Chương 66: Thẩm vấn
Sau khi ngồi trên xe cảnh sát với hai người kè kè hai bên xong, hiện tại tôi đang ngồi trong một căn phòng của cảnh sát dùng để thẩm vấn phạm nhân. Và tất nhiên, tôi đang được đãi trà. Không nhiều nhặn gì, chỉ là một cốc trà xanh nhưng cũng khá ngon đấy. Đang ngồi đợi thì cửa phòng mở ra và 2 người đàn ông đi vào.
"Chào cậu, tôi là thanh tra Kisaki, còn đây là phó thanh tra Takahashi. "(Kisaki)
"Chào cậu. "(Takahashi)
"Vậy, mấy người muốn hỏi tôi về việc đó. "Vừa nhấp ngụm trà tôi vừa hỏi.
"Đúng vậy. Do cậu là một học sinh của lớp nên tôi muốn cậu hợp tác. Và do yêu cầu của cậu nên bọn tôi không hề kêu thêm bất cứ người nào từ nhóm của cậu nên mong cậu hãy làm đúng như những gì cậu nói. "(Kisaki)
"Trước tiên thì tôi chỉ muốn làm việc với người cao cấp nhất trong cái trụ sở cảnh sát này vì vấn đề này rất nghiêm trọng. "
"Cậu nghĩ bọn tôi không giải quyết được ư? "(Kisaki)
"Không phải tôi không tin tưởng ông, nhưng cái người tên Takahashi kia thì lại là một chuyện khác. "
"Cái gì??? Cậu nói thế là có ý gì? "Takahashi đập bàn.
"Bình tĩnh, cậu có thể cho tôi biết lí do chứ. "(Kisaki)
"Dễ thôi, trước tiên là quần áo. Ông là một thanh tra cấp cao hơn Takahashi vậy mà đồ của ông đã sờn đi rất nhiều chứng tỏ là lương của cảnh sát khá ít. Tôi đã loại bỏ trường hợp ông có người nhà rồi vì dù sao nhìn ông cũng cỡ 40 tuổi nên chắc chắn cũng có ít nhất 1 đứa con đang đi học cao trung hoặc đại học nên tiền chắc chắn vẫn đủ để trang trải. Nhưng Takahashi thì ngược lại, cậu ta vẫn còn trẻ, thế mà cậu ta lại được lên chức phó thanh tra, không những thế đồ trên người cậu ta toàn là hàng hiệu, cái áo khoác đó là từ hãng Victor, ít nhất cũng 1,000,000 yên một cái, trên tay cậu ta đeo là đồng hồ Rolex trị giá 30 triệu USD, đôi giày cũng thuộc loại có giá trên trời. Theo tôi được biết thì thu nhập bình quân của một cảnh sát chỉ nằm ở mức 5,000,000 yên một tháng thì cậu ta lấy đâu ra tiền để mua một cái đồng hồ với cái giá hàng chục triệu yên, cho dù cậu ta có đi làm thêm bên ngoài đi nữa thì cậu ta cũng không thể kiếm thêm được từng đấy tiền trong một khoảng thời gian ngắn. Cho nên câu trả lời chỉ có một, cậu ta làm ăn bất chính. "Tôi nói xong thì húp một ngụm trà nữa.
Takahashi nghe tôi giải thích xong cũng đã xanh mặt, còn Kisaki thì đang trợn tròn mắt với lập luận của tôi. Tôi liếc về cái kính một chiều để xem coi mấy người ở đó thế nào, tất cả đều há họng vì ngạc nhiên chỉ duy có một người thì nở một nụ cười thích thú. Tôi nghía bản trạng thái của ông ta thì biết ông ta chính là Tổng cảnh trưởng của cái cục cảnh sát này, nhìn ông ta tôi cũng có hứng thú hơn trong việc doạ ông ta bằng ma thuật rồi đấy.
Còn về việc tôi suy luận được như thế thì tôi chỉ cần điều tra thông tin của Takahashi bằng <kho tàng tri thức> là được rồi, trong đó nói là hắn là một tên hai mang, chuyên buôn bán thông tin cho người trả giá cao, hắn còn buôn bán cả hàng cấm nữa. Hắn mới mua cái đồng hồ từ tháng trước thôi nên lập luận của tôi càng được chính xác hơn. Cơ mà liệu họ có tin lời tôi hay không đây.
*bộp bộp bộp* (âm thanh vỗ tay)
Đang suy nghĩ thì có âm thanh làm tôi trở về thực tại. Đó là âm thanh vỗ tay, sau đó cánh cửa phòng thẩm vấn được mở ra và ở đó là tổng cảnh trưởng và hai người cảnh sát khác.
"Cậu khá đấy, ta cũng đã nhiều lần nghi ngờ cậu ta rồi nhưng chỉ mới thu thập được một ít bằng chứng thôi. Còn cậu thì mới gặp mặt lần đầu mà đã có thể nói được tất tần tận về hắn thì cũng khiến ta bái phục đấy. Hai người, mau giam hắn vào phòng giam, sau đó cho người khám xét nhà hắn. "(Tổng cảnh trưởng)
"Rõ. "(Cảnh sát x2)
Rồi Takahashi bị dẫn đi trong khi dãy dụa, nhưng mà hắn tự làm tự chịu thôi. Rồi ông ta tới ghế và ngồi xuống, chắc tôi cũng nên trả lời nhỉ.
"Không có gì, chỉ là do mắt của tôi hoạt động nhanh và đầu óc của tôi khá là thông minh thôi. Và ông là ai??? "Tôi nhún vai.
"Cậu không thể đoán được ta là ai à? "(Tổng cảnh trưởng)
"Nếu là chức vụ thì tôi biết từ cái cách mà ông ra lệnh rồi. Cơ mà tôi nghĩ nên để ông tự giới thiệu để tránh làm mất mặt ông. "
"Hahahaha... Cậu khá là thú vị đấy. Ta cảm thấy hứng thú với cậu hơn là vụ án kia rồi đấy. Ta là tổng cảnh trưởng, Akashi Hirota. "(Akashi)
"Vâng, tôi là Jonathan Smith, cứ gọi tôi là John cho ngắn. "Tôi bình thản nói.
Kisaki thì do thấy đối đáp của tôi với Akashi quá ngang hàng nên cũng chỉ biết cứng họng thôi vì dù sao thì ông ta cũng chưa bao giờ thấy ai dám nói chuyện với cảnh sát mà tự nhiên như thế mà.
"Vậy, chúng ta bắt đầu làm việc được rồi chứ, Kisaki. "(Akashi)
"Ể??? Vâng, thưa ngài. "(Kisaki)
Rồi Kisaki cũng bắt đầu ngồi xuống. Và chúng tôi chuẩn bị làm việc.
"Trước tiên thì ông kêu mấy người đứng đằng sau tấm kính kia đi chỗ khác đi. Và cả camera ẩn của phòng này nữa, một là tắt, hai là tôi phá. "Tôi nói với giọng nghiêm túc. Vì cơ bản tôi không muốn thế giới này biết đến sự tồn tại của ma thuật.
"Yêu cầu đầu tiên thì được, nhưng yêu cầu còn lại thì... "Akashi nói khi vẫy tay ra hiệu. Tôi liếc qua thì mọi người đã di chuyển hết rồi.
"Ông sợ tôi sẽ làm gì mấy người sao. Yên tâm đi, trong người tôi không có gì cả mà, chỉ là đây là chuyện hệ trọng nếu để người cấp thấp biết được thôi. "Tôi vừa nói vừa cởi bỏ áo khoác ngoài rồi áo sơ mi.
"Được rồi... Ta tin cậu. Mấy người hãy tắt camera và rời khỏi phòng theo dõi đi. "Nói với tôi xong Akashi cầm điện đàm để ra lệnh.
"Rõ thưa ngài. "(Điện đàm)
"Vậy chúng ta bắt đầu được chưa? "(Akashi)
"Tất nhiên rồi. Vậy mấy người muốn biết chuyện gì? "
"Chỉ một điều thôi, các học sinh khác đâu hết rồi. "(Kisaki)
"Họ chết cả rồi. "Tôi nhấp 1 ngụm trà.
"Cái... Sao lại vậy.... "(Kisaki)
"Mấy người có tin có tồn tại một thế giới khác không? "
"Theo học thuyết của các nhà khoa học thì dù không có bằng chứng cụ thể nhưng họ tin rằng có những thế giới song song khác. "(Akashi)
"Thế còn ma thuật??? "
"Cái này thì... Không. "Akashi vừa nói vừa lắc đầu.
"Vậy mấy ông nhìn kĩ vào tay phải của tôi nhé. "
Tôi nói rồi đưa tay phải vào không khí, sau đó đút vào kho vô hạn rồi lấy ra một gói thuốc. Tôi móc một điếu thuốc ra rồi dùng hoả ma thuật bằng tay phải để châm thuốc. Hai người họ nhìn cũng đơ như tượng luôn.
"Thế??? Bây giờ thì sao? "Tôi hỏi khi phà một hơi thuốc ra.
"Thật... Thật khó tin... "(Kisaki)
"Đúng là nó giống như ảo thuật nhưng... Nhìn đi, cậu ta chỉ mặc có mỗi cái quần trên người trong khi tay của cậu ta luôn để trên bàn mà. "(Akashi)
"Mấy ông đang uống cafe nhỉ, có muốn ít đá không? "
"Ể... Nếu cậu muốn thì tôi sẽ cho người mang vào. "(Kisaki)
"Không cần. "Tôi nói rồi dơ tay phải lên và tạo ra mấy viên đá thì băng ma thuật.
"Thật đáng kinh ngạc. "(Kisaki)
"Vậy điều cậu muốn nói là??? "(Akashi)
"Đúng, lớp bọn tôi đã bị triệu hồi đến thế giới khác chuyên dùng kiếm và ma thuật. Và tôi là người đã giết những học sinh còn lại. "
"CÁI GÌ???? "(Cả hai kêu lên)
"Nếu xét theo pháp luật của thế giới này thì gọi là tự vệ chính đáng thì đúng hơn. "
"Cậu có thể giải thích rõ ràng không? "(Akashi)
"À được thôi, đợi tôi một chút. "
Nói rồi tôi chấp hai lại với nhau và dùng <sáng tạo vật phẩm> rồi tạo ra một cái <vòng đeo nô lệ>, hai người họ nhìn thấy tôi tạo ra một cái vòng tay màu đen thì khuôn mặt ngơ ngác hiện lên.
"Vậy, Kisaki, ông đeo cái vòng này vào tay một chút nhé, sau đó thì hai ông sẽ hiểu thôi. "
"Làm đi. "(Akashi)
Nghe lời ra lệnh của Akashi nên Kisaki cũng làm theo rồi đeo cái vòng vào. Truyện tiếp theo sẽ vui đây.
"Kisaki, tôi ra lệnh cho ông lấy súng rồi nhắm về phía Akashi. "
"Cậu nói cái gì thế.... Aghhhh... "(Kisaki)
"Nếu ông làm theo lời tôi thì ông sẽ không cảm thấy đau nữa. "
Akashi vẫn ngồi trong im lặng để xem xét mọi việc. Kisaki nghe thấy thế thì cũng rút súng ra và nhắm về phía Akashi và không còn la hét nữa.
"Vậy, hai người hiểu rồi chứ. "
"Ý cậu là tất cả các học sinh khác đều bị bắt mang cái vòng này và họ bị ra lệnh đối đầu với cậu ư? "(Akashi)
"Ông nói đúng rồi đấy, quả nhiên là tổng cảnh trưởng của cục cảnh sát mà. <hakai>. "
Tôi nói rồi gọi quả cầu ra để phá hủy cái vòng luôn chứ để nó tồn tại thì khá là phiền phức.
"Nhưng tại sao cậu lại không bị đeo? "Thoát khỏi cái vòng, Kisaki hỏi.
"Do tôi nhận ra cái vòng đó khác thường nên không đeo, và nhóm của tôi thì làm theo những gì tôi đã bảo nên cũng không đụng tới. "
"Thế tại sao cậu lại không nói cho họ để tránh đeo cái vòng. "(Akashi)
"Tôi chắc chắn là ông đã nói chuyện với ông chú hiệu trưởng rồi. Tôi là một học sinh cá biệt với lại bọn nhóc đó thì đang vui mừng với những giấc mơ màu hường trong đầu thì làm gì nghe lời của tôi. "
"Vậy cái vòng không có cách để phá hủy à? "(Kisaki)
"Chỉ cần giết chủ nhân của chiếc vòng thì cái vòng sẽ tự động bị tháo. "
"Thế thì... "Kisaki chưa nói xong thì bị tôi dơ tay chặn lại.
"Chủ của cái vòng chính là vua của đất nước đó, cơ mà tôi đã giết rồi. Nhưng do bọn chúng thấy tôi mạnh quá và liều mạng quay sang tấn công nhóm tôi nên kết quả là bị nhóm 4 người chúng tôi đồ sát hết. Nếu tôi nhớ không nhầm thì thêm cả binh lính, pháp sư rồi đám học sinh đó thì tổng cộng khoảng gần 1000 người thì phải. "
"Cái... Thật khủng khiếp. "(Akashi)
"4 đánh 1000, mấy người có còn là người không khi có thể đánh thắng nhiêu đó người chứ. "(Kisaki)
"Tôi nói cho mà biết nhé. Tôi nói rằng ông kêu mọi người rời khỏi cái phòng bên kia là vì tôi thấy được có những ai trong đó chứ tôi không có nói chơi đâu. <Băng phi thạch>. "
Nói rồi tôi dùng phép bắn về phía tên đang đứng và dùng máy quay để quay lại chuyện đang được nói ở đây. Một pha headshot đầy ngoạn mục. Hai người kia thấy tôi dùng phép rồi cũng nhìn về hướng được bắn tới. Ở trên cái gương 1 chiều kia có một cái lỗ được cắt rất ngọt.
"Cậu đã làm gì thế? "(Akashi)
"Có người muốn biết được cuộc nói chuyện của tôi với các ông và dùng máy quay để ghi hình lại. Tôi chỉ làm cho hắn ôm cái chuyện hắn nghe được xuống mồ thôi. "
Tôi nói khi ánh mắt thay đổi kể cả bầu không khí chung quanh tôi cũng thế. Họ thấy vậy cũng nuốt nước bọt cái ực.
"Để... Để tôi qua đó kiểm tra. "(Kisaki)
"À, nhớ đưa cái máy quay cho tôi nhé. Đừng có làm bậy hoặc ông sẽ được đi bước nữa đấy. "Tôi thể hiện rõ sát khí để đe doạ ông ta.
Thế rồi ông ta chạy như tên bắn qua phòng kia để kiểm chứng mọi việc xem sao.
Bình luận truyện