Ốc Đảo Nơi Khô Cằn
Chương 58: Đại chiến thực vật
Edit: Diệp Y Giai
Đối với tương lai, kỳ thật bất luận là người dị năng thực lực cường đại, hay là người thường yếu đuối chỉ có thể phụ thuộc vào người bên ngoài, hoặc là người ở vị trí cao nắm giữ quyền lực thật lớn, đều sẽ có chút hoang mang.
Sinh tồn chính là bản năng cầu sinh.
Sau khi đã hưởng thụ qua cuộc sống coi như là hòa bình, vật chất phong phú, sao có thể quen với cuộc sống lấy chiến đấu làm chính như này được. Thậm chí nghĩ đến những ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, đều cảm thấy vô vọng với cuộc sống sau này.
Như vậy chỉ khi cuộc chiến này thắng lợi, sinh vật biến dị sẽ bị tiêu diệt quy mô lớn, bầu không khí sinh sống gần căn cứ Bắc Kinh sẽ tốt hơn một chút, chỉ vậy, coi như là một hình ảnh làm cho người ta vẫn có hi vọng vẫn có triển vọng, mà không đến mức áp lực tâm lý quá lớn.
"Mau, đám chuột tới rồi." Đột nhiên, Lạc Hương kêu to báo hiệu, tầm mắt rơi xuống chỗ đại quân chuột biến dị rậm rạp như thủy triều. Chúng nó ở trong động vừa đào từ mặt đất chui ra, hiển nhiên là một phục binh khiến người ta không tưởng được! ! !
Đám chuột chui vào trong đội ngũ chiến sĩ mặc võ trang đầy đủ ở ngoài thành, tạo thành hỗn loạn rất lớn, khiến tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Cũng may đầu của chuột biến dị mặc dù lớn hơn rất nhiều, độ sắc bén của răng nanh lại không gia tăng đến mức quá biến thái, cho nên nhiều lắm chỉ là quấy rầy gây rối, vẫn chưa tạo thành thương tổn lớn.
Nhưng gây rối như vậy tạo ra thuận lợi rất lớn cho sinh vật biến dị ở một phương, chúng nó vốn luôn bị chèn ép, hiện tại lại có thể phản kϊƈɦ, hơn nữa lực độ phản kϊƈɦ còn không nhỏ. Có mấy chiến sĩ đều bị tổn thương, càng thêm không xong chính là, có mấy người là bị người biến dị bình thường—— một loại có thể tiến hành lan truyền biến dị—— cào cắn bị thương, những người bị thương đó hoàn toàn không băn khoăn chính mình, thừa dịp bản thân còn chưa mất đi lý trí, có thể tiêu diệt bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Nhiệt huyết chiến trường đều có thể truyền bá. Cho nên trước giờ người ở trêи chiến trường phần lớn đều trở nên dũng cảm mà kiên nghị, bởi vì đó đều là linh hồn ngâm ra từ máu tươi.
Dần dần, cuộc chiến đi vào giai đoạn đốt cháy, người dị năng bình thường cũng không kìm nén được, tham gia vào trong cuộc chiến. Người dị năng quả thật đã trải qua rất nhiều chuyện lạnh nhạt, cũng dần dần trở nên không còn lòng đồng tình, thế nhưng không có nghĩa, bọn họ không hiểu đại thế, hoàn toàn không còn nhiệt huyết.
Hiện tại thuộc về thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, không thể không đoàn kết nhất trí.
"Thực vật biến dị bọn chúng bắt đầu công thành." Tổng chỉ huy có chút nghiêm túc trầm trọng nói: "Hiện tại chúng ta bên này không còn nhiều việc, tổng tiến công bắt đầu rồi, trừ vị trí cần phải có người trông coi, muốn đi chiến trường thì đi đi."
Mấy người dị năng nhìn thoáng qua nhau, đều đi. Nơi này hiện tại thuộc về hậu phương, không quá nguy hiểm, cũng không dùng đến bọn họ, tự nhiên đi chiến trường sẽ tốt hơn, thêm lực sẽ thêm phần thắng.
Lạc Hương lo lắng nửa ngày, phát hiện kỹ năng chạy trối chết của mình rất hữu dụng, nhưng công kϊƈɦ lại rất kém, không bằng cứ tiếp tục ở chỗ này, nếu thấy cái gì tương đối nguy hiểm, còn có thể đi cứu người.
Tiểu Điện chạy ra ngoài, không rõ nó đi làm gì, nhưng Lạc Hương hiểu được, vật nhỏ đó trí lực cũng không kém, không cần Lạc Hương lo lắng.
Sau đó cô phát hiện, thì ra Tiểu Điện đi cắn chuột.
Nó nhỏ hơn chuột rất nhiều, nhưng tốc độ và sức mạnh lại vô cùng cường đại. Cơ hồ mỗi một lần thân ảnh xuất hiện đều đại biểu cho một con chuột biến dị chết đi, số lượng chuột rất nhiều, lại không ngăn nổi việc nó liên tiếp giết chết như vậy, lại thêm người dị năng giết, đám chuột rốt cục bắt đầu chậm rãi ít dần, mật độ cũng nhỏ xuống, việc này đối với người chiến đấu ở tiền tuyến mà nói, là chuyện tốt.
Lạc Hương nghĩ nghĩ, đi hỏi tổng chỉ huy có địa phương chữa bệnh cho đội ngũ hay không, sau khi được đáp án, bắt đầu sử dụng dị năng thuấn di cứu người.
Thuấn di của cô quả thật là dị năng cứu trợ tốt nhất, những binh lính bình thường cùng người dị năng bị thương, mất đi sức chiến đấu, bọn họ là anh hùng khắp cả căn cứ thậm chí là toàn bộ nhân loại, cũng là lực lượng vũ trang trong căn cứ còn sống sau này, có thể tổn thất ít đi thì càng tốt.
Người ở đội chữa bệnh cũng không nhiều, nhưng nơi này tụ tập toàn bộ bác sĩ mà Bắc Kinh điều động tới, có người dị năng chữa trị đặc thù, đều là tinh anh trong tinh anh, mà trang bị cùng thuốc men, coi như là đầy đủ.
Được Lạc Hương cứu chữa đều là thuộc loại thương thế tương đối nặng, một lần hai người. Mấy lượt qua lại, tất cả mọi người của đội chữa bệnh bắt đầu trở nên bề bộn, những chấn thương chỉ là bị thương, không bị lây nhiễm, chỉ cần thương thế tốt lên, vẫn có thể sống sót, loại người đã trải qua sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tố chất tâm lý vượt qua thử thách, bọn họ là của cải của cả căn cứ.
Có điều sau khi qua lại bảy tám lần, Lạc Hương có chút lực bất tòng tâm, lực tinh thần cũng không phải vĩnh viễn tận cùng, hiện tại không thể tiêu hao toàn bộ, còn phải lưu lại để chuẩn bị vạn nhất.
Hơn một giờ sau, Tiểu Điện đã chạy tới tìm cô, Lạc Hương biết, chuột biến dị cơ bản đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Cô đi tới tường thành, đứng ở nơi đó quan sát tình hình cuộc chiến.
Thực vật biến dị tới đều là bộ phận đỉnh cấp, số lượng tuy ít, nhưng thân thể chúng nó khổng lồ, yêu thích ăn thịt, cành nhánh có thể biến đổi tùy ý, bộ rễ phát triển, so với người tiến hóa biến dị còn lợi hại hơn vài phần.
"Chúng nó sợ lửa! ! !" Chung quy cũng có người phát hiện, những thực vật biến dị tuy rằng tiến hóa thành quái vật, nhưng thiên tính sợ lửa vẫn không thay đổi. Nhưng lửa bốc cháy lên do đốt xăng cùng với lửa bốc cháy lên do nổ thuốc nổ đều chứa một phần gốc lưu huỳnh, đối với người biến dị mà nói, ngọn lửa như vậy là hủy diệt cũng là cơ hội tiến hóa. Mà nhân loại lại không dám mạo hiểm.
Nhưng nhân loại có người dị năng, người dị năng hệ hỏa cũng không ít, bọn họ bắt đầu tụ tập, dự định cùng sử dụng dị năng chặn đánh thực vật biến dị.
"Được rồi, nhắm vào cái cây kia, mọi người chú ý. Phóng! ! !" Mọi người phối hợp rất tốt, rất thuận lợi thiêu đốt thực vật biến dị đầu tiên, tựa hồ bản thể của thân mình nó cũng rất dễ dàng thiêu đốt, trước sau chẳng qua mới một hai phút, nó cũng chỉ còn lại một đống tro tàn.
Mọi người vốn có chút uể oải đều xốc lại tinh thần.
Thế nhưng đội dị năng hệ hỏa tụ tập tạm thời rất nhanh đã gặp khó khăn, không, đây không phải khó khăn, mà là nguy cơ.
Hai mươi mấy thực vật biến dị, có một nửa cách tuyến đầu của chiến trường rất xa, thuộc về quân hậu vệ. Mà có mười mấy cây đều ở tiền tuyến, hiển nhiên là chúng nó muốn làm lá chắn thịt.
Thân thể cực đại của thực vật biến dị tạo cho người ta áp lực rất lớn, hiện tại lại đơn giản bị tiêu diệt một cây như thế, nội tâm mọi người có chút khinh thị rốt cục chịu đau khổ.
Hành động thiêu đốt của người dị năng quá mức nhanh chóng, sau khi một gốc cây bốc cháy lên, bọn họ liền nhắm ngay mục tiêu kế tiếp, căn bản là mặc kệ cái cây đang bị thiêu đốt kia.
Chính là thực vật biến dị bị đốt một hai phút dù thống khổ thế nào, dù bay múa bộ rễ mảnh của mình thế nào, thì cũng chỉ trong chốc lát như vậy, chúng nó giãy dụa ngược lại tạo thành hỗn loạn rất lớn cho nhóm người biến dị. Nhưng có một số thực vật sẽ không dễ dàng biến thành tro tàn như vậy.
Có bốn năm thực vật mang theo ngọn lửa toàn thân, thẳng tắp xông về phía tường thành, mặc dù có người dị năng rất nhanh đã phản ứng lại, vô luận là hệ giam cầm, hay là hệ chướng ngại, lại chỉ có thể ngăn cản thực vật bị thiêu đốt này trong chốc lát, thực vật biến dị điên cuồng, hiện tại không ai có thể ngăn cản.
Lạc Hương thấy được. Cô lại không có biện pháp. Chỉ có thể nhìn những thực vật bị ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt xông qua bao vây người dị năng, đến gần tường thành.
Chiến sĩ trông coi tường thành bên kia rất đúng lúc rút lui, quan chỉ huy là một người hiểu được giá trị hy sinh, sẽ không chọn đối cứng.
Ánh mắt Lạc Hương dừng ở đỉnh công trình cao nhất. Ánh mắt có chút ưu sầu.
Trác Hiên, anh đang làm gì vậy.
Chất lượng tường thành quả thực vô cùng tốt, nhưng cũng như dự tính của mọi người, thời gian mà nó có thể ngăn cản thực vật biến dị có hạn, chỉ chống đỡ được mười mấy phút đồng hồ, đã bắt đầu có vết rạn.
Mười mấy phút đồng hồ này dài như thời gian ở Địa Ngục, mỗi một cái va chạm cũng làm cho lòng mọi người không ngừng lún xuống. Thẳng đến, mấy người dị năng hệ băng có động tác đầu tiên, dị năng của bọn họ đều thuộc loại kϊƈɦ hoạt, cần vật dẫn —— nước, có người dị năng có thể tụ lại lượng lớn nước, tuy rằng tốc độ tụ lại rất nhanh, tốc độ nước lại không mau, dị năng vốn không có lực sát thương, lúc này lại thành dị năng cứu mạng, người dị năng hệ băng đông nước lại, vây quanh thực vật thiêu đốt, lạnh nóng thay đổi quá mức kịch liệt, những thực vật này rốt cục được dập tắt ngọn lửa, bị đông cứng thành khối băng, sau đó lửa và băng va chạm, khiến nó vỡ vụn thành khối.
Mọi người một lần nữa dấy lên hi vọng, rồi lại lần thứ hai bị giội một chậu nước lạnh. Năng lực của mấy người dị năng có hạn, nhiều nhất là giải quyết ba tên, mà mấy tên còn lại chỉ có thể mặc kệ.
Cuối cùng, trước khi tường thành bị phá thủng một lỗ hổng lớn, một loạt súng cối phóng ra.
Đạn pháo uy lực đánh bay đám thực vật biến dị. Nhưng gốc lưu huỳnh tản ra, cũng làm cho mấy cây thực vật còn lại hưng phấn lên, mà mấy thực vật vốn ở phía sau bên kia đều nhúc nhích, tựa như muốn tiến đến phía trước.
Căn cứ tạm thời thoát khỏi nguy cơ càng trở nên nguy hiểm.
Mấy thực vật bị đạn pháo đánh trúng rốt cục cũng chết, toàn bộ chiến trường đại khái còn thừa lại mười bốn thực vật biến dị, nhưng đều là thực vật bị lưu huỳnh kϊƈɦ thích điên cuồng.
Quân đội người dị năng đại khái rút ra hơn một trăm người, mười người một tổ, pha trộn người dị năng bình thường, hợp thành mười bốn đơn vị cảm tử quân, người chỉ huy hiện trường lên tiếng, nhất định giết chết những thực vật này, hiện tại tường thành đã không chịu được va chạm gì, căn cứ là tồn tại căn bản của toàn bộ nhân sinh, cho nên, cho dù trăm người này đều hy sinh, cũng phải giải quyết đám thực vật đó.
Lạc Hương nghỉ ngơi không lâu, sử dụng dị năng bảo hộ toàn thân, trong một cái nháy mắt, đi tới gần một gốc cây thực vật biến dị.
Nó cũng không có quá nhiều khác biệt với thực vật biến dị khác, chúng nó đều vứt bỏ lá cây, lựa chọn thân cành mềm mại cứng cỏi cường tráng cùng bộ rễ phát triển rất lớn giống như mạng nhện, có đôi khi thân chủ bị cành nhánh cùng bộ rễ bao quanh căn bản là không nhìn thấy.
Lạc Hương nhẹ nhàng dừng ở trêи một cành cây của thực vật biến dị, lại bị suy nghĩ tùy ý của mình nhắc nhở. Có lẽ không phải nó không muốn lộ ra thân chủ, mà là căn bản không thể. Như vậy, thân chủ của nó phát triển thành bộ dáng gì nữa đây?
Lạc Hương mặc dù trọng lượng không lớn, thực vật biến dị cũng không phải cây thiện, tự nhiên biết có thứ gì đó đang đứng ở trêи thân thể của nó, lập tức múa may cành nhánh bắt đầu vây quanh.
Ỷ vào dị năng quẹo trái quẹo phải rốt cuộc tìm được sơ hở, thấy được thân chủ.
Thân chủ cũng không có chỗ nào đặc biệt, không có gì khác với cây bình thường.
Lạc Hương nghi ngờ.
Có điều, cô vẫn chớp tới, lưỡi lê trong tay không chút khách khí đâm ra.
Thực vật biến dị không sợ dao kéo, cành rễ của chúng nó rất nhiều, rất to, dao kéo có hạn trong việc thương tổn chúng nó, hơn nữa cành rễ bị đứt của chúng nó cũng có thể dài ra trong thời gian cực ngắn, chặt đứt bao nhiêu đối với chúng mà nói đều không đau ngứa. Nhưng mà, lần này chẳng qua là lưỡi lê của một cô gái như Lạc Hương, lại khiến thực vật biến dị khổng lồ bị kϊƈɦ thích, đao giống như tia chớp xẹt qua thân chủ, để lại một lỗ hổng lớn.
Ánh mắt Lạc Hương mở thật to.
Thì ra bộ phận trung tâm thân chủ của chúng nó là ruột rỗng, thân chủ vừa bị thương, thì không thể khép lại, không nhìn chất lỏng giống như óc từ bên trong chảy ra, thực vật biến dị lấy cành nhánh của chính mình ngăn chặn, lại không nghĩ đến cành nhánh đụng tới chất lỏng này bắt đầu trở nên khô héo, biến thành cành khô yếu ớt.
Thì ra cái gọi là kịch độc trong vòng bảy bước tất có vật tương khắc là sự thật. Chất lỏng bên trong thân cây của thực vật biến dị đối với chính bản thân chúng mà nói cũng là kịch độc.
Lạc Hương chợt lóe, rời khỏi nơi này, không quản đến thực vật biến dị đang nổi giận lại không dám vọng động kia.
Cô chỉ là đem tin tức này truyền cho nhóm người dị năng, còn mình về lại trong thành. Lực tinh thần của cô đã tiêu hao hết. Nhất định phải nghỉ ngơi, sau đó có thể cứu người lần nữa.
Mười bốn đội tiên phong có nhược điểm của thực vật biến dị, tự nhiên biết nên đối phó chúng nó thế nào, nhưng cũng không đại biểu cuộc chiến được nghiêng về một phía, thực vật biến dị tự mình biết nhược điểm của mình, đem thân chủ của mình đều bảo vệ thật kỹ, cả đội ngũ trả giá một nửa đại giới, rốt cục tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ thực vật biến dị. Gần hai trăm người chỉ trở về hơn một trăm.
Đối với tương lai, kỳ thật bất luận là người dị năng thực lực cường đại, hay là người thường yếu đuối chỉ có thể phụ thuộc vào người bên ngoài, hoặc là người ở vị trí cao nắm giữ quyền lực thật lớn, đều sẽ có chút hoang mang.
Sinh tồn chính là bản năng cầu sinh.
Sau khi đã hưởng thụ qua cuộc sống coi như là hòa bình, vật chất phong phú, sao có thể quen với cuộc sống lấy chiến đấu làm chính như này được. Thậm chí nghĩ đến những ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, đều cảm thấy vô vọng với cuộc sống sau này.
Như vậy chỉ khi cuộc chiến này thắng lợi, sinh vật biến dị sẽ bị tiêu diệt quy mô lớn, bầu không khí sinh sống gần căn cứ Bắc Kinh sẽ tốt hơn một chút, chỉ vậy, coi như là một hình ảnh làm cho người ta vẫn có hi vọng vẫn có triển vọng, mà không đến mức áp lực tâm lý quá lớn.
"Mau, đám chuột tới rồi." Đột nhiên, Lạc Hương kêu to báo hiệu, tầm mắt rơi xuống chỗ đại quân chuột biến dị rậm rạp như thủy triều. Chúng nó ở trong động vừa đào từ mặt đất chui ra, hiển nhiên là một phục binh khiến người ta không tưởng được! ! !
Đám chuột chui vào trong đội ngũ chiến sĩ mặc võ trang đầy đủ ở ngoài thành, tạo thành hỗn loạn rất lớn, khiến tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Cũng may đầu của chuột biến dị mặc dù lớn hơn rất nhiều, độ sắc bén của răng nanh lại không gia tăng đến mức quá biến thái, cho nên nhiều lắm chỉ là quấy rầy gây rối, vẫn chưa tạo thành thương tổn lớn.
Nhưng gây rối như vậy tạo ra thuận lợi rất lớn cho sinh vật biến dị ở một phương, chúng nó vốn luôn bị chèn ép, hiện tại lại có thể phản kϊƈɦ, hơn nữa lực độ phản kϊƈɦ còn không nhỏ. Có mấy chiến sĩ đều bị tổn thương, càng thêm không xong chính là, có mấy người là bị người biến dị bình thường—— một loại có thể tiến hành lan truyền biến dị—— cào cắn bị thương, những người bị thương đó hoàn toàn không băn khoăn chính mình, thừa dịp bản thân còn chưa mất đi lý trí, có thể tiêu diệt bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Nhiệt huyết chiến trường đều có thể truyền bá. Cho nên trước giờ người ở trêи chiến trường phần lớn đều trở nên dũng cảm mà kiên nghị, bởi vì đó đều là linh hồn ngâm ra từ máu tươi.
Dần dần, cuộc chiến đi vào giai đoạn đốt cháy, người dị năng bình thường cũng không kìm nén được, tham gia vào trong cuộc chiến. Người dị năng quả thật đã trải qua rất nhiều chuyện lạnh nhạt, cũng dần dần trở nên không còn lòng đồng tình, thế nhưng không có nghĩa, bọn họ không hiểu đại thế, hoàn toàn không còn nhiệt huyết.
Hiện tại thuộc về thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, không thể không đoàn kết nhất trí.
"Thực vật biến dị bọn chúng bắt đầu công thành." Tổng chỉ huy có chút nghiêm túc trầm trọng nói: "Hiện tại chúng ta bên này không còn nhiều việc, tổng tiến công bắt đầu rồi, trừ vị trí cần phải có người trông coi, muốn đi chiến trường thì đi đi."
Mấy người dị năng nhìn thoáng qua nhau, đều đi. Nơi này hiện tại thuộc về hậu phương, không quá nguy hiểm, cũng không dùng đến bọn họ, tự nhiên đi chiến trường sẽ tốt hơn, thêm lực sẽ thêm phần thắng.
Lạc Hương lo lắng nửa ngày, phát hiện kỹ năng chạy trối chết của mình rất hữu dụng, nhưng công kϊƈɦ lại rất kém, không bằng cứ tiếp tục ở chỗ này, nếu thấy cái gì tương đối nguy hiểm, còn có thể đi cứu người.
Tiểu Điện chạy ra ngoài, không rõ nó đi làm gì, nhưng Lạc Hương hiểu được, vật nhỏ đó trí lực cũng không kém, không cần Lạc Hương lo lắng.
Sau đó cô phát hiện, thì ra Tiểu Điện đi cắn chuột.
Nó nhỏ hơn chuột rất nhiều, nhưng tốc độ và sức mạnh lại vô cùng cường đại. Cơ hồ mỗi một lần thân ảnh xuất hiện đều đại biểu cho một con chuột biến dị chết đi, số lượng chuột rất nhiều, lại không ngăn nổi việc nó liên tiếp giết chết như vậy, lại thêm người dị năng giết, đám chuột rốt cục bắt đầu chậm rãi ít dần, mật độ cũng nhỏ xuống, việc này đối với người chiến đấu ở tiền tuyến mà nói, là chuyện tốt.
Lạc Hương nghĩ nghĩ, đi hỏi tổng chỉ huy có địa phương chữa bệnh cho đội ngũ hay không, sau khi được đáp án, bắt đầu sử dụng dị năng thuấn di cứu người.
Thuấn di của cô quả thật là dị năng cứu trợ tốt nhất, những binh lính bình thường cùng người dị năng bị thương, mất đi sức chiến đấu, bọn họ là anh hùng khắp cả căn cứ thậm chí là toàn bộ nhân loại, cũng là lực lượng vũ trang trong căn cứ còn sống sau này, có thể tổn thất ít đi thì càng tốt.
Người ở đội chữa bệnh cũng không nhiều, nhưng nơi này tụ tập toàn bộ bác sĩ mà Bắc Kinh điều động tới, có người dị năng chữa trị đặc thù, đều là tinh anh trong tinh anh, mà trang bị cùng thuốc men, coi như là đầy đủ.
Được Lạc Hương cứu chữa đều là thuộc loại thương thế tương đối nặng, một lần hai người. Mấy lượt qua lại, tất cả mọi người của đội chữa bệnh bắt đầu trở nên bề bộn, những chấn thương chỉ là bị thương, không bị lây nhiễm, chỉ cần thương thế tốt lên, vẫn có thể sống sót, loại người đã trải qua sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tố chất tâm lý vượt qua thử thách, bọn họ là của cải của cả căn cứ.
Có điều sau khi qua lại bảy tám lần, Lạc Hương có chút lực bất tòng tâm, lực tinh thần cũng không phải vĩnh viễn tận cùng, hiện tại không thể tiêu hao toàn bộ, còn phải lưu lại để chuẩn bị vạn nhất.
Hơn một giờ sau, Tiểu Điện đã chạy tới tìm cô, Lạc Hương biết, chuột biến dị cơ bản đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Cô đi tới tường thành, đứng ở nơi đó quan sát tình hình cuộc chiến.
Thực vật biến dị tới đều là bộ phận đỉnh cấp, số lượng tuy ít, nhưng thân thể chúng nó khổng lồ, yêu thích ăn thịt, cành nhánh có thể biến đổi tùy ý, bộ rễ phát triển, so với người tiến hóa biến dị còn lợi hại hơn vài phần.
"Chúng nó sợ lửa! ! !" Chung quy cũng có người phát hiện, những thực vật biến dị tuy rằng tiến hóa thành quái vật, nhưng thiên tính sợ lửa vẫn không thay đổi. Nhưng lửa bốc cháy lên do đốt xăng cùng với lửa bốc cháy lên do nổ thuốc nổ đều chứa một phần gốc lưu huỳnh, đối với người biến dị mà nói, ngọn lửa như vậy là hủy diệt cũng là cơ hội tiến hóa. Mà nhân loại lại không dám mạo hiểm.
Nhưng nhân loại có người dị năng, người dị năng hệ hỏa cũng không ít, bọn họ bắt đầu tụ tập, dự định cùng sử dụng dị năng chặn đánh thực vật biến dị.
"Được rồi, nhắm vào cái cây kia, mọi người chú ý. Phóng! ! !" Mọi người phối hợp rất tốt, rất thuận lợi thiêu đốt thực vật biến dị đầu tiên, tựa hồ bản thể của thân mình nó cũng rất dễ dàng thiêu đốt, trước sau chẳng qua mới một hai phút, nó cũng chỉ còn lại một đống tro tàn.
Mọi người vốn có chút uể oải đều xốc lại tinh thần.
Thế nhưng đội dị năng hệ hỏa tụ tập tạm thời rất nhanh đã gặp khó khăn, không, đây không phải khó khăn, mà là nguy cơ.
Hai mươi mấy thực vật biến dị, có một nửa cách tuyến đầu của chiến trường rất xa, thuộc về quân hậu vệ. Mà có mười mấy cây đều ở tiền tuyến, hiển nhiên là chúng nó muốn làm lá chắn thịt.
Thân thể cực đại của thực vật biến dị tạo cho người ta áp lực rất lớn, hiện tại lại đơn giản bị tiêu diệt một cây như thế, nội tâm mọi người có chút khinh thị rốt cục chịu đau khổ.
Hành động thiêu đốt của người dị năng quá mức nhanh chóng, sau khi một gốc cây bốc cháy lên, bọn họ liền nhắm ngay mục tiêu kế tiếp, căn bản là mặc kệ cái cây đang bị thiêu đốt kia.
Chính là thực vật biến dị bị đốt một hai phút dù thống khổ thế nào, dù bay múa bộ rễ mảnh của mình thế nào, thì cũng chỉ trong chốc lát như vậy, chúng nó giãy dụa ngược lại tạo thành hỗn loạn rất lớn cho nhóm người biến dị. Nhưng có một số thực vật sẽ không dễ dàng biến thành tro tàn như vậy.
Có bốn năm thực vật mang theo ngọn lửa toàn thân, thẳng tắp xông về phía tường thành, mặc dù có người dị năng rất nhanh đã phản ứng lại, vô luận là hệ giam cầm, hay là hệ chướng ngại, lại chỉ có thể ngăn cản thực vật bị thiêu đốt này trong chốc lát, thực vật biến dị điên cuồng, hiện tại không ai có thể ngăn cản.
Lạc Hương thấy được. Cô lại không có biện pháp. Chỉ có thể nhìn những thực vật bị ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt xông qua bao vây người dị năng, đến gần tường thành.
Chiến sĩ trông coi tường thành bên kia rất đúng lúc rút lui, quan chỉ huy là một người hiểu được giá trị hy sinh, sẽ không chọn đối cứng.
Ánh mắt Lạc Hương dừng ở đỉnh công trình cao nhất. Ánh mắt có chút ưu sầu.
Trác Hiên, anh đang làm gì vậy.
Chất lượng tường thành quả thực vô cùng tốt, nhưng cũng như dự tính của mọi người, thời gian mà nó có thể ngăn cản thực vật biến dị có hạn, chỉ chống đỡ được mười mấy phút đồng hồ, đã bắt đầu có vết rạn.
Mười mấy phút đồng hồ này dài như thời gian ở Địa Ngục, mỗi một cái va chạm cũng làm cho lòng mọi người không ngừng lún xuống. Thẳng đến, mấy người dị năng hệ băng có động tác đầu tiên, dị năng của bọn họ đều thuộc loại kϊƈɦ hoạt, cần vật dẫn —— nước, có người dị năng có thể tụ lại lượng lớn nước, tuy rằng tốc độ tụ lại rất nhanh, tốc độ nước lại không mau, dị năng vốn không có lực sát thương, lúc này lại thành dị năng cứu mạng, người dị năng hệ băng đông nước lại, vây quanh thực vật thiêu đốt, lạnh nóng thay đổi quá mức kịch liệt, những thực vật này rốt cục được dập tắt ngọn lửa, bị đông cứng thành khối băng, sau đó lửa và băng va chạm, khiến nó vỡ vụn thành khối.
Mọi người một lần nữa dấy lên hi vọng, rồi lại lần thứ hai bị giội một chậu nước lạnh. Năng lực của mấy người dị năng có hạn, nhiều nhất là giải quyết ba tên, mà mấy tên còn lại chỉ có thể mặc kệ.
Cuối cùng, trước khi tường thành bị phá thủng một lỗ hổng lớn, một loạt súng cối phóng ra.
Đạn pháo uy lực đánh bay đám thực vật biến dị. Nhưng gốc lưu huỳnh tản ra, cũng làm cho mấy cây thực vật còn lại hưng phấn lên, mà mấy thực vật vốn ở phía sau bên kia đều nhúc nhích, tựa như muốn tiến đến phía trước.
Căn cứ tạm thời thoát khỏi nguy cơ càng trở nên nguy hiểm.
Mấy thực vật bị đạn pháo đánh trúng rốt cục cũng chết, toàn bộ chiến trường đại khái còn thừa lại mười bốn thực vật biến dị, nhưng đều là thực vật bị lưu huỳnh kϊƈɦ thích điên cuồng.
Quân đội người dị năng đại khái rút ra hơn một trăm người, mười người một tổ, pha trộn người dị năng bình thường, hợp thành mười bốn đơn vị cảm tử quân, người chỉ huy hiện trường lên tiếng, nhất định giết chết những thực vật này, hiện tại tường thành đã không chịu được va chạm gì, căn cứ là tồn tại căn bản của toàn bộ nhân sinh, cho nên, cho dù trăm người này đều hy sinh, cũng phải giải quyết đám thực vật đó.
Lạc Hương nghỉ ngơi không lâu, sử dụng dị năng bảo hộ toàn thân, trong một cái nháy mắt, đi tới gần một gốc cây thực vật biến dị.
Nó cũng không có quá nhiều khác biệt với thực vật biến dị khác, chúng nó đều vứt bỏ lá cây, lựa chọn thân cành mềm mại cứng cỏi cường tráng cùng bộ rễ phát triển rất lớn giống như mạng nhện, có đôi khi thân chủ bị cành nhánh cùng bộ rễ bao quanh căn bản là không nhìn thấy.
Lạc Hương nhẹ nhàng dừng ở trêи một cành cây của thực vật biến dị, lại bị suy nghĩ tùy ý của mình nhắc nhở. Có lẽ không phải nó không muốn lộ ra thân chủ, mà là căn bản không thể. Như vậy, thân chủ của nó phát triển thành bộ dáng gì nữa đây?
Lạc Hương mặc dù trọng lượng không lớn, thực vật biến dị cũng không phải cây thiện, tự nhiên biết có thứ gì đó đang đứng ở trêи thân thể của nó, lập tức múa may cành nhánh bắt đầu vây quanh.
Ỷ vào dị năng quẹo trái quẹo phải rốt cuộc tìm được sơ hở, thấy được thân chủ.
Thân chủ cũng không có chỗ nào đặc biệt, không có gì khác với cây bình thường.
Lạc Hương nghi ngờ.
Có điều, cô vẫn chớp tới, lưỡi lê trong tay không chút khách khí đâm ra.
Thực vật biến dị không sợ dao kéo, cành rễ của chúng nó rất nhiều, rất to, dao kéo có hạn trong việc thương tổn chúng nó, hơn nữa cành rễ bị đứt của chúng nó cũng có thể dài ra trong thời gian cực ngắn, chặt đứt bao nhiêu đối với chúng mà nói đều không đau ngứa. Nhưng mà, lần này chẳng qua là lưỡi lê của một cô gái như Lạc Hương, lại khiến thực vật biến dị khổng lồ bị kϊƈɦ thích, đao giống như tia chớp xẹt qua thân chủ, để lại một lỗ hổng lớn.
Ánh mắt Lạc Hương mở thật to.
Thì ra bộ phận trung tâm thân chủ của chúng nó là ruột rỗng, thân chủ vừa bị thương, thì không thể khép lại, không nhìn chất lỏng giống như óc từ bên trong chảy ra, thực vật biến dị lấy cành nhánh của chính mình ngăn chặn, lại không nghĩ đến cành nhánh đụng tới chất lỏng này bắt đầu trở nên khô héo, biến thành cành khô yếu ớt.
Thì ra cái gọi là kịch độc trong vòng bảy bước tất có vật tương khắc là sự thật. Chất lỏng bên trong thân cây của thực vật biến dị đối với chính bản thân chúng mà nói cũng là kịch độc.
Lạc Hương chợt lóe, rời khỏi nơi này, không quản đến thực vật biến dị đang nổi giận lại không dám vọng động kia.
Cô chỉ là đem tin tức này truyền cho nhóm người dị năng, còn mình về lại trong thành. Lực tinh thần của cô đã tiêu hao hết. Nhất định phải nghỉ ngơi, sau đó có thể cứu người lần nữa.
Mười bốn đội tiên phong có nhược điểm của thực vật biến dị, tự nhiên biết nên đối phó chúng nó thế nào, nhưng cũng không đại biểu cuộc chiến được nghiêng về một phía, thực vật biến dị tự mình biết nhược điểm của mình, đem thân chủ của mình đều bảo vệ thật kỹ, cả đội ngũ trả giá một nửa đại giới, rốt cục tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ thực vật biến dị. Gần hai trăm người chỉ trở về hơn một trăm.
Bình luận truyện