Ồn Ào Nhỏ

Chương 7



Quả nhiên giao nhiệm vụ không đơn giản, gần đây, lần đầu tiên Giáo Hội muốn tổ chức hoạt động bán hàng từ thiện, toàn bộ tiền bán được dùng để ủng hộ người khuyết tật và học sinh nghèo, cần một người chủ trì và một điều hành, là hai người, dĩ nhiên, tôi chính là người chủ trì.

Thật ra, lúc mới vừa bắt đầu, Giáo Hội đã mời người chủ trì chuyên nghiệp hơn, nào có thể đoán được, người đó rõ ràng lên tiếng đồng ý, còn nói toàn là người nhà, tỏ ra rất thành ý, kết quả, cách hoạt động đâu chừng bốn ngày, dưới tình huống tôi được tiến cử.

Bốn ngày, muốn hiểu rõ quá trình, học thuộc lòng bản thảo, chỉnh sửa phát âm, tôi cảm thấy đây quả thực là nhiệm vụ khó hoàn thành.

Nhưng trên mặt chủ nhiệm Hồ tung bay một đóa hoa cúc Ba Tư thật lớn, lại vỗ vỗ bả vai của tôi:

“Tiểu Tần à, mặc dù nhiệm vụ rất khó khăn, nhưng Đảng hoàn toàn tin tưởng cô, tổ chức cũng hoàn toàn tin tưởng cô, tôi lại càng thêm hoàn toàn tin tưởng cô.”

Kéo ra Đảng và tổ chức, tôi dám nói không sao? Liên tục, không ngừng nhận lấy bản thảo

Thời gian đi làm đeo trên lưng, thời gian tan tầm cũng đeo trên lưng, lưng tôi có lúc cũng hỏng a, tôi chính là thích ở trên giường dựng ngược, khiến máu toàn bộ tràn vào não, xưa giờ dùng cái này để kích thích một chút. Hôm nay cũng không ngoại lệ, đang lúc say mê chống lưng, cửa khép hờ bị đẩy ra, giọng Đường Tống truyền đến

“Tần quý, kiện hàng chuyển phát nhanh này là của cô….”

Không thể không nói, trường hợp này có chút xấu hổ, tôi mặc cái quần ngủ ngắn tới đùi, hiện tại lại đứng chổng ngược, nháy mắt có mùi vị lộ ra cảnh xuân a.

Con người Đường Tống đúng là quân tử, lịch sự không nhìn, giọng nói áy náy, vội vàng xoay người chạy ra ngoài cửa chờ.

Tôi vội vàng đứng dậy, động tác cũng gấp gáp, đầu có chút choáng váng, lảo đảo chạy ra, nhận lấy kiện hàng, đồ trong kiện hàng là mua ở gian hàng nghệ thuật Tiểu Nghệ.

“Cô dùng làm gì đấy?” – Đường Tống tò mò hỏi

Tôi đem bản thảo cùng nhiệm vụ của Đảng và tổ chức bàn giao sáng nay thuận tiện một lượt nói rõ cho hắn.

“Làm sao lại giao cho cô chứ?”

“Bởi vì giọng đọc tiếng Trung của tôi so với họ tốt hơn một chút” - tôi rất khiêm tốn nói

“Trước kia có học qua phát thanh à?”

“Không có, là khi còn nhỏ không ai chơi chung, cả ngày đều xem tivi, nghe một chút, thế là bắt đầu học”

“Khi còn nhỏ, không phải còn có Tần Lệ sao?”

“Tần Lệ đi theo ba mẹ, lúc tôi còn nhỏ nhờ ông bà ngoại nuôi. Tôi rũ mắt, mở kiện hàng ra, ừ, thật không tệ, lần hàng này tốt hơn rồi, so với hàng lần trước giống miếng giẻ, dùng làm khăn lau còn không thấm nước, đã tốt hơn nhiều.

“Cô….”

Đường Tống nghe xong như muốn nói thêm cái gì, nhưng ngừng một chút, cuối cùng lại nói ra một câu khác:

“Lần trước không phải nói mỗi lần mùa hè đến da rất dễ dị ứng sao? Bà nội tôi gửi cho cô gói thuốc trong túi xách, nghe nói trị bệnh này rất tốt.”

Bà nội Đường Tống là một quý bà có chút của cải, sườn sám vòng ngọc không rời người, cũng không biết sao, tôi cùng bà lão rất hợp ý, gặp qua ba lần, lần nào cũng đều vui vẻ

“Được, đợi lát nữa tôi đi lấy” - mặc dù không thích vị đắng thuốc Bắc, nhưng dù sao cũng không thể phụ lòng bà nội Đường Tống đã cho thuốc a.

“Mở ra gói giấy bao cẩn thận thuốc bên trong, một mùi vị quen thuộc xộc đến, giống như khi còn nhỏ - bà ngoại cũng chỉ dùng thuốc bắc, trên người luôn quanh quẩn một mùi thuốc nhàn nhạt.

Thanh nhĩ tử, địa da tử, sông cung, hoa hồng, bạch anh – trị phong, lưu thông máu, trị bệnh, hết ngứa. (hix, ta ko biết mấy cái loại vị thuốc bắc --- nếu có sai mí pạn chỉ giúp ta nhé)

Nhớ lúc trước, bị bệnh uống thuốc bắc, riết rồi quen, sau đó cũng không còn thấy khổ sở.

“Cô đi ngủ sớm đi, tôi đi ra ngoài gặp bạn một chút.” – bình thường, Đường Tống hay đi ra ngoài vào buổi tối.

“Được rồi” – tôi đem thuốc bắc để vào trong hộp, hơi khó chịu với mùi thuốc nháy mắt bay trong không khí. Ngáp một cái, bên chịu đựng mùi thuốc, bên đeo theo bản thảo.

Bốn ngày này bằng như sống một năm, mấy chữ trên bản thảo giống như là khối chì, cứng rắn nhồi nhét vào đầu tôi, đầu như muốn căng nứt ra. May mà hợp tác cùng anh chàng có vẻ như không tệ, hình như tên Chính Thái, họ Lý, tiếng Trung rõ ràng, nhỏ hơn tôi ba tháng, trực tiếp gọi chị Tần.

Không việc gì, tôi và mấy nữ đồng nghiệp cùng nhau đùa giỡn gọi hắn là “Tiểu Lý Tử”

“Tiểu Lý Tử a, chị đây làm mai cho em nha!” – ban ngày luyện tập, lúc nghỉ giữa giờ, ta uống một hớp nước suối, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Chính Thái, nói như vậy.

Nghe xong, gương mặt Tiểu Lý Tử nháy mắt đỏ au như hoa loa kèn. Thật lâu, mới thẹn thùng nói: “Dạ được”

Tôi nói làm mai, cũng không phải nói giỡn, có một người bạn thời trung học đang làm cô giáo dạy Ngữ Văn ở trường Nhất Trung, dịu dàng hiền hậu, rất là không tệ, tôi xem cùng Tiểu Lý Tử rất xứng, lập tức có ý định hẹn hai người ra ngoài uống trà.

Tiểu Lý Tử cảm kích tôi vì đại sự cả đời của hắn mà vất vả, rất vui vẻ, vội vàng chạy ra tiệm nước bên cạnh, mua 2 hộp kem, vừa ăn vừa nói chuyện.

Không biết thế nào, cuối cùng nói đến chuyện của tôi.

“Chị Tần, nghe nói chồng chị có công ty rất nổi tiếng nha, lần bán hàng từ thiện này có tới hay không?”

Một muỗng kem còn nghẹn trong cổ họng tôi, lạnh đến khó chịu.

Công ty nổi tiếng, nghe giống như sản xuất thức ăn gia súc cho heo hay sao?

“Anh ấy à, không nhất định” – Tôi khẩn cấp đem kem trong cổ họng làm cho tan ra, lúc này mới cỏ vẻ thoải mái.

Đường Tống à? Hắn làm sao sẽ quan tâm đến loại chuyện này?

“Chị Tần, nghe nói chồng chị với chị là môn đăng hộ đối, vừa đẹp trai, vừa có tiền, chị thật là có phúc nha” – Tiểu Lý Tử than thở tự đáy lòng

“Ha ha ha, đâu có đâu có” – ta cười

“Eh, không phải người đó là chồng chị chứ? Nãy đến giờ vẫn cứ nhìn chị” - Tiểu Lý Tử chợt chỉ vào một người phía trước nói.

Tôi giật mình một cái, kem lần nữa nghẹn lại cổ họng, Đường Tống, chắc không phải đi, hắn làm gì mà nghĩ quẩn đến thăm tôi? Vội vàng lấy tay làm mái che hướng ánh nắng mặt trời chói chang, nhìn lại, vừa nhìn cũng không còn khẩn trương, kem trong nháy mắt lắp đầy cổ họng.

Vóc người cao, dáng người cứng rắn, nghiêm túc, mặt mày lạnh lùng, quanh thân vẫn phát ra lạnh nhạt như xưa giờ, nhìn xem ánh mắt nho nhỏ lạnh lùng kia.

Không phải Đường Tống

Là anh của Đàm Duy Nhất, Đàm Vĩ Vĩ.

Tôi dùng sức vuốt vuốt cổ họng bị Đàm Vĩ Vĩ làm cho kem ứ đông đến lạnh, gò má cứng ngắc, nhảy xuống bàn, hai ba bước chạy về phía hắn, như không có chuyện gì xảy ra, thoải mái mà cười:

“Vĩ Vĩ, trở về rồi sao?

Đàm Vĩ Vĩ là tiến sĩ phân tử Sinh vật học, đang làm việc ở Sở nghiên cứu, nửa năm trước đi thủ đô học tập nghiên cứu.

Đàm Vĩ Vĩ không nói lời nào, chỉ nhìn tôi, thấy vậy gương mặt tôi lạnh, tâm lạnh, dạ dày cũng lạnh.

“Sao không nghe Duy Nhất nói anh về?” – Anh không nói lời nào, chị đây tự mình nói vậy.

Đàm Vĩ Vĩ vẫn nhìn ta, mắt màu xanh sâu thẳm như biển rộng, mặt ngoài tôi bình tĩnh, nhưng trong lòng như bị kiến cắn.

Trước khi trái tim nhỏ sắp sửa đông thành khối băng lạnh, hắn lên tiếng:

“Anh vừa xuống máy bay, người trong nhà còn chưa biết anh đã trở về.”

Nói cách khác, người ta mới vừa xuống máy bay liền chạy tới gặp tôi, đối xử yêu thương ngần ấy thật là không chịu nổi a, giống như được ăn thịt vậy.

Dĩ nhiên, là thịt vịt a, không phải thịt tôi.

Lập tức làm chủ, mời Vĩ Vĩ đến Lý Ký nổi tiếng ở chợ đông ăn vịt nướng.

Vịt nướng Lý Ký ăn không tệ, màu sắc vàng óng ánh kích thích người ta thèm muốn ăn, vỏ da vàng giòn, thịt dầy tươi non, nước sốt thơm phức, bao lấy mặt da cùng gia vị phù hợp, một ngụm nuốt xuống, bánh rán dầu đầy đủ, nồi canh nước luộc thịt cùng rau dưa, mùi thơm thơm ngát cả phòng. (èo, đọc tới đây ta thèm nhỏ dãi – tối nay chắc rủ ai đó đi ăn quá)

Dù sao tôi cũng là người đã kết hôn, bị người ta nhìn thấy một mình cùng trai đẹp ở chung một chỗ ăn cơm, sẽ ảnh hưởng không tốt, vì thế chỉ lấy 1 gian trong phòng. (nghĩa là phòng có nhiều gian, ngăn bởi vách ngăn thấp, chị ấy lấy một gian á)

Con vịt rất nhanh được bưng lên, ta cũng đói bụng, một bên chào hỏi, một bên cúi đầu ăn

“Nào, ăn đi nào, đừng khách khí.”

Vĩ Vĩ bên kia không ăn, ta cũng không có cách nào.

“Em cứ như vậy gả cho anh ta sao?” - Ăn được một nửa, Vĩ Vĩ cũng lên tiếng, giọng nói sâu như biển, ánh mặt trời có chói đi nữa, tự nhiên vẫn có chút lạnh.

“Mặc dù thời gian có chút vội vàng, nhưng sính lễ cùng hình thức cũng thật lớn, yên tâm em thật sự không có thua thiệt, ly hôn, nhất định là có lời.” - Tôi cười.

“Nếu anh ở đây, nhất định em và anh ta không thể cưới.” – Vĩ Vĩ mắt xanh như ngọc yên lặng nhìn tôi.

Vĩ Vĩ và Duy Nhất là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ Vĩ Vĩ là một phụ nữ người Anh, cùng cha Đàm bởi vì văn hóa khác biệt mà ly hôn. Tuy nói là con lai, nhưng trừ một đôi mắt xanh như ngọc cùng với vóc người có vẻ sâu sắc, tướng mạo Vĩ Vĩ vẫn thiên về Đông Phương.

Tôi chính là thừa dịp ‘lão nhân gia’ ngươi không có ở đây mới vội vàng kết hôn a. Những lời này tôi không dám nói ra ngoài a, chỉ là nghĩ nghĩ trong lòng thôi a. (lão nhân gia: ông già)

Nhớ lần đầu tiên Duy Nhất dẫn tôi về nhà cô nàng chơi, cô nàng này không có ý tốt, chỉ chỉ vào anh trai mình, nói, “Đây là anh trai mình, gọi là Vĩ Vĩ, tên giống như con gái, chúng mình liền như ý nguyện của anh ấy, gọi là Vĩ tỷ đi”

Nghe vậy, Vĩ Vĩ mặt xanh, có chút nhàn nhạt chỉ uống nước trà.

Cho dù là bạn của Duy Nhất, cũng không thể theo cô nàng đùa giỡn anh trai, lúc này tôi gọi, giọng còn rất là dịu dàng, rất giống con gái văn vẻ, “Vĩ ca, xin chào”

Nghe vậy, Vĩ Vĩ mặt xanh như xác chết.

Tôi cảm thấy, mình và Vĩ Vĩ kết thù chính là lúc này đi, nhưng trời đất chứng giám, tôi rất trong sạch a, ý của tôi là, khi đó tôi rất trong sạch, cái câu “Vĩ ca” kia không hề chứa ý nghĩa gì đặc biệt nha.

“Đường Tống nghe nói Phạm Vận đính hôn, mới cầu hôn với em” - dù sao cũng học khoa học, năng lực tư duy logic thật tốt, một cái liền chỉ ra trọng điểm.

“Nếu xét ở thời điểm đó, quả thật là không sai đi.” - Tôi không thể không thừa nhận điểm này.

Vĩ Vĩ cuốn một cuốn thịt vịt, đưa cho tôi, tôi nói cảm ơn, mới vừa nhét vào trong miệng, hắn lại đặt tiếp một câu hỏi:

“Nếu như anh xuất hiện trước Đường Tống, có phải hay không em cũng sẽ cho anh cơ hội?”

Thịt vịt có ngon hơn nữa, cũng không vào được dạ dày rồi.

Trong đầu xuất hiện trục thời gian:

Năm 16 tuổi, tôi gặp Đường Tống.

Năm 17 tuổi, Vĩ Vĩ gặp tôi.

Năm 18 tuổi, Vĩ Vĩ nói cho tôi biết, có thể hắn thích tôi.

Năm 19 tuổi, tôi nói với Vĩ Vĩ, tôi yêu một người đã hơn ba năm, có lẽ dùng thêm thời gian ba năm nữa cũng không quên được hắn.

“Là Đường Tống sao?” - Tôi nhớ được, ngay lúc đó, Vĩ Vĩ hỏi như thế.

“Đúng vậy.” - Cũng nhớ đến, lúc ấy, tôi rất thành thực trả lời.

“Anh chờ em, ba năm, có thể em sẽ quên hắn” - Vĩ Vĩ nói.

Nhưng là không có, 5 năm, tôi cũng chưa từng quên hắn.

Từ 16 đến 24, toàn bộ 8 năm, người ta kháng Nhật cũng kết thúc, tôi lại không dám đối với chồng mình nói một tiếng “em yêu anh”.

Đại Khinh tôi thật đúng là đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện