Ở Rể (Chuế Tế)
Quyển 1 - Chương 4: Người không quan hệ
Trên con đường đầy người qua lại, Tô Đàn Nhi dẫn Quyên nhi cùng Hạnh nhi, Ninh Nghị dẫn theo Thiền nhi, và Tiết Tiến với hai tên chạy vặt theo phía sau đang vui vẻ nói chuyện.
Giang Ninh là vùng đất trù phú phồn vinh, nghề dệt phát triển. Có ba nhà kinh doanh vải được coi là lớn nhất vùng lần lượt là hãng vải Tô Thị, hãng vải Đại Xuyên của nhà họ Tiết và hãng Ô Thị. Mục đích chính của Tiết Tiến lần này là bàn với Tô Đàn Nhi việc hợp tác kinh doanh tại Hoài Nam. Nhưng lúc này Tô Đàn Nhi mới chỉ là một quản lý nhỏ trong Tô gia, phần lớn việc kinh doanh ngoài Giang Ninh vẫn do nhị thúc và tam thúc của nàng phụ trách nên nàng khuyên Tiết Tiến tới bàn với Nhị thúc Tô Trọng Nham. Nhưng Tiết Tiến tỏ ra là sẽ dễ nói chuyện hơn nếu có người quen, nên gã hy vọng Tô Đàn Nhi sẽ có mặt trong buổi tiệc bàn chuyện kinh doanh với Tô Trọng Nham sắp tới, vân vân... Chuyện cứ thế nói qua nói lại.
Việc Tiết Tiến có tình ý với Tô Đàn Nhi mọi người đã sớm biết, nhà họ Tiết cũng đã từng đề cập đến chuyện hôn sự, nhưng thứ nhất là bởi Tô lão thái gia không thích Tiết Tiến, thứ hai là nhân tài Tô gia ngày càng điêu linh nên không thể gả Tô Đàn Nhi ra ngoài được, hơn nữa dù sao hai bên cũng là đối thủ cạnh tranh. Chuyện hôn nhân không thành, mà ngày trước nhân lúc hỗn loạn bởi Tô Đàn Nhi đang thành thân lại bỏ chạy, Tiết Tiến lại lén đập ngất Ninh Nghị rồi bỏ trốn. Bởi không có chứng cứ rõ ràng, mà truy cứu chuyện tai tiếng này cũng rất phức tạp nên cuối cùng cũng đành bỏ mặc.
Chuyện cũng đã lâu, lại thêm chuyện Tô Đàn Nhi làm cô dâu chạy trốn trong ngày cưới, nhưng Tiết Tiến vẫn chạy tới tìm nàng, xem ra là vẫn chưa từ bỏ ý định. Dẫu bây giờ Tô Đàn Nhi đã là gái có chồng không thể tái giá tới nhà họ Tiết, nhưng nàng xinh đẹp, thông minh lại tài giỏi, bất kể nam nhân nào tự coi mình có chút bản lĩnh đều thích chinh phục tuýp phụ nữ như vậy. Bất ngờ gặp Ninh Nghị đang trên đường về nhà, tuy lúc trước đã đập Ninh Nghị một phát nhưng gã chả coi cái loại mọt sách như vậy vào đâu nên chủ động chạy tới chào hỏi, chuẩn bị làm nhục Ninh Nghị một phen.
Tô Đàn Nhi khi đi ra cũng đã đoán được ý nghĩ của Tiết Tiến. Đối với Ninh Nghị đơn giản là nàng không ghét, hơn nữa người ta còn là trượng phu của nàng, tóm lại là cả đời này của nàng đã buộc cùng một chỗ với Ninh Nghị. Tiết Tiến không có bản lĩnh gì đáng kể, cùng một dạng với nhị thế tổ và tam thế tổ Tô gia nên nàng rất chán ghét, nhưng vô luận thế nào gã cũng được nhà họ Tiết hậu thuẫn, làm ăn là làm ăn, tình cảm yêu ghét cá nhân phải gạt qua một bên.
Ngay sau khi Hạnh nhi thông báo Tô Đàn Nhi đã vội xuất hiện, nàng sợ Ninh Nghị nổi khí phách thư sinh không chịu nổi khiêu khích lại xung đột cùng đối phương, rồi lớn dần lên thành chuyện của hai nhà Tô - Tiết. Cảm tình của nàng dành cho Ninh Nghị còn xa mới tới mức sẵn sàng hy sinh lợi ích gia tộc để trút giận giúp trượng phu, nhưng bỏ mặc thì cũng không được. Đây là tướng công của nàng, tướng công có xung đột mà nàng lại bỏ mặc thì không phải là người có phẩm hạnh. Dẫu chưa xung đột nhưng khuyên giải cũng rất khó. Tuy mấy tháng ở chung Ninh Nghị rất hòa nhã, nhưng nam nhân mà, mấy chuyện linh tinh kiểu này là rất khó cản. Hai bên còn chưa thuộc hết tính của nhau, nếu yêu cầu gã nhượng bộ, ai mà biết được gã có nghi mình có quan hệ gì đó cùng Tiết Tiến hay không, sinh ra hiểu lầm thì dở. Nàng hy vọng có thể khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp, mặc dù Ninh Nghị đúng là qua ở rể nhà nàng, nhưng nàng vẫn mong có thể tận lực tránh cho gia đình có những chuyện không yên về sau, thật là đau đầu.
Ai ngờ đi ra mới thấy Ninh Nghị đang rất tự nhiên cùng đối phương nói chuyện mất trí nhớ, liếc qua là biết ngay cả cái tên Tiết Tiến y cũng chả có xúc cảm gì... Chẳng lẽ mấy tháng vừa rồi thực sự không một ai nhắc tới chuyện này trước mặt y sao? Nàng hơi nghi hoặc nói lảng sang truyện khác, rồi lát sau cáo từ Tiết Tiến cùng Ninh Nghị dẫn mấy nha hoàn lên xe ngựa.
- Được rồi, hội thơ Bộc Viên trong đêm hội hoa đăng Tần Hoài tiết trung thu mọi người đều có thể đưa gia quyến đi cùng, nghe nói Ninh huynh uyên bác, không biết có thể cùng Đàn Nhi muội tham gia không?
Thấy hai người sắp rời đi, Tiết Tiến ở bên lớn tiếng hỏi, lúc này đã đầu tháng tám, sắp đến Trung thu, trên sông Tần Hoài có vô số tiết mục không chỉ dành cho nam mà còn cho cả nữ tham gia nữa, Hội thơ Bộc Viên xưa nay danh tiếng lớn vô cùng. Vô luận là thời đại nào đi chăng nữa, phú quý sinh lễ nghĩa luôn là chuyện rất bình thường, tuy nói là thơ nhưng các tiết mục biểu diễn khác cũng rất nhiều, những năm trước Tô Đàn Nhi cũng thường tham gia, lúc này nàng vừa hạ rèm xe vừa nói:
- Chuyện đó nói sau đi.
- Ừ, nói chuyện sau...
Nhìn xe ngựa rời đi, Tiết Tiến im lặng đứng, trong lòng lập tức nổi nghi hoặc, nhìn sang tùy tùng bên cạnh:
- Các ngươi thấy họ Ninh kia đến cùng là mất trí nhớ thật hay giả? Không phải là giả vờ đó chứ?!
Gã buồn bực mãi không thôi.
Gã vốn đã có ý nhắc nhở Ninh Nghị "Ta đã đánh ngươi nhưng ngươi chả làm gì ta được" thậm chí còn cố ý nói: "Vừa qua có người phao tin đồn tiểu đệ ngày đó đánh lén Ninh huynh, huynh không tin đó chứ?" Nói như vậy chính là để chọc giận đối phương, ai dè Ninh Nghị ngôn ngữ thành khẩn bình thản, cũng không có vẻ liều mạng gì cả, một quyền của gã nghiễm nhiên thành đấm vào không khí khiến gã thấy mê mang, cảm giác mình diễn xuất như vậy mà đối phương vẫn bàng quan như khán giả, một chút phản ứng như dự đoán cũng không thật là khó chịu.
Lúc này trên xe ngựa, Tô Đàn Nhi cũng đang nghi hoặc nhìn Ninh Nghị ở phía đối diện, lúc này trong xe chủ yếu là tiếng trò chuyện của ba nha hoàn, bọn họ líu lo thảo luận Tiết công tử kia xấu xa cỡ nào, vô lễ ra sao, tuy một câu cũng không nhắc đến Tô Đàn Nhi nhưng thực tế nghe được lại thấy bóng gió một chủ đề nổi bật: "Tiểu thư cùng người kia không quan hệ." Ninh Nghị thỉnh thoảng cũng cười nói chọc thêm vào.
Thực tế trong lòng gã cảm thấy hành vi của ba nha đầu này rất là đáng yêu, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nếu ở xã hội hiện đại, mấy cô bé ở tuổi này đã tùy hứng tới mức độ nào. Chốc lát sau, chỉ nghe Tô Đàn Nhi nói:
- Tướng công... thực sự đã quên gã họ Tiết kia rồi sao?
Ninh Nghị gật đầu:
- Chính xác là không nhớ.
- Thế nhưng... hẳn là đã nghe nói qua chứ...
Tô Đàn Nhi nghi hoặc nhìn gã, gã quay mặt qua nhìn thoáng lại, hai người nhìn nhau trong chốc lát:
- Ý, không phải là nương tử muốn ta đánh y đấy chứ?
Tô Đàn Nhi nhìn vào con mắt chớp chớp vài cái của y dần dần nhoẻn miệng cười. Khác hẳn với những lần trước, nụ cười tươi tắn rực rỡ lần này có chứa một chút cảm giác thoải mái nhẹ nhõm, tướng công của mình quả nhiên vẫn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Nghĩ như vậy nhưng tự đáy lòng nàng lại hơi có chút mất mát, nàng không thích người chỉ thuần túy là một con mọt sách, cũng không thích một người thực sự có tâm cơ, chỉ là đến nay hai người vẫn còn chưa quen tính nết của nhau nên việc này cũng khó có thể biết chính xác.
Xe ngựa chạy qua một cây cầu nhỏ gần đại môn nhà họ Tô, Tô Đàn Nhi quay ra phía ngoài nhìn một chút :
- Nói vậy.. Hội thơ Bộc Viên trung thu này tướng công thực sự muốn đi ư?
- Nếu nói thi từ thì ta cũng không rành lắm.
- Cũng không cần quá rành, chủ yếu là đi xem biểu diễn, thưởng thức hoa đăng mà thôi.
Tô Đàn Nhi nói xong, Quyên Nhi ở bên liều mạng gật đầu :
- Đúng vậy đúng vậy. Cô gia, có rất nhiều thứ biểu diễn đó.
Hạnh Nhi ở bên cũng phụ họa :
- Hoa đăng cũng rất đẹp, nhưng đẹp nhất là pháo hoa...
- Nói không chừng Lan tiểu thư cũng sẽ biểu diễn...
- Nghe hát...
Ba nha hoàn líu ríu nói về các tiết mục trong hội hoa đăng. Gần đây không có trò gì vui, bọn họ hiển nhiên rất chờ mong dịp sắp tới, Ninh Nghị cười gật đầu :
- Ừm, nếu như vậy đến lúc đó mọi người có thể cùng đi xem.
Lễ trung thu còn mười mấy ngày nữa mới đến. Vài ngày sau, Tô Trọng Kham tới báo, kêu gã tới báo danh ở thư viện Dự Sơn cách Tô gia không xa, chuẩn bị làm một vị tiên sinh dạy học nhàn nhã.
Giang Ninh là vùng đất trù phú phồn vinh, nghề dệt phát triển. Có ba nhà kinh doanh vải được coi là lớn nhất vùng lần lượt là hãng vải Tô Thị, hãng vải Đại Xuyên của nhà họ Tiết và hãng Ô Thị. Mục đích chính của Tiết Tiến lần này là bàn với Tô Đàn Nhi việc hợp tác kinh doanh tại Hoài Nam. Nhưng lúc này Tô Đàn Nhi mới chỉ là một quản lý nhỏ trong Tô gia, phần lớn việc kinh doanh ngoài Giang Ninh vẫn do nhị thúc và tam thúc của nàng phụ trách nên nàng khuyên Tiết Tiến tới bàn với Nhị thúc Tô Trọng Nham. Nhưng Tiết Tiến tỏ ra là sẽ dễ nói chuyện hơn nếu có người quen, nên gã hy vọng Tô Đàn Nhi sẽ có mặt trong buổi tiệc bàn chuyện kinh doanh với Tô Trọng Nham sắp tới, vân vân... Chuyện cứ thế nói qua nói lại.
Việc Tiết Tiến có tình ý với Tô Đàn Nhi mọi người đã sớm biết, nhà họ Tiết cũng đã từng đề cập đến chuyện hôn sự, nhưng thứ nhất là bởi Tô lão thái gia không thích Tiết Tiến, thứ hai là nhân tài Tô gia ngày càng điêu linh nên không thể gả Tô Đàn Nhi ra ngoài được, hơn nữa dù sao hai bên cũng là đối thủ cạnh tranh. Chuyện hôn nhân không thành, mà ngày trước nhân lúc hỗn loạn bởi Tô Đàn Nhi đang thành thân lại bỏ chạy, Tiết Tiến lại lén đập ngất Ninh Nghị rồi bỏ trốn. Bởi không có chứng cứ rõ ràng, mà truy cứu chuyện tai tiếng này cũng rất phức tạp nên cuối cùng cũng đành bỏ mặc.
Chuyện cũng đã lâu, lại thêm chuyện Tô Đàn Nhi làm cô dâu chạy trốn trong ngày cưới, nhưng Tiết Tiến vẫn chạy tới tìm nàng, xem ra là vẫn chưa từ bỏ ý định. Dẫu bây giờ Tô Đàn Nhi đã là gái có chồng không thể tái giá tới nhà họ Tiết, nhưng nàng xinh đẹp, thông minh lại tài giỏi, bất kể nam nhân nào tự coi mình có chút bản lĩnh đều thích chinh phục tuýp phụ nữ như vậy. Bất ngờ gặp Ninh Nghị đang trên đường về nhà, tuy lúc trước đã đập Ninh Nghị một phát nhưng gã chả coi cái loại mọt sách như vậy vào đâu nên chủ động chạy tới chào hỏi, chuẩn bị làm nhục Ninh Nghị một phen.
Tô Đàn Nhi khi đi ra cũng đã đoán được ý nghĩ của Tiết Tiến. Đối với Ninh Nghị đơn giản là nàng không ghét, hơn nữa người ta còn là trượng phu của nàng, tóm lại là cả đời này của nàng đã buộc cùng một chỗ với Ninh Nghị. Tiết Tiến không có bản lĩnh gì đáng kể, cùng một dạng với nhị thế tổ và tam thế tổ Tô gia nên nàng rất chán ghét, nhưng vô luận thế nào gã cũng được nhà họ Tiết hậu thuẫn, làm ăn là làm ăn, tình cảm yêu ghét cá nhân phải gạt qua một bên.
Ngay sau khi Hạnh nhi thông báo Tô Đàn Nhi đã vội xuất hiện, nàng sợ Ninh Nghị nổi khí phách thư sinh không chịu nổi khiêu khích lại xung đột cùng đối phương, rồi lớn dần lên thành chuyện của hai nhà Tô - Tiết. Cảm tình của nàng dành cho Ninh Nghị còn xa mới tới mức sẵn sàng hy sinh lợi ích gia tộc để trút giận giúp trượng phu, nhưng bỏ mặc thì cũng không được. Đây là tướng công của nàng, tướng công có xung đột mà nàng lại bỏ mặc thì không phải là người có phẩm hạnh. Dẫu chưa xung đột nhưng khuyên giải cũng rất khó. Tuy mấy tháng ở chung Ninh Nghị rất hòa nhã, nhưng nam nhân mà, mấy chuyện linh tinh kiểu này là rất khó cản. Hai bên còn chưa thuộc hết tính của nhau, nếu yêu cầu gã nhượng bộ, ai mà biết được gã có nghi mình có quan hệ gì đó cùng Tiết Tiến hay không, sinh ra hiểu lầm thì dở. Nàng hy vọng có thể khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp, mặc dù Ninh Nghị đúng là qua ở rể nhà nàng, nhưng nàng vẫn mong có thể tận lực tránh cho gia đình có những chuyện không yên về sau, thật là đau đầu.
Ai ngờ đi ra mới thấy Ninh Nghị đang rất tự nhiên cùng đối phương nói chuyện mất trí nhớ, liếc qua là biết ngay cả cái tên Tiết Tiến y cũng chả có xúc cảm gì... Chẳng lẽ mấy tháng vừa rồi thực sự không một ai nhắc tới chuyện này trước mặt y sao? Nàng hơi nghi hoặc nói lảng sang truyện khác, rồi lát sau cáo từ Tiết Tiến cùng Ninh Nghị dẫn mấy nha hoàn lên xe ngựa.
- Được rồi, hội thơ Bộc Viên trong đêm hội hoa đăng Tần Hoài tiết trung thu mọi người đều có thể đưa gia quyến đi cùng, nghe nói Ninh huynh uyên bác, không biết có thể cùng Đàn Nhi muội tham gia không?
Thấy hai người sắp rời đi, Tiết Tiến ở bên lớn tiếng hỏi, lúc này đã đầu tháng tám, sắp đến Trung thu, trên sông Tần Hoài có vô số tiết mục không chỉ dành cho nam mà còn cho cả nữ tham gia nữa, Hội thơ Bộc Viên xưa nay danh tiếng lớn vô cùng. Vô luận là thời đại nào đi chăng nữa, phú quý sinh lễ nghĩa luôn là chuyện rất bình thường, tuy nói là thơ nhưng các tiết mục biểu diễn khác cũng rất nhiều, những năm trước Tô Đàn Nhi cũng thường tham gia, lúc này nàng vừa hạ rèm xe vừa nói:
- Chuyện đó nói sau đi.
- Ừ, nói chuyện sau...
Nhìn xe ngựa rời đi, Tiết Tiến im lặng đứng, trong lòng lập tức nổi nghi hoặc, nhìn sang tùy tùng bên cạnh:
- Các ngươi thấy họ Ninh kia đến cùng là mất trí nhớ thật hay giả? Không phải là giả vờ đó chứ?!
Gã buồn bực mãi không thôi.
Gã vốn đã có ý nhắc nhở Ninh Nghị "Ta đã đánh ngươi nhưng ngươi chả làm gì ta được" thậm chí còn cố ý nói: "Vừa qua có người phao tin đồn tiểu đệ ngày đó đánh lén Ninh huynh, huynh không tin đó chứ?" Nói như vậy chính là để chọc giận đối phương, ai dè Ninh Nghị ngôn ngữ thành khẩn bình thản, cũng không có vẻ liều mạng gì cả, một quyền của gã nghiễm nhiên thành đấm vào không khí khiến gã thấy mê mang, cảm giác mình diễn xuất như vậy mà đối phương vẫn bàng quan như khán giả, một chút phản ứng như dự đoán cũng không thật là khó chịu.
Lúc này trên xe ngựa, Tô Đàn Nhi cũng đang nghi hoặc nhìn Ninh Nghị ở phía đối diện, lúc này trong xe chủ yếu là tiếng trò chuyện của ba nha hoàn, bọn họ líu lo thảo luận Tiết công tử kia xấu xa cỡ nào, vô lễ ra sao, tuy một câu cũng không nhắc đến Tô Đàn Nhi nhưng thực tế nghe được lại thấy bóng gió một chủ đề nổi bật: "Tiểu thư cùng người kia không quan hệ." Ninh Nghị thỉnh thoảng cũng cười nói chọc thêm vào.
Thực tế trong lòng gã cảm thấy hành vi của ba nha đầu này rất là đáng yêu, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nếu ở xã hội hiện đại, mấy cô bé ở tuổi này đã tùy hứng tới mức độ nào. Chốc lát sau, chỉ nghe Tô Đàn Nhi nói:
- Tướng công... thực sự đã quên gã họ Tiết kia rồi sao?
Ninh Nghị gật đầu:
- Chính xác là không nhớ.
- Thế nhưng... hẳn là đã nghe nói qua chứ...
Tô Đàn Nhi nghi hoặc nhìn gã, gã quay mặt qua nhìn thoáng lại, hai người nhìn nhau trong chốc lát:
- Ý, không phải là nương tử muốn ta đánh y đấy chứ?
Tô Đàn Nhi nhìn vào con mắt chớp chớp vài cái của y dần dần nhoẻn miệng cười. Khác hẳn với những lần trước, nụ cười tươi tắn rực rỡ lần này có chứa một chút cảm giác thoải mái nhẹ nhõm, tướng công của mình quả nhiên vẫn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Nghĩ như vậy nhưng tự đáy lòng nàng lại hơi có chút mất mát, nàng không thích người chỉ thuần túy là một con mọt sách, cũng không thích một người thực sự có tâm cơ, chỉ là đến nay hai người vẫn còn chưa quen tính nết của nhau nên việc này cũng khó có thể biết chính xác.
Xe ngựa chạy qua một cây cầu nhỏ gần đại môn nhà họ Tô, Tô Đàn Nhi quay ra phía ngoài nhìn một chút :
- Nói vậy.. Hội thơ Bộc Viên trung thu này tướng công thực sự muốn đi ư?
- Nếu nói thi từ thì ta cũng không rành lắm.
- Cũng không cần quá rành, chủ yếu là đi xem biểu diễn, thưởng thức hoa đăng mà thôi.
Tô Đàn Nhi nói xong, Quyên Nhi ở bên liều mạng gật đầu :
- Đúng vậy đúng vậy. Cô gia, có rất nhiều thứ biểu diễn đó.
Hạnh Nhi ở bên cũng phụ họa :
- Hoa đăng cũng rất đẹp, nhưng đẹp nhất là pháo hoa...
- Nói không chừng Lan tiểu thư cũng sẽ biểu diễn...
- Nghe hát...
Ba nha hoàn líu ríu nói về các tiết mục trong hội hoa đăng. Gần đây không có trò gì vui, bọn họ hiển nhiên rất chờ mong dịp sắp tới, Ninh Nghị cười gật đầu :
- Ừm, nếu như vậy đến lúc đó mọi người có thể cùng đi xem.
Lễ trung thu còn mười mấy ngày nữa mới đến. Vài ngày sau, Tô Trọng Kham tới báo, kêu gã tới báo danh ở thư viện Dự Sơn cách Tô gia không xa, chuẩn bị làm một vị tiên sinh dạy học nhàn nhã.
Bình luận truyện