Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện
Đường Thiên Dật nhìn tinh hạch màu vàng trong túi nhựa trong suốt, muốn lấy nó ra, Lâm Hiểu lập tức chặn tay hắn lại, "Đợi chút, đây là lấy ra từ trong đầu thây ma, phải rửa sạch sẽ trước."
Lâm Hiểu cầm một chai nước khoáng, đem tinh hạch rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho Đường Thiên Dật.
Đường Thiên Dật tập trung suy nghĩ nhìn tinh hạch trong tay, "Em nói đây là trong đầu thây ma nọ?"
"Đúng rồi. Lúc em phát hiện còn hết sức ngạc nhiên, còn nghĩ, không lẽ giống như trong tiểu thuyết nói, có thể tăng lên dị năng? Cái trước kia em lấy được là trong suốt, sau đó em nuốt vào, anh đoán như thế nào? Dị năng của em vậy mà tăng lên nha!"
Lâm Hiểu làm bộ như rất cao hứng. Cô nói chuyện này ra là có dự định riêng. Lần này gặp được thây ma cấp một làm cho cô ý thức được nhóm thây ma đã bắt đầu tiến hóa, nếu mình muốn tang dị năng lên nhất định phải thu thập tinh hạch. Hành động rõ ràng như vậy boss nhất định sẽ phát hiện. Đến lúc đó mình giấu giếm sẽ chỉ tạo thành ngăn cách. Còn không bằng làm bộ như trong lúc lơ đãng phát hiện được bí mật tinh hạch, nói cho boss nghe, như vậy sau này có thể quang minh chính đại thu thập tinh hạch.
"Em điên khùng! Trong đầu thây ma mà dám ăn bậy! Này này nọ nọ chưa từng được thí nghiệm qua, em lại dám ăn!" Đường Thiên Dật lần đầu tiên phẫn nộ, rống to hướng về Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu hiển nhiên không nghĩ tới Đường Thiên Dật sẽ phản ứng lớn như vậy, ủy khuất nói, "Em khi đó không nghĩ nhiều như vậy."
"Em nghe kỹ đây, về sau không có lệnh của anh, không cho em ăn bậy những vật này!"
Đường Thiên Dật bình tĩnh lại, nén cơn tức giận trong long, mặt âm trầm, "Nói lại quá trình em nuốt tinh hạch này cho anh nghe."
Lâm Hiểu ngoan ngoãn làm theo.
Đường Thiên Dật xem tinh hạch, thần sắc không hiểu, "Nói cách khác, sau khi em nuốt viên tinh hạch trong suốt kia, dị năng rõ ràng có tăng trưởng?"
Lâm Hiểu gật đầu như bằm tỏi.
"Trước mắt cho thấy, tinh hạch trong suốt ngoại trừ làm cho dị năng của em tang lên, không có di chứng gì khác. Chỉ là, cái này tại sao là màu vàng? Cùng với dị năng của thây ma có quan hệ gì? Màu vàng và trong suốt, màu sắc đại diện cho cái gì?"
Chút ít này Lâm Hiểu mặc dù biết rõ nhưng cô không dám nói cho boss, chỉ có thể lắc đầu giả bộ như không biết gì.
Buổi tối, Lâm Hiểu nằm trong phòng ngủ, nghĩ tới chuyện ban ngày, sau khi nói chuyện Đường Thiên Dật lấy tinh hạch của cô đi, nói là chưa xác định thì không chuẩn cho cô lại ăn vào.
Kỳ thật tinh hạch đó cũng không có tác dụng, đó là tinh hạch hệ thổ, mà cô là hệ hỏa, chỉ là không nghĩ tới boss lại bốc hòa lên như vậy, còn rất dọa người.
Lâm Hiểu suy nghĩ một hồi, sau đó tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu sớm tinh mơ liền rời giường , cô là bị tiếng gió bên ngoài đánh thức, nhiệt độ tựa hồ lại giảm xuống thêm.
Lúc Lâm Hiểu kéo màn cửa sổ ra liền kinh ngạc đến ngân người, bên ngoài cuồng phong gào thét, tuyết rơi như lông ngỗng, ngoài cửa sổ thế giới hoàn toàn trở thành màu trắng.
Cô lập tức mặc quần áo vào, chạy xuống lầu, Đường Thiên Dật đang ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Dật ca ca, tại sao có thể như vậy?"
Đường Thiên Dật quay lại, sắc mặt được ánh tuyết trắng hắt lên càng them tái nhợt, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, "Mạt thế, đây mới thực sự là mạt thế."
Lâm Hiểu biết rõ, mạt thế sau một tháng, thời tiết thay đổi rét lạnh, rất nhiều người đều chết ở mùa đông, nhưng cô không biết cụ thể là ngày nào cho nên đã làm rất nhiều việc chuẩn bị, đáng tiếc cuối cùng lại tiện nghi cho cha con Đường Thiên Tuấn.
Hiện thời nhìn nơi nơi màu trắng, Lâm Hiểu thật đau long, nếu đám vật tư kia còn đây, cô cùng Đường Thiên Dật tìm một chỗ tuyệt đối có thể an an ổn ổn vượt qua trời đông gió rét, đáng tiếc, không có nếu như...
Mà ngày hôm qua nếu không có Đường Thiên Dật đột nhiên yêu cầu, bọn họ căn bản không thể nào đi siêu thị tìm đồ ăn, nhớ tới đây Lâm Hiểu chợt nghĩ đến cái gì, "Dật ca ca, anh dự đoán đến hôm nay sẽ phát sinh loại chuyện như vậy?"
"Làm sao có thể, nếu anh dự đoán được, nói sao cũng sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút, khi đó anh chỉ có một loại cảm giác không hiểu được, cảm giác được có gì đó đè nén cùng nguy hiểm, phảng phất như toàn bộ thế giới bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc." Đường Thiên Dật nghĩ tới cảm giác khi đó, trong lòng còn sợ hãi.
Lâm Hiểu lại thật cao hứng, mắt tràn đầy lấp lánh, "Dật ca ca, anh thật sự là quá lợi hại !"
Lợi hại sao? Đường Thiên Dật nhìn mình tàn phế hai chân, lại nghe Lâm Hiểu bảo lợi hại, hắn giật giật khóe miệng, "Đúng rồi, em ngày hôm qua gọi anh cái gì? Boss?"
Lâm Hiểu trong nội tâm cả kinh, hắn như thế nào nghe được ? Đường Thiên Dật là người có dị năng hệ tinh thần, trong phạm vi tinh thần của hắn, bất luận cái gì, gió thổi cỏ lay hắn đều có thể cảm giác được, Lâm Hiểu còn tưởng trong tình huống đó hắn sẽ không chú ý tới, không nghĩ hắn vẫn nghe rõ. Bất quá cái xưng hô này cũng không có bao nhiêu nghĩa khác, Lâm Hiểu trong nội tâm không sợ hãi, "Anh là tổng tài đại nhân đó, đây là ngoại hiệu trong lòng em đặt cho anh." Lâm Hiểu ngây ngô cười.
"Ngụy biện!" Đường Thiên Dật khóe miệng kéo ra, lộ ra vẻ tươi cười, tuấn nhan hắn như được điêu khắc, ý cười hiện ra làm thần sắc thật ôn nhu, trong mắt cũng hiện lên nét vui vẻ, cứ như vậy tập trung suy nghĩ nhìn Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu dưới cái nhìn chằm chằm của Đường Thiên Dật, tuần suất tim đập bắt đầu tăng vọt, trong nội tâm ngượng ngùng, lông mi khẽ rũ xuống, không dám nhìn con mắt thâm thúy của boss nữa, trên mặt bắt đầu ửng đỏ.
Thời điểm hai bên đang vô cùng hài hòa đột nhiên truyền đến vài tiếng ho khan, "Khụ khụ..."
Lâm Hiểu lập tức quay đầu nhìn lại, Lý Cường và Lý Song Bằng không biết khi nào đã đi xuống lầu. Bọn họ hai người đều bọc mền thật dày, Lý Song Bằng còn hắt hơi một cái, "Trời quỷ này còn không để cho người ta sống! Tôi sắp chết rét rồi."
Hai người bọn họ đều là người bình thường, không như Lâm Hiểu và Đường Thiên Dật khả năng miễn dịch tương đối mạnh với thời tiết rét lạnh.
Lúc này Đường Thiên Dật khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng nhìn hai người.
Lý Cường bụng đói tới kêu rên, anh lúng túng cười, "Chúng ta đã một ngày chưa ăn cơm"
Lâm Hiểu thiện ý cười cười, "Tôi cũng đói. May mắn tôi đã thức tỉnh dị năng hệ hỏa, chúng ta có thể lập tức được sưởi ấm." Nói thật, cô cũng cảm giác được rét lạnh, đừng nói chi tới họ hai người bình thường.
Lâm Hiểu lập tức tiến vào phòng bếp, đem gạo thu hoạch ngày hôm qua lấy ra, thử mở gas một lần, quả nhiên không còn dùng được.
Lâm Hiểu cũng không nổi giận, nhờ bọn Lý Cường tìm một cái nồi, cô chính mình chuẩn bị ra cửa tìm củi.
"Dật ca ca, em ra ngoài tìm vài thứ, cũng không đi xa."
Đường Thiên Dật gật đầu, "Được."
Lý Cường chủ động muốn tới hỗ trợ, Lâm Hiểu tất nhiên không có cự tuyệt.
Bọn họ vừa mở cửa ra, khí lạnh lập tức ập vào người, đặc biệt là Lý Cường vốn không mặc nhiều y phục dày, vừa mở cửa ra càng bị gió lạnh thổi.
"Chúng ta thuận tiện tìm thêm mấy bộ y phục." Trong lữ quán họ đang ở không có quần áo gì.
"Đương nhiên có thể." Bọn họ liền vào bên trong vài cửa tiệm gấn đó tìm xem, cũng không đi xa.
Nửa giờ sau, bọn họ đem đồ quay trở về. Lâm Hiểu đem cửa gỗ ở cửa hàng kế bên đập nát, thuận tiện đem về một ít sách, đương nhiên không phải để xem mà là để đốt lửa.
Lý Cường cũng tìm được một cửa hàng quần áo, đem rất nhiều y phục trở về. Lâm Hiểu thấy được một cái áo khoác màu đen, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng thời điểm nhìn thấy bộ y phục này, Lâm Hiểu cảm thấy Đường Thiên Dật mặc vào khẳng định rất đẹp mắt.
Ở đây còn mười mấy thùng nước tinh khiết, làm cho Lâm Hiểu thật cao hứng. Nhưng ngay cả như vậy, cô dùng nước vẫn rất cẩn
thận, không dám lãng phí. Trong lúc chờ cơm chín, mấy người đều ngồi kế bên ngọn lửa sưởi ấm.
Lý Song Bằng hít hít mũi, một bên thở dài nói, "Lâm tiểu thư, dị năng của cô thật sự quá tốt. May mắn ca ca cùng tôi đi theo các người, nếu không chúng ta dù không đói chết cũng sẽ chết rét." Hiển nhiên hắn còn không biết sau này thời tiết càng thêm rét lạnh, xe hơi cũng không phát động được, khi đó hắn sẽ càng thấy may mắn chính mình cùng đại ca đã theo đúng người.
Lý Cường trong lòng đang suy nghĩ, Lâm Hiểu là dị năng hệ hỏa, Đường Thiên Dật cũng có dị năng, chỉ là không biết rõ dị năng của hắn là cái gì, ngày đó hắn như thế nào lại trên xe lăn mà đi lại, bất quá mặc dù anh hiếu kỳ nhưng cũng không tùy tiện hỏi, bọn họ đã ở chung một chỗ, anh sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ là anh có trực giác, Đường Thiên Dật người này rất nguy hiểm.
Lâm Hiểu biết rõ toàn bộ mùa đông rét lạnh sẽ kéo dài nửa năm, sau này toàn bộ địa cầu chỉ có mùa đông và mùa hè, bởi vì vậy trong nội tâm cô càng lo lằng lên.
"Gọi tôi Lâm Hiểu đi, hai người không cần khách khí như vậy."
Lý Song Bằng cười sờ sờ đầu, hắc hắc ngây ngô cười. Lâm Hiểu bị hắn chọc cười, cũng cùng nở nụ cười.
Đường Thiên Dật sắc mặt lại là càng ngày cành lạnh lùng, nhất là thời điểm nhìn Lý Song Bằng!
Lý Cường phát giác được thần sắc Đường Thiên Dật, nhanh chóng đánh lên đầu cậu một cái, Lý Song Bằng lập tức bất mãn, "Ca, anh làm cái gì?"
Lý Cường bất đắc dĩ, "Không có gì."
Chuyện này khó nói, anh lập tức chuyển sang chuyện khác, "Đúng rồi, hai là như thế nào thức tỉnh được dị năng vậy?"
Đường Thiên Dật lúc này mới dời đi ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Song Bằng, hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ.
Lâm Hiểu đem những việc cô đã trải qua nói đơn giản một chút, mấy người cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau đó cơm đã chín, cho dù chỉ là cơm tẻ không có món ăn gì, mọi người cũng vô cùng thỏa mãn, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy còn có thể có cơm tẻ nóng hổi để ăn đã là hết sức hạnh phúc.
Chương 24: Mùa đông đến
Đường Thiên Dật nhìn tinh hạch màu vàng trong túi nhựa trong suốt, muốn lấy nó ra, Lâm Hiểu lập tức chặn tay hắn lại, "Đợi chút, đây là lấy ra từ trong đầu thây ma, phải rửa sạch sẽ trước."
Lâm Hiểu cầm một chai nước khoáng, đem tinh hạch rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho Đường Thiên Dật.
Đường Thiên Dật tập trung suy nghĩ nhìn tinh hạch trong tay, "Em nói đây là trong đầu thây ma nọ?"
"Đúng rồi. Lúc em phát hiện còn hết sức ngạc nhiên, còn nghĩ, không lẽ giống như trong tiểu thuyết nói, có thể tăng lên dị năng? Cái trước kia em lấy được là trong suốt, sau đó em nuốt vào, anh đoán như thế nào? Dị năng của em vậy mà tăng lên nha!"
Lâm Hiểu làm bộ như rất cao hứng. Cô nói chuyện này ra là có dự định riêng. Lần này gặp được thây ma cấp một làm cho cô ý thức được nhóm thây ma đã bắt đầu tiến hóa, nếu mình muốn tang dị năng lên nhất định phải thu thập tinh hạch. Hành động rõ ràng như vậy boss nhất định sẽ phát hiện. Đến lúc đó mình giấu giếm sẽ chỉ tạo thành ngăn cách. Còn không bằng làm bộ như trong lúc lơ đãng phát hiện được bí mật tinh hạch, nói cho boss nghe, như vậy sau này có thể quang minh chính đại thu thập tinh hạch.
"Em điên khùng! Trong đầu thây ma mà dám ăn bậy! Này này nọ nọ chưa từng được thí nghiệm qua, em lại dám ăn!" Đường Thiên Dật lần đầu tiên phẫn nộ, rống to hướng về Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu hiển nhiên không nghĩ tới Đường Thiên Dật sẽ phản ứng lớn như vậy, ủy khuất nói, "Em khi đó không nghĩ nhiều như vậy."
"Em nghe kỹ đây, về sau không có lệnh của anh, không cho em ăn bậy những vật này!"
Đường Thiên Dật bình tĩnh lại, nén cơn tức giận trong long, mặt âm trầm, "Nói lại quá trình em nuốt tinh hạch này cho anh nghe."
Lâm Hiểu ngoan ngoãn làm theo.
Đường Thiên Dật xem tinh hạch, thần sắc không hiểu, "Nói cách khác, sau khi em nuốt viên tinh hạch trong suốt kia, dị năng rõ ràng có tăng trưởng?"
Lâm Hiểu gật đầu như bằm tỏi.
"Trước mắt cho thấy, tinh hạch trong suốt ngoại trừ làm cho dị năng của em tang lên, không có di chứng gì khác. Chỉ là, cái này tại sao là màu vàng? Cùng với dị năng của thây ma có quan hệ gì? Màu vàng và trong suốt, màu sắc đại diện cho cái gì?"
Chút ít này Lâm Hiểu mặc dù biết rõ nhưng cô không dám nói cho boss, chỉ có thể lắc đầu giả bộ như không biết gì.
Buổi tối, Lâm Hiểu nằm trong phòng ngủ, nghĩ tới chuyện ban ngày, sau khi nói chuyện Đường Thiên Dật lấy tinh hạch của cô đi, nói là chưa xác định thì không chuẩn cho cô lại ăn vào.
Kỳ thật tinh hạch đó cũng không có tác dụng, đó là tinh hạch hệ thổ, mà cô là hệ hỏa, chỉ là không nghĩ tới boss lại bốc hòa lên như vậy, còn rất dọa người.
Lâm Hiểu suy nghĩ một hồi, sau đó tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu sớm tinh mơ liền rời giường , cô là bị tiếng gió bên ngoài đánh thức, nhiệt độ tựa hồ lại giảm xuống thêm.
Lúc Lâm Hiểu kéo màn cửa sổ ra liền kinh ngạc đến ngân người, bên ngoài cuồng phong gào thét, tuyết rơi như lông ngỗng, ngoài cửa sổ thế giới hoàn toàn trở thành màu trắng.
Cô lập tức mặc quần áo vào, chạy xuống lầu, Đường Thiên Dật đang ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Dật ca ca, tại sao có thể như vậy?"
Đường Thiên Dật quay lại, sắc mặt được ánh tuyết trắng hắt lên càng them tái nhợt, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, "Mạt thế, đây mới thực sự là mạt thế."
Lâm Hiểu biết rõ, mạt thế sau một tháng, thời tiết thay đổi rét lạnh, rất nhiều người đều chết ở mùa đông, nhưng cô không biết cụ thể là ngày nào cho nên đã làm rất nhiều việc chuẩn bị, đáng tiếc cuối cùng lại tiện nghi cho cha con Đường Thiên Tuấn.
Hiện thời nhìn nơi nơi màu trắng, Lâm Hiểu thật đau long, nếu đám vật tư kia còn đây, cô cùng Đường Thiên Dật tìm một chỗ tuyệt đối có thể an an ổn ổn vượt qua trời đông gió rét, đáng tiếc, không có nếu như...
Mà ngày hôm qua nếu không có Đường Thiên Dật đột nhiên yêu cầu, bọn họ căn bản không thể nào đi siêu thị tìm đồ ăn, nhớ tới đây Lâm Hiểu chợt nghĩ đến cái gì, "Dật ca ca, anh dự đoán đến hôm nay sẽ phát sinh loại chuyện như vậy?"
"Làm sao có thể, nếu anh dự đoán được, nói sao cũng sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút, khi đó anh chỉ có một loại cảm giác không hiểu được, cảm giác được có gì đó đè nén cùng nguy hiểm, phảng phất như toàn bộ thế giới bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc." Đường Thiên Dật nghĩ tới cảm giác khi đó, trong lòng còn sợ hãi.
Lâm Hiểu lại thật cao hứng, mắt tràn đầy lấp lánh, "Dật ca ca, anh thật sự là quá lợi hại !"
Lợi hại sao? Đường Thiên Dật nhìn mình tàn phế hai chân, lại nghe Lâm Hiểu bảo lợi hại, hắn giật giật khóe miệng, "Đúng rồi, em ngày hôm qua gọi anh cái gì? Boss?"
Lâm Hiểu trong nội tâm cả kinh, hắn như thế nào nghe được ? Đường Thiên Dật là người có dị năng hệ tinh thần, trong phạm vi tinh thần của hắn, bất luận cái gì, gió thổi cỏ lay hắn đều có thể cảm giác được, Lâm Hiểu còn tưởng trong tình huống đó hắn sẽ không chú ý tới, không nghĩ hắn vẫn nghe rõ. Bất quá cái xưng hô này cũng không có bao nhiêu nghĩa khác, Lâm Hiểu trong nội tâm không sợ hãi, "Anh là tổng tài đại nhân đó, đây là ngoại hiệu trong lòng em đặt cho anh." Lâm Hiểu ngây ngô cười.
"Ngụy biện!" Đường Thiên Dật khóe miệng kéo ra, lộ ra vẻ tươi cười, tuấn nhan hắn như được điêu khắc, ý cười hiện ra làm thần sắc thật ôn nhu, trong mắt cũng hiện lên nét vui vẻ, cứ như vậy tập trung suy nghĩ nhìn Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu dưới cái nhìn chằm chằm của Đường Thiên Dật, tuần suất tim đập bắt đầu tăng vọt, trong nội tâm ngượng ngùng, lông mi khẽ rũ xuống, không dám nhìn con mắt thâm thúy của boss nữa, trên mặt bắt đầu ửng đỏ.
Thời điểm hai bên đang vô cùng hài hòa đột nhiên truyền đến vài tiếng ho khan, "Khụ khụ..."
Lâm Hiểu lập tức quay đầu nhìn lại, Lý Cường và Lý Song Bằng không biết khi nào đã đi xuống lầu. Bọn họ hai người đều bọc mền thật dày, Lý Song Bằng còn hắt hơi một cái, "Trời quỷ này còn không để cho người ta sống! Tôi sắp chết rét rồi."
Hai người bọn họ đều là người bình thường, không như Lâm Hiểu và Đường Thiên Dật khả năng miễn dịch tương đối mạnh với thời tiết rét lạnh.
Lúc này Đường Thiên Dật khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng nhìn hai người.
Lý Cường bụng đói tới kêu rên, anh lúng túng cười, "Chúng ta đã một ngày chưa ăn cơm"
Lâm Hiểu thiện ý cười cười, "Tôi cũng đói. May mắn tôi đã thức tỉnh dị năng hệ hỏa, chúng ta có thể lập tức được sưởi ấm." Nói thật, cô cũng cảm giác được rét lạnh, đừng nói chi tới họ hai người bình thường.
Lâm Hiểu lập tức tiến vào phòng bếp, đem gạo thu hoạch ngày hôm qua lấy ra, thử mở gas một lần, quả nhiên không còn dùng được.
Lâm Hiểu cũng không nổi giận, nhờ bọn Lý Cường tìm một cái nồi, cô chính mình chuẩn bị ra cửa tìm củi.
"Dật ca ca, em ra ngoài tìm vài thứ, cũng không đi xa."
Đường Thiên Dật gật đầu, "Được."
Lý Cường chủ động muốn tới hỗ trợ, Lâm Hiểu tất nhiên không có cự tuyệt.
Bọn họ vừa mở cửa ra, khí lạnh lập tức ập vào người, đặc biệt là Lý Cường vốn không mặc nhiều y phục dày, vừa mở cửa ra càng bị gió lạnh thổi.
"Chúng ta thuận tiện tìm thêm mấy bộ y phục." Trong lữ quán họ đang ở không có quần áo gì.
"Đương nhiên có thể." Bọn họ liền vào bên trong vài cửa tiệm gấn đó tìm xem, cũng không đi xa.
Nửa giờ sau, bọn họ đem đồ quay trở về. Lâm Hiểu đem cửa gỗ ở cửa hàng kế bên đập nát, thuận tiện đem về một ít sách, đương nhiên không phải để xem mà là để đốt lửa.
Lý Cường cũng tìm được một cửa hàng quần áo, đem rất nhiều y phục trở về. Lâm Hiểu thấy được một cái áo khoác màu đen, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng thời điểm nhìn thấy bộ y phục này, Lâm Hiểu cảm thấy Đường Thiên Dật mặc vào khẳng định rất đẹp mắt.
Ở đây còn mười mấy thùng nước tinh khiết, làm cho Lâm Hiểu thật cao hứng. Nhưng ngay cả như vậy, cô dùng nước vẫn rất cẩn
thận, không dám lãng phí. Trong lúc chờ cơm chín, mấy người đều ngồi kế bên ngọn lửa sưởi ấm.
Lý Song Bằng hít hít mũi, một bên thở dài nói, "Lâm tiểu thư, dị năng của cô thật sự quá tốt. May mắn ca ca cùng tôi đi theo các người, nếu không chúng ta dù không đói chết cũng sẽ chết rét." Hiển nhiên hắn còn không biết sau này thời tiết càng thêm rét lạnh, xe hơi cũng không phát động được, khi đó hắn sẽ càng thấy may mắn chính mình cùng đại ca đã theo đúng người.
Lý Cường trong lòng đang suy nghĩ, Lâm Hiểu là dị năng hệ hỏa, Đường Thiên Dật cũng có dị năng, chỉ là không biết rõ dị năng của hắn là cái gì, ngày đó hắn như thế nào lại trên xe lăn mà đi lại, bất quá mặc dù anh hiếu kỳ nhưng cũng không tùy tiện hỏi, bọn họ đã ở chung một chỗ, anh sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ là anh có trực giác, Đường Thiên Dật người này rất nguy hiểm.
Lâm Hiểu biết rõ toàn bộ mùa đông rét lạnh sẽ kéo dài nửa năm, sau này toàn bộ địa cầu chỉ có mùa đông và mùa hè, bởi vì vậy trong nội tâm cô càng lo lằng lên.
"Gọi tôi Lâm Hiểu đi, hai người không cần khách khí như vậy."
Lý Song Bằng cười sờ sờ đầu, hắc hắc ngây ngô cười. Lâm Hiểu bị hắn chọc cười, cũng cùng nở nụ cười.
Đường Thiên Dật sắc mặt lại là càng ngày cành lạnh lùng, nhất là thời điểm nhìn Lý Song Bằng!
Lý Cường phát giác được thần sắc Đường Thiên Dật, nhanh chóng đánh lên đầu cậu một cái, Lý Song Bằng lập tức bất mãn, "Ca, anh làm cái gì?"
Lý Cường bất đắc dĩ, "Không có gì."
Chuyện này khó nói, anh lập tức chuyển sang chuyện khác, "Đúng rồi, hai là như thế nào thức tỉnh được dị năng vậy?"
Đường Thiên Dật lúc này mới dời đi ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Song Bằng, hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ.
Lâm Hiểu đem những việc cô đã trải qua nói đơn giản một chút, mấy người cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau đó cơm đã chín, cho dù chỉ là cơm tẻ không có món ăn gì, mọi người cũng vô cùng thỏa mãn, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy còn có thể có cơm tẻ nóng hổi để ăn đã là hết sức hạnh phúc.
Bình luận truyện