Nửa Thời Gian Ấm Áp
Chương 12-2: Pháo hoa đêm đông (2)
Nhan Hiểu Thần mở cửa, nhìn thấy Thẩm Hầu kéo 2 cái va li lớn, cười hì hì nhìn cô, “Anh thất nghiệp rồi, không thuê nổi phòng trọ, chỉ có thể đến tìm em thôi.”
Nhan Hiểu Thần nghiêng người tránh ra, “Lại cãi nhau với ba mẹ nghiêm trọng đến nỗi xin nghỉ việc?”
Thẩm Hầu vươn người ra hôn lên má của cô một cái, cợt nhả nói: “Bà xã của anh sao lại thông minh như vậy?”
Hắn nhìn bề ngoài có vẻ hồn nhiên không nghĩ đến điều gì, nhưng trên thực tế chắc cũng chẳng dễ chịu, Nhan Hiểu Thần chuyển sang đề tài khác, “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vậy nghỉ ngơi sớm đi!”
Thẩm Hầu thu dọn đơn giản một vài thứ, rồi đi tắm. Nhan Hiểu Thần tựa trên giường đọc sách, nhưng tâm trí không hoàn toàn tập trung được, mẹ của Thẩm Hầu không hổ danh là một phụ nữ kiên cường xây dựng sự nghiệp từ hai bằng tay trắng, đối xử với con trai độc nhất kiên quyết tàn ác không thua gì kẻ thù ra tay tàn độc.
“Anh ngủ ở đâu?” Thẩm Hầu đứng tại cửa của phòng ngủ, tóc ướt sũng rũ xuống dính vào trán của hắn, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn Nhan Hiểu Thần, giống như mấy viên kẹo dẻo hình gấu Teddy.
Nhan Hiểu Thần liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu đọc sách, “Ở sô pha, được không?”
Thẩm Hầu toan trèo lên giường, sáp lại gần Nhan Hiểu Thần, “Vậy anh nằm đây một lát nhé.” Hắn cầm cái “áo mưa”, lắc qua lắc lại trước mắt của Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần vẻ mặt không thay đổi, đẩy tay hắn ra, vẫn tập trung đọc sách, không để ý gì đến hắn.
Thẩm Hầu nằm nghiêng người, một tay chống đầu, chuyên tâm nhìn Nhan Hiểu Thần, một tay sờ soạng lưng của Nhan Hiểu Thần, sờ soạng vuốt ve, bàn tay muốn thò vào trong quần áo của cô, Nhan Hiểu Thần nghiêm mặt, gỡ tay hắn ra; hắn không yên tĩnh được một giây nào, lại bắt đầu táy máy tay chân, Nhan Hiểu Thần lại nghiêm nét mặt, đánh rồi lại đẩy bàn tay hư hỏng kia, tay của hắn sờ đến eo của Nhan Hiểu Thần, cô nhột quá, nhịn không được bật cười, “Đừng sờ lung tung!” Hắn càng hứng lên, hai tay không ngừng cù cô, Nhan Hiểu Thần lấy sách đánh hắn, hắn giật lấy quyển sách, ném qua một bên, nhào lên người cô, hung hăng hôn cô một cái, “Nhìn anh thích hơn hay nhìn sách thích hơn?”
“Nhìn sách thích hơn!”
“Thích hơn phải không? Anh hay sách?” Thẩm Hầu hôn lên lỗ tai của cô.
“Sách!”
“Thích này…Thích này…” Một loạt cái hôn liên miên không dứt, khiến cho Nhan Hiểu Thần quên mất trả lời. Lần hoan ái này, hai người đều mang theo chút gì đó muốn bùng nổ phát tiết, vô cùng triền miên kịch liệt, sau trận mây mưa, Thẩm Hầu thuận lý thành chương được ngủ ở trên giường.
Hắn ôm Nhan Hiểu Thần từ phía sau, hai người thân mật khắng khít, nhưng lại không thể thấy được nét mặt của nhau, coi như thích hợp để nói hết tâm sự.
“Anh không có cách nào hiểu ba mẹ của anh, năm đó, ông nội và bà nội đều cho rằng ba và mẹ anh không xứng đôi, phản đối bọn họ rất kịch liệt, thậm chí còn bày trò tuyệt thực, bỏ nhà ra đi. Bởi vì chán ghét mẹ, nên từ nhỏ bà nội đã không thích anh, cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là mỗi lần có đồ ăn vặt thì bà cho Thẩm Lâm hơn vài phần, hay là chuyện nhỏ nhặt như ôm Thẩm Lâm nhiều hơn, thế giới của trẻ con thì mấy việc đó đều không đáng để nói, nhưng cảm giác không được bà nội quan tâm lại khiến cho anh rất để ý. Anh nhớ có một năm tết đến, anh khóc lóc không chịu đến nhà bà nội, ba bắt anh phải đi, trên đường đi mẹ một bên an ủi dỗ dành anh, một bên lặng lẽ lau nước mắt. Sau này bà nội đối với anh rất tốt, bây giờ nếu có nói bà bất công với anh, bà sẽ một mực không nhận! Mẹ anh đã tự mình nếm trải qua cảm giác này một lần rồi, hiện giờ lại trở thành một bà nội khác, tại sao ba mẹ anh lại không hiểu, anh là con của bọn họ, bọn họ đã từng không chịu nhường bước, thì anh làm sao có thể nhường bước?”
Nhan Hiểu Thần nhắm mắt lại nói: “Anh định sau này sẽ thế nào?”
“Thành tích bán hàng năm nay của anh không tệ, ngày mai anh sẽ đi nhận tiền lương, hai ba chục ngàn chắc sẽ có, vừa đúng lúc đón tết âm lịch. Qua tết âm lịch sẽ đi tìm công việc khác.” Thẩm Hầu nắm tay Nhan Hiểu Thần nói, “Anh đã nghe lời em, không tranh cãi ầm ĩ với bọn họ, nhưng nếu làm quá anh cũng có quyền bất mãn. Bọn họ cảm thấy nhất định anh sẽ phải nghe lời, không phải bởi vì anh muốn ỷ lại vào bọn họ hay sao? Vậy thì anh không ỷ lại nữa! Đừng quá lo lắng, nghề bán hàng của bọn anh, bằng cấp không quan trọng, tìm một công việc khác sẽ không quá khó, có thể lúc đầu tiền lương sẽ thấp, nhưng kiên trì một hai năm, khẳng định sẽ cao hơn.”
Nhan Hiểu Thần nghĩ đến tính cố chấp và kiên quyết bà Thẩm, nói: “Ba mẹ anh có vẻ rất nghiêm túc, gia sản lớn như vậy anh chỉ ngó qua, cam tâm tình nguyện từ người giàu có biến thành kẻ nghèo khổ hay sao? Chú anh, cậu anh đều làm việc ở công ty, anh không có hứng thú đối với công ty, nhưng anh em họ của anh không chắc là không có hứng thú.” Thẩm Hầu cười ha ha, hôn sau gáy cô một cái, “Anh yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn!”
Nhan Hiểu Thần dùng khủy tay huých vào hắn một cái, “Em đang nói nghiêm túc!”
“Thì anh cũng rất nghiêm túc! Bà xã chỉ có một mà thôi, em chạy đi rồi, anh đi tìm ở đâu ra một người giống như vậy? Nếu là công ty, cùng lắm thì hai chúng ta tự mình gây dựng, thành lập một công ty của riêng mình. Em đừng suy nghĩ lung tung, tiền thì lúc nào cũng là như vậy, đến một mức nào đó sẽ biến thành một dãy số trong ngân hàng, anh đối với mấy con số đó quả thật chẳng có hứng thú.”
Có lẽ, những lời này của Thẩm Hầu hoàn toàn không phải thật lòng, tuy rằng hắn đã từng cực kỳ hứng thú với ước mơ quản lý một công ty sản xuất, nhưng thái độ của hắn rất rõ ràng, tình yêu chỉ có một, tuyệt đối sẽ không buông tay, sự nghiệp thì lại có rất nhiều đường ra, nên có thể tự mình cố gắng đạt được.
Nhan Hiểu Thần xoay người, hôn Thẩm Hầu một cái.
Thẩm Hầu cười ôm lấy cô, “Tết âm lịch lần này về nhà em đi, anh muốn gặp mẹ em.”
“Ừ.”
“Mẹ em thích gì? Anh phải làm gì để bà ấy thích anh?”
Nhan Hiểu Thần cười khổ nói: “Không nên suy nghĩ nhiều, cứ để tự nhiên đi!”
Thẩm Hầu hơi đăm chiêu trầm mặc, mỗi lần nhắc đến chuyện nhà, biểu hiện của Nhan Hiểu Thần rất kỳ lạ, hắn có linh tính, sự việc lần này sẽ không đơn giản.
Ngày 29 tết, Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu ngồi xe lửa, trở về quê.
Đi qua mấy con hẻm gồ ghề, đứng trước cánh cửa cũ xưa loang lổ, Nhan Hiểu Thần nói: “Đây là nhà của em.” Cô lấy chìa khóa ra mở cửa.
Nhà có hai tầng lát gạch kiểu cũ, tầng trệt là phòng khách và nhà ăn, tầng hai là hai gian phòng ngủ, khu bếp nằm phía ngoài nhà, chỉ là một căn chòi nhỏ, không có nhà vệ sinh, muốn đi thì phải ra nhà vệ sinh công cộng, buổi tối uống nước thì sử dụng một bình nước nhỏ, nước máy chỉ có duy nhất một cái ở trong sân, không có phòng tắm, muốn tắm rửa phải tự đi nấu nước nóng.
Nhan Hiểu Thần tin chắc rằng lúc này Thẩm Hầu có cảm giác bị quay ngược thời gian lại, sự vật xung quanh tất cả đều trở về 20 năm trước, mà cũng chưa chắc, đối với Thẩm Hầu mà nói, chỉ sợ nhà của hắn 20 năm trước so với ở đây còn khấm khá hơn.
Mặt của Thẩm Hầu vẫn y như vậy, không có phản ứng gì.
Tham quan xong căn nhà, Nhan Hiểu Thần nhìn hắn, chờ cho hắn nói chút gì đó, hắn đến gần bên cô, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ em không có ở nhà sao?”
“Không có, nếu anh muốn gặp thì sáng sớm ngày mai mẹ mới về.”
Thẩm Hầu thở dài một hơi, lập tức thả lỏng, vô tư nói: “Anh đói bụng.”
“Bây giờ à?” Nhan Hiểu Thần chỉ cái vòi nước duy nhất ở trong sân, “Tắm rửa, đi vệ sinh đều bất tiện, anh có muốn ra nhà trọ ở hay không?”
“Thôi đi! Khi anh còn nhỏ về quê ngoại chơi cũng giống như thế này thôi, đúng là có chút bất tiện, nhưng bất quá có ý tứ một chút là được.” Thẩm Hầu nói chuyện, dáng vẻ giống như chủ nhà, lấy ấm đi ra sân hứng nước, lấy xong, hắn mở bếp lò nấu nước, trố mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, xoa bụng nói, “Anh đói bụng.”
Những suy nghĩ mà Nhan Hiểu Thần khẩn trương lo lắng đều đã bị hắn “vứt đến Trảo Oa quốc” (12.2).
(12.2) Trảo Oa quốc (còn được gọi là Java hay Chà Và) là một đế chế cổ xưa thuộc nước Indonesia, câu này ý là những lo lắng của cô đều bị hắn coi không ra gì.
Cô mở tủ lạnh nhìn vào, bên trong có một ít nấm mèo khô, cải bẹ, mấy quả trứng gà, vừa đủ làm một bữa cơm chiều.
Bởi vì không được thuận tiện, nên làm cái gì cũng chậm, đợi cơm nước xong, tắm rửa xong cũng đã hơn 10 giờ đêm.
Nhan Hiểu Thần sợ Thẩm Hầu không quen vì nhà không có máy sưởi ấm, cô lấy cho hắn một túi nước ấm, Thẩm Hầu lại nhét nó vào trong lòng cô, còn hắn thì ôm cô từ phía sau, “Như vậy thoải mái hơn.”
“Anh cứ như vậy, làm sao em làm việc được?” Nhan Hiểu Thần còn muốn chuẩn bị giường chiếu, trải chăn ga cho hắn.
Thẩm Hầu lại giống như con lười, chậm chạp không chịu buông tay, Nhan Hiểu Thần chỉ có thể để cho hắn đeo dính bên người đi tới đi lui trong phòng.
Ghế sô pha tuy rằng đã cũ, nhưng cũng đủ lớn, trải một tấm ga giường sạch sẽ, sắp xếp gối và chăn, nhìn qua cũng giống như cái giường, dùng để ngủ vài ngày không có vấn đề gì.
“Anh ngủ ở đây được chứ?”
“Dĩ nhiên là được!” Hắn ôm Nhan Hiểu Thần ngã lên ghế sô pha, “Xem TV với anh một chút đi, lát nữa hãy ngủ!”
Hai người chen nhau nằm trên ghế sô pha, đắp chăn xem TV, đầu của Nhan Hiểu Thần gối trên hõm vai của Thẩm Hầu, chóp mũi đều phản phất hơi thở của hắn. Căn phòng vẫn cũ như vậy, ngọn đèn vẫn u ám như thế, ghê sô pha vẫn rách nát như xưa, vậy mà Nhan Hiểu Thần không cảm thấy một chút lạnh lẽo âm ti nào, ngược lại có một loại cảm giác lười biếng, thoải mái ấm áp.
Hai ngày tâm trạng gặp quá nhiều chuyện không vui, nghỉ ngơi không được tốt, bây giờ trầm tĩnh lại, cô cảm thấy buồn ngủ, vô thức nhắm hai mắt lại.
“Mệt lắm à?” Thẩm Hầu sờ sờ túi nước ấm trong lòng cô, hình như đã nguội, hắn nhẹ nhàng rút ra, đi vào gian bếp đổ nước ấm khác vào túi.
Nhan Hiểu Thần mơ hồ cảm giác được động tác của hắn, nhưng lúc này cô lười không muốn mở mắt.
Lại ngủ mơ mơ màng màng trong chốc lát, cô cảm giác được Thẩm Hầu ôm cổ mình, muốn cô đứng lên, “Tiểu Tiểu, ngoan nào, đi lên lầu ngủ.”
“Không muốn ngoan!” Nhan Hiểu Thần lười cử động, dựa vào người hắn, ngang ngược than thở.
Thẩm Hầu cười véo mũi cô, sau đó ôm cô, bế lên lầu.
Ổ chăn vào mùa đông sẽ rất lạnh, trước khi chui vào chăn Nhan Hiểu Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị lạnh buốt một trận, không ngờ trong chăn thật ấm áp, là do vừa rồi Thẩm Hầu đã lặng lẽ đi lấy túi nước ấm, trước hết giúp cô làm ấm chăn.
Từ lúc ba qua đời, gần 4 năm rồi, cô chưa được ngủ lại chăn ấm lần nào, người để ý đến ấm lạnh của cô trong nhà này đã không còn nữa, không có người đó, bản thân cô cũng chẳng còn quan tâm mình có bị đông lạnh hay không. Không ai nâng niu chăm sóc bạn như một đóa hoa đẹp, thì bạn chỉ có thể làm gốc cỏ dại mà thôi.
Nhan Hiểu Thần nghiêng người tránh ra, “Lại cãi nhau với ba mẹ nghiêm trọng đến nỗi xin nghỉ việc?”
Thẩm Hầu vươn người ra hôn lên má của cô một cái, cợt nhả nói: “Bà xã của anh sao lại thông minh như vậy?”
Hắn nhìn bề ngoài có vẻ hồn nhiên không nghĩ đến điều gì, nhưng trên thực tế chắc cũng chẳng dễ chịu, Nhan Hiểu Thần chuyển sang đề tài khác, “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vậy nghỉ ngơi sớm đi!”
Thẩm Hầu thu dọn đơn giản một vài thứ, rồi đi tắm. Nhan Hiểu Thần tựa trên giường đọc sách, nhưng tâm trí không hoàn toàn tập trung được, mẹ của Thẩm Hầu không hổ danh là một phụ nữ kiên cường xây dựng sự nghiệp từ hai bằng tay trắng, đối xử với con trai độc nhất kiên quyết tàn ác không thua gì kẻ thù ra tay tàn độc.
“Anh ngủ ở đâu?” Thẩm Hầu đứng tại cửa của phòng ngủ, tóc ướt sũng rũ xuống dính vào trán của hắn, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn Nhan Hiểu Thần, giống như mấy viên kẹo dẻo hình gấu Teddy.
Nhan Hiểu Thần liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu đọc sách, “Ở sô pha, được không?”
Thẩm Hầu toan trèo lên giường, sáp lại gần Nhan Hiểu Thần, “Vậy anh nằm đây một lát nhé.” Hắn cầm cái “áo mưa”, lắc qua lắc lại trước mắt của Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần vẻ mặt không thay đổi, đẩy tay hắn ra, vẫn tập trung đọc sách, không để ý gì đến hắn.
Thẩm Hầu nằm nghiêng người, một tay chống đầu, chuyên tâm nhìn Nhan Hiểu Thần, một tay sờ soạng lưng của Nhan Hiểu Thần, sờ soạng vuốt ve, bàn tay muốn thò vào trong quần áo của cô, Nhan Hiểu Thần nghiêm mặt, gỡ tay hắn ra; hắn không yên tĩnh được một giây nào, lại bắt đầu táy máy tay chân, Nhan Hiểu Thần lại nghiêm nét mặt, đánh rồi lại đẩy bàn tay hư hỏng kia, tay của hắn sờ đến eo của Nhan Hiểu Thần, cô nhột quá, nhịn không được bật cười, “Đừng sờ lung tung!” Hắn càng hứng lên, hai tay không ngừng cù cô, Nhan Hiểu Thần lấy sách đánh hắn, hắn giật lấy quyển sách, ném qua một bên, nhào lên người cô, hung hăng hôn cô một cái, “Nhìn anh thích hơn hay nhìn sách thích hơn?”
“Nhìn sách thích hơn!”
“Thích hơn phải không? Anh hay sách?” Thẩm Hầu hôn lên lỗ tai của cô.
“Sách!”
“Thích này…Thích này…” Một loạt cái hôn liên miên không dứt, khiến cho Nhan Hiểu Thần quên mất trả lời. Lần hoan ái này, hai người đều mang theo chút gì đó muốn bùng nổ phát tiết, vô cùng triền miên kịch liệt, sau trận mây mưa, Thẩm Hầu thuận lý thành chương được ngủ ở trên giường.
Hắn ôm Nhan Hiểu Thần từ phía sau, hai người thân mật khắng khít, nhưng lại không thể thấy được nét mặt của nhau, coi như thích hợp để nói hết tâm sự.
“Anh không có cách nào hiểu ba mẹ của anh, năm đó, ông nội và bà nội đều cho rằng ba và mẹ anh không xứng đôi, phản đối bọn họ rất kịch liệt, thậm chí còn bày trò tuyệt thực, bỏ nhà ra đi. Bởi vì chán ghét mẹ, nên từ nhỏ bà nội đã không thích anh, cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là mỗi lần có đồ ăn vặt thì bà cho Thẩm Lâm hơn vài phần, hay là chuyện nhỏ nhặt như ôm Thẩm Lâm nhiều hơn, thế giới của trẻ con thì mấy việc đó đều không đáng để nói, nhưng cảm giác không được bà nội quan tâm lại khiến cho anh rất để ý. Anh nhớ có một năm tết đến, anh khóc lóc không chịu đến nhà bà nội, ba bắt anh phải đi, trên đường đi mẹ một bên an ủi dỗ dành anh, một bên lặng lẽ lau nước mắt. Sau này bà nội đối với anh rất tốt, bây giờ nếu có nói bà bất công với anh, bà sẽ một mực không nhận! Mẹ anh đã tự mình nếm trải qua cảm giác này một lần rồi, hiện giờ lại trở thành một bà nội khác, tại sao ba mẹ anh lại không hiểu, anh là con của bọn họ, bọn họ đã từng không chịu nhường bước, thì anh làm sao có thể nhường bước?”
Nhan Hiểu Thần nhắm mắt lại nói: “Anh định sau này sẽ thế nào?”
“Thành tích bán hàng năm nay của anh không tệ, ngày mai anh sẽ đi nhận tiền lương, hai ba chục ngàn chắc sẽ có, vừa đúng lúc đón tết âm lịch. Qua tết âm lịch sẽ đi tìm công việc khác.” Thẩm Hầu nắm tay Nhan Hiểu Thần nói, “Anh đã nghe lời em, không tranh cãi ầm ĩ với bọn họ, nhưng nếu làm quá anh cũng có quyền bất mãn. Bọn họ cảm thấy nhất định anh sẽ phải nghe lời, không phải bởi vì anh muốn ỷ lại vào bọn họ hay sao? Vậy thì anh không ỷ lại nữa! Đừng quá lo lắng, nghề bán hàng của bọn anh, bằng cấp không quan trọng, tìm một công việc khác sẽ không quá khó, có thể lúc đầu tiền lương sẽ thấp, nhưng kiên trì một hai năm, khẳng định sẽ cao hơn.”
Nhan Hiểu Thần nghĩ đến tính cố chấp và kiên quyết bà Thẩm, nói: “Ba mẹ anh có vẻ rất nghiêm túc, gia sản lớn như vậy anh chỉ ngó qua, cam tâm tình nguyện từ người giàu có biến thành kẻ nghèo khổ hay sao? Chú anh, cậu anh đều làm việc ở công ty, anh không có hứng thú đối với công ty, nhưng anh em họ của anh không chắc là không có hứng thú.” Thẩm Hầu cười ha ha, hôn sau gáy cô một cái, “Anh yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn!”
Nhan Hiểu Thần dùng khủy tay huých vào hắn một cái, “Em đang nói nghiêm túc!”
“Thì anh cũng rất nghiêm túc! Bà xã chỉ có một mà thôi, em chạy đi rồi, anh đi tìm ở đâu ra một người giống như vậy? Nếu là công ty, cùng lắm thì hai chúng ta tự mình gây dựng, thành lập một công ty của riêng mình. Em đừng suy nghĩ lung tung, tiền thì lúc nào cũng là như vậy, đến một mức nào đó sẽ biến thành một dãy số trong ngân hàng, anh đối với mấy con số đó quả thật chẳng có hứng thú.”
Có lẽ, những lời này của Thẩm Hầu hoàn toàn không phải thật lòng, tuy rằng hắn đã từng cực kỳ hứng thú với ước mơ quản lý một công ty sản xuất, nhưng thái độ của hắn rất rõ ràng, tình yêu chỉ có một, tuyệt đối sẽ không buông tay, sự nghiệp thì lại có rất nhiều đường ra, nên có thể tự mình cố gắng đạt được.
Nhan Hiểu Thần xoay người, hôn Thẩm Hầu một cái.
Thẩm Hầu cười ôm lấy cô, “Tết âm lịch lần này về nhà em đi, anh muốn gặp mẹ em.”
“Ừ.”
“Mẹ em thích gì? Anh phải làm gì để bà ấy thích anh?”
Nhan Hiểu Thần cười khổ nói: “Không nên suy nghĩ nhiều, cứ để tự nhiên đi!”
Thẩm Hầu hơi đăm chiêu trầm mặc, mỗi lần nhắc đến chuyện nhà, biểu hiện của Nhan Hiểu Thần rất kỳ lạ, hắn có linh tính, sự việc lần này sẽ không đơn giản.
Ngày 29 tết, Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu ngồi xe lửa, trở về quê.
Đi qua mấy con hẻm gồ ghề, đứng trước cánh cửa cũ xưa loang lổ, Nhan Hiểu Thần nói: “Đây là nhà của em.” Cô lấy chìa khóa ra mở cửa.
Nhà có hai tầng lát gạch kiểu cũ, tầng trệt là phòng khách và nhà ăn, tầng hai là hai gian phòng ngủ, khu bếp nằm phía ngoài nhà, chỉ là một căn chòi nhỏ, không có nhà vệ sinh, muốn đi thì phải ra nhà vệ sinh công cộng, buổi tối uống nước thì sử dụng một bình nước nhỏ, nước máy chỉ có duy nhất một cái ở trong sân, không có phòng tắm, muốn tắm rửa phải tự đi nấu nước nóng.
Nhan Hiểu Thần tin chắc rằng lúc này Thẩm Hầu có cảm giác bị quay ngược thời gian lại, sự vật xung quanh tất cả đều trở về 20 năm trước, mà cũng chưa chắc, đối với Thẩm Hầu mà nói, chỉ sợ nhà của hắn 20 năm trước so với ở đây còn khấm khá hơn.
Mặt của Thẩm Hầu vẫn y như vậy, không có phản ứng gì.
Tham quan xong căn nhà, Nhan Hiểu Thần nhìn hắn, chờ cho hắn nói chút gì đó, hắn đến gần bên cô, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ em không có ở nhà sao?”
“Không có, nếu anh muốn gặp thì sáng sớm ngày mai mẹ mới về.”
Thẩm Hầu thở dài một hơi, lập tức thả lỏng, vô tư nói: “Anh đói bụng.”
“Bây giờ à?” Nhan Hiểu Thần chỉ cái vòi nước duy nhất ở trong sân, “Tắm rửa, đi vệ sinh đều bất tiện, anh có muốn ra nhà trọ ở hay không?”
“Thôi đi! Khi anh còn nhỏ về quê ngoại chơi cũng giống như thế này thôi, đúng là có chút bất tiện, nhưng bất quá có ý tứ một chút là được.” Thẩm Hầu nói chuyện, dáng vẻ giống như chủ nhà, lấy ấm đi ra sân hứng nước, lấy xong, hắn mở bếp lò nấu nước, trố mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, xoa bụng nói, “Anh đói bụng.”
Những suy nghĩ mà Nhan Hiểu Thần khẩn trương lo lắng đều đã bị hắn “vứt đến Trảo Oa quốc” (12.2).
(12.2) Trảo Oa quốc (còn được gọi là Java hay Chà Và) là một đế chế cổ xưa thuộc nước Indonesia, câu này ý là những lo lắng của cô đều bị hắn coi không ra gì.
Cô mở tủ lạnh nhìn vào, bên trong có một ít nấm mèo khô, cải bẹ, mấy quả trứng gà, vừa đủ làm một bữa cơm chiều.
Bởi vì không được thuận tiện, nên làm cái gì cũng chậm, đợi cơm nước xong, tắm rửa xong cũng đã hơn 10 giờ đêm.
Nhan Hiểu Thần sợ Thẩm Hầu không quen vì nhà không có máy sưởi ấm, cô lấy cho hắn một túi nước ấm, Thẩm Hầu lại nhét nó vào trong lòng cô, còn hắn thì ôm cô từ phía sau, “Như vậy thoải mái hơn.”
“Anh cứ như vậy, làm sao em làm việc được?” Nhan Hiểu Thần còn muốn chuẩn bị giường chiếu, trải chăn ga cho hắn.
Thẩm Hầu lại giống như con lười, chậm chạp không chịu buông tay, Nhan Hiểu Thần chỉ có thể để cho hắn đeo dính bên người đi tới đi lui trong phòng.
Ghế sô pha tuy rằng đã cũ, nhưng cũng đủ lớn, trải một tấm ga giường sạch sẽ, sắp xếp gối và chăn, nhìn qua cũng giống như cái giường, dùng để ngủ vài ngày không có vấn đề gì.
“Anh ngủ ở đây được chứ?”
“Dĩ nhiên là được!” Hắn ôm Nhan Hiểu Thần ngã lên ghế sô pha, “Xem TV với anh một chút đi, lát nữa hãy ngủ!”
Hai người chen nhau nằm trên ghế sô pha, đắp chăn xem TV, đầu của Nhan Hiểu Thần gối trên hõm vai của Thẩm Hầu, chóp mũi đều phản phất hơi thở của hắn. Căn phòng vẫn cũ như vậy, ngọn đèn vẫn u ám như thế, ghê sô pha vẫn rách nát như xưa, vậy mà Nhan Hiểu Thần không cảm thấy một chút lạnh lẽo âm ti nào, ngược lại có một loại cảm giác lười biếng, thoải mái ấm áp.
Hai ngày tâm trạng gặp quá nhiều chuyện không vui, nghỉ ngơi không được tốt, bây giờ trầm tĩnh lại, cô cảm thấy buồn ngủ, vô thức nhắm hai mắt lại.
“Mệt lắm à?” Thẩm Hầu sờ sờ túi nước ấm trong lòng cô, hình như đã nguội, hắn nhẹ nhàng rút ra, đi vào gian bếp đổ nước ấm khác vào túi.
Nhan Hiểu Thần mơ hồ cảm giác được động tác của hắn, nhưng lúc này cô lười không muốn mở mắt.
Lại ngủ mơ mơ màng màng trong chốc lát, cô cảm giác được Thẩm Hầu ôm cổ mình, muốn cô đứng lên, “Tiểu Tiểu, ngoan nào, đi lên lầu ngủ.”
“Không muốn ngoan!” Nhan Hiểu Thần lười cử động, dựa vào người hắn, ngang ngược than thở.
Thẩm Hầu cười véo mũi cô, sau đó ôm cô, bế lên lầu.
Ổ chăn vào mùa đông sẽ rất lạnh, trước khi chui vào chăn Nhan Hiểu Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị lạnh buốt một trận, không ngờ trong chăn thật ấm áp, là do vừa rồi Thẩm Hầu đã lặng lẽ đi lấy túi nước ấm, trước hết giúp cô làm ấm chăn.
Từ lúc ba qua đời, gần 4 năm rồi, cô chưa được ngủ lại chăn ấm lần nào, người để ý đến ấm lạnh của cô trong nhà này đã không còn nữa, không có người đó, bản thân cô cũng chẳng còn quan tâm mình có bị đông lạnh hay không. Không ai nâng niu chăm sóc bạn như một đóa hoa đẹp, thì bạn chỉ có thể làm gốc cỏ dại mà thôi.
Bình luận truyện