Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 20: Khóc phụ hoàng gọi nương nương
Úc Phi Tuyết đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn không phát hiện trong phòng mình có thêm một vị khách không mời.
Hôm nay nàng thật sự rất vui vẻ ! Đã lâu không được vui vẻ như hôm nay rồi. Úc Phi Tuyết khẽ ngâm nga trong phòng, cơ thể mảnh mai như bươm bướm nhẹ nhàng bay, ngồi phịch xuống ghế nằm bò ra bàn.
“Yên Chi tỷ tỷ, tỷ biết không? Vương phủ đúng là một cái nhà tù lớn! Còn đáng ghét hơn nhà muội nữa!”
Úc Phi Tuyết ôm ấm trà trên bàn như ôm bầu rượu, thì thào tự nói. Không chú ý đến có người bị bỏ quên một bên đang nhướn cao lông mày chuẩn bị giáo huấn người khác. Sau khi nghe xong lời nàng nói, ngược lại còn thấy thú vị, khóe môi gợn lên một nụ cười. Vương phủ là nhà tù ? Những lời này đúng là rất mới mẻ, Lãnh Dịch Hạo không quấy rầy Úc Phi Tuyết nữa, cứ để nàng điên đi.
“Ta mới không thèm quan tâm! Cái tên Vương gia gì đó kia, khoe khoang vô cùng, ngươi cứ chờ đó. Đợi đến khi ra khỏi kinh thành, rời khỏi cái nơi nhàm chán này, bản cô nương nhất định đánh cho ngươi phải khóc cha gọi mẹ! À, không đúng, phải là khóc phụ hoàng gọi nương nương!” – Úc Phi Tuyết vừa nói vừa ngây ngô cười rồi lại cạn một ly!
Được thôi, nữ nhân này xem ra chí hướng không nhỏ! Hắn rất khoe khoang sao ?
Lãnh Dịch Hạo cười lạnh tiếp tục xem trò, hắn vẫn muốn nghe xem, nha đầu kia còn nói cái gì gây bất ngờ nữa không. Nào ngờ tiểu nha đầu kia lại leo lên bàn, giọng nói càng ngày càng nhỏ:
“Yên Chi tỷ tỷ, sau khi muội đi rồi, sẽ không thể đến gặp tỷ, tỷ phải sống tốt……sau này……muội muốn……muội muốn……”
Rốt cục nàng muốn cái gì ? Lãnh Dịch Hạo cực kỳ tò mò! Đáng tiếc Úc Phi Tuyết hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của “người nghe”, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Lãnh Dịch Hạo đợi lâu mà không nghe thấy tiếng gì, đứng dậy lại gần, đẩy đẩy Úc Phi Tuyết:
“Này, đứng lên!”
Úc Phi Tuyết rên hừ hừ, tiếp tục ngủ.
Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, lấy một bông hoa từ bình hoa ở bên cạnh ra, một tay cầm cành hoa, để cánh hoa lướt trên mặt Úc Phi Tuyết, rồi từ hai má chậm chậm đi xuống dưới…..
Ngứa quá ! Ngứa không chịu được!
“Ai ?” – Úc Phi Tuyết giật mình ngồi dậy, nhìn quanh, bên trái nàng là cái gì, một thứ thật lớn –
“Cây cột ? Sao lại có cây cột ở đây ?” – Úc Phi Tuyết dụi dụi mắt, không nhìn rõ, mặc kệ đi, cây cột này thật ấm quá, đúng lúc có thể xua đi cái lạnh trong đêm đen. Sau đó nàng dang rộng cánh tay, ôm lấy “cây cột”:
“Cây cột, ấm quá !”
Lãnh Dịch Hạo đúng là dở khóc dở cười, nữ nhân này đúng là biết diễn trò!
“Tỉnh lại tỉnh lại ! Tỉnh lại mau !” – Lãnh Dịch Hạo chụp bên trái, Úc Phi Tuyết liền quay mặt sang bên phải, chụp bên phải, nàng quay mặt sang bên trái. Nhất quyết không mở mắt ra.
“Đừng ầm ỹ nữa! Ngủ đi!” – Không còn sức lực và đầu óc để suy nghĩ nữa, vì sao cây cột này lại biết bắt người chứ.
Lãnh Dịch Hạo thở dài, thôi quên đi, nam nhân không đấu với nữ nhân, vứt bông hoa trong tay đi, xoay người, ôm lấy Úc Phi Tuyết, đi đến bên giường.
Hôm nay nàng thật sự rất vui vẻ ! Đã lâu không được vui vẻ như hôm nay rồi. Úc Phi Tuyết khẽ ngâm nga trong phòng, cơ thể mảnh mai như bươm bướm nhẹ nhàng bay, ngồi phịch xuống ghế nằm bò ra bàn.
“Yên Chi tỷ tỷ, tỷ biết không? Vương phủ đúng là một cái nhà tù lớn! Còn đáng ghét hơn nhà muội nữa!”
Úc Phi Tuyết ôm ấm trà trên bàn như ôm bầu rượu, thì thào tự nói. Không chú ý đến có người bị bỏ quên một bên đang nhướn cao lông mày chuẩn bị giáo huấn người khác. Sau khi nghe xong lời nàng nói, ngược lại còn thấy thú vị, khóe môi gợn lên một nụ cười. Vương phủ là nhà tù ? Những lời này đúng là rất mới mẻ, Lãnh Dịch Hạo không quấy rầy Úc Phi Tuyết nữa, cứ để nàng điên đi.
“Ta mới không thèm quan tâm! Cái tên Vương gia gì đó kia, khoe khoang vô cùng, ngươi cứ chờ đó. Đợi đến khi ra khỏi kinh thành, rời khỏi cái nơi nhàm chán này, bản cô nương nhất định đánh cho ngươi phải khóc cha gọi mẹ! À, không đúng, phải là khóc phụ hoàng gọi nương nương!” – Úc Phi Tuyết vừa nói vừa ngây ngô cười rồi lại cạn một ly!
Được thôi, nữ nhân này xem ra chí hướng không nhỏ! Hắn rất khoe khoang sao ?
Lãnh Dịch Hạo cười lạnh tiếp tục xem trò, hắn vẫn muốn nghe xem, nha đầu kia còn nói cái gì gây bất ngờ nữa không. Nào ngờ tiểu nha đầu kia lại leo lên bàn, giọng nói càng ngày càng nhỏ:
“Yên Chi tỷ tỷ, sau khi muội đi rồi, sẽ không thể đến gặp tỷ, tỷ phải sống tốt……sau này……muội muốn……muội muốn……”
Rốt cục nàng muốn cái gì ? Lãnh Dịch Hạo cực kỳ tò mò! Đáng tiếc Úc Phi Tuyết hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của “người nghe”, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Lãnh Dịch Hạo đợi lâu mà không nghe thấy tiếng gì, đứng dậy lại gần, đẩy đẩy Úc Phi Tuyết:
“Này, đứng lên!”
Úc Phi Tuyết rên hừ hừ, tiếp tục ngủ.
Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, lấy một bông hoa từ bình hoa ở bên cạnh ra, một tay cầm cành hoa, để cánh hoa lướt trên mặt Úc Phi Tuyết, rồi từ hai má chậm chậm đi xuống dưới…..
Ngứa quá ! Ngứa không chịu được!
“Ai ?” – Úc Phi Tuyết giật mình ngồi dậy, nhìn quanh, bên trái nàng là cái gì, một thứ thật lớn –
“Cây cột ? Sao lại có cây cột ở đây ?” – Úc Phi Tuyết dụi dụi mắt, không nhìn rõ, mặc kệ đi, cây cột này thật ấm quá, đúng lúc có thể xua đi cái lạnh trong đêm đen. Sau đó nàng dang rộng cánh tay, ôm lấy “cây cột”:
“Cây cột, ấm quá !”
Lãnh Dịch Hạo đúng là dở khóc dở cười, nữ nhân này đúng là biết diễn trò!
“Tỉnh lại tỉnh lại ! Tỉnh lại mau !” – Lãnh Dịch Hạo chụp bên trái, Úc Phi Tuyết liền quay mặt sang bên phải, chụp bên phải, nàng quay mặt sang bên trái. Nhất quyết không mở mắt ra.
“Đừng ầm ỹ nữa! Ngủ đi!” – Không còn sức lực và đầu óc để suy nghĩ nữa, vì sao cây cột này lại biết bắt người chứ.
Lãnh Dịch Hạo thở dài, thôi quên đi, nam nhân không đấu với nữ nhân, vứt bông hoa trong tay đi, xoay người, ôm lấy Úc Phi Tuyết, đi đến bên giường.
Bình luận truyện