Ôm Chặt Em, Giam Cầm Em
Chương 14: Muốn một đứa con
Editor: Uyển bé bỏng
Nguồn convert: Vespertine
Nhưng điều khiến cô lo lắng chính là Cố Minh đối với chuyện này vẫn quyết giữ theo ý mình.
Hắn một lòng một dạ cho rằng đây là do Tề Duệ Mạc làm, trăm phương nghìn kế thuyết phục cô từ chức.
Đường Thu Giảo không đồng ý, đã đơn phương giận dỗi hắn vài ngày.
Hôm nay, Đường Thu Giảo nhận được cuộc gọi từ mẹ của mình.
“Giảo Giảo, cuối tuần này con hãy về quê một chuyến.”
“Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Đường Thu Giảo hỏi.
“Con trai nhà dì ba kết hôn vào năm ngoái, tháng trước vừa sinh con, lúc này muốn làm rượu mừng đầy tháng.”
“Được, lát nữa con sẽ đi mua vé máy bay.”
Mẹ Đường hỏi: “Con và Cố Minh dự định khi nào sẽ sinh con, hai đứa cũng đã kết hôn hai năm rồi.”
“Con … con tạm thời chưa muốn có, công ty ở giai đoạn khởi nghiệp rất bận rộn, con không có nhiều thời gian để chăm sóc con cái.”
Đường Thu Giảo trả lời mẹ như vậy, nhưng trong lòng cô lại không nghĩ thế.
Cố Minh chưa bao giờ muốn có con.
Cô đã nhiều lần nói về chuyện này, Cố Minh từ trước đến nay mọi chuyện vẫn luôn nhường cô, nhưng trong vấn đề này, hắn chưa bao giờ nói một câu.
Cô không thể tìm thấy chỗ cất của viên thuốc tránh thai, Cố Minh giấu nó kỹ đến mức cô thậm chí không thể tìm được cơ hội để thay đổi thuốc.
Nghĩ đến đây, Đường Thu Giảo có chút buồn.
Cô thực sự muốn có một đứa con.
Mềm mềm mại mại, ngọt ngào lại đáng yêu, lúc nhào vào trong lòng ngực mình làm nũng, trông giống như một thiên thần nhỏ.
Mẹ Đường nói: “Đã đến lúc sinh con, bây giờ con đã 25 tuổi, đây là độ tuổi tốt nhất để sinh con, càng lớn tuổi, sinh con càng nguy hiểm. Nếu con bận rộn, mẹ và cha con sẽ giúp con chăm sóc đứa trẻ.”
“Được … con biết rồi.” Đường Thu Giảo đem đề tài này bỏ qua.
Đường Thu Giảo cúp điện thoại, vừa vặn Cố Minh bước vào phòng ngủ, cô vốn định nói hắn cùng mình trở về nhà mẹ đẻ, nhưng có chút không muốn tiến lên cùng hắn nói chuyện.
Quên đi, cô sẽ trở về một mình, để Cố Minh bình tĩnh lại, nếu không mỗi ngày hắn lại lo lắng cô bị người người khác mưu hại, mỗi ngày đều thúc giục cô từ chức.
Thứ bảy, Đường Thu Giảo lên tàu về nhà một mình.
Đường Thu Giảo mang theo một đống quà cho cha mẹ, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cô cầm quà, nhìn thấy một bóng dáng thon dài trêи ghế sofa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi, chỉ cần một bóng dáng cũng khiến người ta mê hoặc.
“Cố Minh, sao anh lại ở đây?”
Cô rõ ràng không có nói hôm nay mình về nhà mẹ đẻ, hay là hắn lại theo dõi cô.
Đường Thu Giảo tức giận đến tay đều run, nhưng vì đây là nhà bố mẹ, cô không muốn họ lo lắng, nên kìm nén cơn giận của mình.
“Con, đứa nhỏ này, có chuyện gì vậy? Con không cho con rể của mẹ đến đây sao?” Mẹ Đường vừa bưng thức ăn ra nghe được câu này.
“Không có … Mẹ, không phải Cố Minh chưa hoàn thành thủ tục trong công ty sao, con nghĩ anh ấy lúc này đang ở trong công ty, nên con mới ngạc nhiên.” Đường Thu Giảo nhanh chóng giải thích.
Đường Thu Giảo nắm lấy quần áo Cố Minh, kéo hắn vào phòng: “Ừm, mẹ, con có vài chuyện muốn nói với Cố Minh.”
“Đứa nhỏ này, chuyện gì mà còn phải vào phòng nói.”
Ngay khi cửa phòng đóng lại, sắc mặt Đường Thu Giảo lập tức trầm xuống: “Sao anh biết em hôm nay trở về nhà mẹ đẻ, Cố Minh, anh có phải theo dõi em không, hay là lại trang bị một số thiết bị giám sát …”
Kể từ lúc phát hiện ra máy giám sát, sự kiên nhẫn của Đường Thu Giảo với Cố Minh đã giảm mạnh.
Mặc dù cô có thể thông cảm bệnh của Cố Minh, nhưng đối với chuyện này, trong lòng rốt cuộc vẫn là hoảng sợ.
Cố Minh vô tội nói: “Anh chỉ tình cờ thấy tin nhắn đặt vé máy bay của em, em không cần lo lắng, Giảo Giảo.”
Sắc mặt Đường Thu Giảo vẫn không tốt hơn.
“Giảo Giảo, em không cần tức giận, bất kể anh làm gì, anh đều sẽ không làm tổn thương em.”
“Nhưng em không thích việc anh kiểm soát hành tung [1] và tự do của em.”
[1] hành tung: dấu vết về những hành vi của một người nào đó.
“Anh xin lỗi, Giảo Giảo.”
Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ, Đường Thu Giảo nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Lúc này bầu không khí mới hết lạnh lẽo.
Hòa bình tạm thời được duy trì, nhưng trong lòng Đường Thu Giảo biết, khoảng cách giữa hai người không thể dễ dàng sửa chữa.
Trêи bàn ăn, mẹ Đường lại nhắc đến việc sinh con.
Cố Minh lần này không từ chối.
Hắn nghĩ, hắn cần một đứa con để giữ lại Giảo Giảo.
Nếu không, khoảng cách giữa hai người sẽ chỉ ngày càng xa hơn, đứa trẻ, ít nhất có thể ràng buộc được Giảo Giảo.
——
Vote để tạo động lực cho tui nhen ?, love all?♀️
Mặc dù chưa đủ vote nhưng vẫn đăng, vì tui yêu thương những bạn chờ tui đăng truyện ó o (^‿^✿)o(っ˘ڡ˘ς)
25-7-2020.
Nguồn convert: Vespertine
Nhưng điều khiến cô lo lắng chính là Cố Minh đối với chuyện này vẫn quyết giữ theo ý mình.
Hắn một lòng một dạ cho rằng đây là do Tề Duệ Mạc làm, trăm phương nghìn kế thuyết phục cô từ chức.
Đường Thu Giảo không đồng ý, đã đơn phương giận dỗi hắn vài ngày.
Hôm nay, Đường Thu Giảo nhận được cuộc gọi từ mẹ của mình.
“Giảo Giảo, cuối tuần này con hãy về quê một chuyến.”
“Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Đường Thu Giảo hỏi.
“Con trai nhà dì ba kết hôn vào năm ngoái, tháng trước vừa sinh con, lúc này muốn làm rượu mừng đầy tháng.”
“Được, lát nữa con sẽ đi mua vé máy bay.”
Mẹ Đường hỏi: “Con và Cố Minh dự định khi nào sẽ sinh con, hai đứa cũng đã kết hôn hai năm rồi.”
“Con … con tạm thời chưa muốn có, công ty ở giai đoạn khởi nghiệp rất bận rộn, con không có nhiều thời gian để chăm sóc con cái.”
Đường Thu Giảo trả lời mẹ như vậy, nhưng trong lòng cô lại không nghĩ thế.
Cố Minh chưa bao giờ muốn có con.
Cô đã nhiều lần nói về chuyện này, Cố Minh từ trước đến nay mọi chuyện vẫn luôn nhường cô, nhưng trong vấn đề này, hắn chưa bao giờ nói một câu.
Cô không thể tìm thấy chỗ cất của viên thuốc tránh thai, Cố Minh giấu nó kỹ đến mức cô thậm chí không thể tìm được cơ hội để thay đổi thuốc.
Nghĩ đến đây, Đường Thu Giảo có chút buồn.
Cô thực sự muốn có một đứa con.
Mềm mềm mại mại, ngọt ngào lại đáng yêu, lúc nhào vào trong lòng ngực mình làm nũng, trông giống như một thiên thần nhỏ.
Mẹ Đường nói: “Đã đến lúc sinh con, bây giờ con đã 25 tuổi, đây là độ tuổi tốt nhất để sinh con, càng lớn tuổi, sinh con càng nguy hiểm. Nếu con bận rộn, mẹ và cha con sẽ giúp con chăm sóc đứa trẻ.”
“Được … con biết rồi.” Đường Thu Giảo đem đề tài này bỏ qua.
Đường Thu Giảo cúp điện thoại, vừa vặn Cố Minh bước vào phòng ngủ, cô vốn định nói hắn cùng mình trở về nhà mẹ đẻ, nhưng có chút không muốn tiến lên cùng hắn nói chuyện.
Quên đi, cô sẽ trở về một mình, để Cố Minh bình tĩnh lại, nếu không mỗi ngày hắn lại lo lắng cô bị người người khác mưu hại, mỗi ngày đều thúc giục cô từ chức.
Thứ bảy, Đường Thu Giảo lên tàu về nhà một mình.
Đường Thu Giảo mang theo một đống quà cho cha mẹ, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cô cầm quà, nhìn thấy một bóng dáng thon dài trêи ghế sofa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi, chỉ cần một bóng dáng cũng khiến người ta mê hoặc.
“Cố Minh, sao anh lại ở đây?”
Cô rõ ràng không có nói hôm nay mình về nhà mẹ đẻ, hay là hắn lại theo dõi cô.
Đường Thu Giảo tức giận đến tay đều run, nhưng vì đây là nhà bố mẹ, cô không muốn họ lo lắng, nên kìm nén cơn giận của mình.
“Con, đứa nhỏ này, có chuyện gì vậy? Con không cho con rể của mẹ đến đây sao?” Mẹ Đường vừa bưng thức ăn ra nghe được câu này.
“Không có … Mẹ, không phải Cố Minh chưa hoàn thành thủ tục trong công ty sao, con nghĩ anh ấy lúc này đang ở trong công ty, nên con mới ngạc nhiên.” Đường Thu Giảo nhanh chóng giải thích.
Đường Thu Giảo nắm lấy quần áo Cố Minh, kéo hắn vào phòng: “Ừm, mẹ, con có vài chuyện muốn nói với Cố Minh.”
“Đứa nhỏ này, chuyện gì mà còn phải vào phòng nói.”
Ngay khi cửa phòng đóng lại, sắc mặt Đường Thu Giảo lập tức trầm xuống: “Sao anh biết em hôm nay trở về nhà mẹ đẻ, Cố Minh, anh có phải theo dõi em không, hay là lại trang bị một số thiết bị giám sát …”
Kể từ lúc phát hiện ra máy giám sát, sự kiên nhẫn của Đường Thu Giảo với Cố Minh đã giảm mạnh.
Mặc dù cô có thể thông cảm bệnh của Cố Minh, nhưng đối với chuyện này, trong lòng rốt cuộc vẫn là hoảng sợ.
Cố Minh vô tội nói: “Anh chỉ tình cờ thấy tin nhắn đặt vé máy bay của em, em không cần lo lắng, Giảo Giảo.”
Sắc mặt Đường Thu Giảo vẫn không tốt hơn.
“Giảo Giảo, em không cần tức giận, bất kể anh làm gì, anh đều sẽ không làm tổn thương em.”
“Nhưng em không thích việc anh kiểm soát hành tung [1] và tự do của em.”
[1] hành tung: dấu vết về những hành vi của một người nào đó.
“Anh xin lỗi, Giảo Giảo.”
Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ, Đường Thu Giảo nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Lúc này bầu không khí mới hết lạnh lẽo.
Hòa bình tạm thời được duy trì, nhưng trong lòng Đường Thu Giảo biết, khoảng cách giữa hai người không thể dễ dàng sửa chữa.
Trêи bàn ăn, mẹ Đường lại nhắc đến việc sinh con.
Cố Minh lần này không từ chối.
Hắn nghĩ, hắn cần một đứa con để giữ lại Giảo Giảo.
Nếu không, khoảng cách giữa hai người sẽ chỉ ngày càng xa hơn, đứa trẻ, ít nhất có thể ràng buộc được Giảo Giảo.
——
Vote để tạo động lực cho tui nhen ?, love all?♀️
Mặc dù chưa đủ vote nhưng vẫn đăng, vì tui yêu thương những bạn chờ tui đăng truyện ó o (^‿^✿)o(っ˘ڡ˘ς)
25-7-2020.
Bình luận truyện