Ôn Nhu Nam Phụ Đều Là Gạt Người

Chương 6: Oán linh chi chú (6)



"Sao có thể!"

Tôn Tường Vũ theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại không biết nói cái gì, biết được mình sắp tử vong, đổi lại bất luận kẻ nào cũng sẽ không bình tĩnh, "Anh họ...... Vì cái gì, vì cái gì lỗi của anh lại báo ứng trên người em."

Tống Lưu Văn nhíu mày, "Chúng ta ngày mai sẽ phải đi, nếu như một lần chết một người, lại cùng nguyền rủa không giống, chúng ta còn sống sót chẳng phải đều là kỳ tích?"

"Ngoại trừ tôi cùng Tưởng Mẫn Quyên, các cậu chẳng lẽ không ai phát hiện, trên xe bus đưa chúng ta tới không có tài xế sao?" Tịch Hoan tiếp tục mở miệng nói, nhưng mà sau khi cô nói, mới khiến mọi người ở đây chân chính sắc mặt trắng bệch, ngay cả thân hình đều đang run rẩy không ngừng.

"Tay lái đang động, cho nên tài xế hẳn là Lý Mẫn, mà hoa hậu giảng đường lúc ấy có khả năng ngồi cạnh bất kỳ người nào trong chúng ta."

Cơ hồ là trong nháy mắt Tịch Hoan nói xong, Tưởng Mẫn Quyên bỗng nhiên nhìn về phía cô, trong giọng nói không che giấu được sợ hãi bối rối cùng với nghĩ mà sợ: "Cậu, cậu cũng phát hiện? Có lẽ, lúc ấy...... Hoa hậu giảng đường ngồi ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy cỗ hàn ý kia rất sâu, nhưng là chị ấy không làm gì tôi, tôi chỉ có thể làm như không biết."

"Bọn họ có phải hay không không thể xuyên tường mà qua?" Tịch Hoan đạm thanh hỏi "Cậu nghe đồn còn có bỏ sót cái gì sao? Cậu chỉ có nói ra toàn bộ, chúng ta mới có tỉ lệ sống sót càng lớn."

Tưởng Mẫn Quyên trầm mặc xuống, hiển nhiên đang suy nghĩ vấn đề Tịch Hoan hỏi, người chung quanh đều ngừng thở, không xen vào.

Thật lâu sau, Tưởng Mẫn Quyên ngẩng đầu, "Sau khi hoa hậu giảng đường cùng Lý Mẫn chết, Tôn Tề Hải từng tìm pháp sư, đem bọn họ phong ấn trong tường, ta nghĩ có thể là nguyên nhân này, cho nên bọn họ chỉ có thể từ cửa ra vào."

Tưởng Mẫn Quyên mặc dù nói rất nhiều, nhưng bọn họ chỉ là người, làm sao có thể đối phó quỷ?

Tuyên Lân nhìn mọi người chán nản sợ hãi, thở dài: "Ngoại trừ trường hợp khẩn cấp, chúng ta liền đợi trong đại sảnh, cũng đừng đi, ban đêm tất cả mọi người đừng ngủ."

Nghiêm Đình Đình ôm chặt cánh tay Vu Trừng, khóc đến lê hoa đái vũ: "Sớm biết liền không tới."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ chưa hề cảm thấy thời gian trôi qua chậm như thế, mỗi phút mỗi giây đều trải qua dày vò, cùng tâm lí chính mình đấu tranh, muốn cố gắng vượt qua sợ hãi, nhưng trong sóng não càng thêm sợ hãi.

Duy nhất có thể ăn chính là lương khô bọn họ mang đến, vốn cho rằng trong biệt thự có phòng bếp, bọn họ còn mang theo một chút sinh thực, với tình huống hiện tại này, xem như không thích cũng chỉ có thể đem sinh thực từng ngụm nuốt vào, sợ hãi cùng đói tồn tại, nhưng so với cái trước, cái sau liền trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Sắc trời dần tối, đột nhiên tiếng sấm rơi xuống, mọi người cả kinh chấn động, chăm chú dựa vào người bên cạnh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể đối phương, tựa như đây chính là cọng cỏ cứu mạng của bọn họ, chỉ có như thế, bọn họ mới có thể cảm giác mình còn sống.

Ngoài cửa sổ vang lên một đạo sấm sét, bàng bạc mưa to hạ đến cực hoan, cọ rửa hậu hoa viên trên mặt đất, lộ ra mấy tiết bạch cốt, hoa tường vi màu đỏ bên trên hàng rào ở trong màn đêm càng lộ vẻ yêu dã mỹ lệ, nhưng mà cũng không ai chú ý tới cảnh đẹp này, càng không lòng dạ nào thưởng thức.

Màn cửa bỗng nhiên phiêu khởi, như là bị cuồng phong thổi lên, kịch liệt rung động.

Âm thanh tiếng sấm, tiếng mưa rơi, màn cửa bay phấp phới đan chéo bên nhau, còn kèm theo vài tiếng nức nở nhẹ nhàng.

"Các cậu có ai mang dao gọt trái cây không?"

Tịch Hoan thần sắc đạm mạc, trên thân mọi người quét một vòng, hỏi, "Không có dao gọt trái cây, chỉ cần là đồ vật sắc bén cũng được."

Vu Trừng nâng lên khuôn mặt trắng bệch, từ túi xách mang theo rút ra một thanh dao gọt trái cây "Trang học tỷ, em có mang theo, cho, cho chị." Cô ta đặc biệt thích ăn hoa quả, cho nên bình thường sẽ mang theo dao gọt trái cây bên người, đây cũng coi như là một cái cổ quái của cô ta đi.

—————Edit by Bách Lý Thiên Nhã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện