Nước Chảy Thành Sông
Chương 11
Kết quả của việc đối đầu trực diện với Land Rover ca ca chính là – Tiểu Bạch Bạch bị va chạm không nhẹ, cuối cùng bị xe tải đại ca khí phách vô song kéo đi, vì thế, Chu Mộc đành phải mang phần quà mừng sinh nhật may mắn sống sót chui vào chiếc việt dã quân dụng cứu giá* của Lâm Tu.
*đến giải cứu, thường dùng khi muốn biểu thị sự tôn trọng.
“Không muốn sống nữa à?” Lâm Tu trừng mắt nhìn thẳng, tay vững vàng điều khiển vô lăng, giọng nói toát ra sự lạnh lẽo làm cho Chu Mộc ngồi ở ghế phụ không tự chủ được mà co người lại.
Lúc nhìn rõ biển số trên chiếc xe màu trắng nằm ngang đường, trái tim anh chợt thắt lại, tâm trạng lo lắng khiến Lâm Tu gần như mất khống chế vội dừng xe chạy tới, mới vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy Chu Mộc bình yên vô sự, thì câu nói tiếp theo của Triệu Băng lại khiến sắc mặt anh tối sầm lần nữa.
Anh đã đoán được Chu Mộc tính tình ương ngạnh sẽ không khoanh tay chờ chết, lại không ngờ rằng cô nhóc kia lại dám làm ra hành động khốc liệt như vậy!
Hai chiếc xe đâm mạnh vào nhau, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, sau khi sự kinh ngạc ngắn ngủi của những người không liên quan qua đi, là những lời trầm trồ khen ngợi dậy trời ùn ùn kéo đến, nhưng trái tim Lâm Tu lại như bị người ta siết chặt, đau tới mức giống như bị rút cân.
Con nhóc chết tiệt kia, cô dựa vào đâu mà tự đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm như vậy chứ?!
Nếu như cô không khống chế được chân ga đúng lúc, nếu như cô ước đoán sai lầm tình trạng xe của đối phương và tốc độ của mình, nếu như thân xe hơi lệch đi một chút, nếu như… Lâm Tu không dám tiếp tục đặt ra giả thiết, chỉ đơn thuần ngẫm lại những kết quả có khả năng xảy ra, anh đã cảm thấy máu khắp toàn thân phút chốc trở nên lạnh ngắt.
“Trong lòng em nắm chắc cả rồi mà.” Chu Mộc nói khẽ những lời này, nhưng người bên cạnh nghe vậy xong sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Được rồi…
Chu Mộc thở dài trong lòng, lần này cô rốt cuộc xúc phạm đến thiên uy* rồi.
*uy của trời, thường để chỉ uy của vua.
Trong ấn tượng của Chu Mộc, Lâm Tu lúc nào cũng giữ dáng vẻ thờ ơ “mặc người biến động thất thường, ta vẫn sừng sững không ngã”. Anh có gương mặt cực kỳ khôi ngô, nhưng từ đầu đến cuối đều là buồn vui không lộ, nhanh chậm không đổi. Những lúc gặp Chu Mộc cô, lại luôn lộ ra nét cười hiếm thấy, khóe mắt vểnh cao, đuôi mắt nhếch lên, lời lẽ trêu chọc cùng đôi đồng tử đen như mực đều hướng về Chu Mộc, dáng vẻ mơ hồ kèm theo chút thờ ơ xấu xa kia lại thường khiến cho Chu Mộc nhanh mồm nhanh miệng còn chưa mở miệng đã thảm bại trước ‘sắc đẹp’ câu hồn đoạt phách của anh.
Nhưng mà bây giờ…
Chu Mộc thật e dè quay đầu liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc se lạnh như tiết xuân của người bên cạnh, cuối cùng vẫn nuốt nước bọt trốn trong góc sắm vai cây nấm.
“Xuống xe.”
Chậc chậc, nhìn xem, còn tiếc chữ như vàng nữa kìa.
Bệ hạ lên tiếng, Chu Mộc không dám do dự nửa giây, vội vàng tháo dây an toàn, tung tăng theo sát bước chân của Lâm Tu.
…
Sinh nhật của ông cụ An Quốc Huân tổ chức tại một nhà hàng kiểu Trung nổi tiếng khắp gần xa.
Đậm đà bản sắc dân tộc, thật sự rất có phong vị cổ kính.
Mặc dù nơi này không nguy nga tráng lệ như những khách sạn nhiều sao, nhưng cảnh vật chung quanh cùng phong cách bên trong nhà hàng lại chỉ hơn chứ không kém.
Trước kia, Chu Mộc mới bước tới nơi này tổng cộng hai lần, lần nào cũng là theo bố mẹ đến đây dự tiệc.
Chẳng trách nhà hàng này lại nổi danh trong xã hội như vậy, xem chừng, không khác gì trong truyền thuyết – nơi này quả nhiên là lựa chọn số một để giới chính khách mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Trong lòng Lâm Tu vẫn còn giận Chu Mộc, lúc này, anh cũng không nói lời nào, chỉ im lặng dẫn cô vào trong, Chu Mộc phía sau nhắm mắt theo đuôi, điệu bộ y như cô vợ nhỏ kia đặt trên người cô lại thật sự trở thành kỳ cảnh mà đám người quen ngàn năm khó gặp.
Tiệc mừng thọ của lão tư lệnh quân khu Y, người đến thăm hỏi đương nhiên là đông nườm nượp, nhưng khi Lâm Tu cùng Chu Mộc xuất hiện trong đại sảnh, ánh mắt của một đám người đều hướng về phía họ.
Cháu ngoại của ông cụ An, bảng hiệu vàng của quân khu Z, ái tướng cấp dưới của anh hùng chiến đấu đoàn trưởng Vũ, phó đoàn trưởng trẻ tuổi đầy hứa hẹn của trung đoàn không quân tập đoàn quân xx Quân khu Z…
Những tiếng rì rầm không rõ lắm truyền đến không dứt. Đã nghe nhiều những lời tương tự, Chu Mộc đã sớm không còn để tâm, nhưng từng ánh mắt mang hàm ý dò xét cùng nghiên cứu dính chặt không dời trên người lại làm cho Chu đại tiểu thư rất buồn bực.
Trong lúc nhất thời, sự chú ý của mọi người dường như đều dồn cả vào cô, xem vẻ mặt kia, suy nghĩ trong lòng bọn họ chắc cũng không khác nhau là mấy –
Có thể khiến cháu ngoại Lâm Tu của ông cụ An tự mình dẫn vào – người này rốt cuộc có thân phận thế nào?
“Ông cụ An.” Chỉnh lại vẻ mặt một chút, nụ cười ngọt ngào khiến cho Chu Mộc vốn đã như hoa như ngọc có lực sát thương đặc biệt, lập tức khiến vô số công tử trẻ tuổi ngỡ ngàng.
“Mộc nha đầu?” An Quốc Huân hơi ngẩn người, ngay sau đó lại kinh ngạc vui mừng mở miệng: “Trước đây mấy ngày ông gặp bố con còn nghe cậu ta nói chuyện con về nước. Ông đang tính hôm nào bảo Lâm Tu đưa con đến gặp ông, không ngờ hôm nay đã được gặp rồi.”
“Lẽ ra vừa về là phải đi thăm lão nhân gia ngài liền, có điều chuyện công việc linh tinh con còn chưa sắp xếp xong, cho nên nhân cơ hội ngài mừng thọ, con vội tới đây ngay.” Chu Mộc khéo léo cười nói: “Giờ thì tốt quá rồi, con thấy khí sắc ngài vẫn tốt như xưa, trong lòng cũng mừng theo! Con xin chúc ngài phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng*!”
*Phúc như dòng nước biển Đông chảy mãi, thọ như cây tùng núi Nam không già
“Xem con bé láu lỉnh chưa kìa, giống y chang hồi nhỏ… Mồm miệng con bé này được phết mật đấy à?” An Quốc Huân được Chu Mộc dỗ cho cười “ha ha”.
“Ông An.” Chu Mộc cười nói: “Bố con cũng bảo con gửi lời hỏi thăm đến ngài. Tiếc là hôm nay ông ấy xuống nông thôn thăm hỏi, nên không tới chỗ ngài được, vậy con xin thay mặt bố con, tấm lòng của bố con mong ngài vui lòng nhận cho.” Nói xong Chu Mộc chuyển phần quà đã được chuẩn bị từ trước cho anh cảnh vệ bên cạnh ông cụ.
“Công việc quan trọng hơn, huống hồ bố con thân cao chức trọng lo nghĩ cho nhân dân trăm họ, lấy công tác làm trọng là đương nhiên!” An Quốc Huân nói tiếp: “Lúc nãy bố con mới gọi điện cho ông nhắc tới việc này. Mộc nha đầu, bao giờ về con chuyển lời giúp ông, nói là cảm ơn lòng tốt của bố con, đợi hôm nào cậu ta rảnh rỗi, ông còn muốn tán gẫu với cậu ta đấy.”
“Vâng, con nhất định sẽ chuyển lời.” Chu Mộc cong cong hàng mày, nhoẻn miệng cười.
Người đến chúc thọ nườm nượp không dứt, sau khi ra mặt chào hỏi ông cụ, Chu Mộc là phận con cháu liền thức thời lùi xuống, đi về phía mấy chiếc bàn của đám người cùng vai vế với bọn họ.
“Mộc Mộc!” Vừa ngồi xuống Chu Mộc đã được người ta tặng cho một cái ôm ấm áp từ phía sau, quay người lại mới nhìn ra, thì ra hai người Hứa Úy cùng An Hòa chúc thọ xong cũng theo cô và Lâm Tu tới đây.
Bốn người quây quần một chỗ nói chuyện phiếm, Chu Mộc cùng An Hòa dính vào nhau nói chuyện trời nam biển bắc rất nhiệt tình, Hứa Úy cùng Lâm Tu lại châm điếu thuốc ngồi sóng vai câu được câu không chuyện phiếm tình hình gần đây, mấy người ai cũng sáng sủa ngời ngời, nhóm người kia chỉ nhìn từ xa, cũng không dám tiến lên quấy rầy nhã hứng của bọn họ.
Hàn huyên trong chốc lát, hai anh em Lâm Tu cùng An Hòa bị ông cụ gọi qua giúp tiếp đãi khách khứa, lúc này chỉ còn hai người Hứa Úy cùng Chu Mộc nhàn rỗi rảnh rang.
“Nói đi,” Hứa Úy không nhanh không chậm phun ra một vòng khói, liếc xéo Chu Mộc nói: “Em cùng Lâm Tử sao thế?”
“Có sao đâu.” Chu Mộc nhanh chóng trả lời: “Củi khô lửa bốc như keo như sơn… Hai bọn em tốt lắm!”
“Thôi đi…” Hứa Úy không thèm nâng mí mắt, giọng nói cũng lười nhác: “Anh quan sát hai đứa nửa ngày rồi… Một đứa mặt lạnh như địa chủ ác bá muốn đòi nợ, một đứa hở một tí là lơ đãng liếc người ta… Nhóc con đừng có giả vờ giả vịt với anh đây, phải biết là, bất kể là điều tra phản trinh sát hay thẩm vấn phản thẩm vấn đều là môn học bắt buộc của bộ đội đặc chủng đấy.”
“Là môn bắt buộc mà anh còn đi hỏi em…” Chu Mộc bĩu môi bảo Hứa Úy: “Bộ đội đặc chủng ca ca, hóa ra môn này ngài học cũng chẳng ra sao? Không đạt tiêu chuẩn chứ gì?”
“Chậc…” Hứa Úy không nhẹ không nặng búng lên trán Chu Mộc một cái: “Lẻo mép!”
Trong đầu cũng đang rối rắm khó chịu, thế là Chu Mộc không nói nhảm với Hứa Úy nữa, ngược lại thành thành thật thật kể cho anh nghe chuyện xảy ra từ đầu đến cuối.
“Triệu Băng?” Hứa Úy nghe xong nhíu mày nói: “Thằng đó… Anh hơi có ấn tượng. Bố nó với bố anh là chiến hữu cũ, không ngờ lại sinh ra một thằng con đốn mạt như thế, đúng đức hạnh nhị thế tổ* không lệch vào đâu… Mặt mũi của bố nó cũng bị nó làm cho mất hết rồi.”
*Nhị thế tổ: giống như ‘phú nhị đại’, ‘quan nhị đại’, đều dùng để chỉ thế hệ thứ hai, con của những người giàu có, hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc, lười lao động mà chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền của gia đình, lối sống và cách hành xử ngạo mạn.
“Nói vậy là trong bộ đội bọn anh vẫn còn phần tử cặn bã này?”
“Không phải thế…” Hứa Úy dụi tắt điếu thuốc thản nhiên nói: “Bất luận tốt xấu, chỗ nào mà không có vài nhân vật điển hình… Hơn nữa, nếu không có loại phần tử cặn bã này, lấy gì làm nền cho sự hoàn mỹ không khiếm khuyết của bổn đại gia đây!”
“Hứa đại gia, chừa một đường sống cho người ta có được không?” Chu Mộc khinh bỉ liếc Hứa Úy một cái: “Lát nữa đến giờ ăn cơm rồi, ngài cố ý không cho tôi ăn có phải không?”
Đã quen với thói độc mồm độc miệng của cô gái nhỏ, Hứa Úy cũng không thèm chấp nhặt với cô. Lại nhướng hàng mày tuấn tú như cười như không bảo cô: “Nhưng mà, em gái này, tám năm ở nước ngoài cũng không uổng đấy nhỉ… Gây ra cả ‘cuộc tấn công tự sát” rồi cơ mà!”
Chu Mộc làm bộ định cấu anh.
“Ha ha…” Hứa Úy cười to, ngược lại thay đổi vẻ mặt như có điều suy nghĩ nói: “Anh cứ thắc mắc sao Lâm Tử lại lộ ra vẻ mặt như thế… Gặp phải người như em, cũng chỉ có cậu ta chịu được.”
“Sao lại nói thế…” Chu Mộc nhất thời buồn bực. Vừa định nói tiếp thì thấy Lâm Tu cùng An Hòa đã đi tới trước mặt hai người cô và Hứa Úy.
An Hòa đưa mắt ra hiệu cho Chu Mộc, xem ra cô ấy cũng vừa câu thông với Lâm Tu, chỉ có điều, nhìn vẻ mặt người kia, hiệu quả câu thông hẳn là vô cùng ít ỏi.
Lúc này Lâm Tu lại thẳng tắp nhìn Chu Mộc mà mở miệng.
“Đi theo anh.” Nói xong câu đó, Lâm đại thiếu liền xoay người đi ra cửa.
Ông trời muốn giết mình rồi…
Họ Chu nào đó trước giờ không sợ trời không sợ đất nhất thời rất là phiền muộn.
Quay đầu, lại thấy chị em tốt An Hòa đang trưng ra vẻ mặt thông cảm lo lắng, mà anh bạn nối khố Hứa Úy lại là vẻ mặt … vui sướng khi thấy người ta gặp họa?!
“Đồ cạn tàu ráo máng…” Chu Mộc nguýt anh một cái.
“Đi thong thả không tiễn.” Hứa Úy thèm đòn nói thêm một câu.
“Em đi đây.” Chu Mộc dùng tâm trạng tráng sĩ chém đứt cổ tay bỏ lại câu này, cuối cùng vẫn không quên quay đầu nói với Hứa Úy thêm một câu: “Đúng rồi… Em muốn quan tài tơ vàng gỗ lim.”
“Không thành vấn đề!” Hứa Úy đáp lại cực kỳ sảng khoái: “Anh sẽ bảo chủ tiệm tặng kèm vòng hoa xịn.”
*đến giải cứu, thường dùng khi muốn biểu thị sự tôn trọng.
“Không muốn sống nữa à?” Lâm Tu trừng mắt nhìn thẳng, tay vững vàng điều khiển vô lăng, giọng nói toát ra sự lạnh lẽo làm cho Chu Mộc ngồi ở ghế phụ không tự chủ được mà co người lại.
Lúc nhìn rõ biển số trên chiếc xe màu trắng nằm ngang đường, trái tim anh chợt thắt lại, tâm trạng lo lắng khiến Lâm Tu gần như mất khống chế vội dừng xe chạy tới, mới vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy Chu Mộc bình yên vô sự, thì câu nói tiếp theo của Triệu Băng lại khiến sắc mặt anh tối sầm lần nữa.
Anh đã đoán được Chu Mộc tính tình ương ngạnh sẽ không khoanh tay chờ chết, lại không ngờ rằng cô nhóc kia lại dám làm ra hành động khốc liệt như vậy!
Hai chiếc xe đâm mạnh vào nhau, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, sau khi sự kinh ngạc ngắn ngủi của những người không liên quan qua đi, là những lời trầm trồ khen ngợi dậy trời ùn ùn kéo đến, nhưng trái tim Lâm Tu lại như bị người ta siết chặt, đau tới mức giống như bị rút cân.
Con nhóc chết tiệt kia, cô dựa vào đâu mà tự đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm như vậy chứ?!
Nếu như cô không khống chế được chân ga đúng lúc, nếu như cô ước đoán sai lầm tình trạng xe của đối phương và tốc độ của mình, nếu như thân xe hơi lệch đi một chút, nếu như… Lâm Tu không dám tiếp tục đặt ra giả thiết, chỉ đơn thuần ngẫm lại những kết quả có khả năng xảy ra, anh đã cảm thấy máu khắp toàn thân phút chốc trở nên lạnh ngắt.
“Trong lòng em nắm chắc cả rồi mà.” Chu Mộc nói khẽ những lời này, nhưng người bên cạnh nghe vậy xong sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Được rồi…
Chu Mộc thở dài trong lòng, lần này cô rốt cuộc xúc phạm đến thiên uy* rồi.
*uy của trời, thường để chỉ uy của vua.
Trong ấn tượng của Chu Mộc, Lâm Tu lúc nào cũng giữ dáng vẻ thờ ơ “mặc người biến động thất thường, ta vẫn sừng sững không ngã”. Anh có gương mặt cực kỳ khôi ngô, nhưng từ đầu đến cuối đều là buồn vui không lộ, nhanh chậm không đổi. Những lúc gặp Chu Mộc cô, lại luôn lộ ra nét cười hiếm thấy, khóe mắt vểnh cao, đuôi mắt nhếch lên, lời lẽ trêu chọc cùng đôi đồng tử đen như mực đều hướng về Chu Mộc, dáng vẻ mơ hồ kèm theo chút thờ ơ xấu xa kia lại thường khiến cho Chu Mộc nhanh mồm nhanh miệng còn chưa mở miệng đã thảm bại trước ‘sắc đẹp’ câu hồn đoạt phách của anh.
Nhưng mà bây giờ…
Chu Mộc thật e dè quay đầu liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc se lạnh như tiết xuân của người bên cạnh, cuối cùng vẫn nuốt nước bọt trốn trong góc sắm vai cây nấm.
“Xuống xe.”
Chậc chậc, nhìn xem, còn tiếc chữ như vàng nữa kìa.
Bệ hạ lên tiếng, Chu Mộc không dám do dự nửa giây, vội vàng tháo dây an toàn, tung tăng theo sát bước chân của Lâm Tu.
…
Sinh nhật của ông cụ An Quốc Huân tổ chức tại một nhà hàng kiểu Trung nổi tiếng khắp gần xa.
Đậm đà bản sắc dân tộc, thật sự rất có phong vị cổ kính.
Mặc dù nơi này không nguy nga tráng lệ như những khách sạn nhiều sao, nhưng cảnh vật chung quanh cùng phong cách bên trong nhà hàng lại chỉ hơn chứ không kém.
Trước kia, Chu Mộc mới bước tới nơi này tổng cộng hai lần, lần nào cũng là theo bố mẹ đến đây dự tiệc.
Chẳng trách nhà hàng này lại nổi danh trong xã hội như vậy, xem chừng, không khác gì trong truyền thuyết – nơi này quả nhiên là lựa chọn số một để giới chính khách mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Trong lòng Lâm Tu vẫn còn giận Chu Mộc, lúc này, anh cũng không nói lời nào, chỉ im lặng dẫn cô vào trong, Chu Mộc phía sau nhắm mắt theo đuôi, điệu bộ y như cô vợ nhỏ kia đặt trên người cô lại thật sự trở thành kỳ cảnh mà đám người quen ngàn năm khó gặp.
Tiệc mừng thọ của lão tư lệnh quân khu Y, người đến thăm hỏi đương nhiên là đông nườm nượp, nhưng khi Lâm Tu cùng Chu Mộc xuất hiện trong đại sảnh, ánh mắt của một đám người đều hướng về phía họ.
Cháu ngoại của ông cụ An, bảng hiệu vàng của quân khu Z, ái tướng cấp dưới của anh hùng chiến đấu đoàn trưởng Vũ, phó đoàn trưởng trẻ tuổi đầy hứa hẹn của trung đoàn không quân tập đoàn quân xx Quân khu Z…
Những tiếng rì rầm không rõ lắm truyền đến không dứt. Đã nghe nhiều những lời tương tự, Chu Mộc đã sớm không còn để tâm, nhưng từng ánh mắt mang hàm ý dò xét cùng nghiên cứu dính chặt không dời trên người lại làm cho Chu đại tiểu thư rất buồn bực.
Trong lúc nhất thời, sự chú ý của mọi người dường như đều dồn cả vào cô, xem vẻ mặt kia, suy nghĩ trong lòng bọn họ chắc cũng không khác nhau là mấy –
Có thể khiến cháu ngoại Lâm Tu của ông cụ An tự mình dẫn vào – người này rốt cuộc có thân phận thế nào?
“Ông cụ An.” Chỉnh lại vẻ mặt một chút, nụ cười ngọt ngào khiến cho Chu Mộc vốn đã như hoa như ngọc có lực sát thương đặc biệt, lập tức khiến vô số công tử trẻ tuổi ngỡ ngàng.
“Mộc nha đầu?” An Quốc Huân hơi ngẩn người, ngay sau đó lại kinh ngạc vui mừng mở miệng: “Trước đây mấy ngày ông gặp bố con còn nghe cậu ta nói chuyện con về nước. Ông đang tính hôm nào bảo Lâm Tu đưa con đến gặp ông, không ngờ hôm nay đã được gặp rồi.”
“Lẽ ra vừa về là phải đi thăm lão nhân gia ngài liền, có điều chuyện công việc linh tinh con còn chưa sắp xếp xong, cho nên nhân cơ hội ngài mừng thọ, con vội tới đây ngay.” Chu Mộc khéo léo cười nói: “Giờ thì tốt quá rồi, con thấy khí sắc ngài vẫn tốt như xưa, trong lòng cũng mừng theo! Con xin chúc ngài phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng*!”
*Phúc như dòng nước biển Đông chảy mãi, thọ như cây tùng núi Nam không già
“Xem con bé láu lỉnh chưa kìa, giống y chang hồi nhỏ… Mồm miệng con bé này được phết mật đấy à?” An Quốc Huân được Chu Mộc dỗ cho cười “ha ha”.
“Ông An.” Chu Mộc cười nói: “Bố con cũng bảo con gửi lời hỏi thăm đến ngài. Tiếc là hôm nay ông ấy xuống nông thôn thăm hỏi, nên không tới chỗ ngài được, vậy con xin thay mặt bố con, tấm lòng của bố con mong ngài vui lòng nhận cho.” Nói xong Chu Mộc chuyển phần quà đã được chuẩn bị từ trước cho anh cảnh vệ bên cạnh ông cụ.
“Công việc quan trọng hơn, huống hồ bố con thân cao chức trọng lo nghĩ cho nhân dân trăm họ, lấy công tác làm trọng là đương nhiên!” An Quốc Huân nói tiếp: “Lúc nãy bố con mới gọi điện cho ông nhắc tới việc này. Mộc nha đầu, bao giờ về con chuyển lời giúp ông, nói là cảm ơn lòng tốt của bố con, đợi hôm nào cậu ta rảnh rỗi, ông còn muốn tán gẫu với cậu ta đấy.”
“Vâng, con nhất định sẽ chuyển lời.” Chu Mộc cong cong hàng mày, nhoẻn miệng cười.
Người đến chúc thọ nườm nượp không dứt, sau khi ra mặt chào hỏi ông cụ, Chu Mộc là phận con cháu liền thức thời lùi xuống, đi về phía mấy chiếc bàn của đám người cùng vai vế với bọn họ.
“Mộc Mộc!” Vừa ngồi xuống Chu Mộc đã được người ta tặng cho một cái ôm ấm áp từ phía sau, quay người lại mới nhìn ra, thì ra hai người Hứa Úy cùng An Hòa chúc thọ xong cũng theo cô và Lâm Tu tới đây.
Bốn người quây quần một chỗ nói chuyện phiếm, Chu Mộc cùng An Hòa dính vào nhau nói chuyện trời nam biển bắc rất nhiệt tình, Hứa Úy cùng Lâm Tu lại châm điếu thuốc ngồi sóng vai câu được câu không chuyện phiếm tình hình gần đây, mấy người ai cũng sáng sủa ngời ngời, nhóm người kia chỉ nhìn từ xa, cũng không dám tiến lên quấy rầy nhã hứng của bọn họ.
Hàn huyên trong chốc lát, hai anh em Lâm Tu cùng An Hòa bị ông cụ gọi qua giúp tiếp đãi khách khứa, lúc này chỉ còn hai người Hứa Úy cùng Chu Mộc nhàn rỗi rảnh rang.
“Nói đi,” Hứa Úy không nhanh không chậm phun ra một vòng khói, liếc xéo Chu Mộc nói: “Em cùng Lâm Tử sao thế?”
“Có sao đâu.” Chu Mộc nhanh chóng trả lời: “Củi khô lửa bốc như keo như sơn… Hai bọn em tốt lắm!”
“Thôi đi…” Hứa Úy không thèm nâng mí mắt, giọng nói cũng lười nhác: “Anh quan sát hai đứa nửa ngày rồi… Một đứa mặt lạnh như địa chủ ác bá muốn đòi nợ, một đứa hở một tí là lơ đãng liếc người ta… Nhóc con đừng có giả vờ giả vịt với anh đây, phải biết là, bất kể là điều tra phản trinh sát hay thẩm vấn phản thẩm vấn đều là môn học bắt buộc của bộ đội đặc chủng đấy.”
“Là môn bắt buộc mà anh còn đi hỏi em…” Chu Mộc bĩu môi bảo Hứa Úy: “Bộ đội đặc chủng ca ca, hóa ra môn này ngài học cũng chẳng ra sao? Không đạt tiêu chuẩn chứ gì?”
“Chậc…” Hứa Úy không nhẹ không nặng búng lên trán Chu Mộc một cái: “Lẻo mép!”
Trong đầu cũng đang rối rắm khó chịu, thế là Chu Mộc không nói nhảm với Hứa Úy nữa, ngược lại thành thành thật thật kể cho anh nghe chuyện xảy ra từ đầu đến cuối.
“Triệu Băng?” Hứa Úy nghe xong nhíu mày nói: “Thằng đó… Anh hơi có ấn tượng. Bố nó với bố anh là chiến hữu cũ, không ngờ lại sinh ra một thằng con đốn mạt như thế, đúng đức hạnh nhị thế tổ* không lệch vào đâu… Mặt mũi của bố nó cũng bị nó làm cho mất hết rồi.”
*Nhị thế tổ: giống như ‘phú nhị đại’, ‘quan nhị đại’, đều dùng để chỉ thế hệ thứ hai, con của những người giàu có, hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc, lười lao động mà chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền của gia đình, lối sống và cách hành xử ngạo mạn.
“Nói vậy là trong bộ đội bọn anh vẫn còn phần tử cặn bã này?”
“Không phải thế…” Hứa Úy dụi tắt điếu thuốc thản nhiên nói: “Bất luận tốt xấu, chỗ nào mà không có vài nhân vật điển hình… Hơn nữa, nếu không có loại phần tử cặn bã này, lấy gì làm nền cho sự hoàn mỹ không khiếm khuyết của bổn đại gia đây!”
“Hứa đại gia, chừa một đường sống cho người ta có được không?” Chu Mộc khinh bỉ liếc Hứa Úy một cái: “Lát nữa đến giờ ăn cơm rồi, ngài cố ý không cho tôi ăn có phải không?”
Đã quen với thói độc mồm độc miệng của cô gái nhỏ, Hứa Úy cũng không thèm chấp nhặt với cô. Lại nhướng hàng mày tuấn tú như cười như không bảo cô: “Nhưng mà, em gái này, tám năm ở nước ngoài cũng không uổng đấy nhỉ… Gây ra cả ‘cuộc tấn công tự sát” rồi cơ mà!”
Chu Mộc làm bộ định cấu anh.
“Ha ha…” Hứa Úy cười to, ngược lại thay đổi vẻ mặt như có điều suy nghĩ nói: “Anh cứ thắc mắc sao Lâm Tử lại lộ ra vẻ mặt như thế… Gặp phải người như em, cũng chỉ có cậu ta chịu được.”
“Sao lại nói thế…” Chu Mộc nhất thời buồn bực. Vừa định nói tiếp thì thấy Lâm Tu cùng An Hòa đã đi tới trước mặt hai người cô và Hứa Úy.
An Hòa đưa mắt ra hiệu cho Chu Mộc, xem ra cô ấy cũng vừa câu thông với Lâm Tu, chỉ có điều, nhìn vẻ mặt người kia, hiệu quả câu thông hẳn là vô cùng ít ỏi.
Lúc này Lâm Tu lại thẳng tắp nhìn Chu Mộc mà mở miệng.
“Đi theo anh.” Nói xong câu đó, Lâm đại thiếu liền xoay người đi ra cửa.
Ông trời muốn giết mình rồi…
Họ Chu nào đó trước giờ không sợ trời không sợ đất nhất thời rất là phiền muộn.
Quay đầu, lại thấy chị em tốt An Hòa đang trưng ra vẻ mặt thông cảm lo lắng, mà anh bạn nối khố Hứa Úy lại là vẻ mặt … vui sướng khi thấy người ta gặp họa?!
“Đồ cạn tàu ráo máng…” Chu Mộc nguýt anh một cái.
“Đi thong thả không tiễn.” Hứa Úy thèm đòn nói thêm một câu.
“Em đi đây.” Chu Mộc dùng tâm trạng tráng sĩ chém đứt cổ tay bỏ lại câu này, cuối cùng vẫn không quên quay đầu nói với Hứa Úy thêm một câu: “Đúng rồi… Em muốn quan tài tơ vàng gỗ lim.”
“Không thành vấn đề!” Hứa Úy đáp lại cực kỳ sảng khoái: “Anh sẽ bảo chủ tiệm tặng kèm vòng hoa xịn.”
Bình luận truyện