Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 7: Xác định mục tiêu



Edit: Diệp Y Giai

Lạc Hương vì không để cho mình nhàn rỗi, bắt đầu lo lắng làm chút chuyện. Tỷ như chuẩn bị lương khô, thu thập các loại đồ ăn.

So với đồ đóng gói, thì việc tồn trữ những thức ăn khác là một vấn đề. Rất nhiều thứ không thể để trong kho đông lạnh, mà kho ướp lạnh lại không bảo tồn được bao lâu, nhiều đồ như vậy không thu thập tốt, thì một tháng sau sẽ hư hỏng mất.

Cải trắng chế biến thành cải trắng cay thì thời gian tồn trữ sẽ tương đối dài, cũng dễ ăn hơn, hiện tại nhiều đồ ăn không hết như vậy, có thể lấy ra một phần ba để ướp chế. Tào Thượng bọn họ vơ vét một đống gia vị, ngược lại cũng có tác dụng lớn.

Cải xanh ướp chế thành dưa muối, đều chọn lựa những cải xanh khá lớn, nhỏ thì có thể ăn sống.

Trứng gà tạm thời không hỏng được, trước cứ mặc kệ, nhìn chút thịt tươi đặt ở trong kho đông lạnh cũng không thành vấn đề, nhưng ít cá tươi lại không thể để. Lạc Hương làm thịt cá, để lại mấy con buổi trưa làm canh cá, còn lại đều thái thành cá miếng, rắc đồ gia vị, bỏ vào lò nướng làm cá nướng từng miếng. Chỉ cần bịt kín lại thật kỹ, những miếng cá nướng đó có thể dự trữ được khá lâu.

Xử lý xong những việc này, Lạc Hương bắt đầu chuẩn bị bao lương khô.

Cũng không phải Lạc Hương buồn lo vô cớ, sau này sẽ phát sinh chuyện gì còn chưa biết, hiện tại chỉ có thể chuẩn bị trước một chút.

Ba lô được cắt từ vải bạt của lều vải du lịch làm thành, kim chỉ tìm được ở trong phòng người giúp việc. Năm ba lô lại thêm năm người đã có sẵn hẳn là đủ rồi, trong mỗi ba lô để bốn bình nước tinh khiết trước, một ít thịt bò khô, mấy khối socola. Nhưng chỉ mấy thứ này là không đủ.

Lạc Hương muốn làm một loại mì phở của vùng phương Bắc. Thời gian tồn trữ lâu nhất của loại mì phở này là nửa năm, ngoại trừ việc trong thời gian dài thì rất khó cắn ra, hương vị lại không hề biến đổi. Hơn nữa nó vô cùng mỏng, mang theo rất tiện, rất giống với bánh rán Sơn Đông cải tiến ở hiện tại, nhưng lúc làm nó thì không để mỡ, mà là phết một tầng mỏng lên trêи thẻ trúc, đặt trêи lửa hong chín, cuối cùng để ở đầu gió lạnh.

Làm gần hơn bốn trăm miếng, mỗi ba lô đều để vào năm mươi mấy miếng, đại khái có thể ăn bảy tám ngày.

Cá nướng làm xong phần lớn cũng bỏ vào trong ba lô, để thuận tiện Lạc Hương còn thả vào một cái nồi sắt nhỏ. Những nồi sắt nhỏ này vốn là cả bộ dụng cụ dùng để ăn lẩu, có hơn mười cái. Lạc Hương rất không khách khí nhét vào mỗi ba lô một cái. Vì tiết kiệm không gian, trong nồi thả thêm một ít muối, còn cả ít thịt vụn cô rang khô.

Còn lại chính là rau dưa. Lạc Hương lén từ trong không gian lấy ra không ít rau dưa khô nước, đều thu thập được ở trong siêu thị lúc trước. Hiện tại lấy ra nữa hẳn sẽ không có người nào hoài nghi, dù sao ngày hôm qua cô góp nhặt không ít đồ ăn vặt, có chút rau dưa khô nước cũng không thành vấn đề.

Cuối cùng ở trong mỗi ba lô lại nhét vào ít hoa quả không dễ hỏng là được. Ba lô để cho tiện vốn không làm to, hiện tại nhiều đồ như vậy vừa vặn nhét đầy.

Lúc mấy nam sinh vốn ở tầng hai xuống dưới xem xét Lạc Hương đang làm cái gì, đối với mười ba lô này lộ vẻ cảm khái: "Hương Hương, cô đây không phải làm ba lô chạy trối chết, mà là ba lô du lịch à. Sao cái gì cũng có cả vậy." Mặc dù mọi người nói có chút trêu chọc, trêи thực tế đối với hành động này của Lạc Hương vẫn rất cảm kϊƈɦ trong lòng. Dù sao thì chuyện gì cũng cần có chuẩn bị mới không đến mức trở tay không kịp.

Lam Ba cười nói với Lạc Hương: "Vừa rồi lúc cô chuẩn bị đồ dùng chạy trốn, mấy người chúng tôi đã thương lượng rất nhiều kế hoạch, cuối cùng quyết định đến nơi của người biến dị tự mình nhìn xem. Tương đối phiền phức chính là hiện tại đường phố có giới nghiêm rồi, đi ra ngoài thế nào còn là một vấn đề."

Lạc Hương cẩn thận suy tư một chút tỏ vẻ phản đối: "Chúng ta bây giờ căn bản không có bất luận tư cách gì để đối kháng với chính phủ, cho nên nếu quân đội đã giới nghiêm thì cứ ở lại trong nhà vẫn tốt hơn."

Tào Thượng có chút cuống: "Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ chết, mơ mơ màng màng cái gì cũng không biết như vậy à?"

Lạc Hương nhíu mày: "Ai nói phải ngồi chờ chết chứ? Kỳ thật trong khoảng thời gian hiện tại này là vô cùng quý giá, tự nhiên không thể mỗi ngày ăn no đi nằm ngủ, không có việc gì. Trước kia nền giáo ɖu͙ƈ chúng ta tiếp nhận đều là lấy văn làm chủ, sau này người thường muốn sinh tồn được, trừ việc phụ thuộc vào chính phủ, chính mình vẫn phải có chút vũ lực, bằng không căn bản là không thể sống yên. Người mạnh là vua chính là kết quả tất yếu. Trong khoảng thời gian này chính phủ cung cấp bảo hộ, còn phân phối thức ăn, đúng là thời gian để chúng ta tăng cường thực lực. Sao lại nói là ngồi chờ chết được? Huống chi cho dù chúng ta biết tình hình thực tế thì thế nào, không có thực lực, hết thảy đều là nói suông."

Hiển nhiên lời nói của Lạc Hương đã đánh thức mấy người, xác thực, hiện tại đã không phải là quá khứ, có năng lực tự bảo vệ mình mới là trọng yếu nhất.

Lạc Hương gọi tất cả mọi người tới phòng sách, nơi đó có máy tính.

Trước kia Lạc Hương lên mạng cũng không có máy tính, mà là vài tài nguyên còn sót lại, có một số không bằng máy tính từ trong không gian phục chế lại.

"Buổi sáng hôm nay tôi đã thu thập tư liệu, có những phương pháp đều là rèn luyện khí lực, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nhiều tác dụng, nhưng vẫn tốt hơn là cái gì cũng không làm. Còn những biểu diễn đao pháp kiếm pháp các loại, mọi người có thể học bao nhiêu thì học. Chúng ta bây giờ cũng không có huấn luyện viên."

Mọi người sửng sốt nửa ngày, rốt cục Lưu Hải nói câu: "Hương Hương, có lẽ cô so với bọn tôi càng tỉnh táo hơn."

Quả thực, mấy vấn đề này những người khác không phải không thể nghĩ đến, chỉ vì đột nhiên xuất hiện tận thế khiến mọi người đều như đang mộng, có lẽ việc mà mọi người đều muốn làm, là cố gắng chạy trối chết, cố gắng tìm kiếm người sống sót, sau đó gắt gao ôm vào một chỗ, dựa vào lực lượng tập thể mà sống sót. Kỳ thật từ lúc chuyện phát sinh đến bây giờ, thời gian mới qua hai ngày, mọi người cũng không thật sự có chuyển biến trêи tâm lý, vẫn lấy hình thức tư duy trước kia để suy nghĩ, không muốn tin tưởng tận thế sẽ thay đổi toàn bộ quy tắc, mà quy tắc cá lớn nuốt cá bé của giới động vật sẽ biểu đạt rõ ràng ở xã hội loài người.

Đây là lần đầu tiên mọi người nơi này tiến hoá, không phải trêи sinh lý, mà là trêи tâm lý.

Mọi người trầm mặc mấy phút, Viên Gia Kỳ rất tỉnh táo nói: "Tôi hiểu được một ít quyền pháp cùng đao pháp, là cha tôi trước kia học được ở quân đội. Tôi nghĩ những thứ này hữu dụng hơn so với trêи mạng."

"Ố ồ, chẳng thể trách một mình cậu có thể đánh bốn người, thì ra là có võ nghệ trong người à." Tào Thượng hiển nhiên đang nhớ lại dáng người anh dũng của Viên Gia Kỳ lúc ba người bọn họ gặp phải cướp bóc trước đó, nhiệt tình học tập võ nghệ đột nhiên tăng vọt.

"Nhưng hiện tại chúng ta không có vũ khí." Lâm Dũng dừng một chút: "Nếu không tính dao thái."

Mọi người cắt lời anh ta, hiển nhiên không hề hùa theo câu nói hài hước nhạt nhẽo này.

Bản thân Lạc Hương ngược lại có không ít vũ khí, lại không thể lấy ra.

Tào Thượng không khỏi cảm thán: "Ai, anh trai Viên gia sao lại không phải là người yêu thích dao kéo vậy?"

Viên Gia Bùi cười khổ: "Thế nào mà tôi nằm cũng trúng đạn hả. Tôi lại không biết loại tình huống hiện tại này."

Lưu Hải ngồi ở trêи ghế tận lực suy nghĩ, năm sáu phút sau rốt cục hưng phấn lên: "Tôi nhớ ra rồi, trêи đường chúng ta đi sưu tập vật tư trở về, tôi dường như nhìn thấy một cửa hàng quân dụng, cùng một quán ăn với một gian mặt tiền xem bói, chữ chiêu bài rất nhỏ. Có lẽ là thật sự."

"Chúng ta bây giờ không ra ngoài được, trêи đường tuần tra quá dày. Chỉ có thể chờ buổi tối." Lam Ba cuối cùng gõ nhịp, cũng tiến hành phân công: "Hương Hương là nữ, hành động buổi tối cũng không cần tham gia, cô nghĩ biện pháp làm một ít bao có thể mang theo súng ống hoặc là những vũ khí như dao kéo, phải tiện lợi. Tiểu Dũng cậu phải chịu trách nhiệm quy hoạch lộ tuyến, Lưu Hải nói địa chỉ cho Tiểu Dũng, tốt nhất quan sát quy luật tuần tra một chút, để tiện cho buổi tối hành động. Anh trai Viên gia quen thuộc nơi này, cùng với tôi và cả Gia Kỳ buổi tối hành động."

Tào Thượng trái chờ phải đợi phát hiện ra mình không có nhiệm vụ: "Ê ê, Tiểu Ba, còn tôi làm gì?"

Khóe miệng Lam Ba lộ ra nụ cười mỉm: "Chúng ta ở nơi này thì cậu sẽ đạp xe ba bánh, cậu đương nhiên cùng hành động với bọn tôi."

Viên Gia Bùi nhíu mày: "Mang theo xe ba bánh rất dễ dàng bại lộ."

Lam Ba thở dài: "Nơi đó có bao nhiêu thứ chúng ta cũng không rõ ràng, nhưng dựa vào tay không của ba người chúng ta thì tuyệt đối không thể mang trở về. Đến lúc đó nếu thật sự bị phát hiện cũng không có biện pháp. Nếu kế hoạch tốt rồi, hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề lớn."

Lạc Hương nhìn bộ dáng mọi người hăng hái mười phần, không khỏi cảm thấy, tương lai cũng không phải một mảnh đen tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện