Nước Mắt Em Rơi Vì Ai
Chương 9: Trời ơi là trời!
Chap 9:
Quay lại một chút về chuyện lúc nãy...........
Nhạc tắt, xe dừng lại phía bên lề đường. Hướng mắt ra cửa sổ
-Trời hôm nay sao đẹp dữ vậy ta!- lúc đó tôi buông một câu để đánh trống lãng.
- Ưm!-Bất chợt, anh ta dùng lực tay thật mạnh xoay đầu tôi lại. Lúc này, tôi cảm thấy có gì đó âm ấm, ướt ướt trên môi mình. Cảm nhận vị mằn mặn của nước mắt, mà trong cái mặn đó hình như còn có một vị khác nữa. Vị đó như thế nào ta, đúng rồi......ngọt. Nó ngọt kiểu thanh tao, nhẹ nhàng tạo cho ta cảm giác thích thú, tưởng chừng như không bao giờ là nếm đủ. Lâu rồi tôi chưa nếm trải mùi vị này. Tim tôi vì bất ngờ mà hẫng đi một nhịp rồi vội đập nhanh trong tức khắc. Tôi tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Ý thức được hành động quái gở này, tôi vội đẩy người đàn ông này ra, tay nhanh chóng tìm tay cầm để mở cửa rồi chạy vụt ra. Không hiểu sao, nước mắt tôi lại rơi. Rốt cuộc, tôi khóc vì điều gì? Cảm giác sợ hãi đang bao trùm lấy tôi, tim tôi đau lắm, nhói lắm. Tại sao tôi lại sợ, tim tôi lại đau đến như thế này? Đâu có gì phải sợ, đâu có gì phải đau. Chỉ là một nụ hôn thôi mà, đâu có gì to tát lắm đâu. Lẽ nào......... cảm giác này là do.........
*********
Sau khi rời khỏi xe, anh vẫn chầm chậm đi theo cô không rời:" Tại sao mình lại hành động như vậy? Dù rằng mình thích cô ấy nhưng cũng không thể làm thế được. Chết tiệt! Làm như vậy chẳng khác nào làm cô ấy sợ mình hơn thôi. Thiên ơi là Thiên! Nửa đời anh minh, ngu ngốc trong giây lát." Mặc dù bên ngoài, anh vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Ngay cả cơ mặt cũng không vận động nhưng trong thân tâm anh đang diễn ra cuộc đấu tranh gay gắt giữa thiên thần và ác quỉ.
Thiên thần nói:- Đúng rồi đó! Cậu nên xin lỗi cô ấy đi. Nếu không, cô ấy giận thì khổ.
Ác quỉ cãi lại: -Việc gì phải xin lỗi. Đâu phải chỉ riêng lỗi của cậu đâu, dù sao cô ta cũng hưởng ứng rồi còn gì.
Thiên thần nói:- Chẹp! Chẹp! Ác quỉ vẫn hoàn ác quỉ.
Ác quỉ nhân cơ hội tự sướng:- Chớ sao! Hãy là chính mình đi, câu châm ngôn này đang thịnh hành ngày nay đó. Dù sao, ta vẫn thích là ta hơn.
Thiên thần:- Botay.com! Dù sao, việc đó cũng do cậu( chỉ anh) quyết định và do chính lương tâm cậu trỗi dậy thôi.- nói xong, thiên thần "phụt" biến mất. Giờ chỉ còn lại một tên ác quỉ ở lại:
-Nghe lời ta đi! Làm đàn ông mắc gì phải đi xin lỗi, lòng tự tôn đâu còn nữa.- "phụt" bay đi luôn
Anh vẫn cứ bước đi mặc cho đang trầm mặc trong suy nghĩ. Thấy cô ngồi bó gối trên một chiếc ghế đá ven đường, anh không dám tiến lại gần. Nhưng cuối cùng, anh vẫn làm theo những gì trái tim mình mách bảo. Bước đến ngồi cạnh cô, thấy cô nhích ra một chút:" Chẳng lẽ nào, điều tôi lo lắng lại xảy ra. Em sợ tôi sao đến như vậy sao?" Nghĩ vậy, anh tự cười khổ chính bản thân mình trong vô thức
-Xin lỗi!- câu nói này là do chính miệng anh phát ra còn cô, sau khi nghe câu nói đó tự nhiên cảm thấy ấm lòng hẳn lên:" Anh xin lỗi? Xin lỗi vì điều gì cơ? Đó chỉ là nhất thời thôi mà!"
-................- cô im lặng không nói, mặc dù trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng sao, không nói nỗi nên lời. Những lời muốn thốt ra lại nghẹn ắng nơi cổ họng, chỉ có tiếng khóc thin thít phát ra
Anh không thấy cô nói tiếng nào, cảm giác bất lực xâm nhập vào trong cơ thể anh:" Tại sao chứ? Đừng im lặng như vậy chứ? Em có đánh anh, mắng anh thế nào cũng được. Miễn đừng thờ ơ với anh như vậy! Khó chịu lắm, em biết không? Kể từ lần trước, khi em ôm anh mà khóc. Anh đã nhận ra rằng, mình đã yêu em từ lúc nào không hay. Phải chăng là anh đã quen dần với sự xuất hiện em trong những lần đi xe buýt cùng nhau. Dù chỉ là tình cờ nhưng anh luôn nhớ rõ từng chút một rồi anh biết được: em là con gái của một người bạn cũ của ba anh và anh đã thốt lên một câu mà làm cho mẫu thân và phụ thân phải há hốc mồm:" Con muốn kết hôn!".
Khi nghe câu đó, Trần phu nhân ( mẹ anh) mừng ra mặt, bước đến vỗ vai anh:" Con ngoan! Cuối cùng, ta cũng đã được nghe một câu cảm kích từ chính miệng của con. Cứ tưởng, con không chịu lấy vợ thì ông bà già này không có cháu ẵm bồng, nối dõi tông đường trước lúc lìa đời ấy chứ. Bà đây có lòng tốt giới thiệu cho mày cả mấy chục em chân dài, gia thế đàng hoàng mà mày nào đâu mà chịu làm bà đây lao tâm khổ tứ chỉ vì một đứa hách dịch như mày. Hại bà không có cháu để khoe trước bạn bè cùng trang lứa. Tụi nó ít nhất cũng đã có cả mấy chục đứa cháu, ta đây đã già cằn cỏi thế này mà lại không có đứa nào cho vui nhà vui cửa." Quay sang ông chồng nói tiếp:" Ông ơi! Tôi hạnh phúc quá! Tôi hạnh phúc quá! Bây giờ , dù có chết tôi cũng cam. Cuối cùng, thằng con ác quỉ à nhầm thằng con quí tử cũng đã chịu thành gia lập thất, không để chúng ta chờ đợi mòn mỏi trong vô vọng, phải không ông?" Sau khi xổ một tràng dài, chửi bới đứa con ác ôn, tới chia sẻ niềm hạnh phúc biết bao với ông chồng thân mến, bà hát lên câu hát:" Đời đúng là đẹp như hoa!". Còn ông chồng chỉ biết lắc đầu trước sự trẻ con của bà vợ:" Già rồi mà cứ như con nít!"
Và rồi, những ngày sau đó........... Dường như tính chiếm hữu của anh càng ngày càng lớn nên khi bắt gặp cô nói chuyện với người đàn ông nào đó thì trong lòng anh bùng bùng lửa giận, con tim cứ bắt đầu nhốn nháo cả lên. Để tránh khỏi điều đó, anh quyết định vào mỗi sáng sẽ đưa cô đi làm kiêm " tài xế" của cô. Thực tại, anh mới hiểu cô quan trọng với anh đến nhường nào như trong trường hợp này. Đường đường là tổng giám đốc khiến nhiều người khiếp sợ mà bây giờ lại phải sợ người con gái trước mặt giận mình
*********
Hôm nay, bước chân cô nặng trĩu bước sau lưng người đàn ông đó vào công ty. Không hiểu sao, không khí hôm nay im ắng đến lạ thường. Người phía trước cứ thế mà bước đi còn người phía sau cứ vậy mà đi tới như một quy luật tự nhiên:"Nhìn bóng lưng ấy, sao cô đơn quá! Chắc anh ấy cảm thấy có lỗi nên mới không nói tiếng nào." Còn người phía trước:" Chắc cô ấy giận mình thật rồi!"
*********
Trong quán cafe Change ( Tôi- Hân) còn ( Nhỏ- Vi).................
-Cái gì?- tôi la to lên vì bất ngờ làm cho những vị khách xung quanh phải ngoảnh mặt lại nhìn. Cảm thấy khó chịu trước những ánh mắt đó, tôi chỉ biết gượng cười cho qua. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi ghé sát vào tai nhỏ hỏi thử:
-Anh ta sẽ phải đi thật à?
-Uhm!- nhận được cái gật đầu chắc nịch từ nhỏ mà tui muốn độn thổ ngay lập tức:" Thờ ơ như vậy là sao chứ? Thiệt là tức chết quá đi mà!"
-Thực ra là đã xảy ra chuyện gì?- tôi bực bội hỏi lại bởi nhỏ bạn thân ngốc nghếch. Rõ ràng là đã thích người ta rồi kia mà. Nếu không, sao ánh mắt lại hiện lên tia buồn rầu như vậy. Quen nhỏ bao nhiêu năm, tâm tình của nhỏ cũng đâu phải là không đoán ra được
-Khô..... không có gì!- ấp úng trả lời tôi một cách vô lương tâm
-Còn không có gì, đừng lừa dối bản thân mình nữa- sự kìm nén nãy giờ trong tôi bùng nổ
-.............- nhỏ cúi đầu im lặng không nói
-Thôi được rồi, khi nào anh ta đi?- lấy lại vẻ bình tĩnh tôi hỏi, nhỏ không muốn nói thì tôi cũng không ép buộc. Bao nhiêu năm nay, những chuyện đã xảy ra với nhỏ tôi đều không hỏi đến vì tôi nghĩ nhỏ chưa sẵn sàng, chưa thực sự tin tưởng tôi. Nhưng những chuyện ở hiện tại, tôi không thể không nhúng mũi vô được. Vì những chuyện của quá khứ là tôi không biết nên tôi không có quyền can thiệp nhưng những chuyện của hiện tại tôi lại biết rất rõ. Vậy tại sao tôi không thể giúp đỡ cho nhỏ chứ?
-Không biết!
-Hở? Cái gì?- tôi hét lên bởi con người trước mặt:" Trời ơi là trời! Làm ăn cái kiểu gì không biết. Ngay cả giám đốc à nhầm "chồng tương lai" đi lúc mấy giờ cũng không biết"
-Để mình hỏi thử đã
-Alo!- nhỏ lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó
-............- giọng một người phụ nữ bắt máy, tôi nghe loáng thoáng là vậy nhưng không biết có đúng không
-Dạ bác cho con hỏi anh Thiên khi nào mới lên máy bay ạ?-oh hiểu rồi thì ra là "con dâu" gọi cho "mẹ chồng" có gì đâu lạ
Quay lại một chút về chuyện lúc nãy...........
Nhạc tắt, xe dừng lại phía bên lề đường. Hướng mắt ra cửa sổ
-Trời hôm nay sao đẹp dữ vậy ta!- lúc đó tôi buông một câu để đánh trống lãng.
- Ưm!-Bất chợt, anh ta dùng lực tay thật mạnh xoay đầu tôi lại. Lúc này, tôi cảm thấy có gì đó âm ấm, ướt ướt trên môi mình. Cảm nhận vị mằn mặn của nước mắt, mà trong cái mặn đó hình như còn có một vị khác nữa. Vị đó như thế nào ta, đúng rồi......ngọt. Nó ngọt kiểu thanh tao, nhẹ nhàng tạo cho ta cảm giác thích thú, tưởng chừng như không bao giờ là nếm đủ. Lâu rồi tôi chưa nếm trải mùi vị này. Tim tôi vì bất ngờ mà hẫng đi một nhịp rồi vội đập nhanh trong tức khắc. Tôi tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Ý thức được hành động quái gở này, tôi vội đẩy người đàn ông này ra, tay nhanh chóng tìm tay cầm để mở cửa rồi chạy vụt ra. Không hiểu sao, nước mắt tôi lại rơi. Rốt cuộc, tôi khóc vì điều gì? Cảm giác sợ hãi đang bao trùm lấy tôi, tim tôi đau lắm, nhói lắm. Tại sao tôi lại sợ, tim tôi lại đau đến như thế này? Đâu có gì phải sợ, đâu có gì phải đau. Chỉ là một nụ hôn thôi mà, đâu có gì to tát lắm đâu. Lẽ nào......... cảm giác này là do.........
*********
Sau khi rời khỏi xe, anh vẫn chầm chậm đi theo cô không rời:" Tại sao mình lại hành động như vậy? Dù rằng mình thích cô ấy nhưng cũng không thể làm thế được. Chết tiệt! Làm như vậy chẳng khác nào làm cô ấy sợ mình hơn thôi. Thiên ơi là Thiên! Nửa đời anh minh, ngu ngốc trong giây lát." Mặc dù bên ngoài, anh vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Ngay cả cơ mặt cũng không vận động nhưng trong thân tâm anh đang diễn ra cuộc đấu tranh gay gắt giữa thiên thần và ác quỉ.
Thiên thần nói:- Đúng rồi đó! Cậu nên xin lỗi cô ấy đi. Nếu không, cô ấy giận thì khổ.
Ác quỉ cãi lại: -Việc gì phải xin lỗi. Đâu phải chỉ riêng lỗi của cậu đâu, dù sao cô ta cũng hưởng ứng rồi còn gì.
Thiên thần nói:- Chẹp! Chẹp! Ác quỉ vẫn hoàn ác quỉ.
Ác quỉ nhân cơ hội tự sướng:- Chớ sao! Hãy là chính mình đi, câu châm ngôn này đang thịnh hành ngày nay đó. Dù sao, ta vẫn thích là ta hơn.
Thiên thần:- Botay.com! Dù sao, việc đó cũng do cậu( chỉ anh) quyết định và do chính lương tâm cậu trỗi dậy thôi.- nói xong, thiên thần "phụt" biến mất. Giờ chỉ còn lại một tên ác quỉ ở lại:
-Nghe lời ta đi! Làm đàn ông mắc gì phải đi xin lỗi, lòng tự tôn đâu còn nữa.- "phụt" bay đi luôn
Anh vẫn cứ bước đi mặc cho đang trầm mặc trong suy nghĩ. Thấy cô ngồi bó gối trên một chiếc ghế đá ven đường, anh không dám tiến lại gần. Nhưng cuối cùng, anh vẫn làm theo những gì trái tim mình mách bảo. Bước đến ngồi cạnh cô, thấy cô nhích ra một chút:" Chẳng lẽ nào, điều tôi lo lắng lại xảy ra. Em sợ tôi sao đến như vậy sao?" Nghĩ vậy, anh tự cười khổ chính bản thân mình trong vô thức
-Xin lỗi!- câu nói này là do chính miệng anh phát ra còn cô, sau khi nghe câu nói đó tự nhiên cảm thấy ấm lòng hẳn lên:" Anh xin lỗi? Xin lỗi vì điều gì cơ? Đó chỉ là nhất thời thôi mà!"
-................- cô im lặng không nói, mặc dù trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng sao, không nói nỗi nên lời. Những lời muốn thốt ra lại nghẹn ắng nơi cổ họng, chỉ có tiếng khóc thin thít phát ra
Anh không thấy cô nói tiếng nào, cảm giác bất lực xâm nhập vào trong cơ thể anh:" Tại sao chứ? Đừng im lặng như vậy chứ? Em có đánh anh, mắng anh thế nào cũng được. Miễn đừng thờ ơ với anh như vậy! Khó chịu lắm, em biết không? Kể từ lần trước, khi em ôm anh mà khóc. Anh đã nhận ra rằng, mình đã yêu em từ lúc nào không hay. Phải chăng là anh đã quen dần với sự xuất hiện em trong những lần đi xe buýt cùng nhau. Dù chỉ là tình cờ nhưng anh luôn nhớ rõ từng chút một rồi anh biết được: em là con gái của một người bạn cũ của ba anh và anh đã thốt lên một câu mà làm cho mẫu thân và phụ thân phải há hốc mồm:" Con muốn kết hôn!".
Khi nghe câu đó, Trần phu nhân ( mẹ anh) mừng ra mặt, bước đến vỗ vai anh:" Con ngoan! Cuối cùng, ta cũng đã được nghe một câu cảm kích từ chính miệng của con. Cứ tưởng, con không chịu lấy vợ thì ông bà già này không có cháu ẵm bồng, nối dõi tông đường trước lúc lìa đời ấy chứ. Bà đây có lòng tốt giới thiệu cho mày cả mấy chục em chân dài, gia thế đàng hoàng mà mày nào đâu mà chịu làm bà đây lao tâm khổ tứ chỉ vì một đứa hách dịch như mày. Hại bà không có cháu để khoe trước bạn bè cùng trang lứa. Tụi nó ít nhất cũng đã có cả mấy chục đứa cháu, ta đây đã già cằn cỏi thế này mà lại không có đứa nào cho vui nhà vui cửa." Quay sang ông chồng nói tiếp:" Ông ơi! Tôi hạnh phúc quá! Tôi hạnh phúc quá! Bây giờ , dù có chết tôi cũng cam. Cuối cùng, thằng con ác quỉ à nhầm thằng con quí tử cũng đã chịu thành gia lập thất, không để chúng ta chờ đợi mòn mỏi trong vô vọng, phải không ông?" Sau khi xổ một tràng dài, chửi bới đứa con ác ôn, tới chia sẻ niềm hạnh phúc biết bao với ông chồng thân mến, bà hát lên câu hát:" Đời đúng là đẹp như hoa!". Còn ông chồng chỉ biết lắc đầu trước sự trẻ con của bà vợ:" Già rồi mà cứ như con nít!"
Và rồi, những ngày sau đó........... Dường như tính chiếm hữu của anh càng ngày càng lớn nên khi bắt gặp cô nói chuyện với người đàn ông nào đó thì trong lòng anh bùng bùng lửa giận, con tim cứ bắt đầu nhốn nháo cả lên. Để tránh khỏi điều đó, anh quyết định vào mỗi sáng sẽ đưa cô đi làm kiêm " tài xế" của cô. Thực tại, anh mới hiểu cô quan trọng với anh đến nhường nào như trong trường hợp này. Đường đường là tổng giám đốc khiến nhiều người khiếp sợ mà bây giờ lại phải sợ người con gái trước mặt giận mình
*********
Hôm nay, bước chân cô nặng trĩu bước sau lưng người đàn ông đó vào công ty. Không hiểu sao, không khí hôm nay im ắng đến lạ thường. Người phía trước cứ thế mà bước đi còn người phía sau cứ vậy mà đi tới như một quy luật tự nhiên:"Nhìn bóng lưng ấy, sao cô đơn quá! Chắc anh ấy cảm thấy có lỗi nên mới không nói tiếng nào." Còn người phía trước:" Chắc cô ấy giận mình thật rồi!"
*********
Trong quán cafe Change ( Tôi- Hân) còn ( Nhỏ- Vi).................
-Cái gì?- tôi la to lên vì bất ngờ làm cho những vị khách xung quanh phải ngoảnh mặt lại nhìn. Cảm thấy khó chịu trước những ánh mắt đó, tôi chỉ biết gượng cười cho qua. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi ghé sát vào tai nhỏ hỏi thử:
-Anh ta sẽ phải đi thật à?
-Uhm!- nhận được cái gật đầu chắc nịch từ nhỏ mà tui muốn độn thổ ngay lập tức:" Thờ ơ như vậy là sao chứ? Thiệt là tức chết quá đi mà!"
-Thực ra là đã xảy ra chuyện gì?- tôi bực bội hỏi lại bởi nhỏ bạn thân ngốc nghếch. Rõ ràng là đã thích người ta rồi kia mà. Nếu không, sao ánh mắt lại hiện lên tia buồn rầu như vậy. Quen nhỏ bao nhiêu năm, tâm tình của nhỏ cũng đâu phải là không đoán ra được
-Khô..... không có gì!- ấp úng trả lời tôi một cách vô lương tâm
-Còn không có gì, đừng lừa dối bản thân mình nữa- sự kìm nén nãy giờ trong tôi bùng nổ
-.............- nhỏ cúi đầu im lặng không nói
-Thôi được rồi, khi nào anh ta đi?- lấy lại vẻ bình tĩnh tôi hỏi, nhỏ không muốn nói thì tôi cũng không ép buộc. Bao nhiêu năm nay, những chuyện đã xảy ra với nhỏ tôi đều không hỏi đến vì tôi nghĩ nhỏ chưa sẵn sàng, chưa thực sự tin tưởng tôi. Nhưng những chuyện ở hiện tại, tôi không thể không nhúng mũi vô được. Vì những chuyện của quá khứ là tôi không biết nên tôi không có quyền can thiệp nhưng những chuyện của hiện tại tôi lại biết rất rõ. Vậy tại sao tôi không thể giúp đỡ cho nhỏ chứ?
-Không biết!
-Hở? Cái gì?- tôi hét lên bởi con người trước mặt:" Trời ơi là trời! Làm ăn cái kiểu gì không biết. Ngay cả giám đốc à nhầm "chồng tương lai" đi lúc mấy giờ cũng không biết"
-Để mình hỏi thử đã
-Alo!- nhỏ lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó
-............- giọng một người phụ nữ bắt máy, tôi nghe loáng thoáng là vậy nhưng không biết có đúng không
-Dạ bác cho con hỏi anh Thiên khi nào mới lên máy bay ạ?-oh hiểu rồi thì ra là "con dâu" gọi cho "mẹ chồng" có gì đâu lạ
Bình luận truyện