Nửa Đời Thanh Tình
Chương 87: Du thuyền (hai)
Cuối cùng hai người cũng được kéo lên thuyền, mái tóc Vân Yên đã xõa tung, giống như chú chim nhỏ bị rơi xuống nước, chú chim với đôi cánh ướt sũng được Dận Chân bế vào trong khoang thuyền.
Khoang thuyền xa hoa đẹp đẽ giống như một gian phòng, bình phong, chiếc bàn, ghế ngồi, giường chiếu, và tấm chăn mềm mại, tất cả đều vô cùng tinh xảo và ấm áp. Nhưng khi cánh cửa giữa trong và ngoài khoang thuyền được kéo vào, không gian bỗng trở nên bí bách, yên tĩnh và ngăn cách tuyệt đối với thế giới bên ngoài.
Quần áo lạnh lẽo ướt đẫm dính sát vào làn da khiến da gà nổi lên. Nàng run lẩy bẩy từng cơn, nhưng không biết trái tim và cơ thể, nơi nào mới đang run rẩy.
Chỉ trong tích tắc, Vân Yên vẫn đang trong cơn mơ màng được Dận Chân đặt xuống chiếc giường mềm mại trong khoang thuyền.
Dận Chân đặt nàng xuống, rồi đi đến chiếc tủ âm tường. Từng giọt nước trên sợi tóc rơi xuống hàng mi, nàng đưa tay muốn gạt đi, Dận Chân quay trở lại bỗng giữ chặt tay nàng ——
Chiếc khăn lớn trắng tinh mềm mại phủ lên khuôn mặt Vân Yên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên má nàng, đôi tay cầm chiếc khăn dệt bằng bông ấy dịu dàng giống như đôi tay của người yêu.
Chiếc khăn lớn mềm mại rời khỏi tầm mắt Vân Yên, phủ lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng lại có đôi chút chật vật lau sạch mái tóc cho nàng. Vân Yên mở mắt ra, nhìn thấy Dận Chân trước mặt, chiếc áo màu xanh thẫm chàng mặc đã ướt đẫm, dính sát vào lồng ngực cường tráng và rộng lớn của chàng, ở hai bên thái dương còn có những giọt nước chảy xuống.
Trong lòng nàng nhói lên, Vân Yên bỗng hoàn hồn, vội vàng mím môi đè bàn tay chàng lại.
- Tứ gia, để tôi tự làm.
Bàn tay đang lau tóc cho Vân Yên vẫn không dừng lại, gạt những sợi tóc trên cổ nàng ra, dùng khăn bông bọc kín cơ thể gầy gò của Vân Yên lại, chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng lại vô cùng ân cần.
- Quần áo ướt hết rồi, mau đi thay đi.
Vân Yên kinh ngạc ngẩng đầu, cơ thể hơi co rúm lại theo bản năng, vội vàng nói:
- Thật sự không sao đâu ạ, lát nữa quần áo sẽ tự khô thôi.
Không phải là nàng không muốn thay quần áo, nhưng quan trọng là khi ra khỏi cửa nàng đâu biết hôm nay mình sẽ nơi xuống nước mà mang quần áo theo. Đúng là nhà đã dột lại còn gặp phải mưa to. (Họa vô đơn chí)
Dận Chân cũng không bận tâm, nghiêng đầu nhét một bộ quần áo sạch vào tay nàng.
- Trên thuyền chỉ chuẩn bị quần áo của ta, nàng thay tạm vào đi, ta sai người đi tìm quần áo nữ.
Nàng mặc quần áo của Tứ gia sao? Vân Yên cúi đầu nhìn chiếc áo màu xanh nhạt rộng thùng thình trong tay mình, sau đó nhìn chàng vẫn đang mặc bộ quần áo sũng nước. Đề nghị này của chàng quả thật khiến người khác phải đau đầu.
Vân Yên cắn môi,
- Tứ gia, để tôi giúp gia thay quần áo trước đã.
Dận Chân nghe xong, chưa chờ nàng dứt lời đã ôm nàng lên, cúi đầu nhìn nàng
- Vậy nàng thay, ta cũng thay.
Giọng nói chàng trầm thấp từ tính, mang theo sự thân mật săn sóc được lắng đọng trong những năm tháng hai người ở bên nhau.
- Nghe lời ta, sức khỏe nàng không tốt, cứ như thế này lại bị cảm lạnh mất.
Vân Yên cảm thấy lúng túng, Dận Chân nửa kéo nửa ôm nàng vào căn phòng nhỏ đằng sau tấm bình phong, sau đó chàng mở cửa đi ra ngoài. Lúc này Vân Yên mới cảm nhận rõ ràng cảm giác dinh dính và lạnh lẽo của quần áo trên làn da, vô cùng khó chịu.
Vân Yên cố gắng đứng vững dù hai chân đã mềm oặt, nàng đứng dựa vào cánh cửa, chầm chậm tháo cúc áo dưới cổ, cởi chiếc áo đã ướt sũng từ trên người xuống.
Làn da trần trụi trong không khí run lên, chiếc yếm màu đỏ thẫm dính sát trước ngực và eo, bởi vì lạnh nên hai nụ hoa kiều diễm đã hơi đứng lên, dưới lớp vải đường cong mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện.
Vân Yên cắn môi nghe tiếng động rất nhỏ bên ngoài khi chàng thay quần áo, bỗng cảm thấy bất lực. Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay phải cầm chiếc khăn mềm Dận Chân đưa cho, tay trái vòng ra sau lưng cởi dây buộc của chiếc yếm.
Dây buộc đỏ thẫm từ bờ lưng trắng ngần rơi xuống, chỉ còn lại chiếc dây được buộc trên cổ. Vân Yên kéo chiếc khăn bông đã ngấm nước xuống, tay phải cầm khăn mềm thấm sạch nước. Từ ngực cho đến eo, chất vải mềm mại chạm vào cơ thể tạo cảm giác rất dễ chịu, vỗ về làn da đang run rẩy do những giọt nước, cơ thể dần trở nên khô ráo.
Vân Yên cởi quần dài xuống, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nàng không dám chần chừ, chỉ lau qua loa vài cái rồi mặc bộ quần áo màu xanh nhạt của Dận Chân vào.
Quần áo mặc trong của chàng to gấp đôi quần áo của nàng, Vân Yên mặc quần áo của chàng vào người, tuy rộng thùng thình nhưng rất mềm mại. Vạt áo dài phủ tới tận mông nàng, nhẹ nhàng che lên chiếc đùi mảnh khảnh, giống như là một chiếc váy vậy.
Trên mặt vải tỏa ra mùi hương thoang thoảng, quen thuộc và thân thiết.
- Vân Yên...
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Dận Chân, Vân Yên luống cuống, vội vàng mặc quần vào, nhưng chiếc quần quá dài, nàng vấp một cái cả người loạng choạng.
Dận Chân nghe thấy tiếng động bên trong, sốt ruột gấp gáp gõ cửa —— "Sao thế"
Vân Yên mặc bộ quần áo màu xanh nhạt rộng quá khổ nửa ngã nửa nằm sấp trên tấm thảm đằng sau cánh cửa, mái tóc hơi rối xõa trên bả vai, cảnh đẹp hiện ra từ khe hở dây buộc chiếc yếm màu đỏ thẫm trên cổ, làm nổi bật lên làn da trắng ngần mịn màng.
Cổ họng Dận Chân hơi khô, chàng chỉ mặc chiếc quần dài màu trắng ngà. Vội bước đến đỡ nàng dậy:
- Sao lại ngã rồi?
Vân Yên hơi lúng túng đẩy lồng ngực trần của chàng ra, trong lòng vừa không biết phải làm sao, lại vừa chán nản tủi thân. Nàng vội vàng kéo chiếc áo trong màu xanh nhạt rộng thùng thình lên che kín người, đôi chân mảnh khảnh nằm trong ống quần rộng quá khổ. Bộ quần áo này thật sự làm cho nàng đau đầu.
Dận Chân cúi đầu nhìn Vân Yên đang mặc quần áo của mình, vóc dáng nhỏ xíu xinh xắn. Dưới cổ áo bên ngực trái nàng thấp thoáng vết sẹo màu hồng mờ mờ, chạm vào trái tim chàng khiến nó vừa mềm mại lại vừa đau đớn.
Chàng nhẹ nhàng ôm nàng dậy, gạt những sợi tóc bên thái dương nàng ra. Cầm chiếc khăn bông phủ lên đầu nàng nhẹ nhàng lau.
- Lau khô tóc xong ta giúp nàng bôi thuốc.
Vân Yên sợ hãi ngẩng đầu,
- Gì ạ?
Dận Chân dùng hai đầu chiếc khăn bông kéo đầu Vân Yên đến gần mình, trong phút chốc nàng bị động dựa vào bả vai ấm áp vững chãi của chàng
- Ta đã làm vậy từ rất lâu rồi.
Giọng nói của chàng nhỏ đến nỗi dường như không thể nghe thấy.
- Trên đường quay trở lại kinh, khi ấy nàng vẫn đang hôn mê, ta sao có thể để người khác bôi thuốc cho nàng.
* * * * *
Chiếc áo rộng quá khổ màu xanh nhạt bằng tơ lụa cao cấp được tuột xuống đến bả vai, mái tóc dài được vén sang vai trái, bên phải lộ ra chiếc gáy, đầu vai và xương quai xanh mảnh khảnh, làn da trắng ngần quyến rũ hiện lên trong không khí, các khớp xương nhỏ bé, nhưng không hề thiếu những đường cong mềm mại. Chiếc dây buộc yếm màu đỏ sẫm vẫn hờ hững đi qua xương qua xanh, tùy tiện thắt thành một cái nút sau cổ, rủ xuống làn da ở sau lưng.
Vết thương ở bên ngực phải vô cùng chói mắt, đối xứng với vết đao màu hồng nhạt phía sau lưng, tuy đã mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Hình dạng của vết sẹo hoàn toàn lọt vào trong đôi mắt đen như mực.
Vân Yên cắn môi, quay đầu lại. Cơ thể bị chàng nửa ép nửa dỗ áp vào trong lồng ngực mình, nàng không ngăn nổi những cơn run rẩy của mình, hai gò má cũng trở nên nóng bừng. Dận Chân của ngày hôm nay vô cùng cố chấp đối với việc bôi thuốc.
Chàng cúi đầu cẩn thận quan sát vết sẹo của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên nó, dòng điện xẹt qua hai người, đến hô hấp cũng ngừng lại.
Dận Chân điều chỉnh lại hơi thở của mình, giọng nói đã hơi khàn khàn.
- Thuốc trị sẹo cũng có hiệu quả đấy, kiên trì bôi thêm một hai năm nữa chắc sẽ mờ hơn.
Ngón tay chàng dán trên vết sẹo của nàng, vô thức vuốt ve. Từng đầu ngón tay tinh tế của chàng như nổi lửa, Vân Yên sợ hãi không biết phải nói gì.
Khoang thuyền xa hoa đẹp đẽ giống như một gian phòng, bình phong, chiếc bàn, ghế ngồi, giường chiếu, và tấm chăn mềm mại, tất cả đều vô cùng tinh xảo và ấm áp. Nhưng khi cánh cửa giữa trong và ngoài khoang thuyền được kéo vào, không gian bỗng trở nên bí bách, yên tĩnh và ngăn cách tuyệt đối với thế giới bên ngoài.
Quần áo lạnh lẽo ướt đẫm dính sát vào làn da khiến da gà nổi lên. Nàng run lẩy bẩy từng cơn, nhưng không biết trái tim và cơ thể, nơi nào mới đang run rẩy.
Chỉ trong tích tắc, Vân Yên vẫn đang trong cơn mơ màng được Dận Chân đặt xuống chiếc giường mềm mại trong khoang thuyền.
Dận Chân đặt nàng xuống, rồi đi đến chiếc tủ âm tường. Từng giọt nước trên sợi tóc rơi xuống hàng mi, nàng đưa tay muốn gạt đi, Dận Chân quay trở lại bỗng giữ chặt tay nàng ——
Chiếc khăn lớn trắng tinh mềm mại phủ lên khuôn mặt Vân Yên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên má nàng, đôi tay cầm chiếc khăn dệt bằng bông ấy dịu dàng giống như đôi tay của người yêu.
Chiếc khăn lớn mềm mại rời khỏi tầm mắt Vân Yên, phủ lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng lại có đôi chút chật vật lau sạch mái tóc cho nàng. Vân Yên mở mắt ra, nhìn thấy Dận Chân trước mặt, chiếc áo màu xanh thẫm chàng mặc đã ướt đẫm, dính sát vào lồng ngực cường tráng và rộng lớn của chàng, ở hai bên thái dương còn có những giọt nước chảy xuống.
Trong lòng nàng nhói lên, Vân Yên bỗng hoàn hồn, vội vàng mím môi đè bàn tay chàng lại.
- Tứ gia, để tôi tự làm.
Bàn tay đang lau tóc cho Vân Yên vẫn không dừng lại, gạt những sợi tóc trên cổ nàng ra, dùng khăn bông bọc kín cơ thể gầy gò của Vân Yên lại, chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng lại vô cùng ân cần.
- Quần áo ướt hết rồi, mau đi thay đi.
Vân Yên kinh ngạc ngẩng đầu, cơ thể hơi co rúm lại theo bản năng, vội vàng nói:
- Thật sự không sao đâu ạ, lát nữa quần áo sẽ tự khô thôi.
Không phải là nàng không muốn thay quần áo, nhưng quan trọng là khi ra khỏi cửa nàng đâu biết hôm nay mình sẽ nơi xuống nước mà mang quần áo theo. Đúng là nhà đã dột lại còn gặp phải mưa to. (Họa vô đơn chí)
Dận Chân cũng không bận tâm, nghiêng đầu nhét một bộ quần áo sạch vào tay nàng.
- Trên thuyền chỉ chuẩn bị quần áo của ta, nàng thay tạm vào đi, ta sai người đi tìm quần áo nữ.
Nàng mặc quần áo của Tứ gia sao? Vân Yên cúi đầu nhìn chiếc áo màu xanh nhạt rộng thùng thình trong tay mình, sau đó nhìn chàng vẫn đang mặc bộ quần áo sũng nước. Đề nghị này của chàng quả thật khiến người khác phải đau đầu.
Vân Yên cắn môi,
- Tứ gia, để tôi giúp gia thay quần áo trước đã.
Dận Chân nghe xong, chưa chờ nàng dứt lời đã ôm nàng lên, cúi đầu nhìn nàng
- Vậy nàng thay, ta cũng thay.
Giọng nói chàng trầm thấp từ tính, mang theo sự thân mật săn sóc được lắng đọng trong những năm tháng hai người ở bên nhau.
- Nghe lời ta, sức khỏe nàng không tốt, cứ như thế này lại bị cảm lạnh mất.
Vân Yên cảm thấy lúng túng, Dận Chân nửa kéo nửa ôm nàng vào căn phòng nhỏ đằng sau tấm bình phong, sau đó chàng mở cửa đi ra ngoài. Lúc này Vân Yên mới cảm nhận rõ ràng cảm giác dinh dính và lạnh lẽo của quần áo trên làn da, vô cùng khó chịu.
Vân Yên cố gắng đứng vững dù hai chân đã mềm oặt, nàng đứng dựa vào cánh cửa, chầm chậm tháo cúc áo dưới cổ, cởi chiếc áo đã ướt sũng từ trên người xuống.
Làn da trần trụi trong không khí run lên, chiếc yếm màu đỏ thẫm dính sát trước ngực và eo, bởi vì lạnh nên hai nụ hoa kiều diễm đã hơi đứng lên, dưới lớp vải đường cong mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện.
Vân Yên cắn môi nghe tiếng động rất nhỏ bên ngoài khi chàng thay quần áo, bỗng cảm thấy bất lực. Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay phải cầm chiếc khăn mềm Dận Chân đưa cho, tay trái vòng ra sau lưng cởi dây buộc của chiếc yếm.
Dây buộc đỏ thẫm từ bờ lưng trắng ngần rơi xuống, chỉ còn lại chiếc dây được buộc trên cổ. Vân Yên kéo chiếc khăn bông đã ngấm nước xuống, tay phải cầm khăn mềm thấm sạch nước. Từ ngực cho đến eo, chất vải mềm mại chạm vào cơ thể tạo cảm giác rất dễ chịu, vỗ về làn da đang run rẩy do những giọt nước, cơ thể dần trở nên khô ráo.
Vân Yên cởi quần dài xuống, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nàng không dám chần chừ, chỉ lau qua loa vài cái rồi mặc bộ quần áo màu xanh nhạt của Dận Chân vào.
Quần áo mặc trong của chàng to gấp đôi quần áo của nàng, Vân Yên mặc quần áo của chàng vào người, tuy rộng thùng thình nhưng rất mềm mại. Vạt áo dài phủ tới tận mông nàng, nhẹ nhàng che lên chiếc đùi mảnh khảnh, giống như là một chiếc váy vậy.
Trên mặt vải tỏa ra mùi hương thoang thoảng, quen thuộc và thân thiết.
- Vân Yên...
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Dận Chân, Vân Yên luống cuống, vội vàng mặc quần vào, nhưng chiếc quần quá dài, nàng vấp một cái cả người loạng choạng.
Dận Chân nghe thấy tiếng động bên trong, sốt ruột gấp gáp gõ cửa —— "Sao thế"
Vân Yên mặc bộ quần áo màu xanh nhạt rộng quá khổ nửa ngã nửa nằm sấp trên tấm thảm đằng sau cánh cửa, mái tóc hơi rối xõa trên bả vai, cảnh đẹp hiện ra từ khe hở dây buộc chiếc yếm màu đỏ thẫm trên cổ, làm nổi bật lên làn da trắng ngần mịn màng.
Cổ họng Dận Chân hơi khô, chàng chỉ mặc chiếc quần dài màu trắng ngà. Vội bước đến đỡ nàng dậy:
- Sao lại ngã rồi?
Vân Yên hơi lúng túng đẩy lồng ngực trần của chàng ra, trong lòng vừa không biết phải làm sao, lại vừa chán nản tủi thân. Nàng vội vàng kéo chiếc áo trong màu xanh nhạt rộng thùng thình lên che kín người, đôi chân mảnh khảnh nằm trong ống quần rộng quá khổ. Bộ quần áo này thật sự làm cho nàng đau đầu.
Dận Chân cúi đầu nhìn Vân Yên đang mặc quần áo của mình, vóc dáng nhỏ xíu xinh xắn. Dưới cổ áo bên ngực trái nàng thấp thoáng vết sẹo màu hồng mờ mờ, chạm vào trái tim chàng khiến nó vừa mềm mại lại vừa đau đớn.
Chàng nhẹ nhàng ôm nàng dậy, gạt những sợi tóc bên thái dương nàng ra. Cầm chiếc khăn bông phủ lên đầu nàng nhẹ nhàng lau.
- Lau khô tóc xong ta giúp nàng bôi thuốc.
Vân Yên sợ hãi ngẩng đầu,
- Gì ạ?
Dận Chân dùng hai đầu chiếc khăn bông kéo đầu Vân Yên đến gần mình, trong phút chốc nàng bị động dựa vào bả vai ấm áp vững chãi của chàng
- Ta đã làm vậy từ rất lâu rồi.
Giọng nói của chàng nhỏ đến nỗi dường như không thể nghe thấy.
- Trên đường quay trở lại kinh, khi ấy nàng vẫn đang hôn mê, ta sao có thể để người khác bôi thuốc cho nàng.
* * * * *
Chiếc áo rộng quá khổ màu xanh nhạt bằng tơ lụa cao cấp được tuột xuống đến bả vai, mái tóc dài được vén sang vai trái, bên phải lộ ra chiếc gáy, đầu vai và xương quai xanh mảnh khảnh, làn da trắng ngần quyến rũ hiện lên trong không khí, các khớp xương nhỏ bé, nhưng không hề thiếu những đường cong mềm mại. Chiếc dây buộc yếm màu đỏ sẫm vẫn hờ hững đi qua xương qua xanh, tùy tiện thắt thành một cái nút sau cổ, rủ xuống làn da ở sau lưng.
Vết thương ở bên ngực phải vô cùng chói mắt, đối xứng với vết đao màu hồng nhạt phía sau lưng, tuy đã mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Hình dạng của vết sẹo hoàn toàn lọt vào trong đôi mắt đen như mực.
Vân Yên cắn môi, quay đầu lại. Cơ thể bị chàng nửa ép nửa dỗ áp vào trong lồng ngực mình, nàng không ngăn nổi những cơn run rẩy của mình, hai gò má cũng trở nên nóng bừng. Dận Chân của ngày hôm nay vô cùng cố chấp đối với việc bôi thuốc.
Chàng cúi đầu cẩn thận quan sát vết sẹo của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên nó, dòng điện xẹt qua hai người, đến hô hấp cũng ngừng lại.
Dận Chân điều chỉnh lại hơi thở của mình, giọng nói đã hơi khàn khàn.
- Thuốc trị sẹo cũng có hiệu quả đấy, kiên trì bôi thêm một hai năm nữa chắc sẽ mờ hơn.
Ngón tay chàng dán trên vết sẹo của nàng, vô thức vuốt ve. Từng đầu ngón tay tinh tế của chàng như nổi lửa, Vân Yên sợ hãi không biết phải nói gì.
Bình luận truyện