Nửa Đời Thanh Tình
Chương 153: Bẫy của Tử Ngưng
Chàng không ngờ nàng sẽ mang thai.
Tuy rằng chàng từng ước ao có một đứa con thuộc về họ.
Trong đêm nàng hôn mê, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa to như trút nước. Đại phu nói dùng những thuốc này có lẽ nàng mới hy vọng tỉnh lại, nhưng cơ hội có con sau này sẽ rất nhỏ. Chàng quỳ trong phật đường lần tràng hạt nói với trời xanh, chỉ cần nàng sống.
Nắm tay nhau mười năm, ngày nàng đồng ý, chàng biết, sẽ không có đôi vợ chồng nào đẹp hơn họ.
Khi đại phu chẩn ra hỉ mạch sớm, trong thư phòng ông ta đã nói với Dận Chân, tình trạng cơ thể nàng thật sự không thích hợp để mang thai, cho dù có bảo vệ cái thai này đến lúc sinh cũng nguy hiểm hơn người bình thường rất nhiều. Sau đó, chàng ngồi bên giường ngắm nàng rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu. Không ai tàn nhẫn đi giết chết kết tinh của mình và người ấy, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý, chàng cũng thế. Chàng rất yêu bé con trong bụng nàng, nàng cũng vậy. Có con rồi, có mối ràng buộc, sự cô độc thỉnh thoảng hiện lên nơi khóe mắt đuôi mày nàng sẽ biến mất. Điều chàng làm chỉ là, mạo hiểm lần duy nhất trong đời này kiếp này.
Khi chẩn ra song thai, chàng vui mừng đến tột cùng nhưng lo sợ nhiều hơn, đại phu lo lắng nói rằng từ trước đến nay rất hiếm thai đôi có thể sống sót, chỉ chiếm một hai phần mười, thể chất phu đã yếu lại càng thêm yếu.
Khi nàng xuất huyết nguy hiểm, đại phu với mái tóc hoa râm quỳ dưới chân chàng hỏi chàng lựa chọn thế nào. Chàng nhắm đôi mắt đỏ ngầu nói, bổn vương không có sự lựa chọn, ngươi mới có. Sau một ngày một đêm, chàng không thể trơ mắt nhìn Vân Yên và các con cùng rời xa, chàng chỉ có thể lựa chọn như thế.
Nếu chàng ở ngôi cửu ngũ, lúc này có lẽ có thể mời toàn bộ ngự y thần y trong thiên hạ đến Tứ Nghi Đường, có lẽ ba mẹ con nàng sẽ vượt qua sinh tử.
Nếu nàng có phong hào phúc tấn, chàng cũng có thể quang minh chính đại để tất cả mọi người trong thiên hạ biết con và nàng, chứ không phải lo lắng nàng bị đặt vào nguy hiểm.
Nếu chàng không bị Tử Ngưng ngáng chân bỏ độc, buổi chiều chàng có thể trở về, nàng cũng không lo lắng một mình chờ đợi.
Nếu ông trời muốn chàng dùng tất cả để đổi lấy bình an của mẹ con nàng, chàng sẽ không hề do dự mà đồng ý.
Nhưng hiện thực không có “nếu như”, mọi chuyện xưa nay đâu có vẹn toàn.
Chàng luôn ghét mình yếu đuối, căm giận cảm giác bất lực này. Chưa bao giờ căm hận đến mức muốn móc tim lột da như vậy.
Chàng phải hô gió gọi mưa, chàng phải trị vì thiên hạ, quan liêu sạch sẽ. Chàng muốn lê dân bách tính an cư lập nghiệp. Chàng muốn bảo vệ nàng đứng trên vị trí không ai có thể chạm tới, chàng buộc phải làm chủ nhân giang sơn này.
Trừ tịch tuyết rơi, một năm nữa lại đến. Năm Khang Hi thứ năm mươi giống như một cái hố sâu, vạch một khoảng cách thật sâu giữa sống chết. Ung Thân vương lạnh nhạt kiệm lời trong yến tiệc cuối năm ở cung Càn Thanh, không ai biết chàng đang vui vẻ, tức giận hay buồn bã. Không ai biết chàng đã vất vả thế nào mới rời được khỏi nhà.
Chưa có đêm giao thừa nào như vậy, trong Tứ Nghi Đường không có chữ hỉ do Vân Yên tự tay cắt, không có tiếng cười đùa vui vẻ. Chỉ có một cô gái yếu ớt mê mệt ngủ trong màn, và có người đàn ông luôn ngồi bên cạnh nàng.
Nàng đã từng nói, một bàn đầy đồ ăn, dù không ăn, nhưng nhìn vẫn phong phú. Chàng tự tay thắp một ngọn nến màu vàng ấm áp, thậm chí dùng cát vàng viết hết chữ hỉ này đến chữ hỉ khác trên giấy đỏ, tự tay dán nó lên song cửa sổ. Tất cả những việc bình thường nàng hay làm, chàng đều làm hết. Chỉ cần nàng còn, thì nhà còn. Chỉ cần chàng còn, trời cũng còn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Dận Chân khẽ khàng buông ngón tay Vân Yên ra, vén sợi tóc bên má nàng rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Cao Vô Dung yên tĩnh đứng ngoài cửa, Dận Chân vẫy tay, rồi chắp tay vào thư phòng nhỏ.
Dận Chân chậm rãi ngồi vào chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, Cao Vô Dung nhẹ nhàng đi tới bên cạnh thắp sáng đèn, điều chỉnh ánh sáng ngọn lửa.
Ngọn đèn không đủ sáng, ánh sáng hắt lên hai người, nhìn lờ mờ không rõ.
Dận Chân nheo mắt mở mấy trang cuốn tập trong tay, ánh mắt do dự một lúc, cuối cùng nhìn thấy hai chữ “Vân Giao” trong danh sách tên những người ký tên.
Chàng đóng cuốn tập lại, giọng nói trầm thấp khiến người khác không rét mà run:
- Thứ khác đâu?
- Bẩm chủ tử, không có ạ.
Cao Vô Dung cúi đầu trả lời
Dận Chân đặt cuốn tập trong tay xuống, ngước đôi mắt chim ưng lạnh lùng lên, ngay cả Cao Vô Dung cũng chưa từng thấy ánh mắt xa lạ này của chàng.
- Thời gian ta cho các ngươi đủ nhiều...
Cao Vô Dung cúi người xuống lạy một cái:
- Chủ tử thứ cho nô tài bạo gan bẩm một câu.
Dận Chân trầm giọng nói:
- Nói.
Cao Vô Dung đáp:
- Thị vệ Niêm Can đã tìm kiếm mấy tháng, hễ là những manh mối liên quan đều đào ba tấc đất, tất cả tình hình đều nắm trong tay. Nô tài lấy cái đầu trên cổ mình mà bạo gan dự đoán một câu... vật này không hề tồn tại!
Hàng mi dài của Dận Chân ngừng lại, tia sáng trong mắt lóe lên, chàng xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay như đang nhớ lại điều gì. Một lúc sau, chàng chậm rãi cong khóe môi lên, nét mặt dưới ánh đèn tuấn tú khác thường, nhưng giọng nói khi mở miệng lại vô cùng tàn nhẫn.
- Đêm nay là một ngày đẹp, các ngươi không cần đón tết nữa.
Cao Vô Dung lập tức cúi người đáp vâng, ngừng lại một lát rồi bình tĩnh hỏi:
- Toàn bộ ạ?
Dận Chân nhếch môi, gò má nửa sáng nửa tối, nói:
- Ngươi nói xem.
Cao Vô Dung trả lời:
- Nô tài hiểu rồi, chủ tử yên tâm ạ!
Dận Chân chậm chạp đứng lên, đi đến bên ngọn đèn nhỏ, lấy chiếc kim bạc trên chân đèn nhẹ nhàng gạt ngọn lửa, đưa mấy trang giấy cũ kĩ lâu đời lên trên ngọn đèn, ngọn lửa nuốt trọn, bốc cháy hừng hực, chàng thả tay ra, để nó rơi xuống chân đèn, nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Chàng quyết đoán thổi tắt ngọn lửa, chỉ để lại mùi hương khát máu.
- Để Tử Ngưng sống, đưa đến địa lao ở ngoại ô phía bắc đóng đinh, ta không thể để ả ta chết dễ dàng vậy được.
Căn phòng tối đen.
Cô gái trên giường nhắm mắt không nói gì, cũng không khóc, giống như con búp bê bằng thủy tinh chỉ cần chạm sẽ vỡ. Ngày cũ trôi qua ngày mới lại đến, nàng vẫn đóng cửa thế giới của mình, còn chàng trước sau không đổi. Dận Chân tựa người trong chăn ôm nàng đón giao thừa, dịu dàng giúp nàng chải đầu, thì thầm nói bên tai nàng.
Đồng Nhi và Lung Nhi chỉ đến một gia đình khác chờ họ mà thôi. Ở đó rất an toàn, không có tranh đấu hoàng gia, cũng không có danh vị thân phận. Chỉ có non biếc cây xanh, hai gian nhà tranh, cùng với một con chó nhỏ.
Một giọt nước mắt yên lặng chầm chậm lăn xuống từ khóe mắt nàng, mang theo cay đắng và độ nóng.
Sáng sớm đầu năm mới, sau khi vào cung thỉnh an, buổi chiều Dận Chân quay về Ung Vương phủ, Cao Vô Dung đã ở trong Tứ Nghi Đường chờ nhiều giờ. Dận Chân thay cổn phục thân vương ra, vào phòng xem tình hình Vân Yên, dặn dò xong Tiểu Huệ thì ngồi xe ngựa đi từ cửa sau đến phía bắc.
Ngoại ô có tuyết rất dày, giày chàng từ xe ngựa xuống giẫm lên nền tuyết, phát ra tiếng động cót két.
Khung cảnh mùa đông đìu hiu, trời đất mênh mông.
Cao Vô Dung bung dù che cho Dận Chân, chàng khoác chiếc áo choàng lông chồn đen, đội chiếc mũ mùa đông cùng chất có lông nhung màu đỏ trên đỉnh, đi trong nền tuyết, màu da lộ ra ngoài lạnh lùng và nghiêm túc.
Đằng sau sơn trang hẻo lánh có một cánh cửa của địa lao bí mật.
Trước cửa địa lao có một đám thị vệ canh gác, Dận Chân vừa mới dừng chân, họ chỉnh tề vẫy tay áo quỳ xuống đất hành lễ. Khi thị vệ kéo mở cánh cửa lớn ra, chàng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét chói tai của phụ nữ bên trong.
Một nhà lao rộng lớn trống trải, chân tay Tử Ngưng bị tách thành hình chữ đại (大) đóng đinh cố định trên cọc gỗ lớn hình lục giác, máu tươi không ngừng chảy ra từ chân tay thị, ngay cả cọc gỗ cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Thị liên tục gào rít mắng chửi tên của một người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch dúm dó, tóc tai bù xù không che giấu được vẻ đẹp đã từng động lòng người.
Dận Chân im lặng bước vào, nét mặt vô cảm nhìn thị, gương mặt Tử Ngưng biến sắc, giống như cuối cùng cũng chờ được chàng đến, nhưng nét mặt chàng khiến thị hoàn toàn ngã xuống địa ngục không đáy. Thị sợ hãi căm hận dùng toàn bộ sức mình mà hét:
- Ngươi là tên điên, là ma quỷ không có trái tim! Trong một đêm sao ngươi có thể giết nhiều người của ta như vậy, ngươi đừng quên, trong tay ta có bản viết tay đó! Ngươi đừng quên, Bát gia Cửu gia sẽ không để cho ngươi yên đâu! Giết ta đi, cả phủ các ngươi xuống địa ngục cùng với ta!
Dận Chân từ tốn đứng đấy, nhẹ nhàng giơ tay phải lên chỉnh sửa ống tay móng ngựa trái, sắc mặt chăm chú như đang nghe một chuyện rất quan trọng, tư thế ung dung hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, ngay cả Tử Ngưng cũng hừ hừ đau đớn nhìn động tác của chàng. Cho đến khi chàng thả cánh tay xuống, khoan thai chắp tay sau lưng:
- Sao đóng đinh thị lâu thế.
Khóe mắt Dận Chân hơi nghiêng, giọng nói trầm thấp nghe không ra cảm xúc. Hai thị vệ đứng bên cạnh đi lên rút mạnh cây đinh sắt từ chân tay thị và cọc gỗ ra, máu chảy ra như suối, tiếng hét thảm thiết bất ngờ lọt vào tai. Tử Ngưng như sắp ngất lịm, mới được tháo khỏi cọc gỗ và vứt xuống góc tường, tay chân bại liệt trên đất như con rối gỗ bị cắt hết dây, chỉ còn khuôn mặt và phần cơ thể ở giữa vẫn nhìn ra được. Hai tiểu thái giam cầm vải đến băng bó vết thương ở chân tay cho thị, tạm thời cầm máu.
Tử Ngưng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy, trong lòng bùng cháy hi vọng, thị cố gắng mở mắt ngước đầu nhìn Dận Chân đang đứng ở đó, nói bằng giọng đáng thương:
- Tứ gia... ngài sao có thể... sao có thể đối xử với người phụ nữ yêu ngài như vậy...
Đôi mắt Dận Chân trống rỗng, chàng kéo nhẹ khóe môi, dường như bỏ ngoài tai mọi lời thị nói, thanh âm lạnh lẽo như băng:
- Ngươi trao đổi thứ ấy ra càng có thể làm bổn vương cảm động.
Sắc mặt Tử Ngưng như màu đất, giống như bị giẫm phải vết thương, thị rít lên chói tai.
- Được, Ái Tân Giác La Dận Chân ngươi đừng quên... di cảo của tổ tiên người phụ nữ tham gia án Minh Sử đó và bản viết tay liên quan đến tương lai sau này của ngươi đều được ta cất ở chỗ rất an toàn! Cả nhà cô ta không chỉ là liên lụy đi đày ở Ninh Cổ Tháp thôi đâu, mà chính là chu di cửu tộc! Còn chuyện tương lai của ngươi nếu như công khai cho cả thiên hạ biết trước, xem ngươi còn ngồi vững được trên cái ghế Ung Thân vương nữa không!
Dận Chân vẫn lạnh lùng nhìn thị, không hề có hứng thú với những lời thị nói,chờ thị ta gào thét xong với từ tốn mở miệng, nhàn nhã như xoay chiếc ngọc trên ngón cái:
- Có bản viết đó thật à?
Tử Ngưng rõ ràng kinh ngạc, nét mặt hoảng loạn trong nháy mắt của thị rơi hết vào đáy mắt Dận Chân.
- Đương nhiên có! Ta đã từng nói với ngươi tương lai, chẳng lẽ ta nói mà không có kiểm chứng!
Thị ta kích động gây gổ.
- Còn có di cảo của vụ án Minh Sử, ngươi đừng quên ta là quận chúa Đại Minh. Trước đây ta đã từng nói với ngươi, Vân Giao chính là biệt hiệu của kẻ tham gia năm đó, Vương Vân Giao, nếu như không có di cảo, ngươi không bao giờ biết được.
Thị ta biện giải vô cùng tỉ mỉ, không ngờ lời nói biểu cảm thái độ của thị càng khiến Dận Chân thêm khẳng định sự thật trong lòng.
Tử Ngưng nhìn chàng không nói gì, cố gắng nở nụ cười quyến rũ quen thuộc, nhưng tóc tai bù xù biến thị thành trò khôi hài.
- Dù có hay không có, ngươi cũng không đánh cuộc nổi... tương lai của ngươi, tính mạng toàn phủ ngươi... ta cam tâm ngọc nát đá tan cùng ngươi!
Thị ta ngừng lại, giọng nói mang theo hận thù.
- Nếu ngươi không thả ta ra, chỉ trong ba ngày sẽ có người công bố hai bản viết tay đó khắp thiên hạ!
Dận Chân bật cười, bước về phía trước hai bước, khoan thaii ngồi xổm xuống, chậm rãi nói:
- Ngươi nghĩ ngươi còn người à?
Khuôn mặt Tử Ngưng biến sắc, mở to đôi mắt hạnh nhân hoảng hốt sợ hãi nhìn chàng.
- Ngươi là tên điên! Là ma quỷ!
Cả người thị run bần bật,
- Cả Bát gia... Cửu gia... họ... sẽ không để ngươi yên đâu, chỉ cần ta để lọt một chữ, thì ngươi cũng...
Dận Chân mỉm cười:
- Dựa vào mấy lần ngươi “hầu hạ” lão Cửu à?
Giọng nói chàng tràn đầy sự khinh thường và lạnh lùng vô tình.
- Nếu chỉ vì không muốn lọt một chữ ra ngoài, ta sẽ để ngươi sống lâu vậy sao?
Lời nói sắc bén như dao đâm của Dận Chân khiến gương mặt thiếu máu của Tử Ngưng càng xám ngoét như tro tàn.
Dận Chân ung dung phủi góc áo đứng dậy, hình như bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
- À, đúng rồi, chắc ngươi vẫn chưa biết, đêm qua bổn vương đã đốt trụi mười mấy trang di cảo đó rồi... còn bản chép tay có hay không, bổn vương còn nhiều cách để cậy mồm ngươi... mà ngươi thiếu hơi trai nhỉ, tám người có đủ không?
Tử Ngưng co rúm người lại, cả cơ thể run bắn lên cuộn tròn trong góc tường, hoảng sợ nhìn chàng bằng ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ, một giây sau thị ta bật khóc, trên khuôn mặt tèm lem nước mắt.
- Tôi biết... tôi sai rồi... nhưng... chỉ vì tôi quá yêu ngài... thật mà... Dận... không, Vương gia... xin ngài hãy nhớ đến ngày xưa... tuy lúc đó vì phản Thanh nhưng tình cảm của tôi là thật... tôi nói trả thù cũng vì hận ngài quá tuyệt tình, hận ngài chưa từng... Tứ gia thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao... Đúng rồi, tôi sẽ nói hết chuyện tương lai với ngài, được không, chẳng lẽ ngài không muốn biết sao?
Dận Chân từ trên cao nhìn thị ta, ánh mắt lạ lẫm và tàn nhẫn. Ngón tay chàng chầm chậm lần tràng hạt Long Nhãn Bồ Đề trên cổ tay, dáng vẻ ẩn chứa kiêu ngạo và thương hại.
- Bổn vương không muốn biết, tất cả của ta đều nằm trong tay ta.
Đôi mắt lạnh lùng của chàng lướt về một nơi nào đó, trong thanh âm chứa đựng nỗi đau cực kỳ giận dữ.
- Nếu ngươi chưa từng nói những lời ấy trước mặt nàng, nếu ngươi chưa từng giữ chân hạ thuốc bổn vương... có lẽ, bổn vương sẽ cho ngươi cái chết dễ chịu hơn.
Cơ thể Tử Ngưng xụi lơ trong góc tường giống như đống thịt thối rữa, dưới lớp băng vải ở chân tay máu tươi không ngừng chảy ra, vết máu loang lổ, gương mặt đã từng một thời tuyệt sắc khuynh thành dúm dó không thành hình.
- Hừ... đúng vậy, nhưng ngài không biết tại sao mình trúng thuốc đúng không? Mùi huân hương trên quần áo tôi cộng thêm mùi trầm hương trong phòng và mùi hoàng lan trên bàn... ba mùi này trộn lẫn mới có tác dụng... muốn hạ thuốc Ung Thân vương ngài thật sự quá khó, nhưng không phải tôi đã thành công sao?
Thị cười lớn ha ha như châm biếm, mặt mũi co rúm đáng sợ, như hoàn toàn sụp đổ.
- Nhưng tôi dùng hết sức mình mới ôm ngài được một lần, ngài lại bẻ gãy ba cái xương sườn của tôi. Dù chúng ta đã từng lừa dối nhau chuyện quá khứ, nhưng khuôn mặt tôi đáng ghét lắm sao? Nếu như bại trong tay một người phụ nữ cao quý xinh đẹp hơn, tôi tình nguyện chịu thua! Tôi vốn nghĩ rằng ma quỷ ngài không có trái tim, không yêu tôi, cũng không yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác! Nhưng nào ngờ lại là con đàn bà ti tiện thô kệch đó! Ngài bảo tôi phải cam tâm thế nào! Ái Tân Giác La Dận Chân ngài chẳng qua cũng chỉ đến vậy! Có mắt như mù.
Dận Chân từ từ nheo mắt vào, nghe thấy bốn chữ “ti tiện thô kệch” mắt đã nhuộm màu máu. Chàng hơi đưa tay lên, Cao Vô Dung ôm đoan tráo (1) vào choàng lên cho chàng.
- Da mặt ngươi đã đẹp thế này, cần gì phải giữ lại?
Chàng nhẹ nhàng thốt ra mấy lời như thế, rồi buộc dây đoan tráo, ung dung phủi vạt áo, thong thả xoay người cất bước ra ngoài.
Phía sau chỉ lặng ngắt một giây, sau đó tiếng rít chói tai và tiếng cầu xin hoảng sợ thê lương của thị không ngừng vang lên bên tai...
- Không... ngươi không phải là người... đừng ai hòng chạm vào được mặt ta... Ái Tân Giác La Dận Chân... ngươi quay lại đây... xin ngươi.
Càng đi càng xa, tiếng hét thê lương chói tai nhỏ dần, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Dận Chân ra khỏi địa lao, đôi giày mùa đông màu xanh sạch sẽ bình tĩnh giẫm trên nền tuyết dày, cánh cửa lớn chầm chậm lại đóng lại phía sau chàng.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, mặt trời ló rạng, chiếu rọi màu vàng rực rỡ lên nền tuyết trắng.
Tuy rằng chàng từng ước ao có một đứa con thuộc về họ.
Trong đêm nàng hôn mê, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa to như trút nước. Đại phu nói dùng những thuốc này có lẽ nàng mới hy vọng tỉnh lại, nhưng cơ hội có con sau này sẽ rất nhỏ. Chàng quỳ trong phật đường lần tràng hạt nói với trời xanh, chỉ cần nàng sống.
Nắm tay nhau mười năm, ngày nàng đồng ý, chàng biết, sẽ không có đôi vợ chồng nào đẹp hơn họ.
Khi đại phu chẩn ra hỉ mạch sớm, trong thư phòng ông ta đã nói với Dận Chân, tình trạng cơ thể nàng thật sự không thích hợp để mang thai, cho dù có bảo vệ cái thai này đến lúc sinh cũng nguy hiểm hơn người bình thường rất nhiều. Sau đó, chàng ngồi bên giường ngắm nàng rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu. Không ai tàn nhẫn đi giết chết kết tinh của mình và người ấy, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý, chàng cũng thế. Chàng rất yêu bé con trong bụng nàng, nàng cũng vậy. Có con rồi, có mối ràng buộc, sự cô độc thỉnh thoảng hiện lên nơi khóe mắt đuôi mày nàng sẽ biến mất. Điều chàng làm chỉ là, mạo hiểm lần duy nhất trong đời này kiếp này.
Khi chẩn ra song thai, chàng vui mừng đến tột cùng nhưng lo sợ nhiều hơn, đại phu lo lắng nói rằng từ trước đến nay rất hiếm thai đôi có thể sống sót, chỉ chiếm một hai phần mười, thể chất phu đã yếu lại càng thêm yếu.
Khi nàng xuất huyết nguy hiểm, đại phu với mái tóc hoa râm quỳ dưới chân chàng hỏi chàng lựa chọn thế nào. Chàng nhắm đôi mắt đỏ ngầu nói, bổn vương không có sự lựa chọn, ngươi mới có. Sau một ngày một đêm, chàng không thể trơ mắt nhìn Vân Yên và các con cùng rời xa, chàng chỉ có thể lựa chọn như thế.
Nếu chàng ở ngôi cửu ngũ, lúc này có lẽ có thể mời toàn bộ ngự y thần y trong thiên hạ đến Tứ Nghi Đường, có lẽ ba mẹ con nàng sẽ vượt qua sinh tử.
Nếu nàng có phong hào phúc tấn, chàng cũng có thể quang minh chính đại để tất cả mọi người trong thiên hạ biết con và nàng, chứ không phải lo lắng nàng bị đặt vào nguy hiểm.
Nếu chàng không bị Tử Ngưng ngáng chân bỏ độc, buổi chiều chàng có thể trở về, nàng cũng không lo lắng một mình chờ đợi.
Nếu ông trời muốn chàng dùng tất cả để đổi lấy bình an của mẹ con nàng, chàng sẽ không hề do dự mà đồng ý.
Nhưng hiện thực không có “nếu như”, mọi chuyện xưa nay đâu có vẹn toàn.
Chàng luôn ghét mình yếu đuối, căm giận cảm giác bất lực này. Chưa bao giờ căm hận đến mức muốn móc tim lột da như vậy.
Chàng phải hô gió gọi mưa, chàng phải trị vì thiên hạ, quan liêu sạch sẽ. Chàng muốn lê dân bách tính an cư lập nghiệp. Chàng muốn bảo vệ nàng đứng trên vị trí không ai có thể chạm tới, chàng buộc phải làm chủ nhân giang sơn này.
Trừ tịch tuyết rơi, một năm nữa lại đến. Năm Khang Hi thứ năm mươi giống như một cái hố sâu, vạch một khoảng cách thật sâu giữa sống chết. Ung Thân vương lạnh nhạt kiệm lời trong yến tiệc cuối năm ở cung Càn Thanh, không ai biết chàng đang vui vẻ, tức giận hay buồn bã. Không ai biết chàng đã vất vả thế nào mới rời được khỏi nhà.
Chưa có đêm giao thừa nào như vậy, trong Tứ Nghi Đường không có chữ hỉ do Vân Yên tự tay cắt, không có tiếng cười đùa vui vẻ. Chỉ có một cô gái yếu ớt mê mệt ngủ trong màn, và có người đàn ông luôn ngồi bên cạnh nàng.
Nàng đã từng nói, một bàn đầy đồ ăn, dù không ăn, nhưng nhìn vẫn phong phú. Chàng tự tay thắp một ngọn nến màu vàng ấm áp, thậm chí dùng cát vàng viết hết chữ hỉ này đến chữ hỉ khác trên giấy đỏ, tự tay dán nó lên song cửa sổ. Tất cả những việc bình thường nàng hay làm, chàng đều làm hết. Chỉ cần nàng còn, thì nhà còn. Chỉ cần chàng còn, trời cũng còn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Dận Chân khẽ khàng buông ngón tay Vân Yên ra, vén sợi tóc bên má nàng rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Cao Vô Dung yên tĩnh đứng ngoài cửa, Dận Chân vẫy tay, rồi chắp tay vào thư phòng nhỏ.
Dận Chân chậm rãi ngồi vào chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, Cao Vô Dung nhẹ nhàng đi tới bên cạnh thắp sáng đèn, điều chỉnh ánh sáng ngọn lửa.
Ngọn đèn không đủ sáng, ánh sáng hắt lên hai người, nhìn lờ mờ không rõ.
Dận Chân nheo mắt mở mấy trang cuốn tập trong tay, ánh mắt do dự một lúc, cuối cùng nhìn thấy hai chữ “Vân Giao” trong danh sách tên những người ký tên.
Chàng đóng cuốn tập lại, giọng nói trầm thấp khiến người khác không rét mà run:
- Thứ khác đâu?
- Bẩm chủ tử, không có ạ.
Cao Vô Dung cúi đầu trả lời
Dận Chân đặt cuốn tập trong tay xuống, ngước đôi mắt chim ưng lạnh lùng lên, ngay cả Cao Vô Dung cũng chưa từng thấy ánh mắt xa lạ này của chàng.
- Thời gian ta cho các ngươi đủ nhiều...
Cao Vô Dung cúi người xuống lạy một cái:
- Chủ tử thứ cho nô tài bạo gan bẩm một câu.
Dận Chân trầm giọng nói:
- Nói.
Cao Vô Dung đáp:
- Thị vệ Niêm Can đã tìm kiếm mấy tháng, hễ là những manh mối liên quan đều đào ba tấc đất, tất cả tình hình đều nắm trong tay. Nô tài lấy cái đầu trên cổ mình mà bạo gan dự đoán một câu... vật này không hề tồn tại!
Hàng mi dài của Dận Chân ngừng lại, tia sáng trong mắt lóe lên, chàng xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay như đang nhớ lại điều gì. Một lúc sau, chàng chậm rãi cong khóe môi lên, nét mặt dưới ánh đèn tuấn tú khác thường, nhưng giọng nói khi mở miệng lại vô cùng tàn nhẫn.
- Đêm nay là một ngày đẹp, các ngươi không cần đón tết nữa.
Cao Vô Dung lập tức cúi người đáp vâng, ngừng lại một lát rồi bình tĩnh hỏi:
- Toàn bộ ạ?
Dận Chân nhếch môi, gò má nửa sáng nửa tối, nói:
- Ngươi nói xem.
Cao Vô Dung trả lời:
- Nô tài hiểu rồi, chủ tử yên tâm ạ!
Dận Chân chậm chạp đứng lên, đi đến bên ngọn đèn nhỏ, lấy chiếc kim bạc trên chân đèn nhẹ nhàng gạt ngọn lửa, đưa mấy trang giấy cũ kĩ lâu đời lên trên ngọn đèn, ngọn lửa nuốt trọn, bốc cháy hừng hực, chàng thả tay ra, để nó rơi xuống chân đèn, nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Chàng quyết đoán thổi tắt ngọn lửa, chỉ để lại mùi hương khát máu.
- Để Tử Ngưng sống, đưa đến địa lao ở ngoại ô phía bắc đóng đinh, ta không thể để ả ta chết dễ dàng vậy được.
Căn phòng tối đen.
Cô gái trên giường nhắm mắt không nói gì, cũng không khóc, giống như con búp bê bằng thủy tinh chỉ cần chạm sẽ vỡ. Ngày cũ trôi qua ngày mới lại đến, nàng vẫn đóng cửa thế giới của mình, còn chàng trước sau không đổi. Dận Chân tựa người trong chăn ôm nàng đón giao thừa, dịu dàng giúp nàng chải đầu, thì thầm nói bên tai nàng.
Đồng Nhi và Lung Nhi chỉ đến một gia đình khác chờ họ mà thôi. Ở đó rất an toàn, không có tranh đấu hoàng gia, cũng không có danh vị thân phận. Chỉ có non biếc cây xanh, hai gian nhà tranh, cùng với một con chó nhỏ.
Một giọt nước mắt yên lặng chầm chậm lăn xuống từ khóe mắt nàng, mang theo cay đắng và độ nóng.
Sáng sớm đầu năm mới, sau khi vào cung thỉnh an, buổi chiều Dận Chân quay về Ung Vương phủ, Cao Vô Dung đã ở trong Tứ Nghi Đường chờ nhiều giờ. Dận Chân thay cổn phục thân vương ra, vào phòng xem tình hình Vân Yên, dặn dò xong Tiểu Huệ thì ngồi xe ngựa đi từ cửa sau đến phía bắc.
Ngoại ô có tuyết rất dày, giày chàng từ xe ngựa xuống giẫm lên nền tuyết, phát ra tiếng động cót két.
Khung cảnh mùa đông đìu hiu, trời đất mênh mông.
Cao Vô Dung bung dù che cho Dận Chân, chàng khoác chiếc áo choàng lông chồn đen, đội chiếc mũ mùa đông cùng chất có lông nhung màu đỏ trên đỉnh, đi trong nền tuyết, màu da lộ ra ngoài lạnh lùng và nghiêm túc.
Đằng sau sơn trang hẻo lánh có một cánh cửa của địa lao bí mật.
Trước cửa địa lao có một đám thị vệ canh gác, Dận Chân vừa mới dừng chân, họ chỉnh tề vẫy tay áo quỳ xuống đất hành lễ. Khi thị vệ kéo mở cánh cửa lớn ra, chàng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét chói tai của phụ nữ bên trong.
Một nhà lao rộng lớn trống trải, chân tay Tử Ngưng bị tách thành hình chữ đại (大) đóng đinh cố định trên cọc gỗ lớn hình lục giác, máu tươi không ngừng chảy ra từ chân tay thị, ngay cả cọc gỗ cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Thị liên tục gào rít mắng chửi tên của một người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch dúm dó, tóc tai bù xù không che giấu được vẻ đẹp đã từng động lòng người.
Dận Chân im lặng bước vào, nét mặt vô cảm nhìn thị, gương mặt Tử Ngưng biến sắc, giống như cuối cùng cũng chờ được chàng đến, nhưng nét mặt chàng khiến thị hoàn toàn ngã xuống địa ngục không đáy. Thị sợ hãi căm hận dùng toàn bộ sức mình mà hét:
- Ngươi là tên điên, là ma quỷ không có trái tim! Trong một đêm sao ngươi có thể giết nhiều người của ta như vậy, ngươi đừng quên, trong tay ta có bản viết tay đó! Ngươi đừng quên, Bát gia Cửu gia sẽ không để cho ngươi yên đâu! Giết ta đi, cả phủ các ngươi xuống địa ngục cùng với ta!
Dận Chân từ tốn đứng đấy, nhẹ nhàng giơ tay phải lên chỉnh sửa ống tay móng ngựa trái, sắc mặt chăm chú như đang nghe một chuyện rất quan trọng, tư thế ung dung hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, ngay cả Tử Ngưng cũng hừ hừ đau đớn nhìn động tác của chàng. Cho đến khi chàng thả cánh tay xuống, khoan thai chắp tay sau lưng:
- Sao đóng đinh thị lâu thế.
Khóe mắt Dận Chân hơi nghiêng, giọng nói trầm thấp nghe không ra cảm xúc. Hai thị vệ đứng bên cạnh đi lên rút mạnh cây đinh sắt từ chân tay thị và cọc gỗ ra, máu chảy ra như suối, tiếng hét thảm thiết bất ngờ lọt vào tai. Tử Ngưng như sắp ngất lịm, mới được tháo khỏi cọc gỗ và vứt xuống góc tường, tay chân bại liệt trên đất như con rối gỗ bị cắt hết dây, chỉ còn khuôn mặt và phần cơ thể ở giữa vẫn nhìn ra được. Hai tiểu thái giam cầm vải đến băng bó vết thương ở chân tay cho thị, tạm thời cầm máu.
Tử Ngưng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy, trong lòng bùng cháy hi vọng, thị cố gắng mở mắt ngước đầu nhìn Dận Chân đang đứng ở đó, nói bằng giọng đáng thương:
- Tứ gia... ngài sao có thể... sao có thể đối xử với người phụ nữ yêu ngài như vậy...
Đôi mắt Dận Chân trống rỗng, chàng kéo nhẹ khóe môi, dường như bỏ ngoài tai mọi lời thị nói, thanh âm lạnh lẽo như băng:
- Ngươi trao đổi thứ ấy ra càng có thể làm bổn vương cảm động.
Sắc mặt Tử Ngưng như màu đất, giống như bị giẫm phải vết thương, thị rít lên chói tai.
- Được, Ái Tân Giác La Dận Chân ngươi đừng quên... di cảo của tổ tiên người phụ nữ tham gia án Minh Sử đó và bản viết tay liên quan đến tương lai sau này của ngươi đều được ta cất ở chỗ rất an toàn! Cả nhà cô ta không chỉ là liên lụy đi đày ở Ninh Cổ Tháp thôi đâu, mà chính là chu di cửu tộc! Còn chuyện tương lai của ngươi nếu như công khai cho cả thiên hạ biết trước, xem ngươi còn ngồi vững được trên cái ghế Ung Thân vương nữa không!
Dận Chân vẫn lạnh lùng nhìn thị, không hề có hứng thú với những lời thị nói,chờ thị ta gào thét xong với từ tốn mở miệng, nhàn nhã như xoay chiếc ngọc trên ngón cái:
- Có bản viết đó thật à?
Tử Ngưng rõ ràng kinh ngạc, nét mặt hoảng loạn trong nháy mắt của thị rơi hết vào đáy mắt Dận Chân.
- Đương nhiên có! Ta đã từng nói với ngươi tương lai, chẳng lẽ ta nói mà không có kiểm chứng!
Thị ta kích động gây gổ.
- Còn có di cảo của vụ án Minh Sử, ngươi đừng quên ta là quận chúa Đại Minh. Trước đây ta đã từng nói với ngươi, Vân Giao chính là biệt hiệu của kẻ tham gia năm đó, Vương Vân Giao, nếu như không có di cảo, ngươi không bao giờ biết được.
Thị ta biện giải vô cùng tỉ mỉ, không ngờ lời nói biểu cảm thái độ của thị càng khiến Dận Chân thêm khẳng định sự thật trong lòng.
Tử Ngưng nhìn chàng không nói gì, cố gắng nở nụ cười quyến rũ quen thuộc, nhưng tóc tai bù xù biến thị thành trò khôi hài.
- Dù có hay không có, ngươi cũng không đánh cuộc nổi... tương lai của ngươi, tính mạng toàn phủ ngươi... ta cam tâm ngọc nát đá tan cùng ngươi!
Thị ta ngừng lại, giọng nói mang theo hận thù.
- Nếu ngươi không thả ta ra, chỉ trong ba ngày sẽ có người công bố hai bản viết tay đó khắp thiên hạ!
Dận Chân bật cười, bước về phía trước hai bước, khoan thaii ngồi xổm xuống, chậm rãi nói:
- Ngươi nghĩ ngươi còn người à?
Khuôn mặt Tử Ngưng biến sắc, mở to đôi mắt hạnh nhân hoảng hốt sợ hãi nhìn chàng.
- Ngươi là tên điên! Là ma quỷ!
Cả người thị run bần bật,
- Cả Bát gia... Cửu gia... họ... sẽ không để ngươi yên đâu, chỉ cần ta để lọt một chữ, thì ngươi cũng...
Dận Chân mỉm cười:
- Dựa vào mấy lần ngươi “hầu hạ” lão Cửu à?
Giọng nói chàng tràn đầy sự khinh thường và lạnh lùng vô tình.
- Nếu chỉ vì không muốn lọt một chữ ra ngoài, ta sẽ để ngươi sống lâu vậy sao?
Lời nói sắc bén như dao đâm của Dận Chân khiến gương mặt thiếu máu của Tử Ngưng càng xám ngoét như tro tàn.
Dận Chân ung dung phủi góc áo đứng dậy, hình như bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
- À, đúng rồi, chắc ngươi vẫn chưa biết, đêm qua bổn vương đã đốt trụi mười mấy trang di cảo đó rồi... còn bản chép tay có hay không, bổn vương còn nhiều cách để cậy mồm ngươi... mà ngươi thiếu hơi trai nhỉ, tám người có đủ không?
Tử Ngưng co rúm người lại, cả cơ thể run bắn lên cuộn tròn trong góc tường, hoảng sợ nhìn chàng bằng ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ, một giây sau thị ta bật khóc, trên khuôn mặt tèm lem nước mắt.
- Tôi biết... tôi sai rồi... nhưng... chỉ vì tôi quá yêu ngài... thật mà... Dận... không, Vương gia... xin ngài hãy nhớ đến ngày xưa... tuy lúc đó vì phản Thanh nhưng tình cảm của tôi là thật... tôi nói trả thù cũng vì hận ngài quá tuyệt tình, hận ngài chưa từng... Tứ gia thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao... Đúng rồi, tôi sẽ nói hết chuyện tương lai với ngài, được không, chẳng lẽ ngài không muốn biết sao?
Dận Chân từ trên cao nhìn thị ta, ánh mắt lạ lẫm và tàn nhẫn. Ngón tay chàng chầm chậm lần tràng hạt Long Nhãn Bồ Đề trên cổ tay, dáng vẻ ẩn chứa kiêu ngạo và thương hại.
- Bổn vương không muốn biết, tất cả của ta đều nằm trong tay ta.
Đôi mắt lạnh lùng của chàng lướt về một nơi nào đó, trong thanh âm chứa đựng nỗi đau cực kỳ giận dữ.
- Nếu ngươi chưa từng nói những lời ấy trước mặt nàng, nếu ngươi chưa từng giữ chân hạ thuốc bổn vương... có lẽ, bổn vương sẽ cho ngươi cái chết dễ chịu hơn.
Cơ thể Tử Ngưng xụi lơ trong góc tường giống như đống thịt thối rữa, dưới lớp băng vải ở chân tay máu tươi không ngừng chảy ra, vết máu loang lổ, gương mặt đã từng một thời tuyệt sắc khuynh thành dúm dó không thành hình.
- Hừ... đúng vậy, nhưng ngài không biết tại sao mình trúng thuốc đúng không? Mùi huân hương trên quần áo tôi cộng thêm mùi trầm hương trong phòng và mùi hoàng lan trên bàn... ba mùi này trộn lẫn mới có tác dụng... muốn hạ thuốc Ung Thân vương ngài thật sự quá khó, nhưng không phải tôi đã thành công sao?
Thị cười lớn ha ha như châm biếm, mặt mũi co rúm đáng sợ, như hoàn toàn sụp đổ.
- Nhưng tôi dùng hết sức mình mới ôm ngài được một lần, ngài lại bẻ gãy ba cái xương sườn của tôi. Dù chúng ta đã từng lừa dối nhau chuyện quá khứ, nhưng khuôn mặt tôi đáng ghét lắm sao? Nếu như bại trong tay một người phụ nữ cao quý xinh đẹp hơn, tôi tình nguyện chịu thua! Tôi vốn nghĩ rằng ma quỷ ngài không có trái tim, không yêu tôi, cũng không yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác! Nhưng nào ngờ lại là con đàn bà ti tiện thô kệch đó! Ngài bảo tôi phải cam tâm thế nào! Ái Tân Giác La Dận Chân ngài chẳng qua cũng chỉ đến vậy! Có mắt như mù.
Dận Chân từ từ nheo mắt vào, nghe thấy bốn chữ “ti tiện thô kệch” mắt đã nhuộm màu máu. Chàng hơi đưa tay lên, Cao Vô Dung ôm đoan tráo (1) vào choàng lên cho chàng.
- Da mặt ngươi đã đẹp thế này, cần gì phải giữ lại?
Chàng nhẹ nhàng thốt ra mấy lời như thế, rồi buộc dây đoan tráo, ung dung phủi vạt áo, thong thả xoay người cất bước ra ngoài.
Phía sau chỉ lặng ngắt một giây, sau đó tiếng rít chói tai và tiếng cầu xin hoảng sợ thê lương của thị không ngừng vang lên bên tai...
- Không... ngươi không phải là người... đừng ai hòng chạm vào được mặt ta... Ái Tân Giác La Dận Chân... ngươi quay lại đây... xin ngươi.
Càng đi càng xa, tiếng hét thê lương chói tai nhỏ dần, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Dận Chân ra khỏi địa lao, đôi giày mùa đông màu xanh sạch sẽ bình tĩnh giẫm trên nền tuyết dày, cánh cửa lớn chầm chậm lại đóng lại phía sau chàng.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, mặt trời ló rạng, chiếu rọi màu vàng rực rỡ lên nền tuyết trắng.
Bình luận truyện