Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 670: Ngưng đông tuyết hải sinh tử cự luân (1)
Dịch giả: luongsonbac1102
Mùa đông.
Mưa rơi, từng giọt từng giọt, biến đường phố vốn hỗn độn thành ngõ nhỏ lầy lội bùn. Khi xe ngựa chậm rãi đi trên đường, Sư Sư vén rèm lên, thấy hai bên đường phố không có mấy không khí bán hàng, chủ tiệm và số ít khách khứa đứng ở cạnh cửa nhìn về một phía của thành phố. Có mấy đứa bé cầm gậy gỗ, rầm rầm chạy trong mưa, chạy đến đầu kia đường liền cũng đứng lại, nhìn về phía bắc. Trong đó có một đứa bé nắm tay vung lên hô:
- Giết sạch Kim cẩu! Giết sạch Kim cẩu!
Âm thanh của chiến tranh đang loáng thoáng truyền tới từ bên kia.
Thành Biện Lương cực kỳ to lớn, là thành thị có hơn trăm vạn người sinh sống, hai đầu nam bắc khó khi nào gặp được nhau. Âm thanh của chiến tranh vượt qua tường thành rồi sau đó khuếch tán như gợn sóng vào trong thành. Khi tới nơi xa xa thì thanh âm cũng phai nhạt dần. Nhưng mấy ngày này, người dân trong thành đều đã có thể hiểu rõ ý nghĩa của âm thanh đó.
Kể từ sau ngày 24 tháng 9, khi Tây Quân tập kích doanh bị thảm bại, kỵ binh của Hoàn Nhan Tông Vọng ra hết, đánh tan hơn mười vạn đại quân ở vùng quê ngoại thành Biện Lương. Đối với cư dân Biện Lương mà nói, tin tức này đem đến cho bọn họ cảm giác gần như tuyệt vọng. Nhưng cũng chính bởi vậy đã khơi nên cảm giác nguy cơ to lớn. Ngay hôm sau khi Tây Quân bại trận, học sinh của trường Thái học và cư dân trong thành đã đi tới bên ngoài Hoàng thành để thỉnh nguyện, yêu cầu triều đình trọng dụng đám người Lý Cương, Chủng Sư Đạo, thanh trừ gian nịnh. Học sinh Thái học Trần Đông thậm chí còn xếp đám người Thái Kinh, Đồng Quán vào danh sách "lục tặc", yêu cầu triều đình xử trí.
Sau khi sự kiện này phát sinh, triều đình đã tiếp nhận một phần ý kiến của cấp dưới, đồng thời thăng quan cho Chủng Sư Đạo, mệnh lệnh cho ông ta phụ trợ Lý Cương, tổ chức chiến trận thủ thành Biện Lương. Sau khi Chủng Sư Đạo ngồi xe ngựa, xuất hiện trước mắt mọi người ở ngoài Hoàng thành, đám người thỉnh nguyện đó mới chịu bằng lòng tản đi. Từ đó về sau, đám người Lý Cương phát động tuyên truyền trong thành, hơn mười vạn người trong thành Biện Lương cũng hưởng ứng, tỏ vẻ nguyện ý cộng đồng chiến đấu một trận bảo vệ thành phố, muốn cùng tồn vong với Biện Lương. Từ đó cao thấp một lòng, thanh thế đập nồi dìm thuyền (1), không có ý kiến thứ hai.
Dưới thanh thế như vậy, phải chủ hòa không còn phát ra bất cứ thanh âm gì được nữa. Sứ giả Kim quốc là Vương Nhuế đã chết trong đêm bạo loạn đó, triều đình lại cố hết sức đi tuyên truyền sự tàn bạo của người Nữ Chân, sau khi phá thành, khó có thể có gì tốt đẹp. Từ đó về sau, mấy lần người Nữ Chân công thành đều gặp phải cư dân trong thành tích cực gia nhập chiến đấu, đã bảo vệ chặt chẽ được cho tường thành được hơn một tháng.
Trong quá trình này, giá hàng bên trong thành cũng đã bắt đầu tăng.
Đầu tiên tăng giá đương nhiên là giá lương thực, giá thực phẩm. Trong thành Biện Lương luôn luôn đầy đủ vật tư, giá cả ổn định, đại bộ phận mọi người đều không dự đoán được trước rằng người Nữ Chân lại bỗng nhiên đánh tới như vậy. Trước khi thành bị vây, mặc dù có rất nhiều lương thực được vận chuyển vào nhưng vào đầu tiên vẫn là lương thực của triều đình. Lý Cương và đám quan lớn của triều đình đã không chỉ dùng đại nghĩa để kích động nhân dân thủ thành mà cũng đồng thời cung cấp thực phẩm và vật tư cho những người tham gia. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên thượng tầng cũng không áp dụng chính sách bình ổn giá hàng. Một số người trẻ tuổi, khỏe mạnh có thể tham gia đội dự bị thủ thành, có thể tham gia chế tạo cây lăn và những vật phẩm thủ thành. Nhưng trong quá trình này, đại bộ phận mọi người vẫn sẽ bị chia làm dăm bảy loại. Với tình huống như vậy, một bộ phận rất nhỏ người trong thành vẫn bị gặp phải tình hình nguy hiểm cho kế sinh nhai.
Phàn Lâu tự nhiên không ở bị nguy hiểm bởi phạm trù kế sinh nhai này. Bởi vì lúc trước không tích trữ nhiều lương thực nên lúc này cũng đã bắt đầu suy xét vấn đề ăn. Hôm nay Sư Sư đi ra chính là đi tới Trúc Ký, tìm người trấn thủ là Tô Văn Phương, muốn thảo luận việc mua sắm lương thực. Khi Ninh Nghị đi lên phía bắc, Tô Đàn Nhi và người nhà thì xuôi về phía nam, Tô Văn Phương đã xung phong nhận việc ở lại trong thành tiếp tục quản lý Trúc Ký, cũng kiêm chân chạy cho Tướng phủ. Sư Sư ra mặt, đương nhiên việc mua sắm lương thực là không có vấn đề gì.
Đã thảo luận xong xuôi sự tình nên lúc này Sư Sư đang trên đường trở về. Ở phía bắc thành, thanh âm công thành của người Nữ Chân vẫn còn chưa ngừng lại. Suốt cả đường đi, nàng thấy phần lớn cư dân trong thành đều đang chú ý về phía đó. Cho dù có người thong dong bình tĩnh, ăn đồ ăn vặt, nói chuyện phiếm với nhau... Nhưng nội tâm của họ đều có sự thấp thỏm không yên. Đối với mỗi người, bức tường thành kia vừa cao lớn vừa dày, nhưng lúc này ngẫm lại thì nó chỉ mỏng manh như tờ giấy. Cứ đánh nhau như vậy, mọi người cũng không giúp đỡ được gì nhiều, nhưng một khi thành bị phá thì cả thành sẽ đều lọt vào một trận tàn sát.
Sư Sư liền cũng cho xe ngựa đi về phía bắc thành. Nàng chỉ là một nữ tử, sợ là rất khó hỗ trợ được gì, mà cũng sẽ không được cho phép tới gần, nhưng.... Vẫn muốn đến gần xem một chút.
Trời vẫn tiếp tục mưa. Nàng cứ thế đi thẳng một mạch, khi qua một ngã tư thì đột nhiên phát hiện ở phía trước có một bóng người. Bóng người do dự bước đi dưới mái hiên, nhưng có lẽ do không mang ô nên trên người gần như đều bị ướt nhẹp, trông khá nhếch nhác. Sư Sư vội vàng cho xe ngựa dừng lại, vén rèm, phất tay:
- Lôi Nhi, Lôi Nhi, lên đi.
Bóng người phía trước này chính là một nữ tử của Phàn Lâu, tên là Hạ Lôi Nhi, vừa không phải là người đứng đầu bảng, vừa không phải là Thanh quan, kém khá xa hai vị trí này, ngày thường cũng không có gì qua lại. Hạ Lôi Nhi cầm trên tay một hộp đồ ăn, quay đầu nhìn lại, thấy là Sư Sư thì hơi kinh ngạc một chút, sau đó mới bước lên xe. Sư Sư đưa khăn mặt cho cô ta, hơi hơi nhíu mày.
- Lôi Nhi muội tử, thời tiết thế này mà muội đi đâu thế? Trong thành không yên ổn, muội đi một mình ra ngoài như vậy, nếu gặp phải chuyện gì không may...
Người Nữ Chân công thành, giá hàng tăng lên, trong thành cũng bắt đầu giới nghiêm vào ban đêm, trị an cũng bắt đầu giảm xuống. Sư Sư là nữ tử đầu bảng, đi ra ngoài đều có xe hộ vệ, Hạ Lôi Nhi làm sao có thể có bố trí như vậy được. Hạ Lôi Nhi lau mặt, cúi đầu nói cảm ơn, sau đó mới hơi ngượng ngùng đáp:
- Muội, muội muốn đến Toan Táo Môn nhìn một chút. Một người quen... Của muội... Hiện giờ đang thủ thành ở đó. Muội sợ hắn gặp chuyện gì không may, muốn đi xem... Cũng mang chút gì đó cho hắn ăn...
- Ồ...
Sư Sư gật gật đầu. Kỳ thật Hạ Lôi Nhi cũng không phải là Thanh Quan, cũng không có nhiều quyền được tự do lựa chọn khách ở trong Phàn Lâu.
Nếu muốn nói người quen thì đâu chỉ có một hai người, nhưng nếu thường xuyên qua lại, lại là một người lính thủ thành thì sao có thể được nàng coi là "người quen".
Chỉ có điều việc này cũng không cần phải nói rõ ra làm gì. Hai người hàn huyên một lúc, trong giọng nói tự hào của Hạ Lôi Nhi, Sư Sư cũng hiểu được rằng người quen của Hạ Lôi Nhi là một Bộ tướng nắm giữ hơn 500 quân trong Bổng Nhật Quân, tên là Tiết Trường Công... Trong lòng Sư Sư cũng có ấn tượng với cái tên này. Trong thời gian vừa qua, trong quân đội có một vài tướng lãnh nổi tiếng giết địch dũng mãnh, mà cái tên Tiết Trường Công cũng là một trong số đó. Nàng nhớ mang máng rằng cũng đã từng gặp y ở Phàn Lâu, cũng đã từng chào hỏi nhau.
Ngày xưa, ở Phàn Lâu tiếp đãi nếu không phải quan quý nhân thì cũng là tài tử giàu có, đa phần lấy tài văn chương, phong lưu, tiền vàng, địa vị làm tiêu chuẩn. Lúc này liên tục đại chiến, địa vị của quân nhân cũng liên tục tăng vọt. Hạ Lôi Nhi cảm thấy có một "người quen" như vậy rõ ràng là khá tự hào. Lúc này cô nói chuyện với Sư Sư liền để lộ không ít tin tức. Thậm chí việc Tiết Trường Công cho cô một chiếc lệnh bài để nàng có thể đi ra bên kia tường thành gặp y, cô cũng khoe ra luôn. Nghe nói Sư Sư muốn đi tới bên kia tường thành nhìn, cô liền xung phong nhận việc đưa nàng đi.
Sư Sư lại cảm thấy không ổn:
- Lúc này đang phải đánh giặc, ta chỉ cần tới gần nhìn một chút là tốt rồi. Nếu thật sự tới thì không ổn lắm đâu?!
Hạ Lôi Nhi lại nói:
- Muội cũng không phải là một nữ tử không hiểu nặng nhẹ. Muội cũng đã từng tới doanh trại của y một lần, còn cách tường thành một khoảng cơ. Ta chỉ để đồ lại đó rồi đi luôn thôi.
Cô ôm chiếc hộp đựng đồ ăn nhỏ ở trong lòng, nói:
- Hiện giờ ở trong lầu cũng không còn nhiều thứ gì, muội đây là để dành mấy món, hương vị rất ngon, muội cũng tiếc không đành lòng ăn, nhưng nếu cứ để dành mãi, chỉ sợ cũng sẽ hỏng mất...
Ngày xưa vật tư phong phú, cho dù là Hạ Lôi Nhi có địa vị không cao ở Phan Lâu cũng không đến mức túng quẫn như vậy. Nhưng đến lúc này thì một ít món ăn bình thường lúc trước lại trở thành cao lương mỹ vị. Hạ Lôi Nhi muốn mang cho Tiết Trường Công ăn, Sư Sư cũng hơi chút cảm động. Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới gần đường cảnh giới của thành bắc, thanh âm công thành đã náo động rõ ràng hẳn lên. Tiến thêm về phía trước, người thường là không thể đi được. Sư Sư cầm lấy khăn trùm đầu và khăn che mặt, cả hai người đều che hết mặt lại, rồi gói cả hộp đồ ăn kia. Sau khi xuống xe, Hạ Lôi Nhi cầm lệnh bài đưa cho người lính canh gác ở đầu phố, sau đó hai người mới bật ô lên đi về phía Toan Táo Môn.
Bên này là gần vị trí của thành. Ở xa xa là tường thành cao ngất khiến người ta phải kinh sợ. Không thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài thành, chỉ thỉnh thoảng như thể có một con thú khổng lồ đang gầm rít, ầm một tiếng. Đại khái chính là một hòn đá được máy bắn đá bắn trúng bên ngoài tường thành, khiến người ta phải chấn động cả trong lồng ngực. Trên tường thành, người qua lại không ngớt, phía dưới thì bê vác gạch đá bận rộn chạy thật nhanh, người bệnh thì kêu rên thảm thiết... Vô số những tiếng động đều truyền đến bên này.
Hai người đi đến gần doanh trại. Xung quanh đầy những bóng người qua lại, thỉnh thoảng cũng có người quay đầu lại nhìn các nàng, khiến trong lòng hai nàng đều thấp thỏm bất an. Vừa tiến vào trong phạm vi này, trong lòng Hạ Lôi Nhi liền hối hận. Ngày xưa nàng đã từng tới đây một lần, nhưng dù sao cũng không thể đánh đồng với tình huống trong thời gian chiến tranh. Huống chi khi đánh giặc, nếu có các nàng là nữ nhân tiếp cận, có khi còn bị quân pháp xử trí cũng nên. Trong lòng Sư Sư cũng cảm thấy quyết định này hơi xằng bậy, đang hối hận thì ở đám hỗn loạn phía trước, đột nhiên nhìn thấy mấy người.
Bộ tướng tên là Tiết Trường Công đang nói chuyện với mấy tên thần binh bên cạnh, nhìn thấy Hạ Lôi Nhi thì đột nhiên ngẩn người ra. Hạ Lổi Nhi cũng nhìn thấy y. Còn chưa kịp nói lời nào, đối phương đã lao đến với ánh mắt hung bạo, hất tung ô che của hai người, giọng đầy áp lực:
- Sao nàng lại đến đây? Sao nàng dám đến đây? Cô ta là ai? Nàng không sợ quân pháp à? Sao nàng dám...
Mưa bất chợt to hẳn lên. Cánh tay bị đối phương bắt lấy, Hạ Lôi Nhi đau quá nhăn hết cả mặt mày:
- Ta... Ta đưa cho chàng chút đồ, chàng... Chàng bị thương...
- Nàng xằng bậy!
Tiết Trường Công nghiến răng nghiến lợi nói, quay đầu nhìn xung quanh rồi đột nhiên giơ tay chỉ về một phía:
- Thôi thì các ngươi là nữ tử, mau đi hỗ trợ! Tới Thương binh doanh! Bên kia! Đi cứu người... Hầu Kính, mang các nàng đi đến đó hỗ trợ! |
Hạ Lôi Nhi liều mạng gật đầu, còn đang do dự hộp đồ ăn trong tay, Sư Sư đã kéo tay cô:
- Đi!
Đi theo tên thần binh tên là Hầu Kính kia về phía Thương binh doanh. Kỳ thật nam tử tên là Hầu Kính này chính là em vợ của Tiết Trường Cống, cũng đã từng gặp Sư Sư, nhưng lúc này Sư Sư làm gì có tâm tình để ý tới việc này chứ. Hai người đi theo Hầu Kính về phía Thương binh doanh. Hầu Kính nhặt chiếc ô từ dưới đất lên, vội vàng che cho hai người, nhưng cũng là đi như chạy. Khi tới Thương binh doanh, đủ các loại tiếng kêu rên thảm thiết, mùi máu tanh, mùi thuốc... Bốc lên, ngay cả mưa lớn cũng không ngăn nổi. Các nàng đi vào cửa phòng, cảnh tượng càng thê thảm hơn lập tức hiện ra trước mặt các nàng. Hầu Kính gọi người tới đón các nàng, lại nói mấy câu chào hỏi, nhưng hai nàng căn bản là không hề nghe thấy gì cả.
Thi thể, máu tươi, chi gãy, tiếng kêu rên thảm thiết khiến người ta tưởng như bị tâm thần... Sư Sư còn đỡ một chút, Hạ Lôi Nhi gần như bị dọa cho ngơ ngẩn. Khi nàng bị gọi đến băng bó cho một tên lính bị trúng tên, nàng liền bật nôn ra ngay bên cạnh...
Bởi vì mưa to không có lợi cho công thành nên đến trưa, cuộc chiến đấu liền tạm dừng lại. Tuy nhiên sự việc trong Thương binh doanh vẫn không hề ngừng lại. Thương binh đưa đến phần nhiều là trúng tên, cũng có người bị đá của máy bắn đá đập cho bị thương. Trong không khí hỗn loạn đó, Sư Sư hơi hiểu chút ít kỹ xảo bằng bó nên cũng giúp đỡ được chút việc. Nhưng chỉ cần thoáng dừng lại một chút, thân thể nàng liền giống như bị thoát khí, toàn bộ đầu óc đều bị các loại tiếng kêu thảm thiết và những miệng vết thương làm cho ong ong mơ hồ.
Nam tử tên là Hầu Kính cũng mấy lần chạy đến bên này xem nàng, thậm chí còn hỗ trợ xử lý vết thương cho mấy người. Ở bên cạnh Sư Sư, Hầu Kính có vẻ kém mồm miệng, khi nói chuyện thậm chí còn toát mồ hôi, nhưng chỉ trong vài lần giao lưu đơn giản, Sư Sư cũng biết rằng trận chiến đấu hôm nay cũng không phải là quá ác liệt.
- ... Người Nữ Chân cũng không thật sự công thành. Bọn chúng chủ yếu là thí nghiệm máy bắn đá thôi. Hơn nữa hôm nay mưa to... Bị thương thế này là không đáng kể chút nào. Nếu để bọn chúng lên được tường thành, vậy mới là thảm đó...
Cho dù bị thương "không đáng kể chút nào", nhưng tên găm vào trong thân thể, rồi rút ra, cũng khiến người ta phải chịu cơn đau đớn vô cùng...
Lăn lộn trong hoàn cảnh như vậy cả một buổi chiều, nửa người Sư Sư cũng đều dính đầy máu tanh. Hầu Kính mang bánh mỳ đến cho nàng nhưng đương nhiên nàng không thể ăn nổi được, mà thân thể nàng cũng đã lảo đảo, gần như không còn khí lực, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với Hầu Kính. Hầu Kính đã kể cho nàng cảnh tượng chiến sự thảm thiết của mấy ngày trước. Bởi vậy, khi Sư Sư lại đi nhìn bức tường thành kia, bức tường vốn nguy nga cao ngất, cực kỳ đồ sộ đó, lại trở nên mỏng manh như tờ giấy vậy.
Hơn một triệu người được bức tường thành này bao quanh như vậy. Một khi bức tường thành này bị vượt qua, vậy thì vận mệnh của tất cả mọi người có lẽ đều giống nhau...
Mặc dù hôm nay chiến sự không ác liệt nhưng vẫn có không ít người chết. Mấy hôm trước đương nhiên còn nhiều hơn. Mà ở bên ngoài tường thành, ở trên những vùng quê đồng trống, người càng chết nhiều hơn nữa.
Lúc này, Sư Sư thỉnh thoảng lại tưởng tượng về vận mệnh của những người nào đó, cũng nhớ lại lần cuối cùng hai người gặp mặt trước khi Ninh Nghị ra đi. Nàng ở trong thành, hôm nay gặp phải cảnh tượng thế này, đối phương ở ngoài thành, tình hình trải qua sẽ như thế nào?
Trong khoảng thời gian hơn một tháng này, ngoài thành cũng đã nhiều lần truyền đến tin tức của viện binh, quân đội cần vương. Người Nữ Chân cũng liên tục xuất kích, không chút lưu tình, đánh bại từng đội, từng chi quân đội cần vương đó.
- ... Bên ngoài thành ấy, mấy chục vạn đại quân đều bị người Nữ Chân đánh bại. Nghe nói người Nữ Chân hiện giờ đã đảo qua phía bắc Biện Lương mấy lần rồi. Nhiều người chết lắm rồi, chỉ sợ hiện tại thi thể vẫn còn cả mảng ngoài ấy... Không có chỗ mà chôn nữa cơ.... Người Nữ Chân này không quá giỏi công thành, nhưng kỵ binh của bọn chúng ở trên đất bằng thì chính là vô địch, chạy cũng không thể nào chạy được...
Hầu Kính nói với nàng những hiểu biết của mình về tình hình chiến sự. Mấy chục vạn quân đội lục tục đến đây, lục tục bị đánh bại. Trong thành Biện Lương, cũng chẳng còn ai có thể trông cậy vào được nữa. Hiện giờ xem ra phương bắc kia, chỉ sợ đã bị giết hại thê lương ngàn dặm rồi...
Thể lương ngàn dặm...
Sư Sư nhìn tường thành, tưởng tượng thấy vô số người đã bị giết chết ở mảnh đất bên ngoài thành. Không biết Ninh Nghị có ở trong số đó hay không, nhưng hơn mười vạn quân cứu viện, hoặc là đã tan tác, hoặc là đã bị giết chết. Tòa thành trì nằm giữa mảnh đất này, chỉ có hơn một trăm vạn người (một triệu người), sợ là không ai có thể cứu được.
Sau khi Sư Sư trở lại Phàn Lâu, đến buổi đêm thì sinh bệnh, bị bệnh mất năm ngày. Sau khi khỏi bệnh, nàng lại thỉnh giáo đại phu (thầy thuốc) ở Phàn Lâu về biện pháp trị thương, sau đó lại đến Thương Binh Doanh để hỗ trợ.
Có đôi khi đám người Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong cũng đến tìm nàng, tán gẫu về tình hình chiến sự. Nàng lại thường xuyên nhớ về Ninh Nghị, có ai biết hắn có lên chiến trường hay không, không biết hắn như thế nào, còn sống hay không, đang làm những gì... Nếu còn sống, liệu có phải đang sống trong hoàn cảnh đáng sợ kia hay là đang chạy trốn. Nàng cũng không biết mình là hy vọng hắn chạy thoát, còn sống, hay là dũng cảm hy sinh. Thời gian của thành Biện Lương cứ từng ngày từng ngày trôi qua trong bầu không khí như vậy.
Mà ở đồi Mưu Đà, trong quân doanh của người Nữ Chân, đám binh lính cũng không hề bắt đầu nghỉ ngơi khi thời tiết chuyển rét. Rất nhiều khí giới công thành đang được chế tạo một cách rùm beng. Người Nữ Chân giỏi mã chiến, mặc dù phương pháp công thành cũng đã có chút kinh nghiệm trong quá trình diệt vong Liêu quốc, nhưng dù sao cũng là sở đoản. Thừa cơ hội vây thành Hoàn Nhan Tông Vọng chuẩn bị huấn luyện việc này. Dù sao tương lai Kim quốc sẽ phải chiếm lấy toàn bộ Vũ triều. Trên đường xuôi nam, sẽ còn rất nhiều thành trì cần phải công phá.
Trong khoảng thời gian này, kỵ binh mà y chỉ huy đã thể hiện ra chiến lực gần như vô địch trên mảnh đất này. Ngoại trừ tòa thành trì này là mục tiêu duy nhất cần phải công phá, các phương diện còn lại trên cơ bản là không cần lo lắng.
Sau khi đánh mấy trận, trong lòng y đã nắm được cơ bản sức chiến đấu của Vũ triều. Lực của một quốc gia mà yếu đến trình độ thế này, nói thật, cũng là ngoài ý liệu của y.
Ngoại trừ việc đóng quân ở đây với ý đồ luyện binh, đối với quân đội của người Nữ Chân mà nói, còn có một mục đích khác trong thời gian này, chính là tìm kiếm cái lạ. Trong quá trình càn quét xung quanh, người Nữ Chân đã cướp đoạt được không ít thứ tốt, cũng bắt được không ít người. Ăn ngon, chơi vui, hiện giờ đang rất thịnh hành trong quân doanh. Cũng may uy vọng của Tông Hàn hiện tại là rất cao, cho dù có chút thả lỏng thì các tướng lĩnh vẫn khiến binh lính dưới trướng duy trì đầy đủ huấn luyện và cảm giác tập trung.
Tháng mười một, có thể thấy được là sắp có tuyết rơi. Thường thường vào những ngày này, Hán quân Đô thống Lưu Ngạn Tông và Tướng quân Hoạt Lý Cải đang tuần tra trong quân doanh. Hoạt Lý Cải thuận miệng nhắc tới một sự kiện.
- Người Hán ở xung quanh đây đã càng ngày càng ít.
- Ừ?
Lưu Ngạn Tông nhíu mày.
- Hôm qua phái đi ra ba ngàn người, tuần xung quanh năm mươi dặm nhưng lại không thu hoạch được gì.
Hoạt Lý Cái nói:
- Tay không mà về.
Lưu Ngạn Tông cười cười:
- Đại quân triều ta đã đến đây lâu như vậy, người xung quanh nếu có thể đi thì đều đã đi rồi, có đâu thể trách chứ!?
Hoạt Lý Cải lắc lắc đầu:
- Ngày xưa ở đây đất đai màu mỡ, cho dù đại quân đến đây thì người trốn vào trong núi cũng là không ít. Nhưng hiện giờ cho dù lục soát trong núi cũng không lục soát ra được người nào cả. Thực ra mạt tướng không lo lắng bọn họ bị dọa chạy hoặc bị giết chết mà là chỉ nghe thấy có một số người bị bắt nói: Trong số quan viên triều Vũ, cho đến tận bây giờ vẫn có người đang sơ tán dân chúng và lương thực xung quanh đây. Phạm vi có lẽ đã mở rộng tới phạm vi hơn trăm dặm. Mục đích chính là vì vườn không nhà trống, cắt đứt nguồn lương thảo của quân ta. Nếu là sự thật, có lẽ nên coi trọng một chút.
Lưu Ngạn Tông nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, sau đó vẫn thoải mái bật cười:
- Việc vườn không nhà trống, đương nhiên là người Vũ triều muốn làm rồi. Hiện giờ lương thảo của quân ta đủ dùng vài tháng, phái người đi ra ngoài chẳng qua chỉ vì giãn gân giãn cốt. Hiện giờ việc lương thảo này không cần quá lo.
Y lại lập tức hạ thấp thanh âm:
- Vũ triều ở phía nam, vào mùa đông thì rét lạnh thấu xương, mặc dù có khác so với Liêu Đông ta, nhưng rốt cục cũng không phải là điều gì trở ngại. Chỉ cần chờ làm đủ khí giới công thành, đại quân sẽ lập tức công thành. Quân đội và sĩ khí của Vũ triều toàn bộ bằng không, nếu chỉ dựa vào thành trì vững chắc để ngăn cản thì cũng giống với Thượng Kinh của Liêu quốc mà thôi. Nếu không phải chờ những khí giới này thì đã sớm bị phá từ lâu rồi. Hiện giờ cứ từ từ chờ thêm một chút cũng không sao.
Khi người Nữ Chân công Thượng Kinh của Liêu quốc đã bất chấp giá phải trả. Thượng Kinh cũng là thành trì kiên cố nhưng lúc ấy cũng chỉ nửa ngày đã bị đánh hạ.
Trong đó đương nhiên cũng có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, nhưng sau khi lần lượt đánh bại mấy chục vạn quân đội dưới thành Biện Lương, người Nữ Chân liền trở nên tự tin hơn rất nhiều. Nếu Đại Soái không phải muốn huấn luyện phương pháp sử dụng khí giới công thành mà cho tiến công bất kể giá phải trả, chỉ sợ Biện Lương cũng sẽ không chống đỡ nổi mấy ngày. Dưới tình huống như vậy, đương nhiên không cần quan tâm mấy thằng hề nhảy nhót xung quanh làm gì.
Đây chẳng qua chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ, trong lúc nhất thời không có ai để trong lòng. Tuy rằng Hoạt Lý Cải nói ra nhưng trong lòng gã cũng không quá lo lắng, nói ra miệng chẳng qua chỉ là xuất phát từ thói quen cẩn thận mà thôi. Sau lần này, gã cũng chẳng để ý đến nó nữa. Mà khi việc này được nhắc lại một lần nữa thì đã là một khoảng thời gian sau này, người Nữ Chân đã không thể không thừa nhận sự thật...
********
Bờ bắc Hoàng Hà.
Lúc này có một mã đội đang vượt sông.
Mã đội này có khoảng hai ngàn người, đội hình chỉnh tề bên bờ sông. Đội ngũ im lặng, nghiêm túc, phía sau còn có xe kéo mấy thứ gì đó.
Đội tàu phụ trách vận chuyển bọn họ qua sông chính là do Huyện lệnh lân cận bố trí. Bởi vì đây là bến sông Hoàng Hà, lại là thời gian chiến tranh, trong khoảng thời gian này, đội thuyền đã vận chuyển không biết bao nhiêu người đi qua, không biết bao nhiêu người trở về. Chỉ có điều đi qua chính là nguyên chỉnh một đội quân nhưng trở về thường thường lại là bại binh, thương binh và thi thể.
Sau khi vận chuyển nhiều quân đội như vậy, người lái thuyền cơ bản cũng có thể nhận ra tố chất của những quân nhân này. Tuy nhiên mã đội trước mặt này có chút cổ quái. Binh lính trong bọn họ thoạt nhìn đều đã trải qua phong sương, là những kẻ lão luyện trong giết chóc. Trong quân đội của Vũ triều, nếu như vậy thường là tinh nhuệ, thần binh. Nhưng mỗi đám tinh binh như vậy cũng thường đều có bộ dạng cà lơ phất phơ, hờ hững với mọi thứ. Còn những kẻ duy trì nghiêm túc, nơm nớp lo sợ thường thường đều là tân binh. Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ nghe lời, chỉnh tề, nhưng sau khi toàn bộ đội ngũ sụp đổ trên chiến trường thì những binh lính như vậy thường hoảng loạn nhất, ngay cả chạy trốn đều không có kết cấu, thương vong thường thường là cao nhất.
Mà đội ngũ này lại mang đủ hai loại tính chất đặc biệt đó. Đội ngũ của bọn họ vừa chỉnh tề như vẽ, mặt khác nếu chỉ nhìn từng cá nhân thì mỗi người đều không giống người bình thường.
Sau khi người lái thuyền nhìn qua biên chế của họ thì biết đây là nghĩa quân quy thuận sau khi phương bắc chiêu an. Nhưng nói thực ra, cái này lại càng kỳ quái. Cái gọi là nghĩa quân thường thường đều do sơn phỉ, thổ phỉ tạo thành, đương nhiên kỷ luật đội ngũ phải càng kém. Khi người Nữ Chân đánh đến, nghĩa quân nổi lên ở khắp nơi, nhưng chân chính dám đuổi theo tìm người Nữ Chân để sống mái thì đã ít lại càng ít, chẳng qua là nói mồm thì đều rất hay mà thôi. Nếu theo cách nói của Ninh Nghị thì những người đó đều là điển hình "tối thiểu ái quốc". Nhưng nếu nói nghiêm khắc một chút thì rốt cục đã làm bao nhiêu việc khiến người ta phải buồn lòng mới có thể là "tối thiểu ái quốc" chứ?
Nhưng bất kể như thế nào, đội thuyền của y vẫn vận chuyển đội ngũ này qua theo đúng quy củ, trước khi chia tay cũng kể lại tỉ mỉ tình hình của người Nữ Chân cho đối phương, nói bọn họ phải cẩn thận, không cần dẫm lên vết xe đổ của những đội quân trước đó.
- Chúng ta không giống thế.
Khi đưa cho lão đại của đội thuyền mấy thỏi bạc để trả công, vị phó tướng tên là Hàn Kính của đội quân này đã nói một câu như vậy. Lão lái thuyền thầm nghĩ vậy thì tốt nhất, ngoài miệng đương nhiên là không hề phản bác, trong lòng cũng nhớ kỹ đội ngũ nghe nói là từ núi Lữ Lương tới này. Lão lén nhìn về phía đầu đội ngũ, thấy vị tướng lĩnh hội đấu bồng (mũ có mạng che mặt) cầm đầu đội ngũ này thoạt nhìn có vẻ là một nữ tử.
Lúc trước, khi ở bờ bên kia của Hoàng Hà, lão đã từng liếc nhìn đối phương một chút. Khi ánh mắt dưới chiếc đấu bông khi nhìn lại, lão hoảng sợ cảm thấy mắt mình như bị kim đâm vậy. Sát khí thấu xương phát ra từ trên người nữ tướng quân kia làm y hồi lâu cũng không dám nhìn loạn nữa...
Đây là một cái khe ở bờ nam Hoàng Hà, rừng cây và thung lũng liên miên. Lúc này, ở đây đã trở thành nơi đóng quân lâm thời. Bên ngoài khe, cự mã(2) và chiến hào cứ từng đạo từng đạo kéo dài mở ra, biến nơi này thành một nơi không thích hợp nhất cho mã chiến.
Từ buổi tối ngày 24 tháng 9, khi người Nữ Chân triển khai thế công đến tháng 11 hiện nay, trên vùng đất phía bắc Biện Lương, hơn mười vạn quân đội đều đã bị đánh tan. Rất nhiều các người hiện giờ vẫn còn nằm trên mảnh đất này. Cũng có rất nhiều bại binh trốn thoát đi bốn phía, không còn tung tích. Nhưng vẫn còn mấy lực lượng có thể tạm thời thu nạp đoàn người.
Mảnh đất trước mặt này vốn là của một chi thuộc Võ Thuy Doanh, nhờ vào danh tiếng này, đã góp nhặt được không ít tàn quân của các nơi, cuối cùng đóng quân ở lại đây. Hiện giờ, mọi người ở đây đều huấn luyện cả ngày.
Nơi này hơi có vẻ khó gặm, nên mặc dù khoảng cách từ đây đến đồi Mưu Đà và thành Biện Lương không xa, người Nữ Chân mặc dù biết sự tồn tại của bọn họ nhưng thấy bên ngoài trùng điệp chiến hào và cự mã thì cũng tạm thời lười không cường công tiến vào.
Ninh Nghị đứng trên bờ sông, sắc mặt hơi hơi trắng nhợt. Hắn khe khẽ ho khan vài tiếng. Bên cạnh hắn là mấy người của Trúc Ký, đều không phải là người luyện võ mà đa số đều là nhân vật của phòng thu chi, tham mưu linh tinh.
- ... Ta đã từng hỏi thăm, hiện tại là mùa khô, cho nên mực nước mới thấp như vậy. Sau khi vào mùa xuân, mực nước sẽ dâng lên cao hơn.
Ninh Nghị quay đầu chỉ về phía nam:
- Nếu khi mực nước cao nhất đào mở đoạn này, thay đổi hướng dòng chảy của Hoàng Hà, lũ lụt sẽ hướng thẳng đến thành Biện Lương. Đến lúc đó...
Hắn dừng lại một chút, hít một hơi, phất tay nói tiếp:
- Đến lúc đó, nước rút, cây cỏ phì nhiêu ngàn dặm... Là có thể nuôi sống rất nhiều người.
Mấy người đều nhìn về phía dòng sông, chỉ có Ninh Nghị đối mặt với hướng khe núi kia. Xa xa là từng đạo từng đạo chiến hào và cự mã, công sự phòng ngự, cùng với toàn bộ người trong thung lũng. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, ánh mắt cũng trắng bệch, đó là màu của cái chết.
Cứ việc tự xưng là kẻ lòng lang dạ sói, cũng từng nắm giữ sinh mạng của rất nhiều người, nhưng trong hơn một tháng này, số lượng người chết mà Ninh Nghị chứng kiến đã vượt xa xa tổng số người chết mà hắn đã từng gặp trong quá khứ. Kể cả bản thân hắn, cũng đã từng mấy lần đi qua sinh tử.
Một đêm ở huyện Kỷ đó, hắn đã phải chịu những vết thương mà đến hiện giờ vẫn còn chưa khỏi hết. Mà càng nhiều người thì ngay cả cơ hội khỏi bệnh, khỏi thương cũng không có được...
1. Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng).
2. Cự mã: chướng ngại vật để ngăn chặn ngựa đi qua.
Mùa đông.
Mưa rơi, từng giọt từng giọt, biến đường phố vốn hỗn độn thành ngõ nhỏ lầy lội bùn. Khi xe ngựa chậm rãi đi trên đường, Sư Sư vén rèm lên, thấy hai bên đường phố không có mấy không khí bán hàng, chủ tiệm và số ít khách khứa đứng ở cạnh cửa nhìn về một phía của thành phố. Có mấy đứa bé cầm gậy gỗ, rầm rầm chạy trong mưa, chạy đến đầu kia đường liền cũng đứng lại, nhìn về phía bắc. Trong đó có một đứa bé nắm tay vung lên hô:
- Giết sạch Kim cẩu! Giết sạch Kim cẩu!
Âm thanh của chiến tranh đang loáng thoáng truyền tới từ bên kia.
Thành Biện Lương cực kỳ to lớn, là thành thị có hơn trăm vạn người sinh sống, hai đầu nam bắc khó khi nào gặp được nhau. Âm thanh của chiến tranh vượt qua tường thành rồi sau đó khuếch tán như gợn sóng vào trong thành. Khi tới nơi xa xa thì thanh âm cũng phai nhạt dần. Nhưng mấy ngày này, người dân trong thành đều đã có thể hiểu rõ ý nghĩa của âm thanh đó.
Kể từ sau ngày 24 tháng 9, khi Tây Quân tập kích doanh bị thảm bại, kỵ binh của Hoàn Nhan Tông Vọng ra hết, đánh tan hơn mười vạn đại quân ở vùng quê ngoại thành Biện Lương. Đối với cư dân Biện Lương mà nói, tin tức này đem đến cho bọn họ cảm giác gần như tuyệt vọng. Nhưng cũng chính bởi vậy đã khơi nên cảm giác nguy cơ to lớn. Ngay hôm sau khi Tây Quân bại trận, học sinh của trường Thái học và cư dân trong thành đã đi tới bên ngoài Hoàng thành để thỉnh nguyện, yêu cầu triều đình trọng dụng đám người Lý Cương, Chủng Sư Đạo, thanh trừ gian nịnh. Học sinh Thái học Trần Đông thậm chí còn xếp đám người Thái Kinh, Đồng Quán vào danh sách "lục tặc", yêu cầu triều đình xử trí.
Sau khi sự kiện này phát sinh, triều đình đã tiếp nhận một phần ý kiến của cấp dưới, đồng thời thăng quan cho Chủng Sư Đạo, mệnh lệnh cho ông ta phụ trợ Lý Cương, tổ chức chiến trận thủ thành Biện Lương. Sau khi Chủng Sư Đạo ngồi xe ngựa, xuất hiện trước mắt mọi người ở ngoài Hoàng thành, đám người thỉnh nguyện đó mới chịu bằng lòng tản đi. Từ đó về sau, đám người Lý Cương phát động tuyên truyền trong thành, hơn mười vạn người trong thành Biện Lương cũng hưởng ứng, tỏ vẻ nguyện ý cộng đồng chiến đấu một trận bảo vệ thành phố, muốn cùng tồn vong với Biện Lương. Từ đó cao thấp một lòng, thanh thế đập nồi dìm thuyền (1), không có ý kiến thứ hai.
Dưới thanh thế như vậy, phải chủ hòa không còn phát ra bất cứ thanh âm gì được nữa. Sứ giả Kim quốc là Vương Nhuế đã chết trong đêm bạo loạn đó, triều đình lại cố hết sức đi tuyên truyền sự tàn bạo của người Nữ Chân, sau khi phá thành, khó có thể có gì tốt đẹp. Từ đó về sau, mấy lần người Nữ Chân công thành đều gặp phải cư dân trong thành tích cực gia nhập chiến đấu, đã bảo vệ chặt chẽ được cho tường thành được hơn một tháng.
Trong quá trình này, giá hàng bên trong thành cũng đã bắt đầu tăng.
Đầu tiên tăng giá đương nhiên là giá lương thực, giá thực phẩm. Trong thành Biện Lương luôn luôn đầy đủ vật tư, giá cả ổn định, đại bộ phận mọi người đều không dự đoán được trước rằng người Nữ Chân lại bỗng nhiên đánh tới như vậy. Trước khi thành bị vây, mặc dù có rất nhiều lương thực được vận chuyển vào nhưng vào đầu tiên vẫn là lương thực của triều đình. Lý Cương và đám quan lớn của triều đình đã không chỉ dùng đại nghĩa để kích động nhân dân thủ thành mà cũng đồng thời cung cấp thực phẩm và vật tư cho những người tham gia. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên thượng tầng cũng không áp dụng chính sách bình ổn giá hàng. Một số người trẻ tuổi, khỏe mạnh có thể tham gia đội dự bị thủ thành, có thể tham gia chế tạo cây lăn và những vật phẩm thủ thành. Nhưng trong quá trình này, đại bộ phận mọi người vẫn sẽ bị chia làm dăm bảy loại. Với tình huống như vậy, một bộ phận rất nhỏ người trong thành vẫn bị gặp phải tình hình nguy hiểm cho kế sinh nhai.
Phàn Lâu tự nhiên không ở bị nguy hiểm bởi phạm trù kế sinh nhai này. Bởi vì lúc trước không tích trữ nhiều lương thực nên lúc này cũng đã bắt đầu suy xét vấn đề ăn. Hôm nay Sư Sư đi ra chính là đi tới Trúc Ký, tìm người trấn thủ là Tô Văn Phương, muốn thảo luận việc mua sắm lương thực. Khi Ninh Nghị đi lên phía bắc, Tô Đàn Nhi và người nhà thì xuôi về phía nam, Tô Văn Phương đã xung phong nhận việc ở lại trong thành tiếp tục quản lý Trúc Ký, cũng kiêm chân chạy cho Tướng phủ. Sư Sư ra mặt, đương nhiên việc mua sắm lương thực là không có vấn đề gì.
Đã thảo luận xong xuôi sự tình nên lúc này Sư Sư đang trên đường trở về. Ở phía bắc thành, thanh âm công thành của người Nữ Chân vẫn còn chưa ngừng lại. Suốt cả đường đi, nàng thấy phần lớn cư dân trong thành đều đang chú ý về phía đó. Cho dù có người thong dong bình tĩnh, ăn đồ ăn vặt, nói chuyện phiếm với nhau... Nhưng nội tâm của họ đều có sự thấp thỏm không yên. Đối với mỗi người, bức tường thành kia vừa cao lớn vừa dày, nhưng lúc này ngẫm lại thì nó chỉ mỏng manh như tờ giấy. Cứ đánh nhau như vậy, mọi người cũng không giúp đỡ được gì nhiều, nhưng một khi thành bị phá thì cả thành sẽ đều lọt vào một trận tàn sát.
Sư Sư liền cũng cho xe ngựa đi về phía bắc thành. Nàng chỉ là một nữ tử, sợ là rất khó hỗ trợ được gì, mà cũng sẽ không được cho phép tới gần, nhưng.... Vẫn muốn đến gần xem một chút.
Trời vẫn tiếp tục mưa. Nàng cứ thế đi thẳng một mạch, khi qua một ngã tư thì đột nhiên phát hiện ở phía trước có một bóng người. Bóng người do dự bước đi dưới mái hiên, nhưng có lẽ do không mang ô nên trên người gần như đều bị ướt nhẹp, trông khá nhếch nhác. Sư Sư vội vàng cho xe ngựa dừng lại, vén rèm, phất tay:
- Lôi Nhi, Lôi Nhi, lên đi.
Bóng người phía trước này chính là một nữ tử của Phàn Lâu, tên là Hạ Lôi Nhi, vừa không phải là người đứng đầu bảng, vừa không phải là Thanh quan, kém khá xa hai vị trí này, ngày thường cũng không có gì qua lại. Hạ Lôi Nhi cầm trên tay một hộp đồ ăn, quay đầu nhìn lại, thấy là Sư Sư thì hơi kinh ngạc một chút, sau đó mới bước lên xe. Sư Sư đưa khăn mặt cho cô ta, hơi hơi nhíu mày.
- Lôi Nhi muội tử, thời tiết thế này mà muội đi đâu thế? Trong thành không yên ổn, muội đi một mình ra ngoài như vậy, nếu gặp phải chuyện gì không may...
Người Nữ Chân công thành, giá hàng tăng lên, trong thành cũng bắt đầu giới nghiêm vào ban đêm, trị an cũng bắt đầu giảm xuống. Sư Sư là nữ tử đầu bảng, đi ra ngoài đều có xe hộ vệ, Hạ Lôi Nhi làm sao có thể có bố trí như vậy được. Hạ Lôi Nhi lau mặt, cúi đầu nói cảm ơn, sau đó mới hơi ngượng ngùng đáp:
- Muội, muội muốn đến Toan Táo Môn nhìn một chút. Một người quen... Của muội... Hiện giờ đang thủ thành ở đó. Muội sợ hắn gặp chuyện gì không may, muốn đi xem... Cũng mang chút gì đó cho hắn ăn...
- Ồ...
Sư Sư gật gật đầu. Kỳ thật Hạ Lôi Nhi cũng không phải là Thanh Quan, cũng không có nhiều quyền được tự do lựa chọn khách ở trong Phàn Lâu.
Nếu muốn nói người quen thì đâu chỉ có một hai người, nhưng nếu thường xuyên qua lại, lại là một người lính thủ thành thì sao có thể được nàng coi là "người quen".
Chỉ có điều việc này cũng không cần phải nói rõ ra làm gì. Hai người hàn huyên một lúc, trong giọng nói tự hào của Hạ Lôi Nhi, Sư Sư cũng hiểu được rằng người quen của Hạ Lôi Nhi là một Bộ tướng nắm giữ hơn 500 quân trong Bổng Nhật Quân, tên là Tiết Trường Công... Trong lòng Sư Sư cũng có ấn tượng với cái tên này. Trong thời gian vừa qua, trong quân đội có một vài tướng lãnh nổi tiếng giết địch dũng mãnh, mà cái tên Tiết Trường Công cũng là một trong số đó. Nàng nhớ mang máng rằng cũng đã từng gặp y ở Phàn Lâu, cũng đã từng chào hỏi nhau.
Ngày xưa, ở Phàn Lâu tiếp đãi nếu không phải quan quý nhân thì cũng là tài tử giàu có, đa phần lấy tài văn chương, phong lưu, tiền vàng, địa vị làm tiêu chuẩn. Lúc này liên tục đại chiến, địa vị của quân nhân cũng liên tục tăng vọt. Hạ Lôi Nhi cảm thấy có một "người quen" như vậy rõ ràng là khá tự hào. Lúc này cô nói chuyện với Sư Sư liền để lộ không ít tin tức. Thậm chí việc Tiết Trường Công cho cô một chiếc lệnh bài để nàng có thể đi ra bên kia tường thành gặp y, cô cũng khoe ra luôn. Nghe nói Sư Sư muốn đi tới bên kia tường thành nhìn, cô liền xung phong nhận việc đưa nàng đi.
Sư Sư lại cảm thấy không ổn:
- Lúc này đang phải đánh giặc, ta chỉ cần tới gần nhìn một chút là tốt rồi. Nếu thật sự tới thì không ổn lắm đâu?!
Hạ Lôi Nhi lại nói:
- Muội cũng không phải là một nữ tử không hiểu nặng nhẹ. Muội cũng đã từng tới doanh trại của y một lần, còn cách tường thành một khoảng cơ. Ta chỉ để đồ lại đó rồi đi luôn thôi.
Cô ôm chiếc hộp đựng đồ ăn nhỏ ở trong lòng, nói:
- Hiện giờ ở trong lầu cũng không còn nhiều thứ gì, muội đây là để dành mấy món, hương vị rất ngon, muội cũng tiếc không đành lòng ăn, nhưng nếu cứ để dành mãi, chỉ sợ cũng sẽ hỏng mất...
Ngày xưa vật tư phong phú, cho dù là Hạ Lôi Nhi có địa vị không cao ở Phan Lâu cũng không đến mức túng quẫn như vậy. Nhưng đến lúc này thì một ít món ăn bình thường lúc trước lại trở thành cao lương mỹ vị. Hạ Lôi Nhi muốn mang cho Tiết Trường Công ăn, Sư Sư cũng hơi chút cảm động. Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới gần đường cảnh giới của thành bắc, thanh âm công thành đã náo động rõ ràng hẳn lên. Tiến thêm về phía trước, người thường là không thể đi được. Sư Sư cầm lấy khăn trùm đầu và khăn che mặt, cả hai người đều che hết mặt lại, rồi gói cả hộp đồ ăn kia. Sau khi xuống xe, Hạ Lôi Nhi cầm lệnh bài đưa cho người lính canh gác ở đầu phố, sau đó hai người mới bật ô lên đi về phía Toan Táo Môn.
Bên này là gần vị trí của thành. Ở xa xa là tường thành cao ngất khiến người ta phải kinh sợ. Không thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài thành, chỉ thỉnh thoảng như thể có một con thú khổng lồ đang gầm rít, ầm một tiếng. Đại khái chính là một hòn đá được máy bắn đá bắn trúng bên ngoài tường thành, khiến người ta phải chấn động cả trong lồng ngực. Trên tường thành, người qua lại không ngớt, phía dưới thì bê vác gạch đá bận rộn chạy thật nhanh, người bệnh thì kêu rên thảm thiết... Vô số những tiếng động đều truyền đến bên này.
Hai người đi đến gần doanh trại. Xung quanh đầy những bóng người qua lại, thỉnh thoảng cũng có người quay đầu lại nhìn các nàng, khiến trong lòng hai nàng đều thấp thỏm bất an. Vừa tiến vào trong phạm vi này, trong lòng Hạ Lôi Nhi liền hối hận. Ngày xưa nàng đã từng tới đây một lần, nhưng dù sao cũng không thể đánh đồng với tình huống trong thời gian chiến tranh. Huống chi khi đánh giặc, nếu có các nàng là nữ nhân tiếp cận, có khi còn bị quân pháp xử trí cũng nên. Trong lòng Sư Sư cũng cảm thấy quyết định này hơi xằng bậy, đang hối hận thì ở đám hỗn loạn phía trước, đột nhiên nhìn thấy mấy người.
Bộ tướng tên là Tiết Trường Công đang nói chuyện với mấy tên thần binh bên cạnh, nhìn thấy Hạ Lôi Nhi thì đột nhiên ngẩn người ra. Hạ Lổi Nhi cũng nhìn thấy y. Còn chưa kịp nói lời nào, đối phương đã lao đến với ánh mắt hung bạo, hất tung ô che của hai người, giọng đầy áp lực:
- Sao nàng lại đến đây? Sao nàng dám đến đây? Cô ta là ai? Nàng không sợ quân pháp à? Sao nàng dám...
Mưa bất chợt to hẳn lên. Cánh tay bị đối phương bắt lấy, Hạ Lôi Nhi đau quá nhăn hết cả mặt mày:
- Ta... Ta đưa cho chàng chút đồ, chàng... Chàng bị thương...
- Nàng xằng bậy!
Tiết Trường Công nghiến răng nghiến lợi nói, quay đầu nhìn xung quanh rồi đột nhiên giơ tay chỉ về một phía:
- Thôi thì các ngươi là nữ tử, mau đi hỗ trợ! Tới Thương binh doanh! Bên kia! Đi cứu người... Hầu Kính, mang các nàng đi đến đó hỗ trợ! |
Hạ Lôi Nhi liều mạng gật đầu, còn đang do dự hộp đồ ăn trong tay, Sư Sư đã kéo tay cô:
- Đi!
Đi theo tên thần binh tên là Hầu Kính kia về phía Thương binh doanh. Kỳ thật nam tử tên là Hầu Kính này chính là em vợ của Tiết Trường Cống, cũng đã từng gặp Sư Sư, nhưng lúc này Sư Sư làm gì có tâm tình để ý tới việc này chứ. Hai người đi theo Hầu Kính về phía Thương binh doanh. Hầu Kính nhặt chiếc ô từ dưới đất lên, vội vàng che cho hai người, nhưng cũng là đi như chạy. Khi tới Thương binh doanh, đủ các loại tiếng kêu rên thảm thiết, mùi máu tanh, mùi thuốc... Bốc lên, ngay cả mưa lớn cũng không ngăn nổi. Các nàng đi vào cửa phòng, cảnh tượng càng thê thảm hơn lập tức hiện ra trước mặt các nàng. Hầu Kính gọi người tới đón các nàng, lại nói mấy câu chào hỏi, nhưng hai nàng căn bản là không hề nghe thấy gì cả.
Thi thể, máu tươi, chi gãy, tiếng kêu rên thảm thiết khiến người ta tưởng như bị tâm thần... Sư Sư còn đỡ một chút, Hạ Lôi Nhi gần như bị dọa cho ngơ ngẩn. Khi nàng bị gọi đến băng bó cho một tên lính bị trúng tên, nàng liền bật nôn ra ngay bên cạnh...
Bởi vì mưa to không có lợi cho công thành nên đến trưa, cuộc chiến đấu liền tạm dừng lại. Tuy nhiên sự việc trong Thương binh doanh vẫn không hề ngừng lại. Thương binh đưa đến phần nhiều là trúng tên, cũng có người bị đá của máy bắn đá đập cho bị thương. Trong không khí hỗn loạn đó, Sư Sư hơi hiểu chút ít kỹ xảo bằng bó nên cũng giúp đỡ được chút việc. Nhưng chỉ cần thoáng dừng lại một chút, thân thể nàng liền giống như bị thoát khí, toàn bộ đầu óc đều bị các loại tiếng kêu thảm thiết và những miệng vết thương làm cho ong ong mơ hồ.
Nam tử tên là Hầu Kính cũng mấy lần chạy đến bên này xem nàng, thậm chí còn hỗ trợ xử lý vết thương cho mấy người. Ở bên cạnh Sư Sư, Hầu Kính có vẻ kém mồm miệng, khi nói chuyện thậm chí còn toát mồ hôi, nhưng chỉ trong vài lần giao lưu đơn giản, Sư Sư cũng biết rằng trận chiến đấu hôm nay cũng không phải là quá ác liệt.
- ... Người Nữ Chân cũng không thật sự công thành. Bọn chúng chủ yếu là thí nghiệm máy bắn đá thôi. Hơn nữa hôm nay mưa to... Bị thương thế này là không đáng kể chút nào. Nếu để bọn chúng lên được tường thành, vậy mới là thảm đó...
Cho dù bị thương "không đáng kể chút nào", nhưng tên găm vào trong thân thể, rồi rút ra, cũng khiến người ta phải chịu cơn đau đớn vô cùng...
Lăn lộn trong hoàn cảnh như vậy cả một buổi chiều, nửa người Sư Sư cũng đều dính đầy máu tanh. Hầu Kính mang bánh mỳ đến cho nàng nhưng đương nhiên nàng không thể ăn nổi được, mà thân thể nàng cũng đã lảo đảo, gần như không còn khí lực, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với Hầu Kính. Hầu Kính đã kể cho nàng cảnh tượng chiến sự thảm thiết của mấy ngày trước. Bởi vậy, khi Sư Sư lại đi nhìn bức tường thành kia, bức tường vốn nguy nga cao ngất, cực kỳ đồ sộ đó, lại trở nên mỏng manh như tờ giấy vậy.
Hơn một triệu người được bức tường thành này bao quanh như vậy. Một khi bức tường thành này bị vượt qua, vậy thì vận mệnh của tất cả mọi người có lẽ đều giống nhau...
Mặc dù hôm nay chiến sự không ác liệt nhưng vẫn có không ít người chết. Mấy hôm trước đương nhiên còn nhiều hơn. Mà ở bên ngoài tường thành, ở trên những vùng quê đồng trống, người càng chết nhiều hơn nữa.
Lúc này, Sư Sư thỉnh thoảng lại tưởng tượng về vận mệnh của những người nào đó, cũng nhớ lại lần cuối cùng hai người gặp mặt trước khi Ninh Nghị ra đi. Nàng ở trong thành, hôm nay gặp phải cảnh tượng thế này, đối phương ở ngoài thành, tình hình trải qua sẽ như thế nào?
Trong khoảng thời gian hơn một tháng này, ngoài thành cũng đã nhiều lần truyền đến tin tức của viện binh, quân đội cần vương. Người Nữ Chân cũng liên tục xuất kích, không chút lưu tình, đánh bại từng đội, từng chi quân đội cần vương đó.
- ... Bên ngoài thành ấy, mấy chục vạn đại quân đều bị người Nữ Chân đánh bại. Nghe nói người Nữ Chân hiện giờ đã đảo qua phía bắc Biện Lương mấy lần rồi. Nhiều người chết lắm rồi, chỉ sợ hiện tại thi thể vẫn còn cả mảng ngoài ấy... Không có chỗ mà chôn nữa cơ.... Người Nữ Chân này không quá giỏi công thành, nhưng kỵ binh của bọn chúng ở trên đất bằng thì chính là vô địch, chạy cũng không thể nào chạy được...
Hầu Kính nói với nàng những hiểu biết của mình về tình hình chiến sự. Mấy chục vạn quân đội lục tục đến đây, lục tục bị đánh bại. Trong thành Biện Lương, cũng chẳng còn ai có thể trông cậy vào được nữa. Hiện giờ xem ra phương bắc kia, chỉ sợ đã bị giết hại thê lương ngàn dặm rồi...
Thể lương ngàn dặm...
Sư Sư nhìn tường thành, tưởng tượng thấy vô số người đã bị giết chết ở mảnh đất bên ngoài thành. Không biết Ninh Nghị có ở trong số đó hay không, nhưng hơn mười vạn quân cứu viện, hoặc là đã tan tác, hoặc là đã bị giết chết. Tòa thành trì nằm giữa mảnh đất này, chỉ có hơn một trăm vạn người (một triệu người), sợ là không ai có thể cứu được.
Sau khi Sư Sư trở lại Phàn Lâu, đến buổi đêm thì sinh bệnh, bị bệnh mất năm ngày. Sau khi khỏi bệnh, nàng lại thỉnh giáo đại phu (thầy thuốc) ở Phàn Lâu về biện pháp trị thương, sau đó lại đến Thương Binh Doanh để hỗ trợ.
Có đôi khi đám người Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong cũng đến tìm nàng, tán gẫu về tình hình chiến sự. Nàng lại thường xuyên nhớ về Ninh Nghị, có ai biết hắn có lên chiến trường hay không, không biết hắn như thế nào, còn sống hay không, đang làm những gì... Nếu còn sống, liệu có phải đang sống trong hoàn cảnh đáng sợ kia hay là đang chạy trốn. Nàng cũng không biết mình là hy vọng hắn chạy thoát, còn sống, hay là dũng cảm hy sinh. Thời gian của thành Biện Lương cứ từng ngày từng ngày trôi qua trong bầu không khí như vậy.
Mà ở đồi Mưu Đà, trong quân doanh của người Nữ Chân, đám binh lính cũng không hề bắt đầu nghỉ ngơi khi thời tiết chuyển rét. Rất nhiều khí giới công thành đang được chế tạo một cách rùm beng. Người Nữ Chân giỏi mã chiến, mặc dù phương pháp công thành cũng đã có chút kinh nghiệm trong quá trình diệt vong Liêu quốc, nhưng dù sao cũng là sở đoản. Thừa cơ hội vây thành Hoàn Nhan Tông Vọng chuẩn bị huấn luyện việc này. Dù sao tương lai Kim quốc sẽ phải chiếm lấy toàn bộ Vũ triều. Trên đường xuôi nam, sẽ còn rất nhiều thành trì cần phải công phá.
Trong khoảng thời gian này, kỵ binh mà y chỉ huy đã thể hiện ra chiến lực gần như vô địch trên mảnh đất này. Ngoại trừ tòa thành trì này là mục tiêu duy nhất cần phải công phá, các phương diện còn lại trên cơ bản là không cần lo lắng.
Sau khi đánh mấy trận, trong lòng y đã nắm được cơ bản sức chiến đấu của Vũ triều. Lực của một quốc gia mà yếu đến trình độ thế này, nói thật, cũng là ngoài ý liệu của y.
Ngoại trừ việc đóng quân ở đây với ý đồ luyện binh, đối với quân đội của người Nữ Chân mà nói, còn có một mục đích khác trong thời gian này, chính là tìm kiếm cái lạ. Trong quá trình càn quét xung quanh, người Nữ Chân đã cướp đoạt được không ít thứ tốt, cũng bắt được không ít người. Ăn ngon, chơi vui, hiện giờ đang rất thịnh hành trong quân doanh. Cũng may uy vọng của Tông Hàn hiện tại là rất cao, cho dù có chút thả lỏng thì các tướng lĩnh vẫn khiến binh lính dưới trướng duy trì đầy đủ huấn luyện và cảm giác tập trung.
Tháng mười một, có thể thấy được là sắp có tuyết rơi. Thường thường vào những ngày này, Hán quân Đô thống Lưu Ngạn Tông và Tướng quân Hoạt Lý Cải đang tuần tra trong quân doanh. Hoạt Lý Cải thuận miệng nhắc tới một sự kiện.
- Người Hán ở xung quanh đây đã càng ngày càng ít.
- Ừ?
Lưu Ngạn Tông nhíu mày.
- Hôm qua phái đi ra ba ngàn người, tuần xung quanh năm mươi dặm nhưng lại không thu hoạch được gì.
Hoạt Lý Cái nói:
- Tay không mà về.
Lưu Ngạn Tông cười cười:
- Đại quân triều ta đã đến đây lâu như vậy, người xung quanh nếu có thể đi thì đều đã đi rồi, có đâu thể trách chứ!?
Hoạt Lý Cải lắc lắc đầu:
- Ngày xưa ở đây đất đai màu mỡ, cho dù đại quân đến đây thì người trốn vào trong núi cũng là không ít. Nhưng hiện giờ cho dù lục soát trong núi cũng không lục soát ra được người nào cả. Thực ra mạt tướng không lo lắng bọn họ bị dọa chạy hoặc bị giết chết mà là chỉ nghe thấy có một số người bị bắt nói: Trong số quan viên triều Vũ, cho đến tận bây giờ vẫn có người đang sơ tán dân chúng và lương thực xung quanh đây. Phạm vi có lẽ đã mở rộng tới phạm vi hơn trăm dặm. Mục đích chính là vì vườn không nhà trống, cắt đứt nguồn lương thảo của quân ta. Nếu là sự thật, có lẽ nên coi trọng một chút.
Lưu Ngạn Tông nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, sau đó vẫn thoải mái bật cười:
- Việc vườn không nhà trống, đương nhiên là người Vũ triều muốn làm rồi. Hiện giờ lương thảo của quân ta đủ dùng vài tháng, phái người đi ra ngoài chẳng qua chỉ vì giãn gân giãn cốt. Hiện giờ việc lương thảo này không cần quá lo.
Y lại lập tức hạ thấp thanh âm:
- Vũ triều ở phía nam, vào mùa đông thì rét lạnh thấu xương, mặc dù có khác so với Liêu Đông ta, nhưng rốt cục cũng không phải là điều gì trở ngại. Chỉ cần chờ làm đủ khí giới công thành, đại quân sẽ lập tức công thành. Quân đội và sĩ khí của Vũ triều toàn bộ bằng không, nếu chỉ dựa vào thành trì vững chắc để ngăn cản thì cũng giống với Thượng Kinh của Liêu quốc mà thôi. Nếu không phải chờ những khí giới này thì đã sớm bị phá từ lâu rồi. Hiện giờ cứ từ từ chờ thêm một chút cũng không sao.
Khi người Nữ Chân công Thượng Kinh của Liêu quốc đã bất chấp giá phải trả. Thượng Kinh cũng là thành trì kiên cố nhưng lúc ấy cũng chỉ nửa ngày đã bị đánh hạ.
Trong đó đương nhiên cũng có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, nhưng sau khi lần lượt đánh bại mấy chục vạn quân đội dưới thành Biện Lương, người Nữ Chân liền trở nên tự tin hơn rất nhiều. Nếu Đại Soái không phải muốn huấn luyện phương pháp sử dụng khí giới công thành mà cho tiến công bất kể giá phải trả, chỉ sợ Biện Lương cũng sẽ không chống đỡ nổi mấy ngày. Dưới tình huống như vậy, đương nhiên không cần quan tâm mấy thằng hề nhảy nhót xung quanh làm gì.
Đây chẳng qua chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ, trong lúc nhất thời không có ai để trong lòng. Tuy rằng Hoạt Lý Cải nói ra nhưng trong lòng gã cũng không quá lo lắng, nói ra miệng chẳng qua chỉ là xuất phát từ thói quen cẩn thận mà thôi. Sau lần này, gã cũng chẳng để ý đến nó nữa. Mà khi việc này được nhắc lại một lần nữa thì đã là một khoảng thời gian sau này, người Nữ Chân đã không thể không thừa nhận sự thật...
********
Bờ bắc Hoàng Hà.
Lúc này có một mã đội đang vượt sông.
Mã đội này có khoảng hai ngàn người, đội hình chỉnh tề bên bờ sông. Đội ngũ im lặng, nghiêm túc, phía sau còn có xe kéo mấy thứ gì đó.
Đội tàu phụ trách vận chuyển bọn họ qua sông chính là do Huyện lệnh lân cận bố trí. Bởi vì đây là bến sông Hoàng Hà, lại là thời gian chiến tranh, trong khoảng thời gian này, đội thuyền đã vận chuyển không biết bao nhiêu người đi qua, không biết bao nhiêu người trở về. Chỉ có điều đi qua chính là nguyên chỉnh một đội quân nhưng trở về thường thường lại là bại binh, thương binh và thi thể.
Sau khi vận chuyển nhiều quân đội như vậy, người lái thuyền cơ bản cũng có thể nhận ra tố chất của những quân nhân này. Tuy nhiên mã đội trước mặt này có chút cổ quái. Binh lính trong bọn họ thoạt nhìn đều đã trải qua phong sương, là những kẻ lão luyện trong giết chóc. Trong quân đội của Vũ triều, nếu như vậy thường là tinh nhuệ, thần binh. Nhưng mỗi đám tinh binh như vậy cũng thường đều có bộ dạng cà lơ phất phơ, hờ hững với mọi thứ. Còn những kẻ duy trì nghiêm túc, nơm nớp lo sợ thường thường đều là tân binh. Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ nghe lời, chỉnh tề, nhưng sau khi toàn bộ đội ngũ sụp đổ trên chiến trường thì những binh lính như vậy thường hoảng loạn nhất, ngay cả chạy trốn đều không có kết cấu, thương vong thường thường là cao nhất.
Mà đội ngũ này lại mang đủ hai loại tính chất đặc biệt đó. Đội ngũ của bọn họ vừa chỉnh tề như vẽ, mặt khác nếu chỉ nhìn từng cá nhân thì mỗi người đều không giống người bình thường.
Sau khi người lái thuyền nhìn qua biên chế của họ thì biết đây là nghĩa quân quy thuận sau khi phương bắc chiêu an. Nhưng nói thực ra, cái này lại càng kỳ quái. Cái gọi là nghĩa quân thường thường đều do sơn phỉ, thổ phỉ tạo thành, đương nhiên kỷ luật đội ngũ phải càng kém. Khi người Nữ Chân đánh đến, nghĩa quân nổi lên ở khắp nơi, nhưng chân chính dám đuổi theo tìm người Nữ Chân để sống mái thì đã ít lại càng ít, chẳng qua là nói mồm thì đều rất hay mà thôi. Nếu theo cách nói của Ninh Nghị thì những người đó đều là điển hình "tối thiểu ái quốc". Nhưng nếu nói nghiêm khắc một chút thì rốt cục đã làm bao nhiêu việc khiến người ta phải buồn lòng mới có thể là "tối thiểu ái quốc" chứ?
Nhưng bất kể như thế nào, đội thuyền của y vẫn vận chuyển đội ngũ này qua theo đúng quy củ, trước khi chia tay cũng kể lại tỉ mỉ tình hình của người Nữ Chân cho đối phương, nói bọn họ phải cẩn thận, không cần dẫm lên vết xe đổ của những đội quân trước đó.
- Chúng ta không giống thế.
Khi đưa cho lão đại của đội thuyền mấy thỏi bạc để trả công, vị phó tướng tên là Hàn Kính của đội quân này đã nói một câu như vậy. Lão lái thuyền thầm nghĩ vậy thì tốt nhất, ngoài miệng đương nhiên là không hề phản bác, trong lòng cũng nhớ kỹ đội ngũ nghe nói là từ núi Lữ Lương tới này. Lão lén nhìn về phía đầu đội ngũ, thấy vị tướng lĩnh hội đấu bồng (mũ có mạng che mặt) cầm đầu đội ngũ này thoạt nhìn có vẻ là một nữ tử.
Lúc trước, khi ở bờ bên kia của Hoàng Hà, lão đã từng liếc nhìn đối phương một chút. Khi ánh mắt dưới chiếc đấu bông khi nhìn lại, lão hoảng sợ cảm thấy mắt mình như bị kim đâm vậy. Sát khí thấu xương phát ra từ trên người nữ tướng quân kia làm y hồi lâu cũng không dám nhìn loạn nữa...
Đây là một cái khe ở bờ nam Hoàng Hà, rừng cây và thung lũng liên miên. Lúc này, ở đây đã trở thành nơi đóng quân lâm thời. Bên ngoài khe, cự mã(2) và chiến hào cứ từng đạo từng đạo kéo dài mở ra, biến nơi này thành một nơi không thích hợp nhất cho mã chiến.
Từ buổi tối ngày 24 tháng 9, khi người Nữ Chân triển khai thế công đến tháng 11 hiện nay, trên vùng đất phía bắc Biện Lương, hơn mười vạn quân đội đều đã bị đánh tan. Rất nhiều các người hiện giờ vẫn còn nằm trên mảnh đất này. Cũng có rất nhiều bại binh trốn thoát đi bốn phía, không còn tung tích. Nhưng vẫn còn mấy lực lượng có thể tạm thời thu nạp đoàn người.
Mảnh đất trước mặt này vốn là của một chi thuộc Võ Thuy Doanh, nhờ vào danh tiếng này, đã góp nhặt được không ít tàn quân của các nơi, cuối cùng đóng quân ở lại đây. Hiện giờ, mọi người ở đây đều huấn luyện cả ngày.
Nơi này hơi có vẻ khó gặm, nên mặc dù khoảng cách từ đây đến đồi Mưu Đà và thành Biện Lương không xa, người Nữ Chân mặc dù biết sự tồn tại của bọn họ nhưng thấy bên ngoài trùng điệp chiến hào và cự mã thì cũng tạm thời lười không cường công tiến vào.
Ninh Nghị đứng trên bờ sông, sắc mặt hơi hơi trắng nhợt. Hắn khe khẽ ho khan vài tiếng. Bên cạnh hắn là mấy người của Trúc Ký, đều không phải là người luyện võ mà đa số đều là nhân vật của phòng thu chi, tham mưu linh tinh.
- ... Ta đã từng hỏi thăm, hiện tại là mùa khô, cho nên mực nước mới thấp như vậy. Sau khi vào mùa xuân, mực nước sẽ dâng lên cao hơn.
Ninh Nghị quay đầu chỉ về phía nam:
- Nếu khi mực nước cao nhất đào mở đoạn này, thay đổi hướng dòng chảy của Hoàng Hà, lũ lụt sẽ hướng thẳng đến thành Biện Lương. Đến lúc đó...
Hắn dừng lại một chút, hít một hơi, phất tay nói tiếp:
- Đến lúc đó, nước rút, cây cỏ phì nhiêu ngàn dặm... Là có thể nuôi sống rất nhiều người.
Mấy người đều nhìn về phía dòng sông, chỉ có Ninh Nghị đối mặt với hướng khe núi kia. Xa xa là từng đạo từng đạo chiến hào và cự mã, công sự phòng ngự, cùng với toàn bộ người trong thung lũng. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, ánh mắt cũng trắng bệch, đó là màu của cái chết.
Cứ việc tự xưng là kẻ lòng lang dạ sói, cũng từng nắm giữ sinh mạng của rất nhiều người, nhưng trong hơn một tháng này, số lượng người chết mà Ninh Nghị chứng kiến đã vượt xa xa tổng số người chết mà hắn đã từng gặp trong quá khứ. Kể cả bản thân hắn, cũng đã từng mấy lần đi qua sinh tử.
Một đêm ở huyện Kỷ đó, hắn đã phải chịu những vết thương mà đến hiện giờ vẫn còn chưa khỏi hết. Mà càng nhiều người thì ngay cả cơ hội khỏi bệnh, khỏi thương cũng không có được...
1. Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng).
2. Cự mã: chướng ngại vật để ngăn chặn ngựa đi qua.
Bình luận truyện