Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 41: Xác chết vùng dậy !
Lãnh Dịch Khánh lạnh lùng nhìn vẻ mặt chế nhạo của Lãnh Dịch Hạo. Hắn biết Úc Phi Tuyết ở trong phủ ngỗ nghịch, luôn bất hòa với Lãnh Dịch Hạo. Mà dựa vào tính tình của Lãnh Dịch Hạo, hôm nay là cạo da đầu, ngày mai nói không chừng chính sẽ là cắt ngón tay rồi chặt chân.
Cho nên, hắn nhất định sẽ không để Úc Phi Tuyết ở đây.
“Từ giờ trở đi, nàng không phải nữa rồi!” – Lãnh Dịch Khánh trịnh trọng tuyên bố xong, quay người ôm lấy Úc Phi Tuyết.
Ai ngờ tay còn không chạm tới Úc Phi Tuyết thì cổ tay đã bị một bàn tay giữ chặt lấy.
“Đại ca, nàng là nữ nhân của đệ!”
“Là nữ nhân của đệ, đệ có thể đối xử như vậy với nàng sao ? Ta hỏi đệ, đệ yêu nàng sao ?” – Lãnh Dịch Khánh gạt tay Lãnh Dịch Hạo ra, trợn mắt nhìn hắn.
Nếu sớm biết rằng nàng là người hắn muốn tìm, lúc trước bái đường hắn nên mang nàng đi!
Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng nhìn Lãnh Dịch Khánh, cũng không tính trả lời câu hỏi của hắn.
“Đừng để ta đoán được là, trong lòng đệ vẫn chỉ có……”
“Đại ca, huynh nghĩ quá nhiều rồi !” – Lãnh Dịch Hạo ngắt lời Lãnh Dịch Khánh.
“Ah! Hôm nay thời tiết thật đẹp, hai vị ca ca, chúng ta đi ra ngoài một chút đi….ah….” – Lãnh Dịch Tiêu vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng đành chọn lao vào “cứu nguy tại trận”, nào ngờ Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Hạo cùng lúc vung tay, Lãnh Dịch Tiêu còn chưa đứng vững đã bay thẳng ra ngoài.
Xui xẻo nhất là, chân hắn bị mắc vào tấm trướng lụa, hắn ngã không quan trọng nhưng lại kéo cả tấm trướng kia rơi xuống một ngọn đèn, nhất thời một ngọn lửa bùng lên.
Lãnh Dịch Khánh vội vàng cứu người, Lãnh Dịch Hạo kiên quyết không cho hắn chạm vào Úc Phi Tuyết. Vòng vo vài lần, lửa đã lan đến trên giường.
Lãnh Dịch Tiêu bị đánh đến choáng váng đầu óc, nhất thời không kịp phản ứng. Trong lòng Lãnh Dịch Khánh tràn đầy lo lắng, sợ lửa sẽ làm tổn hại đến di thể Úc Phi Tuyết.
Chỉ có Lãnh Dịch Hạo là có vẻ thật sự nhàn nhã, chỉ không cho Lãnh Dịch Khánh tới gần.
Nha đầu kia hại hắn và đại ca bất hòa, để cho nàng sợ hãi một chút thì có gì là không tốt! Hơn nữa, lát nữa lúc nàng không chịu nổi, tự nhiên sẽ nhảy dựng lên! Hắn sẽ đợi để thưởng thức biển hiện thấy ‘xác chết vùng dậy’ của Lãnh Dịch Khánh!
Quả nhiên, Úc Phi Tuyết bị ngạt hơi không chịu nổi, đợi lâu quá mà hai huynh đệ kia vẫn còn đang đánh nhau. Nếu nàng không tự cứu mình thì sẽ không gặp được tiểu sư phụ ! Một bóng người bật dậy từ trên giường lao về phía hai người đang đánh nhau trong phòng, thuận tiện cốc mạnh lên đầu hai người một cái.
“Đánh cái rắm gì mà đánh! Không thấy bổn cô nương ta sắp bị chết cháy rồi sao, còn đánh cái gì! Các ngươi có chút từ bi nào không vậy ! Chết cũng không cho người ta chết được thoải mái !” – Úc Phi Tuyết càng nói càng bực, một người một cước lần lượt xuất ra.
Lãnh Dịch Hạo đã sớm thấy tất cả, nghiêng người một cái tránh được chân của nàng. Lãnh Dịch Khánh thì thảm hơn, cú đá sau đó trúng ngay chỗ “thần kinh” của hắn, vô cùng kinh ngạc, lại đau đớn gục xuống, thậm chí không có cơ hội kêu lên.
“Ngươi, ngươi, không phải ngươi chết rồi sao?” – Lãnh Dịch Tiêu vất vả lắm mới thoát ra khỏi tình trạng choáng váng lại bị dọa sợ tới mức suýt chút nữa thì ngất đi lần nữa.
“Đều là công sức của ba người các ngươi, có thể làm cho người chết hồi sinh!” – Úc Phi Tuyết nổi giận đùng đùng, ba huynh đệ này không một ai tốt cả.
“Xác…xác chết sống lại……” – một tiếng kêu to ngoài cửa, bọn nha hoàn chạy tới cứu hoả sợ hãi kêu lên chạy toán loạn, làm cho Hoàng đế Hoàng hậu đang đi tới bị đâm loạng choạng.
Cho nên, hắn nhất định sẽ không để Úc Phi Tuyết ở đây.
“Từ giờ trở đi, nàng không phải nữa rồi!” – Lãnh Dịch Khánh trịnh trọng tuyên bố xong, quay người ôm lấy Úc Phi Tuyết.
Ai ngờ tay còn không chạm tới Úc Phi Tuyết thì cổ tay đã bị một bàn tay giữ chặt lấy.
“Đại ca, nàng là nữ nhân của đệ!”
“Là nữ nhân của đệ, đệ có thể đối xử như vậy với nàng sao ? Ta hỏi đệ, đệ yêu nàng sao ?” – Lãnh Dịch Khánh gạt tay Lãnh Dịch Hạo ra, trợn mắt nhìn hắn.
Nếu sớm biết rằng nàng là người hắn muốn tìm, lúc trước bái đường hắn nên mang nàng đi!
Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng nhìn Lãnh Dịch Khánh, cũng không tính trả lời câu hỏi của hắn.
“Đừng để ta đoán được là, trong lòng đệ vẫn chỉ có……”
“Đại ca, huynh nghĩ quá nhiều rồi !” – Lãnh Dịch Hạo ngắt lời Lãnh Dịch Khánh.
“Ah! Hôm nay thời tiết thật đẹp, hai vị ca ca, chúng ta đi ra ngoài một chút đi….ah….” – Lãnh Dịch Tiêu vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng đành chọn lao vào “cứu nguy tại trận”, nào ngờ Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Hạo cùng lúc vung tay, Lãnh Dịch Tiêu còn chưa đứng vững đã bay thẳng ra ngoài.
Xui xẻo nhất là, chân hắn bị mắc vào tấm trướng lụa, hắn ngã không quan trọng nhưng lại kéo cả tấm trướng kia rơi xuống một ngọn đèn, nhất thời một ngọn lửa bùng lên.
Lãnh Dịch Khánh vội vàng cứu người, Lãnh Dịch Hạo kiên quyết không cho hắn chạm vào Úc Phi Tuyết. Vòng vo vài lần, lửa đã lan đến trên giường.
Lãnh Dịch Tiêu bị đánh đến choáng váng đầu óc, nhất thời không kịp phản ứng. Trong lòng Lãnh Dịch Khánh tràn đầy lo lắng, sợ lửa sẽ làm tổn hại đến di thể Úc Phi Tuyết.
Chỉ có Lãnh Dịch Hạo là có vẻ thật sự nhàn nhã, chỉ không cho Lãnh Dịch Khánh tới gần.
Nha đầu kia hại hắn và đại ca bất hòa, để cho nàng sợ hãi một chút thì có gì là không tốt! Hơn nữa, lát nữa lúc nàng không chịu nổi, tự nhiên sẽ nhảy dựng lên! Hắn sẽ đợi để thưởng thức biển hiện thấy ‘xác chết vùng dậy’ của Lãnh Dịch Khánh!
Quả nhiên, Úc Phi Tuyết bị ngạt hơi không chịu nổi, đợi lâu quá mà hai huynh đệ kia vẫn còn đang đánh nhau. Nếu nàng không tự cứu mình thì sẽ không gặp được tiểu sư phụ ! Một bóng người bật dậy từ trên giường lao về phía hai người đang đánh nhau trong phòng, thuận tiện cốc mạnh lên đầu hai người một cái.
“Đánh cái rắm gì mà đánh! Không thấy bổn cô nương ta sắp bị chết cháy rồi sao, còn đánh cái gì! Các ngươi có chút từ bi nào không vậy ! Chết cũng không cho người ta chết được thoải mái !” – Úc Phi Tuyết càng nói càng bực, một người một cước lần lượt xuất ra.
Lãnh Dịch Hạo đã sớm thấy tất cả, nghiêng người một cái tránh được chân của nàng. Lãnh Dịch Khánh thì thảm hơn, cú đá sau đó trúng ngay chỗ “thần kinh” của hắn, vô cùng kinh ngạc, lại đau đớn gục xuống, thậm chí không có cơ hội kêu lên.
“Ngươi, ngươi, không phải ngươi chết rồi sao?” – Lãnh Dịch Tiêu vất vả lắm mới thoát ra khỏi tình trạng choáng váng lại bị dọa sợ tới mức suýt chút nữa thì ngất đi lần nữa.
“Đều là công sức của ba người các ngươi, có thể làm cho người chết hồi sinh!” – Úc Phi Tuyết nổi giận đùng đùng, ba huynh đệ này không một ai tốt cả.
“Xác…xác chết sống lại……” – một tiếng kêu to ngoài cửa, bọn nha hoàn chạy tới cứu hoả sợ hãi kêu lên chạy toán loạn, làm cho Hoàng đế Hoàng hậu đang đi tới bị đâm loạng choạng.
Bình luận truyện