Ở Rể (Chuế Tế)
Quyển 1 - Chương 20: Suy đoán
- Tại hạ biết nói ra không ai tin, nhưng mà.. có một số việc thực sự không muốn làm. Tài tử cũng tốt, thanh danh cũng tốt, công danh cũng được nhưng không muốn tranh giành. Điều này.. là sự thật.
Tuy giọng điệu Ninh Nghị hờ hững, nhưng trong giọng nói ẩn chứa sức thuyết phục không thể nghi ngờ, gã nghiêm túc trả lời vấn đề này. Không chút gượng ép khổ tâm mà rất thẳng thắn và chân thành. Lúc này gã cùng lắm mới hai mươi tuổi, từng là một tên văn nhân ngốc nghếch. Nếu là con mọt sách như trước kia, đứng trước mặt Tần lão Khang lão e rằng nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, nhưng giờ phút này khí chất của gã phối hợp với bộ dáng vô cùng tiêu sái, không chút vướng bận làm mọi người không thể không chú ý. Dường như khí chất này là ở trên một người trung niên khoảng bốn mươi lăm tuổi, chín chắn vững vàng, sâu sắc ổn trọng, lời nói nặng ngàn vàng, chân thành tin cậy.
Chính vì như vậy nên câu trả lời của gã càng làm cho hai người nghi hoặc. Đối diện với người như Khang lão mà có thể nói ra những lời như vậy, hàm ý tuyệt đối không đơn giản. Huống hồ với kiểu quan hệ thế này, Khang lão cũng không định giao dịch hay cần gã báo đáp gì, nếu người bình thường thì sẽ ngu ngốc thấy tự mãn hoặc là chối phắt đi, nhưng Ninh Nghị hẳn không phải là loại người đó, đối phương nghi ngờ làm gã có chút bất đắc dĩ, cười khổ, nói:
- Ài, tại hạ cũng biết việc này làm mọi người hoài nghi, chỉ là...
Gã nhẹ đưa ngón tay chỉ lên trán.
- Chắc hai vị không biết, mấy tháng trước tại hạ từng bị đánh vào đầu, hôn mê mấy ngày sau mới tỉnh lại. Chuyện ngày trước quên đến sáu bảy phần, vậy nên đường công danh trước mắt rất khó để bụng, còn chuyện lưu luyến thanh lâu trên thuyền hoa với một đám tài tử ngâm thơ viết phú, được các cô nương yêu mến ta cũng không có nhiều hứng thú. Vậy nhưng đám trẻ con bên thư viện kia lại khiến ta thấy thú vị, thỉnh thoảng kể cho bọn chúng vài cố sự, tranh cãi này nọ, còn không thì tới bờ sông này chơi cờ uống trà, đầu óc cảm thấy thư thái dễ chịu, một vài ý nghĩ thú vị cũng sẽ dần kéo đến. Cuộc sống được thế này là đã thỏa mãn rồi, về việc bị người đời khinh thường cần gì phải quan tâm, tương lai thế nào sao có thể biết được. Ý tốt của Minh công ta sẽ cân nhắc kĩ.
Gã chắp tay thi lễ, cúi đầu:
- Việc này tại hạ xin ghi nhớ trong lòng.
Những lời này dĩ nhiên có thật có giả, đương nhiên không thể đem hết sự thật nói rõ với bọn họ, đành đem chuyện bị người ta đánh vào đầu, bị mất trí nhớ để bao biện thoát khỏi nghi vấn, như lật mặt một thành mặt sáu, mặt hai thành năm của con xúc xắc là biện pháp tốt nhất. Câu chuyện tự trở nên hợp lý, không cần phải giải thích thêm, làm cho đối phương như ăn phải thứ gì nhạt nhẽo mà không bận tâm dò hỏi, thấy trở ngại thôi không quan tâm nữa.
Quả nhiên, hai người Khang lão Tần lão còn hơi nghi hoặc, Ninh nghị liền nói qua việc mất trí nhớ mới làm đối phương như bừng tỉnh. Khang Hiền lắc đầu cười cười:
- Không ngờ lại có việc này. Thì ra sau khi bị mất trí nhớ, suy nghĩ lại có chút cổ quái.
Sau đó Khang lão không nhắc lại mấy chuyện kia nữa. Uống xong chén trà, Ninh Nghị cầm lấy bảng trắng và than củi, từ biệt đi tới thư viện Dự Sơn. Khi bóng dáng gã khuất khỏi con đường phía xa, Khang lão mới thở dài:
- Chuyện này thật không thể ngờ tới, bị đánh một trận lại làm cho tâm tính biển đổi thành đạm bạc. Trong những người trẻ tuổi, có được tâm tính như thế này thật là hiếm thấy, chỉ tiếc cho một thân tài hoa.
Tần lão cười hài, uống ngụm trà, nói:
- Hiện tại hắn cùng lắm hai mươi tuổi đầu, ngày sau phát triển thế nào sao có thể nói chắc được. Với tài hoa của hắn, nếu gặp phải chuyện gì thì tốt nhất cũng nên tránh đi. Nhưng chuyện hôm nay lại làm ta thấy phải suy nghĩ... Minh công, con người Lập Hằng này có phải thật thà quá mức không.
Khang Hiền nhíu mày:
- Người này đúng thực là như thế. Nhìn những câu thơ hắn tiện tay ghi ra đều rất hay, cứ như xuất khẩu thành thơ, vậy mà làm như không quan tâm tới. "Cây bên đình bước tới
Hướng cành đông nam treo"(1)
- Thư pháp thì cũng hạ bút thủ đúng niêm, lai(2). Nhiều phương diện đều đạt đến trình độ cao vậy mà dường như gã chỉ coi là thú tiêu khiển thường ngày. Mấy chuyện này ở trong mắt gã còn không thú vị bằng viên phấn viết bảng kia...
Tần lão gật đầu, nói:
- Thành thật thì cũng tốt thôi, nhưng nếu thành thật quá mức sợ rằng sau này sẽ mang lại phiền toái. con người Lập Hằng tuy cũng có phần hiểu đạo lý: tránh nặng tìm nhẹ. Nhưng dù sao tuổi trẻ khí thịnh, trong một vài việc vẫn còn khá kiêu ngạo. Hắn không muốn kể lại những khảo nghiệm học sinh của mình, nhưng trước mặt tôi và ông lại không cố gắng che dấu. Đại khái là như thế. . .
Lão suy tư một hồi rồi cười nói:
- Chuyện này không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta chẳng qua dùng quân cờ kết bạn, quan tâm quá nhiều cũng không nên, biết được suy nghĩ của hắn rồi. Sau này mọi chuyện diễn ra thế nào, ngồi quan khán vậy.
Mấy ngày tiếp theo, cái tên Ninh Nghị dấy lên hồi sóng gió lớn, nhỏ trong thành Giang Ninh, nhìn thấy Thủy Điệu Ca Đầu tự nhiên sẽ có đủ loại nhận định và suy đoán về người này. Phần lớn nhận định đều đơn giản, nhưng quan hệ càng gần gũi càng dần trở nên phức tạp. Ví như Khang lão Tần lão, nhiều người khác trong Tô gia hay họ hàng thân thích xa gần..., gần hơn nữa không thể nghi ngờ là Tô thái công. Sau đó là Thiền Nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi.
Mấy ngày này Hạnh nhi thường dùng Ngàn dặm cộng thiền quyên(3) để trêu ghẹo hai người, Thiền nhi còn có chút chuẩn bị tâm lý, còn Quyên nhi có thể nói là kiểu gì cũng dính, mỗi lần là mặt đỏ tới tận mang tai, khuôn mặt mắc cỡ như bình trà nhỏ bị nung nóng, lén lút cùng Thiền nhi oán trách:
- Tại sao Cô gia lại viết ra những lời này chứ...
Mấy ngày nay, nàng vừa thấy Ninh Nghị liền thấp đầu trốn biệt. Trong những người này, tâm tình phức tạp nhất có lẽ là Tô Đàn Nhi, nói một cách công bằng, điều làm cho nàng quan tâm nhất. không phải là phu quân có bao nhiêu tài hoa, mà là tính cách cổ quái của gã làm cho nàng không thể hiểu rõ.
Nguyên nhân nàng gả cho Ninh Nghị vì đối phương là một người giản đơn, mình có thể dễ dàng bắt nạt. Mặc dù thành thân, nhưng đối phương ở rể nơi đây làm nàng càng không bị chê trách khi tham dự vào sự nghiệp của Tô gia. Tuy hiện tại cuộc hôn nhân này vẫn chỉ là hữu danh vô thực, nhưng trong lòng nàng ít nhiều cũng đã đón nhận đối phương, còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vậy mà lúc này nàng chợt phát hiện, chính mình hoàn toàn nhìn không thấu phu quân.
Đương nhiên vấn đề lúc này cũng có chút đầu mối, phu quân xem ra không màng danh lợi, không giống như người trong lòng có quỷ, Tô Đàn Nhi là một nữ tử thông minh điềm tĩnh, chưa hẳn vì chuyện này mà hoang mang. Nhưng mà sau khi xử lý các việc ngoài cửa hiệu, trong lòng cứ mãi suy tư không dứt, ở thời đại này, dù là cô bé thông minh và cá tính hơn nữa, khi đã gả cho người khác, ai mà không thật sự quan tâm đến phu quân của mình chứ?
Mấy ngày nay, nàng vẫn bận rộn quản lý rất nhiều cửa hiệu tơ lụa tại Giang Ning, lúc rảnh rỗi liền bảo Quyên nhi đến con phố Ninh Nghị từng sống trước đây để tìm hiểu tin tức, đã thế trong lúc giao thương nếu tình cờ gặp người quen nàng cũng bị hỏi:
- Vị Ninh Nghị Ninh Lập Hằng kia là hôn phu của nàng sao?
Sau đó liền tán thưởng Thủy Điệu Ca Đầu một phen.
Sau khi kết hôn vốn cũng định mang phu quân đến gặp mặt người quen một lần, để khẳng định thân phận mình là người phụ nữ đã có chồng, lúc nói chuyện làm ăn sẽ thuận tiện hơn. Thế nhưng thời điểm kết hôn, chỉ vì tính cách trẻ con của nàng mà Ninh Nghị bị người ta đánh ngất, từ đó về sau hai người giữ thái độ đúng mực, tới bây giờ cách hai bên chung sống với nhau giống như đã được định hình sẵn, chỉ lúc ăn cơm trong nhà mới trò chuyện đôi câu. Tuy thái độ nàng đối với Ninh Nghị khá tự nhiên, nhưng dù sao cũng đã thành thân, như thế vẫn còn đôi chút dè dặt và kiêu ngạo. Vì thế nên tới bây giờ, ngoại trừ lần tham gia hội thơ Bộc Viên, đến giờ nàng chưa cùng Ninh Nghị đi ra ngoài tham dự sự kiện gì mới. Hiện tại nàng lại càng khó đề xuất.
Chuyện hỏi thăm khắp mọi nơi, sưu tầm các tin tức có liên quan đến Ninh Nghị thực sự cũng đã làm một lần trước khi kết hôn, phần lớn là do phụ thân và gia gia sai người đi làm, nàng và mấy nha hoàn có xem xét lại, đồng thời còn để Thiền nhi, Quyên nhi nghe ngóng tin tức có liên quan tới Ninh Nghị, khi đó tin tức thu được gã chỉ là một con mọt sách đơn giản, học vấn không tính là cao, đương nhiên cũng không phải là một tên ngốc chỉ lo đọc sách không thức thời, nếu không sao lại đồng ý đề nghị ở rể Tô gia. Thời đại này một nam nhân muốn đến ở rể nhà khác đại khái là đã thừa nhận số mệnh.
Thế nhưng tin tức Quyên nhi tìm hiểu được sau này so với trước đây có chút khác biệt.
Phần lớn đánh giá vẫn như trước kia, ấn tượng Ninh Nghị trong khu phố kia không đậm nét lắm. Có nhiều gia đình sau khi Quyên nhi phải nhấn mạnh nhiều lần: nam tử ở tại nhà nào, học ở đâu thì đối phương mới nhớ ra:
- À, đúng là có một người như vậy.
Hoặc là nói:
- Thằng ngốc đọc sách kia ư, nghe nói là đi ở rể nơi nào rồi, đến tiểu viện cũng bán đi.
- Chắc là cảm thấy đi thi cũng không được công danh.
Những câu nói như vậy chiếm đa số.
Nhưng cũng có hai ba người nói:
- Ồ, Lập Hằng ư, ta sớm đã biết tài học gã kinh người, chỉ là luôn biết điều, tính tình cũng ổn trọng, không muốn so đo với người khác. Còn mấy tên tài tử kia, trong bụng không được mấy chữ lại thích huênh hoang khoác lác, loại đấy gọi là thùng rỗng kêu to. Chắc cô nương nghe được bài Thủy Điệu Ca Đầu kia mới đến hỏi thăm đúng không?
- Ở rể, ở rể vì có hôn ước chăng, đứa bé Lập Hằng này rất thành thực, có hôn ước nhất định sẽ tuân theo...
-Từ tam thẩm sát vách cho đến Ngưu nhị bá đầu hẻm đều nói như vậy, nô tỳ cho bọn họ năm mươi văn tiền...
Tuy nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng bản lĩnh tìm hiểu tin tức của Quyên nhi tuyệt đối không thể khinh thường, lúc này ngẫm lại thấy buồn cười, nói ra ý kiến của mình:
- Nhưng mà nô tỳ cảm thấy tất cả bon họ đều nghe xong khúc Thủy Điệu Ca Đầu kia mới nói như vậy, không có giá trị gì mấy. Đáng tiếc thầy dạy cô gia lúc trước là Trâu phu tử đã qua đời năm ngoái, nô tì cũng đi hỏi thăm một chút, sư nương cô gia hầu như không nhớ đến cô gia, chỉ sau khi nô tỳ nói rõ mục đích mới dễ nói chuyện hơn. Gia cảnh góa phụ nhà Trâu phu tử có vẻ không tốt lắm, nô tỳ tự chủ trương đưa ra hai quan tiền, nói một chút về chuyện biết ơn những ngày trước, lấy danh nghĩa cô gia mà đưa.
- Như vậy là đúng lắm...
Tô Đàn Nhi gật đầu, sau đó nở nụ cười, nhưng kèm theo đó là nghi hoặc nồng đậm như cũ. Thu thập tin tức không phải người ta nói gì mình cũng tin, tuy rằng lần này thu được một vài chuyện tốt, nhưng tin tức trên căn bản vẫn không khác so với trước đây.Đến khi Quyên nhi điều tra một hướng khác, xem ra suy đoán cũng đúng được phần nào, làm Tô Đàn Nhi dần dần hiểu được một cách sơ lược.
- Lúc cô gia ra bờ sông chơi cờ có quen biết với mấy lão nhân, sợ là không phải người thường... Hiện tại có thể biết được chắc chắc một người, chính là người nói chuyện với cô gia hôm hội thơ Chỉ Thủy, Khang lão gia tử...
- Ừm?
Những chuyện trước khi Ninh Nghị mất trí nhớ có thể xác nhận được, vậy thì nếu xảy ra chuyện gì chính là sau khi mất trí nhớ, chuyện trước đây Ninh Nghị đi ra bờ sông chơi cờ, quen biết mấy người bạn nàng cũng biết, chỉ là không tìm hiểu gì thêm, giờ đây nghe được tin này làm nàng sợ hết cả hồn, phu quân mình có thể quen biết với nhân vật cỡ này, không biết là do may mắn hay do chuyện gì khác, tin tức phản hồi sau đó càng làm nàng kinh ngạc.
Từ trong hội thơ Chỉ Thủy truyền ra tin nói rằng Khang Hiền chính là bậc thầy về Lý học(4), tài nghệ trên mọi phương diện đều làm cho người người phải tôn kính. Đằng sau còn ẩn chứa một ít bối cảnh. Thực ra không không phải cố gắng che đậy gì, chỉ là không tiện nói ra mà thôi, muốn tìm hiểu liền biết được.
Khang Hiền Khang Minh Doãn không những là bậc thầy về thư pháp, là thái đẩu của Lý học, đồng thời còn một thân phận khác: Chính là phò mã công chúa Thành Quốc, là hoàng thân quốc thích. Tuy nói Vũ triều quản thúc rất nghiêm hoàng thân quốc thích, phò mã không được tham dự vào chuyện quốc gia đại sự, làm quan trong triều, nhưng hiện nay công chúa Thành Quốc là cô cô của đương kim thánh thượng, vậy ra Khang Hiền này chính là chú của thánh thượng. Dù chỉ là một người nhàn tản không có phận sự, nhưng thân phận cao quý không thể tả, căn bản không phải là người mà một gia đình thương nhân như Tô gia có thể với tới.
Khi tin tức này lộ ra liền mang tới chấn động khó nói nên lời, Tô Đàn Nhi nhất thời như đang nằm mơ, nhưng sau giây lát rung động, một chút đầu mối tương đối rõ ràng cũng dần bày ra trước mắt.
- Rốt cuộc, cô gia làm sao lại có thể quen biết với loại nhân vật bực này cơ chứ, em lại nghe Thiền nhi nói bọn họ gặp nhau rất tự nhiên, tiện tay đặt quân cờ xuống liền trở nên quen biết.
Quyên nhi nghi hoặc, trở nên hơi bối rối, nói:
- Nhưng mà tính ra, thân phận Khang lão gia tử so với thân phận cô gia... thật là...
Lời tiếp theo Quyên nhi không dám nói ra, nhưng vậy với nàng cũng đã đủ rồi. Đạo kinh thương lúc tiếp xúc với đủ loại tin tức, mỗi phút mỗi giây đều phải lược bỏ dần đi, đôi khi có chút đầu mối khiến người ta khó mà tin tưởng, song một khi các đầu mối khác đều bị loại bỏ, cái còn lại chính là kết quả chính xác.
Thân phận phu quân và Khang lão gia tử...đều là người ở rể ...
Đối với Tô Đàn Nhi, tuy đáp án này lúc thường sẽ có chút lạ lùng, nhưng có lẽ là đáp án chấp nhận được nhất.
Có lẽ phu quân hạ cờ rồi quen biết đối phương chứ vẫn chưa biết thân phận của người đó, nhưng thật sự hai người có điểm tương đồng. Thân phận phò mã tưởng chừng tôn quý, cưới được công chúa, trên thực tế cũng là ở rể hoàng thất.Với tài hoa kia của ông ấy nhưng cả đời không thể làm quan, không thể mở ra khát vọng trong lòng. Vậy nên ông ấy thấy phu quân như vậy liền có ý tương trợ cũng không khó hiểu, khó trách lão tại hội thơ Chỉ Thủy chặn lời nói mọi người, dương danh phu quân.
Khúc Thủy Điệu Ca Đầu kia phu quân nói do đạo sĩ đi qua trước cửa làm, không những gia gia không tin, mình cũng tuyệt đối không tin, bởi vì chắc chắn tiểu Thiền sẽ không gạt mình, đạo sĩ kia ngâm một bài thơ, chẳng lẽ lại xướng lên sao... Hoặc nếu phu quân thực sự ngẫu nhiên nghe được, hoặc là do Khang lão gia tử kia làm đều rất khó nói, hiện tại nàng cũng không lưu tâm nhiều, dù sao nghi ngờ trước đó ở khắp mọi nơi, hiện tại xắp xếp lại đã tìm thấy một con đường sáng tỏ thông suốt, vì thế đối với một số việc không cần phải chú ý quá nhiều.
Tính cách phu quân thật ra rất đạm bạc, nói chuyện và làm việc đều không làm người khác chán ghét, còn tài hoa cao hay thấp nàng cũng không quan tâm lắm, thấp thì tốt hơn, chàng ở rể tại đây, mình cũng đỡ ngại ngùng, cao thì quả là một điều đáng vui mừng. Hội thi thơ đêm trung thu không ngờ lại có màn kịch như vậy, nếu là mưu tính của vị Khang Hiền kia, nói không chừng là do lão nhân gia nhất thời cao hứng đùa vui thôi.
“Để lão phu bày ngươi cách dọa nương tử và người nhà ngươi nhảy dựng lên nhé...”
Nếu thế cũng không phải không có khả năng, tính tình phu quân mình vốn hờ hững, nhưng mới từng này tuổi chưa chắc đã an phận ở rể, tuy gia gia không hà khắc với chàng, mình cũng không muốn chàng chịu kỳ thị, nhưng thân phận ở rể thỉnh thoảng chịu chút khinh thường cũng không tránh được, người khác chắc sẽ nghĩ chính gã muốn níu giữ quá khứ, bởi vậy muốn hiển lộ tài hoa một phen nên cũng không khó hiểu.
Nếu nói như vậy, chẳng lẽ phu quân muốn thuần phục tiểu nữ, không chịu an phận ư...
Có một số chuyện đã quyết thì sẽ không thay đổi, đây vốn là tiền đề rồi. Trước nay nàng đối với việc kén rể hay xuất giá đều không có ý kiến gì, chỉ là muốn tiếp quản cơ nghiệp Tô gia này, việc này mới là việc chính, vì thế nên vị hôn phu của nàng chỉ có thể ở rể.
Trong nàng thầm nghĩ như vậy, nhưng đối với những suy đoán này không thấy chán ghét chút nào, thậm chí còn hơi yêu thích. Không lẽ có khả năng như vậy sao.
Đang trên đường về nhà, nàng nhẹ nhàng mỉm cười ấm áp.
Nụ cười ấy rất kín kẽ, ngay cả Quyên nhi, Hạnh nhi trong xe ngựa cũng không có phát hiện...
--------------------------
(1) Xem chú thích chương 17
(2) Luật làm thơ Đường
(3) Câu thơ cuối trong bài Tiền Xích Bích Phủ của Đông Pha: được Nguyễn Hiến Lê dịch là: bay ngàn dặm cùng với thiền quyên- thiền quyên chỉ gái đẹp nói chung.
(4) Phái triết học duy tâm thời nhà Tống và nhà Minh,TQ
Tuy giọng điệu Ninh Nghị hờ hững, nhưng trong giọng nói ẩn chứa sức thuyết phục không thể nghi ngờ, gã nghiêm túc trả lời vấn đề này. Không chút gượng ép khổ tâm mà rất thẳng thắn và chân thành. Lúc này gã cùng lắm mới hai mươi tuổi, từng là một tên văn nhân ngốc nghếch. Nếu là con mọt sách như trước kia, đứng trước mặt Tần lão Khang lão e rằng nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, nhưng giờ phút này khí chất của gã phối hợp với bộ dáng vô cùng tiêu sái, không chút vướng bận làm mọi người không thể không chú ý. Dường như khí chất này là ở trên một người trung niên khoảng bốn mươi lăm tuổi, chín chắn vững vàng, sâu sắc ổn trọng, lời nói nặng ngàn vàng, chân thành tin cậy.
Chính vì như vậy nên câu trả lời của gã càng làm cho hai người nghi hoặc. Đối diện với người như Khang lão mà có thể nói ra những lời như vậy, hàm ý tuyệt đối không đơn giản. Huống hồ với kiểu quan hệ thế này, Khang lão cũng không định giao dịch hay cần gã báo đáp gì, nếu người bình thường thì sẽ ngu ngốc thấy tự mãn hoặc là chối phắt đi, nhưng Ninh Nghị hẳn không phải là loại người đó, đối phương nghi ngờ làm gã có chút bất đắc dĩ, cười khổ, nói:
- Ài, tại hạ cũng biết việc này làm mọi người hoài nghi, chỉ là...
Gã nhẹ đưa ngón tay chỉ lên trán.
- Chắc hai vị không biết, mấy tháng trước tại hạ từng bị đánh vào đầu, hôn mê mấy ngày sau mới tỉnh lại. Chuyện ngày trước quên đến sáu bảy phần, vậy nên đường công danh trước mắt rất khó để bụng, còn chuyện lưu luyến thanh lâu trên thuyền hoa với một đám tài tử ngâm thơ viết phú, được các cô nương yêu mến ta cũng không có nhiều hứng thú. Vậy nhưng đám trẻ con bên thư viện kia lại khiến ta thấy thú vị, thỉnh thoảng kể cho bọn chúng vài cố sự, tranh cãi này nọ, còn không thì tới bờ sông này chơi cờ uống trà, đầu óc cảm thấy thư thái dễ chịu, một vài ý nghĩ thú vị cũng sẽ dần kéo đến. Cuộc sống được thế này là đã thỏa mãn rồi, về việc bị người đời khinh thường cần gì phải quan tâm, tương lai thế nào sao có thể biết được. Ý tốt của Minh công ta sẽ cân nhắc kĩ.
Gã chắp tay thi lễ, cúi đầu:
- Việc này tại hạ xin ghi nhớ trong lòng.
Những lời này dĩ nhiên có thật có giả, đương nhiên không thể đem hết sự thật nói rõ với bọn họ, đành đem chuyện bị người ta đánh vào đầu, bị mất trí nhớ để bao biện thoát khỏi nghi vấn, như lật mặt một thành mặt sáu, mặt hai thành năm của con xúc xắc là biện pháp tốt nhất. Câu chuyện tự trở nên hợp lý, không cần phải giải thích thêm, làm cho đối phương như ăn phải thứ gì nhạt nhẽo mà không bận tâm dò hỏi, thấy trở ngại thôi không quan tâm nữa.
Quả nhiên, hai người Khang lão Tần lão còn hơi nghi hoặc, Ninh nghị liền nói qua việc mất trí nhớ mới làm đối phương như bừng tỉnh. Khang Hiền lắc đầu cười cười:
- Không ngờ lại có việc này. Thì ra sau khi bị mất trí nhớ, suy nghĩ lại có chút cổ quái.
Sau đó Khang lão không nhắc lại mấy chuyện kia nữa. Uống xong chén trà, Ninh Nghị cầm lấy bảng trắng và than củi, từ biệt đi tới thư viện Dự Sơn. Khi bóng dáng gã khuất khỏi con đường phía xa, Khang lão mới thở dài:
- Chuyện này thật không thể ngờ tới, bị đánh một trận lại làm cho tâm tính biển đổi thành đạm bạc. Trong những người trẻ tuổi, có được tâm tính như thế này thật là hiếm thấy, chỉ tiếc cho một thân tài hoa.
Tần lão cười hài, uống ngụm trà, nói:
- Hiện tại hắn cùng lắm hai mươi tuổi đầu, ngày sau phát triển thế nào sao có thể nói chắc được. Với tài hoa của hắn, nếu gặp phải chuyện gì thì tốt nhất cũng nên tránh đi. Nhưng chuyện hôm nay lại làm ta thấy phải suy nghĩ... Minh công, con người Lập Hằng này có phải thật thà quá mức không.
Khang Hiền nhíu mày:
- Người này đúng thực là như thế. Nhìn những câu thơ hắn tiện tay ghi ra đều rất hay, cứ như xuất khẩu thành thơ, vậy mà làm như không quan tâm tới. "Cây bên đình bước tới
Hướng cành đông nam treo"(1)
- Thư pháp thì cũng hạ bút thủ đúng niêm, lai(2). Nhiều phương diện đều đạt đến trình độ cao vậy mà dường như gã chỉ coi là thú tiêu khiển thường ngày. Mấy chuyện này ở trong mắt gã còn không thú vị bằng viên phấn viết bảng kia...
Tần lão gật đầu, nói:
- Thành thật thì cũng tốt thôi, nhưng nếu thành thật quá mức sợ rằng sau này sẽ mang lại phiền toái. con người Lập Hằng tuy cũng có phần hiểu đạo lý: tránh nặng tìm nhẹ. Nhưng dù sao tuổi trẻ khí thịnh, trong một vài việc vẫn còn khá kiêu ngạo. Hắn không muốn kể lại những khảo nghiệm học sinh của mình, nhưng trước mặt tôi và ông lại không cố gắng che dấu. Đại khái là như thế. . .
Lão suy tư một hồi rồi cười nói:
- Chuyện này không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta chẳng qua dùng quân cờ kết bạn, quan tâm quá nhiều cũng không nên, biết được suy nghĩ của hắn rồi. Sau này mọi chuyện diễn ra thế nào, ngồi quan khán vậy.
Mấy ngày tiếp theo, cái tên Ninh Nghị dấy lên hồi sóng gió lớn, nhỏ trong thành Giang Ninh, nhìn thấy Thủy Điệu Ca Đầu tự nhiên sẽ có đủ loại nhận định và suy đoán về người này. Phần lớn nhận định đều đơn giản, nhưng quan hệ càng gần gũi càng dần trở nên phức tạp. Ví như Khang lão Tần lão, nhiều người khác trong Tô gia hay họ hàng thân thích xa gần..., gần hơn nữa không thể nghi ngờ là Tô thái công. Sau đó là Thiền Nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi.
Mấy ngày này Hạnh nhi thường dùng Ngàn dặm cộng thiền quyên(3) để trêu ghẹo hai người, Thiền nhi còn có chút chuẩn bị tâm lý, còn Quyên nhi có thể nói là kiểu gì cũng dính, mỗi lần là mặt đỏ tới tận mang tai, khuôn mặt mắc cỡ như bình trà nhỏ bị nung nóng, lén lút cùng Thiền nhi oán trách:
- Tại sao Cô gia lại viết ra những lời này chứ...
Mấy ngày nay, nàng vừa thấy Ninh Nghị liền thấp đầu trốn biệt. Trong những người này, tâm tình phức tạp nhất có lẽ là Tô Đàn Nhi, nói một cách công bằng, điều làm cho nàng quan tâm nhất. không phải là phu quân có bao nhiêu tài hoa, mà là tính cách cổ quái của gã làm cho nàng không thể hiểu rõ.
Nguyên nhân nàng gả cho Ninh Nghị vì đối phương là một người giản đơn, mình có thể dễ dàng bắt nạt. Mặc dù thành thân, nhưng đối phương ở rể nơi đây làm nàng càng không bị chê trách khi tham dự vào sự nghiệp của Tô gia. Tuy hiện tại cuộc hôn nhân này vẫn chỉ là hữu danh vô thực, nhưng trong lòng nàng ít nhiều cũng đã đón nhận đối phương, còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vậy mà lúc này nàng chợt phát hiện, chính mình hoàn toàn nhìn không thấu phu quân.
Đương nhiên vấn đề lúc này cũng có chút đầu mối, phu quân xem ra không màng danh lợi, không giống như người trong lòng có quỷ, Tô Đàn Nhi là một nữ tử thông minh điềm tĩnh, chưa hẳn vì chuyện này mà hoang mang. Nhưng mà sau khi xử lý các việc ngoài cửa hiệu, trong lòng cứ mãi suy tư không dứt, ở thời đại này, dù là cô bé thông minh và cá tính hơn nữa, khi đã gả cho người khác, ai mà không thật sự quan tâm đến phu quân của mình chứ?
Mấy ngày nay, nàng vẫn bận rộn quản lý rất nhiều cửa hiệu tơ lụa tại Giang Ning, lúc rảnh rỗi liền bảo Quyên nhi đến con phố Ninh Nghị từng sống trước đây để tìm hiểu tin tức, đã thế trong lúc giao thương nếu tình cờ gặp người quen nàng cũng bị hỏi:
- Vị Ninh Nghị Ninh Lập Hằng kia là hôn phu của nàng sao?
Sau đó liền tán thưởng Thủy Điệu Ca Đầu một phen.
Sau khi kết hôn vốn cũng định mang phu quân đến gặp mặt người quen một lần, để khẳng định thân phận mình là người phụ nữ đã có chồng, lúc nói chuyện làm ăn sẽ thuận tiện hơn. Thế nhưng thời điểm kết hôn, chỉ vì tính cách trẻ con của nàng mà Ninh Nghị bị người ta đánh ngất, từ đó về sau hai người giữ thái độ đúng mực, tới bây giờ cách hai bên chung sống với nhau giống như đã được định hình sẵn, chỉ lúc ăn cơm trong nhà mới trò chuyện đôi câu. Tuy thái độ nàng đối với Ninh Nghị khá tự nhiên, nhưng dù sao cũng đã thành thân, như thế vẫn còn đôi chút dè dặt và kiêu ngạo. Vì thế nên tới bây giờ, ngoại trừ lần tham gia hội thơ Bộc Viên, đến giờ nàng chưa cùng Ninh Nghị đi ra ngoài tham dự sự kiện gì mới. Hiện tại nàng lại càng khó đề xuất.
Chuyện hỏi thăm khắp mọi nơi, sưu tầm các tin tức có liên quan đến Ninh Nghị thực sự cũng đã làm một lần trước khi kết hôn, phần lớn là do phụ thân và gia gia sai người đi làm, nàng và mấy nha hoàn có xem xét lại, đồng thời còn để Thiền nhi, Quyên nhi nghe ngóng tin tức có liên quan tới Ninh Nghị, khi đó tin tức thu được gã chỉ là một con mọt sách đơn giản, học vấn không tính là cao, đương nhiên cũng không phải là một tên ngốc chỉ lo đọc sách không thức thời, nếu không sao lại đồng ý đề nghị ở rể Tô gia. Thời đại này một nam nhân muốn đến ở rể nhà khác đại khái là đã thừa nhận số mệnh.
Thế nhưng tin tức Quyên nhi tìm hiểu được sau này so với trước đây có chút khác biệt.
Phần lớn đánh giá vẫn như trước kia, ấn tượng Ninh Nghị trong khu phố kia không đậm nét lắm. Có nhiều gia đình sau khi Quyên nhi phải nhấn mạnh nhiều lần: nam tử ở tại nhà nào, học ở đâu thì đối phương mới nhớ ra:
- À, đúng là có một người như vậy.
Hoặc là nói:
- Thằng ngốc đọc sách kia ư, nghe nói là đi ở rể nơi nào rồi, đến tiểu viện cũng bán đi.
- Chắc là cảm thấy đi thi cũng không được công danh.
Những câu nói như vậy chiếm đa số.
Nhưng cũng có hai ba người nói:
- Ồ, Lập Hằng ư, ta sớm đã biết tài học gã kinh người, chỉ là luôn biết điều, tính tình cũng ổn trọng, không muốn so đo với người khác. Còn mấy tên tài tử kia, trong bụng không được mấy chữ lại thích huênh hoang khoác lác, loại đấy gọi là thùng rỗng kêu to. Chắc cô nương nghe được bài Thủy Điệu Ca Đầu kia mới đến hỏi thăm đúng không?
- Ở rể, ở rể vì có hôn ước chăng, đứa bé Lập Hằng này rất thành thực, có hôn ước nhất định sẽ tuân theo...
-Từ tam thẩm sát vách cho đến Ngưu nhị bá đầu hẻm đều nói như vậy, nô tỳ cho bọn họ năm mươi văn tiền...
Tuy nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng bản lĩnh tìm hiểu tin tức của Quyên nhi tuyệt đối không thể khinh thường, lúc này ngẫm lại thấy buồn cười, nói ra ý kiến của mình:
- Nhưng mà nô tỳ cảm thấy tất cả bon họ đều nghe xong khúc Thủy Điệu Ca Đầu kia mới nói như vậy, không có giá trị gì mấy. Đáng tiếc thầy dạy cô gia lúc trước là Trâu phu tử đã qua đời năm ngoái, nô tì cũng đi hỏi thăm một chút, sư nương cô gia hầu như không nhớ đến cô gia, chỉ sau khi nô tỳ nói rõ mục đích mới dễ nói chuyện hơn. Gia cảnh góa phụ nhà Trâu phu tử có vẻ không tốt lắm, nô tỳ tự chủ trương đưa ra hai quan tiền, nói một chút về chuyện biết ơn những ngày trước, lấy danh nghĩa cô gia mà đưa.
- Như vậy là đúng lắm...
Tô Đàn Nhi gật đầu, sau đó nở nụ cười, nhưng kèm theo đó là nghi hoặc nồng đậm như cũ. Thu thập tin tức không phải người ta nói gì mình cũng tin, tuy rằng lần này thu được một vài chuyện tốt, nhưng tin tức trên căn bản vẫn không khác so với trước đây.Đến khi Quyên nhi điều tra một hướng khác, xem ra suy đoán cũng đúng được phần nào, làm Tô Đàn Nhi dần dần hiểu được một cách sơ lược.
- Lúc cô gia ra bờ sông chơi cờ có quen biết với mấy lão nhân, sợ là không phải người thường... Hiện tại có thể biết được chắc chắc một người, chính là người nói chuyện với cô gia hôm hội thơ Chỉ Thủy, Khang lão gia tử...
- Ừm?
Những chuyện trước khi Ninh Nghị mất trí nhớ có thể xác nhận được, vậy thì nếu xảy ra chuyện gì chính là sau khi mất trí nhớ, chuyện trước đây Ninh Nghị đi ra bờ sông chơi cờ, quen biết mấy người bạn nàng cũng biết, chỉ là không tìm hiểu gì thêm, giờ đây nghe được tin này làm nàng sợ hết cả hồn, phu quân mình có thể quen biết với nhân vật cỡ này, không biết là do may mắn hay do chuyện gì khác, tin tức phản hồi sau đó càng làm nàng kinh ngạc.
Từ trong hội thơ Chỉ Thủy truyền ra tin nói rằng Khang Hiền chính là bậc thầy về Lý học(4), tài nghệ trên mọi phương diện đều làm cho người người phải tôn kính. Đằng sau còn ẩn chứa một ít bối cảnh. Thực ra không không phải cố gắng che đậy gì, chỉ là không tiện nói ra mà thôi, muốn tìm hiểu liền biết được.
Khang Hiền Khang Minh Doãn không những là bậc thầy về thư pháp, là thái đẩu của Lý học, đồng thời còn một thân phận khác: Chính là phò mã công chúa Thành Quốc, là hoàng thân quốc thích. Tuy nói Vũ triều quản thúc rất nghiêm hoàng thân quốc thích, phò mã không được tham dự vào chuyện quốc gia đại sự, làm quan trong triều, nhưng hiện nay công chúa Thành Quốc là cô cô của đương kim thánh thượng, vậy ra Khang Hiền này chính là chú của thánh thượng. Dù chỉ là một người nhàn tản không có phận sự, nhưng thân phận cao quý không thể tả, căn bản không phải là người mà một gia đình thương nhân như Tô gia có thể với tới.
Khi tin tức này lộ ra liền mang tới chấn động khó nói nên lời, Tô Đàn Nhi nhất thời như đang nằm mơ, nhưng sau giây lát rung động, một chút đầu mối tương đối rõ ràng cũng dần bày ra trước mắt.
- Rốt cuộc, cô gia làm sao lại có thể quen biết với loại nhân vật bực này cơ chứ, em lại nghe Thiền nhi nói bọn họ gặp nhau rất tự nhiên, tiện tay đặt quân cờ xuống liền trở nên quen biết.
Quyên nhi nghi hoặc, trở nên hơi bối rối, nói:
- Nhưng mà tính ra, thân phận Khang lão gia tử so với thân phận cô gia... thật là...
Lời tiếp theo Quyên nhi không dám nói ra, nhưng vậy với nàng cũng đã đủ rồi. Đạo kinh thương lúc tiếp xúc với đủ loại tin tức, mỗi phút mỗi giây đều phải lược bỏ dần đi, đôi khi có chút đầu mối khiến người ta khó mà tin tưởng, song một khi các đầu mối khác đều bị loại bỏ, cái còn lại chính là kết quả chính xác.
Thân phận phu quân và Khang lão gia tử...đều là người ở rể ...
Đối với Tô Đàn Nhi, tuy đáp án này lúc thường sẽ có chút lạ lùng, nhưng có lẽ là đáp án chấp nhận được nhất.
Có lẽ phu quân hạ cờ rồi quen biết đối phương chứ vẫn chưa biết thân phận của người đó, nhưng thật sự hai người có điểm tương đồng. Thân phận phò mã tưởng chừng tôn quý, cưới được công chúa, trên thực tế cũng là ở rể hoàng thất.Với tài hoa kia của ông ấy nhưng cả đời không thể làm quan, không thể mở ra khát vọng trong lòng. Vậy nên ông ấy thấy phu quân như vậy liền có ý tương trợ cũng không khó hiểu, khó trách lão tại hội thơ Chỉ Thủy chặn lời nói mọi người, dương danh phu quân.
Khúc Thủy Điệu Ca Đầu kia phu quân nói do đạo sĩ đi qua trước cửa làm, không những gia gia không tin, mình cũng tuyệt đối không tin, bởi vì chắc chắn tiểu Thiền sẽ không gạt mình, đạo sĩ kia ngâm một bài thơ, chẳng lẽ lại xướng lên sao... Hoặc nếu phu quân thực sự ngẫu nhiên nghe được, hoặc là do Khang lão gia tử kia làm đều rất khó nói, hiện tại nàng cũng không lưu tâm nhiều, dù sao nghi ngờ trước đó ở khắp mọi nơi, hiện tại xắp xếp lại đã tìm thấy một con đường sáng tỏ thông suốt, vì thế đối với một số việc không cần phải chú ý quá nhiều.
Tính cách phu quân thật ra rất đạm bạc, nói chuyện và làm việc đều không làm người khác chán ghét, còn tài hoa cao hay thấp nàng cũng không quan tâm lắm, thấp thì tốt hơn, chàng ở rể tại đây, mình cũng đỡ ngại ngùng, cao thì quả là một điều đáng vui mừng. Hội thi thơ đêm trung thu không ngờ lại có màn kịch như vậy, nếu là mưu tính của vị Khang Hiền kia, nói không chừng là do lão nhân gia nhất thời cao hứng đùa vui thôi.
“Để lão phu bày ngươi cách dọa nương tử và người nhà ngươi nhảy dựng lên nhé...”
Nếu thế cũng không phải không có khả năng, tính tình phu quân mình vốn hờ hững, nhưng mới từng này tuổi chưa chắc đã an phận ở rể, tuy gia gia không hà khắc với chàng, mình cũng không muốn chàng chịu kỳ thị, nhưng thân phận ở rể thỉnh thoảng chịu chút khinh thường cũng không tránh được, người khác chắc sẽ nghĩ chính gã muốn níu giữ quá khứ, bởi vậy muốn hiển lộ tài hoa một phen nên cũng không khó hiểu.
Nếu nói như vậy, chẳng lẽ phu quân muốn thuần phục tiểu nữ, không chịu an phận ư...
Có một số chuyện đã quyết thì sẽ không thay đổi, đây vốn là tiền đề rồi. Trước nay nàng đối với việc kén rể hay xuất giá đều không có ý kiến gì, chỉ là muốn tiếp quản cơ nghiệp Tô gia này, việc này mới là việc chính, vì thế nên vị hôn phu của nàng chỉ có thể ở rể.
Trong nàng thầm nghĩ như vậy, nhưng đối với những suy đoán này không thấy chán ghét chút nào, thậm chí còn hơi yêu thích. Không lẽ có khả năng như vậy sao.
Đang trên đường về nhà, nàng nhẹ nhàng mỉm cười ấm áp.
Nụ cười ấy rất kín kẽ, ngay cả Quyên nhi, Hạnh nhi trong xe ngựa cũng không có phát hiện...
--------------------------
(1) Xem chú thích chương 17
(2) Luật làm thơ Đường
(3) Câu thơ cuối trong bài Tiền Xích Bích Phủ của Đông Pha: được Nguyễn Hiến Lê dịch là: bay ngàn dặm cùng với thiền quyên- thiền quyên chỉ gái đẹp nói chung.
(4) Phái triết học duy tâm thời nhà Tống và nhà Minh,TQ
Bình luận truyện