Ốc Sên Chạy
Chương 33: Ranh giới giữa yêu và hận
Vệ Nam nằm mơ.
Trong giấc mơ mình vẫn tết đuôi sam, Tiêu Tinh bên cạnh mình, hồi ấy Kỳ Quyên vẫn chưa cắt tóc ngắn, mẹ cô ấy cũng chưa bị bệnh.
Ba người cắp sách tới trường,vào cửa hàng bán đồ ăn vặt cạnh cổng trường mua kẹo hồ lô.Kỳ Quyên nói:” Vị quả sơn tra thối cắm vào cái que nứa bẩn, có gì ngon mà chúng mày cứ thích ăn. Hai chúng mày trẻ con quá”. Tiêu Tinh đứng cạnh mỉm cười:” Sau này có cơ hội chúng ta sẽ vào kinh thành ăn kẹo hồ lô chính gốc”. Vệ Nam xoa cằm, tỏ vẻ bác học:” Ăn kẹo hồ lô chẳng phải sẽ vượt qua cây cầu mà nhân vật chính trong tiểu thuyết phải vượt qua sao?” Tiêu Tinh gật đầu:” Dĩ nhiên còn phải hát và ngâm thơ”.
Ba người cười phá lên, nắm tay nhau đi về, miệng ngân nga bài hát Thời gian đầu tiên rất hot lúc bấy giờ.
Hồi ấy Vườn sao băng bắt đầu công chiếu, những anh chàng đẹp trai trong nhóm F4 trở thành hoàng tử hoàn mĩ trong lòng các cô gái trẻ, nhưng Kỳ Quyên chẳng thèm quan tâm:” Lại F4, vừa nghe đã thấy giống máy bay chiến đấu”.Tuy miệng thì nói vậy nhưng Kỳ Quyên lại rất thích bài hát Thời gian đầu tiên của họ.
Mệt rồi đừng có e ngại, hãy để tôi giúp bạn quên đi nỗi mệt nhọc này.
Không quen thấy bạn bè gặp khó khăn, ai có thể lạnh lùng đứng nhìn, bàn tay của tôi sẽ nâng bạn dậy…
Ngày hôm qua sẽ bị ngày hôm nay, ngày mai thay thế, tình cảm gắn bó sẽ không bị phai nhạt, luôn quan tâm đến nhau…
Dù bạn và tôi có lạc nhau giữa thành phố náo nhiệt thì tình bạn sẽ xuất hiện trong giây phút đầu tiên…
Bài hát ấy vẫn vang vọng bên tai, còn bạn bè thì đã xa nhau thật sự.
Khi Vệ Nam tỉnh giấc, trời đã về chiều. Ánh nắng mặt trời chiếu vào người tạo cảm giác ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn, Kỳ Quyên vẫn chưa tỉnh.
Trong phòng có một bó hoa tươi, mùi hương hoa thơm ngát lan khắp phòng, Vệ Nam quay đầu lại, thấy Lục Song đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cúi đầu chăm chú đọc tạp chí.
“Chẳng phải anh đến công ty sao?” Vệ Nam khẽ hỏi.
Lục Song đặt tờ tạp chí xuống, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt tóc rồi mỉm cười:” Học sinh không trốn học không phải là học sinh ngoan, nhân viên không trốn làm không phải là nhân viên tốt.”
Vệ Nam cười:” Đừng hung hăng như thế, giám độc công ty anh không đuổi việc anh sao?”
“Yên tâm đi, bản Vùng đất vĩnh hằng của Chu Phóng, chức giám đốc kĩ thuật khai thác game vẫn trong tay anh, làm gì có chuyện đuổi việc dễ dàng như thế”.
“Anh thật tự tin… ” Vệ Nam khen ngợi Lục Song.
Lục Song gật đầu:” Tự tin một cách đúng mức sẽ khiến người ta có sức hút hơn”.
“Anh thật là có sức hút”. Vệ Nam khen tiếp.
Lục Song mỉm cười:” Dĩ nhiên rồi, đối với một số người, sức hút là bẩm sinh mà”.
“Anh thật có khí chất”.
Lục Song không nói gì.
Vệ Nam nói:” Có thể nói đến mức làm cho tác giả bí lời cũng là một chuyện đáng tự hào”.
Lục Song mỉm cười nói:” Đối với một số người, khí chất là toàn vẹn”.
“… Thôi đuợc”. Vệ Nam thua trận ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ vào số 5. Vệ Nam hỏi:” Anh đói không? Em đi mua cơm”.
Lục Song nói:” Để anh đi, anh xuống dưới mua phở cho em”.
Vệ Nam lắc đầu:” Em có thẻ của bệnh viện, mua cơm đuợc giảm giá, để em đi mua cho”. Nói xong cô ấy mỉm cười rồi đi thẳng ra cửa.
Sau khi Vệ Nam đi, Lục Song sờ mũi rồi khẽ nói:” Tuy hơi lười nhưng cũng biết tiết kiệm, có tiềm năng của một người mẹ hiền vợ thảo”.
Đùng lúc ấy Kỳ Quyên mở mắt.
Lục Song không hề ngạc nhiên, khẽ nõi:” Em tỉnh từ lâu rồi đúng không?”
Kỳ Quyên không trả lời mà hỏi thẳng:” Mẹ tôi mất lúc nào?”
“Nghe nói lúc được đưa từ trên xe xuống thì đã… “
Kỳ Quyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là hoàng hôn, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến người ta chói mắt, Kỳ Quyên nheo mắt, Lục Song liền đứng dậy kéo rèm cửa, sau đó quay đầu lại mỉm cười và nói:” Kỳ Quyên, những lời không nói được trước mặt Vệ Nam hãy để tạm ở chỗ anh, anh nguyện lắng nghe em nói”.
Kỳ Quyên im lặng,một lúc sau mới khẽ thở dài:” Trong khoảnh khắc hai chiếc xe đâm vào nhau, tôi đã nghĩ, nếu mình và mẹ cùng chết thì liệu có tốt đẹp hơn không?”
Tuy đã kéo rèm cửa nhưng vẫn còn một khe hở ở giữa, ánh sáng chiếu vào mặt Kỳ Quyên, chiếu đúng vào đôi môi nhợt nhạt không tua máu của cô ấy. Môi mấp máy nói những lời không chút biểu cảm – giống như đang kể chuyện của người khác, bình thản không chút gợn.
“Bây giờ lại nghĩ không chết cũng tốt bởi còn rất nhiều điều chưa nói hết”. Kỳ Quyên cười, sau đó khẽ nói:” Chắc anh không biết tôi và Hứa Chi Hằng là chị em cùng cha khác mẹ. Sau khi cưới mẹ tôi, ông ta còn lăng nhăng bên ngoài, khi người phụ nữ kia sinh con, ông ta vứt mẹ con tôi như vứt đống rác vậy”. Kỳ Quyên ngừng một lát, nhếch mép nói:” Hơn nữa, Hứa Chi Hằng là con trai, sau này có thể kế thừa sự nghiệp bẩn thỉu của ông ta. Nếu tôi là con trai, Hứa Chi Hằng là con gái thì kết cục đã khác”.
Bỗng nhiên Kỳ Quyên dừng lại, nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đã qua.
Thực ra lúc đầu ông ta lấy mẹ chỉ vì thấy mẹ một mình ở nơi đất khác quê người không nơi nương tựa, dù có bỏ rơi thì cũng chẳng sợ phiền phức gì. Hồi ấy mẹ quá ngây thơ, mười tám tuổi đã bị ông ta lừa gạt để rồi mang thai, sinh con, sau khi sinh mình ra, mẹ phải nuôi con một mình, một mình chịu đựng mọi nỗi khổ cực.
Trong ký ức về thời thơ ấu nhạt nhòa có hình bóng của người ấy, mỗi lần về nhà đều mua cho mình rất nhiều đồ chơi, có búp bê xinh xắn, có bộ ghép hình, có xe đồ chơi, một túi đồ chơi lạ mắt khiến Kỳ Quyên thích thú reo lên:”Bố thật tốt”. Người đó liền cười và nói:” Tiểu Quyên, bố về nhà rồi, con có nhớ bố không?” Sau đó cứa râu vào mặt Kỳ Quyên. Kỳ Quyên vừa tránh vừa nói:” Ngứa quá”.
Sau này lớn lên, ký ức cong lại cũng chỉ là cảm giác” ngứa” như đâm vào tim ấy.
Đó là kỷ niệm duy nhất mà ông ta dành cho mình khi mình còn nhỏ.
Cái ngày ông ta để lại cho mẹ tờ đơn ly hôn rồi quay người bước đi, Kỳ Quyên mới mười tuổi, cô bé đágn thương đứng dựa người vào cửa gọi cha, vừa khóc nức nở vừa gọi, xin cha đừng đi, nhưng ông ta không thèm quay đầu lại, dắt tay Hứa Chi Hằng và người phụ nữa ấy ra đi.
Từ đó về sau, thế giới của Kỳ Quyên biến đổi hoàn toàn.
Không còn cha nữa.
Sức khỏe của mẹ không tốt, sau khi sinh vì không có người ở bên chăm sóc nên sau này mắc rất nhiều bệnh, tuy vậy mẹ vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền nuôi Kỳ Quyên.
Hồi ấy Kỳ Quyên chỉ mong mình lớn thật nhanh, lớn thật nhanh, sau đó có thể đi làm, có thể kiếm tiền để mẹ không vất vả, để mẹ được mặc những bộ quần áo đẹp nhất, đựoc ở trong căn phòng sang trọng nhất, được sống sung sướng.
Kết quả llà vào đúng ngày mình hết thời gian thực tập, trở thành luật sư chính thức, đón mẹ về ăn mừng thì… “
Mẹ đã vĩnh viễn rời xa cõi đời.
Kỳ Quyên luôn nghĩ, cuộc đời mình toàn những điều trớ trêu.
Người cha mà hồi nhỏ mình yêu quý nhất sau này trở thành người mình hận nhất. Chị em tốt nhất của mình yêu com trai của người mà mình hận nhất.Cái ngày muốn để mẹ được sống sung sướng thì đúng là ngày mẹ ra đi mãi mãi.Một mình phải chịu đựng nhiều nỗi đau như thế. Đôi lúc cô ấy cảm thấy cuộc sống thật bất công, nhưng điều mình có thể làm được là chấp nhận, chấn nhận và chấp nhận, nếu không thì sẽ thế nào đây? Chết ư? Cho đến tận bây giờ vẫn không có dũng khí để chết, bởi vì..vì muốn mình sống tốt mà mẹ đã hy sinh cả cuộc đời.
Đó là ân tình mà mình vĩnh viễn không thể đền đáp được.
Một giọt nước mắt rơ xuống, vì Kỳ Quyên nằm nghiêng nên nước mắt rơi xuống gối, Lục Song ngồi cạnh mà cũng không nhìn thấy.
“Tôi sẽ sống thật tốt, nếu không thì thật có lỗi với mẹ”.Tay Kỳ Quyên túm lấy ga trải giường, giống như đang tự hứa với mình, cô khẽ nói:” Mơ ước của mẹ là muốn tôi trở thành luật sư,vì vậy tôi sẽ để mẹ thấy con gái của mẹ sẽ không để mẹ thất vọng, không để những khó khăn của mẹ trở nên uổng công vô ích, ít nhất thì cũng phải sống đến sáu mươi tuổi rồi mới đến tìm mẹ”.
Lục Song cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kỳ Quyên:” Em nghĩ được như thế là rất đúng, chỉ có sống thật tốt thì mẹ ở trên trời mới yên tâm được.”
Kỳ Quyên cười:” Anh thật là văn vẻ”.
Lục Song nói:” Em quá mạnh mẽ, anh đã chuẩn bị một đống từ để thuyết phục em, kết quả là không dùng được từ nào, chỉ có thể chọn đại một câu để bày tỏ lòng mình”.
Kỳ Quyên cười:” Anh không cần lo cho em, dù chuyện nhỏ hay lớn một mình em đều gánh vác được, đã quen rồi mà”.
“Em nghĩ được như vậy thật không dễ dàng chút nào. Anh thấy khâm phục em rồi đấy”. Lục Song khẽ cười:” Thấy em phấn chấn thế này, Vệ Nam chắc sẽ vui lắm”.
Kỳ Quyên “ừ” một tiếng rồi nói:” Anh yêu Nam Nam đúng không?”
Lục Song sờ mũi:” Đúng vậy, em cũng cảm nhận được điều đó à?”
“Cái đuôi sói của anh dài như vậy chẳng nhẽ em lại không nhìn thấy?” Kỳ Quyên khẽ thở dài:” Anh yêu Nam Nam như vậy đúng là may mắn cho nó”.
“Yêu cô ấy cũng là may mắn của anh mà”. Lục Song cười, “Tiếc rằng cô ấy yêu Hứa Chi Hằng”.
Kỳ Quyên im lặng một lúc rồi quay sang nhìn Lục Song và nói:” Anh biết vì sao em ghét Hứa Chi Hằng không?” Thấy Lục Song im lặng không nói gì, Kỳ Quyên nói tiếp:” Em ghét nó không chỉ vì sự xuất hiện của nó đã phá hoại gia đình em mà còn vì… nó đã kế thừa toàn bộ tính xấu của bố nó.Nam Nam không biết rằng, số ảnh của những người con gái mà nó đã quan hệ nhiều đến nỗi có thể mở triển lãm ảnh, lại còn làm cho Tô Mẫn Mẫn có thai phải đi phá, loại người như thế làm sao có thể gửi gắm suốt đời được? Làm sao có thể để… Vệ Nam ngây thơ giống mẹ em, đau khổ suốt đời, liên lụy đến cả đời sau”.
Lục Song chau mày:” Có lẽ đó chỉ là bề ngoài, chắc anh ta không đến nỗi tệ như thế”.
Kỳ Quyên gườm gườm:” Anh lại còn nói hộ cho anh ta”.
Luc Song nhăn nhó nói:” Anh cũng không muốn mà, nhưng anh nghĩ rằng ngừơi mà Vệ Nam yêu chắc cũng không xấu xa lắm”.
Kỳ Quyên lạnh lùng nói:” Dù thế nào đi nữa em mong anh đừng từ bỏ Nam Nam, ban đầu em thấy anh chướng mắt nhưng bây giờ lại thấy thuận mắt”.
Lục Song cười:” Nghe lời nói ấy của em anh cảm thấy rất vinh dự”.
“Ừ. Cũng tạm được, không phải là thuận mắt lắm, tạm chấp nhận được thôi”. Kỳ Quyên gật đầu, nói tiếp:” Nam Nam trông thế thôi, thực ra rất dễ bị lừa, chịu khó dỗ dành nó là nó sẽ vẫy đuôi chạy theo… ” Kỳ Quyên đang nói bỗng nhiên dừng lại.
Cùng với tiếng đẩy cửa là tiếng bước chân của Vệ Nam với hộp cơm trên tay.
Sau khi nhìn thấy Kỳ Quyên, Vệ Nam vội vứt hộp cơm cho Lục Song rồi căng thẳng bước đến gần giường Kỳ Quyên và hỏi:” Tiểu Quyên, mày tỉnh rồi à?” Vệ Nam đặt tay lên trán Kỳ Quyên kiểm tra nhiệt độ, sau đó nắm chặt tay cô ấy:” Mày thấy khó chịu ở đâu?”
Kỳ Quyên nhìn Lục Song đang cố nhịn cười rồi lạnh lùng nói:” Toàn thân khó chịu”.
“Thế à?… Để tao gọi bác sĩ đến khám cho mày”. Vệ Nam rất lo lằng, đang định chạy đi thì bị Kỳ Quyên kéo lại, ” Thôi, đừng để đám thiên thần áo trằng ấy giày vò tao nữa, giày vò đến nỗi tao sắp gãy xương rồi”.
Thấy sắc mặt Kỳ Quyên bình thường, không có biểu hiện như sáng nay, Vệ Nam nhìn Lục Song với ánh mắt nghi ngờ, Lục Song mỉm cười gật đầu.
Lúc ấy Vệ Nam mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm ấy anh Phí Đằng trực đêm, Nguyên Nguyên nói ở lại bệnh viện trông Kỳ Quyên, Vệ Nam bị Lục Song lôi về nhà nghỉ ngơi.
Hai người ở trong căn phòng quen thuộc, Vệ Nam cảm thấy không tự nhiên, cũng không biết nên nói gì với anh ta. Ngược lại, Lục Song lại bình thản thái quá, dường như chưa xảy ra chuyện tỏ tình hôm ấy, khuôn mặt thản nhiên như xưa.
“Em đi tắm đi, tắm xong ngủ một giấc cho đỡ mệt:. Về đến nhà Lục Song đi thẳng vào phòng ngủ.
Vệ Nam vội nói:” Hay là anh tắm trước đi”.
Lục Song quay đầu, mỉm cười:” Chuyện ấy mà em cũng phải ngại à? Hay là em thích oẳn tù tì xem ai đi tắm trước?”
Vệ Nam xấu hổ chuồn thẳng vào nhà tắm.
Sau khi tắm giặt, sấy tóc xong, Vệ Nam vào phòng ngủ.
Hôm qua không được ngủ, hôm nay bận rộn suốt ngày, lại còn bị lo lắng, sợ hãi, căng thẳng dày vò đến kiệt sức. Vệ Nam vừa đặt mình xuống giường là ngủ say như chết, đến nỗi tiếng chuông điện thoại với lời hát” mười năm sau, tôi không quen bạn, bạn không quen tôi” kêu hết lần này đến lần khác cũng không biết. Lục Song nhăn nhó đạp của phòng ngủ của Vệ Nam.
Vệ Nam ôm chặt gối ôm, trông rất giống con gấu mèo, tư thể nằm ngủ chẳng lịch sự chút nào.
Lục Song cười không ra tiếng, xem ra hôm ngủ cùng cô ấy, cô ấy đã ” hạn chế” lắm rồi đấy, chỉ giơ móng vuốt kiểm tra sức khỏe mình, không treo ngược người mình lên đã là nể mặt lắm rồi.
Lục Song đến bên giường, giằng gối ôm của Vệ Nam ra, để cô ấy nằm gọi gàng rồi đắp chăn cho cô ấy.
Lục Song cầm điện thoại ra ngoài, nhìn màn hình thì thấy là số lạ.
Điện thoại quốc tế, lẽ nào là… Hứa Chi Hằng?
Phần 5. Hồi kết
Lục Song, người con trai lặng lẽ làm biết bao điều vì mình, luôn ở bên chờ đợi mình, quan tâm, chiều chuộng mình. Cảm giác mình dành cho anh ấy từ bất an, áy náy, đau lòng đến bây giờ là không nỡ rời xa. Phải chăng con tim đã bắt đầu dao động, bắt đầu học cách yêu anh ấy?
Trong giấc mơ mình vẫn tết đuôi sam, Tiêu Tinh bên cạnh mình, hồi ấy Kỳ Quyên vẫn chưa cắt tóc ngắn, mẹ cô ấy cũng chưa bị bệnh.
Ba người cắp sách tới trường,vào cửa hàng bán đồ ăn vặt cạnh cổng trường mua kẹo hồ lô.Kỳ Quyên nói:” Vị quả sơn tra thối cắm vào cái que nứa bẩn, có gì ngon mà chúng mày cứ thích ăn. Hai chúng mày trẻ con quá”. Tiêu Tinh đứng cạnh mỉm cười:” Sau này có cơ hội chúng ta sẽ vào kinh thành ăn kẹo hồ lô chính gốc”. Vệ Nam xoa cằm, tỏ vẻ bác học:” Ăn kẹo hồ lô chẳng phải sẽ vượt qua cây cầu mà nhân vật chính trong tiểu thuyết phải vượt qua sao?” Tiêu Tinh gật đầu:” Dĩ nhiên còn phải hát và ngâm thơ”.
Ba người cười phá lên, nắm tay nhau đi về, miệng ngân nga bài hát Thời gian đầu tiên rất hot lúc bấy giờ.
Hồi ấy Vườn sao băng bắt đầu công chiếu, những anh chàng đẹp trai trong nhóm F4 trở thành hoàng tử hoàn mĩ trong lòng các cô gái trẻ, nhưng Kỳ Quyên chẳng thèm quan tâm:” Lại F4, vừa nghe đã thấy giống máy bay chiến đấu”.Tuy miệng thì nói vậy nhưng Kỳ Quyên lại rất thích bài hát Thời gian đầu tiên của họ.
Mệt rồi đừng có e ngại, hãy để tôi giúp bạn quên đi nỗi mệt nhọc này.
Không quen thấy bạn bè gặp khó khăn, ai có thể lạnh lùng đứng nhìn, bàn tay của tôi sẽ nâng bạn dậy…
Ngày hôm qua sẽ bị ngày hôm nay, ngày mai thay thế, tình cảm gắn bó sẽ không bị phai nhạt, luôn quan tâm đến nhau…
Dù bạn và tôi có lạc nhau giữa thành phố náo nhiệt thì tình bạn sẽ xuất hiện trong giây phút đầu tiên…
Bài hát ấy vẫn vang vọng bên tai, còn bạn bè thì đã xa nhau thật sự.
Khi Vệ Nam tỉnh giấc, trời đã về chiều. Ánh nắng mặt trời chiếu vào người tạo cảm giác ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn, Kỳ Quyên vẫn chưa tỉnh.
Trong phòng có một bó hoa tươi, mùi hương hoa thơm ngát lan khắp phòng, Vệ Nam quay đầu lại, thấy Lục Song đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cúi đầu chăm chú đọc tạp chí.
“Chẳng phải anh đến công ty sao?” Vệ Nam khẽ hỏi.
Lục Song đặt tờ tạp chí xuống, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt tóc rồi mỉm cười:” Học sinh không trốn học không phải là học sinh ngoan, nhân viên không trốn làm không phải là nhân viên tốt.”
Vệ Nam cười:” Đừng hung hăng như thế, giám độc công ty anh không đuổi việc anh sao?”
“Yên tâm đi, bản Vùng đất vĩnh hằng của Chu Phóng, chức giám đốc kĩ thuật khai thác game vẫn trong tay anh, làm gì có chuyện đuổi việc dễ dàng như thế”.
“Anh thật tự tin… ” Vệ Nam khen ngợi Lục Song.
Lục Song gật đầu:” Tự tin một cách đúng mức sẽ khiến người ta có sức hút hơn”.
“Anh thật là có sức hút”. Vệ Nam khen tiếp.
Lục Song mỉm cười:” Dĩ nhiên rồi, đối với một số người, sức hút là bẩm sinh mà”.
“Anh thật có khí chất”.
Lục Song không nói gì.
Vệ Nam nói:” Có thể nói đến mức làm cho tác giả bí lời cũng là một chuyện đáng tự hào”.
Lục Song mỉm cười nói:” Đối với một số người, khí chất là toàn vẹn”.
“… Thôi đuợc”. Vệ Nam thua trận ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ vào số 5. Vệ Nam hỏi:” Anh đói không? Em đi mua cơm”.
Lục Song nói:” Để anh đi, anh xuống dưới mua phở cho em”.
Vệ Nam lắc đầu:” Em có thẻ của bệnh viện, mua cơm đuợc giảm giá, để em đi mua cho”. Nói xong cô ấy mỉm cười rồi đi thẳng ra cửa.
Sau khi Vệ Nam đi, Lục Song sờ mũi rồi khẽ nói:” Tuy hơi lười nhưng cũng biết tiết kiệm, có tiềm năng của một người mẹ hiền vợ thảo”.
Đùng lúc ấy Kỳ Quyên mở mắt.
Lục Song không hề ngạc nhiên, khẽ nõi:” Em tỉnh từ lâu rồi đúng không?”
Kỳ Quyên không trả lời mà hỏi thẳng:” Mẹ tôi mất lúc nào?”
“Nghe nói lúc được đưa từ trên xe xuống thì đã… “
Kỳ Quyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là hoàng hôn, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến người ta chói mắt, Kỳ Quyên nheo mắt, Lục Song liền đứng dậy kéo rèm cửa, sau đó quay đầu lại mỉm cười và nói:” Kỳ Quyên, những lời không nói được trước mặt Vệ Nam hãy để tạm ở chỗ anh, anh nguyện lắng nghe em nói”.
Kỳ Quyên im lặng,một lúc sau mới khẽ thở dài:” Trong khoảnh khắc hai chiếc xe đâm vào nhau, tôi đã nghĩ, nếu mình và mẹ cùng chết thì liệu có tốt đẹp hơn không?”
Tuy đã kéo rèm cửa nhưng vẫn còn một khe hở ở giữa, ánh sáng chiếu vào mặt Kỳ Quyên, chiếu đúng vào đôi môi nhợt nhạt không tua máu của cô ấy. Môi mấp máy nói những lời không chút biểu cảm – giống như đang kể chuyện của người khác, bình thản không chút gợn.
“Bây giờ lại nghĩ không chết cũng tốt bởi còn rất nhiều điều chưa nói hết”. Kỳ Quyên cười, sau đó khẽ nói:” Chắc anh không biết tôi và Hứa Chi Hằng là chị em cùng cha khác mẹ. Sau khi cưới mẹ tôi, ông ta còn lăng nhăng bên ngoài, khi người phụ nữ kia sinh con, ông ta vứt mẹ con tôi như vứt đống rác vậy”. Kỳ Quyên ngừng một lát, nhếch mép nói:” Hơn nữa, Hứa Chi Hằng là con trai, sau này có thể kế thừa sự nghiệp bẩn thỉu của ông ta. Nếu tôi là con trai, Hứa Chi Hằng là con gái thì kết cục đã khác”.
Bỗng nhiên Kỳ Quyên dừng lại, nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đã qua.
Thực ra lúc đầu ông ta lấy mẹ chỉ vì thấy mẹ một mình ở nơi đất khác quê người không nơi nương tựa, dù có bỏ rơi thì cũng chẳng sợ phiền phức gì. Hồi ấy mẹ quá ngây thơ, mười tám tuổi đã bị ông ta lừa gạt để rồi mang thai, sinh con, sau khi sinh mình ra, mẹ phải nuôi con một mình, một mình chịu đựng mọi nỗi khổ cực.
Trong ký ức về thời thơ ấu nhạt nhòa có hình bóng của người ấy, mỗi lần về nhà đều mua cho mình rất nhiều đồ chơi, có búp bê xinh xắn, có bộ ghép hình, có xe đồ chơi, một túi đồ chơi lạ mắt khiến Kỳ Quyên thích thú reo lên:”Bố thật tốt”. Người đó liền cười và nói:” Tiểu Quyên, bố về nhà rồi, con có nhớ bố không?” Sau đó cứa râu vào mặt Kỳ Quyên. Kỳ Quyên vừa tránh vừa nói:” Ngứa quá”.
Sau này lớn lên, ký ức cong lại cũng chỉ là cảm giác” ngứa” như đâm vào tim ấy.
Đó là kỷ niệm duy nhất mà ông ta dành cho mình khi mình còn nhỏ.
Cái ngày ông ta để lại cho mẹ tờ đơn ly hôn rồi quay người bước đi, Kỳ Quyên mới mười tuổi, cô bé đágn thương đứng dựa người vào cửa gọi cha, vừa khóc nức nở vừa gọi, xin cha đừng đi, nhưng ông ta không thèm quay đầu lại, dắt tay Hứa Chi Hằng và người phụ nữa ấy ra đi.
Từ đó về sau, thế giới của Kỳ Quyên biến đổi hoàn toàn.
Không còn cha nữa.
Sức khỏe của mẹ không tốt, sau khi sinh vì không có người ở bên chăm sóc nên sau này mắc rất nhiều bệnh, tuy vậy mẹ vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền nuôi Kỳ Quyên.
Hồi ấy Kỳ Quyên chỉ mong mình lớn thật nhanh, lớn thật nhanh, sau đó có thể đi làm, có thể kiếm tiền để mẹ không vất vả, để mẹ được mặc những bộ quần áo đẹp nhất, đựoc ở trong căn phòng sang trọng nhất, được sống sung sướng.
Kết quả llà vào đúng ngày mình hết thời gian thực tập, trở thành luật sư chính thức, đón mẹ về ăn mừng thì… “
Mẹ đã vĩnh viễn rời xa cõi đời.
Kỳ Quyên luôn nghĩ, cuộc đời mình toàn những điều trớ trêu.
Người cha mà hồi nhỏ mình yêu quý nhất sau này trở thành người mình hận nhất. Chị em tốt nhất của mình yêu com trai của người mà mình hận nhất.Cái ngày muốn để mẹ được sống sung sướng thì đúng là ngày mẹ ra đi mãi mãi.Một mình phải chịu đựng nhiều nỗi đau như thế. Đôi lúc cô ấy cảm thấy cuộc sống thật bất công, nhưng điều mình có thể làm được là chấp nhận, chấn nhận và chấp nhận, nếu không thì sẽ thế nào đây? Chết ư? Cho đến tận bây giờ vẫn không có dũng khí để chết, bởi vì..vì muốn mình sống tốt mà mẹ đã hy sinh cả cuộc đời.
Đó là ân tình mà mình vĩnh viễn không thể đền đáp được.
Một giọt nước mắt rơ xuống, vì Kỳ Quyên nằm nghiêng nên nước mắt rơi xuống gối, Lục Song ngồi cạnh mà cũng không nhìn thấy.
“Tôi sẽ sống thật tốt, nếu không thì thật có lỗi với mẹ”.Tay Kỳ Quyên túm lấy ga trải giường, giống như đang tự hứa với mình, cô khẽ nói:” Mơ ước của mẹ là muốn tôi trở thành luật sư,vì vậy tôi sẽ để mẹ thấy con gái của mẹ sẽ không để mẹ thất vọng, không để những khó khăn của mẹ trở nên uổng công vô ích, ít nhất thì cũng phải sống đến sáu mươi tuổi rồi mới đến tìm mẹ”.
Lục Song cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kỳ Quyên:” Em nghĩ được như thế là rất đúng, chỉ có sống thật tốt thì mẹ ở trên trời mới yên tâm được.”
Kỳ Quyên cười:” Anh thật là văn vẻ”.
Lục Song nói:” Em quá mạnh mẽ, anh đã chuẩn bị một đống từ để thuyết phục em, kết quả là không dùng được từ nào, chỉ có thể chọn đại một câu để bày tỏ lòng mình”.
Kỳ Quyên cười:” Anh không cần lo cho em, dù chuyện nhỏ hay lớn một mình em đều gánh vác được, đã quen rồi mà”.
“Em nghĩ được như vậy thật không dễ dàng chút nào. Anh thấy khâm phục em rồi đấy”. Lục Song khẽ cười:” Thấy em phấn chấn thế này, Vệ Nam chắc sẽ vui lắm”.
Kỳ Quyên “ừ” một tiếng rồi nói:” Anh yêu Nam Nam đúng không?”
Lục Song sờ mũi:” Đúng vậy, em cũng cảm nhận được điều đó à?”
“Cái đuôi sói của anh dài như vậy chẳng nhẽ em lại không nhìn thấy?” Kỳ Quyên khẽ thở dài:” Anh yêu Nam Nam như vậy đúng là may mắn cho nó”.
“Yêu cô ấy cũng là may mắn của anh mà”. Lục Song cười, “Tiếc rằng cô ấy yêu Hứa Chi Hằng”.
Kỳ Quyên im lặng một lúc rồi quay sang nhìn Lục Song và nói:” Anh biết vì sao em ghét Hứa Chi Hằng không?” Thấy Lục Song im lặng không nói gì, Kỳ Quyên nói tiếp:” Em ghét nó không chỉ vì sự xuất hiện của nó đã phá hoại gia đình em mà còn vì… nó đã kế thừa toàn bộ tính xấu của bố nó.Nam Nam không biết rằng, số ảnh của những người con gái mà nó đã quan hệ nhiều đến nỗi có thể mở triển lãm ảnh, lại còn làm cho Tô Mẫn Mẫn có thai phải đi phá, loại người như thế làm sao có thể gửi gắm suốt đời được? Làm sao có thể để… Vệ Nam ngây thơ giống mẹ em, đau khổ suốt đời, liên lụy đến cả đời sau”.
Lục Song chau mày:” Có lẽ đó chỉ là bề ngoài, chắc anh ta không đến nỗi tệ như thế”.
Kỳ Quyên gườm gườm:” Anh lại còn nói hộ cho anh ta”.
Luc Song nhăn nhó nói:” Anh cũng không muốn mà, nhưng anh nghĩ rằng ngừơi mà Vệ Nam yêu chắc cũng không xấu xa lắm”.
Kỳ Quyên lạnh lùng nói:” Dù thế nào đi nữa em mong anh đừng từ bỏ Nam Nam, ban đầu em thấy anh chướng mắt nhưng bây giờ lại thấy thuận mắt”.
Lục Song cười:” Nghe lời nói ấy của em anh cảm thấy rất vinh dự”.
“Ừ. Cũng tạm được, không phải là thuận mắt lắm, tạm chấp nhận được thôi”. Kỳ Quyên gật đầu, nói tiếp:” Nam Nam trông thế thôi, thực ra rất dễ bị lừa, chịu khó dỗ dành nó là nó sẽ vẫy đuôi chạy theo… ” Kỳ Quyên đang nói bỗng nhiên dừng lại.
Cùng với tiếng đẩy cửa là tiếng bước chân của Vệ Nam với hộp cơm trên tay.
Sau khi nhìn thấy Kỳ Quyên, Vệ Nam vội vứt hộp cơm cho Lục Song rồi căng thẳng bước đến gần giường Kỳ Quyên và hỏi:” Tiểu Quyên, mày tỉnh rồi à?” Vệ Nam đặt tay lên trán Kỳ Quyên kiểm tra nhiệt độ, sau đó nắm chặt tay cô ấy:” Mày thấy khó chịu ở đâu?”
Kỳ Quyên nhìn Lục Song đang cố nhịn cười rồi lạnh lùng nói:” Toàn thân khó chịu”.
“Thế à?… Để tao gọi bác sĩ đến khám cho mày”. Vệ Nam rất lo lằng, đang định chạy đi thì bị Kỳ Quyên kéo lại, ” Thôi, đừng để đám thiên thần áo trằng ấy giày vò tao nữa, giày vò đến nỗi tao sắp gãy xương rồi”.
Thấy sắc mặt Kỳ Quyên bình thường, không có biểu hiện như sáng nay, Vệ Nam nhìn Lục Song với ánh mắt nghi ngờ, Lục Song mỉm cười gật đầu.
Lúc ấy Vệ Nam mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm ấy anh Phí Đằng trực đêm, Nguyên Nguyên nói ở lại bệnh viện trông Kỳ Quyên, Vệ Nam bị Lục Song lôi về nhà nghỉ ngơi.
Hai người ở trong căn phòng quen thuộc, Vệ Nam cảm thấy không tự nhiên, cũng không biết nên nói gì với anh ta. Ngược lại, Lục Song lại bình thản thái quá, dường như chưa xảy ra chuyện tỏ tình hôm ấy, khuôn mặt thản nhiên như xưa.
“Em đi tắm đi, tắm xong ngủ một giấc cho đỡ mệt:. Về đến nhà Lục Song đi thẳng vào phòng ngủ.
Vệ Nam vội nói:” Hay là anh tắm trước đi”.
Lục Song quay đầu, mỉm cười:” Chuyện ấy mà em cũng phải ngại à? Hay là em thích oẳn tù tì xem ai đi tắm trước?”
Vệ Nam xấu hổ chuồn thẳng vào nhà tắm.
Sau khi tắm giặt, sấy tóc xong, Vệ Nam vào phòng ngủ.
Hôm qua không được ngủ, hôm nay bận rộn suốt ngày, lại còn bị lo lắng, sợ hãi, căng thẳng dày vò đến kiệt sức. Vệ Nam vừa đặt mình xuống giường là ngủ say như chết, đến nỗi tiếng chuông điện thoại với lời hát” mười năm sau, tôi không quen bạn, bạn không quen tôi” kêu hết lần này đến lần khác cũng không biết. Lục Song nhăn nhó đạp của phòng ngủ của Vệ Nam.
Vệ Nam ôm chặt gối ôm, trông rất giống con gấu mèo, tư thể nằm ngủ chẳng lịch sự chút nào.
Lục Song cười không ra tiếng, xem ra hôm ngủ cùng cô ấy, cô ấy đã ” hạn chế” lắm rồi đấy, chỉ giơ móng vuốt kiểm tra sức khỏe mình, không treo ngược người mình lên đã là nể mặt lắm rồi.
Lục Song đến bên giường, giằng gối ôm của Vệ Nam ra, để cô ấy nằm gọi gàng rồi đắp chăn cho cô ấy.
Lục Song cầm điện thoại ra ngoài, nhìn màn hình thì thấy là số lạ.
Điện thoại quốc tế, lẽ nào là… Hứa Chi Hằng?
Phần 5. Hồi kết
Lục Song, người con trai lặng lẽ làm biết bao điều vì mình, luôn ở bên chờ đợi mình, quan tâm, chiều chuộng mình. Cảm giác mình dành cho anh ấy từ bất an, áy náy, đau lòng đến bây giờ là không nỡ rời xa. Phải chăng con tim đã bắt đầu dao động, bắt đầu học cách yêu anh ấy?
Bình luận truyện