Ôn Nhu Nam Phụ Đều Là Gạt Người

Chương 10: Oán linh chi chú (10)



Lý Mẫn nhìn chằm chằm Tịch Hoan, lộ ra ánh mắt màu xanh trắng, âm lãnh u quang, khiến cho người ta không khỏi run rẩy một hồi.

Tịch Hoan lẳng lặng nhìn lại hắn, "Mẫn, chúng ta giết người đủ nhiều...... Ta cũng đã không hận."

"Không hận?" Lý Mẫn bỗng nhiên tức giận lên, thậm chí là gầm thét phẫn nộ lần đầu tiên đối với người mình thích: "Nhứ Dao, em không hận? Thế nhưng là anh hận! Anh hận mình không thể bảo vệ tốt cho em, hận khi mình còn sống không báo thù cho em! Anh hận tất cả mọi người trên thế giới này, bọn họ vì tư dục của bản thân tổn thương người khác, hủy cả đời người khác, em để cho anh có thể nào không hận! A em nói!"

Trong mắt hắn là tràn đầy không cam lòng cùng oán hận đối với thế giới này, oán khí của hắn...... Vượt qua Tịch Hoan tưởng tượng.

Cô thu liễm lại cảm xúc trong mắt, ngữ khí có vài phần đê mê, "Thật xin lỗi, em biết rõ anh vẫn còn oán khí cực lớn...... Anh nói đúng, đám người kia đều đáng chết!"

Ngữ khí Tịch Hoan thoáng âm lãnh lên, chẳng qua, xong lời nói này, cằm của cô thế nhưng lại rớt xuống, rớt?

Đờ mờ!

Thân thể Lâm Nhứ Dao có độc a!

Nội tâm Tịch Hoan tuy có ngàn vạn thần thú gào thét mà qua, nhưng ở trong mắt Lý Mẫn, lại là mặt không đổi sắc mà đem cằm cô lên, yên lặng để trở về.

Dị năng dịch dung, cũng không phải là vẻn vẹn phục chế khuôn mặt, đồng thời còn phục chế đặc tính thân thể đối phương. Trong quá trình cùng hoa hậu giảng đường đánh nhau, Tịch Hoan đụng phải thân thể của cô ta, vào thời khắc ấy, liền trực tiếp phục chế hoa hậu giảng đường hết thảy, lỗ hỏng duy nhất chính là hơi thở.

Hiện tại cô còn có thể mượn hơi thở tàn lưu của hoa hậu giảng đường lừa gạt Lý Mẫn, nhưng một khi vượt quá thời gian, Lý Mẫn yêu hoa hậu giảng đường nhất định có thể phát hiện Lâm Nhứ Dao này là giả.

Cho nên cô phải tốc chiến tốc thắng.

"Nhứ Dao, thật xin lỗi, anh không nên rống với em, là anh quá nóng nảy." Lý Mẫn giơ tay lên một cái, muốn đi vuốt ve đầu Tịch Hoan, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tay đột nhiên dừng lại giữa không trung, hắn dừng một chút, khuôn mặt dữ tợn lộ ra áy náy sâu sắc, lại có vài phần ôn nhu: "Anh biết rõ em cũng là người bị hại, trong lòng nhất định cũng không thoải mái......"

Lý Mẫn cố gắng giơ lên khóe miệng mỉm cười: "Em tin tưởng anh, chỉ cần đoạt thân thể hai người kia, chúng ta liền có thể cả đời ở bên nhau."

Tay Tịch Hoan đỡ cằm không nhúc nhích, cô sợ cằm lại rớt, sau khi Lý Mẫn nói xong, khẽ gật đầu một cái, "Em tin anh."

Lâm Nhứ Dao vẫn luôn đối với việc chính mình bị làm bẩn canh cánh trong lòng, đây là nhân sinh hắc ám của cô ta, bất luận dưới tình huống gì, cô ta đều sẽ không đối với những người khác nhắc tới chuyện này, nhất là thân cận Lý Mẫn, cho nên Tịch Hoan tránh khỏi cái lôi khu này, chỉ là......

Thời điểm Lý Mẫn lại một lần nhắc tới, cô nên có chút khổ sở cùng phẫn nộ.

Tịch Hoan chớp chớp mắt, sau khi xác định tròng mắt xanh trắng sẽ không lăn ra, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lý Mẫn, "...... Anh có thể ra ngoài không?"

Phát giác được ngữ khí tâm tình khẽ biến của đối phương, Lý Mẫn mới biết vừa rồi chính mình nói sai, há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, "Kia, em nghỉ ngơi thật tốt."

......

Lúc này, gác mái ở tầng cao nhất biệt thự.

Tuyên Lân gắt gao nắm lấy tay Tống Lưu Văn, nhẹ giọng an ủi: "Anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ."

Tống Lưu Văn: "...... Tuyên Lân, nếu như chúng ta không trốn thoát được thì làm sao bây giờ?"

"Vậy cùng chết, nếu có thể cùng em chết một chỗ, anh cũng nguyện ý." Tuyên Lân thấy mặt của cô ta có chút chuyển hướng về mình, sau đó đặt một nụ hôn trên trán cô ta, "Có ngươi bồi, đi đâu đều tốt."

Tống Lưu Văn chớp chớp mắt, hốc mắt có chút ướt át: Nam nhân này vốn nên thuộc về Trang Nguyệt, hiện tại là của cô.

Cám ơn anh Tuyên Lân, không phụ em mười năm yêu.

—————Edit by Bách Lý Thiên Nhã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện