Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Chương 23: Túi tiền của Lý Ngọc bị trộm rồi!
“Đa tạ lão gia, đa tạ phu nhân, các ngươi là người tốt nhất định sẽ được báo đáp…”
Tên ăn xin nhận tiền, nhanh như chớp chạy đi, tốc độ đó so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn mấy phần, giống như sợ Diệp Mộ Liễu lấy lại tiền của hắn, suýt chút nữa đụng ngã Lý Ngọc.
“Đứa nhỏ này… hấp ta hấp tấp.”
Diệp Mộ Liễu lắc đầu cười, bất đắc dĩ thở dài.
“Haiz, quốc gia mới ổn định, dân chúng trải qua mấy năm sưu cao thuế nặng cùng với nội loạn, cũng không giàu có gì. Mặc dù không nói đến cảnh dân chúng lầm than, nơi nơi đều có người trên phố đi ăn xin. Thật không hiểu nổi Hoàng thượng làm gì không biết?”
Nghe vậy, Lý Ngọc ngẩn ra, ánh mắt lóe sáng, sau lại như người không có việc gì, thở dài nói:
“Huyện Thanh giang tuy nhỏ nhưng đất lành, Diệp đại nhân là quan thanh liêm, quản lý nghiêm ngặt, yêu dân như con. Tình hình như vậy cũng coi như tốt rồi. Liễu Nhi đã từng đi qua địa phương khác chưa? Tình huống nơi này càng nghiêm trọng hơn.”
Lắc lắc đầu, Diệp Mộ Liễu đi bên cạnh bước chân nhanh hơn, vừa đi vừa thản nhiên nói:
“Từ nhỏ ta sinh ra ở huyện Thanh giang, chưa bao giờ rời khỏi nơi này nửa bước.”
“Vậy về sau, ta mang Liễu Nhi du ngoạn sơn thủy, đi khắp Đông Thương quốc có được không?”
“Một lời đã định?”
Ánh mắt Diệp Mộ Liễu sáng lên, như con nai nhỏ mong chờ nhìn hắn. Lại đưa ngón tay về phía Lý Ngọc, hết sức kiên quyết.
Thấy vậy, Lý Ngọc mỉm cười, cùng nàng ngoéo… ngón tay, gật đầu đáp:
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Dứt lời nàng đi vào cửa hàng tơ lụa ở phố khác, ngoái đầu cười. Nụ cười như nắng tháng ba, tươi đẹp mà ấm áp, chiếu lên trái tim Diệp Mộ Liễu, hết sức ấm áp.
“Liễu Nhi, chúng ta nên đi làm chính sự rồi.”
“Ừ!” Đôi má nóng lên, gương mặt Diệp Mộ Liễu nhất thời đỏ lên.
Sau khi ở cửa hàng tơ lụa chọn lựa một phen, Diệp Mộ Liễu chọn một kiểu đơn giản, giá y đỏ thẫm, giá cả vừa phải, nhếch môi cười cười với Lý Ngọc.
“Ta chọn nó.”
“Liễu Nhi, như vậy quá uất ức cho nàng rồi.”
Thấy vậy, ánh mắt Lý Ngọc hiện lên một chút không đành lòng.
“Ta cảm thấy bộ y phục này rất đẹp, chọn nó đi.” Cầm giá y đặt trước người rồi khoa chân múa tay một phen, Diệp Mộ Liễu cười hết sức vui vẻ.
Thấy nàng kiên trì như vậy, Lý Ngọc đưa tay lấy túi tiền, bỗng dưng biến sắc…
Tên ăn xin nhận tiền, nhanh như chớp chạy đi, tốc độ đó so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn mấy phần, giống như sợ Diệp Mộ Liễu lấy lại tiền của hắn, suýt chút nữa đụng ngã Lý Ngọc.
“Đứa nhỏ này… hấp ta hấp tấp.”
Diệp Mộ Liễu lắc đầu cười, bất đắc dĩ thở dài.
“Haiz, quốc gia mới ổn định, dân chúng trải qua mấy năm sưu cao thuế nặng cùng với nội loạn, cũng không giàu có gì. Mặc dù không nói đến cảnh dân chúng lầm than, nơi nơi đều có người trên phố đi ăn xin. Thật không hiểu nổi Hoàng thượng làm gì không biết?”
Nghe vậy, Lý Ngọc ngẩn ra, ánh mắt lóe sáng, sau lại như người không có việc gì, thở dài nói:
“Huyện Thanh giang tuy nhỏ nhưng đất lành, Diệp đại nhân là quan thanh liêm, quản lý nghiêm ngặt, yêu dân như con. Tình hình như vậy cũng coi như tốt rồi. Liễu Nhi đã từng đi qua địa phương khác chưa? Tình huống nơi này càng nghiêm trọng hơn.”
Lắc lắc đầu, Diệp Mộ Liễu đi bên cạnh bước chân nhanh hơn, vừa đi vừa thản nhiên nói:
“Từ nhỏ ta sinh ra ở huyện Thanh giang, chưa bao giờ rời khỏi nơi này nửa bước.”
“Vậy về sau, ta mang Liễu Nhi du ngoạn sơn thủy, đi khắp Đông Thương quốc có được không?”
“Một lời đã định?”
Ánh mắt Diệp Mộ Liễu sáng lên, như con nai nhỏ mong chờ nhìn hắn. Lại đưa ngón tay về phía Lý Ngọc, hết sức kiên quyết.
Thấy vậy, Lý Ngọc mỉm cười, cùng nàng ngoéo… ngón tay, gật đầu đáp:
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Dứt lời nàng đi vào cửa hàng tơ lụa ở phố khác, ngoái đầu cười. Nụ cười như nắng tháng ba, tươi đẹp mà ấm áp, chiếu lên trái tim Diệp Mộ Liễu, hết sức ấm áp.
“Liễu Nhi, chúng ta nên đi làm chính sự rồi.”
“Ừ!” Đôi má nóng lên, gương mặt Diệp Mộ Liễu nhất thời đỏ lên.
Sau khi ở cửa hàng tơ lụa chọn lựa một phen, Diệp Mộ Liễu chọn một kiểu đơn giản, giá y đỏ thẫm, giá cả vừa phải, nhếch môi cười cười với Lý Ngọc.
“Ta chọn nó.”
“Liễu Nhi, như vậy quá uất ức cho nàng rồi.”
Thấy vậy, ánh mắt Lý Ngọc hiện lên một chút không đành lòng.
“Ta cảm thấy bộ y phục này rất đẹp, chọn nó đi.” Cầm giá y đặt trước người rồi khoa chân múa tay một phen, Diệp Mộ Liễu cười hết sức vui vẻ.
Thấy nàng kiên trì như vậy, Lý Ngọc đưa tay lấy túi tiền, bỗng dưng biến sắc…
Bình luận truyện