Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!
Chương 3
Hoa Nguyệt Nhi thấy hắn cười tà, bất giác rùng mình một cái.
Đông Phương Vô Nguyệt chậm rãi mấp máy bạc môi :
“ Nàng không muốn làm hạ nhân , vậy … ta sẽ cho nàng làm Vương phi . Lần này thì bản vương không thể thay đổi ý kiến đâu !” Hắn nói một cách vô cùng kiên quyết rồi hất bào bỏ đi, mặc nàng ngã ngồi xuống đất, mặt nghệch ra…
Gì thế này???Sao hắn có thể tham lam như thế nha? Chẳng qua nàng chỉ mượn tạm của hắn một cái ngọc bội , vậy mà hắn bắt nàng trả giá bằng cả cuộc đời mình sao? Nhưng là…. Nếu không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ hủy diệt Hoa phủ a! Với tính cách của hắn, chuyện này dễ như trở bàn tay! Mà nàng làm sao nhẫn tâm để người nhà và chính bản thân mình chết một cách lãng xẹt thế ?
Đúng là tiến thoái lưỡng nan !
Lại nghĩ đến mục đích hắn để nàng làm Vương phi, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Lúc nãy nàng để ý hắn có nhìn vào … ngực của nàng nha ~ Tốt xấu gì nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân, ngực đương nhiên không phải là nhỏ nhưng cũng không lớn quá. Hắn nguyên lai là muốn ăn nàng đây.Không sao, nàng sẽ tìm cách ngăn vụ việc này , hừ , để xem đêm tân hôn, hắn có thể đụng vào nàng không?
Nàng có thể làm Vương phi của hắn, nhưng cho dù có thủ tiết cả đời , nàng vẫn nhất nhất không để hắn chạm vào nàng a!
Đông Phương Diệp Thần cư nhiên nói là làm, tối , nàng đang cùng cha nương và ca ca dùng bữa thì thánh chỉ đến.
Mọi người quỳ xuống , tâm trạng bất an lạ thường.
“ Hoa gia tiếp chỉ! Nhị tiểu thư Hoa Nguyệt Nhi, nữ nhi của Hoa tướng quân xinh đẹp , cầm kỳ thi họa ( :3 này là phóng đại quá ) , nay chỉ hôn cho Thập Vương Gia , một tháng sau lập tức cử hành lễ thành hôn, Hoa gia khâm thử!”
“ Hạ thần đa tạ ân điển của Hoàng đế bệ hạ!”Hoa tướng quân ngỡ ngàng hai tay nhận lấy cuộn giấy vàng trong tay thái giám, run run không dám tin. Hoa phu nhân mừng đến phát khóc , ôm chầm lấy nàng .
Trở về phòng, nàng đổ ập người xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt. Tiểu Ngọc thì ở bên cạnh mừng như điên, lảm nhảm đủ thứ.
Hừ… cái kia Vương phi thì có gì hay ngoài quyền lực?Nàng chẳng quan tâm!Đang chán nản , nàng chợt nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp đó là thân hình Tiểu Ngọc ngã xuống hôn mê.
Hoa Nguyệt Nhi không thèm liếc người kia một cái, chỉ lười biếng mở miệng :
“ Người thân là Vương gia cao cao tại thượng, như thế nào không đi cửa chính mà lại lén lén lút lút thế kia ?Vương gia… a..”
Nàng còn chưa nói hết, đôi môi đỏ mọng gợi cảm đã bị một bờ môi khác thô bạo đè ép xuống, ra sức cắn cắn , mút mút , cơ hồ như muốn phá nát môi của nàng mới chịu thả ra.
Ách! Cái kia mặt của nàng tái xanh, hắn là đang làm cái gì? Khốn, đây là nụ hôn đầu của nàng đó!
Nàng liều mạng hết cắn lại đẩy hắn ra nhưng sức nàng thì làm được gì so với một tên nam nhân nhiều năm luyện võ , khỏe như trâu của hắn? Đành nằm im không dãy dụa. Đến khi nàng sắp thở không nổi, hắn mới thả ra.
Nàng ngồi bật dậy, thở không ra hơi liếc hắn , tay không ngừng lau miệng vẫn còn vương lại hương thơm nam tính của hắn.
“ Vương gia, ngài đây là làm cái gì? “
“ Đương nhiên là để lại dấu ấn rồi!” Đông Phương Diệp Thần cười tà nhìn nàng.
“ Dấu ấn?”
“ Chẳng qua bản vương sợ nàng bỏ trốn, nên cướp nụ hôn đầu của nàng, để nàng nhớ kỹ thân phận của mình . “
“ Buồn cười, ngài nghĩ cứ lấy nụ hôn đầu thì ta không thể bỏ trốn rồi yêu nam nhân khác?” Nàng nhíu mi, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
“Lúc nãy hôn nàng, nàng có cảm thấy mùi vị gì không?”
“ Có một chút đắng….”
“ Đó là thuốc độc nha, dược này là vô cùng quý, do ta một tay bào chế. Độc này khi vào cơ thể người, không gây hại gì cho ngươi nhưng sẽ tạo ra một loại chất trong trong nước bọt, khi có một người khác hôn nàng, sẽ bị trúng độc, lập tức chết ngay!” Hắn đắc ý nói.
“ Vương gia! Ngươi… thực đê tiện a ! Nhưng nếu như vậy, ngươi như thế nào hôn bản tiểu thư lần nữa?” Nàng cười lạnh.
“ Bản vương đương nhiên đã uống một loại giải dược, dược này khi gặp dược của nàng, độc trị độc, sẽ chẳng sao cả! Hơn nữa, bản vương đã hủy cả hai loại độc này, không ai có thể bào chế được đâu. Vì thế nên,nàng tốt nhất an phận đi.”
“ Ta biết rõ ngài chẳng yêu thương gì ta, hà tất phải lập ta làm vương phi?”Sườn phi cũng được mà.
“ Nàng chẳng phải là không muốn làm hạ nhân sao? Sườn phi đối với bổn vương mà nói, cùng hạ nhân chẳng khác gì. Hơn nữa, ta lập nàng làm vương phi, cho nên cũng có chủ đích riêng….”Hắn lần này được cả chì lẫn chài là chuyện vô cùng chắc chắn.
“ Ta chẳng cần quan tâm chủ đích của ngài là gì. Chỉ là bây giờ đã khuya rồi, thỉnh vương gia di giá, tiểu nữ muốn ngủ!”
Hắn không nói gì, im lặng nhìn thân thể mỏng manh thế mà lại mạnh mẽ quật cường nằm xuống, quay người vào trong . Đông Phương Diệp Thần nhếch môi, phi thân qua cửa rời đi không một tiếng động.
Cảm giác hắn đã đi thật rồi, nàng mới thở dài vài tiếng, tay ngọc sờ nhẹ lên đôi môi sưng đỏ , tim đập thình thịch liên hồi….
Khi hắn hôn nàng ở cự li gần như thế, nàng mới thấy … hắn quả thực là mỹ nam . Là đại mỹ nam ! Mắt phượng hẹp dài, lông mi xem chừng vừa dài vừa vừa đen bóng, sóng mũi cao , làn da trắng mịn màng không tì vết, ngay cả nàng là con gái , cũng cảm thấy ghen tị . Mái tóc dài tùy ý túm gọn ở đằng sau bằng dải lụa nhỏ màu trắng.Tóc của hắn, tuy nàng chưa sờ vào lần nào, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết là vô cùng mềm mượt , có khi còn mượt hơn cả tóc của nàng. Thậm chí không cần dùng lược, dùng tay cũng có thể chải được!
Thân hình của hắn thì khỏi phải nói, đương nhiên là vai rộng eo thon chân dài. Hắn không vạm vỡ không lực lưỡng , nhìn rất thư sinh nho nhã .
Đông Phương Diệp Thần hắn sở hữu một chiều cao tuyệt đối, nàng đứng với hắn, có nhón chân cũng chỉ cao tới mắt hắn.
Nghĩ lại, được ở cùng với một nam nhân như hắn, không phải cũng quá tệ !
Vì thế nên, lòng nàng cũng được an ủi phần nào. Biết bao cô nương mong ước được có một lang quân giống như hắn chứ? Tuy nàng chỉ là nương tử của hắn trên danh nghĩa, nhưng như vậy cũng coi là quá may mắn rồi.
Đông Phương Vô Nguyệt chậm rãi mấp máy bạc môi :
“ Nàng không muốn làm hạ nhân , vậy … ta sẽ cho nàng làm Vương phi . Lần này thì bản vương không thể thay đổi ý kiến đâu !” Hắn nói một cách vô cùng kiên quyết rồi hất bào bỏ đi, mặc nàng ngã ngồi xuống đất, mặt nghệch ra…
Gì thế này???Sao hắn có thể tham lam như thế nha? Chẳng qua nàng chỉ mượn tạm của hắn một cái ngọc bội , vậy mà hắn bắt nàng trả giá bằng cả cuộc đời mình sao? Nhưng là…. Nếu không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ hủy diệt Hoa phủ a! Với tính cách của hắn, chuyện này dễ như trở bàn tay! Mà nàng làm sao nhẫn tâm để người nhà và chính bản thân mình chết một cách lãng xẹt thế ?
Đúng là tiến thoái lưỡng nan !
Lại nghĩ đến mục đích hắn để nàng làm Vương phi, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Lúc nãy nàng để ý hắn có nhìn vào … ngực của nàng nha ~ Tốt xấu gì nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân, ngực đương nhiên không phải là nhỏ nhưng cũng không lớn quá. Hắn nguyên lai là muốn ăn nàng đây.Không sao, nàng sẽ tìm cách ngăn vụ việc này , hừ , để xem đêm tân hôn, hắn có thể đụng vào nàng không?
Nàng có thể làm Vương phi của hắn, nhưng cho dù có thủ tiết cả đời , nàng vẫn nhất nhất không để hắn chạm vào nàng a!
Đông Phương Diệp Thần cư nhiên nói là làm, tối , nàng đang cùng cha nương và ca ca dùng bữa thì thánh chỉ đến.
Mọi người quỳ xuống , tâm trạng bất an lạ thường.
“ Hoa gia tiếp chỉ! Nhị tiểu thư Hoa Nguyệt Nhi, nữ nhi của Hoa tướng quân xinh đẹp , cầm kỳ thi họa ( :3 này là phóng đại quá ) , nay chỉ hôn cho Thập Vương Gia , một tháng sau lập tức cử hành lễ thành hôn, Hoa gia khâm thử!”
“ Hạ thần đa tạ ân điển của Hoàng đế bệ hạ!”Hoa tướng quân ngỡ ngàng hai tay nhận lấy cuộn giấy vàng trong tay thái giám, run run không dám tin. Hoa phu nhân mừng đến phát khóc , ôm chầm lấy nàng .
Trở về phòng, nàng đổ ập người xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt. Tiểu Ngọc thì ở bên cạnh mừng như điên, lảm nhảm đủ thứ.
Hừ… cái kia Vương phi thì có gì hay ngoài quyền lực?Nàng chẳng quan tâm!Đang chán nản , nàng chợt nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp đó là thân hình Tiểu Ngọc ngã xuống hôn mê.
Hoa Nguyệt Nhi không thèm liếc người kia một cái, chỉ lười biếng mở miệng :
“ Người thân là Vương gia cao cao tại thượng, như thế nào không đi cửa chính mà lại lén lén lút lút thế kia ?Vương gia… a..”
Nàng còn chưa nói hết, đôi môi đỏ mọng gợi cảm đã bị một bờ môi khác thô bạo đè ép xuống, ra sức cắn cắn , mút mút , cơ hồ như muốn phá nát môi của nàng mới chịu thả ra.
Ách! Cái kia mặt của nàng tái xanh, hắn là đang làm cái gì? Khốn, đây là nụ hôn đầu của nàng đó!
Nàng liều mạng hết cắn lại đẩy hắn ra nhưng sức nàng thì làm được gì so với một tên nam nhân nhiều năm luyện võ , khỏe như trâu của hắn? Đành nằm im không dãy dụa. Đến khi nàng sắp thở không nổi, hắn mới thả ra.
Nàng ngồi bật dậy, thở không ra hơi liếc hắn , tay không ngừng lau miệng vẫn còn vương lại hương thơm nam tính của hắn.
“ Vương gia, ngài đây là làm cái gì? “
“ Đương nhiên là để lại dấu ấn rồi!” Đông Phương Diệp Thần cười tà nhìn nàng.
“ Dấu ấn?”
“ Chẳng qua bản vương sợ nàng bỏ trốn, nên cướp nụ hôn đầu của nàng, để nàng nhớ kỹ thân phận của mình . “
“ Buồn cười, ngài nghĩ cứ lấy nụ hôn đầu thì ta không thể bỏ trốn rồi yêu nam nhân khác?” Nàng nhíu mi, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
“Lúc nãy hôn nàng, nàng có cảm thấy mùi vị gì không?”
“ Có một chút đắng….”
“ Đó là thuốc độc nha, dược này là vô cùng quý, do ta một tay bào chế. Độc này khi vào cơ thể người, không gây hại gì cho ngươi nhưng sẽ tạo ra một loại chất trong trong nước bọt, khi có một người khác hôn nàng, sẽ bị trúng độc, lập tức chết ngay!” Hắn đắc ý nói.
“ Vương gia! Ngươi… thực đê tiện a ! Nhưng nếu như vậy, ngươi như thế nào hôn bản tiểu thư lần nữa?” Nàng cười lạnh.
“ Bản vương đương nhiên đã uống một loại giải dược, dược này khi gặp dược của nàng, độc trị độc, sẽ chẳng sao cả! Hơn nữa, bản vương đã hủy cả hai loại độc này, không ai có thể bào chế được đâu. Vì thế nên,nàng tốt nhất an phận đi.”
“ Ta biết rõ ngài chẳng yêu thương gì ta, hà tất phải lập ta làm vương phi?”Sườn phi cũng được mà.
“ Nàng chẳng phải là không muốn làm hạ nhân sao? Sườn phi đối với bổn vương mà nói, cùng hạ nhân chẳng khác gì. Hơn nữa, ta lập nàng làm vương phi, cho nên cũng có chủ đích riêng….”Hắn lần này được cả chì lẫn chài là chuyện vô cùng chắc chắn.
“ Ta chẳng cần quan tâm chủ đích của ngài là gì. Chỉ là bây giờ đã khuya rồi, thỉnh vương gia di giá, tiểu nữ muốn ngủ!”
Hắn không nói gì, im lặng nhìn thân thể mỏng manh thế mà lại mạnh mẽ quật cường nằm xuống, quay người vào trong . Đông Phương Diệp Thần nhếch môi, phi thân qua cửa rời đi không một tiếng động.
Cảm giác hắn đã đi thật rồi, nàng mới thở dài vài tiếng, tay ngọc sờ nhẹ lên đôi môi sưng đỏ , tim đập thình thịch liên hồi….
Khi hắn hôn nàng ở cự li gần như thế, nàng mới thấy … hắn quả thực là mỹ nam . Là đại mỹ nam ! Mắt phượng hẹp dài, lông mi xem chừng vừa dài vừa vừa đen bóng, sóng mũi cao , làn da trắng mịn màng không tì vết, ngay cả nàng là con gái , cũng cảm thấy ghen tị . Mái tóc dài tùy ý túm gọn ở đằng sau bằng dải lụa nhỏ màu trắng.Tóc của hắn, tuy nàng chưa sờ vào lần nào, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết là vô cùng mềm mượt , có khi còn mượt hơn cả tóc của nàng. Thậm chí không cần dùng lược, dùng tay cũng có thể chải được!
Thân hình của hắn thì khỏi phải nói, đương nhiên là vai rộng eo thon chân dài. Hắn không vạm vỡ không lực lưỡng , nhìn rất thư sinh nho nhã .
Đông Phương Diệp Thần hắn sở hữu một chiều cao tuyệt đối, nàng đứng với hắn, có nhón chân cũng chỉ cao tới mắt hắn.
Nghĩ lại, được ở cùng với một nam nhân như hắn, không phải cũng quá tệ !
Vì thế nên, lòng nàng cũng được an ủi phần nào. Biết bao cô nương mong ước được có một lang quân giống như hắn chứ? Tuy nàng chỉ là nương tử của hắn trên danh nghĩa, nhưng như vậy cũng coi là quá may mắn rồi.
Bình luận truyện