Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc
Quyển 2 - Chương 9
Mà chính là không những không thể động đậy, ngay cả nguồn năng lượng vốn có thể tạm thời khống chế được nay cũng tựa như vũng nước tù không thể vận dụng.
Động tác liếm lộng khiến cho Ngạo Triết Thiên cảm thấy mọi lông tơ trên người đều dựng ngược lên, nghĩ muốn với gọi Vong Dạ ở bên ngoài, nhưng vẫn như cũ không thể bật ra chút thanh âm nào, chỉ có thể cau mày khó chịu, âm thầm cắn răng chịu đựng, không thể kháng cự lại mà cảm nhận từng chút một cái vật thể kỳ quái đang liếm láp thân thể hắn như đang trêu tức cùng đùa giỡn, dần dần hướng lên phía trước.
Tiếp đó, giữa huyết sắc trì thủy dần dần hiện lên một cái đầu, đầu tiên là mái tóc dài xanh sẫm, sau đó là một khuôn mặt trái xoan bị che mất phân nửa, giữa không gian hắc ám, thước da trắng thuần dường như tỏa ra một mạt bạch quang nhàn nhạt, bên trên còn vương lại những giọt máu tươi rơi tí tách.
Một khuôn mặt trái xoan ngoài cái mũi ra thì hầu như không có bất luận ngũ quan nào khác nữa, giữa gian phòng u tối thì thoạt nhìn vô cùng khinh khủng, sau đó, khuôn mặt phẳng lặng rợn người đó lại từ từ nứt ra một khe hở lớn ở ngay vị trí dưới mũi, tựa như là bị một lưỡi dao vô hình rạch ra, cuối cùng là xé toạc ra thành một dạng giống như cái miệng. Khóe miệng dần cong lên, hướng đến Ngạo Triết Thiên mà nở một nụ cười nhạt vô cùng quỷ dị, tiếp tục nổi lên, một bờ vai mảnh khảnh cùng ***g ngực nam tính thuôn nuột dần xuất hiện.
Một bộ ngực không có nhũ đầu.
Qủy…
Không biết vì sao mà từ này lại đột nhiên hiện lên trong đầu Ngạo Triết Thiên, nam nhân khi bé đã từng trải qua cảm giác bị quỷ áp sàng ( bóng đè?), cảm thấy một cỗ hàn khí tràn ngập trong lòng, ký ức về những lần suýt bị quỷ giết bất chợt lướt qua trong trí óc.
Đây là loại mà không có hình thái cố định, thích đứng trong những góc tối âm u, nửa đêm thì đi lại quanh quẩn trong phòng, khi ngủ say thì dùng móng vuốt bóp cổ ngươi lại khiến cho ngươi không thể hít thở nổi.
Loại này đã từ rất lâu hắn không còn gặp lại, cũng không có mấy người tin là hắn đã thấy…
Không ngờ hiện tại lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, tại một thế giới khác mà hắn không hề hay biết gì.
Qủy tức âm lãnh giăng kín không gian, hàn ý khiến cho ngọn nến heo hắt phản ra thứ anh sáng xanh mập mờ u ám, khuôn mặt trắng như tuyết kia đột nhiên nứt ra một cái miệng nham nhở, một đầu lưỡi hồng sắc dày và dài hơn rất nhiều so với một người bình thường duỗi ra, mang theo cái đạo vị ẩm ướt mặn mà như nước biển, mắt thấy sinh vật kia hướng thẳng đến hắn muốn tiếp tục liếm lộng, cảm giác buồn nôn cùng chán ghét cường liệt cuối cùng khiến Ngạo Triết Thiên lùi về phía sau được một chút, tránh được lần tập kích đầu tiên, thế nhưng lại không ngờ phía sau lưng lại đột nhiên xuất hiện một cặp nam nữ toàn thân ướt đẫm, cũng không có ngũ quan nào cuốn lấy thân thể hắn, trong đó, gã nam nhân còn ôm chầm lấy hắn kéo vào vào lòng, vươn đầu lưỡi thật dài như rắn liếm lộng cổ cùng vai hắn.
“Ô…” Hắn muốn nôn, nghĩ muốn phát điên mà gọi dậy năng lượng ở trong cơ thể mình, thế nhưng vừa mới cảm nhận được một chút năng lượng thì hắn lại không thể tự mình khống chế hoàn toàn được nó, nhất là trong tình huống bị quỷ vây hãm như vậy.
Mà khuôn mặt trắng thuần trước mắt, con quỷ xuất hiện đầu tiên đột nhiên trừng mắt hung hăng nhìn hai người nam nữ phía sau lưng hắn, tuy rằng hắn chỉ có một mắt, thế nhưng lại mang theo một tầng khí thế âm ngoan băng lãnh khiến hai tên quỷ kia có chút luống cuống, không dám động đến con mồi nữa, rồi lại không cam lòng mà tiêu thất.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa, hiển nhiên là Vong Dạ cũng cảm thấy có điều gì đó bất ổn mà muốn gọi cửa thăm dò chút, nhưng lại không có trực tiếp đạp cửa mà vào.
Trực tiếp đẩy cửa đi a…
Mụ nó.
Lúc này còn lịch sự cái gì nữa?
Ngạo Triết Thiên không thể động đậy tức giận đến muốn thổ huyết, thế nhưng hắn lại không hiểu nguyên nhân vì sao Vong Dạ không lại dám trực tiếp đi vào.
Kỳ thực Vong Dạ rất sợ nhìn Ngạo Triết Thiên lõa thể, sợ không thể khống chế được bản thân mà làm những việc khiến đối phương bị thương tổn. Hắn không phải là người tự chủ tốt, hắn nghĩ muốn người kia đến phát điên, vậy nên, hắn không thể biết được nếu hắn nhìn thấy cơ thể xích lõa của đối phương thì sẽ xảy ra chuyện tình gì nữa.
Tức giận khiến cho nỗi sợ hãi trong Ngạo Triết Thiên vơi đi phân nửa, hơn nữa khi nãy Vong Dạ gõ cửa làm cho hai con quỷ phía sau lưng Ngạo Triết Thiên dường như là sợ hãi cực độ mà vội vàng tiêu thất trong bóng tối, chỉ còn lại con quỷ thiếu niên với khuôn mặt tuyết bạch đầy vẻ bất mãn mà hung hăng liếc về phía cánh cửa một cái, lần thứ hai tiếp cận thân thể của Ngạo Triết Thiên, bàn tay thêm càn quấy vuốt ve thắt lưng cùng bắp đùi hắn, đầu lưỡi so ra càng tham lam hơn, trực tiếp vươn ra liếm láp điểm anh hồng trước ngực hắn.
Hành động này càng khiến cho Ngạo Triết Thiên cảm thấy kinh tởm, hắn trước đây đã từng gặp quỷ, thế nhưng chưa bao giờ gặp phải một con sắc quỷ, lại còn là nam!
Cuối cùng vẫn là bản thân lại bị chọc đến tức điên lên! Không nói đến mấy nam nhân kia, bây giờ lại có cả quỷ nữa! Mụ nó! Tất cả đều là một đám súc sinh!!! Oán hận cường liệt cuối cùng cũng khiến hắn bức được cỗ năng lượng bị kiềm hãm, từng dòng năng lượng như nước chạy khắp cơ thể, đánh thẳng về hướng con quỷ đang có ý đồ với tay xuống hạ thân hắn…
Qủy ảnh trong nháy mắt chỉ kịp thét lên một tiếng kêu thảm thiết cực điểm rồi rất nhanh sau đó liền tiêu thất mất dạng, thấy động Vong Dạ ngay lập tức đạp cửa xông vào.
Mà Ngạo Triết Thiên lúc này cũng đã kiểm soát lại được thân thể, liền lập tức nhảy ra khỏi bồn tắm, cảm giác bị dính chặt lấy cái hồ khiến hắn nghĩ thấy chán ghét không gì sánh được mà vội vàng tháo chạy, thế nhưng nhất thời lại không khống chế được sức lực mà trực tiếp đâm thẳng vào lòng Vong Dạ…
Mà Vong Dạ trong lúc vô thức lại theo bản năng mà ôm lấy thắt lưng hắn, máu toàn thân cũng vì yêu thương nhớ nhung thân thể màu mật ong này mà toàn bộ đều sục sôi lên.
Thế nhưng Ngạo Triết Thiên cư nhiên lại không chú ý chút nào đến thần tình của Vong Dạ, hắn đầu tiên là kéo lấy tay áo của đối phương, sau đó cúi đầu xuống kiểm tra lại thân thể mình, lúc xác định chắc chắn mấy giọt nước vương lại trên người mình không phải là máu thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhất thời quay đầu nhìn về phía bồn tắm lớn sau lưng, tất cả mọi thứ đều bình thường, ngọn nến bên cạnh đó còn tỏa ra thứ quang lạp ấm áp ôn nhuận, nước trong bồn tắm vẫn còn nóng hổi trong suốt nhìn thấy tận đáy, dường như hết thảy mọi chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ảo giác mơ hồ, thế nhưng cảm giác rợn người do bị liếm lộng thì vẫn còn đó.
“Căn phòng này có điểm không ổn…” Sau khi xác định chắc chắn là con quỷ kia đã tiêu thất, Ngạo Triết Thiên xoay người lại, ngẩng đầu lên thấp giọng nói với Vong Dạ, vẻ mặt của hắn bình tĩnh một cách kỳ lạ, hoàn toàn không đả động gì đến việc mình thiếu chút nữa bị một con quỷ xâm phạm, theo bản năng, hắn không muốn Vong Dạ biết chuyện này. “Nói chung, ta nghĩ với ngươi hẳn là không có gì lạ, lát nữa ngươi tắm chỉ cần để ý cẩn thận một chút thôi, có chuyện gì thì kêu lên… Ta…” Thanh âm trầm ổn dần thấp xuống, hắn có chút ngạc nhiên nhìn Vong Dạ.
Theo ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến tỏa ra, khuôn mặt tuấn mỹ của hồng phát nam nhân thoạt nhìn tà mị một cách dị thường, một đôi song nhãn huyết sắc như Lang vương đang chăm chăm nhìn vào con mồi trong bóng đêm mịt mờ, sâu đến không thể trông thấy đáy, khiến cho người khác không rét mà run, từ tận nơi sâu nhất trong trái tim cũng đều cảm thấy sợ hãi. Phòng tắm không mấy rộng lớn nhất thời cũng trở nên ngột ngạt vô cùng.
Trong khoang mũi tràn ngập khí tức nam tính đặc trưng của hồng phát nam nhân, Ngạo Triết Thiên có chút giật mình khi cảm giác được bàn tay đang ôm lấy eo mình dần siết chặt lại, mà thứ làm cho hắn thấy hoảng sợ nhất chính là… Vật đặt tại giữa hai chân hắn dần trở nên cứng lại… Nóng rực như hỏa.
“…” Mãnh liệt đẩy Vong Dạ ra, Ngạo Thiết Triên có chút không bằng lòng mà chau mày. Hắn đưa mắt liếc Vong Dạ một cái rồi rất nhanh với lấy chiếc áo tắm bên cạnh, không quay đầu lại mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Trong lòng cũng cảm thấy có chút lúng túng khó xử với hành động mới nãy của mình, kỳ thực hắn so với bất cứ kẻ nào đều rõ hơn ai hết ý tứ trong cái ôm của nam nhân kia, thế nhưng vừa rồi lại ngớ ngẩn đến nỗi quên mất lập trường mà không hề nhận thấy là bản thân bị đối phương ôm vào lòng, lại còn đang xích lõa.
Quả thực là tự mình phóng hỏa…
Thế nhưng tay còn chưa kịp chạm đến cửa, đã bị một cỗ lực thật lớn chế trụ vai, kéo trở lại.
Một trận trời đất quay cuồng chóng mặt, hắn giật mình phát hiện mình đã bị ép chặt trên bức tường bên cạnh, hồng phát nam nhân ôm lấy hắn điên cuồng cường hôn mà hắn lại vô pháp chống cự.
“Ngô…” Bởi ngay từ đầu đã không kịp phòng bị, đầu lưỡi giảo hoạt của đối phương liền thừa cơ xâm nhập vào bên trong miệng hắn, hoàn toàn phủ kín không có lấy một khe hở, tham lam duyệt hấp thóa dịch của hắn.
Bị cường hôn cùng với thống khổ do hô hấp bị tước đoạt khiến Ngạo Triết Thiên ra sức giãy dụa, đưa tay ra nắm lấy mái tóc đỏ rực của Vong Dạ muốn giật hắn ra, thế nhưng vừa mới giãn được chút khoảng cách hiếm hoi giữa hai người, lại một lần nữa bị chế trụ, hai tay cũng bị đối phương có phần nóng nảy thiếu kiên nhẫn mà bắt lại giữ trên đỉnh đầu.
Đôi môi cận kề vì dây dưa kịch liệt mà lưu lại một sợi dịch thể ánh bạc, ngay từ lúc bắt đầu, đầu lưỡi uy nhuyễn của nam nhân chỉ có thể hoảng loạn né tránh, thế nhưng trong không gian chật hẹp ẩm ướt như vậy vẫn dễ dàng bị đầu lưỡi của đối phương quấn lấy như bóng với hình, không ngừng khoấy đảo, liếm lộng, còn bị ép phải nuốt lấy thóa dịch vì dây dưa kịch liệt mà thành, của đối phương, của chính mình.
Hô hấp từ từ trở nên hỗn loạn, Ngạo Triết Thiên bắt đầu cảm thấy đầu óc mình hỗn độn, cảm giác choáng váng tê dại từ nơi tiếp xúc giữa hai cánh môi truyền đến khắp thân thể, mà hai chân lại không hay từ lúc nào đã bị Vong Dạ len vào tách ra, bị vững vàng giữ lấy, không thể chạy trốn.
“Ân… Dừng tay…” Thật khó khăn mới có thể có chút thời gian hít thở, Ngạo Triết Thiên thanh âm trầm thấp khàn khàn muốn cự tuyệt, song nhãn nguyên bản luôn sắc lạnh giờ phút này cũng có chút mê man.
Nóng quá…
Nhiệt độ dần tăng cao của cơ thể đối phương như muốn đem hắn toàn bộ đều hòa hợp lại, nam nhân gần như mất hết khí lực chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên, tùy ý để đối phương liếm lấy bên tai mình, day cắn dây dưa không dứt ở bên cổ. Điểm bất đồng so với các nam nhân khác chính là, tuy rằng Vong Dạ cũng điên cuồng như vậy, nhưng lại không làm đau hắn, mỗi lần đều dùng lực đạo vừa đủ khiến hắn cảm thấy toàn thân phát nhiệt, nôn nao không ngừng.
“Thiên… Ta… Muốn ngươi…” Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính của Vong Dạ lúc này khàn khàn phảng phất như của một người đang bị sốt cao. Ngón tay hắn tuy có chút thô ráp nhưng lại thon dài phiêu lượng, mang theo *** ý tham nhập vào bên trong áo tắm trắng ngà của Ngạo Triết Thiên, tham lam vuốt ve lấy thước da màu mật ong ẩm ướt, đùa giỡn với điểm anh hồng mẫn cảm trước ngực, khiến cho hô hấp của nam nhâm càng thêm bất ổn.
“…” Ngửa đầu lên, nam nhân hai mắt khép hờ thở hổn hển, hai tay được buông ra nhưng lại vô lực đặt trên vai Vong Dạ, hơi run run, như là khước từ, hoặc như muốn nắm lấy y phục của hắn, khát vọng muốn được đụng chạm them chút nữa.
Tình dục, đã bao phủ hoàn toàn lên lý trí của hắn…
Theo áo tắm bị mở rộng, những đường cong thuôn nuột phiêu lượng trên thân thể nam tính dần hiện ra trước ánh mắt của Vong Dạ, những giọt nước trong suốt còn vương lại trên da thịt chảy xuống, hương thơm ngát sau khi được tắm rửa hòa cùng với khí tức ấm áp của Ngạo Triết Thiên phả vào mặt hắn, yết hầu Vong Dạ không khỏi căng lên, có chút khó kiềm chế mà bắt đầu dùng sức vuốt ve thân thể nam nhân, đầu lưỡi ấm áp dần trượt xuống dưới, theo cổ, xuống đến xương quai xanh, liếm xuống ngực, nhẹ dàng day cắn lấy điểm anh hồng vì *** chiếm cứ mà căng cứng lên.
Mà răng nanh của Vong Dạ so với người bình thường thì càng thêm sắc nhọn, nhất thời cắn xuống làm đau đớn không ít, nhưng rồi lại không khỏi một trận tê dại.
“Ân…” Tiếng rên rỉ có chút kiềm nén từ đôi môi khép mở của nam nhân truyền ra, cảm giác đau đớn khiến hắn có đôi chút thanh tỉnh, hít một hơi thật sâu, nam nhân cau mày không mấy vui vẻ mà muốn đẩy Vong Dạ ra, thế nhưng hành động này lại khiến có cho hồng sắc trung khuyển bất mãn hừ một tiếng, đem hai tay hắn trực tiếp dùng áo tắm quấn chéo ở sau lưng, đồng thời giảo cắn lấy thân thể nam nhân càng thêm thô bạo.
“Buông…” Ngay lúc Vong Dạ nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt mình, vùi mặt vào bắt đầu liếm lộng tại nơi giữa hai chân, Ngạo Triết Thiên cả kinh đến toàn thân cứng đờ, lực đạo giãy dụa nhất thời gia tăng không ít, nhưng cũng rất nhanh vì sự trêu đùa của Vong Dạ mà vô lực tựa vào tường, song nhãn từ từ nhắm lại, hơi thở càng thêm hổn hển khó nhọc, rồi lại không chịu được phóng túng mà bật ra mấy thanh âm rên rỉ.
Bản thân mình đối với khiêu khích của nam nhân e là vô pháp phản kháng, Ngạo Triết Thiên thật sâu trong lòng cảm thấy mình thật đáng khinh…
Thế nhưng, hắn cũng không thể không thừa nhận, Vong Dạ cùng với những nam nhân khác là không giống nhau…
Cũng chỉ có đối phương, mới có thể khiến hắn mất khống chế được đến mức này.
Đầu lưỡi linh hoạt mà ẩm ướt khẽ liếm lên dục vọng gượng gạo vươn dậy của Ngạo Triết Thiên, vị đạo thuộc riêng về Ngạo Triết Thiên khiến Vong Dạ thỏa mãn vô cùng mà liếm môi, sau liền há miệng đem vật nam tính đặc thù thoạt nhìn có chút run rẩy kia hàm trụ, *** tục liếm lộng, duyệt hấp.
“Ô… Không được… Như vậy…” Thanh âm vỡ vụn như tố cáo sự mê loạn của chủ nhân nó, mặc dù hắn không ghét Vong Dạ nhưng vẫn như cũ, kháng cự kịch liệt với hành vi này, nơi tư mật của mình lại bị nam nhân đùa giỡn như vậy, dù thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Chết tiệt…
Hắn rất nhanh liền nhịn không được…
“A…” Ngẩng đầu lên, mồ hôi theo tóc chảy dọc xuống, đôi mày kiếm anh khí của Ngạo Triết Thiên chịu không được mà chau lại, hàm răng trắng muốt luôn cắn chặt cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa mà phải bật ra tiếng rên rỉ.
Không lâu sau, chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng, đến lúc phục hồi lại được tinh thần đã thấy trong miệng Vong Dạ ngập tràn dục vọng do mình tiết ra, hắn có chút lúng túng xê dịch thân thể, nhìn đối phương đem dục vọng của mình nuốt ngược xuống, dường như còn cảm thấy ăn chưa đủ mà liếm lấy chút dịch thể còn vương lại bên khóe miệng, sau còn giương mắt như một con sói nhìn chăm chăm vào mình…
Có một cảm giác sợ hãi khiến kẻ khác vừa muốn trốn chạy…
Nhưng, lại vừa nghĩ không muốn chạy…
“Vong Dạ…” Khoái cảm qua đi khiến Ngạo Triết Thiên thoạt nhìn cũng xem như đã bình tĩnh lại, song nhãn nhìn xuống Vong Dạ cũng trở nên rõ rang cùng thanh tỉnh hơn. Thanh âm âm trầm vẫn mang theo một điểm dục tình lưu lại, hắn định mở miệng nói với Vong Dạ cái gì đó, đột nhiên lại bị động tác kế tiếp của nam nhâm làm cho kinh hãi cực độ.
Hồng phát nam nhân mang theo tiếu ý tà ác mà nâng một chân của hắn lên, đầu lưỡi liếm xuống nơi tối tư mật của hắn…
“Không!!!” Sắc dục dâng trào trong nháy mắt bị bóng ma ảm ảnh trong trí nhớ ăn mòn hoàn toàn, thuận thế do chân bị giơ lên, Ngạo Triết Thiên thu lại rồi sau đó dùng lực đá vào vai Vong Dạ, rất nhanh liền đè lên, chế trụ đối phương trên mặt đất.
“Không được làm loại chuyện này với ta… Vĩnh viễn không bao giờ được!” Nam nhân phương Đông nửa quỳ trên eo Vong Dạ âm trầm cảnh cáo, song nhãn đỏ sậm đã sớm mất đi sắc dục, băng lãnh đến khiến người khác phải rợn người.
Nam nhân hận nhất là việc đó…
Cái loại tự tôn bị chà đạp, ký ức khi thân thể bị đùa bỡn… Hắn chịu đựng đủ rồi…
Hắn không muốn ngay cả Vong Dạ cũng góp phần vào trong ký ức kinh khủng này!
Vong Dạ đầu tiên là có chút kinh ngạc nhìn Ngạo Triết Thiên, rồi lại ủy khuất bặm môi lại, song nhãn huyết sắc dần buông xuống đầy ảm đạm.
Ngạo Triết Thiên có cảm giác tội lỗi như đang ngược đãi một trung khuyển…
…
Thầm thở dài một tiếng, Ngạo Triết Thiên đứng dậy khỏi eo Vong Dạ, lấy kiện áo tắm khi nãy vừa bị cởi ra mặc vào rồi lại tiến ra ngoài cửa, trước khi đi ra còn quay đầu lại nhìn hồng phát nam nhân vẫn như cũ nằm im trên mặt đất, ôn hòa bỏ lại một câu rồi mới đóng cửa: “Tắm đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“…” Vong Dạ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt không hề che dấu nét cô đơn. Mái tóc dài màu đỏ như một suối máu tươi đỏ rực hỗn loạn thả trên mặt đất.
Không lâu sau, hắn đứng lên không nói tiếng nào mà xối mạnh nước lạnh vào mình, khuôn mặt lãnh tuấn vương lại vô số giọt nước trong suốt chảy xuống, hai mắt khép mở có chút đỏ lên, như một con thú cô độc lặng lẽ liếm láp lấy vết thương của mình, mơ hồ còn thấy chút bi thương.
Càng tắm rửa lại càng thấy sốt ruột…
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên thét một tiếng lớn, xuất phát từ tận sâu trong thâm tâm đau thương, Minh vương của bóng đêm ( QT: Hồng sắc đích dạ chi Minh vương – Vua của bóng đêm hồng sắc?) vươn tay phải, trong nháy mắt biến ra một thanh trường kiếm dài hơn hai thước điên cuồng chém loạn lên bức tường bên cạnh đấu khí hồng sắc tản ra từ lưỡi kiếm, nhất thời đem mấy khối đá ra chém văng tán loạn, đất bụi giăng đầy trời.
Ngạo Triết Thiên đang ngồi trên giường lau tóc cũng bị tiếng nổ bất thình lình làm cho hoảng sợ, con ngươi co lại mãnh liệt, vội vàng đứng dậy chạy tới.
Lẽ nào bọn họ tìm đến rồi?
Đá văng cánh cửa, chỉ thấy giữa phòng tắm là mái tóc dài đỏ như máu của Vong Dạ diêu động trong không gian tràn ngập khói bụi, lẳng lặng nhìn vào cái động lớn ở trên bức tường bên phải, ánh trăng đêm chiếu xuyên qua bức tường đã bị đánh vỡ nát, bao trùm lên thân thể hắn, khiến hắn cả người như nhuốm một tầng ngân quang mông lung, một cỗ cảm giác thần bí mà câu hồn.
Nhất là khi hắn quay đầu nhìn về phía bên này, song đồng huyết sắc ẩn chứa dã tính khí tức khiến Ngạo Triết Thiên có chút nghẹn thở.
“Sao vậy?” Gió lạnh thổi qua, Ngạo Triết Thiên rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nơi đây cũng không giống như có kẻ thù đi qua, chỉ có duy nhất một khả năng…
“… Có muỗi…” Vẻ mặt Vong Dạ vừa bình tĩnh lại vừa chính trực.
“… Muỗi?” Hàng lông mày của Ngạo Triết Thiên nhẹ nhàng nhếch lên, lộ rõ vẻ không mấy hài lòng: “Là con muỗi to như con trâu sao? Sao ngươi không bắt nó lại đem nướng ăn, chúng ta còn chưa có ăn uống gì.” Xem ra chỉ là một trung khuyển vì giận dỗi mà tiện tay đánh vỡ bức tường… Không có ý thức công cộng gì cả.
“…” Vong Dạ trầm mặc thu hồi kiếm, cô độc đứng giữa căn phòng không nói năng gì, thế nhưng chừng hai giây sau lại quay đầu sang nhìn Ngạo Triết Thiên: “Ta… đi tìm thức ăn…”
“Tóc ngươi…” Ngạo Triết Thiên không mấy để tâm đến câu nói kế tiếp của Vong Dạ, mà tầm mắt đột nhiên lại rơi xuống bên mái tóc của Vong Dạ, tiến nhanh đến cầm lấy một nắm tóc của hắn lên nhìn kỹ, mấy sợi tóc tản ra quang mang nhàn nhạt dường như cũng bị bụi bặm hung hăng làm cho bị rối bẩn không ít, vô cùng lôi thôi thê thảm, Ngạo Triết Thiên cau mày, chính là rất không vừa lòng.
“Rất bẩn… Mau tắm rửa đi.” Hắn so với Vong Dạ còn coi trọng mái tóc đỏ rực như máu tựa như ẩn chứa sinh mệnh này hơn, nhất là khi chúng nhẹ nhàng diêu động trong không trung, ưu nhã mà mất trật tự, mỗi lần như như vậy đều khiến hắn thất thần.
“…” Vong Dạ đầu tiên là ngẩn người ra, song nhãn hiện lên một tia quang mang xảo trá không thể phát hiện, sau đó lại hơi nghiêng đầu, ủy khuất nói nhỏ: “Bẩn… Nhưng không cần tắm…”
“…”
“Tắm cũng không sạch hết…” Mắt ủy khuất buông xuống…
“Vậy ta giúp ngươi, thế nhưng chỉ lúc này thôi, ngươi nhìn cho kỹ, về sau tự mình làm.” Sau khi nhìn Vong Dạ một hồi, Ngạo Triết Thiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tình trạng tinh thần của Vong Dạ dù sao cũng chưa khôi phục lại được như bình thường, vậy nên có rất nhiều hoạt động thường ngày đã quên gần như sạch bách, tựa như một hài tử không hiểu chuyện.
Nhưng đấy là với điều kiện quyết không nhắc đến bản tính khát máu cùng hành vi giết chóc lãnh huyết của hắn, bởi vì những thứ đó dường như đã ăn sâu vào tiềm thức của hắn ngay từ đầu.
Bản tính của Vong Dạ có lẽ so với tưởng tượng của hắn còn lãnh khốc hơn.
Hắn thậm chí còn ích kỷ mong là cái bản tính kia không nên quay trở lại, bởi vì, hắn vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
“…” Vong Dạ liền nhu thuận gật đầu, trong nháy mắt, Ngạo Triết Thiên cảm giác như nhìn thấy phía sau hắn có một cái đuôi vẫy vẫy đầy hứng khởi.
****
Động tác liếm lộng khiến cho Ngạo Triết Thiên cảm thấy mọi lông tơ trên người đều dựng ngược lên, nghĩ muốn với gọi Vong Dạ ở bên ngoài, nhưng vẫn như cũ không thể bật ra chút thanh âm nào, chỉ có thể cau mày khó chịu, âm thầm cắn răng chịu đựng, không thể kháng cự lại mà cảm nhận từng chút một cái vật thể kỳ quái đang liếm láp thân thể hắn như đang trêu tức cùng đùa giỡn, dần dần hướng lên phía trước.
Tiếp đó, giữa huyết sắc trì thủy dần dần hiện lên một cái đầu, đầu tiên là mái tóc dài xanh sẫm, sau đó là một khuôn mặt trái xoan bị che mất phân nửa, giữa không gian hắc ám, thước da trắng thuần dường như tỏa ra một mạt bạch quang nhàn nhạt, bên trên còn vương lại những giọt máu tươi rơi tí tách.
Một khuôn mặt trái xoan ngoài cái mũi ra thì hầu như không có bất luận ngũ quan nào khác nữa, giữa gian phòng u tối thì thoạt nhìn vô cùng khinh khủng, sau đó, khuôn mặt phẳng lặng rợn người đó lại từ từ nứt ra một khe hở lớn ở ngay vị trí dưới mũi, tựa như là bị một lưỡi dao vô hình rạch ra, cuối cùng là xé toạc ra thành một dạng giống như cái miệng. Khóe miệng dần cong lên, hướng đến Ngạo Triết Thiên mà nở một nụ cười nhạt vô cùng quỷ dị, tiếp tục nổi lên, một bờ vai mảnh khảnh cùng ***g ngực nam tính thuôn nuột dần xuất hiện.
Một bộ ngực không có nhũ đầu.
Qủy…
Không biết vì sao mà từ này lại đột nhiên hiện lên trong đầu Ngạo Triết Thiên, nam nhân khi bé đã từng trải qua cảm giác bị quỷ áp sàng ( bóng đè?), cảm thấy một cỗ hàn khí tràn ngập trong lòng, ký ức về những lần suýt bị quỷ giết bất chợt lướt qua trong trí óc.
Đây là loại mà không có hình thái cố định, thích đứng trong những góc tối âm u, nửa đêm thì đi lại quanh quẩn trong phòng, khi ngủ say thì dùng móng vuốt bóp cổ ngươi lại khiến cho ngươi không thể hít thở nổi.
Loại này đã từ rất lâu hắn không còn gặp lại, cũng không có mấy người tin là hắn đã thấy…
Không ngờ hiện tại lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, tại một thế giới khác mà hắn không hề hay biết gì.
Qủy tức âm lãnh giăng kín không gian, hàn ý khiến cho ngọn nến heo hắt phản ra thứ anh sáng xanh mập mờ u ám, khuôn mặt trắng như tuyết kia đột nhiên nứt ra một cái miệng nham nhở, một đầu lưỡi hồng sắc dày và dài hơn rất nhiều so với một người bình thường duỗi ra, mang theo cái đạo vị ẩm ướt mặn mà như nước biển, mắt thấy sinh vật kia hướng thẳng đến hắn muốn tiếp tục liếm lộng, cảm giác buồn nôn cùng chán ghét cường liệt cuối cùng khiến Ngạo Triết Thiên lùi về phía sau được một chút, tránh được lần tập kích đầu tiên, thế nhưng lại không ngờ phía sau lưng lại đột nhiên xuất hiện một cặp nam nữ toàn thân ướt đẫm, cũng không có ngũ quan nào cuốn lấy thân thể hắn, trong đó, gã nam nhân còn ôm chầm lấy hắn kéo vào vào lòng, vươn đầu lưỡi thật dài như rắn liếm lộng cổ cùng vai hắn.
“Ô…” Hắn muốn nôn, nghĩ muốn phát điên mà gọi dậy năng lượng ở trong cơ thể mình, thế nhưng vừa mới cảm nhận được một chút năng lượng thì hắn lại không thể tự mình khống chế hoàn toàn được nó, nhất là trong tình huống bị quỷ vây hãm như vậy.
Mà khuôn mặt trắng thuần trước mắt, con quỷ xuất hiện đầu tiên đột nhiên trừng mắt hung hăng nhìn hai người nam nữ phía sau lưng hắn, tuy rằng hắn chỉ có một mắt, thế nhưng lại mang theo một tầng khí thế âm ngoan băng lãnh khiến hai tên quỷ kia có chút luống cuống, không dám động đến con mồi nữa, rồi lại không cam lòng mà tiêu thất.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa, hiển nhiên là Vong Dạ cũng cảm thấy có điều gì đó bất ổn mà muốn gọi cửa thăm dò chút, nhưng lại không có trực tiếp đạp cửa mà vào.
Trực tiếp đẩy cửa đi a…
Mụ nó.
Lúc này còn lịch sự cái gì nữa?
Ngạo Triết Thiên không thể động đậy tức giận đến muốn thổ huyết, thế nhưng hắn lại không hiểu nguyên nhân vì sao Vong Dạ không lại dám trực tiếp đi vào.
Kỳ thực Vong Dạ rất sợ nhìn Ngạo Triết Thiên lõa thể, sợ không thể khống chế được bản thân mà làm những việc khiến đối phương bị thương tổn. Hắn không phải là người tự chủ tốt, hắn nghĩ muốn người kia đến phát điên, vậy nên, hắn không thể biết được nếu hắn nhìn thấy cơ thể xích lõa của đối phương thì sẽ xảy ra chuyện tình gì nữa.
Tức giận khiến cho nỗi sợ hãi trong Ngạo Triết Thiên vơi đi phân nửa, hơn nữa khi nãy Vong Dạ gõ cửa làm cho hai con quỷ phía sau lưng Ngạo Triết Thiên dường như là sợ hãi cực độ mà vội vàng tiêu thất trong bóng tối, chỉ còn lại con quỷ thiếu niên với khuôn mặt tuyết bạch đầy vẻ bất mãn mà hung hăng liếc về phía cánh cửa một cái, lần thứ hai tiếp cận thân thể của Ngạo Triết Thiên, bàn tay thêm càn quấy vuốt ve thắt lưng cùng bắp đùi hắn, đầu lưỡi so ra càng tham lam hơn, trực tiếp vươn ra liếm láp điểm anh hồng trước ngực hắn.
Hành động này càng khiến cho Ngạo Triết Thiên cảm thấy kinh tởm, hắn trước đây đã từng gặp quỷ, thế nhưng chưa bao giờ gặp phải một con sắc quỷ, lại còn là nam!
Cuối cùng vẫn là bản thân lại bị chọc đến tức điên lên! Không nói đến mấy nam nhân kia, bây giờ lại có cả quỷ nữa! Mụ nó! Tất cả đều là một đám súc sinh!!! Oán hận cường liệt cuối cùng cũng khiến hắn bức được cỗ năng lượng bị kiềm hãm, từng dòng năng lượng như nước chạy khắp cơ thể, đánh thẳng về hướng con quỷ đang có ý đồ với tay xuống hạ thân hắn…
Qủy ảnh trong nháy mắt chỉ kịp thét lên một tiếng kêu thảm thiết cực điểm rồi rất nhanh sau đó liền tiêu thất mất dạng, thấy động Vong Dạ ngay lập tức đạp cửa xông vào.
Mà Ngạo Triết Thiên lúc này cũng đã kiểm soát lại được thân thể, liền lập tức nhảy ra khỏi bồn tắm, cảm giác bị dính chặt lấy cái hồ khiến hắn nghĩ thấy chán ghét không gì sánh được mà vội vàng tháo chạy, thế nhưng nhất thời lại không khống chế được sức lực mà trực tiếp đâm thẳng vào lòng Vong Dạ…
Mà Vong Dạ trong lúc vô thức lại theo bản năng mà ôm lấy thắt lưng hắn, máu toàn thân cũng vì yêu thương nhớ nhung thân thể màu mật ong này mà toàn bộ đều sục sôi lên.
Thế nhưng Ngạo Triết Thiên cư nhiên lại không chú ý chút nào đến thần tình của Vong Dạ, hắn đầu tiên là kéo lấy tay áo của đối phương, sau đó cúi đầu xuống kiểm tra lại thân thể mình, lúc xác định chắc chắn mấy giọt nước vương lại trên người mình không phải là máu thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhất thời quay đầu nhìn về phía bồn tắm lớn sau lưng, tất cả mọi thứ đều bình thường, ngọn nến bên cạnh đó còn tỏa ra thứ quang lạp ấm áp ôn nhuận, nước trong bồn tắm vẫn còn nóng hổi trong suốt nhìn thấy tận đáy, dường như hết thảy mọi chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ảo giác mơ hồ, thế nhưng cảm giác rợn người do bị liếm lộng thì vẫn còn đó.
“Căn phòng này có điểm không ổn…” Sau khi xác định chắc chắn là con quỷ kia đã tiêu thất, Ngạo Triết Thiên xoay người lại, ngẩng đầu lên thấp giọng nói với Vong Dạ, vẻ mặt của hắn bình tĩnh một cách kỳ lạ, hoàn toàn không đả động gì đến việc mình thiếu chút nữa bị một con quỷ xâm phạm, theo bản năng, hắn không muốn Vong Dạ biết chuyện này. “Nói chung, ta nghĩ với ngươi hẳn là không có gì lạ, lát nữa ngươi tắm chỉ cần để ý cẩn thận một chút thôi, có chuyện gì thì kêu lên… Ta…” Thanh âm trầm ổn dần thấp xuống, hắn có chút ngạc nhiên nhìn Vong Dạ.
Theo ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến tỏa ra, khuôn mặt tuấn mỹ của hồng phát nam nhân thoạt nhìn tà mị một cách dị thường, một đôi song nhãn huyết sắc như Lang vương đang chăm chăm nhìn vào con mồi trong bóng đêm mịt mờ, sâu đến không thể trông thấy đáy, khiến cho người khác không rét mà run, từ tận nơi sâu nhất trong trái tim cũng đều cảm thấy sợ hãi. Phòng tắm không mấy rộng lớn nhất thời cũng trở nên ngột ngạt vô cùng.
Trong khoang mũi tràn ngập khí tức nam tính đặc trưng của hồng phát nam nhân, Ngạo Triết Thiên có chút giật mình khi cảm giác được bàn tay đang ôm lấy eo mình dần siết chặt lại, mà thứ làm cho hắn thấy hoảng sợ nhất chính là… Vật đặt tại giữa hai chân hắn dần trở nên cứng lại… Nóng rực như hỏa.
“…” Mãnh liệt đẩy Vong Dạ ra, Ngạo Thiết Triên có chút không bằng lòng mà chau mày. Hắn đưa mắt liếc Vong Dạ một cái rồi rất nhanh với lấy chiếc áo tắm bên cạnh, không quay đầu lại mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Trong lòng cũng cảm thấy có chút lúng túng khó xử với hành động mới nãy của mình, kỳ thực hắn so với bất cứ kẻ nào đều rõ hơn ai hết ý tứ trong cái ôm của nam nhân kia, thế nhưng vừa rồi lại ngớ ngẩn đến nỗi quên mất lập trường mà không hề nhận thấy là bản thân bị đối phương ôm vào lòng, lại còn đang xích lõa.
Quả thực là tự mình phóng hỏa…
Thế nhưng tay còn chưa kịp chạm đến cửa, đã bị một cỗ lực thật lớn chế trụ vai, kéo trở lại.
Một trận trời đất quay cuồng chóng mặt, hắn giật mình phát hiện mình đã bị ép chặt trên bức tường bên cạnh, hồng phát nam nhân ôm lấy hắn điên cuồng cường hôn mà hắn lại vô pháp chống cự.
“Ngô…” Bởi ngay từ đầu đã không kịp phòng bị, đầu lưỡi giảo hoạt của đối phương liền thừa cơ xâm nhập vào bên trong miệng hắn, hoàn toàn phủ kín không có lấy một khe hở, tham lam duyệt hấp thóa dịch của hắn.
Bị cường hôn cùng với thống khổ do hô hấp bị tước đoạt khiến Ngạo Triết Thiên ra sức giãy dụa, đưa tay ra nắm lấy mái tóc đỏ rực của Vong Dạ muốn giật hắn ra, thế nhưng vừa mới giãn được chút khoảng cách hiếm hoi giữa hai người, lại một lần nữa bị chế trụ, hai tay cũng bị đối phương có phần nóng nảy thiếu kiên nhẫn mà bắt lại giữ trên đỉnh đầu.
Đôi môi cận kề vì dây dưa kịch liệt mà lưu lại một sợi dịch thể ánh bạc, ngay từ lúc bắt đầu, đầu lưỡi uy nhuyễn của nam nhân chỉ có thể hoảng loạn né tránh, thế nhưng trong không gian chật hẹp ẩm ướt như vậy vẫn dễ dàng bị đầu lưỡi của đối phương quấn lấy như bóng với hình, không ngừng khoấy đảo, liếm lộng, còn bị ép phải nuốt lấy thóa dịch vì dây dưa kịch liệt mà thành, của đối phương, của chính mình.
Hô hấp từ từ trở nên hỗn loạn, Ngạo Triết Thiên bắt đầu cảm thấy đầu óc mình hỗn độn, cảm giác choáng váng tê dại từ nơi tiếp xúc giữa hai cánh môi truyền đến khắp thân thể, mà hai chân lại không hay từ lúc nào đã bị Vong Dạ len vào tách ra, bị vững vàng giữ lấy, không thể chạy trốn.
“Ân… Dừng tay…” Thật khó khăn mới có thể có chút thời gian hít thở, Ngạo Triết Thiên thanh âm trầm thấp khàn khàn muốn cự tuyệt, song nhãn nguyên bản luôn sắc lạnh giờ phút này cũng có chút mê man.
Nóng quá…
Nhiệt độ dần tăng cao của cơ thể đối phương như muốn đem hắn toàn bộ đều hòa hợp lại, nam nhân gần như mất hết khí lực chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên, tùy ý để đối phương liếm lấy bên tai mình, day cắn dây dưa không dứt ở bên cổ. Điểm bất đồng so với các nam nhân khác chính là, tuy rằng Vong Dạ cũng điên cuồng như vậy, nhưng lại không làm đau hắn, mỗi lần đều dùng lực đạo vừa đủ khiến hắn cảm thấy toàn thân phát nhiệt, nôn nao không ngừng.
“Thiên… Ta… Muốn ngươi…” Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính của Vong Dạ lúc này khàn khàn phảng phất như của một người đang bị sốt cao. Ngón tay hắn tuy có chút thô ráp nhưng lại thon dài phiêu lượng, mang theo *** ý tham nhập vào bên trong áo tắm trắng ngà của Ngạo Triết Thiên, tham lam vuốt ve lấy thước da màu mật ong ẩm ướt, đùa giỡn với điểm anh hồng mẫn cảm trước ngực, khiến cho hô hấp của nam nhâm càng thêm bất ổn.
“…” Ngửa đầu lên, nam nhân hai mắt khép hờ thở hổn hển, hai tay được buông ra nhưng lại vô lực đặt trên vai Vong Dạ, hơi run run, như là khước từ, hoặc như muốn nắm lấy y phục của hắn, khát vọng muốn được đụng chạm them chút nữa.
Tình dục, đã bao phủ hoàn toàn lên lý trí của hắn…
Theo áo tắm bị mở rộng, những đường cong thuôn nuột phiêu lượng trên thân thể nam tính dần hiện ra trước ánh mắt của Vong Dạ, những giọt nước trong suốt còn vương lại trên da thịt chảy xuống, hương thơm ngát sau khi được tắm rửa hòa cùng với khí tức ấm áp của Ngạo Triết Thiên phả vào mặt hắn, yết hầu Vong Dạ không khỏi căng lên, có chút khó kiềm chế mà bắt đầu dùng sức vuốt ve thân thể nam nhân, đầu lưỡi ấm áp dần trượt xuống dưới, theo cổ, xuống đến xương quai xanh, liếm xuống ngực, nhẹ dàng day cắn lấy điểm anh hồng vì *** chiếm cứ mà căng cứng lên.
Mà răng nanh của Vong Dạ so với người bình thường thì càng thêm sắc nhọn, nhất thời cắn xuống làm đau đớn không ít, nhưng rồi lại không khỏi một trận tê dại.
“Ân…” Tiếng rên rỉ có chút kiềm nén từ đôi môi khép mở của nam nhân truyền ra, cảm giác đau đớn khiến hắn có đôi chút thanh tỉnh, hít một hơi thật sâu, nam nhân cau mày không mấy vui vẻ mà muốn đẩy Vong Dạ ra, thế nhưng hành động này lại khiến có cho hồng sắc trung khuyển bất mãn hừ một tiếng, đem hai tay hắn trực tiếp dùng áo tắm quấn chéo ở sau lưng, đồng thời giảo cắn lấy thân thể nam nhân càng thêm thô bạo.
“Buông…” Ngay lúc Vong Dạ nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt mình, vùi mặt vào bắt đầu liếm lộng tại nơi giữa hai chân, Ngạo Triết Thiên cả kinh đến toàn thân cứng đờ, lực đạo giãy dụa nhất thời gia tăng không ít, nhưng cũng rất nhanh vì sự trêu đùa của Vong Dạ mà vô lực tựa vào tường, song nhãn từ từ nhắm lại, hơi thở càng thêm hổn hển khó nhọc, rồi lại không chịu được phóng túng mà bật ra mấy thanh âm rên rỉ.
Bản thân mình đối với khiêu khích của nam nhân e là vô pháp phản kháng, Ngạo Triết Thiên thật sâu trong lòng cảm thấy mình thật đáng khinh…
Thế nhưng, hắn cũng không thể không thừa nhận, Vong Dạ cùng với những nam nhân khác là không giống nhau…
Cũng chỉ có đối phương, mới có thể khiến hắn mất khống chế được đến mức này.
Đầu lưỡi linh hoạt mà ẩm ướt khẽ liếm lên dục vọng gượng gạo vươn dậy của Ngạo Triết Thiên, vị đạo thuộc riêng về Ngạo Triết Thiên khiến Vong Dạ thỏa mãn vô cùng mà liếm môi, sau liền há miệng đem vật nam tính đặc thù thoạt nhìn có chút run rẩy kia hàm trụ, *** tục liếm lộng, duyệt hấp.
“Ô… Không được… Như vậy…” Thanh âm vỡ vụn như tố cáo sự mê loạn của chủ nhân nó, mặc dù hắn không ghét Vong Dạ nhưng vẫn như cũ, kháng cự kịch liệt với hành vi này, nơi tư mật của mình lại bị nam nhân đùa giỡn như vậy, dù thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Chết tiệt…
Hắn rất nhanh liền nhịn không được…
“A…” Ngẩng đầu lên, mồ hôi theo tóc chảy dọc xuống, đôi mày kiếm anh khí của Ngạo Triết Thiên chịu không được mà chau lại, hàm răng trắng muốt luôn cắn chặt cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa mà phải bật ra tiếng rên rỉ.
Không lâu sau, chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng, đến lúc phục hồi lại được tinh thần đã thấy trong miệng Vong Dạ ngập tràn dục vọng do mình tiết ra, hắn có chút lúng túng xê dịch thân thể, nhìn đối phương đem dục vọng của mình nuốt ngược xuống, dường như còn cảm thấy ăn chưa đủ mà liếm lấy chút dịch thể còn vương lại bên khóe miệng, sau còn giương mắt như một con sói nhìn chăm chăm vào mình…
Có một cảm giác sợ hãi khiến kẻ khác vừa muốn trốn chạy…
Nhưng, lại vừa nghĩ không muốn chạy…
“Vong Dạ…” Khoái cảm qua đi khiến Ngạo Triết Thiên thoạt nhìn cũng xem như đã bình tĩnh lại, song nhãn nhìn xuống Vong Dạ cũng trở nên rõ rang cùng thanh tỉnh hơn. Thanh âm âm trầm vẫn mang theo một điểm dục tình lưu lại, hắn định mở miệng nói với Vong Dạ cái gì đó, đột nhiên lại bị động tác kế tiếp của nam nhâm làm cho kinh hãi cực độ.
Hồng phát nam nhân mang theo tiếu ý tà ác mà nâng một chân của hắn lên, đầu lưỡi liếm xuống nơi tối tư mật của hắn…
“Không!!!” Sắc dục dâng trào trong nháy mắt bị bóng ma ảm ảnh trong trí nhớ ăn mòn hoàn toàn, thuận thế do chân bị giơ lên, Ngạo Triết Thiên thu lại rồi sau đó dùng lực đá vào vai Vong Dạ, rất nhanh liền đè lên, chế trụ đối phương trên mặt đất.
“Không được làm loại chuyện này với ta… Vĩnh viễn không bao giờ được!” Nam nhân phương Đông nửa quỳ trên eo Vong Dạ âm trầm cảnh cáo, song nhãn đỏ sậm đã sớm mất đi sắc dục, băng lãnh đến khiến người khác phải rợn người.
Nam nhân hận nhất là việc đó…
Cái loại tự tôn bị chà đạp, ký ức khi thân thể bị đùa bỡn… Hắn chịu đựng đủ rồi…
Hắn không muốn ngay cả Vong Dạ cũng góp phần vào trong ký ức kinh khủng này!
Vong Dạ đầu tiên là có chút kinh ngạc nhìn Ngạo Triết Thiên, rồi lại ủy khuất bặm môi lại, song nhãn huyết sắc dần buông xuống đầy ảm đạm.
Ngạo Triết Thiên có cảm giác tội lỗi như đang ngược đãi một trung khuyển…
…
Thầm thở dài một tiếng, Ngạo Triết Thiên đứng dậy khỏi eo Vong Dạ, lấy kiện áo tắm khi nãy vừa bị cởi ra mặc vào rồi lại tiến ra ngoài cửa, trước khi đi ra còn quay đầu lại nhìn hồng phát nam nhân vẫn như cũ nằm im trên mặt đất, ôn hòa bỏ lại một câu rồi mới đóng cửa: “Tắm đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“…” Vong Dạ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt không hề che dấu nét cô đơn. Mái tóc dài màu đỏ như một suối máu tươi đỏ rực hỗn loạn thả trên mặt đất.
Không lâu sau, hắn đứng lên không nói tiếng nào mà xối mạnh nước lạnh vào mình, khuôn mặt lãnh tuấn vương lại vô số giọt nước trong suốt chảy xuống, hai mắt khép mở có chút đỏ lên, như một con thú cô độc lặng lẽ liếm láp lấy vết thương của mình, mơ hồ còn thấy chút bi thương.
Càng tắm rửa lại càng thấy sốt ruột…
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên thét một tiếng lớn, xuất phát từ tận sâu trong thâm tâm đau thương, Minh vương của bóng đêm ( QT: Hồng sắc đích dạ chi Minh vương – Vua của bóng đêm hồng sắc?) vươn tay phải, trong nháy mắt biến ra một thanh trường kiếm dài hơn hai thước điên cuồng chém loạn lên bức tường bên cạnh đấu khí hồng sắc tản ra từ lưỡi kiếm, nhất thời đem mấy khối đá ra chém văng tán loạn, đất bụi giăng đầy trời.
Ngạo Triết Thiên đang ngồi trên giường lau tóc cũng bị tiếng nổ bất thình lình làm cho hoảng sợ, con ngươi co lại mãnh liệt, vội vàng đứng dậy chạy tới.
Lẽ nào bọn họ tìm đến rồi?
Đá văng cánh cửa, chỉ thấy giữa phòng tắm là mái tóc dài đỏ như máu của Vong Dạ diêu động trong không gian tràn ngập khói bụi, lẳng lặng nhìn vào cái động lớn ở trên bức tường bên phải, ánh trăng đêm chiếu xuyên qua bức tường đã bị đánh vỡ nát, bao trùm lên thân thể hắn, khiến hắn cả người như nhuốm một tầng ngân quang mông lung, một cỗ cảm giác thần bí mà câu hồn.
Nhất là khi hắn quay đầu nhìn về phía bên này, song đồng huyết sắc ẩn chứa dã tính khí tức khiến Ngạo Triết Thiên có chút nghẹn thở.
“Sao vậy?” Gió lạnh thổi qua, Ngạo Triết Thiên rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nơi đây cũng không giống như có kẻ thù đi qua, chỉ có duy nhất một khả năng…
“… Có muỗi…” Vẻ mặt Vong Dạ vừa bình tĩnh lại vừa chính trực.
“… Muỗi?” Hàng lông mày của Ngạo Triết Thiên nhẹ nhàng nhếch lên, lộ rõ vẻ không mấy hài lòng: “Là con muỗi to như con trâu sao? Sao ngươi không bắt nó lại đem nướng ăn, chúng ta còn chưa có ăn uống gì.” Xem ra chỉ là một trung khuyển vì giận dỗi mà tiện tay đánh vỡ bức tường… Không có ý thức công cộng gì cả.
“…” Vong Dạ trầm mặc thu hồi kiếm, cô độc đứng giữa căn phòng không nói năng gì, thế nhưng chừng hai giây sau lại quay đầu sang nhìn Ngạo Triết Thiên: “Ta… đi tìm thức ăn…”
“Tóc ngươi…” Ngạo Triết Thiên không mấy để tâm đến câu nói kế tiếp của Vong Dạ, mà tầm mắt đột nhiên lại rơi xuống bên mái tóc của Vong Dạ, tiến nhanh đến cầm lấy một nắm tóc của hắn lên nhìn kỹ, mấy sợi tóc tản ra quang mang nhàn nhạt dường như cũng bị bụi bặm hung hăng làm cho bị rối bẩn không ít, vô cùng lôi thôi thê thảm, Ngạo Triết Thiên cau mày, chính là rất không vừa lòng.
“Rất bẩn… Mau tắm rửa đi.” Hắn so với Vong Dạ còn coi trọng mái tóc đỏ rực như máu tựa như ẩn chứa sinh mệnh này hơn, nhất là khi chúng nhẹ nhàng diêu động trong không trung, ưu nhã mà mất trật tự, mỗi lần như như vậy đều khiến hắn thất thần.
“…” Vong Dạ đầu tiên là ngẩn người ra, song nhãn hiện lên một tia quang mang xảo trá không thể phát hiện, sau đó lại hơi nghiêng đầu, ủy khuất nói nhỏ: “Bẩn… Nhưng không cần tắm…”
“…”
“Tắm cũng không sạch hết…” Mắt ủy khuất buông xuống…
“Vậy ta giúp ngươi, thế nhưng chỉ lúc này thôi, ngươi nhìn cho kỹ, về sau tự mình làm.” Sau khi nhìn Vong Dạ một hồi, Ngạo Triết Thiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tình trạng tinh thần của Vong Dạ dù sao cũng chưa khôi phục lại được như bình thường, vậy nên có rất nhiều hoạt động thường ngày đã quên gần như sạch bách, tựa như một hài tử không hiểu chuyện.
Nhưng đấy là với điều kiện quyết không nhắc đến bản tính khát máu cùng hành vi giết chóc lãnh huyết của hắn, bởi vì những thứ đó dường như đã ăn sâu vào tiềm thức của hắn ngay từ đầu.
Bản tính của Vong Dạ có lẽ so với tưởng tượng của hắn còn lãnh khốc hơn.
Hắn thậm chí còn ích kỷ mong là cái bản tính kia không nên quay trở lại, bởi vì, hắn vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
“…” Vong Dạ liền nhu thuận gật đầu, trong nháy mắt, Ngạo Triết Thiên cảm giác như nhìn thấy phía sau hắn có một cái đuôi vẫy vẫy đầy hứng khởi.
****
Bình luận truyện