Ôn Nhu Nữ Phụ
Chương 3: Nhà mới
"Chị, đó chính là nhà mình"
Thiên Tuyết kéo cánh tay cô, chỉ căn biệt thự lấp ló phía xa, tự hào nói.
Thiên Lam nhìn theo cánh tay cô, giữa lưng chừng quả đồi là một căn biệt thự màu trắng. Từ xa nhìn lại như một lâu đài cổ kính, lấp ló trong rừng núi xanh thẳm. Nghe nói, do ông nội muốn rèn luyện thân thể con cháu nên đã chọn xây nhà trên vùng núi xa xôi này.
"Mẹ cùng em còn trồng rất nhiều hoa dọc theo con đường này nữa. Rất xinh đẹp." Thiên Tuyết chỉ xuống con đường. Nhớ lại ngày bé, cô cùng mẹ trồng từng khóm hoa, bây giờ đã lớn như vậy, từng đóa từng đóa nở rộ.
Thiên Lam nhìn dọc con đường, những bông hoa đủ mọi màu sắc như một chiếc thảm nhung rực rỡ, mềm mại uốn lượn theo làn gió. Cô cảm thán "Rất đẹp"
Nghe vậy, Thiên Tuyết đắc ý nở nụ cười. Nơi đây tất cả đều là do cô và mẹ tự tay tạo nên. Bây giờ trở nên xinh đẹp như vậy.
"Đến nơi rồi." Nhìn cánh cổng gần ngay trước mặt, Thiên Minh nói.
Thiên Lam cũng nhìn thấy cánh cổng xanh kia. Đây chính là ngôi nhà mới của cô. Không biết, đằng sau cánh cổng kia, có bao nhiêu điều mới lạ đang chờ đón cô.
Hôm nay là ngày Thiên Lam xuất viện. Là Thiên Minh cùng Thiên Tuyết tới đón cô. Nghe nói, trong nhà đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chào đón cô trở về.
Thiên Lam bước xuống xe, hít một hơi dài. Tràn đầy khoang phổi là một mùi thơm ngát của thiên nhiên hoa lá.
Từ phía xa, vài bóng người đang rảo bước lại gần.
"Thiên Lam, mau tới đây nào." Kim Nhã Huệ vẫy vẫy tay, ôn nhu cười. "Đây là ông nội"
Nhìn ông cụ râu tóc bạc trắng với nụ cười hiền từ, Thiên Lam ngỡ như nhìn thấy ông bụt trong truyện cổ tích. Thật khó có thể tin, 'ông bụt' này từng đã là một vị chiến tướng nổi danh. "Con chào nội"
"Lại đây nội xem nào." Ông nắm hai vai cô, nhìn một cái rồi gật đầu. "Rất tốt. Rất khỏe mạnh."
"Mọi người mau vào nhà nghỉ ngơi đi." Kim Nhã Huệ nhìn mọi người còn đứng ngoài cổng, cười nhắc nhở. "Lát nữa còn ăn đại tiệc."
"Đúng vậy, haha." Ông cụ cười, vỗ vai Thiên Lam " Mau vào đi thôi."
"Vâng" Thiên Lam lễ phép gật đầu rồi cùng Thiên Tuyết đỡ ông nội vào nhà.
Hôm nay, ba Dương vẫn bận việc, phải tới tối mới có thể về nhà. Từ khi tỉnh lại tới nay, Thiên Lam mới gặp ba Dương hai lần, cũng không nói năng gì nhiều, ông lại vội vàng chuyện công việc. Tuy vậy, qua lời nói, việc làm, Thiên Lam vẫn nhận thấy được tình cảm ba giành cho cô.
Gọi là bữa tiệc nhỏ, hay đúng hơn chỉ là một bữa cơm gia đình xum họp. Mặc dù thiếu ba Dương nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ.
Kiếp trước, Thiên Lam thường xuyên ăn cơm một mình. Nhiều khi mệt mỏi không muốn nấu, cô thường ăn cơm quán cho nhanh gọn. Một bữa cơm xum họp, quây quần bên gia đình là niềm mong ước bao lâu của Thiên Lam.
Một vài lần ba mẹ trở về, Thiên Lam cũng có những bữa cơm gia đình. Những lúc đó, Thiên Lam đều cực kì vui vẻ. Chỉ tiếc nó thật hiếm hoi và ngắn ngủi.
* * *
Cậu, búp bê thật xinh đẹp."
Lilly kéo cánh tay của cậu, đôi mắt mong ước nhìn qua ô cửa kính. Thật xinh đẹp! Ôi chao!
Jim nhìn cháu gái nhỏ rồi theo ánh mắt cô bé nhìn lên. Đó là...
"Đó không phải búp bê"
Alex nhìn cô gái ngồi cạnh cửa kính. Nếu không chú ý những hành động nhẹ của cô gái, mọi người sẽ chỉ cho rằng đó là một búp bê trang trí. Khuôn mặt đó, thật sự là một búp bê sống.
"Chị là người thật hay búp bê vậy?"
Thiên Lam nhìn bé con trước mắt, sửng sốt không biết nói thế nào.
Hôm nay cô định đi dạo phố mua vài thứ. Khi đi qua cửa hàng bánh ngọt này, cô đột nhiên rất muốn ăn, nên đã ghé vào. Bánh ngọt ở đây thật sự rất ngon, ngọt mà không ngấy, khi cho vào miệng mềm dẻo, thơm ngát rất tuyệt vời. Thật giống với tên "Hương Mĩ" của nó.
Vốn nghĩ mang về cho mọi người nếm thử, nhưng sợ đi lại lâu lại hỏng mất. Không nghĩ nơi đây còn có dịch vụ đưa hàng tận nơi, cô liền chọn một vài loại bánh gửi về nhà.
Thiên Lam vừa đứng lên liền thấy một bé gái tầm 5-6 tuổi, tóc buộc hai bím xinh đẹp chạy lại gần.
"Chị là người, bé con đi cùng ai thế?" Thiên Lam vuốt tóc cô bé, cười nhẹ.
Nghe vậy, Lilly thất vọng nhìn cô, quay đầu về phía sau.
"Em đi cùng cậu"
Đứng sau cô bé là hai thanh niên trẻ 25-26 tuổi. Dù đã gặp qua rất nhiều trai đẹp, ngay cả các ngôi sao cô cũng thấy rất nhiều. Nhưng nhìn hai người họ, Thiên Lam thấy tất cả những người trước kia đều không thể sánh bằng. Vẻ ngoài có thể là không hơn nhưng khí chất đó, không phải là ai có thể có được. Đặc biệt là anh chàng lạnh lùng phía sau.
"Thật xin lỗi, cháu tôi không hiểu chuyện." Jim xin lỗi nhìn cô. Cháu gái nhỏ mới 5 tuổi lúc nào cũng chỉ búp bê, búp bê. Không hiểu sao cô bé lại yêu thích búp bê như vậy được.
"Không sao, cô bé rất đáng yêu."
Thiên Lam cười nhìn Lilly, bé con đáng yêu như vậy có ai nỡ giận cơ chứ.
"Đó là cô không biết thôi, con bé lắm lúc nghịch ngợm khiến người ta đau đầu."
Hai người khiêm tốn khen chê cô bé vài câu rồi tách ra mỗi người một phía. Từ đầu đến cuối, Alex chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh không nói câu nào.
"Sao hôm nay cậu lại kiên nhẫn vậy nhỉ?"
Thiên Tuyết kéo cánh tay cô, chỉ căn biệt thự lấp ló phía xa, tự hào nói.
Thiên Lam nhìn theo cánh tay cô, giữa lưng chừng quả đồi là một căn biệt thự màu trắng. Từ xa nhìn lại như một lâu đài cổ kính, lấp ló trong rừng núi xanh thẳm. Nghe nói, do ông nội muốn rèn luyện thân thể con cháu nên đã chọn xây nhà trên vùng núi xa xôi này.
"Mẹ cùng em còn trồng rất nhiều hoa dọc theo con đường này nữa. Rất xinh đẹp." Thiên Tuyết chỉ xuống con đường. Nhớ lại ngày bé, cô cùng mẹ trồng từng khóm hoa, bây giờ đã lớn như vậy, từng đóa từng đóa nở rộ.
Thiên Lam nhìn dọc con đường, những bông hoa đủ mọi màu sắc như một chiếc thảm nhung rực rỡ, mềm mại uốn lượn theo làn gió. Cô cảm thán "Rất đẹp"
Nghe vậy, Thiên Tuyết đắc ý nở nụ cười. Nơi đây tất cả đều là do cô và mẹ tự tay tạo nên. Bây giờ trở nên xinh đẹp như vậy.
"Đến nơi rồi." Nhìn cánh cổng gần ngay trước mặt, Thiên Minh nói.
Thiên Lam cũng nhìn thấy cánh cổng xanh kia. Đây chính là ngôi nhà mới của cô. Không biết, đằng sau cánh cổng kia, có bao nhiêu điều mới lạ đang chờ đón cô.
Hôm nay là ngày Thiên Lam xuất viện. Là Thiên Minh cùng Thiên Tuyết tới đón cô. Nghe nói, trong nhà đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chào đón cô trở về.
Thiên Lam bước xuống xe, hít một hơi dài. Tràn đầy khoang phổi là một mùi thơm ngát của thiên nhiên hoa lá.
Từ phía xa, vài bóng người đang rảo bước lại gần.
"Thiên Lam, mau tới đây nào." Kim Nhã Huệ vẫy vẫy tay, ôn nhu cười. "Đây là ông nội"
Nhìn ông cụ râu tóc bạc trắng với nụ cười hiền từ, Thiên Lam ngỡ như nhìn thấy ông bụt trong truyện cổ tích. Thật khó có thể tin, 'ông bụt' này từng đã là một vị chiến tướng nổi danh. "Con chào nội"
"Lại đây nội xem nào." Ông nắm hai vai cô, nhìn một cái rồi gật đầu. "Rất tốt. Rất khỏe mạnh."
"Mọi người mau vào nhà nghỉ ngơi đi." Kim Nhã Huệ nhìn mọi người còn đứng ngoài cổng, cười nhắc nhở. "Lát nữa còn ăn đại tiệc."
"Đúng vậy, haha." Ông cụ cười, vỗ vai Thiên Lam " Mau vào đi thôi."
"Vâng" Thiên Lam lễ phép gật đầu rồi cùng Thiên Tuyết đỡ ông nội vào nhà.
Hôm nay, ba Dương vẫn bận việc, phải tới tối mới có thể về nhà. Từ khi tỉnh lại tới nay, Thiên Lam mới gặp ba Dương hai lần, cũng không nói năng gì nhiều, ông lại vội vàng chuyện công việc. Tuy vậy, qua lời nói, việc làm, Thiên Lam vẫn nhận thấy được tình cảm ba giành cho cô.
Gọi là bữa tiệc nhỏ, hay đúng hơn chỉ là một bữa cơm gia đình xum họp. Mặc dù thiếu ba Dương nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ.
Kiếp trước, Thiên Lam thường xuyên ăn cơm một mình. Nhiều khi mệt mỏi không muốn nấu, cô thường ăn cơm quán cho nhanh gọn. Một bữa cơm xum họp, quây quần bên gia đình là niềm mong ước bao lâu của Thiên Lam.
Một vài lần ba mẹ trở về, Thiên Lam cũng có những bữa cơm gia đình. Những lúc đó, Thiên Lam đều cực kì vui vẻ. Chỉ tiếc nó thật hiếm hoi và ngắn ngủi.
* * *
Cậu, búp bê thật xinh đẹp."
Lilly kéo cánh tay của cậu, đôi mắt mong ước nhìn qua ô cửa kính. Thật xinh đẹp! Ôi chao!
Jim nhìn cháu gái nhỏ rồi theo ánh mắt cô bé nhìn lên. Đó là...
"Đó không phải búp bê"
Alex nhìn cô gái ngồi cạnh cửa kính. Nếu không chú ý những hành động nhẹ của cô gái, mọi người sẽ chỉ cho rằng đó là một búp bê trang trí. Khuôn mặt đó, thật sự là một búp bê sống.
"Chị là người thật hay búp bê vậy?"
Thiên Lam nhìn bé con trước mắt, sửng sốt không biết nói thế nào.
Hôm nay cô định đi dạo phố mua vài thứ. Khi đi qua cửa hàng bánh ngọt này, cô đột nhiên rất muốn ăn, nên đã ghé vào. Bánh ngọt ở đây thật sự rất ngon, ngọt mà không ngấy, khi cho vào miệng mềm dẻo, thơm ngát rất tuyệt vời. Thật giống với tên "Hương Mĩ" của nó.
Vốn nghĩ mang về cho mọi người nếm thử, nhưng sợ đi lại lâu lại hỏng mất. Không nghĩ nơi đây còn có dịch vụ đưa hàng tận nơi, cô liền chọn một vài loại bánh gửi về nhà.
Thiên Lam vừa đứng lên liền thấy một bé gái tầm 5-6 tuổi, tóc buộc hai bím xinh đẹp chạy lại gần.
"Chị là người, bé con đi cùng ai thế?" Thiên Lam vuốt tóc cô bé, cười nhẹ.
Nghe vậy, Lilly thất vọng nhìn cô, quay đầu về phía sau.
"Em đi cùng cậu"
Đứng sau cô bé là hai thanh niên trẻ 25-26 tuổi. Dù đã gặp qua rất nhiều trai đẹp, ngay cả các ngôi sao cô cũng thấy rất nhiều. Nhưng nhìn hai người họ, Thiên Lam thấy tất cả những người trước kia đều không thể sánh bằng. Vẻ ngoài có thể là không hơn nhưng khí chất đó, không phải là ai có thể có được. Đặc biệt là anh chàng lạnh lùng phía sau.
"Thật xin lỗi, cháu tôi không hiểu chuyện." Jim xin lỗi nhìn cô. Cháu gái nhỏ mới 5 tuổi lúc nào cũng chỉ búp bê, búp bê. Không hiểu sao cô bé lại yêu thích búp bê như vậy được.
"Không sao, cô bé rất đáng yêu."
Thiên Lam cười nhìn Lilly, bé con đáng yêu như vậy có ai nỡ giận cơ chứ.
"Đó là cô không biết thôi, con bé lắm lúc nghịch ngợm khiến người ta đau đầu."
Hai người khiêm tốn khen chê cô bé vài câu rồi tách ra mỗi người một phía. Từ đầu đến cuối, Alex chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh không nói câu nào.
"Sao hôm nay cậu lại kiên nhẫn vậy nhỉ?"
Bình luận truyện