Ốc Đảo Nơi Khô Cằn
Chương 46: Huyết tinh màu lam
Edit: Diệp Y Giai
Trong đại học vẫn có cỏ xanh trải đường, trong mỗi kiến trúc đắm chìm trong ánh mặt trời đều lộ ra hơi thở văn nhã, tựa hồ hết thảy đều không thay đổi. Nhưng du đãng ở trong sân trường lại không phải là các học sinh, mà đã biến thành quái vật người biến dị.
"Nơi này có người từng đến à?" Lạc Hương có chút nghi hoặc, đại học này không hề loạn thất bát tao giống địa phương khác, vẫn duy trì sự ngăn nắp sạch sẽ, nhìn rất quỷ dị.
Trác Hiên thì biểu cảm có chút ngưng trọng, anh nói với Lạc Hương: "Tôi đi xem trước, em cẩn thận một chút."
Lạc Hương nói với anh: "Em ở thư viện chờ anh."
Trác Hiên chỉ để lại cho Lạc Hương một bóng lưng rắn rỏi. Nhìn tốc độ mau lẹ khẩn cấp của anh, Lạc Hương nhún vai, có lẽ anh có cảm ứng, nơi này đại khái lại có địch nhân làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Đại khái, so với những người khác tâm tình khổ bức bắt buộc bản thân trưởng thành, ép buộc bản thân chiến đấu, loại tác phong hưởng thụ này của Trác Hiên làm cho người ta rất chi là hận đến ngứa răng. Chính mình tuy rằng so với những người khác áp lực tâm lý nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vì không làm con ghẻ, còn rất cố gắng, mà Trác Hiên thì hoàn toàn không áp lực, mục tiêu duy nhất của anh chính là đột phá, đột phá, tiếp tục đột phá.
Vĩnh viễn không dừng.
Sẽ không bởi vì tận thế đến mà đình chỉ.
Trong thư viện rất im lặng, sách báo đều lẳng lặng đứng ở trêи giá, trừ sách chuyên ngành về phương diện y dược, còn có rất nhiều thứ khác, Lạc Hương mặt không chút thay đổi, rối rắm vạn phần, cô sẽ không đem tất cả sách đều thu lại, chỉ có thể chọn lựa một phần, cơ mà nhiều sách như vậy, cẩn thận xem kỹ cần không ít thời gian.
Lạc Hương vươn ngón tay, chậm rãi xẹt qua từng cuốn sách trêи giá, thường sẽ có vài sách biến mất, bị Lạc Hương xếp gọn vào trong phòng sách ở tiểu lâu.
Trác Hiên lần này rời đi tương đối lâu, Lạc Hương nghĩ chắc là gặp phải địch nhân khó giải quyết rồi. Nhưng Lạc Hương cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, Trác Hiên sẽ bị thương.
Một cánh tay của anh bị gãy xương, hơn nữa trêи đùi bị xé mất một miếng thịt. Lúc tới thư viện, gần như cả người đều là máu.
Lạc Hương tay chân lạnh lẽo, căn bản không thể tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới Trác Hiên luôn biểu hiện rất cường đại lại bị thương.
"Hiên..." Lạc Hương đỡ người khác vào không gian, lúc này mấy cái ý kiến quỷ gì mà không thể ỷ lại không gian đều bị Lạc Hương ném ra sau đầu.
"Hương Hương, băng bó một chút, một tay tôi không tiện." Trác Hiên sờ mũi, nhìn Lạc Hương cắn chặt hàm răng trắng, rất thông minh không nói thêm gì.
Lạc Hương dùng nước linh tuyền rửa sạch miệng vết thương cho anh, lại lấy kim sang dược do Trác Hiên tự luyện chế, cầm băng gạc mềm nhẹ trắng tinh băng bó miệng vết thương. Cánh tay bị gãy xương kia đã được anh tự mình nối lại, Lạc Hương cho anh thuốc, cũng cầm kẹp để cố định.
Sau khi bận rộn xong, Lạc Hương mới nhẹ nhàng thở ra, cô không phải hộ sĩ chuyên nghiệp, lần này bôi thuốc băng bó kỳ thật được làm rất cẩn thận, tay chân vụng về, khẳng định Trác Hiên cũng bị đau, nhưng anh lại rất nhẫn nại, không rêи lấy một tiếng.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Lạc Hương vẫn nhịn không được hỏi.
Trác Hiên nằm ở ghế dựa nghỉ ngơi, không chút để ý trả lời: "Là người tiến hóa loại hình trí tuệ." Anh dường như không biết miêu tả tình huống như thế nào, nói có chút không rõ ràng: "Rất lợi hại. Hơn nữa khi còn sống là một người có y thuật không tồi."
Lạc Hương nhíu mày, hoàn toàn không rõ thứ anh nói rốt cuộc là cái gì. Dùng từ miêu tả rất kỳ quái, hơn nữa ngữ khí tuy chưa từng phập phồng, nhưng Lạc Hương đi theo anh lâu như thế, tự nhiên có thể nghe ra sự suy sút ở trong đó.
"Hắn là người rất cố chấp, thích nghiên cứu. Trước khi bắt đầu biến dị, hắn dùng mình làm thực nghiệm, nghiên cứu huyệt đạo, nội khí, công hiệu của các loại thuốc Đông y trong truyền thuyết, thậm chí còn có cả độc cổ Miêu tộc. Không biết có phải là lúc trước nghiên cứu mấy thứ này nhiều quá không, hắn tuy thành người biến dị, lại bảo lưu phần lớn trí nhớ khi còn sống, cũng không có chuyện gì khác để làm, cứ tiếp tục ở lại trong phòng thí nghiệm của vườn trường này. Hơn nữa không chỉ bắt đầu nghiên cứu người biến dị tiến hóa, động vật biến dị, còn bắt đầu nghiên cứu người dị năng. Hơn nữa năng lực của hắn rất mạnh, chỉ cần ăn sạch huyết tinh hoặc là não hạch, hắn có thể có được những dị năng mà huyết tinh hoặc não hạch đó mang theo." Trác Hiên bắt đầu tự thuật một câu chuyện cũ, Lạc Hương nghe tim cũng nhảy lên theo. Nhưng vẫn hiểu được, đại khái cái người không phải loài người này thật sự chiếm được sự tôn trọng của Trác Hiên.
"Vậy hắn đâu?" Lạc Hương nhịn không được nói leo.
"Đã chết, tôi giết." Trác Hiên lạnh lùng trả lời: "Hắn có một khung xương tiêu bản mà hắn rất thích, là vợ hắn, trong một khắc biến dị đó, hắn ăn cô ta." Trác Hiên thở dài: "Hắn hiện tại mỗi ngày khống chế một vài người tiến hóa làm thủ hạ đi săn mồi, dùng để thí nghiệm, dùng xong thì đưa bọn chúng ăn thịt. Xương cốt đều ném ở phòng cách vách phòng thí nghiệm."
Lạc Hương theo lời miêu tả tưởng tượng ra những hình ảnh đó, hít sâu một hơi: "Sao lại như thế? Hắn không phải có trí nhớ à?"
Trác Hiên nhìn vào ánh mắt Lạc Hương: "Hắn đã điên rồi. Lúc thanh lúc cũng chỉ một lát. Tự sát... Hắn không giết chết được chính mình."
Trác Hiên từ trong bao lấy ra một cái khăn tay, bên trong có lớn lớn nhỏ nhỏ huyết tinh não hạch, trong đó một viên chói mắt nhất —— mặc dù tính chất là huyết tinh, nhưng màu sắc lại xanh thẳm.
Đây là một viên "huyết tinh" màu lam hình dạng hoa hồng.
"Cấp bảy, là một đường ranh giới." Trác Hiên nhìn đóa hồng lam này chậm rãi nói: "Hắn cho ít tư liệu, sau khi lên cấp đến cấp bảy còn muốn tinh tiến cũng không phải là việc đơn giản. Hắn lên cấp bảy đã ăn không ít huyết tinh não hạch, mà trong đó hiệu quả tốt nhất là não hạch của người dị năng. Cho nên có lẽ điểm cuối của biến dị lên cấp, chính là cấp bảy, về sau lên cấp sẽ tương đối khó khăn, không phải vấn đề gì lớn."
Lạc Hương cẩn thận suy nghĩ trong chuyện này có ý nghĩa đặc thù gì, nhưng không nghĩ ra được.
Trác Hiên cười khổ: "Không rõ à? Kỳ thật người dị năng cũng có năng lực ăn não hạch huyết tinh tiến hóa khác, chỉ là loại năng lực này so với hắn mà nói là rất mỏng manh."
Lạc Hương mở to hai mắt nhìn: "Sẽ không đâu. Lúc trước có mấy người cứ như vậy ăn huyết tinh vào, nhưng bọn họ đều biến thành quái vật."
Trác Hiên gật đầu: "Đây là vấn đề mấu chốt. Chúng ta chỉ biết là thuốc nào có thể lên cấp dị năng, có một chút xác suất thành công, nhưng những tên kia cũng không nói đến hậu quả thất bại."
Lạc Hương vỗ vỗ ngực, hít vào một hơi thật lớn: "Thất bại sẽ biến thành người biến dị. May mắn, em không dùng. Trực giác của em lại cứu em một lần."
"Kỳ thật xác suất thành công của huyết tinh và não hạch rất thấp, chân chính hữu dụng chính là não hạch của người dị năng." Trác Hiên sờ sờ cánh tay bị thương của mình, không nói thêm gì nữa.
Mà Lạc Hương cũng trầm mặc.
Có lẽ trong những viên thuốc kia còn thêm vào một ít não hạch của người dị năng, bằng không xác xuất thành công sẽ không cao như vậy. Huyết tinh cấp một cùng não hạch của động vật tuy rằng ít, nhưng sẽ không thật sự một chút dự trữ cũng không có, lúc trước các căn cứ đều thu nhiều như vậy.
Kỳ thật chân chính ít ỏi không phải là huyết tinh cấp một và não hạch động vật, mà là não hạch của dị năng.
Sau khi gặp phải thiên tai có thể diệt thế, nhân loại vẫn không thoát khỏi được vận mệnh tự giết lẫn nhau hay sao?
Trong đại học vẫn có cỏ xanh trải đường, trong mỗi kiến trúc đắm chìm trong ánh mặt trời đều lộ ra hơi thở văn nhã, tựa hồ hết thảy đều không thay đổi. Nhưng du đãng ở trong sân trường lại không phải là các học sinh, mà đã biến thành quái vật người biến dị.
"Nơi này có người từng đến à?" Lạc Hương có chút nghi hoặc, đại học này không hề loạn thất bát tao giống địa phương khác, vẫn duy trì sự ngăn nắp sạch sẽ, nhìn rất quỷ dị.
Trác Hiên thì biểu cảm có chút ngưng trọng, anh nói với Lạc Hương: "Tôi đi xem trước, em cẩn thận một chút."
Lạc Hương nói với anh: "Em ở thư viện chờ anh."
Trác Hiên chỉ để lại cho Lạc Hương một bóng lưng rắn rỏi. Nhìn tốc độ mau lẹ khẩn cấp của anh, Lạc Hương nhún vai, có lẽ anh có cảm ứng, nơi này đại khái lại có địch nhân làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Đại khái, so với những người khác tâm tình khổ bức bắt buộc bản thân trưởng thành, ép buộc bản thân chiến đấu, loại tác phong hưởng thụ này của Trác Hiên làm cho người ta rất chi là hận đến ngứa răng. Chính mình tuy rằng so với những người khác áp lực tâm lý nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vì không làm con ghẻ, còn rất cố gắng, mà Trác Hiên thì hoàn toàn không áp lực, mục tiêu duy nhất của anh chính là đột phá, đột phá, tiếp tục đột phá.
Vĩnh viễn không dừng.
Sẽ không bởi vì tận thế đến mà đình chỉ.
Trong thư viện rất im lặng, sách báo đều lẳng lặng đứng ở trêи giá, trừ sách chuyên ngành về phương diện y dược, còn có rất nhiều thứ khác, Lạc Hương mặt không chút thay đổi, rối rắm vạn phần, cô sẽ không đem tất cả sách đều thu lại, chỉ có thể chọn lựa một phần, cơ mà nhiều sách như vậy, cẩn thận xem kỹ cần không ít thời gian.
Lạc Hương vươn ngón tay, chậm rãi xẹt qua từng cuốn sách trêи giá, thường sẽ có vài sách biến mất, bị Lạc Hương xếp gọn vào trong phòng sách ở tiểu lâu.
Trác Hiên lần này rời đi tương đối lâu, Lạc Hương nghĩ chắc là gặp phải địch nhân khó giải quyết rồi. Nhưng Lạc Hương cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, Trác Hiên sẽ bị thương.
Một cánh tay của anh bị gãy xương, hơn nữa trêи đùi bị xé mất một miếng thịt. Lúc tới thư viện, gần như cả người đều là máu.
Lạc Hương tay chân lạnh lẽo, căn bản không thể tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới Trác Hiên luôn biểu hiện rất cường đại lại bị thương.
"Hiên..." Lạc Hương đỡ người khác vào không gian, lúc này mấy cái ý kiến quỷ gì mà không thể ỷ lại không gian đều bị Lạc Hương ném ra sau đầu.
"Hương Hương, băng bó một chút, một tay tôi không tiện." Trác Hiên sờ mũi, nhìn Lạc Hương cắn chặt hàm răng trắng, rất thông minh không nói thêm gì.
Lạc Hương dùng nước linh tuyền rửa sạch miệng vết thương cho anh, lại lấy kim sang dược do Trác Hiên tự luyện chế, cầm băng gạc mềm nhẹ trắng tinh băng bó miệng vết thương. Cánh tay bị gãy xương kia đã được anh tự mình nối lại, Lạc Hương cho anh thuốc, cũng cầm kẹp để cố định.
Sau khi bận rộn xong, Lạc Hương mới nhẹ nhàng thở ra, cô không phải hộ sĩ chuyên nghiệp, lần này bôi thuốc băng bó kỳ thật được làm rất cẩn thận, tay chân vụng về, khẳng định Trác Hiên cũng bị đau, nhưng anh lại rất nhẫn nại, không rêи lấy một tiếng.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Lạc Hương vẫn nhịn không được hỏi.
Trác Hiên nằm ở ghế dựa nghỉ ngơi, không chút để ý trả lời: "Là người tiến hóa loại hình trí tuệ." Anh dường như không biết miêu tả tình huống như thế nào, nói có chút không rõ ràng: "Rất lợi hại. Hơn nữa khi còn sống là một người có y thuật không tồi."
Lạc Hương nhíu mày, hoàn toàn không rõ thứ anh nói rốt cuộc là cái gì. Dùng từ miêu tả rất kỳ quái, hơn nữa ngữ khí tuy chưa từng phập phồng, nhưng Lạc Hương đi theo anh lâu như thế, tự nhiên có thể nghe ra sự suy sút ở trong đó.
"Hắn là người rất cố chấp, thích nghiên cứu. Trước khi bắt đầu biến dị, hắn dùng mình làm thực nghiệm, nghiên cứu huyệt đạo, nội khí, công hiệu của các loại thuốc Đông y trong truyền thuyết, thậm chí còn có cả độc cổ Miêu tộc. Không biết có phải là lúc trước nghiên cứu mấy thứ này nhiều quá không, hắn tuy thành người biến dị, lại bảo lưu phần lớn trí nhớ khi còn sống, cũng không có chuyện gì khác để làm, cứ tiếp tục ở lại trong phòng thí nghiệm của vườn trường này. Hơn nữa không chỉ bắt đầu nghiên cứu người biến dị tiến hóa, động vật biến dị, còn bắt đầu nghiên cứu người dị năng. Hơn nữa năng lực của hắn rất mạnh, chỉ cần ăn sạch huyết tinh hoặc là não hạch, hắn có thể có được những dị năng mà huyết tinh hoặc não hạch đó mang theo." Trác Hiên bắt đầu tự thuật một câu chuyện cũ, Lạc Hương nghe tim cũng nhảy lên theo. Nhưng vẫn hiểu được, đại khái cái người không phải loài người này thật sự chiếm được sự tôn trọng của Trác Hiên.
"Vậy hắn đâu?" Lạc Hương nhịn không được nói leo.
"Đã chết, tôi giết." Trác Hiên lạnh lùng trả lời: "Hắn có một khung xương tiêu bản mà hắn rất thích, là vợ hắn, trong một khắc biến dị đó, hắn ăn cô ta." Trác Hiên thở dài: "Hắn hiện tại mỗi ngày khống chế một vài người tiến hóa làm thủ hạ đi săn mồi, dùng để thí nghiệm, dùng xong thì đưa bọn chúng ăn thịt. Xương cốt đều ném ở phòng cách vách phòng thí nghiệm."
Lạc Hương theo lời miêu tả tưởng tượng ra những hình ảnh đó, hít sâu một hơi: "Sao lại như thế? Hắn không phải có trí nhớ à?"
Trác Hiên nhìn vào ánh mắt Lạc Hương: "Hắn đã điên rồi. Lúc thanh lúc cũng chỉ một lát. Tự sát... Hắn không giết chết được chính mình."
Trác Hiên từ trong bao lấy ra một cái khăn tay, bên trong có lớn lớn nhỏ nhỏ huyết tinh não hạch, trong đó một viên chói mắt nhất —— mặc dù tính chất là huyết tinh, nhưng màu sắc lại xanh thẳm.
Đây là một viên "huyết tinh" màu lam hình dạng hoa hồng.
"Cấp bảy, là một đường ranh giới." Trác Hiên nhìn đóa hồng lam này chậm rãi nói: "Hắn cho ít tư liệu, sau khi lên cấp đến cấp bảy còn muốn tinh tiến cũng không phải là việc đơn giản. Hắn lên cấp bảy đã ăn không ít huyết tinh não hạch, mà trong đó hiệu quả tốt nhất là não hạch của người dị năng. Cho nên có lẽ điểm cuối của biến dị lên cấp, chính là cấp bảy, về sau lên cấp sẽ tương đối khó khăn, không phải vấn đề gì lớn."
Lạc Hương cẩn thận suy nghĩ trong chuyện này có ý nghĩa đặc thù gì, nhưng không nghĩ ra được.
Trác Hiên cười khổ: "Không rõ à? Kỳ thật người dị năng cũng có năng lực ăn não hạch huyết tinh tiến hóa khác, chỉ là loại năng lực này so với hắn mà nói là rất mỏng manh."
Lạc Hương mở to hai mắt nhìn: "Sẽ không đâu. Lúc trước có mấy người cứ như vậy ăn huyết tinh vào, nhưng bọn họ đều biến thành quái vật."
Trác Hiên gật đầu: "Đây là vấn đề mấu chốt. Chúng ta chỉ biết là thuốc nào có thể lên cấp dị năng, có một chút xác suất thành công, nhưng những tên kia cũng không nói đến hậu quả thất bại."
Lạc Hương vỗ vỗ ngực, hít vào một hơi thật lớn: "Thất bại sẽ biến thành người biến dị. May mắn, em không dùng. Trực giác của em lại cứu em một lần."
"Kỳ thật xác suất thành công của huyết tinh và não hạch rất thấp, chân chính hữu dụng chính là não hạch của người dị năng." Trác Hiên sờ sờ cánh tay bị thương của mình, không nói thêm gì nữa.
Mà Lạc Hương cũng trầm mặc.
Có lẽ trong những viên thuốc kia còn thêm vào một ít não hạch của người dị năng, bằng không xác xuất thành công sẽ không cao như vậy. Huyết tinh cấp một cùng não hạch của động vật tuy rằng ít, nhưng sẽ không thật sự một chút dự trữ cũng không có, lúc trước các căn cứ đều thu nhiều như vậy.
Kỳ thật chân chính ít ỏi không phải là huyết tinh cấp một và não hạch động vật, mà là não hạch của dị năng.
Sau khi gặp phải thiên tai có thể diệt thế, nhân loại vẫn không thoát khỏi được vận mệnh tự giết lẫn nhau hay sao?
Bình luận truyện