Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 15: Hạo Dương nổi điên



Edit : Tuyết Liên

Nguồn : Tuyết Liên gia trang

Một cái thân ảnh sôi nổi xuyên qua trong hoa viên, chọc cho thị nữ gia đinh chung quanh một hồi che miệng cười trộm.

A, thì ra là bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, hoa cũng tốt, tảng sáng không khí thật tốt, chim nhỏ tiếng kêu cũng dễ nghe. Trong hồ sen hoa sen có phải hay không đã nở ra? Đường Hạo Dương dò xét thân thể muốn hái một đóa, Hoa hồng đột nhiên lao đến kéo hắn trở về.

” Tam thiếu gia của tôi, thiếu gia cũng không nên dọa hỏng bọn nô tỳ đi !” Hoa hồng vỗ vỗ ngực lại chỉ vào bọn thị nữ chung quanh sắc mặt trắng bệch.

Đường Hạo Dương nháy mắt mấy cái vẻ mặt đắc ý:

“Yên tâm đi Hoa hồng, ao sen nho nhỏ làm sao sẽ khó khăn đến bản thiếu gia ta.”

Còn không biết là ai rơi đến trong nước làm hại mọi người lo lắng hãi hùng vài ngày đâu. Hoa hồng trong lòng oán trách, một đường đem Đường Hạo Dương đẩy cách ao sen.

“Thiếu gia, ngài hôm nay như thế nào lại rảnh đã tới đây?” Ngụ ý là ba trăm lần gia pháp ngài chép xong rồi sao?

Đường Hạo Dương cằm vừa nhấc nổi giận nói:

“Ta chính là chép xong gia pháp mới đến !”

Hoa Hồng bị bộ dáng như đứa nhỏ này làm cho tức cười:

“Được rồi được rồi… nhìn thiếu gia chúng ta, sáng sớm tinh thần tốt như vậy, thiếu phu nhân khả năng còn không có thức dậy.”

Đường Hạo Dương 1 tia không thèm để ý chút nào:

“Dù sao ta là chép xong, nàng không thể lại phạt ta!”

Hoa hồng nhịn không được cười lên, Đường Hạo Dương đi theo nàng cùng đi tới phòng của Tạ Thanh Kiều. Chỉ thấy Tạ Thanh Kiều đã dậy rồi, mặc kiện y phục màu xanh trên đầu chỉ kéo một cái búi tóc, ngồi ở trước gương đồng soi gương. Nhìn thấy hai

người tiến đến liền dừng lại bút xoay người lại, ý cười đầy mặt: “Chàng sao lại tới đây?”

Đường Hạo Dương tức giận nhìn nàng:

“Nàng nhốt ta ba ngày, ngay cả lão phu tử cũng không ác như vậy!”

Tạ Thanh Kiều thanh âm ho khan, nàng thực không phải cố ý, thật sự.

“Đã nói ba trăm lần gia quy, nam tử hán đại trượng phu tại sao có thể nuốt lời chứ?” Tạ Thanh Kiều tiếp tục sửa sang lại dung nhan, một bên bọn nha hoàn giúp nàng cắm trâm:

“Gia quy chàng thật chép xong rồi?”

“Đương nhiên!” Đường Hạo Dương đi tới đem sách dầy một chồng chất đặt tại trước mặt nàng. Mỗi khi chỉ có nhìn chữ của Đường Hạo Dương, Tạ Thanh Kiều mới có thể tìm được một tia an ủi. Bất quá nghe nói lúc trước không có ngốc chữ của hắn mạnh mẽ hữu lực rất đẹp, chỉ tiếc về sau, ai…

Tạ Thanh Kiều hài lòng nhận lấy gia quy, thấy bọn nha hoàn sửa sang lại tốt lắm liền đứng dậy:

“Chàng sớm như vậy tới tìm thiếp có phải là có chuyện gì hay không?”

Đường Hạo Dương cúi đầu nhìn xem, người này như thế nào cái gì cũng biết. Tiện đà lại một mặt hưng phấn nói:

“Ta nghe người khác nói trong nhà có người mới tới, ta muốn đi xem.”

Trong phòng bọn nha hoàn lập tức nhìn nhau, trong lòng ăn ý nhắc tới:

“Để cho Tam thiếu gia đi xem đi, cho hắn đi xem đi…” Nhớ ngày đó các nàng những nha hoàn này cái nào không có bị qua hỗn thế tiểu ma vương này đùa dai, cũng nên để cho người khác biết qua.

“Thiếu gia thiếu phu nhân muốn đi nhìn nha hoàn mới vào trong phủ, vậy trước cũng phải dùng qua điểm tâm ạ?” Ngoài phòng đồ ăn đã dọn xong, Hoa hồng vào nhà nói ra. Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, Đường Hạo Dương không có trả lời thuyết phục có chút uể oải.

Thấy một bên Đường Hạo Dương hữu khí vô lực cắn bánh bao, Tạ Thanh Kiều múc cho hắn chén cháo cua:

“Ăn xong điểm tâm chúng ta cùng nhau xem.”

Vừa dứt lời, Đường Hạo Dương một bả cái lấy cháo, ăn ngấu nghiến. Tạ Thanh Kiều vừa bực mình vừa buồn cười liên tục dặn dò hắn ăn từ từ đừng sặc.

Dừng lại điểm tâm ăn xong, Đường Hạo Dương tay lôi kéo Tạ Thanh Kiều sôi nổi thuận, hào hứng cao liền làm cho Tạ Thanh Kiều cùng hắn cùng nhau nhảy bị Tạ Thanh Kiều cự tuyệt phi thường gọn gàng linh hoạt. Đến biệt viện huấn luyện nha hoàn phát hiện người đến đi thăm thì ra là không chỉ hai người bọn họ.

“Đại tẩu sớm.” Tạ Thanh Kiều khẽ hướng Mạc Như khom người. Chung quanh bọn nha hoàn lập tức đưa đến hai cái ghế, đợi Tạ Thanh Kiều ngồi xuống Đường Hạo Dương cũng đã cùng bọn gia đinh ở một bên khoan khoái tán gẫ.

Mạc Như mắt nhìn Đường Hạo Dương, lại hướng phía Tạ Thanh Kiều ôn nhu nói:

” Biệt viện này là nơi dạy người làm, nếu Thanh Kiều muội không có việc gì liền mang Hạo Dương đi đi, miễn cho làm dơ y phục.”

Tạ Thanh Kiều nhìn xem lão ma ma mang theo vài đội nha hoàn huấn luyện trên đi đường:

“Đại tẩu có thể so với muội được ưu đãi nhiều hơn, muội nghe những ngày này trong phủ nói có một nhóm nha hoàn mới tới, Thanh Kiều dầu gì cũng là người trong phủ liền sinh hiếu kỳ xem một chút.” Tiện đà quay đầu đối với là Mạc Như cười làm lành:

“Chứ không phải là Thanh Kiều lần này tới quấy rầy chính sự của đại tẩu chứ?”

Mạc Như sững sờ lập tức khôi phục thái độ bình thường:

“Đại phu nhân lệnh ta cùng với chi thứ 2 của phu quân cùng nhau chịu trách nhiệm những nha hoàn này. Bất quá trong phủ đối với hạ nhân vẫn đều có quy tắc, nha hoàn cũng do lão ma ma dạy bảo. Ta bất quá là người giám sát thôi. Chỉ là sợ biệt viện này gió thổi nắng chiếu, Hạo Dương chịu không nổi khổ này.”

Chi thứ hai? Quả là xưng hô hiếu khách. Vệ Tư Đình không có gọi Như tỷ tỷ, xem ra là Mạc Như không có nhận thức cái Vệ muội muội kia. Tạ Thanh Kiều biết rõ Liễu Mạc Như một mực oán khí ở ngực không có chỗ phát tiết – – đều là thiếu phu nhân chịu trách nhiệm nha hoàn mới vào phủ, Vệ Tư Đình liền tại cạnh đại phu nhân trông nom, mà nàng cái Đại thiếu phu nhân này cũng đang chỉ ở biệt viện đơn sơ này nhìn xem những nha hoàn kia thao luyện.

Tạ Thanh Kiều đáy lòng yên lặng lắc đầu, đột nhiên phát hiện là trên đầu cái trâm cài đầu của Mạc Như rất đặc biệt, chính mình tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào. Liễu Mạc Như thấy nàng có chút xuất thần, theo ánh mắt ý thức nhìn tóc của mình, không khỏi hài lòng cười một tiếng.

“Thanh Kiều, muội là nhìn cái này?”

Tạ Thanh Kiều lấy lại tinh thần, phát giác chính mình vừa rồi thất thố thẹn thùng che mặt cười cười:

“Muội thấy cái trâm trên đầu đại tẩu cài rất xinh đẹp, cùng tóc đại tẩu rất là hợp, không khỏi xem ngây dại.”

Liễu Mạc Như biết rõ nàng lời này mang theo ba phần nịnh nọt, cũng rất là hưởng thụ, lắc lắc quạt tròn tâm tình thoáng tốt chút ít. Tạ Thanh Kiều suy nghĩ một chút, rốt cục nghĩ đến lai lịch cái trâm cài đầu, không khỏi nói ra:

“Này… cái trâm cài đầu không phải là của nhị phu nhân?”

“Đích xác là nhị phu nhân tặng. Lúc trước mẹ thấy ta vô ý rơi xuống nước, liền đưa cái trâm cài đầu này để an ủi ta. Còn chẳng biết lúc nào có thể hướng nhị phu nhân trả nhân tình này.”

Tạ Thanh Kiều thản nhiên nói: “Chỉ cần đại tẩu bình an là tốt nhất.”

Lúc trước rơi xuống nước đúng là cùng Hạo Dương có quan hệ, bất quá đó cũng là ngoài ý muốn. Liễu Mạc Như mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không thể đối với một kẻ ngốc nói gì mà mất phong độ.

Đường Hạo Dương gặp hai người đang trò chuyện, hướng phía Hoa Hồng nháy mắt. Hoa Hồng có chút do dự, đột nhiên chứng kiến Tạ Thanh Kiều đưa tay chuyển qua sau lưng hướng phía nàng lặng lẽ giơ giơ, lúc này mang theo Đường Hạo Dương cùng nhau lẻn. Nghĩ Hoa hồng mặc dù là thông minh lanh lợi thiện lương sáng sủa người gặp người thích nhưng tại lúc trước đó cũng là bị Đường Hạo Dương đùa dai gặp nạn. Hôm nay muốn cùng tiểu ma vương này cùng đi trêu cợt người mới, loại cảm giác này nghĩ như thế nào chỉ một chữ – – sảng khoái!

Lúc này Tạ Thanh Kiều vì tiểu quỷ trong nhà mình tranh thủ thời gian, quấn quít lấy Liễu Mạc Như, đột nhiên một hồi thét chói tai truyền đến, hai người cả kinh lập tức đứng lên. Một cái gia đinh vội vàng chạy tới, nói Tam thiếu gia bệnh điên lại tái phát!

Tạ Thanh Kiều thân thể ngã đảo, một tay chống đỡ ở trên bàn, ổn định thân hình hướng phía gia đinh kia lạnh lùng nói:

“Chàng ở nơi nào? !”

Gia đinh đầu cũng không dám ngẩng lên, mang theo Tạ Thanh Kiều cùng Liễu Mạc Như hướng khuê phòng đến. Dọc theo đường đi Liễu Mạc Như hỏi rõ nguyên nhân, thì ra là Đường Hạo Dương đang muốn trêu cợt một tỳ nữ ngoài ý muốn chứng kiến trên tay cô ấy thêu tuấn mã lập tức điên.

“Những nha hoàn này, thật sự là càng ngày càng kỳ cục!” Liễu Mạc Như quát lớn.

Đường phủ có một quy củ không thành tên, phàm là cùng liên quan đến ngựa không cho phép ở trong phủ xuất hiện. Nguyên nhân chính là tại khi Tam thiếu gia của bọn họ lúc mười hai tuổi, bởi vì bị ngựa nổi điên đem quẳng xuống đầu đụng phải tảng đá mới dẫn đến ngu đần. Cho tới bây giờ chỉ cần nhìn thấy gì có quan hệ đến ngựa sẽ nổi điên!

Đợi Tạ Thanh Kiều đến khuê phòng, nơi này đã long trời lở đất, Hoa hồng ý vị đi theo bên cạnh Đường Hạo Dương nhưng không cách nào ngăn cản hắn. Đường Hạo Dương một tay nâng trán, một tay đem gì đó chung quanh binh binh toàn bộ vứt xuống trên mặt đất. Những nha hoàn mới tiến vào ở đâu gặp qua chuyện như thế, tuy nói lão ma ma đã từng dặn dò qua trong phủ có Tam thiếu gia khá đặc biệt nhưng chưa từng nghĩ là có bộ dáng như vậy.

“Ai thêu ngựa? Mấy cô khi vừa vào phủ, lão ma ma liền dặn dò không cho phép có cái gì cũng ngựa có quan hệ cơ mà! Ai thêu?” Liễu Mạc Như cảm thấy nổi cáu. Mặc dù nàng bị đại phu nhân phái đến biệt viện tâm không tình nguyện, nhưng nàng cũng không muốn mình gây ra rủi ro nhất là tại trước mặt Vệ Tư Đình!

Ba lão ma ma dạy bảo tỳ nữ vội vàng chạy tới, trong phòng bọn nha hoàn lại càng há miệng run rẩy quỳ trên mặt đất. Tạ Thanh Kiều không đếm xỉa tới cái này, lòng nóng như lửa đốt hướng phía Đường Hạo Dương đi đến.

Đường Hạo Dương đang cầm lấy một cái bình hoa dùng sức nện xuống, bị Tạ Thanh Kiều vững vàng bắt được tay. Vẻ mặt mờ mịt nhìn cô gái trước mắt, cảm thấy rất quen mắt rồi lại nghĩ không ra nàng là ai. Tạ Thanh Kiều giống như tâm hữu linh tê ôn nhu nói:

“Thiếp là Tạ Thanh Kiều, là nương tử của Đường Hạo Dương chàng đó. Chàng nhớ ra thiếp không, Hạo Dương?”

Đường Hạo Dương ngơ ngác đứng chỗ đó, tay dần dần buông ra, chỉ nghe một tiếng thanh thúy, bình hoa kia đập xuống dưới. Đường Hạo Dương dùng sức ôm người trước mắt, phảng phất một bè gỗ cứu mạng trong dòng nước siết run rẩy nói:

“Không cần đi… Không cần đi, không cần đi!”

Tạ Thanh Kiều bị hắn ôm có chút thở khó khăn, nhè nhẹ vỗ lưng của hắn, nàng hiểu được người nam nhân này sợ hãi:

“Thiếp ở chỗ này, đâu cũng không đi. Đừng sợ, có thiếp bảo vệ chàng, đừng sợ…”

Liễu Mạc Như gặp Đường Hạo Dương dần dần vững vàng, muốn đi tới Hoa hồng lại ngăn lại, không kiêu không nịnh nói:

“Đại thiếu phu nhân có chuyện gì liền phân phó nô tỳ đi.”

Liễu Mạc Như suy nghĩ một chút bây giờ xác thực không nên đi quấy rầy Tạ Thanh Kiều, liền đối với Hoa hồng nói:

“Chuyện này ta sẽ xử lý, đại phu nhân mỗi ngày vì chuyện trong phủ vất vả cũng đừng có quấy rầy mẹ.”

Hoa hồng vẫn như cũ cúi đầu, không nhanh không chậm nói:

“Dưới mắt tam thiếu phu nhân chuyện trọng yếu nhất chính là trấn an Tam thiếu gia.”

Liễu Mạc Như gật gật đầu, Tạ Thanh Kiều gặp Đường Hạo Dương tâm tình ổn định, liền rời đi biệt viện. Nhưng một phòng nha hoàn cũng không có vì bọn họ rời đi mà cảm thấy nhẹ nhàng, nhất là nha đầu thêu tuấn mã kia.

Liễu Mạc Như hướng phía Lý lão ma ma của mình trừng mắt lên, Lý ma ma đi lên phía trước lạnh lùng nói:

“Các ngươi những nha hoàn này, tại đầu tiên vào phủ ngày đã được dạy bảo không thể tại trong Đường phủ có cái gì cùng mã có quan hệ, cho dù là một chữ cũng không thể nói! Mấy nô tỳ này, là xương quá cưng hay là không đem lời của chủ tử đặt vào tai hả? Nói, cô tại sao phải thêu con ngựa kia? !”

Bọn nha hoàn đều quỳ rạp trên mặt đất, lặng lẽ nhìn cái nha đầu gây họa kia, nha đầu kia vẻ mặt đầy nước mắt, thế nhưng vẫn như cũ cắn chặt môi tùy ý để ma ma quật một chữ đều không nói ra miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện