Nước Đổ Đầy Ly
Chương 39: Lần cầu hôn đầu tiên
Tân Thiên Ngọc trở về nước, trực tiếp dùng thân phận CEO đi làm ở tập đoàn. Mà mỗi ngày CFO đều nhắc nhở cậu: “Cậu nhớ mời người tiếp quản vị trí CFO này, một năm sau tôi sẽ rút tiền rời khỏi đây.”
Tân Thiên Ngọc cũng không níu giữ ông ta, quả thực biết Ngọc Trác không thể giữ được vị CFO này. Nếu không phải Túc Trung đứng ra cộng thêm dùng cổ phần mê hoặc, chỉ e người ta còn không cam lòng tới Ngọc Trác.
Nhưng, Tân Thiên Ngọc chỉ nói: “Một năm sau rút tiền… Không bằng thế này đi, cổ phần trên tay ông chuyển hết cho một người bạn của tôi nhé.”
CFO hỏi: “Người bạn đó có phải chính là cậu không?”
Tân Thiên Ngọc bật cười, không đáp thẳng, chỉ nói: “Ông ra giá đi!”
CFO suy ngẫm một hồi, rồi mới báo giá.
Tân Thiên Ngọc xem thử, nói: “Tôi về thương lượng với Túc Trung rồi sẽ cho ông một câu trả lời thuyết phục.”
Nói thật, mấy chuyện tài vụ quả thực Tân Thiên Ngọc không hiểu nhiều, muốn cùng Túc Trung thương lượng một phen.
Sau khi tan tầm, Tân Thiên Ngọc bèn rời khỏi cao ốc Ngọc Trác. Vừa ra cửa, cậu nhận được tin nhắn của Túc Trung, nói hôm nay muốn tới đón cậu tan làm.
Tân Thiên Ngọc thật tức giận: “Em lớn thế này rồi chẳng lẽ không biết tự về nhà? Còn cần anh đón?”
Túc Trung đáp: “Là anh không biết tự về nhà, cần em.”
Tân Thiên Ngọc thật sự không chịu nổi: Cũng không biết ai dạy khúc gỗ này cách nói chuyện.
Chờ cậu xuống dưới lầu công ty, đã thấy dưới quảng trường vốn trống trải, nay có một chiếc xe thể thao đỏ lửa dừng ở đó, vô cùng lóa mắt. Túc Trung mặc âu phục trắng như tuyết, đứng bên cạnh thân xe đỏ tươi, vô cùng hấp dẫn tầm mắt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở huênh hoang không tầm thường.
Tân Thiên Ngọc theo bản năng giật mình: Làm dáng như thế này, tất có đại chiêu!
Túc Trung nghiêm túc nhìn cậu, nói: “Tiểu Ngọc…”
“Anh chậm đã!” Tân Thiên Ngọc mau chóng chú ý thấy tay Túc Trung đặt vào cái nút trên cốp xe, tựa như muốn khởi động thiết bị gì đó. Bộ não Tân Thiên Ngọc mau chóng xoay chuyển, chỉ vào cốp xe: “Chẳng lẽ bên trong chứa 999 đóa hoa hồng đỏ rêu rao như màu chiếc xe thể thao này!”
Túc Trung giật mình sợ hãi: “Sao em biết!”
Tân Thiên Ngọc nhíu mày: “Bởi vì quá quê mùa.”
“…” Lỗ tai Túc Trung vốn dựng đứng như cún con tranh công lập tức tiu nghỉu, “Đúng, đúng…”
“Chẳng lẽ là toàn bộ hoa hồng đỏ, loại thô tục nhất, không hề có cảm giác tương xứng, chỉ hợp với mấy công tử không có mắt thẩm mỹ?”
Túc Trung cứng nhắc gật gật đầu.
Tân Thiên Ngọc quả thực hít thở không thông: Cá nhân cậu không có ý kiến đối với hoa hồng đỏ, nhưng tai họa phối hợp hoa hồng đỏ quả thực…
“Đi mau đi.” Tân Thiên Ngọc dùng giọng cầu xin nói, “Ngàn vạn lần đừng như vậy, rất xấu hổ.”
“Thật sao?” Túc Trung cũng bối rối, “Em rất ghét cách cầu hôn này?”
Tân Thiên Ngọc sợ tới mức lảo đảo: “Anh nói cách gì?”
“Cách cầu hôn.” Túc Trung đáp, “Hơn nữa dàn nhạc và nghi lễ cũng standby…”
“Dàn nhạc?” Tân Thiên Ngọc tức ngực, “Chẳng lẽ còn trình diễn <Hành khúc đám cưới>?”
(*) Hành khúc đám cưới (Wedding March) là bản nhạc thường được chơi tại lễ cưới khi người ta dẫn cô dâu vào nơi làm lễ cưới. Hành khúc đám cưới là một phần không thể thiếu trong các đám cưới tại nhà thờ.
“Không phải, bên tổ chức nói bài này lỗi thời.” Túc Trung nói, “Họ chuẩn bị trình diễn <Hôm nay em phải gả cho anh>.”
(*) Bài hát của Đào Triết và Thái Y Lâm.
“!!!… Còn không bằng <Hành khúc đám cưới>!” Tân Thiên Ngọc tê dại cả đầu.
Vừa nghĩ tới dưới cốp xe là 999 đóa hoa hồng kết hợp với xe thể thao đỏ au, sau đó mấy người nhảy ra từ đám đông bao vây mình đàn hát <Hôm nay em phải gả cho anh> — lại còn là dưới lầu công ty, giữa quảng trường!
Có thể sẽ có người cảm thấy như vậy rất lãng mạn, nhưng Tân Thiên Ngọc không thể chịu nổi việc này.
Hồi còn trẻ cậu từng nói: Ai mà định dùng ngọn nến hoa tươi gì đó bày tỏ với tôi trước công chúng, tôi trực tiếp dùng một cước Lý Tiểu Long đá bay.
Chân cậu cũng xấu hổ tới mức chuột rút rồi.
“Oh, no.” Cho tới bây giờ, Tân Thiên Ngọc chưa có giây phút nào khâm phục mình nhìn thấu mọi việc, lanh trí thông minh như thế, “Mau lên, đừng để họ đi ra!”
Túc Trung sao có thể không nghe lời vợ?
Anh lập tức báo cho Thomas, hủy bỏ toàn bộ hành động.
Thomas cảm thấy ngạc nhiên, lát sau hỏi: “Vậy giờ em có thể tan làm ạ?”
“Chưa được,” Túc Trung nói, “Cậu đi khiếu nại bên tổ chức đám cưới.”
“…”
Tân Thiên Ngọc ngồi vào xe thể thao màu đỏ, liếc nhìn nội thất, biết đây là cấu hình thấp, hơn nữa màu sắc này cũng không phải kiểu Túc Trung thường lái. Cho nên, Tân Thiên Ngọc dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Túc Trung: “Xe này là của bên công ty tổ chức đám cưới cho thuê à?”
Túc Trung gật đầu: “Họ nói cái này có thể cho em một lễ cầu hôn suốt đời khó quên.”
“…” Khóe miệng Tân Thiên Ngọc co rúm, “Quả thực khó quên.”
Vẻ mặt Túc Trung giống như đứa trẻ làm sai: “Có phải làm sai rồi không?”
Tân Thiên Ngọc luôn dễ dàng sinh ra trìu mến vô hạn đối với Túc Trung, nhất là khi đôi mắt bình thường lạnh lùng vô tình của anh tan băng, tràn ngập tủi thân.
“Không, đây không phải là lỗi của anh.” Tân Thiên Ngọc vỗ vai anh, “Anh không hiểu những thứ này, nhờ nhân sĩ chuyên nghiệp giúp đỡ, em cũng hiểu được. Nhưng bởi vì anh không hiểu, cho nên không thể biết được ưu điểm khuyết điểm, em cũng hiểu…”
Túc Trung ghi nợ một khoản cho Thomas: “Bên công ty tổ chức đám cưới gửi tới vài phương án cho anh so sánh, Thomas cũng nói cái này không tệ.”
“Thomas là trai thẳng à?” Tân Thiên Ngọc hỏi.
Túc Trung nói: “Đúng.”
Tân Thiên Ngọc lại hỏi: “Cậu ta là trai bách khoa à?”
Túc Trung nói: “Đúng.”
Tân Thiên Ngọc thở dài: “Sau này đừng hỏi cậu ta mấy chuyện này… Cậu ta cũng không dễ dàng.”
Túc Trung mặc lễ phục trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, lúc nãy đứng bên ngoài xe, như thủy tiên cao thẳng, nhưng bây giờ lại giống như thủy tiên héo rũ.
Tân Thiên Ngọc nhìn mặt đường, đột nhiên hỏi: “Sao anh lại muốn cầu hôn?”
Túc Trung ngây người, nói: “Không phải em nói trước khi kết hôn phải có cầu hôn sao?”
“Em… em có nói vậy sao?” Tân Thiên Ngọc chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt.
“Đúng vậy.” Túc Trung nói tiếp, “Có phải em cảm thấy cầu hôn rất quan trọng?”
“À… Đúng.” Tân Thiên Ngọc lúng ta lúng túng, “Nhưng chúng ta đã kết hôn, cầu hôn cũng không quan trọng như vậy nữa.”
Túc Trung lại lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Trong lòng em, chúng ta vẫn chưa kết hôn.”
“Túc Trung…” Tân Thiên Ngọc ngẩn người.
Túc Trung nói tiếp: “Đối với em, cuộc hôn nhân này chỉ là một lần ngoài ý muốn, là một sự cố.” Lúc nói như thế, trong lòng Túc Trung rất khó chịu, nhưng giọng điệu vẫn không chút cảm tình. Luôn là thế, anh rất khó thể hiện tình cảm thông qua giọng nói. Nhưng anh vẫn cố sức giải thích ý nghĩ của mình cho cậu: “Cuộc hôn nhân này vẫn chưa nhận được sự đồng ý của em, đúng không?”
“Túc Trung…” Tân Thiên Ngọc không biết nên trả lời thế nào.
Hình như đúng vậy, cậu không hiểu ra sao đã kết hôn, cũng vì công ty niêm yết mà đâm lao phải theo lao.
Đối với cậu, cuộc hôn nhân này đích thực là ngoài ý muốn, là sự cố.
Túc Trung nghiêm túc nói: “Anh hy vọng có thể nhận được sự đồng ý của em.”
Tâm trạng cậu phức tạp, trong miệng thì đắng: “Ngay cả quay lại em còn chưa đồng ý, sao có thể đồng ý kết hôn?”
Túc Trung nói: “Anh biết, em có quyền từ chối. Chỉ là anh cảm thấy mình cần bổ sung tất cả nghi lễ cho em.”
Tân Thiên Ngọc ngạc nhiên.
“Gật đầu, hay lắc đầu, quyền quyết định vẫn nằm trong tay em.” Túc Trung nói, “Anh chỉ tiếp tục ‘lì lợm’ mà thôi.”
Sự nghiêm túc trong mắt anh khiến cậu không thể lờ đi.
Từ khi gặp lại, Túc Trung đều gắng sức thể hiện sự quý trọng của anh đối với cậu.
Còn cậu thì hết sức lảng tránh, nhưng cũng không có cách nào thật sự kết thúc.
Ngay cả Tân Thiên Ngọc cũng cảm thấy mình bắt đầu không thể làm nổi nữa.
Tân Thiên Ngọc hơi khép mắt, không biết nên nói gì.
Qua một lúc lâu, cậu mới buồn bực nói: “Lần sau đừng tìm công ty tổ chức đám cưới.”
“Anh biết.” Túc Trung nghe lời gật đầu.
“Phải đặc biệt một chút.” Tân Thiên Ngọc rầu rĩ nói, “Mấy thứ như hoa hồng đỏ, hát hò, quá kỳ cục, hơn nữa cũng không phù hợp với tác phong của anh. Nếu những thứ này không phải do chính anh nghĩ ra, vậy thì có ý nghĩa gì?”
Túc Trung âm thầm ghi nhớ: “Anh hiểu rồi, differentiation…”
“Hả?” Trong chốc lát Tân Thiên Ngọc chưa lấy lại tinh thần.
“Differentiation, khác biệt hóa sản phẩm.” Túc Trung nói, “Để khiến khách hàng hài lòng, phải sản xuất sản phẩm đặc biệt. Mà thứ đặc biệt này, chính là khác biệt hóa sản phẩm…”
Tân Thiên Ngọc đau đầu: “À, đúng, may anh nhắc em, trở về còn phải viết luận văn.”
Cho dù làm CEO, cũng không thể lơ là bài vở.
Nửa học kỳ sau trên cơ bản không phải lên lớp, tất cả mọi người đều bận bịu viết luận văn tốt nghiệp.
Cho nên, sau khi nhận được đề tài báo cáo, Tân Thiên Ngọc cũng về nước, vừa đi làm vừa viết luận ăn.
Viết luận văn là một việc rất cực nhọc, công tác cũng là một việc rất cực nhọc. Tân Thiên Ngọc cũng không biết tại sao mình phải khổ như vậy.
Có lẽ, phải nếm trải khổ đau, mới là người trên người!
Vừa đi học vừa đi làm khiến ngày trôi qua rất phong phú.
Tân Thiên Ngọc cũng dần quen tháng ngày “sống chung” với Túc Trung. Bởi vì không ngủ cùng một phòng, cảm giác chỉ nhiều hơn một bạn cùng phòng, cảm giác thật sự kết hôn vẫn gần như bằng 0.
Túc Trung cũng không nhắc lại chuyện cầu hôn, giữa hai người duy trì sự hài hòa vi diệu.
Hôm nay, tập đoàn đột nhiên xảy ra biến cố.
Chủ nhiệm Trần đầu cơ trục lợi sách giả ở tập đoàn Ngọc Trác năm đó bị bắt.
Vốn dĩ, sau khi chuyện Hiệp hội AA trôi qua, Tân Mộ lại ra tay sa thải chủ nhiệm Trần, cũng bắt ông ta ký hợp đồng bảo mật, không được tiết lộ chuyện từng đầu cơ trục lợi sách lậu AA.
Nhưng sau khi chủ nhiệm Trần bị sa thải, ông ta không làm ăn chân chính, lại tiếp tục buôn bán sách lậu, mấy năm nay kiếm được không ít, kết quả bị bắt.
Dưới sự ép hỏi của cảnh sát, chủ nhiệm Trần cũng không đoái hoài tới chuyện ký hợp đồng bảo mật, tiết lộ chuyện bán sách lậu ở tập đoàn Ngọc Trác.
Cứ như thế, cả thế giới đều biết chuyện sách lậu trong kho hàng của Ngọc Trác khi trước là thật.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn, xôn xao dư luận.
Ngay cả Hiệp hội AA cũng nghe được tin này, vô cùng tức giận gọi điện tới chất vấn, cũng nói sẽ tính chuyện khởi tố tập đoàn Ngọc Trác.
Cũng không biết ai tiết lộ tiếng gió, tin tức “Hiệp hội AA định khởi kiện Ngọc Trác” lan truyền nhanh chóng, đả kích thật lớn tới giá cổ phiếu của tập đoàn Ngọc Trác.
Vì chuyện này, những quản lý cấp cao của Ngọc Trác vô cùng lo lắng.
Mọi người cùng họp, Tân Mộ cũng tỏ vẻ hết sức vô tội: “Đây là hành vi cá nhân của chủ nhiệm Trần, sao lại nói như thể tập đoàn chúng ta bán sách lậu? Lại nói tiếp, Ngọc Trác chúng ta cũng là phía bị hại! Chúng ta dùng vàng ròng bạc trắng mua giáo trình chính thống của Hiệp hội AA, tài sản công ty chúng ta bị chủ nhiệm Trần trộm đi đầu cơ trục lợi, chúng ta mới là phía bị lỗ nặng!”
“Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều không thấy thế.” Tân Tư Mục tỉnh táo phân tích, “Mọi người chỉ thấy ‘nhân viên Ngọc Trác đầu cơ trục lợi giáo trình’, cực đoan hơn thì chỉ thấy ‘Ngọc Trác đầu cơ trục lợi giáo trình’. Tình huống này rất bất lợi đối với chúng ta.”
Lúc này cậu Tân cũng không nhịn được lên tiếng: “Lại nói thì chuyện này là do ban đầu Tân Thiên Ngọc làm việc không đủ cẩn thận gây ra họa.”
Tân Thiên Ngọc biết kiểu gì cậu Tân cũng sẽ nói thế, cũng không bất ngờ, không hề có thành ý mà nói: “Lúc đầu quả thực cháu không đủ cẩn thận, nhưng bây giờ vẫn nên ngẫm lại cách giải quyết vấn đề thì hơn.”
Ông cụ ngước mắt lên: “Tiểu Ngọc có thể nhận trách nhiệm là được rồi.”
Tân Thiên Ngọc và Tân Mộ nghe ông cụ nói vậy, trong lòng đều lộp bộp một tiếng: Ý ngầm trong lời ông cụ là “Đây là nồi của Tân Thiên Ngọc, cậu phải gánh”.
(*) 背锅 Gánh nồi: chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Tân Thiên Ngọc chỉ nói: “Cháu cũng cần quay về trường chuẩn bị vài việc, đằng nào cũng bay tới Mỹ, cháu sẽ giải thích rõ với Hiệp hội AA.”
“Ừ.” Ông cụ gật đầu, “Ta tin cháu chắc chắn có thể giải quyết chuyện này, dù sao cháu cũng là CEO.”
Lời này đúng là nhói lòng, tựa như muốn nói, nếu như không giải quyết được, vậy đừng có làm CEO.
Tân Thiên Ngọc nhún nhường gật đầu, sau khi tan họp cùng Tân Mộ trở về phòng làm việc.
Tân Mộ lo âu hỏi: “Con có chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ không? Mẹ thấy ý ông cụ, là muốn ép con lập quân lệnh trạng*.”
(*) Quân lệnh trạng: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
“Đây là cấp độ đơn giản.” Tân Thiên Ngọc chớp mắt mấy cái, nói, “Thời điểm niêm yết thành công, ông cụ không chia cổ phần cho con, chỉ khen miệng hai cậu. Hiện tại giá cổ phiếu rơi xuống, ông cụ lập tức khai đao với con. Có thể thấy ông căn bản không hy vọng con ngồi vững cái ghế này. Cho dù hôm nay vấn đề AA được hóa giải, sau này chẳng lẽ không có vấn đề mới? Mỗi lần xảy ra vấn đề đều bắt con lập quân lệnh trạng, thành công thì cùng lắm con giữ được ghế CEO, không thành thì lập tức mất đầu. Cho dù con có mười cái đầu cũng không đủ cho ông cụ chém!”
Tân Mộ cũng thật sự bất mãn, nhưng đến cùng ông cụ vẫn là cha mình. Bà thở dài, nói: “Con là cháu ruột của ông. Người thừa kế cũng chỉ có con và Tân Tư Mục, hiện tại xem ra, con bé Tân Tư Mục không bằng con… Cha chèn ép con, có ý nghĩa gì?”
“Con cũng không biết.” Tân Thiên Ngọc nói, “Có lẽ ông cụ cũng chưa suy ngẫm cẩn thận, chỉ đang ‘bảo vệ chủ quyền’ theo bản năng giống đực.”
Tân Mộ tựa như cũng hiểu ra, bất đắc dĩ lắc đầu: “Aiii, đàn ông đúng là chó. Chó già càng thích sủa, mẹ hiểu rồi.”
Tân Thiên Ngọc không ngờ Tân Mộ so sánh đàn ông với chó, ngay cả cha ruột cũng không tha.
“Mẹ, nếu như con nói…” Tân Thiên Ngọc hơi dừng lại, dùng giọng trịnh trọng nói một giả thiết, “Nếu như con muốn thay đổi triều đại, mẹ thấy sao?”
Tân Mộ nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng qua vài giây, chỉ cười: “Mẹ con thế nào chẳng lẽ con không biết? So với Đại công chúa, ta đương nhiên càng thích hợp làm Hoàng thái hậu.”
Tân Thiên Ngọc cũng không níu giữ ông ta, quả thực biết Ngọc Trác không thể giữ được vị CFO này. Nếu không phải Túc Trung đứng ra cộng thêm dùng cổ phần mê hoặc, chỉ e người ta còn không cam lòng tới Ngọc Trác.
Nhưng, Tân Thiên Ngọc chỉ nói: “Một năm sau rút tiền… Không bằng thế này đi, cổ phần trên tay ông chuyển hết cho một người bạn của tôi nhé.”
CFO hỏi: “Người bạn đó có phải chính là cậu không?”
Tân Thiên Ngọc bật cười, không đáp thẳng, chỉ nói: “Ông ra giá đi!”
CFO suy ngẫm một hồi, rồi mới báo giá.
Tân Thiên Ngọc xem thử, nói: “Tôi về thương lượng với Túc Trung rồi sẽ cho ông một câu trả lời thuyết phục.”
Nói thật, mấy chuyện tài vụ quả thực Tân Thiên Ngọc không hiểu nhiều, muốn cùng Túc Trung thương lượng một phen.
Sau khi tan tầm, Tân Thiên Ngọc bèn rời khỏi cao ốc Ngọc Trác. Vừa ra cửa, cậu nhận được tin nhắn của Túc Trung, nói hôm nay muốn tới đón cậu tan làm.
Tân Thiên Ngọc thật tức giận: “Em lớn thế này rồi chẳng lẽ không biết tự về nhà? Còn cần anh đón?”
Túc Trung đáp: “Là anh không biết tự về nhà, cần em.”
Tân Thiên Ngọc thật sự không chịu nổi: Cũng không biết ai dạy khúc gỗ này cách nói chuyện.
Chờ cậu xuống dưới lầu công ty, đã thấy dưới quảng trường vốn trống trải, nay có một chiếc xe thể thao đỏ lửa dừng ở đó, vô cùng lóa mắt. Túc Trung mặc âu phục trắng như tuyết, đứng bên cạnh thân xe đỏ tươi, vô cùng hấp dẫn tầm mắt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở huênh hoang không tầm thường.
Tân Thiên Ngọc theo bản năng giật mình: Làm dáng như thế này, tất có đại chiêu!
Túc Trung nghiêm túc nhìn cậu, nói: “Tiểu Ngọc…”
“Anh chậm đã!” Tân Thiên Ngọc mau chóng chú ý thấy tay Túc Trung đặt vào cái nút trên cốp xe, tựa như muốn khởi động thiết bị gì đó. Bộ não Tân Thiên Ngọc mau chóng xoay chuyển, chỉ vào cốp xe: “Chẳng lẽ bên trong chứa 999 đóa hoa hồng đỏ rêu rao như màu chiếc xe thể thao này!”
Túc Trung giật mình sợ hãi: “Sao em biết!”
Tân Thiên Ngọc nhíu mày: “Bởi vì quá quê mùa.”
“…” Lỗ tai Túc Trung vốn dựng đứng như cún con tranh công lập tức tiu nghỉu, “Đúng, đúng…”
“Chẳng lẽ là toàn bộ hoa hồng đỏ, loại thô tục nhất, không hề có cảm giác tương xứng, chỉ hợp với mấy công tử không có mắt thẩm mỹ?”
Túc Trung cứng nhắc gật gật đầu.
Tân Thiên Ngọc quả thực hít thở không thông: Cá nhân cậu không có ý kiến đối với hoa hồng đỏ, nhưng tai họa phối hợp hoa hồng đỏ quả thực…
“Đi mau đi.” Tân Thiên Ngọc dùng giọng cầu xin nói, “Ngàn vạn lần đừng như vậy, rất xấu hổ.”
“Thật sao?” Túc Trung cũng bối rối, “Em rất ghét cách cầu hôn này?”
Tân Thiên Ngọc sợ tới mức lảo đảo: “Anh nói cách gì?”
“Cách cầu hôn.” Túc Trung đáp, “Hơn nữa dàn nhạc và nghi lễ cũng standby…”
“Dàn nhạc?” Tân Thiên Ngọc tức ngực, “Chẳng lẽ còn trình diễn <Hành khúc đám cưới>?”
(*) Hành khúc đám cưới (Wedding March) là bản nhạc thường được chơi tại lễ cưới khi người ta dẫn cô dâu vào nơi làm lễ cưới. Hành khúc đám cưới là một phần không thể thiếu trong các đám cưới tại nhà thờ.
“Không phải, bên tổ chức nói bài này lỗi thời.” Túc Trung nói, “Họ chuẩn bị trình diễn <Hôm nay em phải gả cho anh>.”
(*) Bài hát của Đào Triết và Thái Y Lâm.
“!!!… Còn không bằng <Hành khúc đám cưới>!” Tân Thiên Ngọc tê dại cả đầu.
Vừa nghĩ tới dưới cốp xe là 999 đóa hoa hồng kết hợp với xe thể thao đỏ au, sau đó mấy người nhảy ra từ đám đông bao vây mình đàn hát <Hôm nay em phải gả cho anh> — lại còn là dưới lầu công ty, giữa quảng trường!
Có thể sẽ có người cảm thấy như vậy rất lãng mạn, nhưng Tân Thiên Ngọc không thể chịu nổi việc này.
Hồi còn trẻ cậu từng nói: Ai mà định dùng ngọn nến hoa tươi gì đó bày tỏ với tôi trước công chúng, tôi trực tiếp dùng một cước Lý Tiểu Long đá bay.
Chân cậu cũng xấu hổ tới mức chuột rút rồi.
“Oh, no.” Cho tới bây giờ, Tân Thiên Ngọc chưa có giây phút nào khâm phục mình nhìn thấu mọi việc, lanh trí thông minh như thế, “Mau lên, đừng để họ đi ra!”
Túc Trung sao có thể không nghe lời vợ?
Anh lập tức báo cho Thomas, hủy bỏ toàn bộ hành động.
Thomas cảm thấy ngạc nhiên, lát sau hỏi: “Vậy giờ em có thể tan làm ạ?”
“Chưa được,” Túc Trung nói, “Cậu đi khiếu nại bên tổ chức đám cưới.”
“…”
Tân Thiên Ngọc ngồi vào xe thể thao màu đỏ, liếc nhìn nội thất, biết đây là cấu hình thấp, hơn nữa màu sắc này cũng không phải kiểu Túc Trung thường lái. Cho nên, Tân Thiên Ngọc dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Túc Trung: “Xe này là của bên công ty tổ chức đám cưới cho thuê à?”
Túc Trung gật đầu: “Họ nói cái này có thể cho em một lễ cầu hôn suốt đời khó quên.”
“…” Khóe miệng Tân Thiên Ngọc co rúm, “Quả thực khó quên.”
Vẻ mặt Túc Trung giống như đứa trẻ làm sai: “Có phải làm sai rồi không?”
Tân Thiên Ngọc luôn dễ dàng sinh ra trìu mến vô hạn đối với Túc Trung, nhất là khi đôi mắt bình thường lạnh lùng vô tình của anh tan băng, tràn ngập tủi thân.
“Không, đây không phải là lỗi của anh.” Tân Thiên Ngọc vỗ vai anh, “Anh không hiểu những thứ này, nhờ nhân sĩ chuyên nghiệp giúp đỡ, em cũng hiểu được. Nhưng bởi vì anh không hiểu, cho nên không thể biết được ưu điểm khuyết điểm, em cũng hiểu…”
Túc Trung ghi nợ một khoản cho Thomas: “Bên công ty tổ chức đám cưới gửi tới vài phương án cho anh so sánh, Thomas cũng nói cái này không tệ.”
“Thomas là trai thẳng à?” Tân Thiên Ngọc hỏi.
Túc Trung nói: “Đúng.”
Tân Thiên Ngọc lại hỏi: “Cậu ta là trai bách khoa à?”
Túc Trung nói: “Đúng.”
Tân Thiên Ngọc thở dài: “Sau này đừng hỏi cậu ta mấy chuyện này… Cậu ta cũng không dễ dàng.”
Túc Trung mặc lễ phục trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, lúc nãy đứng bên ngoài xe, như thủy tiên cao thẳng, nhưng bây giờ lại giống như thủy tiên héo rũ.
Tân Thiên Ngọc nhìn mặt đường, đột nhiên hỏi: “Sao anh lại muốn cầu hôn?”
Túc Trung ngây người, nói: “Không phải em nói trước khi kết hôn phải có cầu hôn sao?”
“Em… em có nói vậy sao?” Tân Thiên Ngọc chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt.
“Đúng vậy.” Túc Trung nói tiếp, “Có phải em cảm thấy cầu hôn rất quan trọng?”
“À… Đúng.” Tân Thiên Ngọc lúng ta lúng túng, “Nhưng chúng ta đã kết hôn, cầu hôn cũng không quan trọng như vậy nữa.”
Túc Trung lại lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Trong lòng em, chúng ta vẫn chưa kết hôn.”
“Túc Trung…” Tân Thiên Ngọc ngẩn người.
Túc Trung nói tiếp: “Đối với em, cuộc hôn nhân này chỉ là một lần ngoài ý muốn, là một sự cố.” Lúc nói như thế, trong lòng Túc Trung rất khó chịu, nhưng giọng điệu vẫn không chút cảm tình. Luôn là thế, anh rất khó thể hiện tình cảm thông qua giọng nói. Nhưng anh vẫn cố sức giải thích ý nghĩ của mình cho cậu: “Cuộc hôn nhân này vẫn chưa nhận được sự đồng ý của em, đúng không?”
“Túc Trung…” Tân Thiên Ngọc không biết nên trả lời thế nào.
Hình như đúng vậy, cậu không hiểu ra sao đã kết hôn, cũng vì công ty niêm yết mà đâm lao phải theo lao.
Đối với cậu, cuộc hôn nhân này đích thực là ngoài ý muốn, là sự cố.
Túc Trung nghiêm túc nói: “Anh hy vọng có thể nhận được sự đồng ý của em.”
Tâm trạng cậu phức tạp, trong miệng thì đắng: “Ngay cả quay lại em còn chưa đồng ý, sao có thể đồng ý kết hôn?”
Túc Trung nói: “Anh biết, em có quyền từ chối. Chỉ là anh cảm thấy mình cần bổ sung tất cả nghi lễ cho em.”
Tân Thiên Ngọc ngạc nhiên.
“Gật đầu, hay lắc đầu, quyền quyết định vẫn nằm trong tay em.” Túc Trung nói, “Anh chỉ tiếp tục ‘lì lợm’ mà thôi.”
Sự nghiêm túc trong mắt anh khiến cậu không thể lờ đi.
Từ khi gặp lại, Túc Trung đều gắng sức thể hiện sự quý trọng của anh đối với cậu.
Còn cậu thì hết sức lảng tránh, nhưng cũng không có cách nào thật sự kết thúc.
Ngay cả Tân Thiên Ngọc cũng cảm thấy mình bắt đầu không thể làm nổi nữa.
Tân Thiên Ngọc hơi khép mắt, không biết nên nói gì.
Qua một lúc lâu, cậu mới buồn bực nói: “Lần sau đừng tìm công ty tổ chức đám cưới.”
“Anh biết.” Túc Trung nghe lời gật đầu.
“Phải đặc biệt một chút.” Tân Thiên Ngọc rầu rĩ nói, “Mấy thứ như hoa hồng đỏ, hát hò, quá kỳ cục, hơn nữa cũng không phù hợp với tác phong của anh. Nếu những thứ này không phải do chính anh nghĩ ra, vậy thì có ý nghĩa gì?”
Túc Trung âm thầm ghi nhớ: “Anh hiểu rồi, differentiation…”
“Hả?” Trong chốc lát Tân Thiên Ngọc chưa lấy lại tinh thần.
“Differentiation, khác biệt hóa sản phẩm.” Túc Trung nói, “Để khiến khách hàng hài lòng, phải sản xuất sản phẩm đặc biệt. Mà thứ đặc biệt này, chính là khác biệt hóa sản phẩm…”
Tân Thiên Ngọc đau đầu: “À, đúng, may anh nhắc em, trở về còn phải viết luận văn.”
Cho dù làm CEO, cũng không thể lơ là bài vở.
Nửa học kỳ sau trên cơ bản không phải lên lớp, tất cả mọi người đều bận bịu viết luận văn tốt nghiệp.
Cho nên, sau khi nhận được đề tài báo cáo, Tân Thiên Ngọc cũng về nước, vừa đi làm vừa viết luận ăn.
Viết luận văn là một việc rất cực nhọc, công tác cũng là một việc rất cực nhọc. Tân Thiên Ngọc cũng không biết tại sao mình phải khổ như vậy.
Có lẽ, phải nếm trải khổ đau, mới là người trên người!
Vừa đi học vừa đi làm khiến ngày trôi qua rất phong phú.
Tân Thiên Ngọc cũng dần quen tháng ngày “sống chung” với Túc Trung. Bởi vì không ngủ cùng một phòng, cảm giác chỉ nhiều hơn một bạn cùng phòng, cảm giác thật sự kết hôn vẫn gần như bằng 0.
Túc Trung cũng không nhắc lại chuyện cầu hôn, giữa hai người duy trì sự hài hòa vi diệu.
Hôm nay, tập đoàn đột nhiên xảy ra biến cố.
Chủ nhiệm Trần đầu cơ trục lợi sách giả ở tập đoàn Ngọc Trác năm đó bị bắt.
Vốn dĩ, sau khi chuyện Hiệp hội AA trôi qua, Tân Mộ lại ra tay sa thải chủ nhiệm Trần, cũng bắt ông ta ký hợp đồng bảo mật, không được tiết lộ chuyện từng đầu cơ trục lợi sách lậu AA.
Nhưng sau khi chủ nhiệm Trần bị sa thải, ông ta không làm ăn chân chính, lại tiếp tục buôn bán sách lậu, mấy năm nay kiếm được không ít, kết quả bị bắt.
Dưới sự ép hỏi của cảnh sát, chủ nhiệm Trần cũng không đoái hoài tới chuyện ký hợp đồng bảo mật, tiết lộ chuyện bán sách lậu ở tập đoàn Ngọc Trác.
Cứ như thế, cả thế giới đều biết chuyện sách lậu trong kho hàng của Ngọc Trác khi trước là thật.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn, xôn xao dư luận.
Ngay cả Hiệp hội AA cũng nghe được tin này, vô cùng tức giận gọi điện tới chất vấn, cũng nói sẽ tính chuyện khởi tố tập đoàn Ngọc Trác.
Cũng không biết ai tiết lộ tiếng gió, tin tức “Hiệp hội AA định khởi kiện Ngọc Trác” lan truyền nhanh chóng, đả kích thật lớn tới giá cổ phiếu của tập đoàn Ngọc Trác.
Vì chuyện này, những quản lý cấp cao của Ngọc Trác vô cùng lo lắng.
Mọi người cùng họp, Tân Mộ cũng tỏ vẻ hết sức vô tội: “Đây là hành vi cá nhân của chủ nhiệm Trần, sao lại nói như thể tập đoàn chúng ta bán sách lậu? Lại nói tiếp, Ngọc Trác chúng ta cũng là phía bị hại! Chúng ta dùng vàng ròng bạc trắng mua giáo trình chính thống của Hiệp hội AA, tài sản công ty chúng ta bị chủ nhiệm Trần trộm đi đầu cơ trục lợi, chúng ta mới là phía bị lỗ nặng!”
“Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều không thấy thế.” Tân Tư Mục tỉnh táo phân tích, “Mọi người chỉ thấy ‘nhân viên Ngọc Trác đầu cơ trục lợi giáo trình’, cực đoan hơn thì chỉ thấy ‘Ngọc Trác đầu cơ trục lợi giáo trình’. Tình huống này rất bất lợi đối với chúng ta.”
Lúc này cậu Tân cũng không nhịn được lên tiếng: “Lại nói thì chuyện này là do ban đầu Tân Thiên Ngọc làm việc không đủ cẩn thận gây ra họa.”
Tân Thiên Ngọc biết kiểu gì cậu Tân cũng sẽ nói thế, cũng không bất ngờ, không hề có thành ý mà nói: “Lúc đầu quả thực cháu không đủ cẩn thận, nhưng bây giờ vẫn nên ngẫm lại cách giải quyết vấn đề thì hơn.”
Ông cụ ngước mắt lên: “Tiểu Ngọc có thể nhận trách nhiệm là được rồi.”
Tân Thiên Ngọc và Tân Mộ nghe ông cụ nói vậy, trong lòng đều lộp bộp một tiếng: Ý ngầm trong lời ông cụ là “Đây là nồi của Tân Thiên Ngọc, cậu phải gánh”.
(*) 背锅 Gánh nồi: chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Tân Thiên Ngọc chỉ nói: “Cháu cũng cần quay về trường chuẩn bị vài việc, đằng nào cũng bay tới Mỹ, cháu sẽ giải thích rõ với Hiệp hội AA.”
“Ừ.” Ông cụ gật đầu, “Ta tin cháu chắc chắn có thể giải quyết chuyện này, dù sao cháu cũng là CEO.”
Lời này đúng là nhói lòng, tựa như muốn nói, nếu như không giải quyết được, vậy đừng có làm CEO.
Tân Thiên Ngọc nhún nhường gật đầu, sau khi tan họp cùng Tân Mộ trở về phòng làm việc.
Tân Mộ lo âu hỏi: “Con có chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ không? Mẹ thấy ý ông cụ, là muốn ép con lập quân lệnh trạng*.”
(*) Quân lệnh trạng: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
“Đây là cấp độ đơn giản.” Tân Thiên Ngọc chớp mắt mấy cái, nói, “Thời điểm niêm yết thành công, ông cụ không chia cổ phần cho con, chỉ khen miệng hai cậu. Hiện tại giá cổ phiếu rơi xuống, ông cụ lập tức khai đao với con. Có thể thấy ông căn bản không hy vọng con ngồi vững cái ghế này. Cho dù hôm nay vấn đề AA được hóa giải, sau này chẳng lẽ không có vấn đề mới? Mỗi lần xảy ra vấn đề đều bắt con lập quân lệnh trạng, thành công thì cùng lắm con giữ được ghế CEO, không thành thì lập tức mất đầu. Cho dù con có mười cái đầu cũng không đủ cho ông cụ chém!”
Tân Mộ cũng thật sự bất mãn, nhưng đến cùng ông cụ vẫn là cha mình. Bà thở dài, nói: “Con là cháu ruột của ông. Người thừa kế cũng chỉ có con và Tân Tư Mục, hiện tại xem ra, con bé Tân Tư Mục không bằng con… Cha chèn ép con, có ý nghĩa gì?”
“Con cũng không biết.” Tân Thiên Ngọc nói, “Có lẽ ông cụ cũng chưa suy ngẫm cẩn thận, chỉ đang ‘bảo vệ chủ quyền’ theo bản năng giống đực.”
Tân Mộ tựa như cũng hiểu ra, bất đắc dĩ lắc đầu: “Aiii, đàn ông đúng là chó. Chó già càng thích sủa, mẹ hiểu rồi.”
Tân Thiên Ngọc không ngờ Tân Mộ so sánh đàn ông với chó, ngay cả cha ruột cũng không tha.
“Mẹ, nếu như con nói…” Tân Thiên Ngọc hơi dừng lại, dùng giọng trịnh trọng nói một giả thiết, “Nếu như con muốn thay đổi triều đại, mẹ thấy sao?”
Tân Mộ nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng qua vài giây, chỉ cười: “Mẹ con thế nào chẳng lẽ con không biết? So với Đại công chúa, ta đương nhiên càng thích hợp làm Hoàng thái hậu.”
Bình luận truyện