Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn
Chương 18
Nói là “nắm một chút”, mà Tầm Chu dẫn Triều Sinh đi tận tới bên cửa sổ mới thả tay ra. Tay của hai người vốn đều đông cứng, nhưng sau khi tiếp xúc da dẻ với nhau thì dần dần ấm lên.
Triều Sinh cảm thấy Tầm Chu cố ý, nhưng người đàn ông này rất biết cách đùa giỡn có chừng mực, khi nào nên tiếp xúc khi nào nên buông tay, cũng không hề dư thừa hành động mờ ám nào khiến người ta cảm thấy anh chiếm tiện nghi.
Bình thản ung dung như chuyện đương nhiên.
Triều Sinh vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Tầm Chu, sợ bị đối phương nhìn mình đang căng thẳng. Bọn họ chia nhau ra khóa kỹ cửa, kiểm tra không có sai sót mới rời khỏi cung đạo quán.
Tầm Chu hôm nay còn mang một túi thức ăn cho mèo, lúc đi ngang qua con đường nhỏ anh đổ ra rất nhiều, thu hút mấy con mèo hoang đang nằm dưới gầm xe sưởi ấm.
Chỉ có vào lúc này, Triều Sinh mới dám đứng ở bên cạnh đánh giá gò má anh tuấn của Tầm Chu. Sự chú ý của đối phương đều đặt ở đám mèo, dù có nhìn bằng khóe mắt cũng không thể thấy Triều Sinh nghiêng người ở đằng sau.
Học viện nghệ thuật của đại học A tất nhiên không thiếu nam thanh nữ tú với vẻ ngoài xuất sắc, Triều Sinh bình thường nhìn muốn chán luôn. Nhưng bây giờ chỉ có hai người bọn họ ở chung, Triều Sinh nghiêm túc nhìn Tầm Chu một hồi lâu, mới phát hiện điều kiện của người thầy giáo này ở trong trường học cũng vô cùng gây chú ý.
Hơn nữa so với đám sinh viên bồng bột, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi như anh bắt đầu có xu hướng trưởng thành, một chút thận trọng và thoải mái cùng tồn tại thì độ gợi cảm sẽ càng tăng đột biến. Cho dù chỉ là đứng cười với đám mèo hoang bẩn thỉu một chút thôi cũng có thể làm tim người ta đập dồn dập.
Triều Sinh đứng lâu thấy hơi khó chịu, cậu nhét tay vào túi áo khoác sưởi ấm, cúi đầu xuống, cằm vùi vào cổ áo lông.
Thỉnh thoảng lại giương mắt lên nhìn Tầm Chu vài giây.
“Đi thôi.” Tầm Chu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chợt đứng dậy, buộc túi đồ ăn cho mèo lại, “Mèo hoang dễ nuôi thật, cho cái gì cũng ăn.”
Triều Sinh cùng anh tản bộ, “Nếu như anh cứ toàn cho chúng nó ăn đồ ngon, chúng nó cũng sẽ trở nên kén ăn.”
Tầm Chu bỗng nhiên dừng bước đứng tại chỗ, cho tay vào trong túi, lục lọi một chút, lấy ra một túi socola hình vuông đưa cho cậu.
Người khác tặng đồ cho cậu, Triều Sinh đương nhiên không nghĩ nhiều liền tiếp nhận, hoàn toàn không có cảnh giác như vừa rồi hiểu lầm nắm tay.
“Cho cậu ăn.” Tầm Chu nhẹ nhàng để lại một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Triều Sinh nhìn nhìn túi nhựa đựng đầy socola một hồi mới cho vào áo, đi nhanh đuổi kịp anh.
“Có phải cậu sắp thi đấu không?” Tầm Chu hỏi.
“Ừm.” Triều Sinh im lặng đếm ngày, “Ngày mốt.”
“Vậy tôi dẫn bạn bè tới xem cậu thi.”
“Hả, không cần đâu!” Triều Sinh chống cự rất quyết tuyệt, “Nói là thi đấu, thật ra cũng ít người tham gia, không có gì đáng xem đâu.”
Quan trọng nhất là, nếu có người quen nhìn cậu thi sẽ làm cậu thấy rất ngượng.
“Vậy tôi đi một mình nhé?” Tầm Chu lại hỏi.
“Anh cũng không cần tới đâu, anh cũng không phải chưa từng thấy tôi bắn cung.” Triều Sinh nhỏ giọng nói.
Tầm Chu càng hứng thú hơn, nói “Trên sàn thi đấu và lúc thường không giống nhau.”
“Với tôi thì giống.” Triều Sinh phản bác, bàn tay cậu ở trong túi vừa lúc mò tới túi sô cô la, trong lòng chợt thấy nhẹ nhàng hơn.
Cậu lại có ý muốn nhượng bộ: “Thôi, tùy anh.”
Tầm Chu rất vui mừng: “Được, vậy lúc đó chúng ta cùng đi.”
Triều Sinh về nhà trọ chuyện đầu tiên làm là lấy túi socola ra xé ăn hết. Áo khoác cũng lười cởi, cho nên sau khi cắn mấy cái thì vụn kẹo rơi vào người, cậu phủi phủi mấy lần mới sạch.
Cậu không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng cũng có thể là đã quá lâu không ăn kẹo rồi, cho nên hôm nay mới đặc biệt muốn ăn, hơn nữa cậu dễ chấp nhận socola hơn so với bánh kem.
Lâu lâu ăn mấy thứ ngọt ngọt này, dường như có thể làm tâm trạng chuyển biến tốt.
Nhưng đàn ông đàn ang như Tầm Chu lại cất đồ ăn vặt trong người, Triều Sinh cảm thấy không hay cho lắm, cậu cũng chẳng tin là Tầm Chu cố ý mang cho cậu, lẽ nào anh ta coi cậu là trẻ con sao? Nếu như đối phương thật sự có cảm tình với cậu, vậy thì phải xem cậu là một người đàn ông chứ nhỉ.
Đến ngày thi đấu cung đạo, Triều Sinh sáng sớm đã tự nhiên tỉnh giấc.
Cậu tự làm điểm tâm, trứng gà rán được một nửa, cậu bỗng nhiên nghĩ đến có cần cho Tầm Chu một phần không. Dù sao hôm nay hai người cũng đi cùng nhau, bây giờ chắc Tầm Chu cũng chỉ vừa mới tỉnh, chắc sẽ đói bụng.
Làm bữa sáng cho người ta có bị coi là mình đang lấy lòng người ta không nhỉ? Triều Sinh sợ việc tốt của mình bị Tầm Chu hiểu lầm là có hàm nghĩa khác, nhưng trước mắt quan hệ của hai người rất bình thường, cậu cũng không có lý do chủ động tránh hiềm nghi. reup là chó
Vậy coi như là quà đáp lễ sô cô la.
Triều Sinh nghĩ như thế, đập thêm một quả trứng nữa vào chảo, từ từ rán chín, sau đó gắp bỏ vào hai miếng sanwich vừa nướng giòn, còn không quên thêm vào chút cà chua và rau xà lách, phô mai cũng có, nguyên liệu vô cùng phong phú.
Cậu bưng dĩa ra cửa, gõ cửa phòng Tầm Chu.
Đối phương vậy mà đã dậy rồi, mở cửa rất nhanh, Triều Sinh nhìn thấy Tầm Chu mặc một bộ áo ngủ màu xanh dương đậm, trong miệng còn ngậm bàn chải đầy bọt.
Triều Sinh giải thích ý định mình tới: “Vừa nãy tôi làm bữa sáng, nghĩ anh chắc chỉ mới dậy thôi nên thuận tiện làm một phần cho anh.”
Giọng cậu rất nhỏ mà tốc độ nói lại nhanh, Tầm Chu bị tiếng rung của bàn chải đánh răng điện phân tán lực chú ý, vì vậy không nghe rõ Triều Sinh nửa câu sau nói cái gì.
“Hửm?” Tầm Chu nhướng mày, trong miệng mơ hồ không rõ: “Nhớ tôi?” (*)
(*) Câu trước của Triều Sinh là “nghĩ anh…”, nghĩ và nhớ đều là 想 nên Tầm Chu hiểu nhầm
“Không phải.” Triều Sinh không ngờ ý tốt của mình bị bẻ cong, “Tôi làm bữa sáng, thuận tiện làm cho anh.”
Nhất định phải nhấn mạnh từ “thuận tiện”, đây mới là trọng điểm.
“Ồ.” Tầm Chu tích cực gật đầu, “Cảm ơn.”
Nhưng anh không giơ tay ra nhận, mà quay người về phòng tắm súc miệng trước.
Triều Sinh đứng ở cửa đứng vài giây, do dự đi vào, đặt cái dĩa trên bàn trà rồi gọi với vào Tầm Chu: “Tôi về trước nha.”
“Được, lát nữa gặp.” Bên trong còn truyền đến âm thanh của máy cạo râu.
Chờ hai người đều ăn sáng xong, Triều Sinh xếp cung và tên chuẩn bị ra cửa. Khi nắm lấy tay văn cửa thì cậu dừng lại vài giây, thả đồ trên vai xuống, vào trong nhà soi gương, chỉnh lại quần áo và tóc tai.
Bình thường cậu không để ý hình tượng như vậy, cũng không phải người thích diện. Chỉ có điều Triều Sinh không muốn thất thố trước mặt Tầm Chu.
Dù sao đối phương cũng đang có tình cảm với mình.
Đáng ghét thật. Chuyện này làm cậu có gánh nặng tâm lý quá đi.
Triều Sinh đứng ở trước gương buồn bực một hồi, bĩu môi một cái mới cầm lấy đồ ra khỏi cửa.
Tầm Chu lái xe đến trường đấu cùng cậu, những người trong cung đạo quán và các tuyển thủ khác còn chưa tới, Triều Sinh đi luyện tập làm nóng người trước. Tầm Chu tìm một vị trí có thể nhìn thấy Triều Sinh ngồi xuống, chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
Vừa nghĩ tới mình đang bị Tầm Chu ở cách đó không xa quan sát, Triều Sinh liền thấy căng thẳng, đến cả ánh mắt cũng phải khống chế. Trước khi bắt đầu cuộc thi, cậu vẫn luôn đứng thẳng đưa lưng về phía Tầm Chu, cúi đầu ngắm cung giết thời gian, làm bộ như mình đang nghiêm túc kiểm tra cung vậy.
Những tuyển thủ khác lục tục vào sân, hàng ghế khán giả cũng dần dần được lấp đầy. Có người quen tới bắt chuyện với Triều Sinh, cậu có việc để làm rồi, rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Hôm nay phần lớn tuyển thủ tới dự thi đều là học sinh cấp ba, cũng không biết ai dẫn theo cả đám bạn bè thân hưu tới, hàng ghế khán giả thỉnh thoảng có tiếng la cố lên. Triều Sinh cau mày, tặc lưỡi, mấy người này chẳng hiểu quy định ở trường đấu cung đạo gì cả.
Cậu không nhịn được dùng ánh mắt bén nhọn liếc mắt đến hàng ghế khán giả một cái, nhưng mà sau khi quay đầu, lại nhìn trúng tầm mắt Tầm Chu.
Ánh mắt Triều Sinh lập tức không tự chủ được, vội vã quay mặt đi, không nhìn về hướng đó nữa.
Quả nhiên đang nhìn mình chăm chú.
Trong lòng Triều Sinh có chút hoảng loạn.
Sau khi cuộc thi bắt đầu, Triều Sinh không ngừng hít thở sâu. Mã số của cậu khá cao, không ngờ mấy người thi trước phát huy xuất sắc quá làm cậu gặp áp lực. Bản Việt ngữ thuộc về Ếch Kì Diệu
Sau khi vào trận, tất cả động tác và tư thế của cậu đều có trình độ cao hơn hẳn người khác. Vóc người cao gầy được bó trong bộ cung đạo trắng tinh, nhìn cực kỳ cân xứng, dưới lớp vải lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng nõn, khi đầu ngón tay cậu nắm chặt đuôi tên, xương cổ tay cũng hơi gồ lên.
Buông lỏng ngón tay, mũi tên mang theo khí thế sắc bén bay thẳng đến tấm bia cách mấy chục mét, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lệch rồi.
Sống lưng Triều Sinh rất kiên cường, thắt lưng màu đen buộc rất chặt, đến cả động tác cúi người lấy tên cũng vô cùng tao nhã.
Tầm Chu nhìn cậu không chớp mắt, rõ ràng người trên sàn thi đấu là Đoạn Triều Sinh, vậy mà lòng bàn tay anh lại chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Triều Sinh lên mũi tên thứ hai, lần thứ hai ngắm vào bia.
Lần này bắn ra, vị trí vẫn không lý tưởng hơn trước là bao, cũng giống như dự liệu của cậu.
Không được rồi.
Triều Sinh nhăn mày, nhịp thở chợt tăng nhanh.
Không được rồi, vẫn bị phân tâm.
Có lẽ bởi vì Triều Sinh vốn không quá coi trọng lần tranh tài này, cho nên cố hết sức chuyên tâm cũng không thể yêu cầu cho bản thân, thậm chí còn dư hơi hồi tưởng lại dáng vẻ lười nhác của Tầm Chu sáng nay khi ngậm bàn chải.
Càng làm tinh thần cậu căng thẳng hơn chính là Tầm Chu lúc này lại đang theo dõi hắn, bất kể là biểu hiện trên mặt hay là chi tiết nhỏ của cơ thể, đều bị đối phương tóm gọn vào mắt.
Cái cảm giác bị người quen chú ý, cậu chưa bao giờ trải nghiệm, thì ra lại dễ làm lòng mình không yên ổn như vậy.
Thôi bỏ đi.
Triều Sinh hít sâu một hơi, vội vàng bắn ra mũi tên cuối cùng, đến kết quả đều lười xem, nhấc cung lên quay người lùi sang hàng sau.
Lúc này cậu mới có cảm giác được giải thoát.
Những người thi sau đều có tài năng xuất chúng, mỗi mũi tên đều trúng hồng tâm, điều này làm cho tâm thái Triều Sinh dần dần mất đi cân bằng.
Mặc dù cậu không theo đuổi kết quả của cuộc thi, nhưng dù sao cung đạo cũng là năng khiếu duy nhất cậu lấy làm kiêu ngạo, cứ như vậy bị người ta dễ dàng đánh bại chỉ bởi vì mình không đủ chuyên tâm. Điều này làm Triều Sinh rất không cam tâm, nhưng vẫn phải chấp nhận kết quả này.
Cảm xúc tụt dốc của cậu hiện rõ trên mặt, rất khó để không bị người ta nhìn thấy.
Sau khi cuộc thi kết thúc, cậu thay quần áo rồi rời sân, Tầm Chu đi tới trước mặt đưa cho cậu một chai nước ấm, cười nói: “Cực khổ rồi, đi thôi, mời cậu đi ăn cơm trưa, coi như cám ơn bữa sáng.”
Triều Sinh ôm cây cung đã quấn kín, thuận miệng nói tiếp: “Ăn có ngon không?”
“…Ừm.” Tầm Chu nặng nề gật đầu một cái, cười tươi rói: “Nhưng mà tôi thích trứng lòng đào hơn.”
Triều Sinh nhìn anh một lúc.
Sao lại dùng nét mặt “Sau này còn muốn ăn bữa sáng của cậu nữa” để báo cáo sở thích vậy?
Thật không biết điều.
Tầm Chu ngồi vào ghế lái, trước khi khởi động xe anh nói: “Lúc cậu ở trên sàn thi đấu rất đẹp trai.”
Dù được khen ngợi nhưng cậu chỉ vui trong chốc lát, Triều Sinh vẫn vô cùng ủ rũ với trình độ phát huy của mình hôm nay, còn khả năng đương đầu với áp lực cũng không tốt.
“Thành tích của người khác tốt hơn nhiều.” Cậu buồn phiền đáp.
Tầm Chu quay đầu liếc mắt nhìn cậu, vươn tay kéo dây an toàn ghế phó lái ra cài hộ cậu, “Nhưng tôi chỉ nhìn mỗi cậu.”
Triều Sinh cho là anh đang an ủi mình: “Người thi sau trúng hết ba mũi tên luôn í.”
Tầm Chu suy nghĩ một lúc lại nói: “Tôi không biết ai, không chú ý.”
Triều Sinh lơ đãng thở dài, ngửa mặt ra sau, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không biết kết quả mũi tên cuối cùng của mình nữa.”
“Tôi cũng không nhìn.”
“Anh ngồi ở đó mà không thấy hả?”
“Thấy.” Giọng Tầm Chu rất tùy ý: “Không phải tôi đã nói rồi sao, vừa nãy tôi chỉ nhìn cậu thôi.”
Triều Sinh ngẩn người, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghĩ đến hàm nghĩa trong câu nói của Tầm Chu.
Không có nhìn những người khác, thậm chí cũng không có nhìn thành tích cậu bắn tên, cho nên “chỉ nhìn cậu” có nghĩa là chỉ nhìn mỗi mình mình thôi á? Tâm trạng tụt dốc của Triều Sinh thoáng chốc bị đánh tan tàn, từ giây phút đó, vì một câu nói nhẹ nhàng của Tầm Chu mà tâm hồn cậu cứ như ở trên mây.
Cậu nhìn nhìn gương mặt luống cuống của mình qua gương chiếu hậu ngoài cửa xe, chợt phát hiện tới hai má đang đỏ lên.
Triều Sinh cảm thấy Tầm Chu cố ý, nhưng người đàn ông này rất biết cách đùa giỡn có chừng mực, khi nào nên tiếp xúc khi nào nên buông tay, cũng không hề dư thừa hành động mờ ám nào khiến người ta cảm thấy anh chiếm tiện nghi.
Bình thản ung dung như chuyện đương nhiên.
Triều Sinh vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Tầm Chu, sợ bị đối phương nhìn mình đang căng thẳng. Bọn họ chia nhau ra khóa kỹ cửa, kiểm tra không có sai sót mới rời khỏi cung đạo quán.
Tầm Chu hôm nay còn mang một túi thức ăn cho mèo, lúc đi ngang qua con đường nhỏ anh đổ ra rất nhiều, thu hút mấy con mèo hoang đang nằm dưới gầm xe sưởi ấm.
Chỉ có vào lúc này, Triều Sinh mới dám đứng ở bên cạnh đánh giá gò má anh tuấn của Tầm Chu. Sự chú ý của đối phương đều đặt ở đám mèo, dù có nhìn bằng khóe mắt cũng không thể thấy Triều Sinh nghiêng người ở đằng sau.
Học viện nghệ thuật của đại học A tất nhiên không thiếu nam thanh nữ tú với vẻ ngoài xuất sắc, Triều Sinh bình thường nhìn muốn chán luôn. Nhưng bây giờ chỉ có hai người bọn họ ở chung, Triều Sinh nghiêm túc nhìn Tầm Chu một hồi lâu, mới phát hiện điều kiện của người thầy giáo này ở trong trường học cũng vô cùng gây chú ý.
Hơn nữa so với đám sinh viên bồng bột, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi như anh bắt đầu có xu hướng trưởng thành, một chút thận trọng và thoải mái cùng tồn tại thì độ gợi cảm sẽ càng tăng đột biến. Cho dù chỉ là đứng cười với đám mèo hoang bẩn thỉu một chút thôi cũng có thể làm tim người ta đập dồn dập.
Triều Sinh đứng lâu thấy hơi khó chịu, cậu nhét tay vào túi áo khoác sưởi ấm, cúi đầu xuống, cằm vùi vào cổ áo lông.
Thỉnh thoảng lại giương mắt lên nhìn Tầm Chu vài giây.
“Đi thôi.” Tầm Chu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chợt đứng dậy, buộc túi đồ ăn cho mèo lại, “Mèo hoang dễ nuôi thật, cho cái gì cũng ăn.”
Triều Sinh cùng anh tản bộ, “Nếu như anh cứ toàn cho chúng nó ăn đồ ngon, chúng nó cũng sẽ trở nên kén ăn.”
Tầm Chu bỗng nhiên dừng bước đứng tại chỗ, cho tay vào trong túi, lục lọi một chút, lấy ra một túi socola hình vuông đưa cho cậu.
Người khác tặng đồ cho cậu, Triều Sinh đương nhiên không nghĩ nhiều liền tiếp nhận, hoàn toàn không có cảnh giác như vừa rồi hiểu lầm nắm tay.
“Cho cậu ăn.” Tầm Chu nhẹ nhàng để lại một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Triều Sinh nhìn nhìn túi nhựa đựng đầy socola một hồi mới cho vào áo, đi nhanh đuổi kịp anh.
“Có phải cậu sắp thi đấu không?” Tầm Chu hỏi.
“Ừm.” Triều Sinh im lặng đếm ngày, “Ngày mốt.”
“Vậy tôi dẫn bạn bè tới xem cậu thi.”
“Hả, không cần đâu!” Triều Sinh chống cự rất quyết tuyệt, “Nói là thi đấu, thật ra cũng ít người tham gia, không có gì đáng xem đâu.”
Quan trọng nhất là, nếu có người quen nhìn cậu thi sẽ làm cậu thấy rất ngượng.
“Vậy tôi đi một mình nhé?” Tầm Chu lại hỏi.
“Anh cũng không cần tới đâu, anh cũng không phải chưa từng thấy tôi bắn cung.” Triều Sinh nhỏ giọng nói.
Tầm Chu càng hứng thú hơn, nói “Trên sàn thi đấu và lúc thường không giống nhau.”
“Với tôi thì giống.” Triều Sinh phản bác, bàn tay cậu ở trong túi vừa lúc mò tới túi sô cô la, trong lòng chợt thấy nhẹ nhàng hơn.
Cậu lại có ý muốn nhượng bộ: “Thôi, tùy anh.”
Tầm Chu rất vui mừng: “Được, vậy lúc đó chúng ta cùng đi.”
Triều Sinh về nhà trọ chuyện đầu tiên làm là lấy túi socola ra xé ăn hết. Áo khoác cũng lười cởi, cho nên sau khi cắn mấy cái thì vụn kẹo rơi vào người, cậu phủi phủi mấy lần mới sạch.
Cậu không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng cũng có thể là đã quá lâu không ăn kẹo rồi, cho nên hôm nay mới đặc biệt muốn ăn, hơn nữa cậu dễ chấp nhận socola hơn so với bánh kem.
Lâu lâu ăn mấy thứ ngọt ngọt này, dường như có thể làm tâm trạng chuyển biến tốt.
Nhưng đàn ông đàn ang như Tầm Chu lại cất đồ ăn vặt trong người, Triều Sinh cảm thấy không hay cho lắm, cậu cũng chẳng tin là Tầm Chu cố ý mang cho cậu, lẽ nào anh ta coi cậu là trẻ con sao? Nếu như đối phương thật sự có cảm tình với cậu, vậy thì phải xem cậu là một người đàn ông chứ nhỉ.
Đến ngày thi đấu cung đạo, Triều Sinh sáng sớm đã tự nhiên tỉnh giấc.
Cậu tự làm điểm tâm, trứng gà rán được một nửa, cậu bỗng nhiên nghĩ đến có cần cho Tầm Chu một phần không. Dù sao hôm nay hai người cũng đi cùng nhau, bây giờ chắc Tầm Chu cũng chỉ vừa mới tỉnh, chắc sẽ đói bụng.
Làm bữa sáng cho người ta có bị coi là mình đang lấy lòng người ta không nhỉ? Triều Sinh sợ việc tốt của mình bị Tầm Chu hiểu lầm là có hàm nghĩa khác, nhưng trước mắt quan hệ của hai người rất bình thường, cậu cũng không có lý do chủ động tránh hiềm nghi. reup là chó
Vậy coi như là quà đáp lễ sô cô la.
Triều Sinh nghĩ như thế, đập thêm một quả trứng nữa vào chảo, từ từ rán chín, sau đó gắp bỏ vào hai miếng sanwich vừa nướng giòn, còn không quên thêm vào chút cà chua và rau xà lách, phô mai cũng có, nguyên liệu vô cùng phong phú.
Cậu bưng dĩa ra cửa, gõ cửa phòng Tầm Chu.
Đối phương vậy mà đã dậy rồi, mở cửa rất nhanh, Triều Sinh nhìn thấy Tầm Chu mặc một bộ áo ngủ màu xanh dương đậm, trong miệng còn ngậm bàn chải đầy bọt.
Triều Sinh giải thích ý định mình tới: “Vừa nãy tôi làm bữa sáng, nghĩ anh chắc chỉ mới dậy thôi nên thuận tiện làm một phần cho anh.”
Giọng cậu rất nhỏ mà tốc độ nói lại nhanh, Tầm Chu bị tiếng rung của bàn chải đánh răng điện phân tán lực chú ý, vì vậy không nghe rõ Triều Sinh nửa câu sau nói cái gì.
“Hửm?” Tầm Chu nhướng mày, trong miệng mơ hồ không rõ: “Nhớ tôi?” (*)
(*) Câu trước của Triều Sinh là “nghĩ anh…”, nghĩ và nhớ đều là 想 nên Tầm Chu hiểu nhầm
“Không phải.” Triều Sinh không ngờ ý tốt của mình bị bẻ cong, “Tôi làm bữa sáng, thuận tiện làm cho anh.”
Nhất định phải nhấn mạnh từ “thuận tiện”, đây mới là trọng điểm.
“Ồ.” Tầm Chu tích cực gật đầu, “Cảm ơn.”
Nhưng anh không giơ tay ra nhận, mà quay người về phòng tắm súc miệng trước.
Triều Sinh đứng ở cửa đứng vài giây, do dự đi vào, đặt cái dĩa trên bàn trà rồi gọi với vào Tầm Chu: “Tôi về trước nha.”
“Được, lát nữa gặp.” Bên trong còn truyền đến âm thanh của máy cạo râu.
Chờ hai người đều ăn sáng xong, Triều Sinh xếp cung và tên chuẩn bị ra cửa. Khi nắm lấy tay văn cửa thì cậu dừng lại vài giây, thả đồ trên vai xuống, vào trong nhà soi gương, chỉnh lại quần áo và tóc tai.
Bình thường cậu không để ý hình tượng như vậy, cũng không phải người thích diện. Chỉ có điều Triều Sinh không muốn thất thố trước mặt Tầm Chu.
Dù sao đối phương cũng đang có tình cảm với mình.
Đáng ghét thật. Chuyện này làm cậu có gánh nặng tâm lý quá đi.
Triều Sinh đứng ở trước gương buồn bực một hồi, bĩu môi một cái mới cầm lấy đồ ra khỏi cửa.
Tầm Chu lái xe đến trường đấu cùng cậu, những người trong cung đạo quán và các tuyển thủ khác còn chưa tới, Triều Sinh đi luyện tập làm nóng người trước. Tầm Chu tìm một vị trí có thể nhìn thấy Triều Sinh ngồi xuống, chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
Vừa nghĩ tới mình đang bị Tầm Chu ở cách đó không xa quan sát, Triều Sinh liền thấy căng thẳng, đến cả ánh mắt cũng phải khống chế. Trước khi bắt đầu cuộc thi, cậu vẫn luôn đứng thẳng đưa lưng về phía Tầm Chu, cúi đầu ngắm cung giết thời gian, làm bộ như mình đang nghiêm túc kiểm tra cung vậy.
Những tuyển thủ khác lục tục vào sân, hàng ghế khán giả cũng dần dần được lấp đầy. Có người quen tới bắt chuyện với Triều Sinh, cậu có việc để làm rồi, rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Hôm nay phần lớn tuyển thủ tới dự thi đều là học sinh cấp ba, cũng không biết ai dẫn theo cả đám bạn bè thân hưu tới, hàng ghế khán giả thỉnh thoảng có tiếng la cố lên. Triều Sinh cau mày, tặc lưỡi, mấy người này chẳng hiểu quy định ở trường đấu cung đạo gì cả.
Cậu không nhịn được dùng ánh mắt bén nhọn liếc mắt đến hàng ghế khán giả một cái, nhưng mà sau khi quay đầu, lại nhìn trúng tầm mắt Tầm Chu.
Ánh mắt Triều Sinh lập tức không tự chủ được, vội vã quay mặt đi, không nhìn về hướng đó nữa.
Quả nhiên đang nhìn mình chăm chú.
Trong lòng Triều Sinh có chút hoảng loạn.
Sau khi cuộc thi bắt đầu, Triều Sinh không ngừng hít thở sâu. Mã số của cậu khá cao, không ngờ mấy người thi trước phát huy xuất sắc quá làm cậu gặp áp lực. Bản Việt ngữ thuộc về Ếch Kì Diệu
Sau khi vào trận, tất cả động tác và tư thế của cậu đều có trình độ cao hơn hẳn người khác. Vóc người cao gầy được bó trong bộ cung đạo trắng tinh, nhìn cực kỳ cân xứng, dưới lớp vải lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng nõn, khi đầu ngón tay cậu nắm chặt đuôi tên, xương cổ tay cũng hơi gồ lên.
Buông lỏng ngón tay, mũi tên mang theo khí thế sắc bén bay thẳng đến tấm bia cách mấy chục mét, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lệch rồi.
Sống lưng Triều Sinh rất kiên cường, thắt lưng màu đen buộc rất chặt, đến cả động tác cúi người lấy tên cũng vô cùng tao nhã.
Tầm Chu nhìn cậu không chớp mắt, rõ ràng người trên sàn thi đấu là Đoạn Triều Sinh, vậy mà lòng bàn tay anh lại chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Triều Sinh lên mũi tên thứ hai, lần thứ hai ngắm vào bia.
Lần này bắn ra, vị trí vẫn không lý tưởng hơn trước là bao, cũng giống như dự liệu của cậu.
Không được rồi.
Triều Sinh nhăn mày, nhịp thở chợt tăng nhanh.
Không được rồi, vẫn bị phân tâm.
Có lẽ bởi vì Triều Sinh vốn không quá coi trọng lần tranh tài này, cho nên cố hết sức chuyên tâm cũng không thể yêu cầu cho bản thân, thậm chí còn dư hơi hồi tưởng lại dáng vẻ lười nhác của Tầm Chu sáng nay khi ngậm bàn chải.
Càng làm tinh thần cậu căng thẳng hơn chính là Tầm Chu lúc này lại đang theo dõi hắn, bất kể là biểu hiện trên mặt hay là chi tiết nhỏ của cơ thể, đều bị đối phương tóm gọn vào mắt.
Cái cảm giác bị người quen chú ý, cậu chưa bao giờ trải nghiệm, thì ra lại dễ làm lòng mình không yên ổn như vậy.
Thôi bỏ đi.
Triều Sinh hít sâu một hơi, vội vàng bắn ra mũi tên cuối cùng, đến kết quả đều lười xem, nhấc cung lên quay người lùi sang hàng sau.
Lúc này cậu mới có cảm giác được giải thoát.
Những người thi sau đều có tài năng xuất chúng, mỗi mũi tên đều trúng hồng tâm, điều này làm cho tâm thái Triều Sinh dần dần mất đi cân bằng.
Mặc dù cậu không theo đuổi kết quả của cuộc thi, nhưng dù sao cung đạo cũng là năng khiếu duy nhất cậu lấy làm kiêu ngạo, cứ như vậy bị người ta dễ dàng đánh bại chỉ bởi vì mình không đủ chuyên tâm. Điều này làm Triều Sinh rất không cam tâm, nhưng vẫn phải chấp nhận kết quả này.
Cảm xúc tụt dốc của cậu hiện rõ trên mặt, rất khó để không bị người ta nhìn thấy.
Sau khi cuộc thi kết thúc, cậu thay quần áo rồi rời sân, Tầm Chu đi tới trước mặt đưa cho cậu một chai nước ấm, cười nói: “Cực khổ rồi, đi thôi, mời cậu đi ăn cơm trưa, coi như cám ơn bữa sáng.”
Triều Sinh ôm cây cung đã quấn kín, thuận miệng nói tiếp: “Ăn có ngon không?”
“…Ừm.” Tầm Chu nặng nề gật đầu một cái, cười tươi rói: “Nhưng mà tôi thích trứng lòng đào hơn.”
Triều Sinh nhìn anh một lúc.
Sao lại dùng nét mặt “Sau này còn muốn ăn bữa sáng của cậu nữa” để báo cáo sở thích vậy?
Thật không biết điều.
Tầm Chu ngồi vào ghế lái, trước khi khởi động xe anh nói: “Lúc cậu ở trên sàn thi đấu rất đẹp trai.”
Dù được khen ngợi nhưng cậu chỉ vui trong chốc lát, Triều Sinh vẫn vô cùng ủ rũ với trình độ phát huy của mình hôm nay, còn khả năng đương đầu với áp lực cũng không tốt.
“Thành tích của người khác tốt hơn nhiều.” Cậu buồn phiền đáp.
Tầm Chu quay đầu liếc mắt nhìn cậu, vươn tay kéo dây an toàn ghế phó lái ra cài hộ cậu, “Nhưng tôi chỉ nhìn mỗi cậu.”
Triều Sinh cho là anh đang an ủi mình: “Người thi sau trúng hết ba mũi tên luôn í.”
Tầm Chu suy nghĩ một lúc lại nói: “Tôi không biết ai, không chú ý.”
Triều Sinh lơ đãng thở dài, ngửa mặt ra sau, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không biết kết quả mũi tên cuối cùng của mình nữa.”
“Tôi cũng không nhìn.”
“Anh ngồi ở đó mà không thấy hả?”
“Thấy.” Giọng Tầm Chu rất tùy ý: “Không phải tôi đã nói rồi sao, vừa nãy tôi chỉ nhìn cậu thôi.”
Triều Sinh ngẩn người, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghĩ đến hàm nghĩa trong câu nói của Tầm Chu.
Không có nhìn những người khác, thậm chí cũng không có nhìn thành tích cậu bắn tên, cho nên “chỉ nhìn cậu” có nghĩa là chỉ nhìn mỗi mình mình thôi á? Tâm trạng tụt dốc của Triều Sinh thoáng chốc bị đánh tan tàn, từ giây phút đó, vì một câu nói nhẹ nhàng của Tầm Chu mà tâm hồn cậu cứ như ở trên mây.
Cậu nhìn nhìn gương mặt luống cuống của mình qua gương chiếu hậu ngoài cửa xe, chợt phát hiện tới hai má đang đỏ lên.
Bình luận truyện