Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 52: Khu vui chơi của Tiểu Kết



Tôi và Diệp Tư Viễn chia nhau vào phòng thay quần áo. Phòng thay quần áo nữ cũng không lớn, chỉ là đúng như lời Tần Lý nói, tất cả thiết bị nên có thì đều có: khu thay quần áo, khu tắm rửa, toilet, khu trang điểm. Trước gương lớn của khu thay quần áo bày biện ngăn nắp máy sấy, dao cạo dùng cho nữ hoàn toàn mới, lược, dây cột tóc, kem dưỡng da, thậm chí còn có kem chống nắng. Khu tắm rửa có khăn mặt, khăn lông, dầu gội, dầu xã, sữa tắm, sữa rửa mặt, nước tẩy trang, tôi cầm một chai nước rửa phụ khoa lên xem, cằm cả kinh đến muốn rớt xuống.

Tắm rửa xong, tôi khoác khăn tắm đi tới trước ngăn tủ khu thay quần áo, nhìn ba mươi bộ đồ bơi nữ trong ngăn kéo, bên cạnh còn có kính bơi, nón bơi đồng bộ, quả nhiên thấy được một bộ bikini màu hồng. Tôi có chút buồn cười, tự nhiên sẽ không chọn nó, cuối cùng chọn một bộ ba món đồ bơi màu xanh lục nhạt, áo trên rốn, ngoài quần bơi, bên ngoài còn có một chiếc váy nhỏ xinh đẹp.

Cột kiểu đuôi ngựa, mặc đồ bơi vào liền soi gương. Tôi cảm thấy nhìn mình rất tốt, vòng eo mảnh khảnh, tứ chi cân xứng, bộ ngực cũng có chút lớn. Tôi le lưỡi cười một cái, cảm giác mình có hơi tự luyến. Cầm khăn tắm và kính bơi lên, tôi mang dép đi tới bên bể bơi, vừa nhìn liền phát hiện Diệp Tư Viễn đã ở trong nước.

Anh mang kính bơi, đang bơi trong nước, thân thể khẽ lên khẽ xuống, cặp chân dùng sức đánh nước, theo thân thể chìm nổi nghiêng đầu đổi khí theo quy luật. Tôi kinh ngạc nhìn anh, phát hiện anh bơi rất nhanh. Mặc dù không có hai cánh tay, nhưng tốc độ thật sự rất kinh người. Thân thể thon dài như một con cá vọt về phía trước, ở phía sau nhấc lên một đám bọt nước.

Diệp Tư Viễn nhanh chạm vào biên, lúc xoay người, chân đạp vách tường một cái liền bơi ào ào trở lại. Khi sắp bơi về phía tôi thì ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi, từ từ đá nước trôi đến dưới chân tôi.

Tôi bày một tư thế kinh điển của người mẫu đồ tắm, hỏi anh: "Như thế nào?"

Anh đang đứng thẳng người ở trong nước, thân thể nằm sấp trên phao ngửa mặt cười với tôi: "Rất đẹp mắt!"

Sau đó anh giơ tay cụt bên phải lên, chỉ vào một phương hướng bên bể bơi nói: "Phao cứu sinh ở nơi đó. Tiểu Kết, em vỗ nước lên người trước, thích ứng một chút mới có thể xuống."

Tôi thấy được phao cứu sinh màu xanh dương, ôm lên liền xuống nước từ chỗ cầu thang có tay vịn. Tôi không biết bơi, lần cuối cùng đi hồ bơi bơi lội là lần nghỉ hè năm trước, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn còn mang theo Trần Dạ chơi vọc nước ở chỗ nước cạn.

Nước ấm rất thoải mái, một chút cũng không lạnh, tôi ôm phao cứu sinh nổi ở trong nước, ngoắc ngoắc tay với Diệp Tư Viễn. Hồ bơi này rất sâu, chân của tôi hoàn toàn đạp không tới đáy, trong lòng vẫn có chút sợ, hơn nữa tôi cũng không biết bơi, gần như chính là đảo quanh tại chỗ.

Diệp Tư Viễn bơi một chút liền đến bên cạnh tôi, đạp nước cười nói: "Xem ra em thật là vịt lên cạn."

"Đúng nha, còn có thể lừa được anh."

"Xin lỗi, anh cảm thấy anh không dạy em được. Em không thể bơi như thế bơi của anh, chẳng may em chìm xuống nước, anh cũng không cứu được em."

"Không có việc gì, em chơi một chút là được rồi. A! Diệp Tư Viễn, mới vừa rồi anh bơi rất nhanh đó."

Anh có chút hài lòng, nói: "Trước kia ở thành phố D từng luyện hai năm trong đội bơi lội của người tàn tật, lúc khoảng mười sáu, mười bảy tuổi."

"Thật? Anh đã tham gia tranh tài sao? Lấy được huy chương vàng không?" Tôi có chút kinh ngạc.

"Trước kia chỉ từng nhận được huy chương trong tỉnh thôi. Huy chương vàng chỉ nhận được hai cái, nhưng sau mười bảy tuổi anh liền rời khỏi đội, không có luyện nữa."

"Tại sao?"

"Huấn luyện quá dày đặc, xung đột với việc đi học. Khi đó anh đã xác định thi mỹ thuật, cần lượng thời gian lớn để luyện tập hội họa. Hơn nữa anh cảm thấy được mình cũng rất khó bơi giỏi hơn nữa, hoàn toàn không vào được đội tuyển quốc gia ."

"À. . . . . ." Tôi muốn thấy cảnh tượng lúc Diệp Tư Viễn tham gia thi đấu bơi lội, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m cảm giác nếu mình có thể quen biết anh sớm mấy năm thì tốt rồi. Anh có rất nhiều chuyện xưa, đều là xảy ra lúc tôi chưa xuất hiện, không thể chính mắt thấy số lần kiêu hãnh không nhiều lắm sau khi anh bị thương, chỉ có thể nghe anh kể, vẫn có chút tiếc nuối.

"Đến, nghiêng thân thể tới trước một chút, để thân thể nằm ngang. Cánh tay đẩy nước lui về phía sau, chân đá lên, em có thể di chuyển về phía trước rồi đó."

Tôi làm dựa theo lời anh nói, tay chân đạp loạn, thật sự di chuyển về phía trước.

Anh cười ha ha, lắc đầu nói: "Thật là khó coi, anh rốt cuộc thấy được kiểu bơi chó chính tông rồi."

Vẻ mặt tôi đau khổ nói: "Em mới không có."

"Anh thật sự không thể dạy em bơi tay như thế nào... Em tưởng tượng một chút bộ dạng vận động viên rẽ nước trong trận đấu bơi lội, bơi ếch, bơi tự do đều được, đá chân thì em nhìn theo anh."

Anh xoay người, lập tức liền chui vào trong nước. Cặp chân đá bùm bùm trong nước, trong nháy mắt xoay người bơi về phía trước.

Tôi xem hoa cả mắt, học bộ dáng đá nước của anh. Thật ra phao cứu sinh ở trên người tôi rất cản trở, nhưng tôi biết không thể cởi xuống. Tôi cảm thấy được nguyên nhân tôi bơi không tốt là chân của tôi không có đủ lực, tần số đá nước cũng không sánh kịp anh. Nhưng trải qua một chút thích ứng, tôi cũng nắm giữ được một chút phương pháp đá nước, phối hợp động tác cánh tay, tôi đã có thể di chuyển về phía trước.

Diệp Tư Viễn ngừng lại, xoay người lại chờ tôi, bờ vai của anh lộ ở trên mặt nước, hai cái chân đạp ở dưới nước, duy trì tư thế đứng thẳng trôi nổi. hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Giọt nước trên tóc rơi xuống, anh lắc đầu, nhếch miệng mỉm cười với tôi.

Tôi từ từ bơi tới bên cạnh anh, cách phao cứu sinh ôm cổ của anh. Ở trong nước, da tay của anh sờ thật trơn, tôi cười hỏi anh: "Trẻ nhỏ dễ dạy không?"

"Có thể dạy được." Anh vẫn luôn cười, "Có cơ hội anh tìm A Miễn tới dạy em bơi lội. Nếu em đi theo anh và A Lý học, sẽ thật sự học thế nào cũng không học xong."

Chúng tôi thoải mái bơi ở trong hồ, tôi nghe Diệp Tư Viễn nói cho tôi chuyện lúc anh luyện tập ở trong đội bơi lội. Anh nói bởi vì không có cánh tay, lúc thi đấu chạy nước rút đều là dùng đầu đụng vách tường, mỗi một lần so tài, đầu đều phải đau tới mấy ngày. Tôi nghe rất đau lòng, không nhịn được sờ sờ đầu của anh, anh cười nói: "Hiện tại anh cũng không ngốc như vậy, sắp đến biên liền xoay người."

Trong không gian lớn như vậy chỉ có hai người chúng tôi, trừ hồ nước bị chúng tôi khuấy đảo đến phát ra âm thanh "Ào ào", trong bể bơi chỉ lẩn quẩn tiếng cười của chúng tôi, còn mang theo tiếng vang.

Tôi vuốt nước trên mặt, nhìn chung quanh một chút, hỏi Diệp Tư Viễn: "Đây là hồ bơi tư nhân của Tần Lý sao?"

"Đúng vậy." Anh gật đầu trả lời, "Rất ít người có thể đi vào bơi lội, hơn nữa đều cần phải trải qua sự đồng ý của anh ấy. Ngoại trừ anh và A Miễn, thân thích trong nhà thỉnh thoảng cũng sẽ tới, anh nhớ được phái nữ chỉ có dì nhỏ, còn có Tư Dĩnh mang theo Hoan Hoan tới chơi đùa."

"A! Thật lãng phí."

Anh cười, nói: "Nơi này là vương quốc của Tần Lý, anh ấy phấn đấu thật lâu mới lấy được tất cả. Anh ấy tự do tự tại ở trong này, tự nhiên sẽ không dễ dàng chia sẻ với người khác."

Tôi có chút hiểu, sau khi chơi thêm một lát, cảm thấy hơi mệt liền lên bờ, ngồi ở dưới ô che nắng, khoác khăn tắm xong liền ăn trái cây.

Diệp Tư Viễn còn chưa bơi đã ghiền, lại bơi thêm vài vòng ở trong hồ. Có lúc là bơi tự do, có lúc là bơi ngửa. Tôi ăn trái thanh long, tầm mắt vẫn luôn dán ở trên người anh, không thể nào rời khỏi một phút nào.

Anh bơi mệt, đưa phần còn lại của cánh tay và cằm đặt ở trên phao, gọi tôi: "Anh lên đây!"

"Được." Tôi đi tới bên cạnh hồ hỏi anh, "Có cần giúp một tay hay không?"

"Không cần." Anh bơi tới bên cạnh hồ, dựa lưng vào bờ hồ, thân thể trầm xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng nhảy một cái, mượn sức nổi của nước liền nhảy người lên, ngồi ở bên cạnh hồ bơi. Cả động tác làm liền một mạch, nhìn một cái liền biết đã là làm vô số lần.

Anh nhấc chân lấy kính bơi xuống, đứng dậy đi đến ô che nắng với tôi. Diệp Tư Viễn chỉ mặc quần bơi, thoạt nhìn rất gợi cảm, trên người còn dính đầy nước, vai rộng eo thon, khối cơ bắp trên bụng mơ hồ hiện ra, hai chân vừa dài vừa thẳng, cái mông vểnh lên. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, đuổi đi tâm tư nhỏ rục rịch ở trong đầu, cầm khăn tắm giúp anh lau khô thân thể, hỏi: "Có mệt hay không?"

"Tạm được, rất nhiều ngày không có bơi, trong khi nghỉ đông mới tới bốn, năm lần."

Tôi khoác khăn tắm lên trên người anh, anh ngồi xuống, tôi thuận tay xiên một khối dưa Hami nhét vào trong miệng anh.

Anh ngoan ngoãn nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, nghi ngờ hỏi: "Em làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?"

"A!" Hai tay tôi vỗ lên gò má, dứt khoát dũng cảm dùng ánh mắt đắm đuối nhìn anh, nói, "Diệp Tư Viễn, vóc người của anh thật sự là quá tốt, làm cho em lại muốn ăn anh, làm thế nào đây?"

Nói xong, tôi liền ngồi vào trên đùi của anh, vòng quanh cổ của anh, hôn lên môi anh.

Sau khi buông ra, tôi mở mắt nhìn anh, phát hiện mặt anh cũng đỏ. Mắt rũ xuống, nước trên tóc trượt xuống theo gương mặt, trên lông mi thật dài cũng dính nước. Anh cười nhẹ nhàng một tiếng, nghỉ ngơi trong chốc lát, liền nói với tôi đi bơi thêm một lát.

Tôi nhìn Diệp Tư Viễn đứng ở trên đài xuất phát, cong chân cúi người, hướng về phía một đường bơi liền nhảy xuống. Thân thể cao to vẽ ra trên không trung một đường vòng cung đẹp mắt, đầu liền chui vào trong nước. Sau khi lặn một đoạn, anh liền ló đầu ra, chui lên nhanh chóng đá chân bơi về phía trước.

Tôi nâng má ở cạnh hồ bơi nhìn anh, nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh ở trong nước, cảm nhận sự vui vẻ của anh.

Lúc này Tần Lý đi tới bên cạnh tôi, tôi cười chào hỏi với anh ta, tay trái anh ta kéo cà vạt xuống một chút, hỏi tôi: "Chơi có vui không?"

"Rất tốt, chưa bao giờ hưởng thụ qua bao hết cả hồ bơi như vậy”

"Chờ Tư Viễn lên, chúng ta cùng nhau uống tách cà phê đi. Hôm nay là một ngày tốt, thích hợp phơi nắng."

Sau khi Diệp Tư Viễn lên bờ, tôi ở bên ngoài đồ bơi khoác thêm một tấm lụa mỏng thật to màu xanh lá cây, Diệp Tư Viễn mặc thêm T-shirt ngắn tay và quần bãi biển, Tần Lý cởi bỏ áo khoác tây trang. Ba người ở trong một không gian tràn đầy ánh mặt trời, độ ấm của phòng hợp với lòng người, cây cối trải rộng, cùng nhau uống cà phê nói chuyện phiếm. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục bưng cà phê và bánh ngọt tới cho chúng tôi, tôi phát hiện cà phê của tôi là Cappuccino, ngọt ngào, uống rất ngon.

Tần Lý nói: "Nơi này của anh rất ít khi có cô gái trẻ tới, anh liền tự chủ trương cho em loại này, cô gái trẻ chắc đều thích đi."

"Em rất thích, cám ơn." Tôi xoay mặt nhìn trong tách của Diệp Tư Viễn, "Anh uống cái gì?"

"Cà phê đen." Ngón chân phải của anh cầm lấy quai tách, đẩy tới trước mặt của tôi cho tôi xem, "Rất đắng, em nhất định không thích." Tôi nhẹ nhàng khẽ ngửi, một cỗ mùi hương cà phê nồng đậm lập tức phiêu đãng ở trong hơi thở của tôi.

"Mặc dù đắng, dư vị lại rất nồng đậm, người chịu được sẽ hiểu ra." Tần Lý cầm ly lên nhấp một ngụm, một vẻ mặt hài lòng nói, "Đây là yêu thích chung của anh và Tư Viễn, chỉ là không đề nghị em nếm thử."

"Tại sao?" Tôi không tin, cầm tách của Diệp Tư Viễn lên uống một hớp, lập tức liền bị sặc đến thiếu chút nữa phun ra.

Diệp Tư Viễn tiến tới bên cạnh tôi, giơ chân lên giúp tôi vỗ lưng, cười nói: "Không nghe lời dạy của người già, thua thiệt ngay trước mắt."

"A! Thật sự rất đắng, thứ này làm sao có thể uống chứ...!!!" Ngũ quan của tôi đều nhíu lại chung một chỗ, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, nâng tách lên liền uống một hớp lớn cà phê ngọt của tôi.

Tần Lý vẫn đang cười nhìn chúng tôi, nhìn thấy tôi không còn ho mới nói: "Bạn học Diệp, tớ rất ngạc nhiên, sao tớ lại là người già rồi?"

"Trong ba người chúng ta, anh là già nhất chứ sao."

"Nhưng anh cảm thấy tâm tình của anh trẻ tuổi nhất."

"Làm sao có thể, Tiểu Kết cô ấy chính là một đứa bé, anh có thể so với cô ấy ư?"

"Tiểu Kết?" Tần Lý nghiêng mắt nhìn lên người tôi, nói, "Nếu như Tiểu Kết thực là một đứa bé, nhất định sẽ mặc bikini màu hồng đó nha, bộ đó rất đáng yêu! Tớ thích nhất bộ đó đấy."

Tôi không còn gì để nói rồi, nhếch khóe miệng quan sát người đàn ông lớn hơn Diệp Tư Viễn hai tuổi này, cảm thấy anh ta thật là một người rất thú vị. Thân thể tàn tật nghiêm trọng như vậy, tâm tính lại tốt như thế, không hiểu anh ta điều chỉnh như thế nào .

Chỉ là vừa nghĩ tới dưới sự giúp đỡ của Tần Lý, Diệp Tư Viễn mới có thể đi ra khỏi sương mù, tôi cảm ơn anh ta từ nội tâm.

Lúc rời đi, Diệp Tư Viễn lặng lẽ nói chuyện với Tần Lý. Tần Lý cười vỗ vỗ lưng của anh.

Trên đường trở về, tôi hỏi anh nói những gì? Anh chỉ cười cười với tôi, không nói gì hết.

Nhưng đáp án liền công bố vào ngày hôm sau.

Valentine.

Diệp Tư Viễn lại dẫn tôi tới vương quốc của Tần Lý, chúng tôi ở trong một phòng bao nhỏ ăn đồ ăn nước Thái. Anh tặng tôi một kim cài áo thạch anh kiểu quả quýt, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn trên hình quả quýt màu cam còn có mảnh lá nhỏ, vô cùng khéo léo tinh xảo. Tôi cực kỳ thích, cũng không biết anh tìm được từ chỗ nào.

Cơm nước xong, chúng tôi lại ở trong rạp chiếu phim loại nhỏ của Tần Lý xem một bộ phim điện ảnh, vừa xem vừa ôm hôn. Tôi hiểu rõ đây chính là Diệp Tư Viễn vì tôi sắp xếp một lễ tình nhân, trong lòng rất vui vẻ.

Từ đầu tới cuối, Tần Lý cũng không có xuất hiện. Trên đường trở về nhà Diệp Tư Viễn, tôi thấy ngoài cửa sổ xe taxi, trên đường phố có cô gái ôm trong tay bó hoa tươi rất lớn.

Diệp Tư Viễn cũng nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi tôi: "Muốn không?"

"Không muốn." Tôi lập tức lắc đầu, "Mấy ngày nữa liền héo tàn, lại không thể coi như cơm ăn."

Anh mím môi, chần chờ mở miệng: "Thật ra thì hoạt động hôm nay đều là Tần Lý an bài, trừ cái kim cài áo là anh tự mình chuẩn bị."

"Em biết rõ." Dùng chỗ của Tần Lý, đương nhiên là Tần Lý an bài rồi.

Diệp Tư Viễn dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn tôi, nói: "Anh hỏi mượn chỗ của anh ấy, vì cảm thấy nơi này của anh ấy rất an tĩnh, có thể để cho hai chúng ta tự tại vui vẻ một chút, nhưng dù sao đây cũng là chỗ của anh ấy. Tiểu Kết, sớm muộn sẽ có một ngày, anh sẽ nắm giữ một vương quốc của mình. Đến lúc đó, em có thể ở bên trong làm tất cả chuyện em muốn làm. Tần Lý có thể làm được, anh cũng có thể."

"Được!" Tôi vỗ tay cười lên, "Em muốn một khu vui chơi!"

"Khu vui chơi?"

"Đúng, đúng! Quê của em không có khu vui chơi. Từ nhỏ đến lớn, em và Trần Dạ cũng chưa được chơi qua, nhất là cái đó! Tàu lượn! Vèo! Nhìn thấy trên ti vi, rất kích thích!"

"Được! Khu vui chơi! Anh sẽ xây cho em". Anh cúi đầu xuống, trán chống ở trán của tôi, cười đến ấm áp thoải mái, "Gọi là khu vui chơi Tiểu Kết, có được hay không?"

"Được." Tôi đặt đầu ở trên bả vai của anh, vui vẻ nhắm hai mắt lại.

Sau khi valentine trôi qua hai ngày, tôi và Diệp Tư Viễn chuẩn bị trở về thành phố H. Mẹ Diệp cũng không có giữ chúng tôi lại, còn chuẩn bị cho chúng tôi rất nhiều đặc sản, thức ăn, sách tiêu dùng hằng ngày, dặn dò chúng tôi đến trường học thì tặng một ít đặc sản cho bạn học.

Diệp Tư Viêm rầu rĩ không vui, từ sau khi trở về từ nhà bà ngoại Diệp, thời gian thằng bé có thể chơi đùa với chúng tôi rất ít. Mẹ Diệp sẽ đưa nó đi học đàn, dì giúp việc ở trong nhà Diệp Tư Viễn cũng trở lại rồi. Vào ban ngày, tôi và Diệp Tư Viễn chơi ở bên ngoài, Tiểu Tư Viêm liền bị để ở nhà, dưới sự giám thị của dì làm bù rất nhiều bài tập nghỉ đông.

Buổi tối trước khi đi, lúc tôi thu dọn hành lý của mình, móc từ trong túi áo bành tô lông dê màu trắng ra bao tiền lì xì bà nội Diệp cho tôi. Tôi vỗ đầu một cái, chuyện này đã hoàn toàn bị tôi quên mất. Cầm bao tiền lì xì sang phòng Diệp Tư Viễn, tôi đưa bao tiền lì xì tới trước mặt anh, nói: "Cái này. . . . . . vẫn là cho anh đi."

"Là sao?" Anh nhìn tôi, "Đây là lễ gặp mặt bà nội cho em."

"Quá nhiều." Tôi đã đếm qua, khoảng 6000 khối đó!

"Đây là phong tục nơi này của chúng ta." Diệp Tư Viễn cười nói, "Nhận lấy đi, bà nội cho em, chứng tỏ bà chấp nhận em rồi."

Tôi kiên trì không nhận, lắc đầu nói: "Diệp Tư Viễn, chỗ bên kia của em phát một bao tiền lì xì nhiều nhất là một - hai trăm khối. Em hiểu rõ ý nghĩa bao tiền lì xì này không giống với bình thường, nhưng nó thật sự là quá nhiều rồi. Hơn nữa chúng ta vẫn còn đi học, anh có thể hiểu không?"

Ánh mắt anh ảm đạm xuống, trầm mặc một hồi nói: "Vậy em mang theo đi, trở về coi như đó là chi phí trong nhà được không?"

Tự tôi cũng cảm thấy mình có chút không nói lý, nhưng số tiền kia, tôi thật sự không nhận được. Mẹ Diệp mua quần áo cho tôi hết mấy ngàn đồng tiền đã làm tôi rất phiền muộn. Còn thêm bao tiền lì xì này, tôi có chút không biết nên làm thế nào rồi.

Tôi nghĩ, đây có lẽ là do quê của tôi và Diệp Tư Viễn quá xa nhau, không biết phong tục tập quán của quê hương nhau. Ở chỗ tôi, lần đầu tiên bạn gái tới cửa cần mang quà tặng, nhà đàn trai thì không cần cho bao tiền lì xì, nhưng thức ăn chiêu đãi phải phong phú. Khi đến lúc thật sự đính hôn sẽ tương đối long trọng, phần lễ vật đám hỏi đàn trai cho, nếu lễ vật còn thừa trong đám hỏi sẽ cho tiếp vào lúc kết hôn.

Mà lần này tôi đi tới thành phố D, hai tay trống trơn đã không giải thích được rồi, mặc dù tôi lấy thân phận bạn gái Diệp Tư Viễn xuất hiện ở trước mặt thân thích nhà anh, nhưng mà trước khi đính hôn, tôi cảm thấy được mình không có đạo lý nhận bất kỳ lễ vật nào của nhà bọn họ.

Những quần áo kia đã là phá lệ rồi, bất luận như thế nào cũng không thể nhận 6000 đồng tiền này nữa.

Không phải nói tôi còn có điều hoài nghi tình cảm của mình và Diệp Tư Viễn, mà là từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất, phong tục hôn nhân ở thành phố P nói cho tôi biết, trước khi không có quyết định, con gái phải dè dặt một chút.

Cuối cùng vấn đề này vẫn không giải quyết được, bao tiền lì xì vẫn cất ở trong túi áo tôi, đi theo chúng tôi cùng nhau trở về thành phố H.

Chú Tào đưa chúng tôi đến nhà liền rời đi, tôi nhìn căn nhà lớn một tháng không có người ở, trong lòng nổi lên một cổ cảm giác ấm áp quen thuộc. Mặc dù vật dụng trong nhà, sàn nhà đều phủ bụi bậm, nhưng nơi này mới thật sự là không gian thuộc về tôi và Diệp Tư Viễn.

Tôi chạy nhanh mở tất cả cửa phòng, cửa sổ ra, để ánh mặt trời buổi chiều trải đầy căn nhà, quay người lại xăn tay áo lên nói với Diệp Tư Viễn: "Tổng vệ sinh đi! Quốc vương bệ hạ!"

Anh đứng ở bên cửa sổ phòng khách, trên vai khoác ánh sáng màu vàng, gật đầu một cái với tôi, cười nói: "Được, anh lau sàn nhà, anh cảm giác về nhà thật tốt, em thì sao?"

Tôi nhào tới trên người anh, ôm anh lớn tiếng kêu: "Me too! Diệp Tư Viễn, em cảm thấy rất tốt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện