Nước Chảy Thành Sông
Chương 9
Chu Mộc không xa lạ gì với cái tên này.
Hà Tiêu, giống như một sự tồn tại không thể né tránh, khi Chu Mộc cùng Lâm Tu Hứa Úy vẫn còn là ‘bộ ba’, người nọ cứ thế im ắng mà lại hết sức tự nhiên đứng ở một bên.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Mộc đã gặp mặt cô ấy nhiều lần, tuy rằng không thể nói là vô cùng thân thiện, nhưng tuyệt đối sẽ không cảm thấy xa lạ. Ấy vậy mà, mỗi lần cô nhìn thấy cô gái kia, đều không thể thiếu sự có mặt của Lâm Tu.
Lấy một ví dụ khác… Cô vừa cùng Lâm Tu Hứa Úy trèo tường về đến nhà, bản thân mặt xám mày tro cả người bụi bặm, ấy thế mà vừa từ trên tường trèo xuống liền thấy Hà Tiêu mặc bộ váy dài trắng tinh dịu dàng đứng đó, một người lấm lem nhem nhuốc một người duyên dáng xinh tươi, đối lập rõ rành rành, khiến Chu Mộc bị đả kích không ngừng nghi ngờ giới tính của chính mình.
Lại có một lần, Chu Mộc vì chuyện gì đó mà nổi giận với Lâm Tu, thằng nhóc kia vẫn dáng vẻ ung dung như thường, đáng thương cho Chu mỹ nữu* cô tức đến xì khói mà cố nghẹn không chịu phát tác… Lúc này Hà Tiêu từ không xa thong thả bước tới, mắt sáng răng trắng**, dáng vẻ tươi cười dịu dàng trong sáng, khéo léo nói mấy câu hợp tình hợp lý lại vẫn giữ đúng chừng mực, cuối cùng ngược lại có vẻ Chu Mộc cô trở thành đứa bé ngang ngược bướng bỉnh.
*Nữu ở đây là bé gái
**Xuất xứ từ bài thơ Ai Giang Đầu (Thương Đầu Sông) của Đỗ Phủ:
“明眸皓齿今何在? 血污游魂归不得.”
(Người đẹp) mắt trong sáng, răng trắng bóng, bây giờ ở đâu?
Hồn bơ vơ vấy máu không nơi về được.
Những chuyện như vậy rất nhiều, Chu Mộc lười suy nghĩ, nhưng sự tồn tại của Hà Tiêu cũng sẽ không vì cô cố tình xem nhẹ mà mờ nhạt đi mảy may.
Mấy nhà Lâm Tu Hứa Úy Chu Mộc Hà Tiêu rất gần nhau, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sau khi lên tiểu học trung học, mấy người lại học cùng một chỗ. Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã trở thành bức tranh thiếu niên cao ngất thiếu nữ động lòng người. Chu Mộc vốn đã xinh đẹp, Hà Tiêu cũng không kém phần, tính cách dung mạo gia thế học lực… Nam sinh trong trường thường ngầm so sánh hai người với nhau, cuối cùng cũng chẳng thể phân ra ai cao ai thấp, nhưng quan hệ cạnh tranh giữa hai người lại dường như càng được củng cố thêm.
Song nếu thật sự muốn nói tiếp, cuộc tranh đấu lớn nhất giữa hai bọn họ, chính là Lâm Tu.
Hà Tiêu tâm tư tinh tế làm việc thoả đáng, gặp ai cũng tươi cười, nhưng Chu Mộc nhìn ra được, mỗi khi gặp Lâm Tu, gương mặt tươi cười như hoa kia sẽ lập tức tỏa ra ánh sáng lung linh loá mắt.
Tuổi tác xấp xỉ như nhau, tâm tư thiếu nữ cô há lại không biết.
Chu Mộc không nói rõ trong lòng mình có cảm giác gì. Cô vẫn tự cho rằng địa vị của mình là — bạn nối khố của Lâm Tu. Gây sự phá phách ăn chơi nhậu nhẹt… Ngay cả khi đi học hai người cũng cả ngày quấn cùng một chỗ, dần dà, Chu Mộc sớm quen với cuộc sống như vậy, giống như đây vốn là một chuyện đương nhiên.
Khi còn nhỏ thì thế nào cũng được, đến cái tuổi chớm biết yêu, cái gọi là “bạn nối khố” trong mắt những người bạn cùng lứa ít nhiều đều mang hàm nghĩa thân mật khác thường.
Chu Mộc từ nhỏ đã mang dáng vẻ “thu ong hút bướm”, các bạn học nam người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thất bại bao phen cũng không lùi bước, số lượng dồi dào thật sự khiến người ta líu lưỡi, sự tồn tại của Lâm Tu không nghi ngờ gì trở thành tâm bệnh chung của bọn họ, vì thế, kẻ trước kẻ sau, đám người theo đuổi dường như đều hữu ý vô ý hỏi cô cùng một vấn đề — cô và Lâm Tu rốt cuộc có quan hệ gì?
Quan hệ gì ư? Trước đó Chu Mộc chưa từng nghĩ tới, sau đó phá lệ căng não suy nghĩ, chỉ chốc lát sau đã choáng váng phát sợ.
Anh săn sóc, anh dịu dàng, anh dung túng nuông chiều mình… Nhưng mà, anh rõ ràng là bạn nối khố của mình mà…
Bị truy hỏi gắt gao, Chu Mộc cũng phiền, giương mắt nhìn người nọ đứng chênh chếch cách đó không xa, vẫn là dáng vẻ thờ ơ tự do tự tại không tranh quyền thế ấy, cô dứt khoát gập sách vở lại, nằm gục đầu xuống bàn mà ngủ, quan hệ gì ư? Mặc xác nó đi.
Nhưng sự xuất hiện của Hà Tiêu cũng không vì nhận định “bạn nối khố” của Chu Mộc mà thay đổi mảy may.
Khi đối mặt với Lâm Tu, Hà Tiêu luôn hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh vô cùng, chiếu vào đôi con ngươi đen của Lâm Tu, chan chứa tình yêu nồng nàn mềm mại như nước cô dành cho người nọ.
Nhìn nhiều, Chu Mộc cũng không tự chủ được mà suy nghĩ — giọng nói nhỏ nhẹ của Hà Tiêu cùng với nét cười nhàn nhạt của Lâm Tu, quả là xứng đôi vừa lứa.
Nhưng trong lòng lại thấy như xương tan thịt nát, tiến thoái lưỡng nan vô cùng khó chịu.
Đúng, có câu nói như thế nào nhỉ?
Mắc nghẹn trong lòng.
Một loại cảm giác giống như chua xót khổ sở nhanh chóng sinh sôi dưới đáy lòng.
Bứt rứt ngột ngạt, Chu Mộc không nhìn đôi nam nữ chói mắt kia nữa, ưỡn ngực bước nhanh qua, cô không nhìn thấy, cô không nghe thấy, cô thôi miên chính mình như vậy, cánh tay phút chốc bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ kéo lại.
Người nọ dùng sức vừa phải, Chu Mộc không cảm thấy đau, nhưng không giãy ra được.
“Mộc Mộc.” Giọng nói lành lạnh êm tai khẽ vang lên trong gió nhẹ, vẫn là chất giọng nhàn nhạt khi xưa của anh. “Đi cùng nhau đi.”
Cũng từng nghĩ muốn hất bàn tay xinh đẹp của Lâm Tu ra, nhưng suy cho cùng Chu Mộc không phải người cố tình gây sự như thế.
Cô không nói gì, lẳng lặng nhìn Lâm Tu cùng Hà Tiêu cười nhạt chào tạm biệt.
Không phải là không thấy sự rung động trong mắt Hà Tiêu, nhưng người nọ lại có tâm tư trong sáng đến thế. Sau đó, lúc đang cùng Lâm Tu nói lời tạm biệt, Hà Tiêu cũng tươi cười nhìn sang Chu Mộc.
Lịch sự đáp lại một tiếng “Tạm biệt”, Chu Mộc giương mắt, đối diện thẳng với ánh mắt trong suốt nhưng hơi có phần phức tạp của đối phương.
Đây là coi Chu Mộc cô như người cạnh tranh hay sao…
Nhưng kỳ thật… Chu Mộc không khỏi có chút rối rắm — cô cùng Lâm Tu, chẳng phải là bạn nối khố sao?
Loại ranh giới này là khó xác định nhất.
Cũng khó vượt qua nhất.
Bạn có thể không hề khúc mắc trở thành tri kỷ cùng một người từng theo đuổi bạn, nhưng rất khó có thể duy trì tình bạn thân thiết với một người khác phái từng qua lại với mình.
Hoặc là nói, những đôi trai gái đã thật sự từng qua lại nhưng cuối cùng chia tay, căn bản không thể nào đạt đến mức độ hài lòng và tán thành cao như lúc mới quen.
Từ trước đến nay Chu Mộc chưa từng nghĩ rằng mình và Lâm Tu sẽ phát triển theo phương hướng “người yêu”.
Bởi vì cô sợ.
Trong suy nghĩ của cô, tình bạn có thể vĩnh hằng, nhưng tình yêu thì… khó mà nói cho được. Nhất là — tình yêu phát triển từ tình bạn.
Nếu đã rời không được bỏ không nỡ, vậy thì, dứt khoát đừng mơ mộng đến người yêu người thương viển vông gì đó.
Mang ý nghĩ như vậy, Chu Mộc lại trở về là cô bé vui thì cười giận thì mắng, kề vai sát cánh cùng Lâm Tu ngày trước, lại thêm tám năm du học bên Anh, tình bạn chí cốt giữa Lâm Tu và Chu Mộc, cứ thế kéo dài nhiều năm như vậy.
Hình ảnh cắt trở về hiện tại.
Cách một khoảng không tính là xa, Chu Mộc nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hà Tiêu cùng Lâm Tu.
Cô ấy hơi ngẩng mặt lên hàng mày cong cong, anh nhếch khóe môi thấp thoáng nét cười.
Cả hai đều mặc quân phục, một người xinh đẹp hiên ngang, một người cao ráo rắn rỏi.
Trong tám năm lưu học, Chu Mộc không hề nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Hà Tiêu, những khi trò chuyện cùng Lâm Tu, anh cũng chưa bao giờ nhắc tới.
Trong tiềm thức dường như đã gạt người kia ra ngoài rồi.
Nhưng lúc này, hình ảnh hai người ở bên nhau ngay trước mắt, sinh động, chân thực mà không mất vẻ hài hòa, không cho phép dù chỉ một chút hoài nghi.
Rõ ràng là tầm chạng vạng, rõ ràng là sắc trời mờ tối, thế nhưng Chu Mộc lại cảm thấy trước mắt mình là một mảnh sáng chói lọi.
Cô đứng ở nơi đó, nhìn Hà Tiêu trèo lên chiếc xe việt dã quân dụng của Lâm Tu, lúm đồng tiền như hoa xinh đẹp khôn cùng, trong đáy lòng bỗng sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
Xe tung bụi mà đi, bỏ lại Chu Mộc đứng nguyên tại chỗ.
“Cô Chu?” Sở Du khẽ gọi người con gái đang thất thần trước mặt, tầm mắt cũng không dấu vết chuyển dời từ nơi Chu Mộc vẫn một mực nhìn theo.
“Vâng…” Chu Mộc sực tỉnh, trong con ngươi chưa từng chật vật lại bất ngờ vụt qua một chút cô đơn.
“Xin lỗi.” Chu Mộc nhếch khóe môi vẫy tay chào Sở Du. “Cảm ơn tổng biên tập đã giúp đỡ… Còn nữa, bữa tối rất phong phú.”
Xong rồi, câu từ vô nghĩa, không hề ăn khớp, chính mình rốt cuộc đang nói lung tung cái gì thế này? !
Thú vị thật… Sở Du nhướng hàng mày tuấn tú.
Anh cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có thể làm cho cô gái này lộ ra vẻ mặt như vậy.
…
Ngày tiếp theo, Chu Mộc mang theo bản thảo phỏng vấn đã dày công chuẩn bị từ trước đó tới công ty của nhân vật truyền kỳ giới kinh doanh, Mike tiên sinh.
Đúng như trong truyền thuyết, đó quả nhiên là một người không dễ đối phó.
Đầu tiên là đến muộn, quang minh chính đại mà làm như lẽ đương nhiên đến muộn những hai tiếng đồng hồ.
Không phải vì đàm phán kinh doanh, không phải vì họp mặt cấp cao, lại còn lắc la lắc lư đủng đà đủng đỉnh bước vào cửa, vừa mở miệng liền than phiền buổi phỏng vấn chết tiệt này làm trễ giấc ngủ của anh ta, quấy nhiễu mộng đẹp của anh ta.
Lại là khiêu khích một cách trắng trợn.
Sau khi Chu Mộc tự giới thiệu ngắn gọn, người nọ cực kỳ khinh miệt mà mất kiên nhẫn khoát tay, vừa khoát tay vừa nhìn chằm chằm cô thư ký đang lo nơm nớp bên cạnh.
“FAMOUS? Đó là cái gì? Tạp chí tin đồn nhảm mới ra à?”
Chu Mộc không tức cũng không cáu, chỉ giữ vẻ mặt như cũ tâm trạng như thường tiếp tục phỏng vấn theo bản thảo đã chuẩn bị tốt.
Gặp phải một phóng viên như vậy, rất hiếm có.
Mike tiên sinh khó tính khó nết xảo trá tai quái bắt đầu hào hứng, thề phải tiến hành đả kích đàn áp tới cùng.
“Vấn đề vô bổ như thế mà các cô cũng hỏi ra được.” Mike ngáp một cái, vẻ mặt ngán ngẩm: “Nghìn bài một điệu, chẳng có ý gì mới. Hỏi tới hỏi lui cũng chỉ quanh quẩn mấy vấn đề, nếu các cô đã kiên quyết muốn xào xáo lại cơm thừa, xin thứ cho không tiếp.”
Ồ? Vậy được rồi.
Chu Mộc “bộp –” một tiếng khép lại tài liệu trong tay, nhướn mày bạo dạn chống lại ánh mắt của đối tượng phỏng vấn.
Nếu anh ta đã nói vậy… Đi con mẹ nó bản thảo phỏng vấn chết tiệt đi!
Chu Mộc là loại người luôn làm đủ bài tập trước khi lên lớp, trước khi tới đây cô đã xem vô số tư liệu, tiến hành phân tích từ nhiều góc độ vị kỳ tài thương nghiệp này một lượt.
Linh hoạt, táo bạo, rất sáng tạo mà không hề e ngại.
Xảo quyệt, tự phụ, ăn nói cay nghiệt lại còn cậy tài khinh người.
Chính một tổng hợp mâu thuẫn như thế, lại trở thành mục tiêu phỏng vấn lần này của cô.
Vứt bỏ bản thảo phỏng vấn khuôn mẫu sang một bên, tư duy của Chu Mộc lập tức thông suốt vô cùng.
Từ thuật cưỡi ngựa, đấu kiếm, cho tới bowling, golf, từ lịch sử thế giới cho tới triết học nhân văn… Mike kinh ngạc thán phục, thì ra cô gái trẻ trước mặt này lại có nhiều thói quen và sở thích chung với anh ta đến vậy.
Không phải là cố ý lấy lòng, loại chuyện này rất dễ phân biệt. Một cô gái trẻ mà lại có nhiều trải nghiệm và hiểu biết phong phú như vậy, nói là giả bộ cũng không có khả năng!
Hai người càng tán gẫu càng nhiều, càng nói càng hăng say, lịch trình phỏng vấn đã sớm vượt quá nửa tiếng đồng hồ, cô thư ký bên cạnh run sợ nhắc nhở Mike đến giờ cơm trưa nhưng lại bị Mike BOSS trừng mắt đuổi ra ngoài.
Trò chuyện ăn ý trong truyền thuyết thật vui, gặp lần đầu mà như đã quen biết từ lâu…
Mike thỉnh thoảng lại bị những nhận xét dí dỏm của Chu cô nương chọc cho cười to, đến khi biết được cô cũng có học sơ qua về trà đạo, Mike tiên sinh quả thực có ý muốn bắt Chu Mộc về làm con dâu nhà mình.
Đây có lẽ là một ý kiến hay… Nếu như bỏ qua việc con mình năm nay mới có năm tuổi. ><
Đến khi cuộc phỏng vấn dài quá mức này kết thúc, Mike và Chu Mộc đã giống như một đôi bạn lâu năm.
Sau nhiều lần mời Chu Mộc đến công ty làm việc bị từ chối khéo, Mike tiên sinh cảm thấy hết sức tiếc nuối, nhưng vẫn kiên trì muốn Chu Mộc nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của anh ta.
Chu Mộc dở khóc dở cười liên tục gật đầu, cuối cùng cũng kết thúc nhiệm vụ lần này.
Biết nói thế nào nhỉ… Sự vật phát triển theo khuynh hướng đi lên và quanh co phức tạp theo một thể thống nhất… Có đôi phần ngoằn ngoèo, nhưng cuối cùng kết cục vẫn là tốt đẹp!
Chu Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân lên xe chuẩn bị về tòa soạn báo cáo kết quả công tác, điện thoại lại reo lên “đinh đinh”.
Lâm Tu.
Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, Chu Mộc cảm thấy tâm tình vừa thả lỏng đột nhiên lại khó chịu không ít.
Hà Tiêu, giống như một sự tồn tại không thể né tránh, khi Chu Mộc cùng Lâm Tu Hứa Úy vẫn còn là ‘bộ ba’, người nọ cứ thế im ắng mà lại hết sức tự nhiên đứng ở một bên.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Mộc đã gặp mặt cô ấy nhiều lần, tuy rằng không thể nói là vô cùng thân thiện, nhưng tuyệt đối sẽ không cảm thấy xa lạ. Ấy vậy mà, mỗi lần cô nhìn thấy cô gái kia, đều không thể thiếu sự có mặt của Lâm Tu.
Lấy một ví dụ khác… Cô vừa cùng Lâm Tu Hứa Úy trèo tường về đến nhà, bản thân mặt xám mày tro cả người bụi bặm, ấy thế mà vừa từ trên tường trèo xuống liền thấy Hà Tiêu mặc bộ váy dài trắng tinh dịu dàng đứng đó, một người lấm lem nhem nhuốc một người duyên dáng xinh tươi, đối lập rõ rành rành, khiến Chu Mộc bị đả kích không ngừng nghi ngờ giới tính của chính mình.
Lại có một lần, Chu Mộc vì chuyện gì đó mà nổi giận với Lâm Tu, thằng nhóc kia vẫn dáng vẻ ung dung như thường, đáng thương cho Chu mỹ nữu* cô tức đến xì khói mà cố nghẹn không chịu phát tác… Lúc này Hà Tiêu từ không xa thong thả bước tới, mắt sáng răng trắng**, dáng vẻ tươi cười dịu dàng trong sáng, khéo léo nói mấy câu hợp tình hợp lý lại vẫn giữ đúng chừng mực, cuối cùng ngược lại có vẻ Chu Mộc cô trở thành đứa bé ngang ngược bướng bỉnh.
*Nữu ở đây là bé gái
**Xuất xứ từ bài thơ Ai Giang Đầu (Thương Đầu Sông) của Đỗ Phủ:
“明眸皓齿今何在? 血污游魂归不得.”
(Người đẹp) mắt trong sáng, răng trắng bóng, bây giờ ở đâu?
Hồn bơ vơ vấy máu không nơi về được.
Những chuyện như vậy rất nhiều, Chu Mộc lười suy nghĩ, nhưng sự tồn tại của Hà Tiêu cũng sẽ không vì cô cố tình xem nhẹ mà mờ nhạt đi mảy may.
Mấy nhà Lâm Tu Hứa Úy Chu Mộc Hà Tiêu rất gần nhau, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sau khi lên tiểu học trung học, mấy người lại học cùng một chỗ. Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã trở thành bức tranh thiếu niên cao ngất thiếu nữ động lòng người. Chu Mộc vốn đã xinh đẹp, Hà Tiêu cũng không kém phần, tính cách dung mạo gia thế học lực… Nam sinh trong trường thường ngầm so sánh hai người với nhau, cuối cùng cũng chẳng thể phân ra ai cao ai thấp, nhưng quan hệ cạnh tranh giữa hai người lại dường như càng được củng cố thêm.
Song nếu thật sự muốn nói tiếp, cuộc tranh đấu lớn nhất giữa hai bọn họ, chính là Lâm Tu.
Hà Tiêu tâm tư tinh tế làm việc thoả đáng, gặp ai cũng tươi cười, nhưng Chu Mộc nhìn ra được, mỗi khi gặp Lâm Tu, gương mặt tươi cười như hoa kia sẽ lập tức tỏa ra ánh sáng lung linh loá mắt.
Tuổi tác xấp xỉ như nhau, tâm tư thiếu nữ cô há lại không biết.
Chu Mộc không nói rõ trong lòng mình có cảm giác gì. Cô vẫn tự cho rằng địa vị của mình là — bạn nối khố của Lâm Tu. Gây sự phá phách ăn chơi nhậu nhẹt… Ngay cả khi đi học hai người cũng cả ngày quấn cùng một chỗ, dần dà, Chu Mộc sớm quen với cuộc sống như vậy, giống như đây vốn là một chuyện đương nhiên.
Khi còn nhỏ thì thế nào cũng được, đến cái tuổi chớm biết yêu, cái gọi là “bạn nối khố” trong mắt những người bạn cùng lứa ít nhiều đều mang hàm nghĩa thân mật khác thường.
Chu Mộc từ nhỏ đã mang dáng vẻ “thu ong hút bướm”, các bạn học nam người trước ngã xuống, người sau tiến lên, thất bại bao phen cũng không lùi bước, số lượng dồi dào thật sự khiến người ta líu lưỡi, sự tồn tại của Lâm Tu không nghi ngờ gì trở thành tâm bệnh chung của bọn họ, vì thế, kẻ trước kẻ sau, đám người theo đuổi dường như đều hữu ý vô ý hỏi cô cùng một vấn đề — cô và Lâm Tu rốt cuộc có quan hệ gì?
Quan hệ gì ư? Trước đó Chu Mộc chưa từng nghĩ tới, sau đó phá lệ căng não suy nghĩ, chỉ chốc lát sau đã choáng váng phát sợ.
Anh săn sóc, anh dịu dàng, anh dung túng nuông chiều mình… Nhưng mà, anh rõ ràng là bạn nối khố của mình mà…
Bị truy hỏi gắt gao, Chu Mộc cũng phiền, giương mắt nhìn người nọ đứng chênh chếch cách đó không xa, vẫn là dáng vẻ thờ ơ tự do tự tại không tranh quyền thế ấy, cô dứt khoát gập sách vở lại, nằm gục đầu xuống bàn mà ngủ, quan hệ gì ư? Mặc xác nó đi.
Nhưng sự xuất hiện của Hà Tiêu cũng không vì nhận định “bạn nối khố” của Chu Mộc mà thay đổi mảy may.
Khi đối mặt với Lâm Tu, Hà Tiêu luôn hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh vô cùng, chiếu vào đôi con ngươi đen của Lâm Tu, chan chứa tình yêu nồng nàn mềm mại như nước cô dành cho người nọ.
Nhìn nhiều, Chu Mộc cũng không tự chủ được mà suy nghĩ — giọng nói nhỏ nhẹ của Hà Tiêu cùng với nét cười nhàn nhạt của Lâm Tu, quả là xứng đôi vừa lứa.
Nhưng trong lòng lại thấy như xương tan thịt nát, tiến thoái lưỡng nan vô cùng khó chịu.
Đúng, có câu nói như thế nào nhỉ?
Mắc nghẹn trong lòng.
Một loại cảm giác giống như chua xót khổ sở nhanh chóng sinh sôi dưới đáy lòng.
Bứt rứt ngột ngạt, Chu Mộc không nhìn đôi nam nữ chói mắt kia nữa, ưỡn ngực bước nhanh qua, cô không nhìn thấy, cô không nghe thấy, cô thôi miên chính mình như vậy, cánh tay phút chốc bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ kéo lại.
Người nọ dùng sức vừa phải, Chu Mộc không cảm thấy đau, nhưng không giãy ra được.
“Mộc Mộc.” Giọng nói lành lạnh êm tai khẽ vang lên trong gió nhẹ, vẫn là chất giọng nhàn nhạt khi xưa của anh. “Đi cùng nhau đi.”
Cũng từng nghĩ muốn hất bàn tay xinh đẹp của Lâm Tu ra, nhưng suy cho cùng Chu Mộc không phải người cố tình gây sự như thế.
Cô không nói gì, lẳng lặng nhìn Lâm Tu cùng Hà Tiêu cười nhạt chào tạm biệt.
Không phải là không thấy sự rung động trong mắt Hà Tiêu, nhưng người nọ lại có tâm tư trong sáng đến thế. Sau đó, lúc đang cùng Lâm Tu nói lời tạm biệt, Hà Tiêu cũng tươi cười nhìn sang Chu Mộc.
Lịch sự đáp lại một tiếng “Tạm biệt”, Chu Mộc giương mắt, đối diện thẳng với ánh mắt trong suốt nhưng hơi có phần phức tạp của đối phương.
Đây là coi Chu Mộc cô như người cạnh tranh hay sao…
Nhưng kỳ thật… Chu Mộc không khỏi có chút rối rắm — cô cùng Lâm Tu, chẳng phải là bạn nối khố sao?
Loại ranh giới này là khó xác định nhất.
Cũng khó vượt qua nhất.
Bạn có thể không hề khúc mắc trở thành tri kỷ cùng một người từng theo đuổi bạn, nhưng rất khó có thể duy trì tình bạn thân thiết với một người khác phái từng qua lại với mình.
Hoặc là nói, những đôi trai gái đã thật sự từng qua lại nhưng cuối cùng chia tay, căn bản không thể nào đạt đến mức độ hài lòng và tán thành cao như lúc mới quen.
Từ trước đến nay Chu Mộc chưa từng nghĩ rằng mình và Lâm Tu sẽ phát triển theo phương hướng “người yêu”.
Bởi vì cô sợ.
Trong suy nghĩ của cô, tình bạn có thể vĩnh hằng, nhưng tình yêu thì… khó mà nói cho được. Nhất là — tình yêu phát triển từ tình bạn.
Nếu đã rời không được bỏ không nỡ, vậy thì, dứt khoát đừng mơ mộng đến người yêu người thương viển vông gì đó.
Mang ý nghĩ như vậy, Chu Mộc lại trở về là cô bé vui thì cười giận thì mắng, kề vai sát cánh cùng Lâm Tu ngày trước, lại thêm tám năm du học bên Anh, tình bạn chí cốt giữa Lâm Tu và Chu Mộc, cứ thế kéo dài nhiều năm như vậy.
Hình ảnh cắt trở về hiện tại.
Cách một khoảng không tính là xa, Chu Mộc nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hà Tiêu cùng Lâm Tu.
Cô ấy hơi ngẩng mặt lên hàng mày cong cong, anh nhếch khóe môi thấp thoáng nét cười.
Cả hai đều mặc quân phục, một người xinh đẹp hiên ngang, một người cao ráo rắn rỏi.
Trong tám năm lưu học, Chu Mộc không hề nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Hà Tiêu, những khi trò chuyện cùng Lâm Tu, anh cũng chưa bao giờ nhắc tới.
Trong tiềm thức dường như đã gạt người kia ra ngoài rồi.
Nhưng lúc này, hình ảnh hai người ở bên nhau ngay trước mắt, sinh động, chân thực mà không mất vẻ hài hòa, không cho phép dù chỉ một chút hoài nghi.
Rõ ràng là tầm chạng vạng, rõ ràng là sắc trời mờ tối, thế nhưng Chu Mộc lại cảm thấy trước mắt mình là một mảnh sáng chói lọi.
Cô đứng ở nơi đó, nhìn Hà Tiêu trèo lên chiếc xe việt dã quân dụng của Lâm Tu, lúm đồng tiền như hoa xinh đẹp khôn cùng, trong đáy lòng bỗng sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
Xe tung bụi mà đi, bỏ lại Chu Mộc đứng nguyên tại chỗ.
“Cô Chu?” Sở Du khẽ gọi người con gái đang thất thần trước mặt, tầm mắt cũng không dấu vết chuyển dời từ nơi Chu Mộc vẫn một mực nhìn theo.
“Vâng…” Chu Mộc sực tỉnh, trong con ngươi chưa từng chật vật lại bất ngờ vụt qua một chút cô đơn.
“Xin lỗi.” Chu Mộc nhếch khóe môi vẫy tay chào Sở Du. “Cảm ơn tổng biên tập đã giúp đỡ… Còn nữa, bữa tối rất phong phú.”
Xong rồi, câu từ vô nghĩa, không hề ăn khớp, chính mình rốt cuộc đang nói lung tung cái gì thế này? !
Thú vị thật… Sở Du nhướng hàng mày tuấn tú.
Anh cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có thể làm cho cô gái này lộ ra vẻ mặt như vậy.
…
Ngày tiếp theo, Chu Mộc mang theo bản thảo phỏng vấn đã dày công chuẩn bị từ trước đó tới công ty của nhân vật truyền kỳ giới kinh doanh, Mike tiên sinh.
Đúng như trong truyền thuyết, đó quả nhiên là một người không dễ đối phó.
Đầu tiên là đến muộn, quang minh chính đại mà làm như lẽ đương nhiên đến muộn những hai tiếng đồng hồ.
Không phải vì đàm phán kinh doanh, không phải vì họp mặt cấp cao, lại còn lắc la lắc lư đủng đà đủng đỉnh bước vào cửa, vừa mở miệng liền than phiền buổi phỏng vấn chết tiệt này làm trễ giấc ngủ của anh ta, quấy nhiễu mộng đẹp của anh ta.
Lại là khiêu khích một cách trắng trợn.
Sau khi Chu Mộc tự giới thiệu ngắn gọn, người nọ cực kỳ khinh miệt mà mất kiên nhẫn khoát tay, vừa khoát tay vừa nhìn chằm chằm cô thư ký đang lo nơm nớp bên cạnh.
“FAMOUS? Đó là cái gì? Tạp chí tin đồn nhảm mới ra à?”
Chu Mộc không tức cũng không cáu, chỉ giữ vẻ mặt như cũ tâm trạng như thường tiếp tục phỏng vấn theo bản thảo đã chuẩn bị tốt.
Gặp phải một phóng viên như vậy, rất hiếm có.
Mike tiên sinh khó tính khó nết xảo trá tai quái bắt đầu hào hứng, thề phải tiến hành đả kích đàn áp tới cùng.
“Vấn đề vô bổ như thế mà các cô cũng hỏi ra được.” Mike ngáp một cái, vẻ mặt ngán ngẩm: “Nghìn bài một điệu, chẳng có ý gì mới. Hỏi tới hỏi lui cũng chỉ quanh quẩn mấy vấn đề, nếu các cô đã kiên quyết muốn xào xáo lại cơm thừa, xin thứ cho không tiếp.”
Ồ? Vậy được rồi.
Chu Mộc “bộp –” một tiếng khép lại tài liệu trong tay, nhướn mày bạo dạn chống lại ánh mắt của đối tượng phỏng vấn.
Nếu anh ta đã nói vậy… Đi con mẹ nó bản thảo phỏng vấn chết tiệt đi!
Chu Mộc là loại người luôn làm đủ bài tập trước khi lên lớp, trước khi tới đây cô đã xem vô số tư liệu, tiến hành phân tích từ nhiều góc độ vị kỳ tài thương nghiệp này một lượt.
Linh hoạt, táo bạo, rất sáng tạo mà không hề e ngại.
Xảo quyệt, tự phụ, ăn nói cay nghiệt lại còn cậy tài khinh người.
Chính một tổng hợp mâu thuẫn như thế, lại trở thành mục tiêu phỏng vấn lần này của cô.
Vứt bỏ bản thảo phỏng vấn khuôn mẫu sang một bên, tư duy của Chu Mộc lập tức thông suốt vô cùng.
Từ thuật cưỡi ngựa, đấu kiếm, cho tới bowling, golf, từ lịch sử thế giới cho tới triết học nhân văn… Mike kinh ngạc thán phục, thì ra cô gái trẻ trước mặt này lại có nhiều thói quen và sở thích chung với anh ta đến vậy.
Không phải là cố ý lấy lòng, loại chuyện này rất dễ phân biệt. Một cô gái trẻ mà lại có nhiều trải nghiệm và hiểu biết phong phú như vậy, nói là giả bộ cũng không có khả năng!
Hai người càng tán gẫu càng nhiều, càng nói càng hăng say, lịch trình phỏng vấn đã sớm vượt quá nửa tiếng đồng hồ, cô thư ký bên cạnh run sợ nhắc nhở Mike đến giờ cơm trưa nhưng lại bị Mike BOSS trừng mắt đuổi ra ngoài.
Trò chuyện ăn ý trong truyền thuyết thật vui, gặp lần đầu mà như đã quen biết từ lâu…
Mike thỉnh thoảng lại bị những nhận xét dí dỏm của Chu cô nương chọc cho cười to, đến khi biết được cô cũng có học sơ qua về trà đạo, Mike tiên sinh quả thực có ý muốn bắt Chu Mộc về làm con dâu nhà mình.
Đây có lẽ là một ý kiến hay… Nếu như bỏ qua việc con mình năm nay mới có năm tuổi. ><
Đến khi cuộc phỏng vấn dài quá mức này kết thúc, Mike và Chu Mộc đã giống như một đôi bạn lâu năm.
Sau nhiều lần mời Chu Mộc đến công ty làm việc bị từ chối khéo, Mike tiên sinh cảm thấy hết sức tiếc nuối, nhưng vẫn kiên trì muốn Chu Mộc nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của anh ta.
Chu Mộc dở khóc dở cười liên tục gật đầu, cuối cùng cũng kết thúc nhiệm vụ lần này.
Biết nói thế nào nhỉ… Sự vật phát triển theo khuynh hướng đi lên và quanh co phức tạp theo một thể thống nhất… Có đôi phần ngoằn ngoèo, nhưng cuối cùng kết cục vẫn là tốt đẹp!
Chu Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân lên xe chuẩn bị về tòa soạn báo cáo kết quả công tác, điện thoại lại reo lên “đinh đinh”.
Lâm Tu.
Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, Chu Mộc cảm thấy tâm tình vừa thả lỏng đột nhiên lại khó chịu không ít.
Bình luận truyện