Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng
Chương 5
Kỳ Tiểu Bân chuyển nhà, tất cả các đồ đạc gia cụ trong nhà có thể lôi đi đều đã dọn hết. Kỳ thật căn nhà này của cha Kỳ cũng mất rất nhiều công phu để xây nên, tính ra chỉ mới vài năm.
Kỳ Tiểu Nguyên cảm thấy rất thỏa mãn. Vừa trở về, cha đã cho cậu một mái nhà an ổn. Nếu không cậu cùng Tử Tử có lẽ sẽ chẳng có chỗ dung thân.
Kỳ Tiểu Nguyên tốn không đến một vạn đồng mua đầy đủ đồ gia dụng từ chợ đồ cũ. Sofa, giường, tủ quần áo, bàn ghế,v.v… Dù là đồ gỗ hay đồ da đều là hàng thượng đẳng. Nhưng đồ vật mà, một khi đã sang tay liền không còn đáng giá tiền. Cậu cẩn thận lấy dung dịch khử trùng 84 thanh lý qua một lần tất cả đồ dùng trong nhà. Ngay cả phòng của mình, cậu còn dùng cảhùng hoànghuân qua, rồi mới xài dung dịch 84 lau sạch sàn nhà. Lúc này cậu mới yên tâm sắp xếp phòng. Trong nhà có tiểu hài tử, nên cậu phải cẩn thận như vậy.
Kế đó, cậu tiếp nhận trang trại của cha Kỳ.
Trang trại chủ yếu nuôi các gia súc lấy thịt, tỷ như: heo, bò, dê, gà, vịt, ngỗng,v.v… Kỳ Tiểu Nguyên không có bằng cấp, đành phải đi theo cha mình tiếp tục con đường nông dân. Thông qua mạng online, cậu đã học được phương pháp tự chăn nuôi một cách khoa học, không qua bao lâu, cậu liền lĩnh ngộ được quy luật nuôi dưỡng gia súc.
Năm đầu tiên, không kiếm được gì, nhưng từ năm thứ hai, trang trại của cậu đã bắt đầu có lợi nhuận, còn kiếm về mấy vạn đồng.
Kỳ Tiểu Nguyên có tay nghề nấu ăn không tồi, vườn trái cây nhà cậu lại vừa vặn nằm kề bên trạm trung chuyển hành khách đường dài.
Đầu xuân vừa đến, cậu liền mướn người xây hai gian nhà trước vườn trái cây, rồi mướn thêm người chạy bàn, mở một quán ănnhỏ. Cơm canh thừa trong quán ănvừa vặn sẽ dùng để cho heo ăn, rau dưa các loại cũng đều do nhà cậu tự trồng, mà ngay cả thịt heo đều là nhà cậu nuôi. Không ít lữ khách vì nghe tiếng món tiểu sao nhục (thịt xào) của cậu mà tìm tới, hương vị thật đúng là tuyệt đẳng.
Hai năm nay, thân thể của cha Kỳ không tốt lắm. Chuyện bên trang trại toàn bộ đều giao cho cậu xử lý, còn ông thì chỉ chuyên tâm chăm cháu trai.
Kỳ thật cha Kỳ vẫn luôn lo lắng cho Kỳ Tiểu Nguyên. Cậu mang theo con trai, tuổi cũng không nhỏ, về sau khẳng định sẽ không có cô gái nào nguyện ý gả cho cậu.
Cha Kỳ mỗi khi nói chuyện này với cậu, Kỳ Tiểu Nguyên đều sẽ đáp: “Ba, người không cần lo đến chuyện này. Con hiện tại chỉ muốn toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng Tử Tử trưởng thành, những chuyện khác con không quan tâm.”
Cậu có thể không suy nghĩ gì sao? Hai năm qua, hình ảnh của Cao Thừa Tử trong lòng cậu chưa từng phai nhạt dù chỉ một chút, thậm chí càng ngày càng rõ ràng hơn. Bởi vì cậu phát hiện, Tử Tử càng lớn lại càng giống Cao Thừa Tử, nhất là hình dáng mặt mày, quả thực là giống đến tận xương tủy. Điểm duy nhất khác biệt chính là Tử Tử không biết dùng biểu tình lạnh như băng nói chuyện với người khác. Hơn nữa, lúc Tử Tử cười rộ lên còn đặc biệt ấm áp, nhìn kiểu gì nghe kiểu gì cũng đều đà thanh đà khí (dùng để mô tả thanh âm hay cử chỉ của một đứa trẻ.– theo baike).Đứa trẻ nào cũng đều như vậy hết, nhưng cậu lại nghĩ, về sau khi Tử Tử lớn lên hẳn cũng sẽ anh tuấn như Cao Thừa Tử.
Nói đến công việc của Kỳ Tiểu Nguyên hiện tại, kỳ thật nó chẳng hề nhẹ nhàng chút nào.
Vừa mới sáng sớm, cậu phải cho đám heo, bò, dê, gà, vịt, ngỗng nhà mình ăn qua một lần, ngoài ra còn cần phải chuẩn bị rau dưa cho quán ăn thỏa đáng nội trong buổi sáng, giữa trưa thì đi quán ăn nấu cơm. Buổi chiều, cậu sẽ giao công việc rửachén đĩa, dọn dẹp quán ăn cho người làm thuê, còn bản thân thì chạy về trang trại cho lũ gia súc ăn lần thứ hai.
Cha Kỳ thỉnh thoảng sẽ giúp cậu cho gia súc ăn, nhưng đa số thời gian đều do Kỳ Tiểu Nguyên một mình hoàn thành mọi việc. Buổi tối, cậu lại đến quán ăn lần nữa. Quán của cậu một ngày bán hai buổi, thời điểm cậu không có mặt, người làm có thể thay cậu xào nấu vài món, bất qua hương vị làm ra lại không ngon bằng cậu.
Lại về sau này, phòng khám của Lôi Quân kinh doanh không nổi nữa, hắn ta liền trở về nông thôn, hợp tác cùng Kỳ Tiểu Nguyên lo liệu chuyện trang trại.Nhờ vậy, thực đơn tại quán lại tăng thêm một mục các món dược thiện(các món ăn đông y), ai ngờ lại trở thành một trong những món ăn đặc sắc của quán Kỳ Tử.
Về phương pháp vươn lên của Lôi Quân, hắn thông qua mối quen của mình ở các công ty thuốc chạy một con đường,ngoài ra hắn còn trồng không ít thảo dược ở vườn trái cây của Kỳ Tiểu Nguyênrồi ước định thời gian để giao hàng cho xưởng thuốc. Bất luận là trung thảo dược, rau dưa hoặc là thịt để ăn tại quán ăn nhỏ của cậu đều là thuần thiên nhiên, hoàn toàn do nhà trồng. Vì vậy, danh tiếng của quán ăn cũng càng truyền càng xa, số người biết đến cũng tăng ngùn ngụt. Rất nhiều lữ khách tới nơi này chỉ là vì muốn nếm thử một ngụm món ăn gia đình dược thiện bình dân của bọn họ.
Kỳ Tiểu Nguyên tuy vất vả, nhưng lại có thể kiếm được không ít tiền. Sau khi trả hết số tiền còn nợ Lôi Quân lúc trước, cậu vẫn còn một ít tiền dư.
Cậu nghĩ phải dành dụm chút tiền này, chờ tới khi Tử Tử đến trường mới lại lấy ra. Cho nên, cậu liền đi ngân hàng, lập một sổ tiết kiệm.
Đứa nhỏ Tử Tử này cũng rất hiểu chuyện, bé không giống với những đứa trẻ khác thích khóc thích nháo. Lúc chỉ có một mình, bé sẽ nắm một ít gạo đi cho vịt ăn. Có đôi khi, bé lại cầm ra một cái thau, rồi bỏ vịt vào cho nó bơi lội. Vì hống Tử Tử, Kỳ Tiểu Nguyên còn đặc biệt nuôi năm con vịt con vàng óng ánh trong quán ăn.
Sáng sớm hôm nay, Kỳ Tiểu Nguyên cho đám gia súc ăn xong liền đi đến quán ăn chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa. Người làm thuê đã đến từ sáng sớm, Lôi Quân thì đang lau bàn, dọn ghế. Cha Kỳ phải lên thị trấn mua thức ăn cho lợn, nên Kỳ Tiểu Nguyên liền đem Tử Tử dắt đến quán ăn. Kỳ Tiểu Nguyên ngồi xổm xuống, nắm bả vai Tử Tử, dặn: “Ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chơi với vịt con, không được chạy lung tung, có nghe hay không?”
Tử Tử gật gật đầu, đi đến bên cạnh đám vịt con, đem từng con nhấc ra khỏi ***g sắt, rồi lại bưng một cái hộp nhỏ tới, bắt đầu vóc từng nắm gạo nhỏ ra.
Hiển nhiên vịt con cũng phi thường thích chơi với Tử Tử.Bé Tử Tử ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhóm vịt con liềnvây quanh người nhóc. Ngẫu nhiên sẽ có vài chú vịt nhảy vào chậu rửa mặt đảo đảo hai ba vòng. Bơi mệt, chú ta lại chạy ra, ăn vài hớp gạo.
Vốn trước giờ cơm trưa, quán ăn thường không có vị khách nào, nhưng vào sáng sớm hôm nay lại có một nhà ba người ghé đến, nhưng nhìn qua thì lại không thể nói là một nhà. Sở dĩ nói là một nhà ba người, là bởi vì đối phương có hai lớn một nhỏ, sở dĩ nói không thể gọi một nhà ba người, là bởi vì hai người lớn trong đó đều là đàn ông.
Đứa bé đi theo người lớn có một mái tóc dài mượt mà. Nhóc con kia lại lớn lên rất xinh đẹp, nếu không phải bộ quần áo xanh lam mà nhóc bận là kiểu nam, Kỳ Tiểu Nguyên còn thật cho rằng đó là một bé gái. Hai người đàn ông trẻ tuổi đi cùng bé cũng rất nổi bật. Có lẽ bọn họ đang mang theo đứa bé ra ngoài du lịch, vừa thấy liền biết là người thành phố. Nhìn khí chất trên người bọn họ, hẳn là loại người có thân phận địa vị.
“Ba vị muốn dùng gì?” Kỳ Tiểu Nguyên cầm thực đơn đi tới, nhưng ánh mắt đối phương đã bị mấy chú vịt con hấp dẫn: “Ơ, ông chủ, ngài còn nuôi cả vịt nữa à?”
Kỳ Tiểu Nguyên ngại ngùng cười cười: “Là Tử Tử nuôi, bé thích động vật nhỏ. Tôi lại không có thời gian chiếu cố bé. Có đôi khi bé sẽ chơi đùa với vịt con tới hết cả buổi trưa.”
Một người đàn ông có vẻ cao lớn đi qua, lúc này Tử Tử còn đang mặc quần yếm, vẻ mặt đầy tò mò ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn chằm chằm bọn họ. Kỳ Tiểu Nguyên thấy vậy, liền bảo: “Tử Tử ngoan, gọi chú đi nào!”
Tử Tử ngửa mặt kêu một tiếng: “Chào chú.”
Người đàn ông nhéo nhéo mặt Tử Tử, đáp: “Thật ngoan, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai tuổi.”
“Mẹ con đâu? Sao không ở cùng con?”
“Ba ba nói con không có mẹ. Ba nói ba chính là mẹ.”
Người đàn ông hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua người nam nhân đồng hành, đối phương cúi đầu cười cười, rồi đi qua đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực: “Đứa nhỏ này lớn lên thật đáng yêu. Nhưng mà sao tôi thấy bé có chút hơi quen mắt? Ha hả, bảo bảo, ba ba của con tên gì?”
Tử Tử cố phồng má đáp lời: “Nguyên Nguyên…”
Mọi người có mặt trong quán đều nở nụ cười, đứa nhỏđi cùnghai người lớn ôm cánh tay, nhìn hai vị gia trưởng:“Hai người nếu thích thì sao không tự sinh một đứa đi chứ, cả ngày ôm con người khác là có ý gì?”
Người đàn ông ôm đứa nhỏ thoáng bất đắc dĩ buông Tử Tử xuống: “Xem đi! Thái tử gia nhà anh lại sinh khí.” Người đàn ông đi trở về chỗ ngồi xuống, sờ sờ đỉnh đầu bé con: “Chathấy đứa nhỏ này rất đáng thương, ba của bé vừa phải đảm nhận vai trò làm cha vừa phải làm mẹ, thật sự là không dễ dàng mà? Con nên cảm thấy may mắn khi mình được sinh ra trong một gia đình đều có song thân kiện toàn đi!”
Bé trai nhìn hai người đàn ông một cái, rồi đáp: “Cũng không thấy kiện toàn cho lắm à.” Sau đó, nhóc lại nhìn qua đứa bé kia, nhỏ nhỏ có một nhúm, nhìn qua vừa mềm vừa yếu, bộ dáng giống như vừa đẩy một cái sẽ té ngã. Bất quá nhìn cũng cưng cưng, rất là đáng yêu.
Lúc này, Lôi Quân lại bưng một cái nồi đất từ phòng bếp ra: “Canh gà hầm thuốc bắc, cẩn thận kẻo nóng. Mời quý vị dùng thong thả.” Lúc xoay người, nhìn nhìn Tử Tử ngồi chồm hổm trên mặt đất, hắn lại mở miệng dặn dò: “Tử Tử đừng chạy loạn, ba của con bận chốc lát liền xong ngay.”
Tử Tử gật gật đầu, cầm bình nhỏ trong tay quơ quơ: “Con lại cho vịt vịt ăn.”
Kỳ Tiểu Nguyên có điểm một cái chấm đỏ nho nhỏ trên ấn đường của Tử Tử, bởi vì nhóc con sau khi xem một tập phim hoạt hình liền tuyên bố bé muốn diễn Na Tra.
Tử Tử một bên cho vịt vịt ăn, một bên lại cùng vịt vịt trò chuyện. Mặt bánh bao hếtphồng rồi phồng, làm người nhìn chỉ muốn chạy qua nhào nặn một phen.
Kỳ Tiểu Nguyên cảm thấy rất thỏa mãn. Vừa trở về, cha đã cho cậu một mái nhà an ổn. Nếu không cậu cùng Tử Tử có lẽ sẽ chẳng có chỗ dung thân.
Kỳ Tiểu Nguyên tốn không đến một vạn đồng mua đầy đủ đồ gia dụng từ chợ đồ cũ. Sofa, giường, tủ quần áo, bàn ghế,v.v… Dù là đồ gỗ hay đồ da đều là hàng thượng đẳng. Nhưng đồ vật mà, một khi đã sang tay liền không còn đáng giá tiền. Cậu cẩn thận lấy dung dịch khử trùng 84 thanh lý qua một lần tất cả đồ dùng trong nhà. Ngay cả phòng của mình, cậu còn dùng cảhùng hoànghuân qua, rồi mới xài dung dịch 84 lau sạch sàn nhà. Lúc này cậu mới yên tâm sắp xếp phòng. Trong nhà có tiểu hài tử, nên cậu phải cẩn thận như vậy.
Kế đó, cậu tiếp nhận trang trại của cha Kỳ.
Trang trại chủ yếu nuôi các gia súc lấy thịt, tỷ như: heo, bò, dê, gà, vịt, ngỗng,v.v… Kỳ Tiểu Nguyên không có bằng cấp, đành phải đi theo cha mình tiếp tục con đường nông dân. Thông qua mạng online, cậu đã học được phương pháp tự chăn nuôi một cách khoa học, không qua bao lâu, cậu liền lĩnh ngộ được quy luật nuôi dưỡng gia súc.
Năm đầu tiên, không kiếm được gì, nhưng từ năm thứ hai, trang trại của cậu đã bắt đầu có lợi nhuận, còn kiếm về mấy vạn đồng.
Kỳ Tiểu Nguyên có tay nghề nấu ăn không tồi, vườn trái cây nhà cậu lại vừa vặn nằm kề bên trạm trung chuyển hành khách đường dài.
Đầu xuân vừa đến, cậu liền mướn người xây hai gian nhà trước vườn trái cây, rồi mướn thêm người chạy bàn, mở một quán ănnhỏ. Cơm canh thừa trong quán ănvừa vặn sẽ dùng để cho heo ăn, rau dưa các loại cũng đều do nhà cậu tự trồng, mà ngay cả thịt heo đều là nhà cậu nuôi. Không ít lữ khách vì nghe tiếng món tiểu sao nhục (thịt xào) của cậu mà tìm tới, hương vị thật đúng là tuyệt đẳng.
Hai năm nay, thân thể của cha Kỳ không tốt lắm. Chuyện bên trang trại toàn bộ đều giao cho cậu xử lý, còn ông thì chỉ chuyên tâm chăm cháu trai.
Kỳ thật cha Kỳ vẫn luôn lo lắng cho Kỳ Tiểu Nguyên. Cậu mang theo con trai, tuổi cũng không nhỏ, về sau khẳng định sẽ không có cô gái nào nguyện ý gả cho cậu.
Cha Kỳ mỗi khi nói chuyện này với cậu, Kỳ Tiểu Nguyên đều sẽ đáp: “Ba, người không cần lo đến chuyện này. Con hiện tại chỉ muốn toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng Tử Tử trưởng thành, những chuyện khác con không quan tâm.”
Cậu có thể không suy nghĩ gì sao? Hai năm qua, hình ảnh của Cao Thừa Tử trong lòng cậu chưa từng phai nhạt dù chỉ một chút, thậm chí càng ngày càng rõ ràng hơn. Bởi vì cậu phát hiện, Tử Tử càng lớn lại càng giống Cao Thừa Tử, nhất là hình dáng mặt mày, quả thực là giống đến tận xương tủy. Điểm duy nhất khác biệt chính là Tử Tử không biết dùng biểu tình lạnh như băng nói chuyện với người khác. Hơn nữa, lúc Tử Tử cười rộ lên còn đặc biệt ấm áp, nhìn kiểu gì nghe kiểu gì cũng đều đà thanh đà khí (dùng để mô tả thanh âm hay cử chỉ của một đứa trẻ.– theo baike).Đứa trẻ nào cũng đều như vậy hết, nhưng cậu lại nghĩ, về sau khi Tử Tử lớn lên hẳn cũng sẽ anh tuấn như Cao Thừa Tử.
Nói đến công việc của Kỳ Tiểu Nguyên hiện tại, kỳ thật nó chẳng hề nhẹ nhàng chút nào.
Vừa mới sáng sớm, cậu phải cho đám heo, bò, dê, gà, vịt, ngỗng nhà mình ăn qua một lần, ngoài ra còn cần phải chuẩn bị rau dưa cho quán ăn thỏa đáng nội trong buổi sáng, giữa trưa thì đi quán ăn nấu cơm. Buổi chiều, cậu sẽ giao công việc rửachén đĩa, dọn dẹp quán ăn cho người làm thuê, còn bản thân thì chạy về trang trại cho lũ gia súc ăn lần thứ hai.
Cha Kỳ thỉnh thoảng sẽ giúp cậu cho gia súc ăn, nhưng đa số thời gian đều do Kỳ Tiểu Nguyên một mình hoàn thành mọi việc. Buổi tối, cậu lại đến quán ăn lần nữa. Quán của cậu một ngày bán hai buổi, thời điểm cậu không có mặt, người làm có thể thay cậu xào nấu vài món, bất qua hương vị làm ra lại không ngon bằng cậu.
Lại về sau này, phòng khám của Lôi Quân kinh doanh không nổi nữa, hắn ta liền trở về nông thôn, hợp tác cùng Kỳ Tiểu Nguyên lo liệu chuyện trang trại.Nhờ vậy, thực đơn tại quán lại tăng thêm một mục các món dược thiện(các món ăn đông y), ai ngờ lại trở thành một trong những món ăn đặc sắc của quán Kỳ Tử.
Về phương pháp vươn lên của Lôi Quân, hắn thông qua mối quen của mình ở các công ty thuốc chạy một con đường,ngoài ra hắn còn trồng không ít thảo dược ở vườn trái cây của Kỳ Tiểu Nguyênrồi ước định thời gian để giao hàng cho xưởng thuốc. Bất luận là trung thảo dược, rau dưa hoặc là thịt để ăn tại quán ăn nhỏ của cậu đều là thuần thiên nhiên, hoàn toàn do nhà trồng. Vì vậy, danh tiếng của quán ăn cũng càng truyền càng xa, số người biết đến cũng tăng ngùn ngụt. Rất nhiều lữ khách tới nơi này chỉ là vì muốn nếm thử một ngụm món ăn gia đình dược thiện bình dân của bọn họ.
Kỳ Tiểu Nguyên tuy vất vả, nhưng lại có thể kiếm được không ít tiền. Sau khi trả hết số tiền còn nợ Lôi Quân lúc trước, cậu vẫn còn một ít tiền dư.
Cậu nghĩ phải dành dụm chút tiền này, chờ tới khi Tử Tử đến trường mới lại lấy ra. Cho nên, cậu liền đi ngân hàng, lập một sổ tiết kiệm.
Đứa nhỏ Tử Tử này cũng rất hiểu chuyện, bé không giống với những đứa trẻ khác thích khóc thích nháo. Lúc chỉ có một mình, bé sẽ nắm một ít gạo đi cho vịt ăn. Có đôi khi, bé lại cầm ra một cái thau, rồi bỏ vịt vào cho nó bơi lội. Vì hống Tử Tử, Kỳ Tiểu Nguyên còn đặc biệt nuôi năm con vịt con vàng óng ánh trong quán ăn.
Sáng sớm hôm nay, Kỳ Tiểu Nguyên cho đám gia súc ăn xong liền đi đến quán ăn chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa. Người làm thuê đã đến từ sáng sớm, Lôi Quân thì đang lau bàn, dọn ghế. Cha Kỳ phải lên thị trấn mua thức ăn cho lợn, nên Kỳ Tiểu Nguyên liền đem Tử Tử dắt đến quán ăn. Kỳ Tiểu Nguyên ngồi xổm xuống, nắm bả vai Tử Tử, dặn: “Ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chơi với vịt con, không được chạy lung tung, có nghe hay không?”
Tử Tử gật gật đầu, đi đến bên cạnh đám vịt con, đem từng con nhấc ra khỏi ***g sắt, rồi lại bưng một cái hộp nhỏ tới, bắt đầu vóc từng nắm gạo nhỏ ra.
Hiển nhiên vịt con cũng phi thường thích chơi với Tử Tử.Bé Tử Tử ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhóm vịt con liềnvây quanh người nhóc. Ngẫu nhiên sẽ có vài chú vịt nhảy vào chậu rửa mặt đảo đảo hai ba vòng. Bơi mệt, chú ta lại chạy ra, ăn vài hớp gạo.
Vốn trước giờ cơm trưa, quán ăn thường không có vị khách nào, nhưng vào sáng sớm hôm nay lại có một nhà ba người ghé đến, nhưng nhìn qua thì lại không thể nói là một nhà. Sở dĩ nói là một nhà ba người, là bởi vì đối phương có hai lớn một nhỏ, sở dĩ nói không thể gọi một nhà ba người, là bởi vì hai người lớn trong đó đều là đàn ông.
Đứa bé đi theo người lớn có một mái tóc dài mượt mà. Nhóc con kia lại lớn lên rất xinh đẹp, nếu không phải bộ quần áo xanh lam mà nhóc bận là kiểu nam, Kỳ Tiểu Nguyên còn thật cho rằng đó là một bé gái. Hai người đàn ông trẻ tuổi đi cùng bé cũng rất nổi bật. Có lẽ bọn họ đang mang theo đứa bé ra ngoài du lịch, vừa thấy liền biết là người thành phố. Nhìn khí chất trên người bọn họ, hẳn là loại người có thân phận địa vị.
“Ba vị muốn dùng gì?” Kỳ Tiểu Nguyên cầm thực đơn đi tới, nhưng ánh mắt đối phương đã bị mấy chú vịt con hấp dẫn: “Ơ, ông chủ, ngài còn nuôi cả vịt nữa à?”
Kỳ Tiểu Nguyên ngại ngùng cười cười: “Là Tử Tử nuôi, bé thích động vật nhỏ. Tôi lại không có thời gian chiếu cố bé. Có đôi khi bé sẽ chơi đùa với vịt con tới hết cả buổi trưa.”
Một người đàn ông có vẻ cao lớn đi qua, lúc này Tử Tử còn đang mặc quần yếm, vẻ mặt đầy tò mò ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn chằm chằm bọn họ. Kỳ Tiểu Nguyên thấy vậy, liền bảo: “Tử Tử ngoan, gọi chú đi nào!”
Tử Tử ngửa mặt kêu một tiếng: “Chào chú.”
Người đàn ông nhéo nhéo mặt Tử Tử, đáp: “Thật ngoan, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai tuổi.”
“Mẹ con đâu? Sao không ở cùng con?”
“Ba ba nói con không có mẹ. Ba nói ba chính là mẹ.”
Người đàn ông hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua người nam nhân đồng hành, đối phương cúi đầu cười cười, rồi đi qua đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực: “Đứa nhỏ này lớn lên thật đáng yêu. Nhưng mà sao tôi thấy bé có chút hơi quen mắt? Ha hả, bảo bảo, ba ba của con tên gì?”
Tử Tử cố phồng má đáp lời: “Nguyên Nguyên…”
Mọi người có mặt trong quán đều nở nụ cười, đứa nhỏđi cùnghai người lớn ôm cánh tay, nhìn hai vị gia trưởng:“Hai người nếu thích thì sao không tự sinh một đứa đi chứ, cả ngày ôm con người khác là có ý gì?”
Người đàn ông ôm đứa nhỏ thoáng bất đắc dĩ buông Tử Tử xuống: “Xem đi! Thái tử gia nhà anh lại sinh khí.” Người đàn ông đi trở về chỗ ngồi xuống, sờ sờ đỉnh đầu bé con: “Chathấy đứa nhỏ này rất đáng thương, ba của bé vừa phải đảm nhận vai trò làm cha vừa phải làm mẹ, thật sự là không dễ dàng mà? Con nên cảm thấy may mắn khi mình được sinh ra trong một gia đình đều có song thân kiện toàn đi!”
Bé trai nhìn hai người đàn ông một cái, rồi đáp: “Cũng không thấy kiện toàn cho lắm à.” Sau đó, nhóc lại nhìn qua đứa bé kia, nhỏ nhỏ có một nhúm, nhìn qua vừa mềm vừa yếu, bộ dáng giống như vừa đẩy một cái sẽ té ngã. Bất quá nhìn cũng cưng cưng, rất là đáng yêu.
Lúc này, Lôi Quân lại bưng một cái nồi đất từ phòng bếp ra: “Canh gà hầm thuốc bắc, cẩn thận kẻo nóng. Mời quý vị dùng thong thả.” Lúc xoay người, nhìn nhìn Tử Tử ngồi chồm hổm trên mặt đất, hắn lại mở miệng dặn dò: “Tử Tử đừng chạy loạn, ba của con bận chốc lát liền xong ngay.”
Tử Tử gật gật đầu, cầm bình nhỏ trong tay quơ quơ: “Con lại cho vịt vịt ăn.”
Kỳ Tiểu Nguyên có điểm một cái chấm đỏ nho nhỏ trên ấn đường của Tử Tử, bởi vì nhóc con sau khi xem một tập phim hoạt hình liền tuyên bố bé muốn diễn Na Tra.
Tử Tử một bên cho vịt vịt ăn, một bên lại cùng vịt vịt trò chuyện. Mặt bánh bao hếtphồng rồi phồng, làm người nhìn chỉ muốn chạy qua nhào nặn một phen.
Bình luận truyện