Nửa Mặt Giang Hồ
Chương 29
Xe ngựa mà Việt thiếu chủ chuẩn bị sẵn vô cùng rộng rãi thoải mái, bề ngoài đơn giản nhưng
bên trong lại vô cùng xa xỉ, không chỉ đầy đủ mọi thứ mà ba bốn người
ngồi bên trong cũng không thấy chật, tốt hơn xe ngựa của lúc trước của
đám người Hề Ngọc Đường gấp trăm lần, ngay cả mắt Giang Thiên Đồng cũng
phải sáng rực cả lên.
”Thoải mái quá!” Giang Thiên Đồng vừa lên xe ngựa đã leo lên trên đệm mềm: “Việt thiếu chủ thật hào hóng, loại xe ngựa này còn tốt hơn của Ly Tuyết Cung chúng ta gấp mấy lần, a, còn có cờ bằng bạch ngọc... bàn cờ còn bằng gỗ tử đàn! Trời ơi, đồ ăn cũng nhiều này, tri kỉ TAT.”
Nhìn Giang cô nương biến thân thành một tiểu hài tử trong chốc lát, Thẩm Thất im lặng nhếch môi, rút một quyển sách cổ từ trong hộc ra xem, chưa đọc được hai trang đã thấy Giang Thiên Đồng đứng bậy dậy: “A! Thẩm đại phu, ngài xem ta phát hiện ra cái gì này? Cầm! Ồ, còn giống hệt như cầm của danh gia chế tạo... Trời ạ, là cầm của Tạ Ngạn!!!”
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Thiên Đồng không biết từ đâu lại rút ra một cây cầm, đột nhiên Thẩm Thất có cảm giác như bản thân đang phải đối mặt với một vị tiểu hài tử có lòng hiếu kì rất nặng, lại vô cùng thích thám hiểm, còn chưa kịp mở miệng đã nghe một tiếng "tinh" vô cùng trong trẻo, tiếng đàn xa xăm trống trải mà lạnh lẽo vọng lại, vọng vào trong tai khiến người ta cảm thấy toàn thân thoải mái.
”Tạ Ngạn sao?” Cuối cùng lòng hiếu kì của Thẩm Thất cũng bị gợi lên: “Là cầm của vị danh sĩ Tạ gia tiền triều ấy phải không?”
”Ừ!” Mắt Giang Thiên Đồng sáng đến dọa người: “Chính là ông ấy! Cả đời Tạ Ngạn chỉ làm một cây cầm, lại dùng nó để vang danh thiên hạ, nhưng từ lúc Tạ gia xuống dốc, Tư gia... Nói tóm lại, đã rất lâu rồi cây cầm này vẫn chưa từng xuất hiện, còn tưởng rằng nó vẫn ở trong hoàng cung, không ngờ lại ở chỗ của Việt thiếu chủ, quả thật là quá, quá...”
”Giàu?” Lữ Chính bên kia mở miệng đoán.
”Đúng!” Giang Thiên Đồng chắp tay: “Việt gia đúng là quá giàu!”
Từ nhỏ đến lớn tâm tư của Thẩm Thất đều dồn cả vào y thuật, hoàn toàn không hiểu những thứ này, lúc này nghe được vài lời khen, bắt đầu có hứng thú: “Giang cô nương biết đánh đàn không?”
Giang Thiên Đồng: “... Không.”
... Ta còn tưởng ngươi biết đấy.
”Thẩm đại phu thì sao?”
”Ta cũng không...”
“...”
Ba người không có một kẻ biết đánh đàn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng Giang Thiên Đồng có chút nuối tiếc đặt cầm về chỗ cũ.
”Vậy đi đánh cờ thôi.” Giang Thiên Đồng không đành lòng với không khí hiu quạnh trong xe, lại đề nghị lần nữa.
Thẩm Thất nâng sách lên che mặt, hắn chỉ biết chơi ngũ tử kì (như ca rô ở hiện đại mình) thôi.
Lữ Chính: “Khụ, tại hạ giỏi đánh nhau hơn.”
Giang Thiên Đồng: “...”
Vì vậy, Thẩm Thất lại bắt đầu nổi hứng dạy Giang Thiên Đồng cách chơi ngũ tử kì.
Lữ đường chủ im lặng nhìn bàn cờ bằng tử đàn cũng những quân cờ bằng bạch ngọc kia, chẳng biết tại sao đột nhiên lại có cảm giác như đang phung phí của trời.
Ở một chiếc xe ngựa khác, Hề Ngọc Đường đang đánh cờ cùng Việt Thanh Phong.
”Bên Lăng Tiêu Các, Du Phi có dùng được không?” Hề tiểu giáo chủ lười biếng ngồi trên nệm mềm, tay trái là trà thảo mộc còn lượn lờ hơi nóng, tay phải là quân cờ bằng ngọc, mắt đảo qua bàn cờ phức tạp, lúc nói chuyện còn có chút cảm giác mệt mỏi nhàn nhạt.
Du Phi là đại để tử Tiêu Thừa mang đến Lạc Dương, chính thức mà nói thì cũng coi như là sư huynh của Tiêu Vân Hàm, sau khi Tiêu Thừa chết, lúc nhi tử chưa đến, là Du Phi đã đốt giấy thủ linh đường cho Tiêu Thừa tại Vũ Sơn. Hề Ngọc Đường từng sang đó một lần, tất cả mọi người đều ra vẻ sẵn sàng nghênh đón quân địch với nàng, chỉ có Du Phi thoải mái hành lễ vấn an. Trong lúc võ lâm đại hội cũng là Du Phi bay lên kéo Tiêu Vân Hàm, theo lời hồi báo của Lữ Chính, trong Lăng Tiêu Các có người của Việt Thanh Phong, hẳn là y.
”Phải.” Việt Thanh Phong chậm rãi buông một quân cờ: “Ta có ân với y.”
Từ trước đến nay nếu không nắm chắc trận chiến, Việt Thanh Phong sẽ không ra tay, nếu như Du Phi có thể dùng, vậy cứ để y quan sát Tiêu Vân Hàm thì không còn gì tốt hơn, sử dụng người trong nội bộ Các còn tốt hơn nhiều so với việc gài người từ bên ngoài vào.
”Chuyện của Tang Niệm, y nói thế nào?” Hề Ngọc Đường cân nhắc một lát, lại buông một quân cờ.
”Không khác những gì ta và nàng biết... Khụ, Tang Niệm vào Lăng Tiêu Các sau chuyện Tiêu Vân Hàm lên Tuyết Sơn lúc trước, nghe nói sau đại hội võ lâm sẽ tiến hành đính ước, ai ngờ lại xảy ra chuyện không may.” Việt Thanh Phong ho hai tiếng, nói tiếp: “Hôm nay Tang Niệm mất tích, thật sự là một đả kích lớn đối với Tiêu Vân Hàm, lúc trước có nghe, vị thiếu chủ này tin tưởng nàng ta không chút nghi ngờ, lúc trước cũng chưa bao giờ truy xét thân phận của nàng ta.”
Hề Ngọc Đường phì cười: “Thâm tình thật.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn nam tử trước mặt: “Hôm nay ngươi đồng hành cùng ta, Âu Dương Huyền có biết không?”
Trước khi xuống núi, nàng đã sai Tiểu Ngũ đi đưa cho Việt Thanh Phong một phong thư, nói hôm nay sẽ đến trấn Hưng Long, nàng muốn đi cùng đội ngũ của Việt gia đến Giang Nam, lấy Ly Hỏa Thảo, cũng coi như tiện đường. Chuyện Việt Thanh Phong sẽ đồng ý nàng đã biết từ trước, về phần nguyên nhân vì sao... theo bản năng, Hề Ngọc Đường không muốn nghĩ nhiều.
Việt Thanh Phong lại ho hai tiếng, hời hợt nói: “Kết minh hợp tác không phải là chuyện đùa... Vả lại, theo cách nàng nói, có vẻ như chúng ta đang phải lén lút vậy.”
Hề Ngọc Đường:...
Được rồi, là ta nói nhầm.
”Khụ...” Nàng nghiêm túc nói: “Tóm lại, trước khi ta bắt được liên lạc với ca ca, ngươi không thể rời khỏi tầm mắt của ta.”
Lập tức Việt Thanh Phong cười tươi như một đóa hoa: “Được.”
Thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ này của hắn, Hề Ngọc Đường nhanh chóng cúi đầu, chuyên chú nhìn bàn cờ, ai ngờ... Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, thì ra chẳng biết từ lúc nào, hắn đã thắng.
... Chẳng lẽ loại ngũ tử kì khó nhằn này với một số người lại dễ đến vậy sao TAT.
”Lúc ngươi xuống núi, trên Vũ Sơn có chuyện gì không?” Nàng hỏi.
Việt Thanh Phong thấy nàng ném quân cờ, cũng không ép, dù sao đánh cờ cũng là chuyện hao phí sức lực, vì vậy im lặng thu bàn cờ, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Nàng đang muốn hỏi tin về Ly Tuyết Cung sao?”
Hề Ngọc Đường giật mình, lúng túng nói: “Cứ nói có hay không là được.”
”Không có.” Mặt Việt Thanh Phong không có bất cứ biểu tình gì: “Gió yên sóng lặng, lúc xuống núi đã từng gặp Liễu Mạn Vân một lần, không nhìn thấy có vấn đề gì.”
Hề Ngọc Đường nghe vậy nhíu mày hồi lâu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Thu thập xong bàn cờ, Việt Thanh Phong che miệng ho vài tiếng, thản nhiên nói: “Chúng ta chuyển từ đường núi sang đường biển, đi thuyền xuôi Nam, từ nơi này đến Việt gia cần ít nhất là năm ngày, nàng cũng có thể khôi phục được ba phần.”
Hề Ngọc Đường nhíu mày: “... Ta còn tưởng đi với ngươi sẽ được an toàn hơn một chút, chẳng lẽ Việt gia các người không dùng được sao?”
”Có thể dùng.” Việt Thanh Phong lười biếng nói: “Chỉ phòng ngừa chu đáo mà thôi, dù có tình huống nào phát sinh cũng kịp thời phòng bị. Ly Hỏa Thảo rất quan trọng với nàng sao?”
Hề Ngọc Đường hơi ngẩn ra.
Đối phương đổi chủ đề quá nhanh, khiến nàng không phản ứng kịp: “À... A Thất cần... Ngày ấy ta đến Kinh Hồng Viện cũng là vì muốn hỏi ngươi tin tức về Ly Hỏa Thảo, không biết ngươi có đồng ý bán lại cho ta không, đáng tiếc lại không tìm được cơ hội.”
”Là Thẩm Thất muốn, hay nàng muốn?” Việt Thanh Phong nâng mắt.
”A Thất.” Nàng nói rất chắc chắn.
Yên lặng liếc nhìn nàng một cái, Việt thiếu chủ dời tầm mắt: “Nếu như thế, cứ theo giá lưu hành hiện tại đi.”
Hề Ngọc Đường gật gật đầu. Một hồi lâu sau, đột nhiên nàng bật thẳng người dậy: “Đợi đã, vừa rồi ngươi có ý gì? Nếu ta muốn thì giá là bao nhiêu.”
Việt Thanh Phong liếc nhìn nàng, từ tốn lấy một quyển sách ra.
”Này!” Hề Ngọc Đường rút quyển sách trong tay hắn.
Việt Thanh Phong thở dài, vươn tay lấy quyển sách trong tay nàng về: “Ngoan, đừng hỏi, nàng mua không nổi đâu.”
Ngay cả bí tịch cũng bán cho người khác, ngươi có thể trông chờ nàng có bao nhiêu tiền đây?
Hề Ngọc Đường: “...”
Con bà nó!
Hành trình tiếp theo gió êm sóng lặng, không xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Có điều ban đầu Việt Thanh Phong nghĩ bên Huyền Thiên chỉ có ba người nên chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ai ngờ lại lòi ra thêm một Giang Thiên Đồng, có phần thiếu thốn. Thời gian hạn hẹp, bọn họ cũng không thể chuẩn bị thêm, vì vậy lúc đầu vốn còn định để Thẩm Thất và Hề Ngọc Đường ngồi chung, hiện tại đại đa số thời gian đều phải ngồi trong xe ngựa của Việt Thanh Phong.
Bốn ngày sau, đoàn người đến carg Như Sơn, thuyền đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bọn họ đến.
Trước khi lên thuyền, Hề Ngọc Đường lén lút bàn bạc với Lữ Chính một lần, quyết định lệnh cho Lữ Chính đang ở cảng Như Sơn phải quay lại Lạc Dương. Phân đường tại Lạc Dương nằm trong khu vực của Võ Lâm Minh, Lữ Chính thân là đường chủ không thể bỏ sạp mặc kệ, đồng thời Hề Ngọc Đường cũng cần ông theo dõi hướng đi của đám người Âu Dương Huyền. Lạc Dương là nơi trung tâm, tin tức bốn bề đều thông suốt, đã là người tọa trấn, thân là đường chủ thật sự không thể đi.
Nhưng ngày trước, bọn họ đã nhận được tin tức, đội ngũ nghênh ngang đi về Tuyết Sơn lúc trước, ngay trong đêm bọn họ vừa rời đi, khách điếm liền bị tập kích. Đối phương khí thế hung ác, không chừa đường sống, toàn bộ khách điếm bị tàn sát hầu như không còn gì, Tiểu Ngũ thừa dịp loạn trốn đi nhưng vẫn bị thương, lúc này đang trốn ở nơi bí ẩn nào đó để tĩnh dưỡng.
Điều này đã khiến sự lo lắng của Lữ Chính cho sự an toàn của Hề Ngọc Đường dần biến thành trông gà hóa cuốc, nói thế nào cũng không cho phép bản thân rời khỏi giáo chủ nửa bước. Dù sao nếu ông trở về Lạc Dương, bên người Hề Ngọc Đường chỉ còn lại một mình Thẩm Thất, một kẻ trọng thương một kẻ không biết võ công, có xem xét thế nào cũng không thể khiến người ta an tâm.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng thỏa hiệp, quyết định để Tần Hiên quay về tổng đàn ở Tuyết Sơn, Tư Ly xuôi Nam, đến Giang Nam tụ họp cùng nàng.
Vốn Lữ Chính còn muốn Lãnh Nhất đi cùng giáo chủ, nhưng Hề Ngọc Đường vẫn còn cần Lãnh Nhất đi điều tra tung tích của Tang Niệm, kiên quyết không chịu triệu người về, cuối cùng Lữ đường chủ phải thỏa hiệp, nhưng lại triệu thêm vài cao thủ tới bên người giáo chủ. Hề Ngọc Đường bị đối phương thuyết phục, đồng ý việc này.
Chẳng qua cao thủ của Huyền Thiên không nhiều lắm, muốn phái người thì tất nhiên cần phải điều động một phen. Việc này Hề Ngọc Đường giao cho Lữ Chính, bảo ông và Nghênh Thu nội ứng ngoại hợp, tranh thủ giải quyết trước khi nàng đến Thục Trung.
Có điều cũng may, tuy Lữ đường chủ có lo lắng cho sự an nguy của chủ tử nhà minh, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, ông ta vẫn rất yên tâm khi có thêm Việt thiếu chủ. Có Việt Thanh Phong xuôi Nam cùng Hề Ngọc Đường, ít nhất là trước khi Tư Ly đến, vấn đề an toàn của giáo chủ và Thẩm Thất cũng không thành vấn đề.
”Giáo chủ của chúng ta, đành nhờ cậy vào Việt thiếu chủ!” Trước lúc lên thuyền, Lữ đường chủ nước mắt đầy mặt giao phó toàn bộ lại cho thiếu chủ Việt gia.
Việt Thanh Phong cười gật đầu: “Yên tâm, có ta ở cạnh nàng rồi.”
Lữ đường chủ nước mắt lưng tròng tiễn họ rời đi.
Vốn từ trấn Hưng Long đến cảng Như Sơn mất trọn hai ngày, thời gian này cũng đủ để Hề Ngọc Đường hồi phục được hai thành công lực, có thể ứng phó được với các tình huống phát sinh bất chợt, ai ngờ, ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện thân thể nàng đang tổn thương suy yếu, nên say tàu rồi!
Toàn bộ trên thuyền lớn, cả Việt gia từ nhỏ đến lớn đều sinh trưởng bên bờ sông Giang Nam, tất nhiên sẽ không thể say tàu, năm đó Thẩm Thất đã có vài năm du ngoạn, cũng không thể say tàu, Giang Thiên Đồng thì hưng phấn đến mức mỗi ngày đều như có mười phần sức sống, càng không thể say tàu, chỉ có Hề Ngọc Đường đáng thương... sắp nôn mửa đến bất tỉnh rồi.
“... Tiểu Mỹ TAT, cứu ta...” Mới chỉ ba ngày, cả người Hề tiểu giáo chủ đã gầy thêm hai vòng, thoạt nhìn càng yếu ớt, ngay cả Thu Viễn nhìn từ xa cũng cảm thấy lạnh người, càng không phải nói đến vị Thẩm tiểu mỹ nhân luôn chăm sóc nàng không rời.
Đơn nào có thể kê hắn đều đã kê, thuốc gì có thể uống cũng đã uống đến mòn bát, lại không thể khiến Hề Ngọc Đường dễ chịu hơn bao nhiêu, lòng tự trọng của Thẩm đại phu bị khiêu chiến mãnh liệt, tính tình cũng trở nên vô cùng khó chịu, trong vòng ba ngày, toàn bộ Việt gia bao gồm cả Việt Thanh Phong đều bị hắn mắng mấy lần, không ai dám tới gần để rước lấy họa. Chỉ có Hề Ngọc Đường, vẫn luôn siêng năng dùng ánh mắt đầy khát vọng nhìn vị đại phu nhà mình, đau đớn đến mức đầu Thẩm Thất sắp nổ tung.
”Ta đi bàn lại với tên Việt Thanh Phong kia, chúng ta không đi đường thủy nữa!” Thẩm Thất nghiến răng: “Chúng ta đi đường bộ, xa một chút cũng không sao cả, nguy hiểm cũng không quan trọng, ngươi không thể nôn mửa tiếp được nữa.”
”Không được, không được...” Hề Ngọc Đường khoát tay đầy yếu ớt: “Nếu bây giờ chúng ta đi đường bộ, chắc chắn sẽ dẫn truy binh tới...”
Nếu đêm đó bọn họ không thoát nhanh, chỉ sợ sẽ phải nghênh đón một trận ác chiến tại khách điếm. Hôm nay Lữ Chính đã rời khỏi, nàng lại không còn sức chiến đấu, kể từ lúc bị ám sát lại chỉ mới qua vài ngày, đối phương đã sớm mất kiên nhẫn, đi đường bộ quá nhiều manh mối, không thể nói trước lúc nào sẽ có kẻ đuổi theo bọn họ.
Còn nữa, Việt Thanh Phong và nàng đều là những kẻ dễ dàng dụ sát thủ, hai người cộng lại, không xảy ra chuyện thì không sao, xảy ra chuyện thì càng khó giải quyết hơn.
”Nhưng nếu ngươi cứ nôn tiếp thì cũng không phải là cách.” Thẩm Thất sốt ruột.
Hề Ngọc Đường cầm túi thơm ngửi một phát, bên trong là hương liệu giúp giảm say tàu mà Việt Thanh Phong chuẩn bị cho nàng, thoáng ngập ngừng, nàng nói: “Bảo Giang Thiên Đồng đến đánh ta ngất đi...”
Thẩm Thất do dự.
”Không được sao, vậy...” Hề Ngọc Đường vẫy tay: “Bảo Việt Thanh Phong đến... Tiểu Mỹ, đi gọi hắn đi.”
Nhìn khuôn mặt xanh xao trước mắt, nhìn thân hình mảnh dẻ của giáo chủ nhà mình, Thẩm Thất hít một tiếng, đỡ nàng nằm xuống xong, ra ngoài tìm Việt Thanh Phong.
Rất nhanh, Việt thiếu chủ và Thẩm Thất đã tiến vào phòng của Hề Ngọc Đường, nhìn thấy Hề Ngọc Đường trên giường đã mất đi hình tượng lúc bình thường, trong mắt hiện lên chút không đành lòng.
”Ta đến rồi.” Hắn ngồi bên giường, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trên trán nàng: “Cần ta làm gì?”
Hề Ngọc Đường nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy Việt Thanh Phong thì khẽ thở ra một hơi: “... Điểm huyệt ngủ, nhanh lên.”
Việt Thanh Phong do dự một chút, ra tay.
Một giây sau, Hề Ngọc Đường hôn mê thành công, mọi người lập tức thở phào một hơi.
... Kết quả nàng chỉ bất tỉnh một canh giờ!!!
Hề Ngọc Đường đã hoàn toàn tỉnh táo yên lặng nhìn đồng hồ cát bên cạnh... Đau đớn trở mình, vùi người vài trong chăn: “....... Tại sao lại có thể thành như vậy!”
Việt Thanh Phong đang đọc sách thuận tiện kiêm luôn vai trò trông coi bên ngoài nghe thấy nàng đã tỉnh lại, có chút vẻ kinh ngạc, nhìn thoáng qua Thẩm Thất, người sau che mặt đầy thất bại:“Giáo chủ nhà ta... bị người khác đánh ngất cũng chỉ hôn mê được một khắc, vốn còn tưởng điểm huyệt sẽ duy trì được một thời gian lâu hơn một chút... Hiện tại xem ra, chỉ sợ là chân khí trong cơ thể tự động giải huyệt.”
Việt Thanh Phong: “...”
Trong phúc chốc hai mắt Giang Thiên Đồng đã hoàn toàn đẫm lệ: “Hề giáo chủ thật đáng thương QAQ.”
”Hu hu hu... Việt Thanh Phong ta hận ngươi...” Trong phòng, Hề Ngọc Đường khóc lớn: “Đều là do ngươi, ngươi không muốn cho ta khôi phục công lực! Nếu không thì ít nhất ta cũng phải ngủ được đến tận ngày mai!!! Ta bắt đền ngươi... oà....”
”Thoải mái quá!” Giang Thiên Đồng vừa lên xe ngựa đã leo lên trên đệm mềm: “Việt thiếu chủ thật hào hóng, loại xe ngựa này còn tốt hơn của Ly Tuyết Cung chúng ta gấp mấy lần, a, còn có cờ bằng bạch ngọc... bàn cờ còn bằng gỗ tử đàn! Trời ơi, đồ ăn cũng nhiều này, tri kỉ TAT.”
Nhìn Giang cô nương biến thân thành một tiểu hài tử trong chốc lát, Thẩm Thất im lặng nhếch môi, rút một quyển sách cổ từ trong hộc ra xem, chưa đọc được hai trang đã thấy Giang Thiên Đồng đứng bậy dậy: “A! Thẩm đại phu, ngài xem ta phát hiện ra cái gì này? Cầm! Ồ, còn giống hệt như cầm của danh gia chế tạo... Trời ạ, là cầm của Tạ Ngạn!!!”
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Thiên Đồng không biết từ đâu lại rút ra một cây cầm, đột nhiên Thẩm Thất có cảm giác như bản thân đang phải đối mặt với một vị tiểu hài tử có lòng hiếu kì rất nặng, lại vô cùng thích thám hiểm, còn chưa kịp mở miệng đã nghe một tiếng "tinh" vô cùng trong trẻo, tiếng đàn xa xăm trống trải mà lạnh lẽo vọng lại, vọng vào trong tai khiến người ta cảm thấy toàn thân thoải mái.
”Tạ Ngạn sao?” Cuối cùng lòng hiếu kì của Thẩm Thất cũng bị gợi lên: “Là cầm của vị danh sĩ Tạ gia tiền triều ấy phải không?”
”Ừ!” Mắt Giang Thiên Đồng sáng đến dọa người: “Chính là ông ấy! Cả đời Tạ Ngạn chỉ làm một cây cầm, lại dùng nó để vang danh thiên hạ, nhưng từ lúc Tạ gia xuống dốc, Tư gia... Nói tóm lại, đã rất lâu rồi cây cầm này vẫn chưa từng xuất hiện, còn tưởng rằng nó vẫn ở trong hoàng cung, không ngờ lại ở chỗ của Việt thiếu chủ, quả thật là quá, quá...”
”Giàu?” Lữ Chính bên kia mở miệng đoán.
”Đúng!” Giang Thiên Đồng chắp tay: “Việt gia đúng là quá giàu!”
Từ nhỏ đến lớn tâm tư của Thẩm Thất đều dồn cả vào y thuật, hoàn toàn không hiểu những thứ này, lúc này nghe được vài lời khen, bắt đầu có hứng thú: “Giang cô nương biết đánh đàn không?”
Giang Thiên Đồng: “... Không.”
... Ta còn tưởng ngươi biết đấy.
”Thẩm đại phu thì sao?”
”Ta cũng không...”
“...”
Ba người không có một kẻ biết đánh đàn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng Giang Thiên Đồng có chút nuối tiếc đặt cầm về chỗ cũ.
”Vậy đi đánh cờ thôi.” Giang Thiên Đồng không đành lòng với không khí hiu quạnh trong xe, lại đề nghị lần nữa.
Thẩm Thất nâng sách lên che mặt, hắn chỉ biết chơi ngũ tử kì (như ca rô ở hiện đại mình) thôi.
Lữ Chính: “Khụ, tại hạ giỏi đánh nhau hơn.”
Giang Thiên Đồng: “...”
Vì vậy, Thẩm Thất lại bắt đầu nổi hứng dạy Giang Thiên Đồng cách chơi ngũ tử kì.
Lữ đường chủ im lặng nhìn bàn cờ bằng tử đàn cũng những quân cờ bằng bạch ngọc kia, chẳng biết tại sao đột nhiên lại có cảm giác như đang phung phí của trời.
Ở một chiếc xe ngựa khác, Hề Ngọc Đường đang đánh cờ cùng Việt Thanh Phong.
”Bên Lăng Tiêu Các, Du Phi có dùng được không?” Hề tiểu giáo chủ lười biếng ngồi trên nệm mềm, tay trái là trà thảo mộc còn lượn lờ hơi nóng, tay phải là quân cờ bằng ngọc, mắt đảo qua bàn cờ phức tạp, lúc nói chuyện còn có chút cảm giác mệt mỏi nhàn nhạt.
Du Phi là đại để tử Tiêu Thừa mang đến Lạc Dương, chính thức mà nói thì cũng coi như là sư huynh của Tiêu Vân Hàm, sau khi Tiêu Thừa chết, lúc nhi tử chưa đến, là Du Phi đã đốt giấy thủ linh đường cho Tiêu Thừa tại Vũ Sơn. Hề Ngọc Đường từng sang đó một lần, tất cả mọi người đều ra vẻ sẵn sàng nghênh đón quân địch với nàng, chỉ có Du Phi thoải mái hành lễ vấn an. Trong lúc võ lâm đại hội cũng là Du Phi bay lên kéo Tiêu Vân Hàm, theo lời hồi báo của Lữ Chính, trong Lăng Tiêu Các có người của Việt Thanh Phong, hẳn là y.
”Phải.” Việt Thanh Phong chậm rãi buông một quân cờ: “Ta có ân với y.”
Từ trước đến nay nếu không nắm chắc trận chiến, Việt Thanh Phong sẽ không ra tay, nếu như Du Phi có thể dùng, vậy cứ để y quan sát Tiêu Vân Hàm thì không còn gì tốt hơn, sử dụng người trong nội bộ Các còn tốt hơn nhiều so với việc gài người từ bên ngoài vào.
”Chuyện của Tang Niệm, y nói thế nào?” Hề Ngọc Đường cân nhắc một lát, lại buông một quân cờ.
”Không khác những gì ta và nàng biết... Khụ, Tang Niệm vào Lăng Tiêu Các sau chuyện Tiêu Vân Hàm lên Tuyết Sơn lúc trước, nghe nói sau đại hội võ lâm sẽ tiến hành đính ước, ai ngờ lại xảy ra chuyện không may.” Việt Thanh Phong ho hai tiếng, nói tiếp: “Hôm nay Tang Niệm mất tích, thật sự là một đả kích lớn đối với Tiêu Vân Hàm, lúc trước có nghe, vị thiếu chủ này tin tưởng nàng ta không chút nghi ngờ, lúc trước cũng chưa bao giờ truy xét thân phận của nàng ta.”
Hề Ngọc Đường phì cười: “Thâm tình thật.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn nam tử trước mặt: “Hôm nay ngươi đồng hành cùng ta, Âu Dương Huyền có biết không?”
Trước khi xuống núi, nàng đã sai Tiểu Ngũ đi đưa cho Việt Thanh Phong một phong thư, nói hôm nay sẽ đến trấn Hưng Long, nàng muốn đi cùng đội ngũ của Việt gia đến Giang Nam, lấy Ly Hỏa Thảo, cũng coi như tiện đường. Chuyện Việt Thanh Phong sẽ đồng ý nàng đã biết từ trước, về phần nguyên nhân vì sao... theo bản năng, Hề Ngọc Đường không muốn nghĩ nhiều.
Việt Thanh Phong lại ho hai tiếng, hời hợt nói: “Kết minh hợp tác không phải là chuyện đùa... Vả lại, theo cách nàng nói, có vẻ như chúng ta đang phải lén lút vậy.”
Hề Ngọc Đường:...
Được rồi, là ta nói nhầm.
”Khụ...” Nàng nghiêm túc nói: “Tóm lại, trước khi ta bắt được liên lạc với ca ca, ngươi không thể rời khỏi tầm mắt của ta.”
Lập tức Việt Thanh Phong cười tươi như một đóa hoa: “Được.”
Thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ này của hắn, Hề Ngọc Đường nhanh chóng cúi đầu, chuyên chú nhìn bàn cờ, ai ngờ... Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, thì ra chẳng biết từ lúc nào, hắn đã thắng.
... Chẳng lẽ loại ngũ tử kì khó nhằn này với một số người lại dễ đến vậy sao TAT.
”Lúc ngươi xuống núi, trên Vũ Sơn có chuyện gì không?” Nàng hỏi.
Việt Thanh Phong thấy nàng ném quân cờ, cũng không ép, dù sao đánh cờ cũng là chuyện hao phí sức lực, vì vậy im lặng thu bàn cờ, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Nàng đang muốn hỏi tin về Ly Tuyết Cung sao?”
Hề Ngọc Đường giật mình, lúng túng nói: “Cứ nói có hay không là được.”
”Không có.” Mặt Việt Thanh Phong không có bất cứ biểu tình gì: “Gió yên sóng lặng, lúc xuống núi đã từng gặp Liễu Mạn Vân một lần, không nhìn thấy có vấn đề gì.”
Hề Ngọc Đường nghe vậy nhíu mày hồi lâu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Thu thập xong bàn cờ, Việt Thanh Phong che miệng ho vài tiếng, thản nhiên nói: “Chúng ta chuyển từ đường núi sang đường biển, đi thuyền xuôi Nam, từ nơi này đến Việt gia cần ít nhất là năm ngày, nàng cũng có thể khôi phục được ba phần.”
Hề Ngọc Đường nhíu mày: “... Ta còn tưởng đi với ngươi sẽ được an toàn hơn một chút, chẳng lẽ Việt gia các người không dùng được sao?”
”Có thể dùng.” Việt Thanh Phong lười biếng nói: “Chỉ phòng ngừa chu đáo mà thôi, dù có tình huống nào phát sinh cũng kịp thời phòng bị. Ly Hỏa Thảo rất quan trọng với nàng sao?”
Hề Ngọc Đường hơi ngẩn ra.
Đối phương đổi chủ đề quá nhanh, khiến nàng không phản ứng kịp: “À... A Thất cần... Ngày ấy ta đến Kinh Hồng Viện cũng là vì muốn hỏi ngươi tin tức về Ly Hỏa Thảo, không biết ngươi có đồng ý bán lại cho ta không, đáng tiếc lại không tìm được cơ hội.”
”Là Thẩm Thất muốn, hay nàng muốn?” Việt Thanh Phong nâng mắt.
”A Thất.” Nàng nói rất chắc chắn.
Yên lặng liếc nhìn nàng một cái, Việt thiếu chủ dời tầm mắt: “Nếu như thế, cứ theo giá lưu hành hiện tại đi.”
Hề Ngọc Đường gật gật đầu. Một hồi lâu sau, đột nhiên nàng bật thẳng người dậy: “Đợi đã, vừa rồi ngươi có ý gì? Nếu ta muốn thì giá là bao nhiêu.”
Việt Thanh Phong liếc nhìn nàng, từ tốn lấy một quyển sách ra.
”Này!” Hề Ngọc Đường rút quyển sách trong tay hắn.
Việt Thanh Phong thở dài, vươn tay lấy quyển sách trong tay nàng về: “Ngoan, đừng hỏi, nàng mua không nổi đâu.”
Ngay cả bí tịch cũng bán cho người khác, ngươi có thể trông chờ nàng có bao nhiêu tiền đây?
Hề Ngọc Đường: “...”
Con bà nó!
Hành trình tiếp theo gió êm sóng lặng, không xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Có điều ban đầu Việt Thanh Phong nghĩ bên Huyền Thiên chỉ có ba người nên chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ai ngờ lại lòi ra thêm một Giang Thiên Đồng, có phần thiếu thốn. Thời gian hạn hẹp, bọn họ cũng không thể chuẩn bị thêm, vì vậy lúc đầu vốn còn định để Thẩm Thất và Hề Ngọc Đường ngồi chung, hiện tại đại đa số thời gian đều phải ngồi trong xe ngựa của Việt Thanh Phong.
Bốn ngày sau, đoàn người đến carg Như Sơn, thuyền đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bọn họ đến.
Trước khi lên thuyền, Hề Ngọc Đường lén lút bàn bạc với Lữ Chính một lần, quyết định lệnh cho Lữ Chính đang ở cảng Như Sơn phải quay lại Lạc Dương. Phân đường tại Lạc Dương nằm trong khu vực của Võ Lâm Minh, Lữ Chính thân là đường chủ không thể bỏ sạp mặc kệ, đồng thời Hề Ngọc Đường cũng cần ông theo dõi hướng đi của đám người Âu Dương Huyền. Lạc Dương là nơi trung tâm, tin tức bốn bề đều thông suốt, đã là người tọa trấn, thân là đường chủ thật sự không thể đi.
Nhưng ngày trước, bọn họ đã nhận được tin tức, đội ngũ nghênh ngang đi về Tuyết Sơn lúc trước, ngay trong đêm bọn họ vừa rời đi, khách điếm liền bị tập kích. Đối phương khí thế hung ác, không chừa đường sống, toàn bộ khách điếm bị tàn sát hầu như không còn gì, Tiểu Ngũ thừa dịp loạn trốn đi nhưng vẫn bị thương, lúc này đang trốn ở nơi bí ẩn nào đó để tĩnh dưỡng.
Điều này đã khiến sự lo lắng của Lữ Chính cho sự an toàn của Hề Ngọc Đường dần biến thành trông gà hóa cuốc, nói thế nào cũng không cho phép bản thân rời khỏi giáo chủ nửa bước. Dù sao nếu ông trở về Lạc Dương, bên người Hề Ngọc Đường chỉ còn lại một mình Thẩm Thất, một kẻ trọng thương một kẻ không biết võ công, có xem xét thế nào cũng không thể khiến người ta an tâm.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng thỏa hiệp, quyết định để Tần Hiên quay về tổng đàn ở Tuyết Sơn, Tư Ly xuôi Nam, đến Giang Nam tụ họp cùng nàng.
Vốn Lữ Chính còn muốn Lãnh Nhất đi cùng giáo chủ, nhưng Hề Ngọc Đường vẫn còn cần Lãnh Nhất đi điều tra tung tích của Tang Niệm, kiên quyết không chịu triệu người về, cuối cùng Lữ đường chủ phải thỏa hiệp, nhưng lại triệu thêm vài cao thủ tới bên người giáo chủ. Hề Ngọc Đường bị đối phương thuyết phục, đồng ý việc này.
Chẳng qua cao thủ của Huyền Thiên không nhiều lắm, muốn phái người thì tất nhiên cần phải điều động một phen. Việc này Hề Ngọc Đường giao cho Lữ Chính, bảo ông và Nghênh Thu nội ứng ngoại hợp, tranh thủ giải quyết trước khi nàng đến Thục Trung.
Có điều cũng may, tuy Lữ đường chủ có lo lắng cho sự an nguy của chủ tử nhà minh, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, ông ta vẫn rất yên tâm khi có thêm Việt thiếu chủ. Có Việt Thanh Phong xuôi Nam cùng Hề Ngọc Đường, ít nhất là trước khi Tư Ly đến, vấn đề an toàn của giáo chủ và Thẩm Thất cũng không thành vấn đề.
”Giáo chủ của chúng ta, đành nhờ cậy vào Việt thiếu chủ!” Trước lúc lên thuyền, Lữ đường chủ nước mắt đầy mặt giao phó toàn bộ lại cho thiếu chủ Việt gia.
Việt Thanh Phong cười gật đầu: “Yên tâm, có ta ở cạnh nàng rồi.”
Lữ đường chủ nước mắt lưng tròng tiễn họ rời đi.
Vốn từ trấn Hưng Long đến cảng Như Sơn mất trọn hai ngày, thời gian này cũng đủ để Hề Ngọc Đường hồi phục được hai thành công lực, có thể ứng phó được với các tình huống phát sinh bất chợt, ai ngờ, ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện thân thể nàng đang tổn thương suy yếu, nên say tàu rồi!
Toàn bộ trên thuyền lớn, cả Việt gia từ nhỏ đến lớn đều sinh trưởng bên bờ sông Giang Nam, tất nhiên sẽ không thể say tàu, năm đó Thẩm Thất đã có vài năm du ngoạn, cũng không thể say tàu, Giang Thiên Đồng thì hưng phấn đến mức mỗi ngày đều như có mười phần sức sống, càng không thể say tàu, chỉ có Hề Ngọc Đường đáng thương... sắp nôn mửa đến bất tỉnh rồi.
“... Tiểu Mỹ TAT, cứu ta...” Mới chỉ ba ngày, cả người Hề tiểu giáo chủ đã gầy thêm hai vòng, thoạt nhìn càng yếu ớt, ngay cả Thu Viễn nhìn từ xa cũng cảm thấy lạnh người, càng không phải nói đến vị Thẩm tiểu mỹ nhân luôn chăm sóc nàng không rời.
Đơn nào có thể kê hắn đều đã kê, thuốc gì có thể uống cũng đã uống đến mòn bát, lại không thể khiến Hề Ngọc Đường dễ chịu hơn bao nhiêu, lòng tự trọng của Thẩm đại phu bị khiêu chiến mãnh liệt, tính tình cũng trở nên vô cùng khó chịu, trong vòng ba ngày, toàn bộ Việt gia bao gồm cả Việt Thanh Phong đều bị hắn mắng mấy lần, không ai dám tới gần để rước lấy họa. Chỉ có Hề Ngọc Đường, vẫn luôn siêng năng dùng ánh mắt đầy khát vọng nhìn vị đại phu nhà mình, đau đớn đến mức đầu Thẩm Thất sắp nổ tung.
”Ta đi bàn lại với tên Việt Thanh Phong kia, chúng ta không đi đường thủy nữa!” Thẩm Thất nghiến răng: “Chúng ta đi đường bộ, xa một chút cũng không sao cả, nguy hiểm cũng không quan trọng, ngươi không thể nôn mửa tiếp được nữa.”
”Không được, không được...” Hề Ngọc Đường khoát tay đầy yếu ớt: “Nếu bây giờ chúng ta đi đường bộ, chắc chắn sẽ dẫn truy binh tới...”
Nếu đêm đó bọn họ không thoát nhanh, chỉ sợ sẽ phải nghênh đón một trận ác chiến tại khách điếm. Hôm nay Lữ Chính đã rời khỏi, nàng lại không còn sức chiến đấu, kể từ lúc bị ám sát lại chỉ mới qua vài ngày, đối phương đã sớm mất kiên nhẫn, đi đường bộ quá nhiều manh mối, không thể nói trước lúc nào sẽ có kẻ đuổi theo bọn họ.
Còn nữa, Việt Thanh Phong và nàng đều là những kẻ dễ dàng dụ sát thủ, hai người cộng lại, không xảy ra chuyện thì không sao, xảy ra chuyện thì càng khó giải quyết hơn.
”Nhưng nếu ngươi cứ nôn tiếp thì cũng không phải là cách.” Thẩm Thất sốt ruột.
Hề Ngọc Đường cầm túi thơm ngửi một phát, bên trong là hương liệu giúp giảm say tàu mà Việt Thanh Phong chuẩn bị cho nàng, thoáng ngập ngừng, nàng nói: “Bảo Giang Thiên Đồng đến đánh ta ngất đi...”
Thẩm Thất do dự.
”Không được sao, vậy...” Hề Ngọc Đường vẫy tay: “Bảo Việt Thanh Phong đến... Tiểu Mỹ, đi gọi hắn đi.”
Nhìn khuôn mặt xanh xao trước mắt, nhìn thân hình mảnh dẻ của giáo chủ nhà mình, Thẩm Thất hít một tiếng, đỡ nàng nằm xuống xong, ra ngoài tìm Việt Thanh Phong.
Rất nhanh, Việt thiếu chủ và Thẩm Thất đã tiến vào phòng của Hề Ngọc Đường, nhìn thấy Hề Ngọc Đường trên giường đã mất đi hình tượng lúc bình thường, trong mắt hiện lên chút không đành lòng.
”Ta đến rồi.” Hắn ngồi bên giường, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trên trán nàng: “Cần ta làm gì?”
Hề Ngọc Đường nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy Việt Thanh Phong thì khẽ thở ra một hơi: “... Điểm huyệt ngủ, nhanh lên.”
Việt Thanh Phong do dự một chút, ra tay.
Một giây sau, Hề Ngọc Đường hôn mê thành công, mọi người lập tức thở phào một hơi.
... Kết quả nàng chỉ bất tỉnh một canh giờ!!!
Hề Ngọc Đường đã hoàn toàn tỉnh táo yên lặng nhìn đồng hồ cát bên cạnh... Đau đớn trở mình, vùi người vài trong chăn: “....... Tại sao lại có thể thành như vậy!”
Việt Thanh Phong đang đọc sách thuận tiện kiêm luôn vai trò trông coi bên ngoài nghe thấy nàng đã tỉnh lại, có chút vẻ kinh ngạc, nhìn thoáng qua Thẩm Thất, người sau che mặt đầy thất bại:“Giáo chủ nhà ta... bị người khác đánh ngất cũng chỉ hôn mê được một khắc, vốn còn tưởng điểm huyệt sẽ duy trì được một thời gian lâu hơn một chút... Hiện tại xem ra, chỉ sợ là chân khí trong cơ thể tự động giải huyệt.”
Việt Thanh Phong: “...”
Trong phúc chốc hai mắt Giang Thiên Đồng đã hoàn toàn đẫm lệ: “Hề giáo chủ thật đáng thương QAQ.”
”Hu hu hu... Việt Thanh Phong ta hận ngươi...” Trong phòng, Hề Ngọc Đường khóc lớn: “Đều là do ngươi, ngươi không muốn cho ta khôi phục công lực! Nếu không thì ít nhất ta cũng phải ngủ được đến tận ngày mai!!! Ta bắt đền ngươi... oà....”
Bình luận truyện