Nước Mắt Em Rơi Vì Ai
Chương 6: Không phải là sự thật!
Chap 6:
- Tiểu thư cứ giỡn hoài! Tối nay, tiểu thư có muốn ở lại ăn tối hay không?- bác ấy hỏi lại, còn tôi thì lắc đầu nói:
-Không! Cháu sẽ về! Hôm nay cháu đến đây, mục đích chỉ là nói chuyện với ông ấy về một vài vấn đề.
- Vậy hả? Ta cứ tưởng......- khi nghe câu trả lời đó, bác ấy nói với tôi với vẻ buồn rầu lộ hẳn. Thấy vẻ mặt đó, tôi không khỏi tò mò hỏi lại:
-Bác tưởng gì?
-À không có gì!- bác ấy trả lời lại có chút né tránh
-Có gì bác cứ nói! Đừng làm cháu phải tò mò như thế. Tò mò có thể giết chết con người ta đó! Bác à?- tôi dồn bác ấy vào đường cùng . Không thôi, tôi dự đoán tối nay không tài nào có thể ngủ yên giấc được
-Lão cứ tưởng tiểu thư đã làm lành với lão gia rồi chứ!
- Chuyện đó còn lâu mới xảy ra!- nghe thấy điều đó, tôi tuyên bố một câu hùng hồn
-Nhưng tiểu thư biết không? Ngày ngày, ngài ấy đều nhớ đến và lo lắng cho người. Lúc mà tiểu thư bỏ nhà ra đi, ngài ấy đã không ăn không ngủ suốt ba ngày liền. Là một người đàn ông không dễ gì khóc nhưng vì ngài quá đau lòng đến nỗi nước mắt cũng phải tuôn rơi dù.... chỉ là một giọt thôi nhưng cũng đủ để làm ta phải suy nghĩ về nó. Hơn nữa,......
- Hơn nữa gì?- dù không tin lắm nhưng tôi vẫn muốn nghe bác ấy kể tiếp
- Hơn nữa, tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ hoàn toàn không phải là lỗi của lão gia.
-Ý bác là sao?
- Có phải, tiểu thư trách ngài ấy vì đã không cho người gặp mẹ mình lần cuối không? Nhưng..... tiểu thư lầm rồi! Phu nhân vốn dĩ không hề chết!- câu nói này như sét đánh ngang tai, tôi bất ngờ hỏi lại, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi lã chã
- Hả? Cái gì?
-Phải, đó là một sự thật không thể chối cãi được. Bà ấy vốn dĩ đã rời bỏ tiểu thư và lão gia để chạy theo danh vọng trong lúc tập đoàn Lê Hoàng đang trên đà phá sản. Có thể nói, lão gia đã rất đau lòng. Nhưng vì nghĩ cho cảm xúc và tương lai của tiểu thư, ngài không thể làm gì hơn ngoài việc dựng nên một vở kịch về một cái chết thương tâm do căn bệnh nan y không thể nào cứu chữa và lao đầu vào làm việc ngày đêm để gầy dựng nên một tập đoàn Lê Hoàng hùng mạnh như ngày nay. Thay vì để tiểu thư không hận mẹ mình thì ngài lại để tiểu thư hận chính mình. Đó cũng là một cách tự phạt bản thân mình vì ngài không muốn phá bỏ hình tượng người mẹ đẹp đẽ trong lòng tiểu thư để người có thể luôn luôn tự hào về nó
-Nên ông ấy đã không cho tôi vào gặp bà!
-Phải! Để tránh cho vở kịch bị bại lộ nên ngài đã làm thế!- nghe câu nói đó của bác ấy, tôi có cảm tưởng như trái đất đã ngừng quay, oxi cũng đã không còn nữa. Tôi hét lên:
-Tôi không tin! Tôi không tin đâu! Tất cả......chỉ là dối trá!- tôi vụt chạy ra rồi rời khỏi nhà chính
*********
Lang thang trên con hẻm nhỏ, tôi thẫn thờ như người vô hồn. Cảm giác đau nhói dâng trào trong trái tim, nhủ thầm với lòng mình rằng:" Là giả dối! Tất cả là giả dối, mẹ mình tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu! Mẹ! Con rất yêu mẹ. Mẹ là người hiền từ và phúc hậu. Mẹ luôn ân cần dỗ dành con. Mẹ! Con cần phải tin mẹ, đúng không? Mọi chuyện không phải như vậy đâu có đúng không? Mẹ ơi! Mẹ trả lời đi! Mẹ hãy trả lời cho con biết đi! Hức..... hức......."
-Cô không sao chứ?- từ đằng sau một người đàn ông đột nhiên xuất hiện. Tôi quay lại ôm chầm lấy anh ta mà khóc nức nở.
-Anh nói cho tôi biết đi! Có phải là như vậy không? Hả? Phải không? Đó không phải là sự thật! Không phải là sự thật, có đúng như vậy không?- tôi vừa la lên vừa đấm vào ngực anh ta nhưng trái lại, anh ta mặc kệ tôi la, tôi hét, tôi đánh cỡ nào đi chăng nữa, anh chỉ im lặng và xoa nhẹ đầu tôi như một cách an ủi. Nhưng chỉ có bấy nhiêu đấy thôi cũng đủ làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.
*********
Nhấc đôi mi nặng trĩu để tỉnh giấc, trước mắt tôi là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, xung quanh chỉ toàn là cửa kính và cửa kính có thể nhìn xuyên thấu khung cảnh bên ngoài là bãi cỏ xanh xanh, những chiếc màn cửa đang bay phấp phới trong gió, ánh nắng dịu dàng xuyên thấu qua làn da. Bị cuốn hút bởi vẻ đẹp trong lành, tôi mở cửa ra và đi dạo xung quanh:" Khung cảnh này thật hồn nhiên mà hữu tình. Không khí ở đây thật dễ chịu làm sao!"
- Tiểu thư cứ giỡn hoài! Tối nay, tiểu thư có muốn ở lại ăn tối hay không?- bác ấy hỏi lại, còn tôi thì lắc đầu nói:
-Không! Cháu sẽ về! Hôm nay cháu đến đây, mục đích chỉ là nói chuyện với ông ấy về một vài vấn đề.
- Vậy hả? Ta cứ tưởng......- khi nghe câu trả lời đó, bác ấy nói với tôi với vẻ buồn rầu lộ hẳn. Thấy vẻ mặt đó, tôi không khỏi tò mò hỏi lại:
-Bác tưởng gì?
-À không có gì!- bác ấy trả lời lại có chút né tránh
-Có gì bác cứ nói! Đừng làm cháu phải tò mò như thế. Tò mò có thể giết chết con người ta đó! Bác à?- tôi dồn bác ấy vào đường cùng . Không thôi, tôi dự đoán tối nay không tài nào có thể ngủ yên giấc được
-Lão cứ tưởng tiểu thư đã làm lành với lão gia rồi chứ!
- Chuyện đó còn lâu mới xảy ra!- nghe thấy điều đó, tôi tuyên bố một câu hùng hồn
-Nhưng tiểu thư biết không? Ngày ngày, ngài ấy đều nhớ đến và lo lắng cho người. Lúc mà tiểu thư bỏ nhà ra đi, ngài ấy đã không ăn không ngủ suốt ba ngày liền. Là một người đàn ông không dễ gì khóc nhưng vì ngài quá đau lòng đến nỗi nước mắt cũng phải tuôn rơi dù.... chỉ là một giọt thôi nhưng cũng đủ để làm ta phải suy nghĩ về nó. Hơn nữa,......
- Hơn nữa gì?- dù không tin lắm nhưng tôi vẫn muốn nghe bác ấy kể tiếp
- Hơn nữa, tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ hoàn toàn không phải là lỗi của lão gia.
-Ý bác là sao?
- Có phải, tiểu thư trách ngài ấy vì đã không cho người gặp mẹ mình lần cuối không? Nhưng..... tiểu thư lầm rồi! Phu nhân vốn dĩ không hề chết!- câu nói này như sét đánh ngang tai, tôi bất ngờ hỏi lại, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi lã chã
- Hả? Cái gì?
-Phải, đó là một sự thật không thể chối cãi được. Bà ấy vốn dĩ đã rời bỏ tiểu thư và lão gia để chạy theo danh vọng trong lúc tập đoàn Lê Hoàng đang trên đà phá sản. Có thể nói, lão gia đã rất đau lòng. Nhưng vì nghĩ cho cảm xúc và tương lai của tiểu thư, ngài không thể làm gì hơn ngoài việc dựng nên một vở kịch về một cái chết thương tâm do căn bệnh nan y không thể nào cứu chữa và lao đầu vào làm việc ngày đêm để gầy dựng nên một tập đoàn Lê Hoàng hùng mạnh như ngày nay. Thay vì để tiểu thư không hận mẹ mình thì ngài lại để tiểu thư hận chính mình. Đó cũng là một cách tự phạt bản thân mình vì ngài không muốn phá bỏ hình tượng người mẹ đẹp đẽ trong lòng tiểu thư để người có thể luôn luôn tự hào về nó
-Nên ông ấy đã không cho tôi vào gặp bà!
-Phải! Để tránh cho vở kịch bị bại lộ nên ngài đã làm thế!- nghe câu nói đó của bác ấy, tôi có cảm tưởng như trái đất đã ngừng quay, oxi cũng đã không còn nữa. Tôi hét lên:
-Tôi không tin! Tôi không tin đâu! Tất cả......chỉ là dối trá!- tôi vụt chạy ra rồi rời khỏi nhà chính
*********
Lang thang trên con hẻm nhỏ, tôi thẫn thờ như người vô hồn. Cảm giác đau nhói dâng trào trong trái tim, nhủ thầm với lòng mình rằng:" Là giả dối! Tất cả là giả dối, mẹ mình tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu! Mẹ! Con rất yêu mẹ. Mẹ là người hiền từ và phúc hậu. Mẹ luôn ân cần dỗ dành con. Mẹ! Con cần phải tin mẹ, đúng không? Mọi chuyện không phải như vậy đâu có đúng không? Mẹ ơi! Mẹ trả lời đi! Mẹ hãy trả lời cho con biết đi! Hức..... hức......."
-Cô không sao chứ?- từ đằng sau một người đàn ông đột nhiên xuất hiện. Tôi quay lại ôm chầm lấy anh ta mà khóc nức nở.
-Anh nói cho tôi biết đi! Có phải là như vậy không? Hả? Phải không? Đó không phải là sự thật! Không phải là sự thật, có đúng như vậy không?- tôi vừa la lên vừa đấm vào ngực anh ta nhưng trái lại, anh ta mặc kệ tôi la, tôi hét, tôi đánh cỡ nào đi chăng nữa, anh chỉ im lặng và xoa nhẹ đầu tôi như một cách an ủi. Nhưng chỉ có bấy nhiêu đấy thôi cũng đủ làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.
*********
Nhấc đôi mi nặng trĩu để tỉnh giấc, trước mắt tôi là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, xung quanh chỉ toàn là cửa kính và cửa kính có thể nhìn xuyên thấu khung cảnh bên ngoài là bãi cỏ xanh xanh, những chiếc màn cửa đang bay phấp phới trong gió, ánh nắng dịu dàng xuyên thấu qua làn da. Bị cuốn hút bởi vẻ đẹp trong lành, tôi mở cửa ra và đi dạo xung quanh:" Khung cảnh này thật hồn nhiên mà hữu tình. Không khí ở đây thật dễ chịu làm sao!"
Bình luận truyện