Ôm Tài Nữ Về

Chương 1: Mở đầu



Quang cảnh : trên thiên đình quanh năm tràn ngập , bát ngát mây mù , tĩnh lặng mà lạnh lùng.

Người đời đều nói làm thần tiên thật tốt, chỉ có duy nhất một điều không được thích lắm, đó là thần tiên thì không được yêu.

Ở trên trời, cái gì cũng tuyệt, chỉ là –không được nảy sinh tình cảm- phải tuyệt đối vô tình.

( xù chú thích : Xem thêm vụ Hằng Nga – Hậu Nghệ và Ngưu Lang – Chức Nữ trên Google )

Cho dù tiên nữ có đẹp như Tây Thi, thì cả đống người kia cũng chỉ chăm chăm thèm khát nhìn đồ ăn, cho dù có thần nam nào đẹp như Phan An , cũng chả có ai thèm liếc hắn lấy một cái.

Quy định thiên đình dày đặc, điều luật lạnh lùng, ngăn cách bao nhiêu người có tình.

Quân [1] không thể nhìn thấy hai bờ sông Ngân[2] Chức Nữ nắm tay Ngưu Lang , mỗi năm đến mùng bảy tháng bảy[3] mới có cơ hội gặp nhau qua cầu Ô Thước[4].

Quân không thấy Thất nữ hô Đổng Lang. (?)

Quân không thấy…

Bao nhiêu người có tình với nhau đều bị trời đất, sống chết vô tình ngăn cách khó đoàn tụ.

“Hồng trần mê kính” nhìn rõ mọi chuyện thế gian, cũng thương tâm cho những người có tình cảm với nhau.

Lúc này, hồng trần mê kính đứng giữa hai người, một bên là con gái của Thần tài, một bên là những trợ lý của Thần tài .

Bọn họ đang nói nhỏ về chuyện gì đó đã lâu, nhưng chắc là đang đến hồi gay cấn, muốn ngừng cũng không ngừng được , tự nhiên đằng sau có người tràn ngập tức giận đang đến gần.

Thần Tài công đức tràn đầy (khụ khụ, nghĩa thứ hai của “viên mãn ” là béo tốt) đứng ở sau đám tiên kia không thèm thay quần áo, con gái ông nhìn thấy đều cảm thấy chán ngấy, muốn gào lên đốt sạch cái bộ quan phục bẩn của cha. Mặc một bộ quần áo gần triệu năm rồi mà không cảm thấy phiền và bẩn sao ?

Nhưng nàng lại không có cơ hội, bởi vì Thần tài bay một phát, chuẩn xác không sai chút nào đá vào mông con gái, thế là con gái liền mơ hồ rơi luôn vào cái kính hồng kia mà nhận mệnh sét đánh đi.

“Lão gia à–” Một viên tiên chuyên quản về lợi nhuận phát hiện ra kẻ gây họa chính là lãnh đạo trực tiếp của chính mình, mới lập tức cứng mồm. Lúc nãy nói chuyện ông ta nghe được bao nhiêu rồi ? (Giật mình, mồ hôi vã ra như tắm !!!)

“Còn không đi xuống?” Thần Tài hung tợn nhìn chằm chằm vào cấp dưới đang có ý đồ gây rối.

Lợi nhuận tiên cung (vị tiên quản lý về lợi nhuận) vẫn cảm thấy oan ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy vào kính hồng theo.

Xuống trần cùng con gái của Thần tài còn hơn là ở trên trời ngày ngày nhàm chán nha !

Thần Tài cao hứng phấn chấn rời đi.

Haha, hắn sẽ có một khoảng thời gian dài yên tĩnh, quả là chờ mong.

Sau khi hắn rời đi, mấy cái bóng người lục tục hiện thân đứng gần kính hồng trần, nhìn lẫn nhau, cùng cười, sau đó cùng nhảy vào, xuống trần.

Thiếu con gái Thần tài rồi thì còn có cái gì lưu luyến ở thiên đình nữa, thà các nàng đi tìm con gái Thần tài đi chơi còn hơn.

Chạy theo sau là một ông lão đầu bạc tức giận .

Ông là đại tiên chuyên quản nhân duyên – nguyệt lão, nhiều thần tiên hạ phàm như vậy, muốn lo mệt chết hay sao ?

Quả là số khổ a, lại mất thời gian tìm người sao cho xứng đôi với mấy tiên nữ không nên xuất hiện này rồi.

Đã sớm nói rồi, con gái thần tài là tai họa của cả thiên đình, xuống trần gian cũng muốn vác đi theo một đám tiên nữ mới cam lòng mà.

Mặt ông đại biến.

Hỏng, hỏng bét rồi.

Như thế này phải làm thế nào cho tốt đây ?

Thời gian chưa xem xét kĩ, cái tên Thần tài ngu ngốc kia cứ thế mà đá sao ?

Trên mặt Nguyệt lão thêm vài dòng mồ hôi đen, vẻ mặt đau khổ nhìn đứa trẻ con đang khóc trên nhân gian.

****************

Nhà họ Ôn là một hộ nhỏ, bố mẹ đều là giáo sư ĐH.

Một buổi sáng mờ sương, khí hậu hài hòa, bọn họ sinh đứa con thứ hai, một đứa con gái đáng yêu, mới sinh ra đã được lấy tên chữ là Nhu, mong nàng sinh ra là một người ôn nhu (dịu dàng) khiến người gặp người thích.

Không biết có phải do mong đợi quá lớn, cho nên thất vọng cũng lớn theo hay không ?

Nhưng càng ngày con gái càng lớn thì giấc mơ của họ càng tan thành mây khói, thậm chí, một mảnh mây cũng chẳng còn, con gái không chỉ không ôn nhu (dịu dàng) mà phải gọi là cực kì…bạo lực.

Con gái đến tuổi 18 thì có biến đổi lớn nhưng đến khi Ôn Nhu 18 tuổi xong, hy vọng của cha mẹ về sự giảm bớt bạo lực cũng không có dấu hiệu giảm bớt, thậm chí còn có xu thế tăng thêm.

Nhưng người nhà họ Ôn vẫn là rất yêu quý nàng, không phải vì nàng mang tới vận may về tiền tài mà bởi vì chỉ cần có đứa con gái nhỏ này trong nhà, thì nghiễm nhiên có những niềm vui mà nhà khác không có .

“Ba à, hôm nay chúng con chuẩn bị để đi picnic, ba cần gì biến cái ba lô của con trông như đi chạy nạn vậy ?” Mắt hạnh (mắt đẹp như hình quả hạnh) trợn lên nhìn đáy ba lô, vẻ mặt ngạc nhiên.

người cha dịu dàng trả lời :”Ta sợ mọi người ăn không đủ, mang nhiều một chút phòng thôi”

Mồ hôi rơi đầy trán, Ôn Nhu lau ,”Chúng con nhiều người như vậy, chắc không có ai đi tay không chẳng mang gì đâu, ba làm nhiều như vậy là muốn áp bức trẻ con a “, lưng đeo phát mệt, ba rốt cục nghĩ cái gì vậy không biết ?

“Con lớn rồi” Ôn phụ còn nói như đúng rồi ấy.

“Trong nhà con là nhỏ nhất, vẫn là lao động trẻ em” có người cố cãi.

“Được rồi!” Ôn phụ treo cờ trắng đầu hàng, lấy bớt ra khỏi ba lô lý một phần ba của chỗ đồ ăn.

Ôn Nhu xoay người lại lấy ra thêm một phần ba đồ ăn, thế này mới vừa lòng đem ba lô trên lưng, vui vẻ chào ba ,“ba à,, buổi tối con muốn ăn tạc sườn, bye bye.”

“Được rồi, chờ con trở về ăn.” Ôn phụ cười nhìn theo con gái đi xa:

Tự nhiên cảm thấy trống vắng, giống như con gái lần này vừa đi sẽ không trở về nữa.

Ngẫm lại có chút buồn cười, nha đầu kia tuy rằng có chút điên, nhưng đại họa nhưng thật ra chưa từng chọc, chỉ có chút chuyện nhỏ.

Ôn Nhu vui sướng cưỡi xe ô tô, đi qua phố lớn ngõ nhỏ , đón gió hát vang, hồn nhiên bất giác tiếng hát đã muốn giết hại một ít lỗ tai của người đi đường.

Ngã tư đường đột nhiên thoát ra một chiếc xe tải hăng hái chạy , tình thế cấp bách bên trong nàng quay đầu xe, tránh sang một bên, không ngờ phía trước có cái cửa cống chưa đóng nắp, đến lúc nhìn đến đã quá muộn, sau đó trước mắt biến thành màu đen — thật sự là rất xui xẻo, đừng để cho nàng biết là ai thất đức như vậy ăn trộm cái nắp cống, nếu không giết không tha.

Nhưng là vì sao này cống thoát nước hình như rất sâu ? Cả buổi vẫn chưa xuống hết ?

Ý thức của nàng tan rã dần, cuối cùng không cảm thấy gì nữa .

~~~~~~~

[1] Quân : nói về đàn ông, thường là vua hoặc chồng/người yêu

[2] Sông Ngân : Thiên hà mà chúng ta đang sống ( Ngân Hà )

[3] Đọc thêm về điển tích Ngưu Lang – Chức Nữ trên Google, trong đó có nói vì Chức Nữ khóc nhớ chồng quá mà thiên đình đành phá lệ, cho họ gặp nhau 1 năm 1 lần vào mùng bảy tháng bảy hàng năm, nên Chức Nữ khóc như mưa , tạo nên đợt mưa ngâu tháng 7 âm lịch hàng năm.

Cho nên, để kỉ niệm mối tình này, người ta còn gọi 7/7 âm lịch là Valentine Trung Quốc hay Valentine châu Á.

[4] Cầu Ô Thước/ Hỉ Thước : là cây cầu do những con chim ô thước ( còn có bản gọi là quạ đen, ta cũng không rõ ) kết thành để Chức Nữ có thể gặp nhau. Gọi là Hỉ Thước vì do chim thước kết thành và đem lại niềm vui ngắn ngủi cho đôi trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện