Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này... Bổn Tọa Muốn!
Chương 16: Dấm!!! (1)
Cô phẩy tay, vui vẻ hơn:
- Nguyệt, Thần, Uyển!
- Vương....nam nhân kia... - cả ba người ngốc lăng nhìn cô đang được hắn ôm
- Ân...y là vương hậu! - cô vân vê ngực hắn, cười. Hắn bối rối nhưng không dám làm gì. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên ở một bên vô cùng mỹ mãn nhìn biểu tình của hắn.
- Đào Đào, phải chăng ta...... - Thần - nam nhân y như ngọn lửa thoắt cái tới bên cạnh Hồng Ngục Đào, cọ a cọ vào ngực y, nói
- Không lầm đâu! - Hồng Ngục Đào trả lời xong liền nghe thấy "BỐP" một cái. Đầu Thần sưng lên một cục rõ rệt
- Nguyệt, kia có thật là Vương?! - nam nhân hắc y hỏi nữ nhân bạch y
- Ừm...ma lực không sai, dung mạo không thể có người thứ hai, chín tầng phong ấn vẫn còn...ân, không sai. Nàng là Vương của chúng ta! - Nữ nhân bạch y tên Nguyệt kia dựng thẳng đuôi phượng của mình, nghiêng đầu nhìn cô rồi phán
- Ân..... - Uyển nghiêng đầu, đôi hắc sắc đồng tử nhìn cô chằm chằm
- Hai nam nhân kia là ai?! - Thần xoa xoa cục u trên đầu mình, nhìn Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên
- Một cặp phu thê rắc rối! - cô suy nghĩ một chút rồi nói
- Ách.... - Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên há miệng - họ rắc rối chỗ nào?!
- Vậy ta giết họ nhé?! - Thần cười một cách quỷ dị, "Bùng" một tiếng, một ngọn hắc hỏa bùng cháy trên tay y
- Không được, họ là bằng hữu của vương hậu các ngươi! Ai động vào, ta sẽ giết người đó! - sắc mặt cô âm trầm lạnh đi
- Vương Hậu! - Hồng Ngục Đào, Thần, Nguyệt và Uyển quỳ xuống hành lễ với hắn
- Ách..... - hắn giật mình, chả biết phản ứng như thế nào cho phải
- Thần, Nguyệt, Uyển, thu lại mấy thứ kia đi! - cô phất phất tay
- Ân.... - Thần, Nguyệt và Uyển gật đầu một cái, ý niệm vừa động, mấy cái sừng cánh đuôi kia liền biến mất
- Aida~ các ngươi có định đi không a~?! - Trịnh Lam Dực ở một bên chờ hết nổi, giậm giậm chân
- Đi..đi..... - cô túm cổ áo hắn lôi lôi
- Vương, đi đâu?! - Thần loi choi chạy tới
- Đi xem kịch. - Cô nhìn y, trả lời
- Nhanh a~!
Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên điểm mũi chân, đạp nóc mà đi. Hắn ôm cô cũng nhảy theo. Hồng Ngục Đào lôi Thần, Nguyệt và Uyển đang ngẩn người đi theo. Một nhóm người đạp nóc nhà chạy như bay đi về một hướng. Tầm một khắc sau, mọi người có thể nhìn thấy phía trước là một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, mà ở chính giữa...một tòa nhà cao chọc trời đỏ chói sừng sững đứng đấy. Tòa nhà này đếm sơ qua tầm chín tầng, ở hành lang mỗi tầng đều có những huyết y nhân đang giương cung chĩa xuống dưới. Mà phía dưới đất, bao vây lấy tòa nhà này là một binh đoàn mặc giáp bạc, tay cầm khiên, cầm kiếm hay giáo mặt mày sát khí. Nhìn qua phải đến mấy trăm vạn người. Một số lượng kinh khủng. Một huyết ảnh nhìn thấy Trịnh Lam Dực thì hô lên:
- Đường chủ!
Một tiếng này kèm theo nội lực, nên hiển nhiên là tất cả mọi người đều chú ý. Binh đoàn kia nhìn thấy hắn, Tần Úy Diên và Trịnh Lam Dực thì không khỏi thở dài - Tam đại Ác Ma hội tụ luôn kìa bay!
Trịnh Lạm Dực cùng bọn kia nhìn qua binh đoàn phía dưới, vận nội lực nhảy lộn vòng một cái đẹp mắt trên không trung, hạ xuống cạnh huyết y vừa hô. Các huyết y khác chỉ cùng lúc nói hai chữ "Đường chủ", không hề dời tầm mắt khỏi bên dưới. Lúc này, hai nam nhân đi tới bên cạnh Trịnh Lâm Dực. Một người vận một bộ y phục màu đen tuyền, ở tà áo được thêu một hình con phượng hoàng đỏ rực. Người kia lại mặc một bộ y phục dạng thư sinh nhã nhặn màu trắng xanh. Từ cổ trải dài tới đai lưng theo đường chéo là ba chữ "Liệt Hỏa Đường" tuyệt đẹp. Trên tay y còn có cầm một chiếc quạt phe phẩy. Hai người này khuôn mặt ôn hòa, nhìn thấy Trịnh Lam Dực thì cười một cái thật tươi. Trịnh Lam Dực cười hì hì nhìn hai người. Hai nam nhân đó hít một hơi, sau đó liền:
- NGƯỜI LÀM ĐƯỜNG CHỦ CÁI QUẦN QUÈ GÌ THẾ HẢ?! VIỆC THÌ KHÔNG LÀM CỨ NHẢY ĐI CHƠI LUNG TUNG, NGƯƠI CON MẸ NÓ CÒN DÁM QUAY VỀ?! CÚT NGAY CHO LÃO TỬ...... LIỆT HỎA ĐƯỜNG NÀY NGƯƠI XÂY DỰNG LÊN LÀM CÁI RẮM GÌ HẢ?! LÀM CẢNH À?! NGƯƠI XEM XEM CO AI LÀM ĐƯỜNG CHỦ NHƯ NGƯƠI KHÔNG?!
Cô cùng nhóm Hồng Ngục Đào trố mắt, Tần Úy Diên và hắn nhìn trời, Trịnh Lam Dực bĩu môi, đám huyết ảnh vẻ mặt như kiểu - A?! Mới có chửi bậy ba lần?! Aida~ tin hot!!!
Hai nam nhân kia là ai?! Nam nhân mặc hắc y là Huyên Loan Tả, người bộ dáng thư sinh kia chính là Cảnh Trinh San. Hai người này đều gần giống như quản gia của Liệt Hỏa đường vậy, mỗi khi Trịnh Lam Dực đi vắng, hai người bọn họ quản lý, khi Trịnh lam Dực phá phách, hai người họ giải quyết. Trịnh Lam Dực bĩu môi, nói:
- Tả Tả, San San, phản ứng dữ dội thế?!
- Dữ cái đầu ngươi! - Cảnh Trinh San thu chiết phiến lại, gõ "Cốp" một cái vào đầu Trịnh Lam Dực
- Tiểu Diên Diên, San San đánh ta~~! - Trịnh La Dực mặt dày úp mặt vào ngực Tần Úy Diên, kể lể
- Tần giáo chủ...Lâu không gặp! - Huyên Loan Tả và Cảnh Trinh San chắp tay với Tần Úy Diên, nói
- Hai vị lâu không gặp! - Tần Úy Diên cũng đáp lễ, còn không khách khí đạp Trịnh Lam Dực một đạp
- A....Thái tử! - hai nam nhân kia lại quay qua hắn
- Ừ! - hắn cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại
- Mấy vị này?! - Huyên Loan Tả nhìn nhóm bọn cô, nhíu mày
- Nàng là thê tử của ta! - hắn ôm cô nói
- Còn bọn họ là người hầu của ta! - cô chỉ chỉ nhóm Hồng Ngục Đào đang nhìn ngang ngó dọc phía sau
- Hân hạnh! - Cảnh Trinh San chắp tay
- Đường chủ....Môn chủ Trúc Vũ Môn đến rồi!
Một huyết y lên tiếng, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mà ở bên dưới, binh đoàn kia đang chia thành hai, nhường lại ở giữa một con đường. Từ sau đám binh lính, đi tới bốn người ba nam nhân một nữ nhân cưỡi ngựa oai hùng. Ba nam nhân thì có hai già một trẻ, đều mặc giáp bạc, khuôn mặt na ná giống nhau. Mà nữ nhân phía sau một thân y phục chả khác gì rẻ rách, chỗ cần che thì cứ hở, mà chỗ cần che sao mà nó nhiều lớp vải thế. Khuôn mặt cũng được gọi là khuynh thành, mỗi tội nữ nhân này khẳng định nhãn thần có vấn đề, ai đời đi chát cả tấn phấn lên mặt thế kia. Nhìn chẳng khác nào con tăng động. Nhóm bọn hắn ở bên trên đều nhăn nhó, mặt viết rõ rành rành hai chữ - KINH TỞM.
Cô nổi lên một tầng da gà, rùng mình một cái, ngước lên nhìn hắn cho mắt đỡ đui - Ân, khuôn mặt hắn rất đẹp!
Giống với cô, Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đang nhìn nhau, cảm thán khuôn mặt đối phương. Nhóm Hồng Ngục Đào thì đã có tình trạng nôn mửa. Hồng Ngục Đào bị Thần cọ tới cọ lui cũng cảm thấy mình sống vẫn còn ngắn lắm!!!!!!
- Nguyệt, Thần, Uyển!
- Vương....nam nhân kia... - cả ba người ngốc lăng nhìn cô đang được hắn ôm
- Ân...y là vương hậu! - cô vân vê ngực hắn, cười. Hắn bối rối nhưng không dám làm gì. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên ở một bên vô cùng mỹ mãn nhìn biểu tình của hắn.
- Đào Đào, phải chăng ta...... - Thần - nam nhân y như ngọn lửa thoắt cái tới bên cạnh Hồng Ngục Đào, cọ a cọ vào ngực y, nói
- Không lầm đâu! - Hồng Ngục Đào trả lời xong liền nghe thấy "BỐP" một cái. Đầu Thần sưng lên một cục rõ rệt
- Nguyệt, kia có thật là Vương?! - nam nhân hắc y hỏi nữ nhân bạch y
- Ừm...ma lực không sai, dung mạo không thể có người thứ hai, chín tầng phong ấn vẫn còn...ân, không sai. Nàng là Vương của chúng ta! - Nữ nhân bạch y tên Nguyệt kia dựng thẳng đuôi phượng của mình, nghiêng đầu nhìn cô rồi phán
- Ân..... - Uyển nghiêng đầu, đôi hắc sắc đồng tử nhìn cô chằm chằm
- Hai nam nhân kia là ai?! - Thần xoa xoa cục u trên đầu mình, nhìn Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên
- Một cặp phu thê rắc rối! - cô suy nghĩ một chút rồi nói
- Ách.... - Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên há miệng - họ rắc rối chỗ nào?!
- Vậy ta giết họ nhé?! - Thần cười một cách quỷ dị, "Bùng" một tiếng, một ngọn hắc hỏa bùng cháy trên tay y
- Không được, họ là bằng hữu của vương hậu các ngươi! Ai động vào, ta sẽ giết người đó! - sắc mặt cô âm trầm lạnh đi
- Vương Hậu! - Hồng Ngục Đào, Thần, Nguyệt và Uyển quỳ xuống hành lễ với hắn
- Ách..... - hắn giật mình, chả biết phản ứng như thế nào cho phải
- Thần, Nguyệt, Uyển, thu lại mấy thứ kia đi! - cô phất phất tay
- Ân.... - Thần, Nguyệt và Uyển gật đầu một cái, ý niệm vừa động, mấy cái sừng cánh đuôi kia liền biến mất
- Aida~ các ngươi có định đi không a~?! - Trịnh Lam Dực ở một bên chờ hết nổi, giậm giậm chân
- Đi..đi..... - cô túm cổ áo hắn lôi lôi
- Vương, đi đâu?! - Thần loi choi chạy tới
- Đi xem kịch. - Cô nhìn y, trả lời
- Nhanh a~!
Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên điểm mũi chân, đạp nóc mà đi. Hắn ôm cô cũng nhảy theo. Hồng Ngục Đào lôi Thần, Nguyệt và Uyển đang ngẩn người đi theo. Một nhóm người đạp nóc nhà chạy như bay đi về một hướng. Tầm một khắc sau, mọi người có thể nhìn thấy phía trước là một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, mà ở chính giữa...một tòa nhà cao chọc trời đỏ chói sừng sững đứng đấy. Tòa nhà này đếm sơ qua tầm chín tầng, ở hành lang mỗi tầng đều có những huyết y nhân đang giương cung chĩa xuống dưới. Mà phía dưới đất, bao vây lấy tòa nhà này là một binh đoàn mặc giáp bạc, tay cầm khiên, cầm kiếm hay giáo mặt mày sát khí. Nhìn qua phải đến mấy trăm vạn người. Một số lượng kinh khủng. Một huyết ảnh nhìn thấy Trịnh Lam Dực thì hô lên:
- Đường chủ!
Một tiếng này kèm theo nội lực, nên hiển nhiên là tất cả mọi người đều chú ý. Binh đoàn kia nhìn thấy hắn, Tần Úy Diên và Trịnh Lam Dực thì không khỏi thở dài - Tam đại Ác Ma hội tụ luôn kìa bay!
Trịnh Lạm Dực cùng bọn kia nhìn qua binh đoàn phía dưới, vận nội lực nhảy lộn vòng một cái đẹp mắt trên không trung, hạ xuống cạnh huyết y vừa hô. Các huyết y khác chỉ cùng lúc nói hai chữ "Đường chủ", không hề dời tầm mắt khỏi bên dưới. Lúc này, hai nam nhân đi tới bên cạnh Trịnh Lâm Dực. Một người vận một bộ y phục màu đen tuyền, ở tà áo được thêu một hình con phượng hoàng đỏ rực. Người kia lại mặc một bộ y phục dạng thư sinh nhã nhặn màu trắng xanh. Từ cổ trải dài tới đai lưng theo đường chéo là ba chữ "Liệt Hỏa Đường" tuyệt đẹp. Trên tay y còn có cầm một chiếc quạt phe phẩy. Hai người này khuôn mặt ôn hòa, nhìn thấy Trịnh Lam Dực thì cười một cái thật tươi. Trịnh Lam Dực cười hì hì nhìn hai người. Hai nam nhân đó hít một hơi, sau đó liền:
- NGƯỜI LÀM ĐƯỜNG CHỦ CÁI QUẦN QUÈ GÌ THẾ HẢ?! VIỆC THÌ KHÔNG LÀM CỨ NHẢY ĐI CHƠI LUNG TUNG, NGƯƠI CON MẸ NÓ CÒN DÁM QUAY VỀ?! CÚT NGAY CHO LÃO TỬ...... LIỆT HỎA ĐƯỜNG NÀY NGƯƠI XÂY DỰNG LÊN LÀM CÁI RẮM GÌ HẢ?! LÀM CẢNH À?! NGƯƠI XEM XEM CO AI LÀM ĐƯỜNG CHỦ NHƯ NGƯƠI KHÔNG?!
Cô cùng nhóm Hồng Ngục Đào trố mắt, Tần Úy Diên và hắn nhìn trời, Trịnh Lam Dực bĩu môi, đám huyết ảnh vẻ mặt như kiểu - A?! Mới có chửi bậy ba lần?! Aida~ tin hot!!!
Hai nam nhân kia là ai?! Nam nhân mặc hắc y là Huyên Loan Tả, người bộ dáng thư sinh kia chính là Cảnh Trinh San. Hai người này đều gần giống như quản gia của Liệt Hỏa đường vậy, mỗi khi Trịnh Lam Dực đi vắng, hai người bọn họ quản lý, khi Trịnh lam Dực phá phách, hai người họ giải quyết. Trịnh Lam Dực bĩu môi, nói:
- Tả Tả, San San, phản ứng dữ dội thế?!
- Dữ cái đầu ngươi! - Cảnh Trinh San thu chiết phiến lại, gõ "Cốp" một cái vào đầu Trịnh Lam Dực
- Tiểu Diên Diên, San San đánh ta~~! - Trịnh La Dực mặt dày úp mặt vào ngực Tần Úy Diên, kể lể
- Tần giáo chủ...Lâu không gặp! - Huyên Loan Tả và Cảnh Trinh San chắp tay với Tần Úy Diên, nói
- Hai vị lâu không gặp! - Tần Úy Diên cũng đáp lễ, còn không khách khí đạp Trịnh Lam Dực một đạp
- A....Thái tử! - hai nam nhân kia lại quay qua hắn
- Ừ! - hắn cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại
- Mấy vị này?! - Huyên Loan Tả nhìn nhóm bọn cô, nhíu mày
- Nàng là thê tử của ta! - hắn ôm cô nói
- Còn bọn họ là người hầu của ta! - cô chỉ chỉ nhóm Hồng Ngục Đào đang nhìn ngang ngó dọc phía sau
- Hân hạnh! - Cảnh Trinh San chắp tay
- Đường chủ....Môn chủ Trúc Vũ Môn đến rồi!
Một huyết y lên tiếng, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mà ở bên dưới, binh đoàn kia đang chia thành hai, nhường lại ở giữa một con đường. Từ sau đám binh lính, đi tới bốn người ba nam nhân một nữ nhân cưỡi ngựa oai hùng. Ba nam nhân thì có hai già một trẻ, đều mặc giáp bạc, khuôn mặt na ná giống nhau. Mà nữ nhân phía sau một thân y phục chả khác gì rẻ rách, chỗ cần che thì cứ hở, mà chỗ cần che sao mà nó nhiều lớp vải thế. Khuôn mặt cũng được gọi là khuynh thành, mỗi tội nữ nhân này khẳng định nhãn thần có vấn đề, ai đời đi chát cả tấn phấn lên mặt thế kia. Nhìn chẳng khác nào con tăng động. Nhóm bọn hắn ở bên trên đều nhăn nhó, mặt viết rõ rành rành hai chữ - KINH TỞM.
Cô nổi lên một tầng da gà, rùng mình một cái, ngước lên nhìn hắn cho mắt đỡ đui - Ân, khuôn mặt hắn rất đẹp!
Giống với cô, Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đang nhìn nhau, cảm thán khuôn mặt đối phương. Nhóm Hồng Ngục Đào thì đã có tình trạng nôn mửa. Hồng Ngục Đào bị Thần cọ tới cọ lui cũng cảm thấy mình sống vẫn còn ngắn lắm!!!!!!
Bình luận truyện