền quên dòng họ mình là gì!" Thầy Trương giận đến cả khuôn mặt đều đỏ.Ông cả đời chuyên tâm vào sự nghiệp giáo dục ,hiện tại thêm học thuật giới càng khiến người khác khó có thể vượt qua. Ông coi trọng nhất là bồi dưỡng người tài, đối với chuyện trường học bồi dưỡng nhân tài lại cực kỳ quan tâm, hiện tại ở trước mặt ông xảy ra loại chuyện như vậy, điều này làm cho ông sao có thể khoan dung nổi?

"Tâm Nhiên đừng nóng vội, chuyện này ông nội nhất định giúp con giải quyết. Ông tin tưởng con, nơi này nhất định là có người nào đó đang cố ý giở trò quỷ, tài nghệ của con, ông là người rõ ràng nhất ."

Thầy Trương một mặt nghĩ tới nên giáo huấn đám to gan lớn mật kia thế nào, một mặt vẫn không quên cho an ủi Lãnh Tâm Nhiên, chỉ sợ cô vì chuyện này mà tâm tình ảnh hưởng.

Lãnh Tâm Nhiên vội vàng ngăn ông lại, thầy Trương phản ứng so với dự đoán còn kịch liệt hơn rất nhiều. Loại phản ứng kịch liệt này khiến cho cô vừa cảm động vừa lo lắng, cảm động Thầy Trương quan tâm mình, lại lo lắng ông bởi vì chuyện này mà thân thể bị chọc tức.

"Ông nội,người đừng vội. Chuyện này con có thể tự xử lý được." Thầy Trương giận đùng đùng ngồi xuống ghế dựa, Lãnh Tâm vội vàng rót cho ông chén nước, sau đó mới chậm rãi nói: "Con biết chuyện này là có người cố ý giở trò nhằm vào con. Cô Vương cũng cảm thấy như vậy, thật ra thì bình thường ban lãnh đạo sẽ không chủ động nói về thành tích học tập với sinh viên, đến lúc có điểm tự có thể đi tra hệ thống website trường. Nhưng cô Vương là một người rất có trách nhiệm, cho nên khi chứng kiến phiếu điểm lớp liền sau cảm thấy có cái gì không đúng, lập tức cho con biết. Cô ấy gọi điện thoại thầy chủ nhiệm, hi vọng có thể phúc tra lại bài thi của con, nhìn lại một chút xem có hay không có vấn đề gì, nhưng cuối cùng là bị cự tuyệt.Vừa rồi,con có nhờ viện trưởng đích thân ký tên để phúc khảo lại thành tích nhưng vẫn bị cự tuyệt. Giáo viên đó lấy lý do quy định của trường chỉ cho phúc khảo sau hai tuần để cự tuyệt con ."

"Chó má!" Nghe những lời này Thầy Trương càng thêm bực tức, trực tiếp đập một cái xuống mặt bàn tròn nhỏ. Ly trà trên bàn bị chấn động vang lên rầm rầm, nhưng tất cả mọi thứ cũng không sánh nổi sự tức giận của ông lúc này.

Thấy bộ dáng thầy Trương tức sùi bọt mép như vậy,Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được khóe miệng giật giật: "Con biết rõ,chuyện này là có người cố ý nhằm vào con, chẳng qua bây giờ trước tiên tra được người phía sau rồi hẵng nói. Nếu không,đem thành tích sửa đổi như vậy cũng chỉ là chuyện tạm thời , không tìm được hung thủ sau chuyện này,thì loại chuyện như vậy sẽ còn xảy ra . Đề phòng được một lần, nhưng liệu quanh năm suốt tháng thời thời khắc khắc lúc nào cũng đề phòng được không."

Nghe những lời nói này của Lãnh Tâm Nhiên, khiến ông cụ dần dần tỉnh táo lại. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh ung dung của cô, giọng nói trưng chìm: "Con có nghi nghờ ai không?"

Lãnh Tâm Nhiên quả quyết lắc đầu: "Không có." Nói xong còn dùng giọng nói bất đắc dĩ bổ sung: "Con đã đắc tội với quá nhiều người , mỗi người đều có động cơ, cụ thể là người nào, không thể biết được."

Nói những lời này xong,tựa như cô còn có nhiều bất đắc dĩ.

Khi nghe cô nói như vậy,Thầy Trương ngược lại nghe được một chút đầu mối. Một cô gái mười tám tuổi có thể ở Yến kinh có thể ảnh hưởng lớn như vậy, cũng coi là hơn người rồi.

"Chuyện này ông nội có thể tạm thời không nhúng tay vào, nhưng chờ con tìm được hung thủ là người nào sau đó ông liền cho người đi điều tra rõ ràng toàn bộ. Ông tuyệt đối không cho phép Yến Đại xuất hiện cái loại người vì tư lợi đem lợi ích học sinh đặt một bên."

Tiếng nói của ông cụ như tiếng sấm.

Lãnh Tâm Nhiên dĩ nhiên là gật đầu: "Vâng, con hiểu biết rõ."

Lúc ra về đã là hơn tám giờ tối. Lãnh Tâm Nhiên thực hiện hứa hẹn của mình, ở nhà thầy Trương một ngày, mãi cho đến khi ăn cơm tối xong mới ra về.

Ngồi trên xe, nhìn màn đêm cô đơn, trên vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên cũng không có chút mệt mỏi nào, mà tràn đầy năng lượng. Cặp mắt đen kia luôn là làm cho người ta cảm giác bị đè ép, lấp lánh có hồn, phát ra ánh sáng sắc bén.

Ở trong nơi đêm tối này, Lãnh Tâm Nhiên như đang mai phục trong rừng rậm, không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mục tiêu, chú ý tất cả động tĩnh chung quanh.

"Là nữ vương sao? Điện thoại của cậu không gọi được,mình đoán chừng là cậu đang bận chuyện quan trọng."

Vào lúc này, Triệu Nghị điện thoại tới. Điện thoại vừa thông, đối phương liền truyền đến một tràng rống dài.

Lãnh Tâm Nhiên cười thầm, thầm nghĩ quả nhiên là nhắc tào tháo, tào tháo đến. Xem ra cô và Triệu Nghị vẫn có chút tâm liên tương thông.

"Ừ, hiện tại không sao, giờ cậu ở đâu? Không có gi bận thì trực tiếp tới chỗ ở tôi đi, tôi có việc muốn tìm cậu giúp một tay." Triệu Nghị làm sao không chịu, cậu đã từng đến nhà của Lãnh Tâm Nhiên rồi, sau khi cúp điện thoại liền đi đến nhà cô.

Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên chạy về nhà, Triệu Nghị cũng vừa lúc chạy tới. Triệu Nghị rất ưa thích chỗ ở hiện tại của Lãnh Tâm Nhiên nhưng giờ nhà này là nhà của hai đứa trẻ con, nghe bọn chúng mềm mại mà kêu "Anh" thì hai mắt càng thêm dịu dàng, đặc biệt là đứa trẻ Nguyễn Bạch đó, phấn điêu ngọc trác, đáng yêu vô cùng.

"Tiểu Tường, mang Tiểu Bạch đi chơi, chị và anh muốn tán gẫu một ít chuyện." Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị đi vào thư phòng.

Thư phòng không lớn, trên thực tế cô ở chỗ này ở cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều ở cùng Thần chính là trong ngôi nhà nhỏ ấm áp kia.Thư phòng được bố trí rất tinh xảo ,đồ trang trí bên trong không phải rất nhiều, giống như cùng một dạng với thầy Trương , trong phòng phần lớn là sách, nhưng là mấy thứ trang trí tất cả đều là đồ Trân Phẩm.

"Nữ vương,chuyện nợ môn là sao? Nếu là nói bọn Kỳ Nhi nợ môn mình đều không tin, chớ nói chi là cậu, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra! Bài kiểm tra cuối kỳ, ngay cả mình cũng cảm thấy đơn giản, nữ vương làm sao có thể không thông qua đây? Có phải hay không lại có người đang giở trò sau lưng nữ vương?"

Đi theo Lãnh Tâm Nhiên lâu nên mưa dầm thấm đất, sức quan sát của Triệu Nghị bây gờ so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều. Vừa ngồi xuống liền bắt đầu thao thao bất tuyệt nói hoài nghi của mình.

Lãnh Tâm Nhiên ngược lại rất bình tĩnh, trước tiên rót cho mình cùng Triệu Nghị một chén nước, sau đó mới ngồi ở trên ghế nhàn nhã thở phào: "Đúng là có người ở cố ý nhằm vào tôi, cho nên tôi tìm đến cậu nhờ giúp đỡ."

Triệu Nghị nháy mắt mấy cái, bày tỏ khốn hoặc: "Nữ vương, có cái gì mình có thể làm cậu cứ việc nói đi, chỉ là mình còn có thể giúp nữ vương cái gì a, nữ vương so với mình lợi hại hơn rất nhiều mà."

Lãnh Tâm Nhiên cười, chỉ vào cái bao Triệu Nghị mang bên mình: "Cậu mang theo máy vi tính chứ?"

Triệu Nghị lập tức hiểu rõ ý tứ của cô, lập tức liền mang bao đặt ở bên cạnh mở ra lấy laptop: "Đây là bảo bối của mình, đương nhiên nó theo mình như hình với bóng rồi. Tốt lắm, nữ vương, mình cùng đồng bạn đã chuẩn bị sẵn sàng, nói đi, muốn mình làm cái gì?"

"Cậu có biết thầy chủ nhiệm học viện của tôi không?" Mặc dù Triệu Nghị không phải sinh viên học viện tài chính nhưng Lãnh Tâm Nhiên tin tưởng,Triệu Nghị đối với chuyện trong học viện khẳng định so với mình biết nhiều.

Thầy chủ nhiệm a, Triệu Nghị nháy mắt mấy cái, ở trên máy tính gõ một cái rất nhanh tìm đến thông tin mình muốn: "Đây rồi. Sinh năm 65, trình độ học vấn là trên tiến sĩ (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp trước mắt là Phó Giáo Sư.).Nơi này có tất cả tư liệu về ông ta, nữ vương muốn xem cái gì?"

Lãnh Tâm Nhiên bước lại gần, đối với việc Triệu Nghị trực tiếp xâm nhập hệ thống thông tin của Yến Đại để tìm tư liệu thì là bình tĩnh cực kì. Dù sao, phương pháp Triệu Nghị luyện tập máy vi tính chính là xâm lấn các loại trang web. Khó khăn càng cao càng hưng phấn, hệ thống thông tin Yến Đại có cấp độ rất cao, nhưng là so với những trang web cơ mật thì còn kém xa. Huống chi tốc độc của Triệu Nghị rất nhanh, cũng không có làm số liệu bên trong thay đổi gì, khi tìm thấy tài liệu liền lập tức rời khỏi, cũng dọn dẹp không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Trên chiếc máy vi tính này,nhìn rất bình thường, không khác gì máy tính của sinh viên bình thường cả, nhưng chỉ người trong nghề mới có thể nhìn ra được. Máy tính hiệu Tennansfonce mà sinh viên bình thường ít có cơ hội dùng đến, giá thị trường ở chừng hai mươi vạn. Nhưng là đây chỉ là nguyên bản mà thôi, máy tính mà hiện tại Triệu Nghị sử dụng, đã được cậu thay đổi toàn bộ , những phần mềm bên trong, toàn bộ do chính cậu thiết kế. Cái máy này phải nói là cực kỳ cao cấp, có thể nói, nếu như bán đấu giá máy này giá tiền tuyệt đối là trên trăm vạn, hơn nữa còn là Đô-la. Những phần mềm bên trong, tùy tiện lấy một cái tung ra thị trường cũng có thể thu vào vài tỷ.

Lãnh Tâm Nhiên biết máy vi tính này là trân quý, mỗi lần thấy Triệu Nghị ôm nó dáng vẻ giống như đang ôm bà xã mình liền không nhịn được cứng lưỡi.

"Nữ vương, cậu tìm tư liệu thầy chủ nhiệm làm gì? Chẳng lẽ chuyện này là do ông ta làm?"

"Tài nghệ của cậu bây giờ có thể xâm nhập được thông tin Internet không?."

Lãnh Tâm Nhiên không trả lời vấn đề, mà là hỏi câu ngược lại.Triệu Nghị sửng sốt một chút, sau đó gãi gãi đầu cười khúc khích: "Có thể.Nhưng thời gian phải trong vòng một phút, thời gian thêm chút sẽ bị phát hiện."

"Ừ, một phút là đủ rồi. Cậu hãy tra ghi chép cuộc trò chuyện trong một tuần của ông ta đi."

Hiện tại trên căn bản là Lãnh Tâm Nhiên chỉ lệnh một cái Triệu Nghị liền thao tác hành động.

Lãnh Tâm Nhiên ở bên cạnh nhìn Triệu Nghị mười ngón tay gõ như bay trên bàn phím, rất dễ nhận thấy xâm lấn thông tin hệ thống đối với cậu mà nói khó khăn vẫn là rất lớn. Lãnh Tâm Nhiên vừa nhìn động tác Triệu Nghị, vừa đếm thời gian. Lúc đếm tới ba mươi mấy giây, Triệu Nghị rốt cuộc cũng xâm nhập thành công, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tìm được tài liệu mình muốn copy bản chính đó, ở thời điểm năm mươi giây cuối cùng hoàn thành tất cả động tác, sau đó xóa hết tất cả dấu vết,Triệu Nghị mới nhẹ nhàng mà thở ra.

Dưới tình huống này, Triệu Nghị sẽ không trách Lãnh Tâm Nhiên làm người khác khó chịu, điều cậu nghĩ chính là, nếu như mình có thể lợi hại hơn nữa, chuyện sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đợi đến lúc nghỉ xong, Triệu Nghị đem thứ vừa mới tìm cho Lãnh Tâm Nhiên nhìn: "Nữ vương, đây chính là thứ cậu muốn."

Lãnh Tâm Nhiên chỉ máy in cách đó không xa: "In ra đi, đoán chừng phải từ từ tìm."

Triệu Nghị tìm được ghi chép trò chuyện, trong đó chỗ tốt lớn nhất chính là trên phần ghi chép trò chuyện có hiển thị tên, nói cách khác, chỉ cần theo phần ghi chép này tìm tuyệt đối có thể tìm được nhân vật khả nghi trong thời gian ngắn.

Chỉ là, hai người cầm phần tài liệu này nhìn rất nhanh sắc mặt liền thay đổi. Đặc biệt là Triệu Nghị, sắc mặt càng thêm quái dị, nhìn thấy mấy cái tên kỳ cục trên giấy thì khóe miệng co giật không ngừng: "10086" "10658" "114" "110." Đây là cái lộn xộn lung tung gì vậy?

Những cái tên này lại là mã số di động bình thường. Tình huống này, khiến Triệu Nghị nhớ lại một câu chuyện cười rất lưu hành trong thời gian trước? Chuyện cười là như vậy, có một nam thanh niên liên lạc cùng lúc với bạn gái bây giờ và bạn gái trước, duy trì mối quan hệ mập mờ không rõ. Vì phòng ngừa bạn gái hiện tại phát hiện, hắn đột nhiên thay đổi tên bạn gái trước đổi thành "10086." Kết quả là, mỗi lần điện thoại di động kêu không ngừng, thấy trong tin nhắn ngắn lời ngon tiếng ngọt, hắn liền cố làm bản thân vô tội nói: "Bây giờ 10086 thật là quá lừa bịp rồi, cả ngày lẫn đêm phát loại tin nhắn mập mờ này, xem ra tin nhắn cố vấn di động gần đây còn nói cả về tình yêu."

Phía trên phần ghi chép này, Triệu Nghị tìm được, trong một tuần lễ chủ nhiệm và 10086 liên lạc mười lần, 10658 liên lạc 7 lần, 114 liên lạc 3 lần, mà 110 chỉ có một lần.

“Chủ nhiệm Hoàng thật đúng là có vấn đề." Triệu Nghị trong lòng suy nghĩ nếu lấy luôn cả nội dung tin nhắn của mấy người này, nhất định sẽ phát hiện không ít chuyện tình thú vị.

"Tìm được rồi."

Triệu Nghị bên này suy nghĩ lung tung, bên kia Lãnh Tâm Nhiên đã tìm kiếm thấy vật mình muốn. Phần ghi chép này,số xa lạ không ít, nhưng là Lãnh Tâm Nhiên còn là phát hiện nơi này có mấy mã số vô cùng khả nghi. Một mã số 139, một là 182, còn có cả 134 ,ba mã số này đều là mã số xa lạ, nhưng cuộc trò chuyện ghi chép cũng đã ngoài ba lượt, trong đó số 139 có số lần nhiều nhất. Trừ ba mã số trong này, còn có một cuộc gọi của thư ký Diêu. Lãnh Tâm Nhiên chú ý đến người này, là bởi vì vấn đề thời gian. Thời gian cú điện thoại này gọi đến, là không lâu sau khi cô nghe vị giáo viên kia gọi điện cho Hoàng Quý. Nói chính xác là nội trong một giờ. Ở phía trước này còn có một dãy số điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút, đem số điện thoại này báo cho Triệu Nghị: "Cậu giúp tôi tra một chút xem cái số này có phải của phòng giáo vụ hay không."

Cái này, so với lúc trước dễ dàng hơn rất nhiều. Bởi vì hệ thống giáo vụ trong trường học sẽ lưu lại rất nhiều phương thức liên lạc với người phụ trách.Chỉ sau 2 phút, Triệu Nghị liền tìm thấy tài liệu mình muốn: "Đây nữ vương, là một giáo viên nam tên Phương Thắng."

"Tốt lắm, trên căn bản đã xác định."

Lãnh Tâm Nhiên cười: "Số này có lẽ là người liên lạc với Hoàng Quý."

Cả buổi điều tra tổng cộng không tốn đến một tiếng. Nhưng là chuyện này mặc dù có thể thuận lợi như vậy, tuyệt đối là bởi vì gặp phải đối tượng là Lãnh Tâm Nhiên, nếu như là người khác, tuyệt đối sẽ không thể tìm được nhiều đầu mối trong thời gian ngắn như vậy.

Đầu tiên, là Lãnh Tâm Nhiên đặt máy nghe trộm mini trong phòng làm việc, từ nơi này cô biết được tin tức của Hoàng Quý. Tiếp theo lợi dụng tài năng của Triệu Nghị, tìm được ghi chép trò chuyện của chủ nhiệm, cuối cùng chuyển mục tiêu lên người thư ký Diêu.

"Tốt lắm, Triệu Nghị, chuyện này tạm ổn rồi. Chuyện còn lại, tôi có thể xử lý. Đợi lát nữa tôi đưa cậu trở về."

Giải quyết đống chuyện này xong, tâm tình của ai cũng rất tốt.

Triệu Nghị cũng cười theo: "Không cần, mình chờ tài xế tới đón là được. Nữ vương, đợi khi tìm được người kia, nhất định không cần nhẹ nhàng tha thứ. Cư nhiên dám táy máy tay chân vào chuyện thế này, thật là không biết sống chết!"

Chỉ là, có thể do hành động của Lãnh Tâm Nhiên đã bứt dây động rừng, khoảng chín giờ sáng ngày thứ hai, Lãnh Tâm Nhiên liền nhận được điện thoại của Triệu Nghị. m thanh trong điện thoại là hoang mang sợ hãi, Lãnh Tâm Nhiên nghe được Triệu Nghị nói tin tức song ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

"Thật sao?"

Lãnh Tâm Nhiên âm thanh lạnh lẽo, giống như gió tháng chạp lạnh thấu xương. Triệu Nghị hốt hoảng: "Đúng vậy a, nữ vương, giờ làm thế nào? Mình vừa thấy tin công bố trên webside cách đây mười phút. Nói thẳng bởi vì cậu nợ quá nhiều môn nên bị nghỉ học."

"Không có việc gì, bọn họ chột dạ mới có thể hoảng loạn như vậy. Nhưng càng hốt hoảng thì đối với chúng ta càng có lợi, gấp gáp sẽ dẫn đến sai lầm, cứ như vậy chúng ta chỉ phải chờ đợi sẽ tìm được cơ hội phản kích."

Lãnh Tâm Nhiên ngược lại rất bình tĩnh, chỉ là trên mặt cười, thật sự là lạnh kinh người.

Triệu Nghị vẫn là không quá yên tâm, dù sao tin tức này cũng đã truyền đến trên mạng rồi, sẽ rất nhanh toàn trường đều biết. Chuyện như vậy, thật còn có cơ hội sao?

"Cậu tiếp tục làm việc chuyện của công ty đi, chuyện này bây giờ không cần phải để ý đến. Có chuyện gì tôi sẽ thông báo." Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt nói.

Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên vẻ mặt nặng nề hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây. Mạnh dương chần chừ một lúc, hỏi dò: "Tiểu thư, thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?"

Hắn thấy Lãnh Tâm Nhiên không sợ trời không sợ đất không gì làm không được , lại có thể biết lộ ra loại vẻ mặt phiền não này, thật sự là làm cho người ta ngoài ý muốn. Anh ngược lại tò mò, là ai có thể để cho cái Tiểu Quái Vật này phiền não như vậy.

Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn lên Mạnh Dương thận trọng trước mặt, không chút để ý nói: "Anh biết Hoàng Quý không?"

"Chủ nhiệm học viện tài chính? Tôi biết rõ. Nghe nói ông ta có quan hệ không tệ với một thế gian, địa vị ở trường cũng rất cao. Chỉ là ở Yến Đại, trên căn bản có thể làm quan lớn đều không phải là người bình thường. Như chuyện Hoàng Quý có quan hệ với nhà thế gia cũng không phải chuyện gì không thế tưởng tượng nổi.”

"Thế gia?"

Tin tức này cũng ngoài dự liêu của cô. Cô vốn là chỉ là tùy ý nói một câu thế này, căn bản không có kỳ vọng gì, không ngờ cư nhiên thật có thể lấy được đầu mối. Hiện tại, cô là ngày càng tin tưởng câu "Người đang làm thì trời đang nhìn"

"Ưmh. . . Hình như là. . . " Mạnh Dương thấy vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên thay đổi, đoán được chuyện này khẳng định rất quan trọng, liền vùi đầu khổ sở nghĩ. Chỉ là anh đã ra trường nhiều năm, đối với người này cũng chỉ là tin vỉa hè chứ không thực sự tiếp xúc qua. Bây giờ nhớ lại, cũng chỉ có thể tìm được chút ấn tượng mờ nhạt. Ngay cả tin tức có quan hệ với nhà thế gia, cũng là một lần trên bữa tiệc không cẩn thận biết.

"A, nghĩ tới, hình như là Đông Phương gia. Ừ, là Đông Phương gia, nghe nói vợ trước của ông ta là một người nhà Đông Phương tách ra ở riêng, sau đó ông ta sang California học trên tiến sĩ, sau khi trở về nước thì nhờ vào quan hệ mà vào được Yến Đại, qua vài chục năm liền bò đến cái ghế chủ nhiệm."

Có một số việc, chỉ cần nhớ lại bắt đầu, chuyện về sau liền đơn giản hơn nhiều. Mạnh dương là càng nói càng thuận, trí nhớ cũng là càng ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng cũng trên căn bản là giọng khẳng định rồi.

Thời điểm khi nghe đến "Đông Phương gia", nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên dần tan biến. Chỉ là nụ cười quá lạnh, lạnh làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Vậy căn bản không phải đang cười, quả thật còn đáng sợ hơn so với trừng mắt.

Lúc này, trong đầu Lãnh Tâm Nhiên hiện lên chính là ngày ở nhà Hiên Viên Phong nhìn thấy cô gái Đông Phương Mạn Lệ. Người của Đông Phương gia, cho tới bây giờ, cô tổng cộng là gặp qua ba người. Đông Phương Di vốn ở Yến Đại, hai người khác chính là Đông Phương Trường Không và Đông Phương Mạn Lệ. Trong ba người, mặc dù quan hệ của cô và Đông Phương Di cũng không tính là tốt nhưng căn bản vẫn hòa hài. Về phần Đông Phương Mạn Lệ, quả thực là từ lúc bắt đầu đã đứng ở phe đối lập. Nếu quả thật là cô gái kia, tốc độ thật đúng là khá nhanh!

Nghĩ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên lấy điện thoại di động ra gọi cho người khác. Cô nghĩ, chuyện này người kia nhất định là biết.

“Nhiên?” Vào lúc này nhận được điện thoại của Nhiên, Dạ Mộc Thần rất ngạc nhiên. Bởi vì bình thường cô đều không quấy rầy trong lúc anh làm việc.

"Thần, có phải Đông Phương Mạn Lệ có một cấp dưới là thư ký Diêu không? Ừ, có chút việc"

Dạ Mộc Thần theo bản năng cau mày, cảm giác đầu tiên chính là nhất định đã xảy ra chuyện không tốt: "Chuyện gì xảy ra? Có phải Đông Phương Mạn Lệ cố ý bới móc gì không?"

Lãnh Tâm Nhiên ngược lại thấy loại chuyện như vậy không cần phải giấu giếm. Huống chi, lại nói, chuyện này đều là do anh gây ra, một ngườ đàn ông khơi mào chiến tranh, dùng để hình dung tình huống lúc này đúng là vô cùng thích hợp : "Ừ. Nhưng mà bây giờ chỉ là suy đoán mà thôi, cô ta gây ra chút chuyện trong trường học cho em. Nhưng giờ cũng chưa chắc chắn, anh trước tiên giúp em nghe ngóng xem cấp dưới có phải có một người như thế hay không, đúng rồi, số điện thoại là. . . . . . Được, em chờ điện thoại của anh."

Cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên cũng không hề lộ ra vẻ mặt bối rối như Mạnh Dương tưởng tượng, mà là trực tiếp nhìn về phía máy vi tính, ngón tay ở di chuyển trên bàn phím, bộ dáng chuyên tâm làm việc.

Hiệu suất làm việc của Dạ mộc thần tuyệt đối không giống người bình thường. Chỉ 3 phút, điện thoại của Lãnh Tâm Nhiên đã vang lên, hơn nữa còn nhận được tin tức chắc chắn.

"Nhiên, đã điều tra xong, có một người như thế, tên Diêu Toa Toa, là người của Đông Phương gia. Hồi trước làm việc cho tập đoàn Đông Phương, bây giờ là thư ký chính của Đông Phương Mạn Lệ." Dạ mộc thần vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề.

Nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên từ từ rực rỡ: "Quả nhiên là cô ta. Xem ra cô ta thật sự là quá nhàm chán đấy. Thần, em nói cho anh trước,người phụ nữ này chọc tới em, cho nên. . . . . . , "

"Muốn anh làm chút gì sao?"

Lãnh Tâm Nhiên vốn là biết dù có chuyện gì xảy ra Thần cũng sẽ đứng ở cạnh mình ,khi nghe được lời nói kia vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, tâm tình vốn hơi uất ức cũng nhanh chóng thả lỏng: "Không cần, em tự mình xử lý. Tới Yến kinh lâu như vậy em vẫn rất im lặng, không có làm chuyện lớn gì, giờ cần phải phách lối một chút."

Bên kia điện thoại, Dạ mộc thần cầm điện thoại đứng ở cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, gương mặt tuấn mỹ hiện ra nụ cười yếu ớt: "Chỉ cần em vui là tốt rồi."

Nếu là có người ngoài nghe được hai người nói chuyện, tuyệt đối sẽ trợn mắt nhìn thẳng. Lãnh Tâm Nhiên bây giờ còn nói là khiêm tốn, vậy cô mà phách lối không phải là lật trời luôn sao?

Chỉ là, nếu Lãnh Tâm Nhiên phách lối thật, vậy hẳn không phải chỉ có vài động tác nhỏ.

"Nghe nói bây giờ Đông Phương Mạn Lệ là chủ tịch của một công ty? Là về lĩnh vực y dược?" Lãnh Tâm Nhiên cười híp mắt nói. Lúc nói đến chuyện này, cô cũng không né tránh Mạnh Dương. Theo ý cô, nếu là người được cô chọn, như vậy, phải tin tưởng lẫn nhau. Kẻ nghi thì không dùng, dùng người thì không nghi, đây là nguyên tắc trước sau như một đối với cấp dưới.

Dạ mộc thần cũng cười theo: "Ừ, là sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Công ty này chỉ là một hòn đá kê chân, Đông Phương gia cho cô ta luyện tay một chút, đợi đến khi cô ta quen với những thao tác trên thị trường, sẽ đưa công ty lớn hơn cho cô ta tiếp quản. Công ty thuốc này, cũng chỉ là một công ty mới lên sàn, giá thị trường cũng chỉ khoảng ngàn vạn."

Nghe âm thanh trầm thấp dịu dàng của Dạ Mộc Thần, tâm tình Lãnh Tâm Nhiên cũng trở nên tốt hẳn. Người đời đều nói Thẩm Quân là thiên tài trăm năm khó gặp trên thương trường, nhưng cô lại biết, bàn về chuyện làm ăn Thần tuyệt đối không thua kém Thẩm Quân. Thậm chí, còn hơn một chút. Chỉ là thế lực của Thần ở Yến kinh vô cùng khiêm tốn và thần bí . Người đời chỉ biết là Yến kinh có một Diêm Môn thần bí, nhưng ngay cả môn chủ Diêm Môn là ai cũng không hiểu rõ, chứ đừng nói đến những thân phận khác. Chỉ là, không biết thân phận thần bí của Thần ngược lại có thể tha thứ được, dù sao thì ngay cả cô cũng không biết

"Nếu giờ em đảo lộn công ty này của cô ta, Yến kinh có phải sẽ náo nhiệt một phen không?"

Nghe âm thanh nghịch ngợm của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ mộc thần cũng cười theo. Nếu như bây giờ cô đang ở trước mặt thì nhất định sẽ không nhịn được đi sờ sờ đầu của cô. Dáng vẻ như vậy thật là đáng yêu.

"Hiện tại ngày ngày quá nhàm chán, hơi náo nhiệt chút nhìn chung cũng không hẳn là chuyện không tốt. Có vài người, nếu như không dạy dỗ một chút, cái đuôi sẽ vểnh lên trời. Dù sao mặc kệ em làm chuyện gì đều tốt hết, có chuyện gì anh sẽ giúp em chịu trách nhiệm."

Dựa vào giọng điệu này của Dạ Mộc Thần, nếu sau này anh mà làm cha, nhất định sẽ là người cha cưng chiều con nhất trên đời.

Hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm, rõ ràng là chuyện rất quan trọng, nhưng là do hai người nói đến, lại trở thành một chuyện nhỏ.

Nhìn Lãnh Tâm Nhiên cúp điện thoại mà trên mặt vẫn mang theo ý cười, Mạnh Dương thật tò mò bên kia điện thoại là người nào, nhưng mà hiện tại, dù anh có to gan mấy cũng không dám đi hỏi, chỉ là không hỏi cái này vẫn có chuyện khác có thể hỏi thăm: "Tiểu thư, Đông Phương gia gây chuyện sao? Thật sự là Đông Phương gia đó? Hình như phó chủ tịch hội sinh viên hiện giờ của Yến Đại chính là người của Đông Phương gia? Đông Phương Mạn Lệ, cái tên này sao nghe quen tai vậy?"

Mạnh Dương ở bên kia vùi đầu khổ nghĩ, Lãnh Tâm Nhiên bên này cũng bắt đầu gọi điện thoại. Vốn là cô không để cho thầy Trương nhúng tay vào, cũng là bởi vì cô muốn tìm được hung thủ sau màn, sỡ sẽ dứt dây động rừng, hiện tại hung thủ đã tìm được, như vậy, những người đó, đến lúc để cho bọn họ bị trừng phạt rồi. Chỉ là trước đó,cô còn phải tự mình đến trường học một chuyến. Lúc trở lại hãy cùng Thẩm đại ca thương lượng một chút xem phải chơi với Đông Phương Mạn Lệ thế nào, phải cho cô ta món quà lớn đến mức nào, nếu không đáp lễ lại thì thật sự là quá thiếu sót rồi.

Lãnh Tâm Nhiên giương môi cười yếu ớt , Mạnh Dương thấy loại nụ cười ác ma này cũng theo bản năng mà run rẩy, không khỏi cảm thấy thân thể nơi nào đó phát rét.

"Làm sao có thể?"

Là một giáo sư, Văn Nhân Gia cảm giác mình vẫn rất có trách nhiệm. Nói thí dụ như, anh luôn luôn vô cùng quan tâm đối với chuyện lớn nhỏ trong trường học, cách hai ngày sẽ dành nửa giờ đi dạo trang web trường học, xem những tin tức tới của nội bộ nhà trường, tìm hiểu những động thái mới nhất của trường. Trước trưa, anh vừa xử lý hết mớ công việc, bắt đầu giống như thường ngày, bảo người làm rót cho mình một ly cà phê, sau đó ngồi trước máy vi tính vừa uống cà phê vừa xem tin tức. Vừa click con chuột vừa than thở dạo này khó có được thời gian nhàn nhã thì một tin mới nhất có tiêu đề chữ lớn làm cho anh thiếu chút nữa phun hết cà phê ra ngoài!

Vội vàng đặt ly cà phê xuống, không để ý vết bẩn trên bàn kia, Văn Nhân Gia liền bắt đầu chăm chú mở tin tức mới nhất, đầu tiên là nhìn lướt qua một lần, sau đó thì tỉ mỉ đọc từng chỗ. Sau khi hiểu rõ được nội dung của tin tức này, vẻ mặt của anh cũng trở nên nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện