Nước Mắt Tường Vi
Chương 50: Lời thề trong giông bão
Bên trong hai thân thể già nua đang quấn lấy nhau phát ra những âm thanh đáng xấu hổ. Ông Long đã dự liệu từ trước nhưng vẫn sững sờ cảnh trước mắt.
“Con… con đàn bà… Chúng mày…”
Ông Sang bà Lan bây giờ mới giật mình mà hốt hoảng buông nhau ra vơ vội tấm chăn che kín người.
“Anh Long, em không phải… anh…”
“Anh Long, tôi… “
“Câm mồm! Con đàn bà lăng loàn. Cút khỏi mắt tao. Thằng già kia, mày… mày”
Ông ôm ngực nói không ra hơi rồi lặng lẽ quay về phía cửa.
Bà Lan ông Sang mặt cắt không còn giọt máu nhìn ông Long lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Ông Long bước ra khỏi khách sạn, một chiếc xe màu đen đỗ sát. Triết thở dài xuống mở cửa xe “Bác lên đi”. Anh thật sự lo lắng ông không giữ được bình tĩnh.
“Cậu biết chuyện từ bao giờ? Có phải cậu can thiệp luật sư của tôi không?”
“Cháu cũng chỉ biết cách đây vài tháng. Còn luật sư thì, không cần cháu tác động”
“???” Gương mặt già của ông Long đã dấy lên sự đau khổ.
“Ông ấy tự nguyện làm việc đó khi nhìn thấy cái này? Triết đưa một túi hồ sơ cho ông Long.
Ông Long cầm tờ giấy trong tay muốn xé nát kết quả. Bao nhiêu năm nay, ông đổ vỏ mà không hay.
“Sao cậu có được kết quả này? Hân nó nói cậu làm điều này phải không?”
Triết cười nhẹ, nhìn người cha không đặt nhiều tình cảm cho con gái ruột của mình.
“Hân đã biết từ ba năm trước, vào cái đêm suýt bị ông Hạng cưỡng bức. Cô ấy cũng không nói với cháu. Chỉ là gần đây, cháu tình cờ biết được…”
Ông Long thất thần, ánh mắt không giấu được thống khổ. Con gái ông đã khổ sở như vậy mà ông không biết, lại đi nuôi cái loại dã chủng con của người khác.
“Con bé… con bé… bác có lỗi”
“Đây là điều cuối cùng cháu có thể làm cho cô ấy. Tuần sau cháu đi Nam Sudan” bàn tay nắm chặt vô lăng đến cứng đờ.
“Nam Sudan? Bệnh viện dã chiến?”
Anh cười không nhìn ông Sang, ánh mắt nhìn ra đường chân trời màu xám. Một cơn mưa chiều Sài Gòn sắp kéo đến.
“Đây là điều cuối cùng cháu có thể làm cho cô ấy. 20 năm trước bố cháu bị ông Sang ép buộc mổ bắt thai cho bà Lan, cho nên dì Thảo mới… Bởi vậy, chúng cháu không đến được với nhau”
Nỗi lòng ông Long đã nghẹn đắng. Sự việc 20 năm trước rõ mồn một trước mắt.
Ngày ấy, bà Lan là hoa khôi sắc nước trong thành phố, lại là tiểu thư nhà giàu bao người theo đuổi. Ông và ông Sang cũng là một trong số đó. Tuy nhiên, ông không thể sánh nổi những chàng trai đào hoa tuấn tú dập dình xung quanh bà Lan.
Vào đại học, ông Long gặp bà Thảo. Bà Thảo không xinh đẹp sắc sảo nhưng lại có nét nhẹ nhàng thanh tú của đất Tràng An do vậy ông đã bị đánh gục.
Thời gian đầu họ lấy nhau rất hạnh phúc. Thạch Thảo vợ ông là một người phụ nữ dịu dàng truyền thống. Rồi sự nghiệp của ông tiến triển thấy rõ. Chỉ từ một nhân viên bán hàng cho tiệm trang sức mà ông được lên cửa hàng trưởng, rồi mở một cửa hàng bán trang sức nhỏ trong thành phố. Công việc kinh doanh của ông bận rộn nên bà Thảo nghỉ hẳn việc ở nhà chăm sóc gia đình. Nhưng cũng dần vào thế giới thượng lưu mà ông đã ông đã đánh mất chính mình cặp kè với bà Lan. Người ta thường nói “khi bình yên người đàn ông thường quên những lời thề khi giông bão”. Ông quên mất một người vợ tần tảo và con gái ngoan ở nhà. Những chúc tụng và khích bác vợ ông không sinh được con trai càng khiến nỗi bực dọc tăng lên và tình yêu với Thạch Thảo giảm sút. Để rồi khi bà Lan thông báo có thai con trai, ông lú lẫn không tính tháng tính ngày gì mà tôn bà ta như một bà hoàng.
Ngày hôm đó, bà Lan trở dạ, người vợ hiền ở nhà cáu gắt cằn nhằn phát hiện ông bồ bịch. Nhưng ông Long không quan tâm, lúc đó ông chỉ nghĩ đến việc phải đến bên người tình cùng con trai là điều quan trọng nhất. Thậm chí ở cùng bệnh viện, nghe tin Thạch Thảo nguy kịch, ông Long cũng không mảy may động lòng. Ông chỉ nghĩ đó là một tai nạn, buồn chưa được 30 phút thì đã vui mừng vì con trai cưng ra đời.
Rồi sau đó ông rước ngay người đàn bà đó về nhà, lập chính thất ngay trước ban thờ bà Thảo. Ông còn nhớ rõ ánh mắt của con gái mình lúc đó, hụt hẫng và mất mát chưa hiểu chuyện gì. Từ đó, ông lo chăm sóc cho con trai nhỏ mà không còn chú ý đến con gái nữa. Ông nhớ, có một lần con làm rơi vỡ bát cơm khiến thằng Thành khóc trong nôi, ông đã đánh con bé thế nào, rồi ông để bà Lan đẩy con ra mái hiên giữa trời mưa thế nào. Sau đó, chuyến đi công tác trở về, theo lời bà Lan ông đã đưa con bé vào cô nhi viện.
Giờ ông mới biết những năm qua, đã nuôi một con tu hú. Còn con gái ruột của mình, ông lại đẩy nó đến một nơi khổ sở và tủi nhục nhất. Đôi mắt ông Long đỏ lên, nỗi ân hận lớn dần lên trong lòng khiến ông uất nghẹn và nghẹt thở.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Triết ngồi bên giường bệnh, nắm tay bà Hạnh ánh mắt trầm xuống. Bà Hạnh nhắm nghiền mắt, thần sắc vẫn hồng hào như chỉ chìm trong cơn mộng mị.
Ông Tuyên và Nhạn Phương ngồi bên bàn trà. Đôi mắt già nua của ông đã trũng sâu sau bao đêm suy nghĩ.
"Ba à, nhờ ba và út chăm sóc mẹ. Tuần sau con đi rồi. Thủ tục ly hôn con đã hoàn tất xong xuôi. Ngày mai sẽ là ra toà lần cuối. Ba mẹ sẽ không còn phải sống với người con dâu như vậy nữa"
"Phương, em cố gắng kiếm một người đàn ông trong thành phố này lấy chồng để gần ba mẹ. Anh xin lỗi vì anh không đỡ đần ba mẹ đổ gánh nặng lên vai em”
"Anh à, anh nhất định phải đi sao?"
"Anh đi ổn định lại tất cả, anh cũng không còn mặn mà với công việc bác sĩ ở đây nữa. Bệnh viện Vivian tháng tới sẽ hoàn tất, anh tin em đủ năng lực quản lý"
“Con đã liên hệ với bạn con, một bác sĩ nổi tiếng ở Singapore, ngày kia anh ấy sẽ qua xem tình hình của mẹ. Ba đừng lo lắng, mẹ sẽ sớm tỉnh lại thôi”
Ông Tuyên nhìn ánh mắt con trai đau đáu nỗi buồn. Ông không thể ngăn con được, ông bà nợ con một đời hạnh phúc rồi. Nó cần đi để giải toả tâm lý, bình ổn tất cả chuyện này, hy vọng sẽ tìm được một người mới. Ông vỗ vai con trai.
"Con giữ gìn sức khỏe. Dịch bệnh ở đó rất nhiều và nguy hiểm. Thi thoảng về thăm mẹ con, Phương sẽ cập nhật tình hình mẹ thường xuyên"
Anh đi ra khỏi bệnh viện, ngồi trong khuôn viên nhìn lên phòng mẹ đang nằm. Khuôn viên bệnh viện này rất nhiều cây xanh nhưng không có cây hoa nào cả. Anh nhớ lại khuôn viên của Anlux đầy những đoá tường vi đỏ. Chuyện tình của anh và cô ấy bắt đầu từ đó và kết thúc cũng từ đó. Có thể từ nay anh sẽ phải đẩy những đoá từ vi đỏ ra khỏi đầu, bắt đầu một cuộc sống khác. Anh lặng lẽ ra khỏi bệnh viện, về căn chung cư nhỏ.
“Cậu không sao chứ?”
Phong bước vào, thấy Triết đang dựa ghế thẫn thờ nhìn màn hình máy tính.
“Không có gì. Cậu chờ tôi chút”
Triết mở khóa két sắt lấy ra một tập hồ sơ đẩy đến trước mặt Phong.
“Đời này tôi và gia đình tôi nợ cô ấy quá nhiều. Tôi chỉ có thể làm điều này thôi. Nhờ cậu chuyển cái này cho cô ấy”
“Rồi cậu tính thế nào sau này?” Phong nhìn bạn ánh mắt thâm trầm.
“Tôi đã xin nghỉ ở Anlux, thủ tục ly hôn cũng đã xong. Tôi đang xin giấy chính phủ gia nhập bệnh viện dã chiến Nam Sudan”
“Cậu điên à, cậu có biết đến vùng đó nghèo nàn và lạc hậu thế nào không? Bao nhiêu loại dịch bệnh tập trung ở đó, điều kiện cơ sở vật chất thiếu thốn, nội chiến liên miên sát sườn, một bác sĩ như cậu…”
“Cậu cứ làm đi, tôi tự lo liệu được. Tôi không muốn ra mặt, chắc chắn cô ấy không nhận”
“Cậu bỏ cuộc?”
Triết thở dài, cầm chén nước trong tay lắc nhẹ, nước sóng sánh tràn ra ngoài ly.
“Cậu vẫn kiên cường là vì chưa có manh mối của Lam. Còn tôi, cô ấy có gia đình rồi, rất hạnh phúc. Nếu cứ có giữ cô ấy ở bên cạnh tôi mất nhiều hơn được. Cô ấy đang hạnh phúc, tôi không còn gì để nuối tiếc nữa”
“Nếu tôi nói với cậu bí mật này, cậu có bỏ ngay ý định đi Nam Sudan không?”
Triết ngẩng đầu lên, ánh mắt ảm đạm xẹt qua tia sáng. Còn gì có thể níu chân anh trở lại đây?
“Không phải chúng tôi đưa cậu ra khỏi trại giam, mà là Hân”
“Cái gì?”
“Phương đã ra Hà Nội gặp cô ấy. Không biết cô ấy dùng cách gì, ông Sang chịu bãi đơn và đưa ra bằng chứng”
Triết vội vàng chạy ra cửa.
“Triết, cậu chưa nghe hết. Chuyện này còn quan trọng hơn”
Triết khựng lại, dừng bước chân.
“Hai đứa bé… là con của cậu và cô ấy”
Nói rồi Phong mở ngăn kéo lấy ra hai tờ giấy đưa cho Triết.
Anh cầm tờ kết quả xét nghiệm, nhìn dòng chữ cuối cùng “Có quan hệ huyết thống” cả người run lên, trái tim đập những cảm xúc mãnh liệt và dữ dội.
Cô ấy mang thai con của anh, rồi sinh ra hai đứa bé? Ánh mắt anh sáng rực khi nhớ lại hai đứa bé sinh đôi. Mắt to tròn như thiên thần, đôi môi mọng như quả sơri đáng yêu. Anh làm bố rồi thật sao? Triết cười lên thành tiếng, vậy là kế hoạch ba năm trước của anh đã thành công rồi sao.
Ba năm, cô ấy phải chịu quá nhiều đau khổ, mang song thai lại nuôi con một mình. Anh không hề biết đến con anh tồn tại, không hề chia sẻ được một chút nào nhọc nhằn của cô ấy. Trên thế giới này nhiều người như vậy, anh đã va phải rất nhiều người nhưng sao anh lại không làm cho họ đau khổ mà lại khiến cho người anh yêu thương nhất phải đau đớn. Trái tim anh đập rộn ràng nhưng cũng co rút mà đau dữ dội. Hân của anh, Hân của anh vẫn rất yêu anh, hai đứa trẻ là minh chứng của điều đó. Anh khóc chạy thẳng đến sân bay.
Triết đến thẳng sảnh Avenue, đứng dưới chờ cả buổi sáng. Mùa xuân đến rồi, vốn dĩ thời tiết đã ấm áp hơn nhưng những cơn mưa xuân lại mang mùa đông quay trở lại. Chờ mãi cả một buổi không thấy cô ấy xuống, người anh đã như đóng băng nhưng trái tim lại nóng bừng dữ dội.
“Con… con đàn bà… Chúng mày…”
Ông Sang bà Lan bây giờ mới giật mình mà hốt hoảng buông nhau ra vơ vội tấm chăn che kín người.
“Anh Long, em không phải… anh…”
“Anh Long, tôi… “
“Câm mồm! Con đàn bà lăng loàn. Cút khỏi mắt tao. Thằng già kia, mày… mày”
Ông ôm ngực nói không ra hơi rồi lặng lẽ quay về phía cửa.
Bà Lan ông Sang mặt cắt không còn giọt máu nhìn ông Long lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Ông Long bước ra khỏi khách sạn, một chiếc xe màu đen đỗ sát. Triết thở dài xuống mở cửa xe “Bác lên đi”. Anh thật sự lo lắng ông không giữ được bình tĩnh.
“Cậu biết chuyện từ bao giờ? Có phải cậu can thiệp luật sư của tôi không?”
“Cháu cũng chỉ biết cách đây vài tháng. Còn luật sư thì, không cần cháu tác động”
“???” Gương mặt già của ông Long đã dấy lên sự đau khổ.
“Ông ấy tự nguyện làm việc đó khi nhìn thấy cái này? Triết đưa một túi hồ sơ cho ông Long.
Ông Long cầm tờ giấy trong tay muốn xé nát kết quả. Bao nhiêu năm nay, ông đổ vỏ mà không hay.
“Sao cậu có được kết quả này? Hân nó nói cậu làm điều này phải không?”
Triết cười nhẹ, nhìn người cha không đặt nhiều tình cảm cho con gái ruột của mình.
“Hân đã biết từ ba năm trước, vào cái đêm suýt bị ông Hạng cưỡng bức. Cô ấy cũng không nói với cháu. Chỉ là gần đây, cháu tình cờ biết được…”
Ông Long thất thần, ánh mắt không giấu được thống khổ. Con gái ông đã khổ sở như vậy mà ông không biết, lại đi nuôi cái loại dã chủng con của người khác.
“Con bé… con bé… bác có lỗi”
“Đây là điều cuối cùng cháu có thể làm cho cô ấy. Tuần sau cháu đi Nam Sudan” bàn tay nắm chặt vô lăng đến cứng đờ.
“Nam Sudan? Bệnh viện dã chiến?”
Anh cười không nhìn ông Sang, ánh mắt nhìn ra đường chân trời màu xám. Một cơn mưa chiều Sài Gòn sắp kéo đến.
“Đây là điều cuối cùng cháu có thể làm cho cô ấy. 20 năm trước bố cháu bị ông Sang ép buộc mổ bắt thai cho bà Lan, cho nên dì Thảo mới… Bởi vậy, chúng cháu không đến được với nhau”
Nỗi lòng ông Long đã nghẹn đắng. Sự việc 20 năm trước rõ mồn một trước mắt.
Ngày ấy, bà Lan là hoa khôi sắc nước trong thành phố, lại là tiểu thư nhà giàu bao người theo đuổi. Ông và ông Sang cũng là một trong số đó. Tuy nhiên, ông không thể sánh nổi những chàng trai đào hoa tuấn tú dập dình xung quanh bà Lan.
Vào đại học, ông Long gặp bà Thảo. Bà Thảo không xinh đẹp sắc sảo nhưng lại có nét nhẹ nhàng thanh tú của đất Tràng An do vậy ông đã bị đánh gục.
Thời gian đầu họ lấy nhau rất hạnh phúc. Thạch Thảo vợ ông là một người phụ nữ dịu dàng truyền thống. Rồi sự nghiệp của ông tiến triển thấy rõ. Chỉ từ một nhân viên bán hàng cho tiệm trang sức mà ông được lên cửa hàng trưởng, rồi mở một cửa hàng bán trang sức nhỏ trong thành phố. Công việc kinh doanh của ông bận rộn nên bà Thảo nghỉ hẳn việc ở nhà chăm sóc gia đình. Nhưng cũng dần vào thế giới thượng lưu mà ông đã ông đã đánh mất chính mình cặp kè với bà Lan. Người ta thường nói “khi bình yên người đàn ông thường quên những lời thề khi giông bão”. Ông quên mất một người vợ tần tảo và con gái ngoan ở nhà. Những chúc tụng và khích bác vợ ông không sinh được con trai càng khiến nỗi bực dọc tăng lên và tình yêu với Thạch Thảo giảm sút. Để rồi khi bà Lan thông báo có thai con trai, ông lú lẫn không tính tháng tính ngày gì mà tôn bà ta như một bà hoàng.
Ngày hôm đó, bà Lan trở dạ, người vợ hiền ở nhà cáu gắt cằn nhằn phát hiện ông bồ bịch. Nhưng ông Long không quan tâm, lúc đó ông chỉ nghĩ đến việc phải đến bên người tình cùng con trai là điều quan trọng nhất. Thậm chí ở cùng bệnh viện, nghe tin Thạch Thảo nguy kịch, ông Long cũng không mảy may động lòng. Ông chỉ nghĩ đó là một tai nạn, buồn chưa được 30 phút thì đã vui mừng vì con trai cưng ra đời.
Rồi sau đó ông rước ngay người đàn bà đó về nhà, lập chính thất ngay trước ban thờ bà Thảo. Ông còn nhớ rõ ánh mắt của con gái mình lúc đó, hụt hẫng và mất mát chưa hiểu chuyện gì. Từ đó, ông lo chăm sóc cho con trai nhỏ mà không còn chú ý đến con gái nữa. Ông nhớ, có một lần con làm rơi vỡ bát cơm khiến thằng Thành khóc trong nôi, ông đã đánh con bé thế nào, rồi ông để bà Lan đẩy con ra mái hiên giữa trời mưa thế nào. Sau đó, chuyến đi công tác trở về, theo lời bà Lan ông đã đưa con bé vào cô nhi viện.
Giờ ông mới biết những năm qua, đã nuôi một con tu hú. Còn con gái ruột của mình, ông lại đẩy nó đến một nơi khổ sở và tủi nhục nhất. Đôi mắt ông Long đỏ lên, nỗi ân hận lớn dần lên trong lòng khiến ông uất nghẹn và nghẹt thở.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Triết ngồi bên giường bệnh, nắm tay bà Hạnh ánh mắt trầm xuống. Bà Hạnh nhắm nghiền mắt, thần sắc vẫn hồng hào như chỉ chìm trong cơn mộng mị.
Ông Tuyên và Nhạn Phương ngồi bên bàn trà. Đôi mắt già nua của ông đã trũng sâu sau bao đêm suy nghĩ.
"Ba à, nhờ ba và út chăm sóc mẹ. Tuần sau con đi rồi. Thủ tục ly hôn con đã hoàn tất xong xuôi. Ngày mai sẽ là ra toà lần cuối. Ba mẹ sẽ không còn phải sống với người con dâu như vậy nữa"
"Phương, em cố gắng kiếm một người đàn ông trong thành phố này lấy chồng để gần ba mẹ. Anh xin lỗi vì anh không đỡ đần ba mẹ đổ gánh nặng lên vai em”
"Anh à, anh nhất định phải đi sao?"
"Anh đi ổn định lại tất cả, anh cũng không còn mặn mà với công việc bác sĩ ở đây nữa. Bệnh viện Vivian tháng tới sẽ hoàn tất, anh tin em đủ năng lực quản lý"
“Con đã liên hệ với bạn con, một bác sĩ nổi tiếng ở Singapore, ngày kia anh ấy sẽ qua xem tình hình của mẹ. Ba đừng lo lắng, mẹ sẽ sớm tỉnh lại thôi”
Ông Tuyên nhìn ánh mắt con trai đau đáu nỗi buồn. Ông không thể ngăn con được, ông bà nợ con một đời hạnh phúc rồi. Nó cần đi để giải toả tâm lý, bình ổn tất cả chuyện này, hy vọng sẽ tìm được một người mới. Ông vỗ vai con trai.
"Con giữ gìn sức khỏe. Dịch bệnh ở đó rất nhiều và nguy hiểm. Thi thoảng về thăm mẹ con, Phương sẽ cập nhật tình hình mẹ thường xuyên"
Anh đi ra khỏi bệnh viện, ngồi trong khuôn viên nhìn lên phòng mẹ đang nằm. Khuôn viên bệnh viện này rất nhiều cây xanh nhưng không có cây hoa nào cả. Anh nhớ lại khuôn viên của Anlux đầy những đoá tường vi đỏ. Chuyện tình của anh và cô ấy bắt đầu từ đó và kết thúc cũng từ đó. Có thể từ nay anh sẽ phải đẩy những đoá từ vi đỏ ra khỏi đầu, bắt đầu một cuộc sống khác. Anh lặng lẽ ra khỏi bệnh viện, về căn chung cư nhỏ.
“Cậu không sao chứ?”
Phong bước vào, thấy Triết đang dựa ghế thẫn thờ nhìn màn hình máy tính.
“Không có gì. Cậu chờ tôi chút”
Triết mở khóa két sắt lấy ra một tập hồ sơ đẩy đến trước mặt Phong.
“Đời này tôi và gia đình tôi nợ cô ấy quá nhiều. Tôi chỉ có thể làm điều này thôi. Nhờ cậu chuyển cái này cho cô ấy”
“Rồi cậu tính thế nào sau này?” Phong nhìn bạn ánh mắt thâm trầm.
“Tôi đã xin nghỉ ở Anlux, thủ tục ly hôn cũng đã xong. Tôi đang xin giấy chính phủ gia nhập bệnh viện dã chiến Nam Sudan”
“Cậu điên à, cậu có biết đến vùng đó nghèo nàn và lạc hậu thế nào không? Bao nhiêu loại dịch bệnh tập trung ở đó, điều kiện cơ sở vật chất thiếu thốn, nội chiến liên miên sát sườn, một bác sĩ như cậu…”
“Cậu cứ làm đi, tôi tự lo liệu được. Tôi không muốn ra mặt, chắc chắn cô ấy không nhận”
“Cậu bỏ cuộc?”
Triết thở dài, cầm chén nước trong tay lắc nhẹ, nước sóng sánh tràn ra ngoài ly.
“Cậu vẫn kiên cường là vì chưa có manh mối của Lam. Còn tôi, cô ấy có gia đình rồi, rất hạnh phúc. Nếu cứ có giữ cô ấy ở bên cạnh tôi mất nhiều hơn được. Cô ấy đang hạnh phúc, tôi không còn gì để nuối tiếc nữa”
“Nếu tôi nói với cậu bí mật này, cậu có bỏ ngay ý định đi Nam Sudan không?”
Triết ngẩng đầu lên, ánh mắt ảm đạm xẹt qua tia sáng. Còn gì có thể níu chân anh trở lại đây?
“Không phải chúng tôi đưa cậu ra khỏi trại giam, mà là Hân”
“Cái gì?”
“Phương đã ra Hà Nội gặp cô ấy. Không biết cô ấy dùng cách gì, ông Sang chịu bãi đơn và đưa ra bằng chứng”
Triết vội vàng chạy ra cửa.
“Triết, cậu chưa nghe hết. Chuyện này còn quan trọng hơn”
Triết khựng lại, dừng bước chân.
“Hai đứa bé… là con của cậu và cô ấy”
Nói rồi Phong mở ngăn kéo lấy ra hai tờ giấy đưa cho Triết.
Anh cầm tờ kết quả xét nghiệm, nhìn dòng chữ cuối cùng “Có quan hệ huyết thống” cả người run lên, trái tim đập những cảm xúc mãnh liệt và dữ dội.
Cô ấy mang thai con của anh, rồi sinh ra hai đứa bé? Ánh mắt anh sáng rực khi nhớ lại hai đứa bé sinh đôi. Mắt to tròn như thiên thần, đôi môi mọng như quả sơri đáng yêu. Anh làm bố rồi thật sao? Triết cười lên thành tiếng, vậy là kế hoạch ba năm trước của anh đã thành công rồi sao.
Ba năm, cô ấy phải chịu quá nhiều đau khổ, mang song thai lại nuôi con một mình. Anh không hề biết đến con anh tồn tại, không hề chia sẻ được một chút nào nhọc nhằn của cô ấy. Trên thế giới này nhiều người như vậy, anh đã va phải rất nhiều người nhưng sao anh lại không làm cho họ đau khổ mà lại khiến cho người anh yêu thương nhất phải đau đớn. Trái tim anh đập rộn ràng nhưng cũng co rút mà đau dữ dội. Hân của anh, Hân của anh vẫn rất yêu anh, hai đứa trẻ là minh chứng của điều đó. Anh khóc chạy thẳng đến sân bay.
Triết đến thẳng sảnh Avenue, đứng dưới chờ cả buổi sáng. Mùa xuân đến rồi, vốn dĩ thời tiết đã ấm áp hơn nhưng những cơn mưa xuân lại mang mùa đông quay trở lại. Chờ mãi cả một buổi không thấy cô ấy xuống, người anh đã như đóng băng nhưng trái tim lại nóng bừng dữ dội.
Bình luận truyện