Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc
Quyển 6 - Chương 1
“Hắn thế nào?” Vong Dạ đứng lên đối mặt với Phỉ, trong lòng tự dưng có một dự cảm không tốt.
“Đã chết.” Phỉ vẫn như cũ không có bất luận biểu tình gì, cả người lạnh như một bức tượng điêu khắc từ băng đá.
“Không thể.” Vong Dạ nhíu mày, hoàn toàn không tin vào lời của Phỉ, nhưng lòng bàn tay thì đã sớm phát lạnh.
“Không thể?” Phỉ cười khẽ, thế nhưng song nhãn nhìn Vong Dạ lại không mang chút tiếu ý nào, thậm chí còn chứa cả oán hận hàm ẩn bên trong, ngay cả thanh âm cũng trở nên bén nhọn: “Hắn như vậy, cùng vơi chết có gì khác biệt?”
“…” Vong Dạ chết lặng tại chỗ, ngây người đến gần nửa phút, sau mới giống như đột nhiên hoàn hồn lại, một tay đẩy Phỉ tránh qua một bên, sau đó nhanh chóng chạy đến chố của Ngạo Triết Thiên …
Mà Phỉ vẫn đứng yên một chỗ, nhìn vị vương giả ngay cả thuật thuấn di cũng tựa hồ như đã quên mất, thần tình có chút phức tạp.
Trong thánh điện.
Giữa bạch ngọc bình thai, thân thể nam tử nằm lặng im, mái tóc đen như thủy mặc trầm lặng đến tĩnh mịch rơi tản mạn xung quanh, thỉnh thoảng lại tích lạc một giọt máu tươi, khiến người ta cảm tưởng dường như chủ nhân của chúng cả người ô uế, không chút sinh khí.
Tựa như một cỗ thi thể…
Mà cách hắn ba, bốn thước, Vong Dạ có chút do dự đứng ở đó, thở dốc, huyết sắc song nhãn tràn đầy những lo âu cùng bất an, vừa muốn đến gần, rồi lại chần chừ không dám đến gần để xác nhận lại tình trạng của đối phương.
Đúng lúc này, nam nhân chậm rãi mở hai mắt, từ từ ngồi dậy.
Nhưng hắn tỉnh dậy như vậy, lại không khiến Vong Dạ cảm thấy kinh hỉ chút nào… Thậm chí, ngay cả đôi môi cũng bất giác run lên.
Bởi vì nhãn thần của đối phương, là trống rỗng…
Hoàn toàn trống rỗng…
Thật giống như hắn hiện tại, chỉ là một con rối gỗ không có linh hồn, chỉ khác là, hắn có hô hấp…
Vì sao?
Vì sao lại trở thành như vậy…
“Ngươi cũng đã phát hiện ra phải không?” Thanh âm băng lãnh của Phỉ truuyền đến từ phía sau hắn. “Linh hồn của hắn đã bị hủy rồi… Chỉ còn lại một thể xác mà thôi.”
Trong lúc trị liệu, hắn đã sớm nhận thấy nam nhân có chút dị thường, vì vậy liền sử dụng thần niệm tiến nhập vào bên trong linh thể của đối phương, tìm kiếm đến tận nơi sâu nhất, cuối cùng lại tìm thấy hài cốt của linh hồn hắn đã bị xé tan nát…
“…”
“Mà ta, chỉ có thể chữa trị cho thân thể hắn, không thể chữa trị được cho một linh hồn đã bị phá hủy… Cho dù là Thần cũng không thể cứu được…” Hàng mi dài của Phỉ khẽ buông xuống, khẽ che đi đôi mắt đã thoáng hiện một tia tuyệt vọng.
Ngữ khí, chưa lúc nào ngưng trọng mà bất lực như vậy.
Vong Dạ im lặng, một lần nữa nhìn về phía nam nhân an tĩnh dị thường, đột nhiên bước về phía đối phương, trong yêu đồng lộ ra một loại xúc động vì áp lực.
“Nhìn ta.” Sau đó, Vong Dạ chế hai vai Ngạo Triết Thiên, giống nói từ tính mang theo trầm thấp dị thường.
Thế nhưng nam nhân bị hắn chế trụ lại không có bất luận phản ứng gì, ánh mắt vẫn như cũ là một mảnh trống rỗng, không có chút tiêu cự.
“Ta bảo ngươi nhìn ta! Có nghe hay không!?” Ngữ điệu trầm thấp lại nặng thêm vài phần, mơ hồ lộ ra chút hàn ý, ngay cả lực đạo chế trụ đôi vai của đối phương cũng tăng lên không ít, bắt đầu có chút không kiềm chế được mà bắt đầu lắc vai nam nhân.
Nhưng thủy chung vẫn có chút hồi đáp lại…
Dường như đối mặt với Vong Dạ lúc này, không phải người, mà chỉ còn là một con rối tinh xảo.
Một con rối hoàn toàn không chứa bất luận hình ảnh người nào trong mắt.
“…” Vong Dạ trầm mặc, nhưng tức giận trong yêu đồng lại tựa như bão táp mỗi lúc một trở nên mãnh liệt. Chỉ trong nháy mắt, hai tay của hắn đã gắt gao bóp lấy cái cổ của nam nhân.
Trong đầu như có một thanh âm đang điên cuồng gáo thét, giết hắn, giết hắn! Hắn đã không còn là người kia nữa, chỉ là một cái xác trống rỗng mà thôi!
Mà hắn, không cần một cái xác! Càng không muốn lưu tâm đến một cái xác không hồn!
Ngay khi sắc mặt nam nhân vì hô hấp không thông mà càng lúc càng trở nên tái xanh, thân thể vì thiếu dưỡng khí mà mỗi lúc một trở nên vô lực…
Vong Dạ bất giác thả lỏng tay xuống.
Song nhãn chỉ còn lại một loại thương tiếc mà chính hắn cũng không biết.
Hắn không thể hạ thủ được…
Nhất là khi nam nhân bởi vì thống khổ mà bật ra mấy thanh âm nghẹn ngào vỡ vụn, ngực hắn tựa như bị cái gì đó bóp chặt lại, đau đến khiến người không thể chịu đựng được.
Yết hầu của người này vì năng lượng bị tổn hại, một lần nữa lại trở thành bị câm.
Vậy nên, cho dù hắn có thống khổ đến đâu, chật vật đến đâu, cũng chỉ có thể bật ra một vài âm tiết vụn vỡ yếu ớt đến gần như không thể nhận ra được để biểu đạt cảm nhận của hắn.
Giống như ngày trước hắn nằm trong lòng mình khóc thầm.
Vô luận là gọi ra cái tên bao nhiêu lần, cũng chỉ có thể bật ra những âm tiết khàn khàn mà không ai có thể nghe hiểu được…
Vậy nên, hắn dù không thể chịu đựng được nam nhân đã trở thành một thể xác trống rỗng như vậy, nhưng thủy chung vẫn là không hạ thủ.
…
…
“Ta trước ly khai, giúp ta chiếu cố hắn.” Hồi lâu sau, vương gia đã khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh đạm mạc bỏ lại một câu, sau liền tiêu thất tại chỗ.
Mà Phỉ từ đầu chí cuối đều chỉ im lặng đứng một bên không có lên tiếng, cũng không có ý định can thiệp vào chuyện của Vong Dạ, cho dù đối phương mới nãy gần như đã muốn giết chết nam nhân mà hắn vừa dốc toàn lực chữa trị.
Bởi vì hắn biết…
Người kia không thể hạ thủ.
Giống như mình.
Dù vô pháp tiếp thu việc nam nhân biến thành dạng cái xác không hồn đến thế nào, vẫn như cũ không thể hạ thủ được. Tuy nhiên, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ hơn cả, kỳ thực đối với nam nhân mà nói, chết là lối thoát duy nhất…
Dù sao, hắn sống cũng chỉ thống khổ cùng tuyệt vọng…
Nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng không còn chút hô hấp nào của nam nhân, trái tim hắn tựa như bị người ta hung hăng đâm xuyên qua, rất xa lạ, nhưng khắc sâu dị thường.
Hắn không muốn người này chết đi…
Bởi vì chán ghét cảm giác đau lòng…
Nghĩ vậy, Phỉ ngồi xuống bên cạnh ngọc thai, chậm rãi tiến lại gần nam nhân.
Ánh mặt thật sâu nhìn đối phương, tựa như đang nhìn người mà mình quý trọng nhất, bàn tay bạch ngọc bất giác đưa lên vuốt lấy khuôn mặt băng lãnh của đối phương.
“Uế… Ta nên làm gì với ngươi đây…”
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giữa không gian trống trải, thanh âm vang vọng trong không gian thật lâu, phiền muộn dị thường.
******
Gió, thổi đìu hiu.
Trong không khí mang theo mùi đất ẩm ướt, xuyên qua cánh rừng rậm rạp, thi thoảng lại có vài ánh dương quang rơi xuống qua tán lá, tựa như hơi thở của khắp đại địa, đi thẳng đến thần vực chi thụ trong Di Vong Sâm Lâm.
Tinh linh chi thụ nơi đây sau khi chiến tranh loạn lạc qua đi đã được khôi phục lại, thoạt nhìn an tĩnh dị thường, hồ nước nuôi dưỡng sinh mệnh của rừng cây dưới ánh mặt trời tản ra những ánh sáng lóng lánh dịu nhẹ.
Bên cạnh còn có những tinh linh mỹ lệ đang dừng chân ngồi nghỉ, mái tóc màu vàng kim cuộn sóng giống như ánh dương quang, thần tình dường như rất bình thản, nhẹ giọng đàm luận về vị Tinh Linh Hoàng đã trở về của bọn họ, thoạt nhìn vô cùng phấn khởi.
Dù sao, bị Minh vương nổi tiếng tàn nhẫn bắt đi, có thể trở về đã là một điều kỳ tích, tuy rằng hiện tại bị thương khá nặng, thế nhưng nghỉ dưỡng ở trong thần vực chi thụ, hẳn là có thể khôi phục.
Nói, các tinh linh nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm ngọt ngào vừa nhẹ nhàng lại dễ nghe, ngay cả mấy con chim nhỏ trong khu rừng cũng nhịn không được mà cất tiếng vui thích hót líu lo phụ họa.
Tất cả, thoạt nhìn mỹ hảo vô cùng.
Bỗng nhiên, thiên đường tựa như một viên ngọc nhỏ rơi vào giữa địa ngục đỏ rực đẫm máu, không gian nguyên bản đang yên lặng nhất thời bị cỗ năng lượng vô hình mà ngang ngược xé toạc ra, kể cả kết giới bảo vệ nơi đây, thẳng đến khi vương giả tựa như mị ảnh không lời báo trước đạp không tiến đến.
Nhất thời, một cỗ uy hiếp cường đại mà vô hình ồ ạt kéo tới khiến những tinh linh ở đây như rơi vào luyện ngục tàn khốc, chỉ có thể cứng ngắc thân thể, mở to mắt nhìn thanh vũ khí trong tay vương gia vung lên thành một đường cong ưu mỹ, hướng đến bọn họ bổ tới không chút lưu tình.
Trong nháy mắt, máu tươi của tinh linh phun ra như huyết hoa rải khắp không trung…
Trong khoảnh khắc sinh tử, chỉ có thể nhớ rõ duy nhất một điều, chính là yêu đồng huyết hồng băng lãnh của vương giả, nhiếp nhân tâm hồn.
Dưới chân đạp lên những thi thể huyết nhục lẫn lộn, đứng giữa những sinh mệnh đang dần bị hủy hoại, Vong Dạ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về đỉnh cây cao chót vót, con ngươi băng lãnh cuộn trào mãnh liệt một loại sát ý đẫm máu, những sợi tóc dài huyết sắc như ma huyễn phi dương.
Tại nơi cao nhất ở thần vực thụ.
Tuyết Liệp bị Vong Dạ chém đứt một tay hiện đang an tĩnh trôi nổi trong không trung, khuôn mặt tuyệt mỹ có chút yếu bệnh tái nhợt. Vô số lục sắc quang mang do tự nhiên cấu tạo thành bao bọc lấy thân thể hắn, đang cuồn cuộn không ngừng lấy năng lượng từ trong thần vực thụ đưa vào trong cơ thể hắn.
Mơ hồ, có thể thấy thịt ở miệng vết thương nơi cánh tay bị cắt đi đang bắt đầu chậm rãi tái sinh.
Bên cạnh hắn, là sáu người thủ hộ địa vị cao nhất trong Tinh linh tộc.
Trong đó, có cả người có tình cảm thuần túy với Uế, Thủy Nguyệt, lúc này, hắn nhãn tình phức tạp nhìn Tuyết Liệp, trái tim vô hình trung như bị áp lực đè nén mà run lên.
Sau khi vương cùng Uế bị mang đi, hắn đã từng nhiều lần mang theo chiến sĩ của Tinh linh tộc đến Minh giới, thế nhưng ở một nơi cũng thế giới tự nhiên hoàn toàn bị ngăn cách, không chỉ khiến cho ma lực của bọn họ vô pháp thi triển, mà e là chỉ với một cơn lốc nguyên tố thôi cũng đủ khiến bọn họ chết mấy mạng cũng không đủ.
Cuối cùng, chỉ có thể bỏ cuộc…
Hôm nay, vương đã tự mình quay trở về, tự nhiên cũng sẽ rất vui mừng.
Nhưng còn người kia? Hắn ở đâu?
Có khỏe không?
Hay là… Đã gặp chuyện lành ít dữ nhiều?
Trực giác mách bảo cho hắn biết, người kia, không thể trực tiếp hỏi vương.
Đúng lúc này, một Tinh linh chiến sĩ mặt cắt không còn giọt máu hoảng loạn bay đến, còn chưa kịp đáp xuống đã liền trực tiếp ngã lăn ra đất, xong lại vội vàng vật lộn đứng dậy nhìn về phía Tuyết Liệp: “Ngô hoàng, Minh vương hắn… Ngô!”
Lời sau hắn không còn cơ hội để nói nữa…
Bởi vì, một thanh trường kiếm toàn thân cháy lên hỏa diễm, đã đem hắn chém thánh hai nửa, máu tươi nhuộm đỏ một mảnh.
Huyết vụ còn chưa kịp tan hết, Vong Dạ tóc dài đỏ rực đã diện vô biểu tình xuất hiện ngay trước mặt Tinh Linh Hoàng, song nhãn, âm lãnh đến thấu xương.
Tuyết Liệp thần tình u ám vương giả chìm trong chiến hỏa hừng hực, bích lục song đồng vơi đi vài phần phẫn nộ cùng sửng sốt, lộ ra một tia sợ hãi vô pháp kiềm nén, cùng với, một xúc cảm không thể chối bỏ, yêu say đắm.
Vong Dạ cũng lạnh lùng nhìn hắn, đạm mạc buông ra một câu không chút cảm xúc:
“Ta không muốn nhiều lời vô ích với ngươi, người là do ngươi đả thương, nói cho ta biết phương cách phục hồi.”
“Phương cách?” Tuyết Liệp nhìn Vong Dạ chăm chăm, khóe miệng nhẹ cong lên, nhưng vì áp lực mà trở nên gượng gạo: “Thực sự là rất có lỗi, trên thế giới này không có phương cách nào cả…”
Nói, điệu cười càng thêm vài phần méo mó, mang theo kiêu ngạo cùng đắc ý, dáng vẻ kiêu ngạo tùy tiện không ai sánh được.
“Nga?” Vong Dạ tựa hồ đối với câu trả lời của hắn cũng không ngoài dự đoán, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng.
Một giây tiếp theo, Tuyết Liệp còn chưa kịp phản ứng gì, vai đã bị trường kiếm của Vong Dạ đâm xuyên qua, lực đạo trùng kích cường đại đến mức đem cả người ghim thẳng vào bức tường sau lưng, huyết quang văng khắp nơi.
“Ngươi đem mấy lời vừa rồi lặp lại một lần.” Bước qua, vuốt lấy khuôn mặt của Tuyết Liệp, biểu tình của Vong Dạ thoạt nhìn ôn nhu đến mức khiến người khác sởn tóc gáy.
“Ô…”
Tuyết Liệp đau đến nhịn không được mà bật tiếng rên rỉ, bả vai bị kiếm xuyên qua cũng không chịu được đau đớn mà run run. Nhưng hắn không cam lòng mà một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đang thi bạo mình, nghiến răng bật ra từng từ một đứt quãng: “Trên… Thế giới này… Không còn phương cách nào cả!”
Vai, tựa như bị diêm hỏa thiêu đến cháy bỏng rát, thế nhưng, so với trái tim, thế này thì đáng gì chứ!?
“Được rồi.” Vong Dạ diện vô biểu tình vỗ vỗ khuôn mặt của đối phương, tựa hồ như chịu buông tha cho người kia, thế nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến Tuyết Liệp bất giác một lần nữa rơi vào khủng hoảng: “Mong là năm ngày sau ngươi vẫn có thể giữ được khẩu khí này.”
Tiếp đó, không đợi Tuyết Liệp kịp phản ứng lại với những lời này của mình, Vong Dạ nắm tay cầm lấy kiếm thấp giọng niệm một chú ngữ…
Điều này khiến cho Tuyết Liệp cảm thấy phi thường bất an: “Ngươi muốn làm gì?”
Hắn hiểu rõ sức mạnh của Vong Dạ, người này ngay cả ma pháp cấp tám đều có thể thuần thục niệm chỉ trong chớp mắt, mà nay lại cần đọc đến chú ngữ, không cần nỏi cũng biết là thứ ma pháp đặc thù thế nào.
Trong lúc kinh hoảng, trường kiếm của Vong Dạ bắt đầu sinh ra một loại hồng quang chói mắt mà đặc nồng, đồng thời xuyên qua thân thể của Tuyết Liệp, tại sau lưng hắn mà ngưng tụ lại thành một trận pháp rộng đến ba thước vuông, không ngừng hiện ra vô số tự phù trúc trắc khó hiểu. Tiếp đó, năm nhóm tự phù hoá thành năm đạo dây leo tản ra quang mang, chia ra quấn lấy tứ chi của Tinh Linh Hoàng cùng với cái cổ tuyết trắng.
“Buông ra!!! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì… Đau quá…” Tuyết Liệp đau đến nước mắt cũng phải rơi xuống, nhưng càng điên cuồng giãy dụa, thân thể hắn lại càng bị gắt gao trói lấy trong trận pháp, cuối cùng là không thể động đậy được nữa. Những nơi thân thể cùng quang thẳng [ thẳng: dây thừng ] tiếp xúc, truyền đến một cảm giác đau nhức như bị ăn mòn…
Pháp lực trên người lại giống như một dịch thể đặc sệt đọng lại, căn bản là không thể phát huy được.
“Pháp trận này cũng không có gì đáng sợ, chí ít, ngươi sẽ không chết ngay lập tức.” Ngữ khí của Vong Dạ bình thản tựa như đang nói chuyện phiếm, nắm tay giương lên, liền đem Huyết Liệt từ trong thân thể của đối phương thu hồi. “Ngày đầu tiên, linh thể bị ăn mòn sẽ khiến một tay của ngươi bị hư thối, ngày thứ hai, là tay còn lại, kế tiếp là chân trái, chân phải, cuối cùng, mới lên đến khuôn mặt người.”
“Không…” Tuyết Liệp khủng hoảng lắc đầu, nhất lại nơi bị cụt tay, càng giãy dụa kịch liệt.
Linh thể trực tiếp bị ăn mòn? Nói vậy là cho dù về sau hắn có chữa trị thân thể, cũng sẽ lập tức hư thối trở lại!!!
Người kia thế nào lại có thể đối xử với hắn như vậy!? Sao có thể như vậy!?
Để thân thể hắn thối rữa như vậy, so với giết hắn còn tàn nhẫn hơn gấp bội lần!
“Ngươi không thể đối xử với ta như thế! Vong Dạ!!!” Đôi môi hắn run lên, thanh âm khàn khàn, tràn ngập tuyệt vọng cùng phẫn nộ.
Đối phương cư nhiên vì gã nhân loại kia, mà hạ độc thủ với hắn như vậy! Hắn không cam lòng!
Lẽ nào Vong Dạ đối với hắn không có đến một điểm thương yêu?
Những ngày mà bọn họ đã từng ở cùng nhau, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao?
Hắn không tin! Không tin!
“Ta đương nhiên có thể.” Ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, loại lạnh lùng này khiến hàn khí nhè nhẹ dâng lên từ tận sâu bên trong lòng Tuyết Liệp. Sau đó, tựa hồ như đến nhìn hắn cũng thấy lười, Vong Dạ xoay người ly khai, trước khi đi, hắn còn băng lãnh để lại một câu: “Triệt để hư thối, hay được cứu thoát, là do ngươi tự lựa chọn.”
Ý tứ của Vong Dạ rất rõ ràng, hắn muốn phương cách để khôi phục lại linh thể của Ngạo Triết Thiên.
Có, thì hắn bỏ qua cho đối phương, không có, thì Tuyết Liệp cứ đợi đến lúc hư thối mà chết đi.
“…” Nước mắt theo song nhãn tràn ngập oán hận của Tuyết Liệp chảy xuống, mang theo vô vàn không cam lòng cùng phẫn nộ bi thương tích lại trên mặt đất. Tay phải nguyên bản còn lành lặn của hắn, nơi bị trói buộc lại đã bắt đầu trở nên hư thối, biến thành một màu đen, bốc mùi… Hơn nữa, còn có thêm cơn đau nhức cùng cực do bị ăn mòn…
Ma trận này, trong lúc ăn mòn thân thể hắn, cũng đồng thời ăn mòn cả trái tim hắn…
“Ngô hoàng! Ngài có sao không?” Các tinh linh bị uy thế của Vong Dạ ngay từ khi mới bước vào đè nén đến mức không thể di chuyển được, lúc này vội vàng cùng nhau tiến tới, sau khi nhìn rõ tình trạng của ma pháp trận, khuôn mặt mỹ lệ liền tràn ngập lo lắng cùng bất an.
“Ta giúp ngài phá nó!” Phong chi tinh linh với năng lực cực mạnh vội vàng nói, lúc này xuất ra pháp trượng bắt đầu niệm chú.
Nhất thời, nguyên tố gió trong gian phòng dần quy tập lại, hình thành trạng thái công kích.
Nhưng ngay khi công kích của hắn đánh đến ma pháp trận, pháp trận nguyên bản coi như an tĩnh đột nhiên trở nên bạo ngược, ám hồng quang mang tựa rắn vươn ra cắn phá lấy ma pháp công kích đang hướng thẳng đến nó, đồng thời còn quay lại mãnh liệt chui vào bên trong tay của Tinh Linh Hoàng.
Trong nháy mắt, một tiếng kêu thê lương thảm thiết không gì sánh được thống động chân trời.
Tuyết Liệp hai mắt mở trừng trừng nhìn vào cánh tay trắng ngần đang bị trói buộc của mình đang hư thối nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không chỉ biến thành một màu đen sậm, mà còn không ngừng có dịch thể đỏ tươi tanh nồng lại đặc sệt từ chỗ hư thối chảy ra, mơ hồ có thể thấy được cả xương cốt lộ ra dưới lớp thịt thối nơi cánh tay, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi…
Mà phong chi tinh linh thì cả người chết lặng, hoàn toàn không ngờ đến được là sự tình sẽ trở nên như vậy…
“Không, tay của ta… Tay của ta!” Không thể chấp nhận được việc bản thân mình trở thành như vậy, Tuyết Liệp cố sức lắc đầu không dám tin, mãnh liệt quay đầu lại rống lên với tinh linh vẫn còn đang đứng đờ ra ở kia: “Ngươi tên hỗn đản!!! Ta muốn giết người! Người đâu! Bắt hắn lại cho ta!”
Lúc đó, sự tình trong phòng càng lúc càng trở nên hỗn loạn…
Mà ở bên ngoài, thì lại yên lặng đến đáng sợ…
Giờ khắc này, Tinh linh tộc có mấy nghìn năm lịch sử, chỉ có thể dùng từ thê lương để hình dung… Cảnh tượng thi thể cốt nhục chất thành núi khiến cho tất cả mọi thứ tựa như một cơn ác mộng kinh hoàng.
Cả một vùng đất rộng lớn dậy mùi thổ nhưỡng thanh lương, lúc này bởi vì máu tươi thấm xuống mà toàn bộ biến thành một màu đen, đất cát sền sệt tràn đầy một cỗ khí tức tanh hôi.
Thế nhưng, thi thể của các tinh linh thực sự quá nhiều, ngay cả đất đai cũng không thể thấm hết được máu của bọn họ, vậy nên, những dòng máu hỗn hợp các loại nguyên tố này không ngừng chảy đến hồ nước ở vị trí trung tâm…
Giống như những dòng suối nhỏ cứ dần dần kéo dài ra, không ngừng chảy xuống hồ, cho đến khi cả hồ nước toàn bộ đều bị nhiễm đen, cũng tích lại vô số oán khí cường đại của vô số sinh mệnh trước khi chết…
******
“Đã chết.” Phỉ vẫn như cũ không có bất luận biểu tình gì, cả người lạnh như một bức tượng điêu khắc từ băng đá.
“Không thể.” Vong Dạ nhíu mày, hoàn toàn không tin vào lời của Phỉ, nhưng lòng bàn tay thì đã sớm phát lạnh.
“Không thể?” Phỉ cười khẽ, thế nhưng song nhãn nhìn Vong Dạ lại không mang chút tiếu ý nào, thậm chí còn chứa cả oán hận hàm ẩn bên trong, ngay cả thanh âm cũng trở nên bén nhọn: “Hắn như vậy, cùng vơi chết có gì khác biệt?”
“…” Vong Dạ chết lặng tại chỗ, ngây người đến gần nửa phút, sau mới giống như đột nhiên hoàn hồn lại, một tay đẩy Phỉ tránh qua một bên, sau đó nhanh chóng chạy đến chố của Ngạo Triết Thiên …
Mà Phỉ vẫn đứng yên một chỗ, nhìn vị vương giả ngay cả thuật thuấn di cũng tựa hồ như đã quên mất, thần tình có chút phức tạp.
Trong thánh điện.
Giữa bạch ngọc bình thai, thân thể nam tử nằm lặng im, mái tóc đen như thủy mặc trầm lặng đến tĩnh mịch rơi tản mạn xung quanh, thỉnh thoảng lại tích lạc một giọt máu tươi, khiến người ta cảm tưởng dường như chủ nhân của chúng cả người ô uế, không chút sinh khí.
Tựa như một cỗ thi thể…
Mà cách hắn ba, bốn thước, Vong Dạ có chút do dự đứng ở đó, thở dốc, huyết sắc song nhãn tràn đầy những lo âu cùng bất an, vừa muốn đến gần, rồi lại chần chừ không dám đến gần để xác nhận lại tình trạng của đối phương.
Đúng lúc này, nam nhân chậm rãi mở hai mắt, từ từ ngồi dậy.
Nhưng hắn tỉnh dậy như vậy, lại không khiến Vong Dạ cảm thấy kinh hỉ chút nào… Thậm chí, ngay cả đôi môi cũng bất giác run lên.
Bởi vì nhãn thần của đối phương, là trống rỗng…
Hoàn toàn trống rỗng…
Thật giống như hắn hiện tại, chỉ là một con rối gỗ không có linh hồn, chỉ khác là, hắn có hô hấp…
Vì sao?
Vì sao lại trở thành như vậy…
“Ngươi cũng đã phát hiện ra phải không?” Thanh âm băng lãnh của Phỉ truuyền đến từ phía sau hắn. “Linh hồn của hắn đã bị hủy rồi… Chỉ còn lại một thể xác mà thôi.”
Trong lúc trị liệu, hắn đã sớm nhận thấy nam nhân có chút dị thường, vì vậy liền sử dụng thần niệm tiến nhập vào bên trong linh thể của đối phương, tìm kiếm đến tận nơi sâu nhất, cuối cùng lại tìm thấy hài cốt của linh hồn hắn đã bị xé tan nát…
“…”
“Mà ta, chỉ có thể chữa trị cho thân thể hắn, không thể chữa trị được cho một linh hồn đã bị phá hủy… Cho dù là Thần cũng không thể cứu được…” Hàng mi dài của Phỉ khẽ buông xuống, khẽ che đi đôi mắt đã thoáng hiện một tia tuyệt vọng.
Ngữ khí, chưa lúc nào ngưng trọng mà bất lực như vậy.
Vong Dạ im lặng, một lần nữa nhìn về phía nam nhân an tĩnh dị thường, đột nhiên bước về phía đối phương, trong yêu đồng lộ ra một loại xúc động vì áp lực.
“Nhìn ta.” Sau đó, Vong Dạ chế hai vai Ngạo Triết Thiên, giống nói từ tính mang theo trầm thấp dị thường.
Thế nhưng nam nhân bị hắn chế trụ lại không có bất luận phản ứng gì, ánh mắt vẫn như cũ là một mảnh trống rỗng, không có chút tiêu cự.
“Ta bảo ngươi nhìn ta! Có nghe hay không!?” Ngữ điệu trầm thấp lại nặng thêm vài phần, mơ hồ lộ ra chút hàn ý, ngay cả lực đạo chế trụ đôi vai của đối phương cũng tăng lên không ít, bắt đầu có chút không kiềm chế được mà bắt đầu lắc vai nam nhân.
Nhưng thủy chung vẫn có chút hồi đáp lại…
Dường như đối mặt với Vong Dạ lúc này, không phải người, mà chỉ còn là một con rối tinh xảo.
Một con rối hoàn toàn không chứa bất luận hình ảnh người nào trong mắt.
“…” Vong Dạ trầm mặc, nhưng tức giận trong yêu đồng lại tựa như bão táp mỗi lúc một trở nên mãnh liệt. Chỉ trong nháy mắt, hai tay của hắn đã gắt gao bóp lấy cái cổ của nam nhân.
Trong đầu như có một thanh âm đang điên cuồng gáo thét, giết hắn, giết hắn! Hắn đã không còn là người kia nữa, chỉ là một cái xác trống rỗng mà thôi!
Mà hắn, không cần một cái xác! Càng không muốn lưu tâm đến một cái xác không hồn!
Ngay khi sắc mặt nam nhân vì hô hấp không thông mà càng lúc càng trở nên tái xanh, thân thể vì thiếu dưỡng khí mà mỗi lúc một trở nên vô lực…
Vong Dạ bất giác thả lỏng tay xuống.
Song nhãn chỉ còn lại một loại thương tiếc mà chính hắn cũng không biết.
Hắn không thể hạ thủ được…
Nhất là khi nam nhân bởi vì thống khổ mà bật ra mấy thanh âm nghẹn ngào vỡ vụn, ngực hắn tựa như bị cái gì đó bóp chặt lại, đau đến khiến người không thể chịu đựng được.
Yết hầu của người này vì năng lượng bị tổn hại, một lần nữa lại trở thành bị câm.
Vậy nên, cho dù hắn có thống khổ đến đâu, chật vật đến đâu, cũng chỉ có thể bật ra một vài âm tiết vụn vỡ yếu ớt đến gần như không thể nhận ra được để biểu đạt cảm nhận của hắn.
Giống như ngày trước hắn nằm trong lòng mình khóc thầm.
Vô luận là gọi ra cái tên bao nhiêu lần, cũng chỉ có thể bật ra những âm tiết khàn khàn mà không ai có thể nghe hiểu được…
Vậy nên, hắn dù không thể chịu đựng được nam nhân đã trở thành một thể xác trống rỗng như vậy, nhưng thủy chung vẫn là không hạ thủ.
…
…
“Ta trước ly khai, giúp ta chiếu cố hắn.” Hồi lâu sau, vương gia đã khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh đạm mạc bỏ lại một câu, sau liền tiêu thất tại chỗ.
Mà Phỉ từ đầu chí cuối đều chỉ im lặng đứng một bên không có lên tiếng, cũng không có ý định can thiệp vào chuyện của Vong Dạ, cho dù đối phương mới nãy gần như đã muốn giết chết nam nhân mà hắn vừa dốc toàn lực chữa trị.
Bởi vì hắn biết…
Người kia không thể hạ thủ.
Giống như mình.
Dù vô pháp tiếp thu việc nam nhân biến thành dạng cái xác không hồn đến thế nào, vẫn như cũ không thể hạ thủ được. Tuy nhiên, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ hơn cả, kỳ thực đối với nam nhân mà nói, chết là lối thoát duy nhất…
Dù sao, hắn sống cũng chỉ thống khổ cùng tuyệt vọng…
Nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng không còn chút hô hấp nào của nam nhân, trái tim hắn tựa như bị người ta hung hăng đâm xuyên qua, rất xa lạ, nhưng khắc sâu dị thường.
Hắn không muốn người này chết đi…
Bởi vì chán ghét cảm giác đau lòng…
Nghĩ vậy, Phỉ ngồi xuống bên cạnh ngọc thai, chậm rãi tiến lại gần nam nhân.
Ánh mặt thật sâu nhìn đối phương, tựa như đang nhìn người mà mình quý trọng nhất, bàn tay bạch ngọc bất giác đưa lên vuốt lấy khuôn mặt băng lãnh của đối phương.
“Uế… Ta nên làm gì với ngươi đây…”
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giữa không gian trống trải, thanh âm vang vọng trong không gian thật lâu, phiền muộn dị thường.
******
Gió, thổi đìu hiu.
Trong không khí mang theo mùi đất ẩm ướt, xuyên qua cánh rừng rậm rạp, thi thoảng lại có vài ánh dương quang rơi xuống qua tán lá, tựa như hơi thở của khắp đại địa, đi thẳng đến thần vực chi thụ trong Di Vong Sâm Lâm.
Tinh linh chi thụ nơi đây sau khi chiến tranh loạn lạc qua đi đã được khôi phục lại, thoạt nhìn an tĩnh dị thường, hồ nước nuôi dưỡng sinh mệnh của rừng cây dưới ánh mặt trời tản ra những ánh sáng lóng lánh dịu nhẹ.
Bên cạnh còn có những tinh linh mỹ lệ đang dừng chân ngồi nghỉ, mái tóc màu vàng kim cuộn sóng giống như ánh dương quang, thần tình dường như rất bình thản, nhẹ giọng đàm luận về vị Tinh Linh Hoàng đã trở về của bọn họ, thoạt nhìn vô cùng phấn khởi.
Dù sao, bị Minh vương nổi tiếng tàn nhẫn bắt đi, có thể trở về đã là một điều kỳ tích, tuy rằng hiện tại bị thương khá nặng, thế nhưng nghỉ dưỡng ở trong thần vực chi thụ, hẳn là có thể khôi phục.
Nói, các tinh linh nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm ngọt ngào vừa nhẹ nhàng lại dễ nghe, ngay cả mấy con chim nhỏ trong khu rừng cũng nhịn không được mà cất tiếng vui thích hót líu lo phụ họa.
Tất cả, thoạt nhìn mỹ hảo vô cùng.
Bỗng nhiên, thiên đường tựa như một viên ngọc nhỏ rơi vào giữa địa ngục đỏ rực đẫm máu, không gian nguyên bản đang yên lặng nhất thời bị cỗ năng lượng vô hình mà ngang ngược xé toạc ra, kể cả kết giới bảo vệ nơi đây, thẳng đến khi vương giả tựa như mị ảnh không lời báo trước đạp không tiến đến.
Nhất thời, một cỗ uy hiếp cường đại mà vô hình ồ ạt kéo tới khiến những tinh linh ở đây như rơi vào luyện ngục tàn khốc, chỉ có thể cứng ngắc thân thể, mở to mắt nhìn thanh vũ khí trong tay vương gia vung lên thành một đường cong ưu mỹ, hướng đến bọn họ bổ tới không chút lưu tình.
Trong nháy mắt, máu tươi của tinh linh phun ra như huyết hoa rải khắp không trung…
Trong khoảnh khắc sinh tử, chỉ có thể nhớ rõ duy nhất một điều, chính là yêu đồng huyết hồng băng lãnh của vương giả, nhiếp nhân tâm hồn.
Dưới chân đạp lên những thi thể huyết nhục lẫn lộn, đứng giữa những sinh mệnh đang dần bị hủy hoại, Vong Dạ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về đỉnh cây cao chót vót, con ngươi băng lãnh cuộn trào mãnh liệt một loại sát ý đẫm máu, những sợi tóc dài huyết sắc như ma huyễn phi dương.
Tại nơi cao nhất ở thần vực thụ.
Tuyết Liệp bị Vong Dạ chém đứt một tay hiện đang an tĩnh trôi nổi trong không trung, khuôn mặt tuyệt mỹ có chút yếu bệnh tái nhợt. Vô số lục sắc quang mang do tự nhiên cấu tạo thành bao bọc lấy thân thể hắn, đang cuồn cuộn không ngừng lấy năng lượng từ trong thần vực thụ đưa vào trong cơ thể hắn.
Mơ hồ, có thể thấy thịt ở miệng vết thương nơi cánh tay bị cắt đi đang bắt đầu chậm rãi tái sinh.
Bên cạnh hắn, là sáu người thủ hộ địa vị cao nhất trong Tinh linh tộc.
Trong đó, có cả người có tình cảm thuần túy với Uế, Thủy Nguyệt, lúc này, hắn nhãn tình phức tạp nhìn Tuyết Liệp, trái tim vô hình trung như bị áp lực đè nén mà run lên.
Sau khi vương cùng Uế bị mang đi, hắn đã từng nhiều lần mang theo chiến sĩ của Tinh linh tộc đến Minh giới, thế nhưng ở một nơi cũng thế giới tự nhiên hoàn toàn bị ngăn cách, không chỉ khiến cho ma lực của bọn họ vô pháp thi triển, mà e là chỉ với một cơn lốc nguyên tố thôi cũng đủ khiến bọn họ chết mấy mạng cũng không đủ.
Cuối cùng, chỉ có thể bỏ cuộc…
Hôm nay, vương đã tự mình quay trở về, tự nhiên cũng sẽ rất vui mừng.
Nhưng còn người kia? Hắn ở đâu?
Có khỏe không?
Hay là… Đã gặp chuyện lành ít dữ nhiều?
Trực giác mách bảo cho hắn biết, người kia, không thể trực tiếp hỏi vương.
Đúng lúc này, một Tinh linh chiến sĩ mặt cắt không còn giọt máu hoảng loạn bay đến, còn chưa kịp đáp xuống đã liền trực tiếp ngã lăn ra đất, xong lại vội vàng vật lộn đứng dậy nhìn về phía Tuyết Liệp: “Ngô hoàng, Minh vương hắn… Ngô!”
Lời sau hắn không còn cơ hội để nói nữa…
Bởi vì, một thanh trường kiếm toàn thân cháy lên hỏa diễm, đã đem hắn chém thánh hai nửa, máu tươi nhuộm đỏ một mảnh.
Huyết vụ còn chưa kịp tan hết, Vong Dạ tóc dài đỏ rực đã diện vô biểu tình xuất hiện ngay trước mặt Tinh Linh Hoàng, song nhãn, âm lãnh đến thấu xương.
Tuyết Liệp thần tình u ám vương giả chìm trong chiến hỏa hừng hực, bích lục song đồng vơi đi vài phần phẫn nộ cùng sửng sốt, lộ ra một tia sợ hãi vô pháp kiềm nén, cùng với, một xúc cảm không thể chối bỏ, yêu say đắm.
Vong Dạ cũng lạnh lùng nhìn hắn, đạm mạc buông ra một câu không chút cảm xúc:
“Ta không muốn nhiều lời vô ích với ngươi, người là do ngươi đả thương, nói cho ta biết phương cách phục hồi.”
“Phương cách?” Tuyết Liệp nhìn Vong Dạ chăm chăm, khóe miệng nhẹ cong lên, nhưng vì áp lực mà trở nên gượng gạo: “Thực sự là rất có lỗi, trên thế giới này không có phương cách nào cả…”
Nói, điệu cười càng thêm vài phần méo mó, mang theo kiêu ngạo cùng đắc ý, dáng vẻ kiêu ngạo tùy tiện không ai sánh được.
“Nga?” Vong Dạ tựa hồ đối với câu trả lời của hắn cũng không ngoài dự đoán, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng.
Một giây tiếp theo, Tuyết Liệp còn chưa kịp phản ứng gì, vai đã bị trường kiếm của Vong Dạ đâm xuyên qua, lực đạo trùng kích cường đại đến mức đem cả người ghim thẳng vào bức tường sau lưng, huyết quang văng khắp nơi.
“Ngươi đem mấy lời vừa rồi lặp lại một lần.” Bước qua, vuốt lấy khuôn mặt của Tuyết Liệp, biểu tình của Vong Dạ thoạt nhìn ôn nhu đến mức khiến người khác sởn tóc gáy.
“Ô…”
Tuyết Liệp đau đến nhịn không được mà bật tiếng rên rỉ, bả vai bị kiếm xuyên qua cũng không chịu được đau đớn mà run run. Nhưng hắn không cam lòng mà một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đang thi bạo mình, nghiến răng bật ra từng từ một đứt quãng: “Trên… Thế giới này… Không còn phương cách nào cả!”
Vai, tựa như bị diêm hỏa thiêu đến cháy bỏng rát, thế nhưng, so với trái tim, thế này thì đáng gì chứ!?
“Được rồi.” Vong Dạ diện vô biểu tình vỗ vỗ khuôn mặt của đối phương, tựa hồ như chịu buông tha cho người kia, thế nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến Tuyết Liệp bất giác một lần nữa rơi vào khủng hoảng: “Mong là năm ngày sau ngươi vẫn có thể giữ được khẩu khí này.”
Tiếp đó, không đợi Tuyết Liệp kịp phản ứng lại với những lời này của mình, Vong Dạ nắm tay cầm lấy kiếm thấp giọng niệm một chú ngữ…
Điều này khiến cho Tuyết Liệp cảm thấy phi thường bất an: “Ngươi muốn làm gì?”
Hắn hiểu rõ sức mạnh của Vong Dạ, người này ngay cả ma pháp cấp tám đều có thể thuần thục niệm chỉ trong chớp mắt, mà nay lại cần đọc đến chú ngữ, không cần nỏi cũng biết là thứ ma pháp đặc thù thế nào.
Trong lúc kinh hoảng, trường kiếm của Vong Dạ bắt đầu sinh ra một loại hồng quang chói mắt mà đặc nồng, đồng thời xuyên qua thân thể của Tuyết Liệp, tại sau lưng hắn mà ngưng tụ lại thành một trận pháp rộng đến ba thước vuông, không ngừng hiện ra vô số tự phù trúc trắc khó hiểu. Tiếp đó, năm nhóm tự phù hoá thành năm đạo dây leo tản ra quang mang, chia ra quấn lấy tứ chi của Tinh Linh Hoàng cùng với cái cổ tuyết trắng.
“Buông ra!!! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì… Đau quá…” Tuyết Liệp đau đến nước mắt cũng phải rơi xuống, nhưng càng điên cuồng giãy dụa, thân thể hắn lại càng bị gắt gao trói lấy trong trận pháp, cuối cùng là không thể động đậy được nữa. Những nơi thân thể cùng quang thẳng [ thẳng: dây thừng ] tiếp xúc, truyền đến một cảm giác đau nhức như bị ăn mòn…
Pháp lực trên người lại giống như một dịch thể đặc sệt đọng lại, căn bản là không thể phát huy được.
“Pháp trận này cũng không có gì đáng sợ, chí ít, ngươi sẽ không chết ngay lập tức.” Ngữ khí của Vong Dạ bình thản tựa như đang nói chuyện phiếm, nắm tay giương lên, liền đem Huyết Liệt từ trong thân thể của đối phương thu hồi. “Ngày đầu tiên, linh thể bị ăn mòn sẽ khiến một tay của ngươi bị hư thối, ngày thứ hai, là tay còn lại, kế tiếp là chân trái, chân phải, cuối cùng, mới lên đến khuôn mặt người.”
“Không…” Tuyết Liệp khủng hoảng lắc đầu, nhất lại nơi bị cụt tay, càng giãy dụa kịch liệt.
Linh thể trực tiếp bị ăn mòn? Nói vậy là cho dù về sau hắn có chữa trị thân thể, cũng sẽ lập tức hư thối trở lại!!!
Người kia thế nào lại có thể đối xử với hắn như vậy!? Sao có thể như vậy!?
Để thân thể hắn thối rữa như vậy, so với giết hắn còn tàn nhẫn hơn gấp bội lần!
“Ngươi không thể đối xử với ta như thế! Vong Dạ!!!” Đôi môi hắn run lên, thanh âm khàn khàn, tràn ngập tuyệt vọng cùng phẫn nộ.
Đối phương cư nhiên vì gã nhân loại kia, mà hạ độc thủ với hắn như vậy! Hắn không cam lòng!
Lẽ nào Vong Dạ đối với hắn không có đến một điểm thương yêu?
Những ngày mà bọn họ đã từng ở cùng nhau, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao?
Hắn không tin! Không tin!
“Ta đương nhiên có thể.” Ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, loại lạnh lùng này khiến hàn khí nhè nhẹ dâng lên từ tận sâu bên trong lòng Tuyết Liệp. Sau đó, tựa hồ như đến nhìn hắn cũng thấy lười, Vong Dạ xoay người ly khai, trước khi đi, hắn còn băng lãnh để lại một câu: “Triệt để hư thối, hay được cứu thoát, là do ngươi tự lựa chọn.”
Ý tứ của Vong Dạ rất rõ ràng, hắn muốn phương cách để khôi phục lại linh thể của Ngạo Triết Thiên.
Có, thì hắn bỏ qua cho đối phương, không có, thì Tuyết Liệp cứ đợi đến lúc hư thối mà chết đi.
“…” Nước mắt theo song nhãn tràn ngập oán hận của Tuyết Liệp chảy xuống, mang theo vô vàn không cam lòng cùng phẫn nộ bi thương tích lại trên mặt đất. Tay phải nguyên bản còn lành lặn của hắn, nơi bị trói buộc lại đã bắt đầu trở nên hư thối, biến thành một màu đen, bốc mùi… Hơn nữa, còn có thêm cơn đau nhức cùng cực do bị ăn mòn…
Ma trận này, trong lúc ăn mòn thân thể hắn, cũng đồng thời ăn mòn cả trái tim hắn…
“Ngô hoàng! Ngài có sao không?” Các tinh linh bị uy thế của Vong Dạ ngay từ khi mới bước vào đè nén đến mức không thể di chuyển được, lúc này vội vàng cùng nhau tiến tới, sau khi nhìn rõ tình trạng của ma pháp trận, khuôn mặt mỹ lệ liền tràn ngập lo lắng cùng bất an.
“Ta giúp ngài phá nó!” Phong chi tinh linh với năng lực cực mạnh vội vàng nói, lúc này xuất ra pháp trượng bắt đầu niệm chú.
Nhất thời, nguyên tố gió trong gian phòng dần quy tập lại, hình thành trạng thái công kích.
Nhưng ngay khi công kích của hắn đánh đến ma pháp trận, pháp trận nguyên bản coi như an tĩnh đột nhiên trở nên bạo ngược, ám hồng quang mang tựa rắn vươn ra cắn phá lấy ma pháp công kích đang hướng thẳng đến nó, đồng thời còn quay lại mãnh liệt chui vào bên trong tay của Tinh Linh Hoàng.
Trong nháy mắt, một tiếng kêu thê lương thảm thiết không gì sánh được thống động chân trời.
Tuyết Liệp hai mắt mở trừng trừng nhìn vào cánh tay trắng ngần đang bị trói buộc của mình đang hư thối nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không chỉ biến thành một màu đen sậm, mà còn không ngừng có dịch thể đỏ tươi tanh nồng lại đặc sệt từ chỗ hư thối chảy ra, mơ hồ có thể thấy được cả xương cốt lộ ra dưới lớp thịt thối nơi cánh tay, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi…
Mà phong chi tinh linh thì cả người chết lặng, hoàn toàn không ngờ đến được là sự tình sẽ trở nên như vậy…
“Không, tay của ta… Tay của ta!” Không thể chấp nhận được việc bản thân mình trở thành như vậy, Tuyết Liệp cố sức lắc đầu không dám tin, mãnh liệt quay đầu lại rống lên với tinh linh vẫn còn đang đứng đờ ra ở kia: “Ngươi tên hỗn đản!!! Ta muốn giết người! Người đâu! Bắt hắn lại cho ta!”
Lúc đó, sự tình trong phòng càng lúc càng trở nên hỗn loạn…
Mà ở bên ngoài, thì lại yên lặng đến đáng sợ…
Giờ khắc này, Tinh linh tộc có mấy nghìn năm lịch sử, chỉ có thể dùng từ thê lương để hình dung… Cảnh tượng thi thể cốt nhục chất thành núi khiến cho tất cả mọi thứ tựa như một cơn ác mộng kinh hoàng.
Cả một vùng đất rộng lớn dậy mùi thổ nhưỡng thanh lương, lúc này bởi vì máu tươi thấm xuống mà toàn bộ biến thành một màu đen, đất cát sền sệt tràn đầy một cỗ khí tức tanh hôi.
Thế nhưng, thi thể của các tinh linh thực sự quá nhiều, ngay cả đất đai cũng không thể thấm hết được máu của bọn họ, vậy nên, những dòng máu hỗn hợp các loại nguyên tố này không ngừng chảy đến hồ nước ở vị trí trung tâm…
Giống như những dòng suối nhỏ cứ dần dần kéo dài ra, không ngừng chảy xuống hồ, cho đến khi cả hồ nước toàn bộ đều bị nhiễm đen, cũng tích lại vô số oán khí cường đại của vô số sinh mệnh trước khi chết…
******
Bình luận truyện