Ôm Một Cái Nha!

Chương 2: Thử xem?



Văn phòng nháy mắt an tĩnh lại, tĩnh đến nỗi chỉ cần rớt một cây kim đều có thể nghe được rõ ràng.

Chung quanh vài vị giám đốc đều ngốc, càng đừng nói là Trì Bối.

Cô có chút không kịp phản ứng, hoảng hốt mà nhìn về phía nam nhân cách đó không xa, anh lười biếng ngồi ở chỗ kia, xốc mi mắt nhìn cô ở bên này, đuôi mắt chau lên, khóe môi hơi ôm lấy, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, như là chờ mong câu trả lời của cô.

Trong nháy mắt như vậy, Trì Bối thật đúng là không biết trả lời như thế nào.

Nên trả lời là phải, hay vẫn là trả lời không phải. Câu trước làm người khác hiểu lầm, câu sau đắc tội lão bản.

Nghĩ tới nghĩ lui sau, cô đơn giản là không trả lời, cứ như vậy vẫn duy trì trầm mặc.

An tĩnh vài phút sau, vị giám đốc hơi có chút mập mạp khụ một tiếng khiến cho cô chú ý, giám đốc đối với cô cười cười, lên tiếng nói: "Tốt, cảm ơn cô hôm nay đã đến nơi này, tiểu thư hãy trở về chờ tin tức từ chúng tôi. Nếu được tuyển chọn, trong vòng 3 ngày sẽ có thông báo."

Trì Bối đứng dậy, hơi hơi mỉm cười: "Được, cảm ơn."

Cô xoay người, lưng thẳng đi ra ngoài.

Mà phòng trong, Tần Việt nhìn cô khép cửa lại, nhẹ mỉm cười.

Từ Thần Việt đi ra, chị của Trì Bối phi thường điện thoại thuận lợi đến đúng lúc.

"Tiểu Bối, phỏng vấn thế nào?"

Trì Bối nghĩ nghĩ, cho đáp án không xác định: "Không biết, em vốn là cảm thấy nắm chắc, nhưng là có cái vấn đề em không trả lời tốt."

Trì Bảo, cũng chính là chị của Trì Bối nghe, dò hỏi: "Cái vấn đề gì? Tri thức chuyên nghiệp?"

"Xem như là phải, cũng không như là phải." Trì Bối cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân có chút thất thần: "Em không hiểu rõ đồ kia, với em mà nói có chút khó khăn."

Trì Bảo ừ một tiếng, âm thanh an ủi: "Quản cái gì, đầy người còn kém em nhiều đi, Thần Việt không cần em là bọn họ tổn thất."

Hai chị em cười nói, chỉ có thời điểm Trì Bối nhận được điện thoại của Trì Bảo gọi tới, cả người mới giống như là một đứa trẻ, làm nũng lẩm nhẩm lầm nhầm nói, Trì Bảo cũng giống vậy, ngữ điệu so với ngày thường đối với cấp dưới ôn nhu trăm ngàn lần.

"Đúng rồi." Trì Bối ngửa đầu nhìn về phía cao cao đầy nắng, nhẹ giọng nói: "Em hỏi chị một vấn đề nha."

"Nói đi."

"Lúc trước chị nói với em Tần Việt tính cách không tốt, tính tình cổ quái, nhưng em cảm thấy……" Cô gãi gãi đầu, cũng không chú ý tới phía trước có chiếc xe quen thuộc thong thả chạy qua, trên đường thậm chí ngừng lại vài giây.

Trì Bối tiếp tục nói với chị của mình, dùng tay che lại di động, đè nặng thanh âm nói: "Em như thế nào cảm thấy anh ta có điểm tự luyến a."

Trì Bảo: "……"

Cô không nhịn được, bật cười, ngồi ở trong văn phòng cả người đều vui vẻ: "Em nói rất đúng, Tần Việt phi thường tự luyến, em gái mình quả nhiên thông minh, liếc mắt một cái liền đã nhìn ra."

Trì Bối: "……"

Cô chỉ là cảm nhận được mà thôi, không phải nhìn ra.

Hai chị em hàn huyên một hồi liền tắt điện thoại, Trì Bối thuận tay ngăn cản một chiếc xe taxi trở về trường học.

••••••••••

Xe trầm ổn ở trên đường, từ khi nghe được lời nói kia cho đến bây giờ, biểu cảm trên mặt Tần Việt không quá nhiều biến hóa. Phảng phất như vừa mới nghe được hai câu nói kia không phải nói mình, cùng mình không quan hệ.

Tống Văn Hạo ở phía trước lái xe, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn nam nhân phía sau, ho khan một tiếng hỏi: "Tần tổng, ngài không có việc gì chứ?"

Bị một cô gái nhỏ nói tự luyến…… Lời này vẫn là Tống Văn Hạo lần đầu tiên nghe được. Trong thương nghiệp người đối với Tần Việt mà đánh giá đại đa số là thô bạo, cảm xúc âm tình bất định, tàn nhẫn, mà nữ nhân đối Tần Việt đánh giá đại đa số đều là sùng bái cùng ái mộ. Các phương diện của Tần Việt ưu tú không nói, người này còn có một túi da tốt, cũng đủ làm nữ nhân tre già măng mọc.

Mà cái đánh giá tự luyến này——

Là lần đầu tiên từ trong miệng nữ nhân nói ra, lại vẫn là một vị thực tập sinh tới công ty phỏng vấn.

Tần Việt xốc xốc mí mắt nhìn hắn không nói chuyện.

Lão bản không nói lời nào, Tống Văn Hạo cũng không dám nhiều lời, chỉ tiếp tục vẫn duy trì trầm mặc.

Tần Việt dừng một chút, thay đổi nhẹ nhàng tư thế ngồi, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng điểm văn kiện trước mặt, biểu tình đạm mạc, nhìn không ra hiện tại anh có cái cảm xúc gì. Đang nghĩ ngợi, một bên di động rung lên, Tần Việt mở ra, là một cái tin nhắn trêu chọc mới.

Ký tên: Chị của cô ấy.

Nội dung: Tần tổng, nhìn không ra tới cậu nguyên lai vẫn là một người tự luyến a.

Tần Việt nhìn chằm chằm tin tức, khóe môi hơi câu, cười lạnh, đem điện thoại đóng không nhắn lại.

Tự luyến?

Không phải lần đầu tiên bị người như vậy hình dung.

••••••••••

Buổi chiều ánh sáng có chút loá mắt, mặc dù là qua cửa sổ xe mới chiếu vào, nhưng cũng làm người không thoải mái như cũ.

Trì Bối ngồi ở xe taxi, từ cặp sách móc ra một cái mũ lưỡi trai đem mặt của mình che khuất một phần ba, tránh đi ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào đôi mắt. Hôm nay ra cửa, cô quên lấy kính râm, đôi mắt cô có điểm loang loáng, cho nên một khi bị ánh sáng chiếu, liền sẽ không thoải mái.

Mở cửa sổ ra một chút, tùy ý để gió bên ngoài nhẹ nhàng thổi vào vào.

Trì Bối đem vành nón đè thấp, dựa vào trên cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, khoảng cách từ Thần Việt trở lại trường học còn xa, xe taxi phải đến một giờ.

Trở lại ký túc xá, chỉ có Vu Tòng Hạm ở đó, ngồi nghiêm chỉnh vẻ mặt nghiêm túc nhìn số liệu trong máy tính.

"Đã trở lại?"

"Ừ." Trong tay Trì Bối mang theo hai ly đồ uống, giọt nước từ cái chai bên cạnh thấm ra, cầm ở trong tay lạnh băng. Cô cầm một ly uống lên miệng, cảm thụ được cảm giác cổ lạnh thấu tim, thấp giọng hỏi: "Ở đây làm số liệu thí nghiệm?"

Vu Tòng Hạm gật đầu, quay đầu nhìn cô: "Cảm thấy chỗ nào cũng có vấn đề, số liệu không quá lý tưởng."

"Phải không." Trì Bối khom lưng tới gần nhìn: "Cậu đợi lát mình giúp cậu xem lại lần nữa."

"Tốt."

Đối với kết quả phỏng vấn, Trì Bối thật đúng là không quá lo lắng. Cô cũng không biết là vì cái gì, cô luôn có loại tự tin mù quáng, tuy rằng sinh hoạt năng lực của cô không mạnh như thế nào, nhưng chính phương diện chuyên nghiệp của mình, vẫn là có sự tin tưởng.

Đến thời điểm buổi sáng ngày thứ ba, Trì Bối cùng bạn cùng phòng đang đi học thì nhận được điện thoại của Thần Việt.

"Xin chào, là Trì Bối tiểu thư sao?"

Trì Bối đáp lại: "Là tôi."

Bên kia là giọng nữ ôn nhu nói: "Tôi là người bên Thần Việt, chúc mừng cô, cô được…………"

Điện thoại tắt, Ôn Điềm Nhã đẩy đẩy bả vai Trì Bối, hồ nghi nói: "Cậu làm gì mà đứng ở chỗ này phát ngốc?"

Trì Bối thu hồi di động, đạm đạm cười nói: "Thu được một cái tin tức tốt."

"Cái gì?"

"Mình được Thần Việt tuyển chọn."

Ôn Điềm Nhã a một tiếng, hưng phấn kêu: "Tiểu Bối Bối mình liền biết cậu nhất định có thể, thật giỏi."

Trì Bối nở nụ cười, cả người nhìn qua đặc biệt nhu mỹ, bản thân cô lớn lên xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, có một khuôn mặt hoàn mỹ, khi cười rộ lên có đôi mắt cong cong, giống như là tiên nữ. Cô nhìn chằm chằm, có chút thất thần: "Tiểu Bối Bối."

"Ân?" Trì Bối nghiêng nghiêng đầu, vừa viết vừa nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Ôn Điềm Nhã cười hì hì, tay đáp ở trên vai cô, cử chỉ thân mật nói: "Đêm nay có phải nên mời khách ăn cơm không, mình muốn ăn thịt nướng."

"Đêm mai." Trì Bối giải thích: "Chị của mình hôm nay đã trở lại, đợi lát nữa tới đón mình đi ăn cơm."

Trì Bảo đi công tác nửa tháng, cuối cùng là đã trở lại. Trở về việc đầu tiên là ngủ một giấc, sau đó tìm em gái ăn cơm.

••••••••••

Hoàng hôn nặng nề, ánh sáng nhu hòa.

Trì Bối tan học đem sách vở đưa cho bạn cùng phòng, còn chính mình bọc nhỏ hướng cổng trường mà đi. Vừa mới tan học, trong trường học có rất nhiều người, nhìn qua còn có chút náo nhiệt. Nửa đường nhận được tin nhắn của Trì Bảo nói nhanh ra cửa, Trì Bối không nhanh không chậm mà đi tới.

Lúc đến cổng trường, cô liếc mắt một cái liền thấy chiếc màu đỏ rực kia.

Trì Bối cười một cái, đi qua, rồi sau đó mở cửa xe lên. Trì Bảo còn gọi điện thoại, thanh âm lạnh lạnh, như là tính tình bị đè ép.

"Sự việc cứ như vậy định rồi." Trì Bảo nhíu mày: "Không ký, nếu bàn bạc không xong thì cũng đừng về."

"Được rồi, cứ như vậy, tôi muốn cùng em gái ăn cơm, đừng lấy lí do này đó tới phiền tôi."

……

Lúc tắt điện thoại, Trì Bối quay đầu nhìn về phía người còn đang tức giận, ngoan ngoãn đem nước vừa mới vặn ra đưa qua: "Chị, uống nước nguôi giận."

Trì Bảo liếc nhìn cô, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô tiếp nhận: "Tiểu Bối Bối, đã lâu không nghĩ đến chị sao?"

"Suy nghĩ." Trì Bối chớp chớp mắt thành thật trả lời: "Siêu suy nghĩ."

Cô cọ cánh tay của Trì Bảo làm nũng, cũng cũng chỉ có ở trước mặt Trì Bảo, Trì Bối sẽ thích làm nũng.

Trì Bảo đẩy đẩy đầu cô, vẻ mặt ghét bỏ, nhưng trên mặt lại đang cười.

"Được rồi a, em còn ôm nữa chúng ta đêm nay đừng ăn cơm." Trì Bảo bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết em học cái tính dính người này của ai, em nói em về sau nếu là tìm bạn trai, bạn trai có thể chịu được sao."

Nghe vậy, Trì Bối khẽ hừ một tiếng, "Em mới không cần tìm bạn trai đâu, em muốn ở bên tỷ tỷ thân ái cả đời."

Trì Bảo liếc mắt nhìn cô, vừa nói: "Muốn ăn cái gì?"

"Đều được."

"Có một bằng hữu mới mở một nhà hàng, chị mang em qua nếm thử?"

"Được."

Chỉ là Trì Bối không nghĩ tới, mình sẽ cùng lão bản tương lai…… cùng nhau ăn bữa cơm.

••••••••••

Rượu thơm không sợ hẻm sâu, nhà hàng này cũng giống vậy.

Trong ngõ nhỏ ở trung tâm thành phố mở một quán ăn, lấy sự tĩnh lặng, vị trí tốt, tư mật tính cũng tốt. Bất quá bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, giá cả xa xỉ.

Tần Việt cùng Quý Bạch cũng đến tham gia, ông chủ nhà hàng cũng là bằng hữu trong giới thương nghiệp, cùng bọn họ đều là chỗ biết đến, chỉ là sau lại đổi nghề mở nhà hàng.

Tần Việt cùng Quý Bạch thương nghị việc công ty, bọn họ sắp tới có cái hạng mục hợp tác mới, hôm nay cũng là trực tiếp từ công ty đến đây. Việc còn chưa có hoàn toàn định, vẫn đang thương lượng.

Anh thấp giọng nói: "Đối với người máy tình yêu, thị trường điều tra nghiên cứu không thể thiếu……" Đang nói, bước chân Tần Việt dừng lại, nhìn một chỗ trong nhà hàng, nơi đó có một người đang nói, trên mặt treo nụ cười ngọt, mi mắt cong cong nói với người bên cạnh.

Nhìn chằm chằm nhìn một lát, Tần Việt thu hồi tầm mắt.

Quý Bạch tò mò mà nhìn qua, nhẹ giọng: "Thật đúng là trùng hợp, người quen biết cũ cũng ở đây, bên cạnh đó là Trì Bối đi."

Hắn ghé mắt nhìn về phía Tần Việt, cong cong khóe môi hỏi: "Nháy mắt đều đã lớn như vậy, sắp tốt nghiệp đi."

"Đại học năm 4 thực tập."

Quý Bạch không khách khí bật cười, chế nhạo nói: "Tiểu cô nương lớn lên là càng ngày càng ưa nhìn."

"Trường học hẳn là có không ít người theo đuổi mới đúng."

Nghe vậy, Tần Việt không chút khách khí " xùy " một tiếng, liếc xéo hắn.

"Thử xem?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện