Chương 17: Người ta muốn là nàng
Mục đích của ta, là nàng.
Là nàng…
Nàng…
Hề Ngọc Đường trừng mắt, mồ hôi lặng lẽ chảy dọc xuống theo tóc mai, vô số hình ảnh thoáng qua trong đầu, tất cả đều là thứ gọi ngả bài của nàng và Việt Thanh Phong trong Kinh Hồng Viện.
Đầu nàng đau như muốn nứt ra, tâm cảnh bị huỷ hoại, chân khí rối loạn, còn có chút dấu hiệu tẩu hoả nhập ma, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, toàn thân không thể khống chế mà run lẩy bẩy.
Vốn chuyện sau khi trở về tử Kinh Hồng Viện chính là cố gắng ổn định tâm cảnh, nhưng suy nghĩ của nàng quá mức hỗn loạn, luyện công không đủ tĩnh tâm, suýt nữa gây ra sai lầm lớn.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã sớm tắt, tiếng gõ mõ cầm canh truyền đến từ xa, cả Quan Lan Viện yên tĩnh không tiếng động, nàng thử gọi tên Lữ Chính hai lần, một giây kế tiếp, cửa phòng nhanh chóng bị người đẩy ra, Lữ Chính và Tư Ly hốt ha hốt hoảng xuất hiện trước mặt nàng.
Không đợi Hề Ngọc Đường mở miệng, Lữ Chính đã phát hiện có chút gì đó không đúng: “Giáo chủ, có vấn đề gì trong lúc luyện công sao?”
Hề Ngọc Đường không còn sức để giải thích, cố nén sự đau nhức như muốn tê liệt trong kinh mạch toàn thân, giọng nói khàn khàn: “Sang đây giúp ta một chút…”
Lữ Chính và Tư Ly liếc mắt nhìn nhau, rối rít tiên lên khoanh chân ngồi xuống, một trước một sau đưa chân khí vào cơ thể Hề Ngọc Đường. Tư Ly còn nhỏ, công lực chưa đủ, rất nhanh đã có mấy giọt mồ hôi trên trán, Lữ Chính đang kinh hãi khi nhận thấy trạng thái hỗn loạn trong người giáo chủ mình, nhưng vẫn bình tĩnh giúp đỡ từng chút một, chỉ sợ sẽ gây thêm tổn thương cho người trước mặt.
Hai người hợp lực mới có thể miễn cưỡng ổn định tình trạng của Hề Ngọc Đường, thấy vẻ mặt của nàng khôi phục lại trạng thái bình thường, lúc này mới chậm rãi thu tay, lặng lẽ lui tới trước cửa, cũng dặn dò thủ hạ tử thủ Quan Lan Viện, không có chuyện gì thì không cho phép ra vào tuỳ tiện.
Hề Ngọc Đường nghe thấy sắp xếp của bọn hắn, âm thầm gật đầu, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng ngày hôm qua.
_______________
“Mục đích của ta, là nàng!”
Việt Thanh Phong đã nói như thế.
Trong nháy mắt đó, Hề Ngọc Đường đã ngỡ tai mình có vấn đề, não đình chỉ hoạt động trong phút chốc, chỉ có thể duy trì trạng thái trợn mắt há mồm sững sờ nhìn Việt Thanh Phong, không thể tin vào điều mình vừa nghe.
Qủa thật suy nghĩ đầu tiên về lời nói của Việt Thanh Phong chính là muốn giết nàng, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng, vô số suy nghĩ vòng quanh trong đầu, lại có chút hồ đồ… Đây không phải là đang tỏ tình chứ?
Có phải hắn điên rồi không?
Thấy Hề Ngọc Đường không có phản ứng gì, Việt Thanh Phong thản nhiên nói: “Thu Viễn, đi châm thêm bình trà mới.”
Thu Viễn biết điều hành lễ rồi lui ra, tiếp theo mấy tầm mắt xung quanh phòng cũng biến mất, ám vệ Việt gia rút lui, cả Kinh Hồng Viện được bảo bọc như một thùng sắt, ngay cả một con chim cũng không bay vào được.
“… Nói rõ hơn đi!” Khoé môi Hề Ngọc Đường co rút.
Việt Thanh Phong ho khan hai tiếng, trầm mặc một lúc lâu mà trước đây chưa từng có, lâu đến mức Hề Ngọc Đường đã sắp cho rằng nàng sẽ không còn có thể nghe thấy giọng nói của hắn nữa, lúc này mới từ từ mở miệng một cách yếu ớt.
“Yên tâm, không phải là muốn giết người… Người ta muốn chỉ là nàng thôi.”
Hề Ngọc Đường: … Are you kidding me??? (dịch: ‘Ngươi đùa ta phải không’, đoạn tiếng anh này là nguyên văn, nữ chính xuyên không nên việc biết tiếng anh không có gì lạ)
Đối diện với vẻ mặt có chút đỏ ửng do ho khan dữ dội của người trước mặt, có chút hơi nước dâng lên trong mắt, từ góc nhìn của Hề Ngọc Đường chỉ có thể thấy được hàng mi dài như cây quạt nhỏ còn mang theo vài giọt nước long lanh bên trên. Ánh mặt trời chiều tà rọi xuống, nửa người của hắn ẩn trong bóng ma, vẻ mặt cười nhưng không cười, chẳng qua vừa nhìn lại thì đã không còn cảm xúc gì khác.
Hắn không giải thích những lời này, chỉ trầm mặc lúc lâu, đột nhiên lại hỏi một câu.
“Hề giáo chủ, nàng có biết… Sư phụ của Việt mỗ là ai không?”
Hề Ngọc Đường ngẩn ra, chút tò mò bị hắn treo lên không được lấp đầy, trong lòng như đang có vô số mấy móng vuốt nhỏ đang cào loạn, không ngờ sẽ gặp phải câu hỏi dạng này.
“Không phải lệnh tôn sao?”
“Tất nhiên là không.” Việt Thanh Phong cười một tiếng, dừng lại trong chốc lát, như đã hạ quyết tâm rồi mới mở miệng: “Không biết Hề giáo chủ đã từng nghe qua tên… Hàn Nhai lão nhân hay chưa?”
Việt Thanh Phong là đồ đệ của Hàn Nhai lão nhân, ngôi sao sáng của võ lâm trên núi Nhất Trượng kia sao?
Lòng Hề Tiểu giáo chủ hơi chấn động, đột nhiên có chút cảm giác ghen tị mãnh liệt.
… Đời người thật trớ trêu!
Hàn Nhai lão nhân, đó chính là cao thủ có bối phận cao hơn phụ thân nàng rất nhiều, một trong số ít người đứng trong hàng đỉnh cao của võ học, cao thủ chính đạo hàng đầu! Không ai biết ông ấy đã sống bao lâu, dường như đã trở thành một truyền thuyết mà ngay cả phụ thân nàng cũng chỉ mới nghe danh mà chưa từng thấy qua chân thân, càng không cần phải nói tới tiểu bối như nàng nữa.
“Một đời Hàn Nhai lão nhân thu nhận ba người đồ đệ. Đại đồ đệ là minh chủ võ lâm đời trước Trác Chính Dương, nhị đồ đệ không ai biết, đệ tử cuối cùng chính là Việt mỗ.” Ngữ điệu của Việt Thanh Phong rất thong thả, hiếm thấy có lần hắn nói mà không ho khan.
Không kịp đề phòng đã bị xoay mòng, Hề Ngọc Đường nghiêm mặt đáp: “Thế nhân chỉ biết có Trác Chính Dương.”
Khoé môi Việt Thanh Phong chợt nhếch lên thành một nụ cười rồi biến mất: “Hề giáo chủ có biết nhị đệ tử của Hàn Nhai lão nhân là ai không?”
Hề Ngọc Đường lắc đầu.
“Là thiếu chủ ma giáo chân chính của năm đó.” Hắn nâng mắt, nhìn thẳng vào nơi sâu trong mắt của nàng: “Hề Ngọc Lam.”
“…”
Đồng tử của Hề Ngọc Đường co rụt lại, suýt chút nữa đã thất thố đứng bật dậy.
Không thể nào!
“Việt Thanh Phong…”
Âm điệu của nàng dần trầm xuống, trong lời nói là sự lạnh giá thấu xương trước đây chưa từng có, gằn từng câu, hệt như muốn huỷ hết xương cốt người trước mặt rồi nuốt vào: “Đừng có nói chuyện lung tung!”
Việt Thanh Phong vẫn ngồi đó không nhúc nhích, nhìn thẳng vào đôi mắt phía sau lớp mặt nạ của Hề Ngọc Đường, ở nơi nào đó đang nổi lên một cơn sóng to gió lớn, lạnh lẽo thấu xương, sát khí dâng nhanh!
“Không tin sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Huynh ấy đã sớm chết rồi.” Sát ý trong cơ thể mênh mông, mặt Hề Ngọc Đường lạnh lẽo như băng tuyết, toàn bộ phòng tuyến đều được dựng lên, trong đầu lướt qua vô số cách để giết chết người trước mặt, lời vừa nói ra nhưng lại không hề phát hiện cách xưng hô dưới tình huống này đã thay đổi.
“Bổn toạ… Mới thực sự là thiếu, chủ chân chính!”
Việt Thanh Phong cười, gằn từng chữ: “Nàng không phải!”
Lời còn chưa dứt, dường như chỉ trong chớp mắt Hề Ngọc Đường đã tới bên người Việt Thanh Phong, tơ hồng chém sắt như chém bùn vòng lên cổ hắn, đồng thời tay trái vừa chuyển, mấy cây ngân châm nhắm thẳng vào giữa mi tâm của đối phương!
Tơ hồng áp sát vào trong thịt, chút máu đỏ thẫm chảy xuống từ trên da Việt Thanh Phong, thấm vào trong vạt áo của hắn.
Cùng lúc đó, nơi Hề Ngọc Đường ngồi lại phát ra một tiếng động chói tai, bàn đá cũng theo đó mà vỡ nát.
“Khụ khụ…” Việt Thanh Phong đau đớn ho thành tiếng, thanh quản chuyển động, vết thương trên cổ càng sâu hơn: “Hề Ngọc Đường, huynh trưởng của nàng là sư huynh của ta…”
“Huynh ấy đã chết từ sớm rồi!” Bỗng nhiên Hề Ngọc Đường siết chặt tay, từng câu từng chữ như gằn từ trong kẽ răng: “Rất nhiều năm trước Hề gia đã bị diệt môn!”
Khoé miệng Việt Thanh Phong có chút máu tươi trào ra, bất chợt hắn vươn tay lên bắt lấy bàn tay đang nắm tơ hồng của người trước mắt, sức lực rất lớn như muốn bóp nát bàn tay yếu ớt kia: “Huynh trưởng của nàng từng nói cho ta biết rất nhiều chuyện của huynh ấy, trong đó bao gồm cà việc huynh ấy, khụ khụ, rất yêu thương tiểu muội của mình…”
Sắc mặt hắn trắng đến doạ người, đôi môi cũng không còn chút huyết sắc nhưng vẫn cố gắng nói cho hết.
“Cả nhà Hề gia bị diệt môn là chuyện mọi người vẫn giữ kín không nói ra, ngay cả những thế gia hay môn phái đứng đầu cũng phải giữ bí mật. Đột nhiên mười năm trước nàng xuất hiện, tự xưng là thiếu chủ ma giáo, mọi người chỉ xem nàng như một đứa con tư sinh do nội bộ Huyền Thiên tìm đến…”
Trước mắt hắn dần trở nên mở hồ, ho khan dữ dội mấy tiếng, nhưng vẫn cố gắng giữ vững.
“Nàng không hề sợ hãi… Là vì không ai biết nàng vẫn còn sống phải không?”
Hô hấp của Hề Ngọc Đường hơi chậm lại, gần như đồng tử đã co lại thành đốm nhỏ, tim run lên, suýt chút nữa chân khí đã đảo ngược.
Vừa để lộ sơ hở, Việt Thanh Phong nắm lấy cơ hội, nội lực quanh thân bộc phát, tơ hồng trên cổ đứt lìa.
Hai người giao thủ với nhau mấy hiệp, cuối cùng Việt Thanh Phong bắt đúng thời cơ, khéo léo tung ra một chưởng, ép Hề Ngọc Đường lui về phía sau mấy bước, sau đó lại nhanh chóng điểm vào huyệt trước ngực, bả vai hơi ngập ngừng, tiếp đó phun ra một ngụm máu đen.
Thấy hắn hộc máu, Hề Ngọc Đường lảo đảo dừng lại, lý trí cũng được kéo trở về.
Kinh ngạc nhìn Việt Thanh Phong, thậm chí nàng đã quên cả hít thở.
Từ khi quyết định sẽ đi con đường này, nàng đã biết có một ngày mình sẽ bị vạch trần, chẳng qua năm đó chỉ nghĩ có thể kéo dài được bao nhiêu thì đến bấy nhiêu, kéo đến khi Huyền Thiên giáo đã lớn mạnh hơn, tới khi võ công của nàng đại thành, dù sao, một khi thân phận này lộ ra ngoài ánh sáng, chắc chắn sẽ rất dễ dụ cường địch tới, mà nàng quá yếu, Huyền Thiên giáo quá yếu, không thể gánh vác nổi.
Nàng cho rằng cõi đời này sẽ không còn ai có thể đoán được thân phận của mình. Kẻ thù đã bị nàng dùng đủ mọi cách để giết chết, tên điện chủ của Huyết Sát Điện đã bị Trâu Thanh trừ khử, vương bài của Thính Vũ Các, dòng thứ của Đường gia, phản đồ Huyền Thiên… Giờ Tiêu Thừa vừa chết, cũng chỉ còn lại vài ba kẻ chủ mưu mà thôi.
“Ngươi…” Giọng nói của Hề Ngọc Đường có chút run rẩy: “Ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Nàng hiểu ta đang nói gì!” Việt Thanh Phong đáp.
Mười tám năm trước, một trận chiến trên Tuyết sơn, Hề gia bị diệt môn đầy khó hiểu.
Đầu tiên là phu thê Hề Chi Mạc và Đường Yên ra ngoài làm việc lại truyền tới tin người chết, tiếp đó có người công kích Tuyết sơn, trong ứng ngoại hợp. Không có người nào đảm đương việc ở đây, không ai biết mục đích của đối phương là gì, cứ lên là giết, suốt cả đêm, trên dưới Huyền Thiên chó gà không tha, bao gồm cả thiếu chủ Hề Ngọc Lam và vị tiểu thư nhỏ bé chưa có cả đại danh của Hề gia.
Sau khi nghe tin Tuyết sơn gặp chuyện không may, mấy chưởng giáo thế gia liên tục đến nơi dò xét, họ nhìn thấy thi thể của thiếu chủ Hề Ngọc Lam và mấy đại hộ pháp trong đại điện, men theo tung tích, lại đào được thi thể đã đông lạnh của tiểu thư Hề gia ở sau núi và hạ nhân tuỳ thân, sau đó phương trượng Vô Ích của thiếu lâm tự mình tuyên bố tất cả đã chết, huyết mạch Hề gia cũng đứt.
Sáu năm sau, khi chuyện Huyền Thiên bị diệt lắng xuống, trên Tuyết sơn lại truyền ra tin tức con tư sinh được nuôi bên ngoài của Hề Chi Mạc đã được tìm về từ ngàn dặm, trở thành thiếu chủ mới. Mặc dù chuyện có chút li kì, nhưng có thể cũng chỉ là một cái danh mà thôi, có thể là tư sinh, cũng có thể không hề có chút máu mủ nào, đúng là một trò cười.
Cái tên Huyền Thiên chỉ còn trên danh nghĩa, thực tế thì đã mất, rất khó để tạo thành bất cứ uy hiếp gì, những người đứng đầu môn phái thế gia cũng không làm lớn chuyện, không cần phải bỏ đá xuống giếng để lại tiếng xấu, dù sao ma đầu đã chết, Hề gia tuyệt hậu, lợi ích cần phân chia cũng đã xong. Nếu không phải nhờ phương trượng Thiếu Lâm mở lời chúng sinh có đức, mọi người phải làm gương sáng, tỏ ý đã không còn gì nguy hại cho võ lâm, không có kẻ rơi vào tà ma ngoại đạo, bằng không khi kiến thiết lại Huyền Thiên, chỉ sợ sẽ dẫn tới nhiều kẻ có dã tâm.
Chẳng qua chuyện cũng không hề thuận lợi. Từ ngày Hề Ngọc Đường tuyên bố thân phận giáo chủ này liền bắt đầu những tháng ngày với vô số những cuộc ám sát muôn màu muôn vẻ, phải tìm đường sống trong cõi chết trong nhiều năm.
Điều đáng mừng duy nhất chính là, sau khi huynh trưởng Hề Ngọc Lam của nàng nghe tin phụ mẫu đã chết liền dẫn theo một vị hộ pháp bí mật xuống núi điều tra nguyên nhân, để lại thế thân ở tổng đàn, sau đó không còn tin tức. Thi thể trên trận đánh ở Tuyết sơn chỉ là thế thân, nàng biết, nàng cũng cảm thấy thật sự may mắn khi lúc ấy hắn không có ở đây.
Nhưng mất tích nhiều năm, trong tiềm thức, nàng cho rằng hắn đã chết.
Trong đình viện yên tĩnh đến doạ người, tiếng lá cây xào xạc dưới từng cơn gió mùa hạ, tiếng côn trùng kêu, tiếng trang giấy bị gió thổi lật của cuốn sách trên bàn đá, tất cả đã biến mất, ánh sáng đỏ sẫm của trời chiều bao phủ, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở yếu ớt của hai người.
Có chút mùi máu tươi lượn lờ trong không khí, càng khiến khung cảnh lúc này lại thêm nặng nề.
Hồi lâu, đối phương lên tiếng.
“Ta nói chuyện này cho nàng…”
Chỉ mới nói nửa câu, hắn đã bắt đầu ho khan, ho đến mức như muốn ho cả phổi ra ngoài, máu tươi liên tục trào ra bên khoé môi, hơn nữa còn vì dùng sức mà làm vết thương trên cổ bị động, thoạt nhìn cả người vô cùng thê thảm.
… Có nên nhân cơ hội này giết người diệt khẩu không?
Mấy ngón tay cứng nhắc bên người Hề Ngọc Đường khẽ động, sát cơ lại xuất hiện.
“… Ta cho nàng biết chuyện này, chỉ vì muốn nói với nàng, ta sẽ không làm hại muội muội ruột của sư huynh mình. Ta hiểu nàng quá rõ, còn rõ hơn nàng nghĩ…” Việt Thanh Phong bị Hề Ngọc Đường đả thương, lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục, mỗi lần nói đều giống như đã dùng hết sức lực toàn thân: “Mục đích của ta là nàng, cũng vì ta người ta muốn chính là nàng… Ta thừa nhận mục đích kết minh không hề quang minh chính đại, nhưng điều này không hề có trở ngại gì tới thành ý của ta, vốn ta tới Lạc Dương này, cũng chính vì muốn gặp nàng.
“Vì thế ta đưa nhược điểm của ta cho nàng, có muốn diệt khẩu hay không, tuỳ nàng quyết định.”
Giọng hắn trầm hơn, thở hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu lên, đối mặt với tầm mắt lạnh như băng của Hề Ngọc Đường bằng ánh mắt có chút ướt át do ho khan quá nhiều, dùng hết sức nói ra mấy từ cuối cùng.
“Phải ra tay sao?”
Hề Ngọc Đường khẽ trợn mắt.
Phải ra tay sao?
Giết người này, bí mật của nàng sẽ được giữ kín. Không giết, chỉ sợ sẽ có biến.
Giết, hay không giết?
Bình luận truyện