Nửa Đời An Nhiên

Chương 16: Đều là kịch bản



Cuối tuần cố ý dậy sớm, Nghị Nhiên nghiêm túc trang điểm một chút, cô xả tóc dài xuống, thanh lịch dịu dàng, có cảm giác nhã nhặn và trắng hơn so với ngày thường.

Ngày hôm qua cô đã học cách hầm gà, rửa gà sạch sẽ, rồi thả vào nồi trần qua một lần, lại đổi một nồi nước sôi, tiếp theo bỏ táo đỏ, cẩu kỷ, long nhãn... vào. Hầm vừa đủ thời gian thì thêm chút gia vị, bởi vì không biết Cố Đình Xuyên có thích gừng hay không, đơn giản liền không có thêm.

Hương thơm tràn đầy ở trong nhà, cô chuẩn bị vài món vào hộp cơm Lock, chờ tài xế Cố Đình Xuyên phái đến, liền đem lên xe.

Xe thương vụ thoải mái lái trong vài tiếng, Nghị Nhiên cũng không cảm thấy mệt mỏi gì, khi đến phim trường《 Đường Về 》, các trạm kiểm soát rất nghiêm ngặt, cô nghĩ thầm, khó trách là rất ít tin tức có liên quan đến bộ phim bị lộ ra ngoài.

Khắp nơi đều là nhân viên công tác, ánh sáng, đạo cụ, phim trường...... Nhìn qua đen nghịt một mảnh, lại bất ngờ cho người ta cảm giác rất trật tự, Nghị Nhiên ở phụ cận xuống xe, vị tài xế này là tạm thời được mời đi giúp, dường như còn có nơi khác muốn đi, liền nói với cô nói Tiểu Triệu lập tức sêdn, chờ một lát là được.

Nghị Nhiên cũng không vội, đặc biệt là so với nhịp điệu bận rộn của mọi người xung quanh, cô cảm thấy chính mình xuất hiện giống như có chút đột ngột.

Đợi một lát, đổi vài tư thế đứng, cô đang muốn gọi cho Tiểu Triệu, ngẩng đầu liền nhìn đến một gương mặt xinh đẹp quuen thuộc đâm nhập trong mắt.

Quách Bạch Du nở nụ cười thân thiện với cô: "Là cô, sao mà lúc trước cũng không nhìn thấy cô." Nói, lại quay đầu nói với nữ diễn viên còn đang mặc trang phục đóng phim: "Không sao, tôi đi thương lượng với Cố đạo vậy."

Nghị Nhiên chưa kịp đáp lại lời chào của cô ta, liền thấy nữ diễn viên kia giống như là vừa mới khóc xong, dùng một đôi mắt hơi sưng đôi lạnh lùng nhìn cô một cái, ấm ức mà nói: "Sớm biết yêu cầu của Cố Đình Xuyên cao như vậy, tôi sẽ không đến diễn."

Quách Bạch Du bất đắc dĩ cười cười, dịu dàng trấn an cô ấy: "Lúc tôi quay 《 Sông Hắc Ám 》 cũng bị mắng thật sự thảm, nhưng chỉ cần chịu đựng đi thì tốt rồi, cô suy nghĩ một chút, sau này chắc chắn là tiền đồ vô lượng đấy."

Nghị Nhiên cũng không muốn nghe "góc tường" của họ, đang định đổi một chỗ tiếp tục chờ người, liền thấy Quách Bạch Du thấp giọng nói gì đó ở bên tai nữ minh tinh, vỗ vỗ bả vai cô ta rồi bước đi.

Nghị Nhiên cũng đã nhận ra, nữ diễn viên mặt đầy tức giận và nước mắt ở trước mắt này chính là Nam Viện trước sau vẫn chưa nổi tiếng, trước đây diễn qua mấy bộ phim thần tượng và điện ảnh thanh xuân đau đớn, lúc này, cô ta nhìn cô, trong ánh mắt để lộ ra vài phần khinh thường: "Cô đi mua bình thủy giúp tôi đi."

Nghị Nhiên có loại cảm giác nằm không cũng trúng đạn, cô nhàn nhạt cười cười: "Ngại quá, tôi không phải người của cô, cũng không phải nhân viên công tác, cô gọi người khác đi thôi."

Phỏng chừng là mới vừa rồi ở Cố Đình Xuyên bên kia bị tức không nhẹ, cô ta rất muốn tìm ai đó để gửi và trút giận, nhưng sau khi bị từ chối, sự tức giận trong mắt cô ta trở nên rõ ràng hơn: "Đồ quê mùa ở đâu ra vậy? Để cô đi mua bình thủy mà thôi, sao nói nhiều thế?"

Tươi cười trên mặt Nghị Nhiên cũng đột nhiên cứng đờ, cô từ trước đến nay không cảm thấy rằng những ngôi sao này phi thường hơn người, dưới đáy lòng mắng một câu thô tục, ngoài miệng cũng không khách khí: "Tôi dựa vào cái gì nghe cô, tôi thiếu cô á? Hay là cô cho tôi tiền rồi?"

Liền tính Nam Viện chỉ là tiểu minh tinh tuyến hai, nhưng ở một hoàn cảnh đặc thù như giới giải trí thì cô đã thói quen ra cửa đềucó người đi trước dẹp đường, có người đi sau bảo vệ, ngày thường cô tham gia hoạt động càng có vô số fan yêu thích, được mọi người xem như nữ thần, mắt thấy bị Nghị Nhiên phớt lờ tất cả, cô nổi trận lôi đình, giơ tay liền tát người.

Hai mắt Nghị Nhiên tràn ngập lạnh lẽo, mặt hung dữ trừng mắt cô ta: "Cô có phải diễn phim truyền hình đến tẩu hỏa nhập ma rồi hay không? Đánh người phạm pháp cô có biết không?"

Cô thật là tức giận đến mức muốn cười, hành vi của cô gái này cũng quá lố bịch.

Nhưng ở trong mắt Nam Viện, Nghị Nhiên mới là một người ngang ngược, sắc mặt cô ta hung ác mà nói: "Rốt cuộc là ai mướn cô tới làm việc? Tôi có thể làm cô ở trong vòng này không trở mình được, cô tin hay không?!"

Nghị Nhiên cảm thấy nếu giảng đạo lí thì sẽ thật lãng phí lời nói với cô gái này, huống chi cho dù cô tức giận thế nào cũng không nên ở chỗ của Cố Đình Xuyên gây ồn ào, lập tức quay đầu liền muốn rời đi, ai ngờ Nam Viện lại không thuận theo không buông tha, bắt lấy cổ tay cô, niết đến phát đau: "Đứng lại! Cô lại còn muốn chạy?"

"Buông tôi ra!"

Sức lực cô lớn hơn Nam Viện, giãy vài cái nhưng không hất ra được, vì thế cô đột nhiên đẩy đối phương, làm cho cô ta đau.

Xung quanh người vây xem đã một vòng, cuối cùng, Tiểu Triệu cũng khoan thai tới muộn, lúc cậu thấy một mànnhư thế sắc mặt trắng bệch, quay đầu liền quát lớn với Nam Viện: "Cố phu nhân lần đầu tới thăm ban, cô đây là ý gì?"

Khi vừa nghe câu này, Nam Viện còn chưa phản ứng kịp, sững sờ ở chỗ đó, lại nhìn đến đám người tự động mà tản ra, chỉ thấy Cố định Xuyên vẻ mặt lạnh nhạt chậm rãi nheo mắt, nhìn Nghị Nhiên bĩu môi không nói gì, lại nhìn cô ta mặt trắng như tờ giấy.

Nghị Nhiên phát hiện lúc Cố đạo xuất hiện, không thể nói rõ cảm giác trong lòng là cái gì, nhưng là, toàn bộ phim trường bận rộn đều đã an tĩnh đến vô cùng quỷ dị, làm cô đều cảm thấy có chút lo sợ bất an.

Cố Đình Xuyên mới từ chỗ máy quay lại đây, chỉ nghe nói nơi này có người đang ranh chấp, nhưng cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, anh nhìn Quách Bạch Du bên cạnh sắc mặt khó coi, lúc này mới mở miệng: "Nam Viện, kể từ ngày mai cô không cần tới phim trường."

Sắc mặt Nam Viện đột nhiên thay đổi, trong lúc hoảng hốt thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn trợ lý kịp thời đỡ: "Cái gì?! Anh muốn đổi tôi?!"

Cố Đình Xuyênường như không quan tâm đến phản ứng dữ dội của cô ta, vẫn bình tĩnh, thrõ ràng nói: "Lần trước tôi đã nói với cô, chẳng sợ cô không biết diễn, tôi cũng có thể quay được đi, nhưng cô lại nhờ Quách Bạch Du nói, muốn tôi sửa lời thoại, sửa kịch bản, vậy không bằng cô không cần diễn."

Nam Viện tức đến một khuôn mặt đỏ bừng, đều có chút biến dạng: "Tôi là mang vốn vào đoàn, là Tần tổng để cho tôi đến quay!"

Cố Đình Xuyên ngước mắt cường thế nhìn cô ta, không chút để ý mà nói: "Tôi quản cô mang cái gì tiến vào, tóm lại là cô không mang đầu óc."

Không biết có phải hay không ảo giác, Nghị Nhiên cảm thấy anh nói mấy chữ này tràn đầy lạnh lẽo, cô đột nhiên phát hiện, người này tới giờ khắc này mới lộ ra tính tình thật.

Ngay cả khi Cố Đình Xuyên thường bị người ta nói là "Đại ma vương"ở phim trường, vậy hơn phân nửa cũng là vì muốn đem tác phẩm trở nên càng hoàn mỹ, nhưng mà, Nam Viện trước mắt đã chọc anh tức giận thật.

"Anh còn không phải bởi vì tôi đắc tội vợ anh, cho nên mới muốn loại bỏ tôi sao?! Cố Đình Xuyên, không nghĩ đến anh là loại người này!"

Cố Đình Xuyên không giải thích bất cứ điều gì về vấn đề này, chỉ phân phó một đám cấp dưới bên cạnh, cuối cùng nói với trợ lý: "Tiểu Triệu, giúp tôi mời nam tiểu thư ra ngoài, tịch thu thẻ ra vào của bọn họ, thanh toán những gì nên thanh toán cộng thêm ngày mai cho cô ấy, kể từ ngày mai không cho phép bọn họ xuất hiện ở gần đây."

Ánh mắt anh cũng đủ lạnh, nhưng khóe miệng lại thêm một tia ý cười lành lạnh.

Nghị Nhiên rõ ràng ở trong lòng, anh thực sự là một đạo diễn nắm giữ quyền sinh sát trong tay, thậm chí quyền lợi còn cao hơn những minh tinh điện ảnh đang nổi...... Đây là thế giới của anh, một câu của anh thôi là có thể làm một người một đêm thành danh, hoặc ngã vào địa ngục.

Cô cũng không cho rằng Cố Đình Xuyên là vì chính mình, mới mở kim khẩu muốn Nam Viện rời đi đoàn phim, thái độ của người đàn ông này đối với điện ảnh cao hơn hết thảy, miễn là việc có lợi đối với sáng tác của anh, anh sẽ không màng tất cả đi hoàn thành.

Cố Đình Xuyên vững vàng duỗi một bàn tay qua, cầm lấy đò trong tay cô, gương mặt điềm nhiên giống như hết thảy vừa rồi đều đã là mây khói thoảng qua.

"Đồ có nặng hay không, đừng xách nữa." Quay đầu lại đối trợ lý nói: "Tiểu Triệu, lại đây hỗ trợ, còn có, cho mọi người nghỉ ngơi một chút."

Nghị Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, càng nghĩ càng cảm thấy Cố đạo diễn thật sự là khí phách uy phong, làm cô đều có chút sùng bái, cô không khỏi buột miệng thốt ra: "...... Lợi hại anh của em."

Cố Đình Xuyên nghe không rõ, nhướng mày nói: "Anh em......?"

"Aingôn ngữ mạng anh không hiểu đâu."

Cố đạo bị "Ghét bỏ" cũng không nói thêm gì, có lẽ là thấy nhiều không trách, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi dẫn Nghị Nhiên đến khách sạn bọn họ ở.

Vào đến phòng, anh rõ ràng hướng mắt về phía cô: "Nếu hôm nay quá mệt mỏi thì ngày mai em hãy về."

Nghị Nhiên không nghĩ tới anh còn nguyện ý để cô ở lại thêm một ngày, đương nhiên rất vui lòng gật gật đầu, duỗi tay gạt tóc dài qua một bên, hỏi anh: "Anh muốn nghe giải thích hay không? Em không phải cố ý muốn gây sự......"

Cố Đình Xuyên xoay người bước lại gần, cô nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh, không biết vì sao đáy lòng có chút xao động nóng bỏng, đột nhiên rất muốn hôn anh.

Người đàn ông nhìn đến ánh sáng lập lòe trong mắt cô, dường như hiểu ý của cô, anh hơi hơi cúi người tới gần cô, khoảng cách lẫn nhau chỉ cần cô vừa ngước đầu là có thể hôn đến.

Nghị Nhiên nhịn không được dụ hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy cảm xúc rất nhẹ hiện lên trong mắt anh, mà tay của Cố Đình Xuyên đã ôm vòng lấy eo cô, cả hai phản chiếu rõ ràng trên đôi mắt của nhau.

"Anh nghĩ em cũng sẽ không ngốc đến ở phim trường gây sự."

Cô mất tự nhiên mà rụt rụt về sau: "Đến hôm nay anh mới loại Nam Viện, việc này có ảnh hưởng đến tiến độ quay phim hay không?"

"Từ từ bổ khuyết thêm đi, được rồi, bây giờ em đừng nói chuyện."

Tóc trên trán anh rơi xuống, đôi môi cũng rơi xuống theo, ngậm lấy cánh môi ửng đỏ của cô, mà đôi mắt sâu thẳm như mùa xuân cứ như vậy chăm chú nhìn cô, thậm chí một bàn tay bắt đầu cởi nút cổ áo sơ mi, ngón tay thon dài hơi hơi cong, thanh tú lại không mất gợi cảm, không thua với một nam minh tinh nào dưới màn ảnh của anh.

Nghị Nhiên né tránh ra sau, nuốt một chút nước miếng, lại bị anh đưa tới trên giường một lần nữa, tất cả kiều diễm và lười biếng đều biểu hiện trong mỗi một cử động của anh, mọi thứ chậm rãi đều bị trêu chọc đến làm người run rẩy, anh cắn đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi khảm nhập, không biết khi nào, váy của cô đã tấp đến hông, sợ là không thể động đậy.

...... Đều là kịch bản.

- ---------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện