Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 16: Sự ngộ nhận đau lòng
“ Đừng để chúng ta đánh mất cả cơ hội là những người bạn….”
_ Tôi không về nhà đâu!
_ Sao lại không về nhà?- Huy ngạc nhiên
_ Nhìn tôi thế này vú Hà sẽ khóc mất, với lại lúc này có ba ở nhà nữa!
_ Bạn thôi nghĩ đến người khác được không! Nghĩ đến bản thân mình đi!- Huy bực mình
_ Tôi biết! Tôi đến nhà Linh! Ba mẹ nó cũng đi công tác rồi!
_ Nhưng….
_ Nghe tôi đi mà!- Đan dịu giọng
Huy không biết làm gì với cô bé cứng đầu này nữa rồi!
…..
Linh ngạc nhiên nhìn hai vị khách đứng trước nhà mình.
_ Ơ? Sao lại tới nhà tao giờ này!- Linh nhìn Đan
_ Tao ở lại tối nay nhé!- Đan chỉ nói thế rồi bước hẳn vào trong sau khi gật đầu chào Huy
_ Chuyện gì xảy ra thế?- Linh ngơ ngác nhìn theo bóng con bạn thân rồi quay sang Huy
_ An ủi Đan giúp tôi được chứ?
_ Nhưng chuyện gì đã xảy ra?- Linh hối thúc
_ Chuyện là…..- Huy kể cho Linh nghe tất cả. Ban đầu cô bé còn ngỡ ngàng nhưng sau đó thì vẻ giận dữ, phẫn nộ thấy rõ
_ Sao lại làm thế với Đan!- Linh hét lên
_ Tôi cũng không ngờ chuyện lại như thế! Vì thế an ủi cô ấy giúp tôi!
_ Bạn không nói tôi cũng làm! Nói với cô ta là đừng để tôi gặp cô ta! Không tôi sẽ không để yên đâu!
_ Bôi cái này cho Đan!- Huy đưa cho Linh một tuýp thuốc
Linh vội quay vào trong….
Nhìn Đan ngồi bó gối trên giường, thẫn thờ mà Linh muốn nổi điên thật sự. Dáng vẻ tổn thương ấy khiến Linh không biết nói gì hơn, chỉ ngồi xuống và ôm con bạn thật chặt.
_ Mày ngủ đi!- Linh vuốt tóc Đan
Tại bờ sông…
_ Tại sao cô lại làm thế?- Huy siết chặt bàn tay
_ Là do cậu cả thôi!
_ Nói!
_ Tại sao cậu lại dây dưa với con nhỏ đó!
_ Cô lấy quyền gì để biết điều đó!
_ Cậu là của tôi!- Nhã Phương thét lên
_ Của cô?- Huy nhếch mép
_ Cậu là của tôi! Cậu phải nhớ điều đó! Từ bé đến giờ cậu đã là chú rể của tôi!- Nhã Phương cao giọng
_ Cô vẫn tin vào trò chơi cô dâu, chú rể của hơn 10 năm về trước ư?
_ Đó là lời hứa, không phải trò chơi!
_ Tự cô suy diễn thôi! Nghe đây! Tôi là của tôi, không phải của ai khác, tôi yêu ai là quyền của tôi! Đừng ngu ngốc như thế! Nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu!
_ Cậu không thể giết tôi!
_ Cô tự tin nhỉ?
_ Cậu đã ở bên tôi 18 năm, cậu không thể làm thế!
_ Cũng chính vì thế mà tôi đã bỏ qua cho cô hai lần! Nhưng nếu còn chuyện gì xảy ra với Đan nữa, tôi sẽ không để cô yên! Cô biết tôi nói là làm chứ?
_ Cậu biết…?- Giọng Nhã Phương run run
_ Tất nhiên, tôi biết tất cả!
Huy bước đi…
Nhã Phương đứng lại, nước mắt tí tách rơi….
_ Cậu không thể là của ai khác! Vẫn chưa kết thúc đâu!
Nhà Linh…
_ Uống sữa đi nè!
_ Uhm, cảm ơn mày! Mày gọi điện cho vú Hà giúp tao chưa?
_ Rồi! Mà này, sao mày lại để cô ta làm thế! Mặc dù lớn hơn 1 tuổi đấy nhưng chẳng có quyền gì cả!
_ Lúc đó tao không biết gì cả! Mà cô ta là ai chứ?
_ Tao cũng không rõ lắm! Nghe đâu là bạn thanh mai trúc mã từ thưở bé của Gia Huy, nhưng chỉ mình cô ta đơn phương thôi. Bởi hồi giờ Huy nổi tiếng không dính dáng tới con gái mà. Cậu ta hờ hững lắm, không biết bao người phát điên vì cái vẻ đó. Cô ta cũng là cô chiêu đấy!
_ Thế à?
_ Mày hiền quá!- Linh thở dài- Hình như cô ta không biết mày là ai thì phải?
_ Là sao?
_ Nếu biết mày là tiểu thư của NW thì chắc gì cô ta dám động tới!
_ Cũng có khác gì đâu! Thôi tao mệt rồi! Mày ngủ cùng tao chớ?
_ Nếu mày muốn!
_ Tôi không về nhà đâu!
_ Sao lại không về nhà?- Huy ngạc nhiên
_ Nhìn tôi thế này vú Hà sẽ khóc mất, với lại lúc này có ba ở nhà nữa!
_ Bạn thôi nghĩ đến người khác được không! Nghĩ đến bản thân mình đi!- Huy bực mình
_ Tôi biết! Tôi đến nhà Linh! Ba mẹ nó cũng đi công tác rồi!
_ Nhưng….
_ Nghe tôi đi mà!- Đan dịu giọng
Huy không biết làm gì với cô bé cứng đầu này nữa rồi!
…..
Linh ngạc nhiên nhìn hai vị khách đứng trước nhà mình.
_ Ơ? Sao lại tới nhà tao giờ này!- Linh nhìn Đan
_ Tao ở lại tối nay nhé!- Đan chỉ nói thế rồi bước hẳn vào trong sau khi gật đầu chào Huy
_ Chuyện gì xảy ra thế?- Linh ngơ ngác nhìn theo bóng con bạn thân rồi quay sang Huy
_ An ủi Đan giúp tôi được chứ?
_ Nhưng chuyện gì đã xảy ra?- Linh hối thúc
_ Chuyện là…..- Huy kể cho Linh nghe tất cả. Ban đầu cô bé còn ngỡ ngàng nhưng sau đó thì vẻ giận dữ, phẫn nộ thấy rõ
_ Sao lại làm thế với Đan!- Linh hét lên
_ Tôi cũng không ngờ chuyện lại như thế! Vì thế an ủi cô ấy giúp tôi!
_ Bạn không nói tôi cũng làm! Nói với cô ta là đừng để tôi gặp cô ta! Không tôi sẽ không để yên đâu!
_ Bôi cái này cho Đan!- Huy đưa cho Linh một tuýp thuốc
Linh vội quay vào trong….
Nhìn Đan ngồi bó gối trên giường, thẫn thờ mà Linh muốn nổi điên thật sự. Dáng vẻ tổn thương ấy khiến Linh không biết nói gì hơn, chỉ ngồi xuống và ôm con bạn thật chặt.
_ Mày ngủ đi!- Linh vuốt tóc Đan
Tại bờ sông…
_ Tại sao cô lại làm thế?- Huy siết chặt bàn tay
_ Là do cậu cả thôi!
_ Nói!
_ Tại sao cậu lại dây dưa với con nhỏ đó!
_ Cô lấy quyền gì để biết điều đó!
_ Cậu là của tôi!- Nhã Phương thét lên
_ Của cô?- Huy nhếch mép
_ Cậu là của tôi! Cậu phải nhớ điều đó! Từ bé đến giờ cậu đã là chú rể của tôi!- Nhã Phương cao giọng
_ Cô vẫn tin vào trò chơi cô dâu, chú rể của hơn 10 năm về trước ư?
_ Đó là lời hứa, không phải trò chơi!
_ Tự cô suy diễn thôi! Nghe đây! Tôi là của tôi, không phải của ai khác, tôi yêu ai là quyền của tôi! Đừng ngu ngốc như thế! Nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu!
_ Cậu không thể giết tôi!
_ Cô tự tin nhỉ?
_ Cậu đã ở bên tôi 18 năm, cậu không thể làm thế!
_ Cũng chính vì thế mà tôi đã bỏ qua cho cô hai lần! Nhưng nếu còn chuyện gì xảy ra với Đan nữa, tôi sẽ không để cô yên! Cô biết tôi nói là làm chứ?
_ Cậu biết…?- Giọng Nhã Phương run run
_ Tất nhiên, tôi biết tất cả!
Huy bước đi…
Nhã Phương đứng lại, nước mắt tí tách rơi….
_ Cậu không thể là của ai khác! Vẫn chưa kết thúc đâu!
Nhà Linh…
_ Uống sữa đi nè!
_ Uhm, cảm ơn mày! Mày gọi điện cho vú Hà giúp tao chưa?
_ Rồi! Mà này, sao mày lại để cô ta làm thế! Mặc dù lớn hơn 1 tuổi đấy nhưng chẳng có quyền gì cả!
_ Lúc đó tao không biết gì cả! Mà cô ta là ai chứ?
_ Tao cũng không rõ lắm! Nghe đâu là bạn thanh mai trúc mã từ thưở bé của Gia Huy, nhưng chỉ mình cô ta đơn phương thôi. Bởi hồi giờ Huy nổi tiếng không dính dáng tới con gái mà. Cậu ta hờ hững lắm, không biết bao người phát điên vì cái vẻ đó. Cô ta cũng là cô chiêu đấy!
_ Thế à?
_ Mày hiền quá!- Linh thở dài- Hình như cô ta không biết mày là ai thì phải?
_ Là sao?
_ Nếu biết mày là tiểu thư của NW thì chắc gì cô ta dám động tới!
_ Cũng có khác gì đâu! Thôi tao mệt rồi! Mày ngủ cùng tao chớ?
_ Nếu mày muốn!
Bình luận truyện