Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 102



102.


Đợi cho mấy câu "Mệt chết" trong tiếng thở hổn hển xa dần, chỉ còn lại hai người ở đây, Ngụy Vô Tiện mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, kiểm tra lại đai lưng của chính mình, ngẩng đầu nói với Lam Vong Cơ:


"May mà ngươi nhắc ta kịp."


Vành tai Lam Vong Cơ hơi phiếm hồng:


"Ừm."


Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, cố ý trêu y:


"Chẳng qua dù có thấy... cũng không thành vấn đề."


Lam Vong Cơ: "..."


Ngụy Vô Tiện: "Ôi, cùng lắm thì bị hỏi vài câu, mặt ta dày mà, không hề gì."


Lam Vong Cơ mím chặt môi. Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi nói:


"Đáng tiếc thật đấy, suýt chút nữa thì người khác biết được Lam nhị công tử bên ngoài quy phạm lúc lên giường lại thô bạo đến mức nào. Hung dữ với ta như vậy, cắn tới nỗi cả người toàn dấu răng, chỉ cần ta kêu lên thì lập tức dùng miệng bịt miệng ta lại. Ngươi làm ta phải kêu, lại không muốn ta kêu to, sao ngươi không cấm ngôn ta luôn đi? Sau đó ta chỉ có thể ưm ưm ưm ưm kêu không thành câu, mặc cho ngươi đùa bỡn có phải hơn không?"


Vành tai Lam Vong Cơ đỏ ửng, há miệng muốn biện bạch:


"Ta không...?"


Ngụy Vô Tiện cúi đầu kéo kéo vạt áo, nói:


"May mà còn chưa cởi quần đấy, nếu thấy mấy vết tích ở chân nữa thì mới biết cái gì gọi là thảm đến không nỡ nhìn."


Lam Vong Cơ: "..."


Ngụy Vô Tiện: "Ngươi thẹn cái gì? Đây là do ngươi làm chứ, đâu phải do ta tự cắn chính mình đâu."


Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, muốn nhào đến bịt cái miệng đang nói không ngừng kia lại, nhưng Ngụy Vô Tiện đã đi trước một bước nhướng mày né tránh. Hai người một túm một tránh, nhanh nhẹn vô cùng, có điều thuyền lại không đủ lớn, lắc lư lắc lư giống như sắp lật đến nơi. Lam Vong Cơ thở hổn hển túm lấy tay của thiếu niên, đang định đè hắn xuống dưới thân, lại không nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện lại khéo léo như người cá, luồn lách thoát khỏi lồng ngực y nhảy vào trong hồ. Bọt nước trắng xóa văng tung tóe, Ngụy Vô Tiện đắc ý dào dạt bơi qua bơi lại, cuối cùng cũng có thể kiêu ngạo nói:


"Hừ, đến địa bàn của ta rồi mà còn muốn bắt ta?"


Lam Vong Cơ nhíu mày, nói:


"Lên đây, dưới nước lạnh."


Ngụy Vô Tiện bơi hai vòng, quần áo đẫm nước nặng trịch dính vào da thịt, vướng chân vướng tay. Mắt thấy xung quanh cũng chẳng có người, hắn bèn lột hai ba phát cởi quần áo trên người ra ném lên thuyền, nói:


"Còn lâu mới lên, không thì ngươi xuống đây đi!"


'Bẹp!'


Lam Vong Cơ nhìn đống quấn áo nhăn nhúm của tiểu đạo lữ nhà mình bị vo thành một cục ném lên trên mạn thuyền, đối phương hệt như một con cá chép trắng lặn xuống nước, ngay lập tức khiến mặt hồ cuồn cuộn nổi lên những con sóng nhỏ. Đôi tay kia rẽ nước hệt như đang khuấy đảo đáy lòng y, khiến cho hơi thở của Lam Vong Cơ bỗng chốc loạn nhịp. Bọt nước từ cái cằm thon gọn tinh xảo của thiếu niên lăn xuống cần cổ, dừng lại trên xương quai xanh ưu mỹ. Dấu hôn đỏ ửng đêm qua vẫn còn nguyên vẹn, trải đầy hõm vai, khiến người ta vô thức muốn hôn xuống, liếm sạch vết nước thừa thãi kia. Thân thể như ẩn như hiện dưới làn nước trong xanh, cánh tay mạnh mẽ hữu lực dang thẳng về phía trước, cổ tay nhỏ nhắn rõ ràng chỉ cần một bàn tay là đã bao trọn, thế nhưng từng thớ cơ bắp săn chắc theo động tác lại nổi lên rõ ràng dưới làn da trắng nõn, căng tràn sức sống.


Khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Vô Tiện đẫm nước, đôi mắt đen bóng cũng trở nên ướt át, tựa như được phủ thêm một tầng hơi nước mờ mịt. Thiếu niên thần thái phi dương, tâm trạng phấn chấn rơi vào đáy mắt Lam Vong Cơ lại mang vẻ đặc biệt mềm mại. Y biết Ngụy Vô Tiện bơi rất giỏi, nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy dáng vẻ điêu luyện lúc dưới nước của hắn. Thiếu niên trong lòng y lúc này vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu, khiến Lam Vong Cơ nhìn không chớp mắt, ngón tay vô thức cuộn lại, chẳng biết nên nói gì.


"Được rồi, không trêu ngươi nữa."


Ngụy Vô Tiện vươn tay, hái một cái đài sen xuống, có vẻ như càng vào giữa hồ thì đài sen càng căng tròn chắc nịch, tùy tiện bóc một hạt, sau đó chậm rãi bơi đến cạnh thuyền, ý bảo Lam Vong Cơ há miệng. Ngón tay thon gầy cẩn thận bóc hạt sen ngọt ngào thanh thanh ra, khuôn mặt mềm mại đáng yêu đẫm nước xuất hiện trước mắt Lam Vong Cơ, nhanh chóng đút hạt sen vào khóe miệng y, chỉ nhai vài lần vị ngọt thanh tươi mát lập tức tràn khắp đầu lưỡi. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y, cười tủm tỉm hỏi:


"Ăn ngon không?"


Hắn đang bơi trong nước, cho nên thấp hơn Lam Vong Cơ đang ngồi trên mạn thuyền một đoạn. Lam Vong Cơ chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy bả vai trắng nõn thon gầy cùng đôi mắt đen láy ướt át của đối phương. Y nhai kỹ thêm một lúc rồi mới nhẹ giọng đáp:


"Ngon."


Hai mắt Ngụy Vô Tiện ánh lên ý cười, nói:


"Ta đã sớm muốn mời ngươi đến Vân Mộng ăn thử, không nghĩ rằng bây giờ vẫn còn kịp. Nếu thấy ngon thì để ta bóc thêm cho ngươi một cái."


Cánh môi của Lam Vong Cơ không một tiếng động nhẹ nhàng mím lại, trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào của hạt sen vừa nãy Ngụy Vô Tiện đút cho y. Rõ ràng chỉ có một hạt sen thôi, Lam Vong Cơ cũng không phải là chưa từng nếm qua hạt sen thượng hạng, nhưng được chính tay Ngụy Vô Tiện đút vào miệng, hạt sen này so với tất cả những hạt y từng ăn trước đây đều ngon hơn gấp vạn lần, giống như được bọc một lớp mật đường ngọt ngào hay như hương vị của khuôn miệng thiếu niên kia. Ngụy Vô Tiện đang cúi đầu bóc hạt sen thì chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp của Lam Vong Cơ:


"Ta nếm thử rồi."


Ngụy Vô Tiện: "Gì cơ?"


Lam Vong Cơ: "Đài sen có cuống."


Ngụy Vô Tiện ngây người trong chốc lát, vẫn chưa hiểu chuyện gì. Lam Vong Cơ hơi mím môi, giọng nói thật nhẹ:


"Ngươi nói... đài sen có cuống ngon hơn đài sen không cuống, cho nên ta đã nếm thử."


Đi một đoạn đường dài ba mươi tư dặm, chỉ vì muốn hái một chiếc đài sen có cuống.


Hắn đã nói là ngon hơn, thì chắc chắn sẽ ngon hơn.


Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng hiểu ra, có chút bất ngờ:


"Ngươi vẫn nhớ việc này à, thế tại sao không đến Liên Hoa Ổ tìm ta, ta dẫn ngươi đi hái."


Nhưng hắn vừa dứt lời cũng thấy mấy câu này của mình quá vô nghĩa. Thời điểm đó, hai người vẫn còn nhìn nhau không hợp mắt, vì hôn ước từ bé mà nhiều lần xoắn xuýt, Lam Vong Cơ đoán chừng cũng không muốn tự mình đi tìm phiền toái.


Nhưng mà bây giờ thì khác rồi...


Ngụy Vô Tiện nghĩ đến việc người này chỉ vì một câu nói của mình mà bôn ba đường dài để hái đài sen, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Y vẫn luôn vì hắn mà làm rất nhiều chuyện, nhưng lại không bao giờ nói cho hắn biết. Cho dù là mua diều hay những chuyện khác, luôn ghi tạc những lời hắn nói vào lòng, lẳng lặng nhớ thật lâu, sau đó làm một số chuyện khiến hắn vui vẻ. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, cảm thấy người này sao có thể tốt đến vậy, chỉ hận không thể đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất của bản thân vào trong tay hắn. Ngụy Vô Tiện lại bóc thêm một hạt sen nữa, cười nói:


"Thích không, thích thì ăn thêm hạt nữa."


Lam Vong Cơ gật đầu, há miệng muốn ngậm lấy hạt sen trong tay thiếu niên, nhưng lại rơi vào một khoảng không, bèn dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Ngụy Vô Tiện đang cười hì hì.


"Khoan đã, đầu tiên chúng ta phải trao đổi một chút."


Hắn đưa hạt sen vào miệng, suối tóc đen dài xõa trên bả vai trắng bóc, hệt như một tinh linh do trời đất tạo thành giữa hồ nước, hai mắt đen láy tỏa sáng được phủ một tầng hơi nước cực mỏng. Chóp mũi phiếm hồng, vầng trán trơn bóng, những dấu hôn còn lưu lại trên bờ vai mịn màng đang lúc ẩn lúc hiện dưới mặt nước, thật khiến người ta muốn tiến lại gần mà hôn một chút. Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng, bám vào mạn thuyền, nâng cằm cười cười nhìn y:


"Ta mời ngươi ăn hạt sen rồi... Ngươi mời lại ta ăn cái gì đây?"


Khóe mắt của Lam Vong Cơ giật giật, cuối cùng không thể khống chế được sự ngứa ngáy tê dại nơi đáy lòng, cúi người xuống đặt một nụ hôn lên môi hắn. Lúc kết thúc còn cắn khẽ lên bờ môi căng mọng kia, tạo thành tiếng nước cực nhẹ. Cùng lắm chỉ là môi chạm môi trong chốc lát, nhưng cả hai lại giống như vừa đắm chìm trong một nụ hôn dài thật dài, lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi thở hỗn loạn. Đáy lòng giống như mặt nước hồ yên ả bị một nụ hôn trêu chọc từ từ nổi sóng. Ngụy Vô Tiện bị hôn mà ngây ngẩn cả người, vốn chỉ muốn nghe y nói một hai câu ngọt ngào thôi, không ngờ y lại trực tiếp như vậy. Hắn cảm thấy nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước này đặc biệt trêu chọc lòng người. Tiểu phu quân nhà mình hôm nay có chút lạ lùng, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ mới mẻ, chưa bao giờ gặp qua, khiến cho y không nhịn được mà muốn thử một chút.


Ngụy Vô Tiện lập tức vùi đầu vào trong nước, cảm thấy da mặt mình nóng đến phát cháy luôn rồi. Mặt nước bị hắn thổi khí ùng ục ùng ục nổi lên vài cái bong bóng nhỏ. Tiểu phu quân xưa nay luôn bá đạo của hắn sau khi bình ổn được tiếng tim đập thì chẳng hiểu sao giọng nói có chút khàn khàn, hai mắt dần dần tối lại, khẽ thở dốc một tiếng, túm lấy tay hắn, thanh âm trầm thấp từ tính nói từng chút một:


"Ngoan nào, lên đây. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện