Nửa Đời Thanh Tình
Chương 92: Lửa giận của Tứ gia
Quãng đường ngắn ngủi, nhưng sao dài tựa như vượt qua trăm sông ngàn núi.
Vân Yên vội vàng chạy đến cửa phụ của Tứ phủ, nhìn thấy ánh nến lờ mờ cảm giác giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ. Nàng đẩy cửa ra, hai chân đều run lên bần bật, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, dùng hết sức bình sinh mà chạy. Vân Yên còn có thể nghe thấy tiếng hát kịch trong tiền viện phía xa xa, khiến nàng bất giác thả lỏng nửa người.
Nhưng nơi ấn đường bị môi Dận Tự chạm vào lại nhức nhối nóng bỏng như lửa đốt. Nỗi sợ hãi kìm nén khi đối mặt với Dận Tự vừa rồi đã hoàn toàn trào ra như đê vỡ ——
Dận Tự nói không sai, nàng không hề làm vậy! Thật sự nàng không để lại lời nhắn nào cho Dận Chân. Nàng kiên định và lạnh lùng nói với hắn như thế, để khiến hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng chỉ việc đó thôi cũng đã lấy hết toàn bộ sức lực của nàng.
Đêm nay nàng có thể rút lui an toàn trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy không chỉ dựa vào sự lạnh lùng và một ít may mắn, có lẽ, còn có cả tình cảm khó có thể giải thích của Dận Tự.
Không thể không nói, Vân Yên nên cảm thấy vô cùng may mắn với bề ngoài bình thường của mình! Đối với các hoàng tử không thiếu phụ nữ, thì cơ thể các cô gái ấy quả thật không đáng một đồng. Còn bề ngoài của nàng thật sự không có đủ sức hấp dẫn.
Vân Yên vội vã chạy trên con đường nhỏ về Tứ Nghi Đường, đèn lồng treo trên cao rọi xuống lúc sáng lúc tối, trên đường gặp người khác nàng cũng không nhìn xem là ai, trong lòng nàng chỉ muốn về nơi quen thuộc ấy, muốn nhanh chóng trở về!
Nhìn thấy cây cầu cong cong của Tứ Nghi Đường phía xa xa, trong lòng nàng bỗng trào lên nỗi xúc động khó tả. Làn gió thổi tung mép váy, nàng nhìn thấy Tứ Nghi Đường vẫn đèn đuốc sáng chưng, nhìn thấy cả Tiểu Ngụy Tử mặt mày xám ngoét ra đón nàng.
Tiểu Ngụy Tử bưng chậu nước, cả người nhếch nhác ướt như chuột lột. Ánh mắt ủ rũ của y khi nhìn thấy Vân Yên sáng rực giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, như bắt được ngọn cỏ cứu mạng!
Giờ phút này y chẳng quan tâm tới điều gì khác, chạy tới gọi:
- Vân Yên! Cô cuối cùng cũng về rồi!
Tiểu Ngụy Tử nhìn Vân Yên, khuôn mặt như sắp khóc. Cuối cùng nàng cũng quay về, nếu không quay về không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua y thấy Tứ gia giận như vậy, vô cùng tức giận giống như ngọn lửa cháy ngùn ngụt.
Vân Yên thấy đèn vẫn sáng, tim bỗng nhiên đập một tiếng kinh hãi, trong nháy mắt cũng xác nhận một điều —— Gia đã trở về rồi.
- Yến tiệc còn chưa kết thúc, sao gia lại ở trong phòng?
Ngũ quan của Tiểu Ngụy Tử như sắp co rúm lại vào một chỗ:
- Phật tổ của tôi ơi, bà cô của tôi ơi, cô đã đi đâu vậy? Gia uống rượu xong thì rời tiệc, muốn trở về thay áo ngoài rồi mới đến tiền viện xem kịch. Kết quả cô lại không ở đó —— Gia ngồi trong phòng một lúc, uống trà thì nói trà nóng, ném vỡ tách trà. Bưng nước cho gia rửa mặt, gia nói nước lạnh, đạp đổ chậu nước... Quần áo gia vẫn chưa thay... Không ai dám vào, Tiểu Thuận Tử đi tìm cô rồi ——
Nghe đến đây, Vân Yên không nói thêm gì nữa, gật đầu rồi đi vào. Tiểu Ngụy Tử nhìn theo bóng lưng của Vân Yên, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tim Vân Yên một thỏi nam châm nóng lòng muốn về nhà, nàng chạy một mạch vào trong sân, nhanh như cắt mở cửa ra ——
Dân Chân đang ngồi trên ghế quay lưng về phía cửa, trên cổ hơi ửng đỏ, ngón tay chàng trắng bệch đặt trên ghế, không ngẩng đầu nhìn tách sứ Thanh Hoa trên bàn, quát to:
- Cút ra ngoài.
Tách sứ rơi trên nền tạo thành tiếng “choang” gai người, vỡ tan tành.
Trên nền nhà là một đống bừa bộn, tách sứ và lá trà đổ vỡ vương vãi, nước chảy thành những vệt dài. Nhìn vô cùng lộn xộn ngổn ngang.
Nhiều năm nay Vân Yên chưa từng nghe thấy chàng dùng giọng điệu này để nói chuyện, càng chưa từng thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt xung quanh chàng thế này! Sự tức giận xen lẫn uy nghiêm khiến trái tim không thể không run rẩy.
Nhưng lúc này đây Vân Yên run rẩy không phải vì sợ hãi, mà là run rẩy vì xúc động. Lửa giận và tiếng quát của chàng lại khiến nàng cảm thấy chân thật đến vậy. Khi nàng nhìn thấy bóng lưng của chàng, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên sự vui mừng điên cuồng kỳ lạ, có lẽ nỗi sợ hãi sinh ra khi ở Bát phủ đã biến thành dòng nhiệt tuôn trào như thủy triều nơi đáy lòng!
Dận Chân chần chờ ngẩng đầu lên, Vân Yên vội vã chạy đến, mặc kệ đống bừa bộn trên nền nhà, mặc kệ trời đất thế giới xung quanh.
Nàng lao đến ôm cổ chàng, cái ôm đột ngột làm chàng hơi ngửa về phía sau. Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, hơi thở quen thuộc khiến chàng theo bản năng ôm chặt nàng lại. Khi hai đầu gối nàng sắp trượt xuống đất, chàng bỗng nhiên khom người ôm nàng lên, hai tay nàng vẫn ôm chặt cổ Dận Chân, gò má nhỏ chôn trong cổ chàng, dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống, từng giọt từng giọt không ngừng.
- Tứ gia, tôi sai rồi... Vân Yên quay trở lại rồi, tôi sai rồi, gia muốn phạt muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng gia đừng tức giận, đừng đổ bệnh...
Nàng khóc, tiếng nức nở nhè nhẹ, nàng dùng hết sức để ôm Dận Chân, cảm nhận nhiệt độ cơ thể chàng, sao gần gũi đến vậy.
Dận Chân ngạc nhiên đến ngây người vì cái ôm đột ngột này, một lúc lâu không nói gì, sau đó cánh tay ôm nàng siết chặt hơn, thoáng cái đã nhấc nàng khỏi mặt đất.
Vân Yên ưm một tiếng, nghẹn ngào nói:
- Tứ gia, thật ra thiếp ——
Giọng nói khàn đục trầm thấp của Dận Chân cắt đứt lời nàng, tốc độ nói rất nhanh.
- Nếu nàng không muốn nói thì không cần phải nói. Còn nếu nàng nói gì ta đều sẽ tin. Nhưng, nàng đã nghĩ đến an toàn của bản thân chưa? Đã nghĩ đến an toàn của ta khi nàng không có ở đây chưa —— Còn nữa, ta nói sẽ tha thứ cho nàng sao?
Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng gần trong gang tấc, làn da nhẵn nhụi sáng bóng, dưới hàng mi dày rõ ràng là con ngươi đen như mực với những đốm lửa vì tức giận, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mím thật chặt, sự lạnh lùng trên khuôn mặt chàng càng tăng thêm vẻ quyến rũ khiến người khác say đắm điên cuồng.
Nàng không ở bên cạnh chàng là uy hiếp đến sự an toàn của chàng? Một người đàn ông càng lạnh lùng hà khắc khi phát điên lên càng không biết lý lẽ đúng sai, đó mới là đáng sợ.
Vân Yên không trả lời, tim chưa động nhưng người đã động. Xúc động dũng khí không biết từ đâu mà đến, nàng bỗng nhiên đến gần Dận Chân —— dùng môi nàng phủ lên môi chàng, lấp kín hơi thở của chàng
Đôi môi chàng thật sự rất đẹp. Bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ say đắm trong đôi môi này.
Khi môi nàng chạm lên môi Dận Chân, trong đầu là một vùng đất trắng xóa. Nàng theo bản năng tiếp xúc cọ xát, trằn trọc mút lấy môi chàng. Giống như một con vật nhỏ lông xù, chiếc miệng nhỏ bé sáp tới ngửi ngửi, rồi hôn lên.
Trong chớp mắt Dận Chân ôm Vân Yên đứng dậy, Vân Yên a một tiếng, tay vòng sau gáy chàng. Cả cơ thể bị chàng nâng lên ôm trọn, đầu gối vốn hơi cong bị tay chàng tách ra, gác lên vòng eo gầy gò nhưng săn chắc của mình.
Người đàn ông này thật sự rất mạnh mẽ rắn chắc. Chàng cứ để nàng gác lên người mình như vậy mà điên cuồng hôn.
Gợi cảm, mạnh mẽ, thân mật, nóng hổi. Như băng, lại như lửa, mang theo ma lực kì lạ.
Vân Yên cảm thấy trời đất đang quay cuồng, cảm giác choáng váng lâng lâng, giống như mình được nâng lên rất cao, hôn ở nơi cách rất xa mặt đất, trong thế giới này chỉ còn lại đôi môi chàng.
Khi nhanh khi chậm. Khi thì ngang ngược như lửa, khi thì dịu dàng như nước, mơ màng mà mãnh liệt, nụ hôn của chàng gợi cảm đến nghẹt thở.
Lưỡi chàng tham lam tiến sâu vào khoang miệng Vân Yên, cướp hết hơi thở của nàng, muốn chiếm giữ lấy nàng, quấn lấy đầu lưỡi nàng đưa nó đến môi mình. Trong môi lưỡi Vân Yên còn có vị mằn mặn của nước mắt, mang theo cảm xúc giữa hai người thân thiết nhất. Nụ hôn này giống như sự giao thoa của tâm hồn, an ủi vỗ về lẫn nhau.
Dáng người chàng cao lớn sừng sững, vừa say mê hôn nàng, vừa nhẹ nhàng ôm cơ thể mảnh mai của Vân Yên, toàn tâm toàn ý.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng yếu ớt, Tiểu Thuận Tử như dùng hết sức của mình để nói, giọng nói run lấy bẩy.
- Tứ gia, Tam gia, Bát gia, Cửu gia, Thập gia, Thập Tam gia đang xem kịch ở tiền sảnh cảm thấy hơi mệt mỏi, sai nô tài đến bảo với Tư gia.
Hai người bỗng ngừng lại, Vân Yên mở mắt nhìn Dận Chân, quan sát sắc mặt vừa tức giận lại vừa cứng ngắc của chàng, lại chợt nhớ đến khi chàng nổi giận, kìm lòng không đặng bỗng bật cười.
Dận Chân bất đắc dĩ lườm yêu nàng, đột nhiên Vân Yên nhớ ra chính mình là người chủ động hôn chàng, không biết phải làm sao chỉ đành cúi đầu, cảm thấy lúng túng.
Dận Chân ngẩng đầu nói với người đứng bên ngoài:
- Biết rồi, ngươi cứ bảo ta say rượu, thay quần áo xong sẽ qua ngay.
Tiểu Thuận Tử thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, lập tức vâng một tiếng rồi rời đi..
Khuôn mặt Vân Yên đỏ bừng, muốn xuống khỏi người Dận Chân, nhưng chàng không buông tay, ngược lại còn lắc lư hai cái giống như đang dỗ trẻ con, khiến cơ thể Vân Yên trong lòng chàng đứng thẳng, càng dựa sát vào người chàng hơn.
- Đi thôi, đi thay quần áo.
Dận Chân ôm Vân Yên vào lòng, đi vào phòng ngủ, trên đùi vải quần cọ chạm vào nhau vô cùng thân mật.
Dân Chân đặt Vân Yên lên giường, còn chàng thì đi tới tủ quần áo, mở cửa tủ ra chọn áo ngoài. Vân Yên đứng dậy đi tới, chọn cho chàng chiếc áo đen viền vàng, sau đó giúp chàng cởi áo ra.
- Một người chị trước đây rất tốt với thiếp đổ bệnh nặng, thiếp vừa mới đi thăm nàng ấy, nàng ấy là nha hoàn làm việc nặng ở Bát phủ.
Vân Yên vừa cài cúc áo ở cổ cho Dận Chân vừa nói, giọng nói bình tĩnh nhưng thành thật.
Hàm dưới Dận Chân đanh lại, lông mày nhíu chặt, không nói gì. Cuối cùng chàng chậm rãi nắm lấy tay nàng.
- Nhớ kĩ, từ nay về sau cần gì thì không cần nàng phải đích thân làm. Tiền ở trong tủ, có việc gì thì nói cho ta biết.
Vân Yên nhìn chàng gật đầu,
- Vâng.
* * * * *
Sau khi Dận Chân đi, Vân Yên đến phòng ngoài thu dọn đống bừa bộn chàng tạo ra khi nổi giận. Nàng vừa ngồi xổm xuống dọn dẹp, vừa quan sát đống ngổn ngang, nàng có thể tưởng tượng ra khi ấy chàng nổi cơn tam bành thế nào, trong lòng không khỏi có phần sợ hãi.
Tối nay quả là một tối phức tạp. Nàng không muốn nhắc lại cuộc gặp gỡ đó ở Bát phủ.
Vân Yên thu dọn sạch sẽ căn phòng xong thì Dận Chân vẫn chưa trở về. Nàng bưng nước ra ngoài, không nghe thấy tiếng ca kịch ở tiền viện, nghĩ có lẽ vở kịch đã tan từ sớm rồi.
Vân Yên quay trở lại phòng, một lát sau Tiểu Thuận Tử đến gõ cửa, Vân Yên ra mở. Tiểu Thuận Tử lau mồ hôi trên trán, nói:
- Đích phúc tấn bảo mang thuốc viên giải rượu gia chuyên dùng tới, gia hơi đau đầu, đang ở chính phòng nghỉ ngơi.
Vân Yên cúi đầu nói vâng, để nàng đi lấy, y chờ ở đây, rồi vào trong phòng ngủ của chàng lấy một chiếc bình nhỏ không thường dùng trong tủ nhỏ ra. Sau khi tìm được, Vân Yên ra ngoài, đặt vào tay Tiểu Thuận Tử.
Tiểu Thuận Tử nở nụ cười ngây ngô:
- Sau này có chuyện gì thì cứ nói với ta, chúng ta có thể phối hợp với nhau để làm.
Vân Yên gật đầu chân thành nói cảm ơn. Tiểu Thuận Tử cầm bình thuốc rời khỏi.
Vân Yên quay trở về phòng tắm rửa, trong Tứ Nghi Đường vô cùng im ắng. Nàng vẫn mặc chiếc áo trong màu trắng như thường lệ, vừa lau mái tóc dài vừa tựa người trên chiếc giường nhỏ, để lại một ngọn đèn, chờ người đó quay trở về.
Phật tổ nói rằng: Người nằm trong bụi gai, nếu không động thì không thể bị đâm. Tâm ở trong chốn hồng trần, nếu không động thì không thể bị thương.
Dưới ánh sáng lờ mờ, nàng nửa nằm nửa tựa trên giường nhỏ khép hờ mắt, mái tóc đen dài đã khô, xõa tung trên gối.
Trong đầu nàng không sao thoát khỏi hình ảnh căn phòng hạ nhân lụp xụp tối tăm, hình ảnh Phúc Nhi nằm trên chiếc giường nhỏ sắc mặt không sức sống, đỏ ửng do bệnh tật, hình ảnh khuôn mặt Bích Nguyệt trắng bệch, che miệng nước mắt rơi lã chã xoay người rời khỏi. Cả hình ảnh Dận Tự cười nói, nàng không sợ ta giữ nàng lại, không cho nàng bước qua cánh cửa này sao?
Đây là cơn run rẩy và sự bi ai sâu sắc. Vân Yên co người nằm trên chiếc giường nhỏ, nhưng trái tim lại run lấy bẩy. Dù thế nào nàng cũng không thể giương mắt bỏ mặc Phúc Nhi chết trong im lặng ở căn phòng cách một bức tường, cuối cùng nàng cũng xông qua cánh cửa ấy. Từ khi đến thời đại này, nàng chưa từng nói với ai nhiều như vậy, càng chưa từng đối đầu đấu tranh với người khác như vậy. Nhưng trong lúc nguy cấp, nàng đã làm vậy với Dận Tự.
Dù là ở trước mặt bầy sói trên bãi săn nhiều năm trước, hay là ở trước mặt hắn tối nay.
Toàn bộ tài sản nàng có đã đưa hết cho Bích Nguyệt và Phúc Nhi, trong kệ nhiều ngăn rỗng tuếch chỉ còn lại một ít bạc vụn. Nàng lại phải tiếp tục kiếm tiền, may mắn thay, tất niên năm nào nàng cũng được lì xì rất nhiều bạc. Một ngày nào đó về già, nàng có thể ra ngoài xây một căn nhà nhỏ.
Ba trăm năm sau, tiền nhà vô cùng đẳt. Trước đây, vì để chữa bệnh cho mẹ nên nàng bán căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, chuyển đến sống trong một căn hộ chật chột, cứ một thời gian ngắn là phải chuyển nhà một lần, cứ chuyển hết chỗ này đến chỗ khác không ngừng nghỉ. Hơn nữa tiền thuê nhà năm trăm tệ một tháng cũng khiến Vân Yên cảm thấy không thở nổi.
Cũng có lúc bạn học bảo nàng hay là tìm một người đàn ông có nhà có xe để trao thân gửi phận, gánh nặng phải chăm sóc mẹ cũng nhẹ hơn nhiều. Lúc ấy nàng chỉ lắc đầu mỉm cười, nàng không có nhan sắc, cũng chẳng có vóc dáng, lại còn có một bà mẹ bệnh nặng, thế thì lấy đâu ra một người đàn ông có nhà có xe muốn lấy một cô nhân viên “ba không” (1) như mình? Dù là người không nhà không xe thì cũng không bao giờ chọn nàng.
Người khác có căn nhà thuộc về mình, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc đều chỉ là những khung cảnh nàng nhìn thấy bên đường, quá xa xỉ. Có lẽ đây là giấc mộng kiếp trước đã mang tới cho nàng, quá tầm thường, nàng chỉ muốn có một căn nhà thuộc về mình, dù nó rất nhỏ, nhưng thế là đủ rồi.
Đêm sâu dần, ánh đèn mông lung chiếu lên khuôn mặt nàng, nhiệt độ hạ thấp xuống, trái tim nàng cũng từ từ bình tĩnh khôi phục lại, dần dần lắng xuống. Hai đời làm người, nhưng trái tim vẫn là trái tim đó
Một đêm rối bời qua đi, bánh răng cuộc sống vẫn vững vàng lăn về phía trước, năm tháng bình thản dần dần biến chuyển, bầu không khí trong Tử Cấm Thành thay đổi bất ngờ.
Nào ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
(1) Nhân viên “ba không”: Bên Trung Quốc có rất nhiều cách giải thích cụm từ này. Có thể là không tiền, không nhan sắc, không người yêu; không nhà, không xe,không có hộ khẩu bản địa; không quyền, không tiền, không thế; không nhà, không xe, không tiền tiết kiệm...
Vân Yên vội vàng chạy đến cửa phụ của Tứ phủ, nhìn thấy ánh nến lờ mờ cảm giác giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ. Nàng đẩy cửa ra, hai chân đều run lên bần bật, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, dùng hết sức bình sinh mà chạy. Vân Yên còn có thể nghe thấy tiếng hát kịch trong tiền viện phía xa xa, khiến nàng bất giác thả lỏng nửa người.
Nhưng nơi ấn đường bị môi Dận Tự chạm vào lại nhức nhối nóng bỏng như lửa đốt. Nỗi sợ hãi kìm nén khi đối mặt với Dận Tự vừa rồi đã hoàn toàn trào ra như đê vỡ ——
Dận Tự nói không sai, nàng không hề làm vậy! Thật sự nàng không để lại lời nhắn nào cho Dận Chân. Nàng kiên định và lạnh lùng nói với hắn như thế, để khiến hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng chỉ việc đó thôi cũng đã lấy hết toàn bộ sức lực của nàng.
Đêm nay nàng có thể rút lui an toàn trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy không chỉ dựa vào sự lạnh lùng và một ít may mắn, có lẽ, còn có cả tình cảm khó có thể giải thích của Dận Tự.
Không thể không nói, Vân Yên nên cảm thấy vô cùng may mắn với bề ngoài bình thường của mình! Đối với các hoàng tử không thiếu phụ nữ, thì cơ thể các cô gái ấy quả thật không đáng một đồng. Còn bề ngoài của nàng thật sự không có đủ sức hấp dẫn.
Vân Yên vội vã chạy trên con đường nhỏ về Tứ Nghi Đường, đèn lồng treo trên cao rọi xuống lúc sáng lúc tối, trên đường gặp người khác nàng cũng không nhìn xem là ai, trong lòng nàng chỉ muốn về nơi quen thuộc ấy, muốn nhanh chóng trở về!
Nhìn thấy cây cầu cong cong của Tứ Nghi Đường phía xa xa, trong lòng nàng bỗng trào lên nỗi xúc động khó tả. Làn gió thổi tung mép váy, nàng nhìn thấy Tứ Nghi Đường vẫn đèn đuốc sáng chưng, nhìn thấy cả Tiểu Ngụy Tử mặt mày xám ngoét ra đón nàng.
Tiểu Ngụy Tử bưng chậu nước, cả người nhếch nhác ướt như chuột lột. Ánh mắt ủ rũ của y khi nhìn thấy Vân Yên sáng rực giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, như bắt được ngọn cỏ cứu mạng!
Giờ phút này y chẳng quan tâm tới điều gì khác, chạy tới gọi:
- Vân Yên! Cô cuối cùng cũng về rồi!
Tiểu Ngụy Tử nhìn Vân Yên, khuôn mặt như sắp khóc. Cuối cùng nàng cũng quay về, nếu không quay về không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua y thấy Tứ gia giận như vậy, vô cùng tức giận giống như ngọn lửa cháy ngùn ngụt.
Vân Yên thấy đèn vẫn sáng, tim bỗng nhiên đập một tiếng kinh hãi, trong nháy mắt cũng xác nhận một điều —— Gia đã trở về rồi.
- Yến tiệc còn chưa kết thúc, sao gia lại ở trong phòng?
Ngũ quan của Tiểu Ngụy Tử như sắp co rúm lại vào một chỗ:
- Phật tổ của tôi ơi, bà cô của tôi ơi, cô đã đi đâu vậy? Gia uống rượu xong thì rời tiệc, muốn trở về thay áo ngoài rồi mới đến tiền viện xem kịch. Kết quả cô lại không ở đó —— Gia ngồi trong phòng một lúc, uống trà thì nói trà nóng, ném vỡ tách trà. Bưng nước cho gia rửa mặt, gia nói nước lạnh, đạp đổ chậu nước... Quần áo gia vẫn chưa thay... Không ai dám vào, Tiểu Thuận Tử đi tìm cô rồi ——
Nghe đến đây, Vân Yên không nói thêm gì nữa, gật đầu rồi đi vào. Tiểu Ngụy Tử nhìn theo bóng lưng của Vân Yên, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tim Vân Yên một thỏi nam châm nóng lòng muốn về nhà, nàng chạy một mạch vào trong sân, nhanh như cắt mở cửa ra ——
Dân Chân đang ngồi trên ghế quay lưng về phía cửa, trên cổ hơi ửng đỏ, ngón tay chàng trắng bệch đặt trên ghế, không ngẩng đầu nhìn tách sứ Thanh Hoa trên bàn, quát to:
- Cút ra ngoài.
Tách sứ rơi trên nền tạo thành tiếng “choang” gai người, vỡ tan tành.
Trên nền nhà là một đống bừa bộn, tách sứ và lá trà đổ vỡ vương vãi, nước chảy thành những vệt dài. Nhìn vô cùng lộn xộn ngổn ngang.
Nhiều năm nay Vân Yên chưa từng nghe thấy chàng dùng giọng điệu này để nói chuyện, càng chưa từng thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt xung quanh chàng thế này! Sự tức giận xen lẫn uy nghiêm khiến trái tim không thể không run rẩy.
Nhưng lúc này đây Vân Yên run rẩy không phải vì sợ hãi, mà là run rẩy vì xúc động. Lửa giận và tiếng quát của chàng lại khiến nàng cảm thấy chân thật đến vậy. Khi nàng nhìn thấy bóng lưng của chàng, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên sự vui mừng điên cuồng kỳ lạ, có lẽ nỗi sợ hãi sinh ra khi ở Bát phủ đã biến thành dòng nhiệt tuôn trào như thủy triều nơi đáy lòng!
Dận Chân chần chờ ngẩng đầu lên, Vân Yên vội vã chạy đến, mặc kệ đống bừa bộn trên nền nhà, mặc kệ trời đất thế giới xung quanh.
Nàng lao đến ôm cổ chàng, cái ôm đột ngột làm chàng hơi ngửa về phía sau. Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, hơi thở quen thuộc khiến chàng theo bản năng ôm chặt nàng lại. Khi hai đầu gối nàng sắp trượt xuống đất, chàng bỗng nhiên khom người ôm nàng lên, hai tay nàng vẫn ôm chặt cổ Dận Chân, gò má nhỏ chôn trong cổ chàng, dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống, từng giọt từng giọt không ngừng.
- Tứ gia, tôi sai rồi... Vân Yên quay trở lại rồi, tôi sai rồi, gia muốn phạt muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng gia đừng tức giận, đừng đổ bệnh...
Nàng khóc, tiếng nức nở nhè nhẹ, nàng dùng hết sức để ôm Dận Chân, cảm nhận nhiệt độ cơ thể chàng, sao gần gũi đến vậy.
Dận Chân ngạc nhiên đến ngây người vì cái ôm đột ngột này, một lúc lâu không nói gì, sau đó cánh tay ôm nàng siết chặt hơn, thoáng cái đã nhấc nàng khỏi mặt đất.
Vân Yên ưm một tiếng, nghẹn ngào nói:
- Tứ gia, thật ra thiếp ——
Giọng nói khàn đục trầm thấp của Dận Chân cắt đứt lời nàng, tốc độ nói rất nhanh.
- Nếu nàng không muốn nói thì không cần phải nói. Còn nếu nàng nói gì ta đều sẽ tin. Nhưng, nàng đã nghĩ đến an toàn của bản thân chưa? Đã nghĩ đến an toàn của ta khi nàng không có ở đây chưa —— Còn nữa, ta nói sẽ tha thứ cho nàng sao?
Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng gần trong gang tấc, làn da nhẵn nhụi sáng bóng, dưới hàng mi dày rõ ràng là con ngươi đen như mực với những đốm lửa vì tức giận, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mím thật chặt, sự lạnh lùng trên khuôn mặt chàng càng tăng thêm vẻ quyến rũ khiến người khác say đắm điên cuồng.
Nàng không ở bên cạnh chàng là uy hiếp đến sự an toàn của chàng? Một người đàn ông càng lạnh lùng hà khắc khi phát điên lên càng không biết lý lẽ đúng sai, đó mới là đáng sợ.
Vân Yên không trả lời, tim chưa động nhưng người đã động. Xúc động dũng khí không biết từ đâu mà đến, nàng bỗng nhiên đến gần Dận Chân —— dùng môi nàng phủ lên môi chàng, lấp kín hơi thở của chàng
Đôi môi chàng thật sự rất đẹp. Bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ say đắm trong đôi môi này.
Khi môi nàng chạm lên môi Dận Chân, trong đầu là một vùng đất trắng xóa. Nàng theo bản năng tiếp xúc cọ xát, trằn trọc mút lấy môi chàng. Giống như một con vật nhỏ lông xù, chiếc miệng nhỏ bé sáp tới ngửi ngửi, rồi hôn lên.
Trong chớp mắt Dận Chân ôm Vân Yên đứng dậy, Vân Yên a một tiếng, tay vòng sau gáy chàng. Cả cơ thể bị chàng nâng lên ôm trọn, đầu gối vốn hơi cong bị tay chàng tách ra, gác lên vòng eo gầy gò nhưng săn chắc của mình.
Người đàn ông này thật sự rất mạnh mẽ rắn chắc. Chàng cứ để nàng gác lên người mình như vậy mà điên cuồng hôn.
Gợi cảm, mạnh mẽ, thân mật, nóng hổi. Như băng, lại như lửa, mang theo ma lực kì lạ.
Vân Yên cảm thấy trời đất đang quay cuồng, cảm giác choáng váng lâng lâng, giống như mình được nâng lên rất cao, hôn ở nơi cách rất xa mặt đất, trong thế giới này chỉ còn lại đôi môi chàng.
Khi nhanh khi chậm. Khi thì ngang ngược như lửa, khi thì dịu dàng như nước, mơ màng mà mãnh liệt, nụ hôn của chàng gợi cảm đến nghẹt thở.
Lưỡi chàng tham lam tiến sâu vào khoang miệng Vân Yên, cướp hết hơi thở của nàng, muốn chiếm giữ lấy nàng, quấn lấy đầu lưỡi nàng đưa nó đến môi mình. Trong môi lưỡi Vân Yên còn có vị mằn mặn của nước mắt, mang theo cảm xúc giữa hai người thân thiết nhất. Nụ hôn này giống như sự giao thoa của tâm hồn, an ủi vỗ về lẫn nhau.
Dáng người chàng cao lớn sừng sững, vừa say mê hôn nàng, vừa nhẹ nhàng ôm cơ thể mảnh mai của Vân Yên, toàn tâm toàn ý.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng yếu ớt, Tiểu Thuận Tử như dùng hết sức của mình để nói, giọng nói run lấy bẩy.
- Tứ gia, Tam gia, Bát gia, Cửu gia, Thập gia, Thập Tam gia đang xem kịch ở tiền sảnh cảm thấy hơi mệt mỏi, sai nô tài đến bảo với Tư gia.
Hai người bỗng ngừng lại, Vân Yên mở mắt nhìn Dận Chân, quan sát sắc mặt vừa tức giận lại vừa cứng ngắc của chàng, lại chợt nhớ đến khi chàng nổi giận, kìm lòng không đặng bỗng bật cười.
Dận Chân bất đắc dĩ lườm yêu nàng, đột nhiên Vân Yên nhớ ra chính mình là người chủ động hôn chàng, không biết phải làm sao chỉ đành cúi đầu, cảm thấy lúng túng.
Dận Chân ngẩng đầu nói với người đứng bên ngoài:
- Biết rồi, ngươi cứ bảo ta say rượu, thay quần áo xong sẽ qua ngay.
Tiểu Thuận Tử thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, lập tức vâng một tiếng rồi rời đi..
Khuôn mặt Vân Yên đỏ bừng, muốn xuống khỏi người Dận Chân, nhưng chàng không buông tay, ngược lại còn lắc lư hai cái giống như đang dỗ trẻ con, khiến cơ thể Vân Yên trong lòng chàng đứng thẳng, càng dựa sát vào người chàng hơn.
- Đi thôi, đi thay quần áo.
Dận Chân ôm Vân Yên vào lòng, đi vào phòng ngủ, trên đùi vải quần cọ chạm vào nhau vô cùng thân mật.
Dân Chân đặt Vân Yên lên giường, còn chàng thì đi tới tủ quần áo, mở cửa tủ ra chọn áo ngoài. Vân Yên đứng dậy đi tới, chọn cho chàng chiếc áo đen viền vàng, sau đó giúp chàng cởi áo ra.
- Một người chị trước đây rất tốt với thiếp đổ bệnh nặng, thiếp vừa mới đi thăm nàng ấy, nàng ấy là nha hoàn làm việc nặng ở Bát phủ.
Vân Yên vừa cài cúc áo ở cổ cho Dận Chân vừa nói, giọng nói bình tĩnh nhưng thành thật.
Hàm dưới Dận Chân đanh lại, lông mày nhíu chặt, không nói gì. Cuối cùng chàng chậm rãi nắm lấy tay nàng.
- Nhớ kĩ, từ nay về sau cần gì thì không cần nàng phải đích thân làm. Tiền ở trong tủ, có việc gì thì nói cho ta biết.
Vân Yên nhìn chàng gật đầu,
- Vâng.
* * * * *
Sau khi Dận Chân đi, Vân Yên đến phòng ngoài thu dọn đống bừa bộn chàng tạo ra khi nổi giận. Nàng vừa ngồi xổm xuống dọn dẹp, vừa quan sát đống ngổn ngang, nàng có thể tưởng tượng ra khi ấy chàng nổi cơn tam bành thế nào, trong lòng không khỏi có phần sợ hãi.
Tối nay quả là một tối phức tạp. Nàng không muốn nhắc lại cuộc gặp gỡ đó ở Bát phủ.
Vân Yên thu dọn sạch sẽ căn phòng xong thì Dận Chân vẫn chưa trở về. Nàng bưng nước ra ngoài, không nghe thấy tiếng ca kịch ở tiền viện, nghĩ có lẽ vở kịch đã tan từ sớm rồi.
Vân Yên quay trở lại phòng, một lát sau Tiểu Thuận Tử đến gõ cửa, Vân Yên ra mở. Tiểu Thuận Tử lau mồ hôi trên trán, nói:
- Đích phúc tấn bảo mang thuốc viên giải rượu gia chuyên dùng tới, gia hơi đau đầu, đang ở chính phòng nghỉ ngơi.
Vân Yên cúi đầu nói vâng, để nàng đi lấy, y chờ ở đây, rồi vào trong phòng ngủ của chàng lấy một chiếc bình nhỏ không thường dùng trong tủ nhỏ ra. Sau khi tìm được, Vân Yên ra ngoài, đặt vào tay Tiểu Thuận Tử.
Tiểu Thuận Tử nở nụ cười ngây ngô:
- Sau này có chuyện gì thì cứ nói với ta, chúng ta có thể phối hợp với nhau để làm.
Vân Yên gật đầu chân thành nói cảm ơn. Tiểu Thuận Tử cầm bình thuốc rời khỏi.
Vân Yên quay trở về phòng tắm rửa, trong Tứ Nghi Đường vô cùng im ắng. Nàng vẫn mặc chiếc áo trong màu trắng như thường lệ, vừa lau mái tóc dài vừa tựa người trên chiếc giường nhỏ, để lại một ngọn đèn, chờ người đó quay trở về.
Phật tổ nói rằng: Người nằm trong bụi gai, nếu không động thì không thể bị đâm. Tâm ở trong chốn hồng trần, nếu không động thì không thể bị thương.
Dưới ánh sáng lờ mờ, nàng nửa nằm nửa tựa trên giường nhỏ khép hờ mắt, mái tóc đen dài đã khô, xõa tung trên gối.
Trong đầu nàng không sao thoát khỏi hình ảnh căn phòng hạ nhân lụp xụp tối tăm, hình ảnh Phúc Nhi nằm trên chiếc giường nhỏ sắc mặt không sức sống, đỏ ửng do bệnh tật, hình ảnh khuôn mặt Bích Nguyệt trắng bệch, che miệng nước mắt rơi lã chã xoay người rời khỏi. Cả hình ảnh Dận Tự cười nói, nàng không sợ ta giữ nàng lại, không cho nàng bước qua cánh cửa này sao?
Đây là cơn run rẩy và sự bi ai sâu sắc. Vân Yên co người nằm trên chiếc giường nhỏ, nhưng trái tim lại run lấy bẩy. Dù thế nào nàng cũng không thể giương mắt bỏ mặc Phúc Nhi chết trong im lặng ở căn phòng cách một bức tường, cuối cùng nàng cũng xông qua cánh cửa ấy. Từ khi đến thời đại này, nàng chưa từng nói với ai nhiều như vậy, càng chưa từng đối đầu đấu tranh với người khác như vậy. Nhưng trong lúc nguy cấp, nàng đã làm vậy với Dận Tự.
Dù là ở trước mặt bầy sói trên bãi săn nhiều năm trước, hay là ở trước mặt hắn tối nay.
Toàn bộ tài sản nàng có đã đưa hết cho Bích Nguyệt và Phúc Nhi, trong kệ nhiều ngăn rỗng tuếch chỉ còn lại một ít bạc vụn. Nàng lại phải tiếp tục kiếm tiền, may mắn thay, tất niên năm nào nàng cũng được lì xì rất nhiều bạc. Một ngày nào đó về già, nàng có thể ra ngoài xây một căn nhà nhỏ.
Ba trăm năm sau, tiền nhà vô cùng đẳt. Trước đây, vì để chữa bệnh cho mẹ nên nàng bán căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, chuyển đến sống trong một căn hộ chật chột, cứ một thời gian ngắn là phải chuyển nhà một lần, cứ chuyển hết chỗ này đến chỗ khác không ngừng nghỉ. Hơn nữa tiền thuê nhà năm trăm tệ một tháng cũng khiến Vân Yên cảm thấy không thở nổi.
Cũng có lúc bạn học bảo nàng hay là tìm một người đàn ông có nhà có xe để trao thân gửi phận, gánh nặng phải chăm sóc mẹ cũng nhẹ hơn nhiều. Lúc ấy nàng chỉ lắc đầu mỉm cười, nàng không có nhan sắc, cũng chẳng có vóc dáng, lại còn có một bà mẹ bệnh nặng, thế thì lấy đâu ra một người đàn ông có nhà có xe muốn lấy một cô nhân viên “ba không” (1) như mình? Dù là người không nhà không xe thì cũng không bao giờ chọn nàng.
Người khác có căn nhà thuộc về mình, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc đều chỉ là những khung cảnh nàng nhìn thấy bên đường, quá xa xỉ. Có lẽ đây là giấc mộng kiếp trước đã mang tới cho nàng, quá tầm thường, nàng chỉ muốn có một căn nhà thuộc về mình, dù nó rất nhỏ, nhưng thế là đủ rồi.
Đêm sâu dần, ánh đèn mông lung chiếu lên khuôn mặt nàng, nhiệt độ hạ thấp xuống, trái tim nàng cũng từ từ bình tĩnh khôi phục lại, dần dần lắng xuống. Hai đời làm người, nhưng trái tim vẫn là trái tim đó
Một đêm rối bời qua đi, bánh răng cuộc sống vẫn vững vàng lăn về phía trước, năm tháng bình thản dần dần biến chuyển, bầu không khí trong Tử Cấm Thành thay đổi bất ngờ.
Nào ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
(1) Nhân viên “ba không”: Bên Trung Quốc có rất nhiều cách giải thích cụm từ này. Có thể là không tiền, không nhan sắc, không người yêu; không nhà, không xe,không có hộ khẩu bản địa; không quyền, không tiền, không thế; không nhà, không xe, không tiền tiết kiệm...
Bình luận truyện