Nữ Vương Thét Chói Tai!

Chương 12



Edit: babynhox

Chúc Ương vốn rất vui vẻ, sau khi nhận được tin tức này, vẻ mặt liền suy sụp xuống.

Chúc Vị Tân thấy thì giật mình, còn cho là mình lại làm gì chọc cô: "Có phải không đem đủ tiền hay không? Được được, những thứ này em cũng không mua."

Nói xong liền đẩy quần áo đã thử xong về chỗ cũ.

Chúc Ương lấy lại tinh thần, xoa đầu của cậu, người này cao ráo, nhưng tóc cũng giống như cô vừa mịn vừa mềm, cảm giác như vuốt con chó nhỏ.

Tâm trạng Chúc Ương tốt hơn một chút: "Gói lại, mua toàn bộ."

Rồi nói với Chúc Vị Tân: "Lúc trước em chuyển tiền cho chị, bây giờ còn dư lại bao nhiêu?"

Chúc Vị Tân lấy điện thoại di động ra: "Em xem một chút, mua vé phi cơ qua đây, bây giờ còn dư lại một ít tiền trong hai bao lì xì weixin."

Chúc Ương suýt chút bật cười: "Chị cũng không bảo em chuyển hết cả tiền sinh hoạt cho chị."

Lại vội vàng mở ra tài khoản Internet, trả lại tiền cậu đã chuyển cho cô.

Thằng nhóc này là con nhà giàu, từ nhỏ thì tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi, các loại tiền bao lĩ xì của chị em bọn họ, thì cha mẹ đều không quản lý.

Ham muốn mua sắm của Chúc Ương mạnh, ra ngoài thuê khách sạn hay tủ treo quần áo cũng đều là thứ xa xỉ, nhưng chúc Vị Tân cũng không có sở thích chi tiêu giống như cô. Cho nên vô tình tích góp được một khoản tiền, nhưng số tiền kia có tác dụng lớn nhất chính là tạo điều kiện để chị cậu cướp bóc.

Hai chị em mua đồ xong lại tới nhà hàng tây gần đó ăn cơm, sau đó mới về đến nhà.

Ngày thứ hai Chúc Ương có tiết học, phải đến trường học, vốn định dẫn em trai đến trường học khoe khoang với đám bạn bè kia một chút. Nhưng nghĩ đến chiều nay là lúc trò chơi khởi động, liền tạm thời từ bỏ ý định này, để cho Chúc Vị Tân ở trong nhà chơi.

Chu Lệ Na chết đã truyền khắp trường học, kết quả điều tra tại hiện trường, toàn bộ trách nhiệm đều là do tài xế.

Tài xế xe tải vượt đèn đỏ, hơn nữa bị điều tra ra là lái xe trong tình trạng say rượu, loại tình hình này xảy ra ở lối đi bộ mà không có gì ngoài ý muốn mới gọi là khó hiểu.

Chúc Ương cảm thấy nếu nói đâu là điểm đáng sợ của trò chơi này, chính là nhân quả của thế gian này cũng có thể dẫn dắt tự nhiên khéo léo như vậy.

Cô dám cá nếu như Chu Lệ Na không có chuyển danh sách, chắc chắn sẽ không chết oan uổng, loại bàn tay vô hình này còn kinh khủng hơn sự tồn tại của ma quỷ nửa.

Hôm nay Tạ Tiểu Manh không có tới, cô ta tận mắt nhìn thấy hiện trường, đã bị dọa sợ.

Buổi trưa, đám chị em nói chuyện, khi nói đến chuyện này cũng khó tránh khỏi thổn thức, mặc dù phần lớn nữ sinh ngồi đây cũng đều là giả vờ, cũng chỉ bổ trợ cho chuyện tạo hình tượng.

Nhưng mà một người sống sờ sờ, đêm hôm trước còn cùng vui chơi trắng đêm, nói mất liền mất, không khỏi làm cho người ta mất mác.

Người đang ngồi đây sợ rằng chỉ có một mình Chúc Ương không hề lòng thưong cảm đối với cái chết của Chu Lệ Na, muốn thương cảm cũng nên là bản thân mình, không bao lâu nửa cô phải bắt đầu trò chơi rắc rối kia.

Nhưng mà lòng dạ của những người khác cũng có hạn, cảm khái cho Chu Lệ Na xong, lập tức chuyển đề tài lên người em trai đẹp trai trong truyền thuyết của Chúc Ương, tất cả đều thúc giục dẫn cậu đên chơi.

Dáng vẻ không tim không phổi đều khiến cho người ta than thở.

Chờ đến hai giờ, Chúc Ương tìm một nơi riêng tư, là phòng ngủ trong trường học của một người trong hội chị em.

Cả buổi chiều cô đều có tiết học, cho nên sẽ không về nhà, Chúc Ương mượn cớ muốn ngủ trưa, chiếm gian phòng của cô gái kia.

Đúng hai giờ, quả nhiên tới, đầu tiên xuất hiện một số quy tắc căn bản ở trong đầu.

Đầu tiên là quy tắc sử dụng điểm tích lũy, có thể dùng đổi tiền tài hoặc là mua đạo cụ, cũng là thứ quan trọng nhất đối với thế chất và tiến hành nâng cấp kỹ năng.

Trước đó có nói qua độ nguy hiểm cao thì giá trị phần thưởng cao, điểm này ngược lại không hề khoa trương.

Điểm tích lũy là có thể đổi thành tiền tài sử dụng ngoài đời thật, một điểm đủ để đổi 1 vạn tệ.

Tuy Chúc Ương hoàn toàn không cần cầu tài trong chỗ có độ nguy hiểm cao này, cũng là hoảng sợ, đây tương đương với tài sản hiện tại của cô có 20 vạn tệ.

Chúc Ương không biết đánh giá cấp bậc cùng phần thưởng đối với người chơi dự bị được tuyển chọn trong cuộc so tài rộng rãi thế nào, nhưng Tạ Dịch đã nói phần thưởng của cô phong phú, có thể có tích lũy vốn ban đầu rất cao, có lẽ cô đây đã vượt qua tiêu chuẩn trung bình rồi

Nhưng nếu là một lần có mấy ngàn điểm, đó chính là người nghèo lập tức biến thành người giàu vạn lần.

Nhưng có chuyện tốt như vậy sao? Đương nhiên là không, nhiều tiền hơn nữa cũng phải có mạng ra ngoài dể dùng.

Muốn sống tham gia trò chơi, xem như người bình thường có trình độ lớn cũng phải dựa vào đạo cụ cùng nâng cấp kỹ năng.

Không nói cái khác, dù sao cũng phải chạy thoát được khi gặp quỷ đúng không? Nhưng tốc độ cùng năng lực và cơ quan thăng cấp, cũng là 100 điểm trở lên.

Chưa kể đến đạo cụ hay nâng cấp kỹ năng, mà phần lớn đạo cụ chỉ dùng được một lần, sử dụng nhiều lần chính là giá trên trời, kỹ năng chính là vốn liếng để người chơi có thể chống lại ma quỷ, giá cả thăng cấp hiển nhiên khỏi cần nói.

Nói cách khác, kiếm điểm sợ rằng vĩnh viễn cũng không bằng tiêu xài, cho nên có thể thông qua trò chơi này làm giàu, đoán chừng trong trò chơi cũng không có người nào.

Ngoại trừ cái này, chính là kỹ năng, kỹ năng không thể mua được, chỉ có hoàn thành trò chơi giá trị đạt cấp S mới có cơ hội rơi ra, giống như Chúc Ương lấy được kỹ năng xuyên qua gương của nữ quỷ, điểm tích lũy chỉ có thể dùng cho thăng cấp.

Mà mỗi một lần sau khi qua ải trò chơi, cũng sẽ căn cứ biểu hiện cấp bậc tốt xấu mà tiến hành thăng cấp kỹ năng tương ứng.

Nói cách khác chỉ cần vẫn sống, vậy sẽ càng ngày càng mạnh.

Trò chơi này trước đó nói không có quy tắc phiền phức cũng không giả, tiến vào trò chơi điều duy nhất cần tuân thủ chính là người chơi không được công kích lẫn nhau.

Sau khi hiểu rõ, giao diện đổi thưởng hiện lên trước khi trò chơi chính thức bắt đầu.

Chúc Ương không chút khách khí thăng cấp thể chất ở ba mục sức mạnh, tốc độ, nhạy cảm lên tăng thêm 20 điểm, một hơi liền xài hết 6000 điểm tích lũy.

Lại tốn 5000 điểm tích lũy thăng cấp kỹ năng, phần này tương đối đắc, nhiều như vậy chỉ có thể tăng 5 điểm.

Chúc Ương lại chú ý tới túi quà cho người mới, cần 1000 điểm, bên trong có hai lá phù chú cùng một phiếu qua cửa.

Hai lá phù chú của mình có thể chống đở một lần tổn thương trí mạng của ma quỷ, mà phiếu qua cửa là dùng lúc nguy hiểm, một khi sử dụng có thể an toàn trực tiếp thoát khỏi trò chơi.

Nói cách khác sẽ có thêm một thứ bảo vệ tính mạng, dĩ nhiên mỗi người chơi chỉ được mua một lần, cũng chính là hiện tại.

Aiya, ngay cả thứ đồ chơi nhỏ Chúc Ương cũng phải mua, không chút do dự nào.

Cứ như vậy tài sản của Chúc Ương liền giảm hơn phân nửa, có điều không đáng tiếc sao? Trong lúc chưa biết rõ tình huống cụ thể bên trong trò chơi liền tiêu xài mù quáng như vậy.

Đương nhiên sau này có lẽ mình sẽ cần dùng những thứ này, hoặc là cần dùng đến điểm tích lũy nhiều hơn, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại, nếu như không phải là khẳng định thù lao của mình vượt xa trị giá trung bình, Chúc Ương sẽ không chút do dự xài hết điểm.

Đem điều kiện có lợi nhất thay đổi toàn bộ kỹ năng và trang bị của mình.

Dù sao thì bây giờ điều kiện đầu tiên là phải sống sót, mà không phải kế hoạch sau này.

Làm xong tất cả, một cảm giác chóng mặt bao phủ cô.

Chờ Chúc Ương tỉnh táo lại thì bản thân liền xuất hiện trong một ngôi biệt thự cũ, quần áo trên người đã thay đổi, trong tay còn kéo một cái vali.

Mà xung quanh cô còn có ba người có tình hình giống cô, hai nam một nữ, cộng thêm cô vừa đúng bốn người, đây chắc là toàn bộ người chơi.

Chúc Ương quay đầu quan sát mấy người bọn họ, trong đó vẻ mặt của một nam một nữ khá tốt, nhưng một người khác là một nam sinh thoạt nhìn khoảng 20 tuổi bằng với cô, lúc nhìn thấy cô thì trong ánh mắt lại thoáng qua một tia khiếp sợ cùng phức tạp.

Mặc dù hắn nhanh chóng che giấu, nhưng cũng không tránh được ánh mắt của Chúc Ương, cô thầm nghĩ chẳng lẽ là người quen?

Hoặc là học sinh trường học bọn họ? Thực tế thì theo cấp bậc trong hội thì mình tương đối nổi tiếng, Chúc Ương cũng không có nghĩ nhiều thêm.

Lúc này có một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đi tới: "Các người nhất định là người thuê phòng ngắn hạn, tôi là chủ cho nhà, họ Tiếu, các người gọi tôi là anh Tiếu."

Chủ nhà cười rất nhiệt tình, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy chán ngáy, ánh mắt cũng nhìn loạn trên người hai cô gái, nhất là lúc rơi vào trên người Chúc Ương, càng khao khát dính vào mặt cô, làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

"Ai nha, đều là người đẹp, sớm biết tôi sẽ đến sân bay đón các người rồi, đúng rồi đã chuẩn bị phòng xong rồi, ở ngay lầu hai, tôi dẫn mọi người lên."

Mọi người mới đến, dĩ nhiên là bị dắt đi.

Chủ nhà muốn giúp Chúc Ương kéo vali, lại có người nhanh hơn một bước, Chúc Ương quay đầu lại, lại thấy là nam sinh bằng tuổi cô, liền càng xác định người này biết mình.

Hai người đàn ông khác thấy tên nhóc này ân cần như vậy, một người chơi khác cũng tạm ổn nhưng sắc mặt chủ nhà lại có chút không vui, nhưng cũng không nói gì.

Lúc đoàn người đi qua đại sảnh, gặp một người thuê khác ở lầu một đang muốn khóa cửa đi ra ngoài, là một nữ sinh trẻ tuổi có vóc người đầy đặn khuôn mặt quyển rũ.

Chủ nhà vốn đang dẫn đường thì ánh mắt liền bay tới, hung hăng nhìn vào bộ ngực của người ta hai lần, trêu đùa tựa như chào hỏi nói: "Tiểu Thôi, buổi tối lại ra ngoài làm việc sao?"

Mấy chữ "làm việc" này bị hắn ta cắn chặt, nữ sinh kia nghe vậy căn bản không để ý tới hắn ta, liếc mắt xem thường rồi mang giày cao gót liền đi ra ngoài.

Chủ nhà càng làm người ta chán ghét, còn hướng về phía bóng lưng nói một tiếng: "Kiếm nhiều một chút!"

Một đường lên lầu hai, lại bắt gặp một cô gái mặc đồ giáo viên xách theo một túi nylon đựng nguyên liệu thức ăn.

Chủ nhà thấy thế chào hỏi nói: "Cô Khâu, chuẩn bị nấu cơm sao?"

Cô Khâu này cười cười gật đầu một cái, cũng không có nói nhiều, nhưng mà Chúc Ương nhìn thấy hốc mắt và khóe miệng cô ấy có chút vết bầm còn chưa tan, chắc là không lâu trước đây bị người khác dùng bạo lực.

Mới vào biệt thự này không đến mười phút, đụng phải chủ nhà cùng khách thuê đều có cá tính rõ ràng, một chút cũng không giống trò chơi NPC, cũng không hiểu sao cả phòng làm cho hơi thở người ta có loại đè nén khó chịu và mâu thuẫn tích lũy sắp bùng phát.

Cuối cùng chủ nhà mở cho bọn họ tổng cộng hai gian phòng, nam một phòng nữ một phòng, sau khi sắp xếp xong chủ nhà liền đi xuống lầu.

Chờ hắn ta vừa đi, mấy người vội vàng tụ họp lại, nếu trò chơi trực tiếp sắp xếp bọn họ ở chung một chỗ, như vậy chính là trợ giúp  xác xuất qua ải rất lớn.

Nếu chỉ có một mình, vừa phải đề phòng ma quỷ vừa phải đồng đội, còn không bằng tuyên bố không cho người ta con đường sống.

Tự giới thiệu lẫn nhau, ngoài Chúc Ương ra thì ba người khác đều là người từng chơi một hai lần, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm.

Ở chung phòng với Chúc Ương là một cô gái tên Uông Bội, 25 tuổi, ở đời thực là một thành phần tri thức.

Người nam lớn tuổi hơn đó tên Lý Lập, 32 tuổi, ở đời thực là một tài xế taxi.

Mà người nam sinh trẻ tuổi hình như quen biết Chúc Ương tên là Lục Tân, quả nhiên chính là học sinh chung trường, căn bản không cần Chúc Ương hỏi liền khai nhận, bày tỏ gặp Chúc Ương ở đây cũng rất kinh ngạc.

Cùng lúc đó, nhiệm vụ trò chơi vòng này cũng hiện ra.

Bảy ngày sau thì biệt thự này, bao gồm chủ nhà và tất cả người thuê bên trong đều chết oan cùng một đêm, sau đó toàn bộ hóa thành ác quỷ.

Đến lúc đó cả tòa nhà này cũng sẽ biến thành nhà ma, mà nhiệm vụ của bọn họ đó là vượt qua được buổi tối đòi mạng ngày thứ bảy.

Bây giờ Chúc Ương nghe được mấy chữ cùng con sô 7 này hơi thở liền nghẹn lại một chỗ, hơn nữa cô phát hiện trò chơi chính thức trò không phải chỉ là khó khăn hơn một bậc so với cuộc so tài tuyển chọn kia, mẹ nó, đổi bản đồ liền phải đối phó một đám quỷ.

Ai ngờ mới vừa tiêu hóa tin tức nhiệm vụ xong, vẻ mặt của Lý Lập lại biến đổi, không ngừng được lên tiếng thốt ra ——

"Không thể nào, mức độ nhiệm vụ người chơi mới sao lại cao như vậy?" Nói xong liền cảnh giác liếc về ba người Chúc Ương: "Có phải các người có ai là người chơi lâu năm, cho nên trò chơi căn cứ giá trị trung bình điều chỉnh mức độ không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện