Ôn Nhu Mà Đối Với Em

Chương 1-2



Một ngày trời mưa tầm tã

Mạc Lâm đi từng bước chạy thật nhanh ra khỏi trường đại học. Hôm nay cậu quên không mang ô theo, một sinh viên ngành Luật với trí nhớ siêu khủng thì thật là xui xẻo mà. Khẽ thở dài nghĩ thầm trong bụng:

- Mong hôm nay mẹ sẽ về sớm và nấu cho một bữa cơm ngon.

Đang mải mê với suy nghĩ thì xe búyt đến, cậu liền chạy vội lên và chọn cho mình một chỗ ngồi ưng ý, rồi liền lấy cuốn sách dành cho sinh viên Luật to đùng và chỉ chăm chú đọc.

Với trí nhớ thần thánh của Mạc Lâm thì chuyện học thuộc 1 cuốn sách to đùng đỏ la chuyện bình thường. ( thánh hả chời)

--------------

Lúc đó, ở một trạm xe búyt không xa, có một chàng thanh niên tuấn tú, dáng cao đang u ám đứng chờ xe búyt. Lòng bực bội:

- Hôm nay lại phải đi xe búyt, đường hoàng là chủ tịch mà phải như vầy thật không đáng. Chắc phải mua luôn cái trạm xe búyt từ công ty về tới nhà để đi một mình.

Tuy có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng vẫn không thể che giấu bản chất nam thần bên trong, những cô gái bàn tán xôn xao về anh chàng này.

Xe búyt dừng lại và Vu Hán bước lên nhưng cự nhiên lại chọn chỗ ngồi ngay đằng sau Mạc Lâm.

Hai người với hai công việc không liên quan vậy mà quen nhau được. Thật đúng là do duyên trời.

Trong suốt giờ ngồi trên xe búyt, Vu Hán cứ để ý anh chàng ngồi trên không chút chán nản. Qủa thật chả nhẽ tình yêu sét đánh là có thật? Một con người lạnh lùng, lãnh khốc, từ nhỏ tới giờ chưa biết yêu hay dù một chút cảm giác cũng không có đối với bất kì ai mà giờ lại chỉ vì một người không quen không biết ma phải lòng.

Vu Hán đối với người này là có chút tò mò, hứng thú à nha.

Nhân lúc người kia xuống xe, Vu Hán liền bước theo sau.

Mạc Lâm có cảm giác như ai đó đang theo sau mình nhưng cậu cũng chẳng để ý làm chi. Vì đây la đường chung ai muốn đi thì đi.

Với lại một sinh viên nghèo đến nỗi tiền học phí chưa đóng đủ, cái cửa trước cửa nhà đã hư rất lâu nhưng không sửa cũng chẳng có ai thèm vào trộm, thì ai thèm ăn cướp.

Vu Hán cũng chỉ lặng lẽ âm thầm theo sau chứ không nói gì hay hành động gì cả.

Tới khi Mạc Lâm vào tới nhà, hắn mới lặng lẽ quay đầu trở về, lấy điện thoại bấm một dãy số và ra lệnh:

- Bây giờ đến đón tôi, đường X. Và tìm kiếm thông tin đầy đủ về cậu nhóc này cho tôi.

Nói rồi hắn gửi cho đầu dây bên kia tấm ảnh.

Là Mạc Lâm,hắn đã âm thầm chụp lúc nào không hay.

Hắn nhìn vào ảnh trong điện thoại, môi hơi nhếch lên, ánh mắt có vẻ bí ẩn.

Đôi lời

^^ mới gặp 1 lần là bám đít rồi, khiếp ghê lắm nè. Cái kiểu này chắc khổ tiểu Lâm rồi. haizzzz

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện