Nước Đổ Đầy Ly

Chương 22: Ngôi sao mới chói mắt



Trong hai năm qua, dù là Chu Phác, Chu Châu hay Tân Thiên Ngọc, đều như thể chặn từ khóa “Túc Trung”, không ai nhắc tới, tựa như người này chưa từng tồn tại. Vì vậy, bạn gái hiện tại của Chu Phác – Mễ Tuyết Nhi cũng không biết Tân Thiên Ngọc và Túc Trung từng yêu nhau.

Mễ Tuyết Nhi còn cho rằng, Tân Thiên Ngọc không biết Túc Trung.

Khi Tân Thiên Ngọc “kinh ngạc” nhìn Túc Trung, Mễ Tuyết Nhi chỉ coi đó là “kinh diễm”*. Dù sao thì lần đầu nhìn thấy Túc Trung, Mễ Tuyết Nhi cũng chỉ biết nhìn trân trân.

(*) Thấy được thứ gì đó vô cùng xinh đẹp, đặc sắc tới mức kinh ngạc, rung động trong lòng.

Mễ Tuyết Nhi cho rằng Tân Thiên Ngọc không biết Túc Trung, bèn bắt đầu giới thiệu bên tai cậu: “Túc Trung là Tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của m-global, vừa trở về từ phố Wall. Áo gấm về làng, vô cùng huy hoàng, thật sự có thể nói là ngôi sao mới nổi bật nhất…”

Tân Thiên Ngọc nghẹn họng, cố giữ nụ cười: Ồ, thật là con mẹ nó chói mắt.

Vẫn “chói mắt”, vẫn mang hào quang.

Trên người Túc Trung vẫn luôn có thứ ánh sáng ấy.

Anh đứng ở đó, lập tức trở thành tiêu điểm trong đám đông, mọi người tự động vây quanh anh, tiến lên tâng bốc, cố ý giành được dù chỉ một chút sự chú ý của anh.

Bởi vì quá nhiều người tranh giành sự chú ý của anh, nhiều tới mức Túc Trung không ứng phó kịp, đương nhiên Túc Trung không để ý tới sự tồn tại của “người quen cũ” Tân Thiên Ngọc ở trong góc bữa tiệc.

Có lẽ đó là cuộc sống của “ngôi sao mới chói mắt”, số người nhìn thấy anh luôn nhiều hơn so với số người anh nhìn thấy.

Người yêu cũ lâu ngày gặp lại chỉ cách nhau mấy bước, nhưng trong mắt đối phương lại không có hình bóng của mình.

Thật là mỉa mai.

Tân Thiên Ngọc tự giễu cười: Hai năm trước, cũng trong một bữa tiệc, cậu rầu rĩ vì sự nổi bật của Túc Trung, trải qua hai năm nỗ lực, Tân Thiên Ngọc tự nhận đã rất có tiền đồ, nhưng vẫn không cách nào so sánh với Túc Trung. Lúc trước cậu còn có thể coi là vật trang trí của Túc Trung, được thơm lây. Hiện tại cậu chỉ có thể trở thành người qua đường, không ai thăm hỏi.

Túc Trung đứng ở đó, vẫn đẹp như thế, đường nét góc nghiêng như một nét bút trôi chảy của họa sĩ cao siêu nhất, ánh đèn thủy tinh hắt xuống đường nét hoàn mỹ này, khiến gương mặt xinh đẹp của anh thêm phần siêu thoát phàm tục.

Đó là gương mặt khiến Tân Thiên Ngọc năm ấy nhất kiến chung tình, không phải anh thì không được.

Thời gian trôi qua, mấy năm sau gặp lại, vẫn kinh diễm như trước.

Trái tim của Tân Thiên Ngọc đập rất nhanh, lại thêm vài phần khó khăn. Không giống với sự rung động nhảy nhót khi lần đầu gặp gỡ, tiếng đập lần này hơi ngập ngừng, như một bánh răng gỉ sét bị ép chuyển động một lần nữa, vượt qua mọi khó khăn gian khổ.

Tân Thiên Ngọc rũ mắt.

“Tiểu Ngọc, anh không sao chứ?” Mễ Tuyết Nhi hỏi, “Cơ thể anh không thoải mái à?”

Tân Thiên Ngọc nói: “Ừ, nơi này hơi ngột ngạt. Anh muốn về nghỉ trước.”

Mễ Tuyết Nhi thấy trạng thái của Tân Thiên Ngọc không tốt, bèn lái xe đưa cậu về nhà.

Ở trên xe, Tân Thiên Ngọc ý thức được, bây giờ Túc Trung rất nổi tiếng. Cô gái như Mễ Tuyết Nhi chỉ thấy mặt Túc Trung, chưa từng nói chuyện một câu cũng đã rất hưng phấn, ở trên xe liên tục ca ngợi Túc Trung: “Anh biết Túc Trung không, sự kiện thiên nga đen toàn cầu, rất nhiều mô hình quỹ sụp đổ. Nhưng biểu hiện của anh ấy rất tốt. Chẳng những là đại cổ đông của m-global, còn khai phá một nền tảng điện toán AI quản lý mấy chục tỷ đô —  lại nói tiếp, rõ ràng anh ấy có thể ở lại tổng công ty phố Wall làm trùm, nhưng lại không hề do dự về nước, mọi người đều rất tò mò tại sao…”

Trong lòng Tân Thiên Ngọc trầm lặng, không muốn tiếp tục đề tài này, bèn giả vờ đùa cợt cười: “Em cứ khen anh ta làm gì? Không sợ Chu Phác ghen?”

“Anh ấy có thể ghen cái gì?” Mễ Tuyết Nhi lơ đãng, “Hơn nữa em chỉ tán thưởng Túc Trung thôi. Lại nói tiếp, em thực sự tò mò tại sao anh ấy chọn về nước… Nếu như có thể phóng vấn anh ấy một lần thì tốt. Anh không biết đâu, người này rất quái gở, gần như không chấp nhận phỏng vấn.”

“Anh không biết?” Tân Thiên Ngọc cười nhạt.

“Vâng… Túc Trung là người rất kỳ quái, nghe đồn anh ấy mắc hội chứng sợ xã hội*.” Mễ Tuyết Nhi mang hết những chuyện nghe ngóng được chia sẻ một mạch với Tân Thiên Ngọc, “Có người còn nói anh ấy vẫn không có người yêu, là bởi vì anh ấy không xài được.”

(*) Hội chứng sợ xã hội, hay ám ảnh sợ xã hội, (tiếng Anh: social phobia, Social anxiety disorder) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường. Biểu hiện thể chất thường thấy là tim đập nhanh, đỏ mặt, đổ mồ hôi, khó chịu ở dạ dày, buồn nôn.

Tân Thiên Ngọc đang uống nước, suýt thì phun ra ngoài: “Cái gì?”

“Nếu là thật, vậy thì quá đáng tiếc, anh ấy đẹp trai như thế.” Mễ Tuyết Nhi lắc đầu, “Trời cao đố kỵ anh tài.”

Tân Thiên Ngọc miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nói: “Sao mọi người biết anh ta không có người yêu?”

“Làm sao anh ấy có người yêu được? Đừng nói người yêu, ngay cả bạn đi tiệc cũng chẳng có.” Mễ Tuyết Nhi tiếp tục nhiều chuyện, “Tất cả mọi người đều nói, anh ấy là kẻ quái gở, một thân một mình, ngay cả dự tiệc cũng không dẫn ai theo, chỉ có một mình!”

Nghe thấy Mễ Tuyết Nhi nói vậy, trong lòng Tân Thiên Ngọc bỗng nhiên lướt qua câu nói hai năm trước của Túc Trung “Nếu em không ở đây, anh chỉ có một mình.” “Chỉ em mới được.”…

Rõ ràng là chuyện hai năm trước, Tân Thiên Ngọc lại nhớ rõ ràng, lời nói còn văng vẳng bên tai.

Quả thực điên khùng.

Tân Thiên Ngọc lắc đầu, cố ném những ký ức không thích hợp ra khỏi đầu.

Mễ Tuyết Nhi thấy vẻ mặt cậu phiền não, bèn quan tâm hỏi: “Có chuyện gì… vẫn buồn phiền à?”

“Hả? Cái gì?” Tân Thiên Ngọc hơi ngơ ngác.

“Chuyện cố vấn đó…” Mễ Tuyết Nhi nói, “Anh yên tâm, anh thông minh như thế, nhất định có thể tạo ra một phương án xuất sắc.”

Lúc này Tân Thiên Ngọc mới lấy lại tinh thần: Đúng rồi, bây giờ mình nên ngẫm lại phương án niêm yết làm thế nào.

Hai năm nay, cuộc sống có cường độ làm việc cao đã khiến Tân Thiên Ngọc rèn luyện được ý chí cứng như sắt thép và sự chuyên tâm vượt trội. Chỉ cần cậu tập trung vào công việc, cho dù bên ngoài có bị trực thăng tên lửa oanh tạc cậu cũng không màng. Càng đừng nói tới lần gặp lại bất ngờ này với Túc Trung – nếu nói “gặp lại”, có lẽ cũng không thích hợp. “Gặp lại” phải là song phương, cậu một phương nhìn thấy Túc Trung, đối phương ngay cả khóe mắt cũng không nhìn thấy cậu, sao có thể nói là “gặp lại” đây?

Mất hồn, trằn trọc vì nhìn thấy Túc Trung trong đám đông, đó là chuyện mà Tân Thiên Ngọc mười tám tuổi mới làm được.

Mười tám tuổi rất đẹp, nhưng Tân Thiên Ngọc đã không thể quay về.

Cậu nghe theo đề nghị của Mễ Tuyết Nhi, chọn người đẹp trai nhất trong số mấy vị cố vấn có trình độ không khác nhau cho lắm, ủy thác cho hắn soạn thảo một phương án dựa trên ý tưởng của cậu, hoàn thành trước DDL (deadline).

Nhưng mà, thời gian thực sự quá ngắn.

Kỳ thực Tân Thiên Ngọc cũng thử xin ông cụ thêm thời gian, nhưng ông cụ nói: “Thời gian là vàng là bạc, cháu biết một ngày làm việc của tập đoàn tốn bao nhiêu không? Tiền kéo dài DDL cháu đền cho ta?”

Vẻ mặt Tân Thiên Ngọc tâm phục khẩu phục: “Ông ngoại, ông nói đúng! Cháu lập tức quay về đẩy nhanh tiến độ! Có chết cũng phải giao một phương án cho ngài!”

Vị cố vấn đẹp trai cũng tìm Tân Thiên Ngọc hỏi có thể thêm thời gian hay không, cậu nói: “Thời gian là vàng là bạc, anh biết một ngày làm việc của tập đoàn tốn bao nhiêu không? Tiền kéo dài DDL anh đền cho tôi?”

Vẻ mặt vị cố vấn đẹp trai tâm phục khẩu phục: “Tân công tử, ngài nói đúng! Tôi lập tức quay về đẩy nhanh tiến độ! Có chết cũng phải giao một phương án cho ngài!”

Hiệu suất làm việc của vị cố vấn đẹp trai khiến Tân Thiên Ngọc có chút thỏa mãn, vì thế, cậu cũng mời “người trung gian” Mễ Tuyết Nhi một bữa để cảm ơn.

Mễ Tuyết Nhi từ chối thì bất kính*, ăn mặc thật xinh đẹp tới nơi Tân Thiên Ngọc hẹn. Trên bàn cơm, Mễ Tuyết Nhi còn nháy mắt hỏi: “Anh và vị cố vấn đẹp trai kia có phát triển gì không?”

(*) Đối với lời mời, sự cho tặng của người khác nếu từ chối nhận thì có thể không cung kính.Cả câu là: từ chối thì bất kính mà nhận lấy thì thấy hổ thẹn.

Tân Thiên Ngọc nở nụ cười: “Hiện tại anh chuyên tâm tranh giành tài sản, không rảnh yêu đương.”

“Cắt.” Vẻ mặt Mễ Tuyết Nhi không tin, lại nhìn cậu, “Vị cố vấn đó thì sao? Anh là người đàn ông độc thân quý giá, hắn ta không có hứng thú với anh?”

“Nếu là em, em có hứng thú với đối tác đêm hôm gọi điện đòi sửa đổi phương án không?” Tân Thiên Ngọc hỏi ngược lại.

Mễ Tuyết Nhi thở dài xa xăm: “Haizz… Chẳng lẽ là thương trường đắc ý, tình trường mới thất ý? Tình trường thất ý, thương trường mới đắc ý?”

Lời này chỉ là bông đùa, nhưng lại chạm vào tâm khảm của Tân Thiên Ngọc.

Tân Thiên Ngọc ngẫm lại, khi cậu và Túc Trung ở bên nhau, công việc phát triển bình thường, vừa chia tay, cậu nhậm chức CEO đi lên đỉnh cao nhân sinh. Có lẽ như người xưa đã nói, khó mà vẹn cả đôi đường!

Tân Thiên Ngọc cười khổ, lắc đầu, nhìn Mễ Tuyết Nhi đăm chiêu ủ dột, hỏi: “Sao thế? Bây giờ em và Chu Phác đắc ý như vậy, chẳng lẽ thương trường thất ý?”

“Vâng!” Mễ Tuyết Nhi cười cay đắng nói, “Trang báo của em lại bị cướp rồi!”

“Quá đáng thương.” Kỳ thực Tân Thiên Ngọc cũng lực bất tòng tâm, “Bữa này ăn ngon vào, anh mời.”

Mễ Tuyết Nhi chép miệng nói: “Nếu như có thể cướp được bài phỏng vấn độc quyền của Túc Trung thì tốt rồi…”

Tân Thiên Ngọc thình lình nghe thấy tên “Túc Trung”, suýt thì bị sặc: “Cái gì…”

“Chỉ cần có thể cướp được bài độc quyền của Túc Trung, chắc chắn em có thể lên trang nhất.” Mễ Tuyết Nhi phồng má, “Nhưng Túc Trung không thèm đếm xỉa tới em. Em đã ngồi chờ anh ấy ở khách sạn một tuần lễ…”

“Em ngồi chờ anh ta ở khách sạn một tuần?” Tân Thiên Ngọc kinh hãi, “Em không sợ anh ta tố cáo em?”

Mễ Tuyết Nhi nhíu mày: “Kiểu đại nhân vật như anh ấy bận rộn công việc, sao có thể tố cáo em vì chuyện nhỏ như này?”

“Anh ta sẽ.” Tân Thiên Ngọc thật lòng lo lắng cho Mễ Tuyết Nhi, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo, “Anh ta thực sự sẽ làm. Hơn nữa nếu có ngày anh ta quyết định tố cáo em, thì trên cơ bản không tồn tại khả năng hòa giải.”

Mễ Tuyết Nhi chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Sao anh biết rõ vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện