Ôn Nhu Nữ Phụ
Chương 37: Thù dai
"Chào phu nhân. Tôi là Anna George."
Đây là lần đầu tiên Thiên Lam giới thiệu cả tên họ của mình. Nhìn những ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ hay ghen tị của mọi người, Thiên Lam tự tin tươi cười. Khoác lên mình dòng họ George đúng là việc đáng tự hào. Bây giờ, cô chính cảm tạ ông trời cho cô một lần sống lại, lại tặng thêm một thân phận cường đại như vậy.
George... Thì ra là tiểu thư George. Những người xung quanh đều thay đổi sắc mặt. Nếu như nói Luke là gia tộc đứng đầu thế giới thì George chính xếp hàng thứ hai. Nghe nói, gia chủ George có một cô em gái rất được yêu thương. Sẽ không phải là người trước mặt đi? Nếu như vậy, bọn họ vẫn là không cần đắc tội. Thủ đoạn của gia chủ George cũng không phải bọn họ có thể chống đỡ.
"George tiểu thư thật xinh đẹp."
"Hai vị thật xứng đôi."
...
Người xung quanh mỗi người một lời, tươi cười khen tặng. Thiên Lam thật khâm phục họ có thể tìm ra nhiều lời hay không trùng nhau như vậy.
Nhìn Thiên Lam đứng đó tủm tỉm cười, Alex càng là lạnh lùng không để ý, tất cả đều hiểu ý rút lui. Họ cũng không muốn đứng đây làm kì đà. Làm mất hứng hai vị 'tôn đại phật', bọn họ cũng không có quả ngọt mà ăn.
Không còn người bên cạnh, Thiên Lam thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn Alex.
"Hoa tâm." Mặc dù cô tin hắn sẽ không thích người khác. Nhưng xem nhiều cô gái đứng bên cạnh hắn như vậy, cô vẫn không vui.
Alex buồn cười xoa bóp gương mặt cô.
"Anh chỉ thích em."
Thiên Lam quay mặt đi, dỗi nói. "Vậy anh còn không từ chối."
Alex xoay mặt cô lại, bình tĩnh nói. "Em biết anh không phải người như vậy." Hắn không phải không từ chối mà là cô tới đúng lúc, hắn chưa kịp nói gì.
"Hừ." Thiên Lam hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không cố ý rời khỏi tay hắn. Tất nhiên là cô hiểu Alex là người như thế nào, nếu không cũng không chấp nhận yêu hắn. Nhưng cô chính là khó chịu, hắn còn cười nhạo cô. Đừng tưởng cô không nhìn thấy ý cười trong mắt hắn.
Không muốn Thiên Lam tiếp tục giận dỗi, Alex thu lại ý cười, dỗ dành nói. "Ra ăn một chút gì nhé?" Giờ này, Thiên Lam cũng nên đói bụng.
Nghe vậy, Thiên Lam cũng thấy hơi đói. Vuốt vuốt bụng nhỏ bé, không tình nguyện gật đầu. Đừng tưởng lấy ăn là dụ dỗ được cô, cô vẫn còn tức giận.
Nghĩ như vậy, nhưng khi Alex đặt đĩa thức ăn đầy màu sắc trước mặt, Thiên Lam gương mặt rạng rỡ ôm lấy hắn. Tất cả đều là đồ ngọt. Alex đúng là hiểu ý cô.
Nhìn Thiên Lam tươi cười, Alex vừa buồn cười vừa tức giận. Cô đúng là dễ thỏa mãn. Chỉ một phần đồ ngọt đã lấy lòng được cô. Hắn lo lắng, sau này cô sẽ vì đồ ngọt mà bị người ta lừa đi.
"Thích như vậy."
Thiên Lam gật gật đầu. Rất ngon. Rất thích. Cô múc một thìa nhỏ đưa tới miệng hắn.
Bị tươi cười của Thiên Lam mê hoặc, không kịp suy nghĩ Alex liền há miệng. Vị ngọt ngấy hòa tan trong miệng, hắn bất giác nhăn lại mi.
Thấy vậy, Thiên Lam tươi cười càng sâu. Cô chính là biết Alex chán ghét đồ ngọt mới cho anh. Ai bảo khi nãy anh cười nhạo cô. Cô thù rất dai.
Biết mình bị trêu đùa, Alex bất đắc dĩ xoa đầu cô. Nếu là người khác hắn còn có biện pháp xử lí. Nhưng Thiên Lam... Hắn chính là thua trong tay cô, không có cách nào.
"Ồ" Thiên Lam nghiêng đầu, miệng cắn nửa chiếc thìa, mắt mở to chớp chớp. Thật là đáng yêu.
Theo ánh mắt của cô, Alex nhìn thấy hai bóng người ngoài cửa sổ. Trước nay, đến mỗi một nơi hắn đều có thói quen quan sát địa hình, phòng khi bất trắc. Theo trí nhớ của hắn thì đó là vị trí vườn sau.
"Đó là anh Eric sao?" Thiên Lam tò mò đẩy Alex. Bởi vì khoảng cách hơi xa nên cô nhìn không rõ. Nhưng hình dáng đó thật giống anh Eric. Còn người bên cạnh hình như là chị Linda.
Thị lực của Alex cũng là được luyện tập. Khoảng cách như vậy, hắn vẫn nhìn rõ ràng. Hai người bên ngoài chính là nhân vật chính của buổi tiệc, Eric và Linda Scott. Lúc trước hắn cũng từng nghe chuyện hôn ước của hai người. Hôm nay gia chủ Scott càng là đứng lên giới thiệu một phen. Ngày cưới hình như cũng đã xác định.
Nhận được đáp án từ Alex, Thiên Lam càng tò mò. Không biết hai người họ trốn ra ngoài làm gì? Nếu cô nghe trộm được thì tốt rồi.
Thiên Lam vừa xúc động liền nói ra suy nghĩ trong lòng. Alex nhẹ cốc đầu cô.
"Nghe lén không phải việc một tiểu thư danh giá nên làm."
Thiên Lam bất mãn xoa đầu. Chuyện này có liên quan gì tới thân phận chứ? Cô chỉ là tò mò, lại không phải làm việc xấu xa gì. Nghĩ như vậy nhưng Thiên Lam cũng không hành động. Ai cũng có riêng tư. Nếu hai người họ đã cách xa mọi người, cô cũng không cần cố ý nghe lén.
Lúc này, ở vườn sau, hai bóng người đứng đối diện nhau.
Linda xoa cánh tay bị gió thổi lạnh, lạnh lùng nhìn người đối diện.
"Gọi tôi ra đây làm gì?"
Eric hơi nhíu mày. Giọng của cô rõ ràng thể hiện bản thân đang bất mãn. Hắn đã làm gì khiến cô như vậy?
"Em không thích tôi?"
Anna nói, nếu thích nhau sẽ đối xử tốt với đối phương. Nhưng thái độ của Linda cho thấy cô không thích hắn. Không phải hắn tự kỉ, nhưng hắn tự nhận bản thân không có điểm nào khiến người khác không thích. Vậy Linda còn chưa hài lòng điểm nào?
Nghe lời này, Linda kinh ngạc, bối rối cúi đầu xuống. Nói cô không thích Eric... Một người đàn ông hoàng kim như vậy làm sao có thể không thích. Từ lúc bắt đầu tới giờ, hắn vẫn luôn quan tâm cô , giúp cô chắn rượu, tiếp đãi khách. Mặc dù Eric nói rất ít, nhưng hành động lại thể hiện rõ hắn đang bảo hộ, chăm sóc cô.
Eric như vậy khiến cô không phân biệt được là thật sự hay chỉ là diễn trò cho mọi người thấy. Bởi vì không xác định nên cô mới lo lắng. Lo sợ đó chỉ là ảo tưởng của bản thân, quay lưng hắn lại giống người khác chán ghét cô.
"Chúng ta chỉ là bị bắt buộc..."
Eric chau mày. Cô như vậy vì không muốn cùng hắn kết hôn? Nếu như vậy...
"Nếu em không muốn kết hôn, tôi có thể hủy hôn."
Hắn không phải là người thích ép buộc người khác. Mặc dù hắn đối cô có chút khác thường, nhưng cũng không nhất định phải kết hôn cùng cô.
Hủy hôn...Linda ngây ngẩn người. Từ đầu đến cuối, cô đều coi chuyện kết hôn là đương nhiên, chưa từng có ý định từ chối. Lúc đầu, cô còn có thể nói là do bản thân muốn rời khỏi gia tộc. Nhưng nếu đối tượng không là Eric, cô vẫn chấp nhận vậy sao?
Linda nhớ tới lúc nhỏ. Mỗi lần cô tới chơi, Eric đều đang nghiêm túc đọc sách. Không quan tâm xung quanh như thế nào, gương mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn từng dòng chữ trên trang giấy. Ngồi bên hắn, cô cũng thấy yên bình, không cần giả vờ cười đùa làm nũng, không cần tỏ vẻ đáng yêu cho người khác xem. Cô chỉ cần yên lặng ngồi như vậy, không ầm ĩ đến hắn.
Đúng vậy. Eric là người nghiêm túc. Sao lại vì ánh mắt người khác mà bắt buộc bản thân. Có lẽ, cô nên thử tin hắn. Tin rằng hắn thực lòng muốn đối tốt với cô.
"Kết hôn, anh vẫn đối với tôi tốt sao?"
"Đúng vậy." Eric không suy nghĩ gật gật đầu. Hắn đã quyết định đối tốt với cô, tất nhiên là cả bây giờ và về sau. Trước giờ, hắn cũng không là người hay thay đổi.
Nhìn hắn nghiêm cẩn, Linda biết Eric cũng không phải chỉ nói xuông. Như vậy, cô có thể an tâm.
"Chúng ta kết hôn đi." Linda tươi cười nói. Cô chính là thông minh nên mới sống sót đến bây giờ. Tương lai thực sự không thể biết trước. Nhưng một người đàn ông tốt như Eric rất đáng cho cô đặt cược. Hi vọng đó là lựa chọn chính xác. Nếu không cô sẽ mất tất cả, công danh, sự nghiệp, hạnh phúc, có thể cả trái tim.
Đây là lần đầu tiên Thiên Lam giới thiệu cả tên họ của mình. Nhìn những ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ hay ghen tị của mọi người, Thiên Lam tự tin tươi cười. Khoác lên mình dòng họ George đúng là việc đáng tự hào. Bây giờ, cô chính cảm tạ ông trời cho cô một lần sống lại, lại tặng thêm một thân phận cường đại như vậy.
George... Thì ra là tiểu thư George. Những người xung quanh đều thay đổi sắc mặt. Nếu như nói Luke là gia tộc đứng đầu thế giới thì George chính xếp hàng thứ hai. Nghe nói, gia chủ George có một cô em gái rất được yêu thương. Sẽ không phải là người trước mặt đi? Nếu như vậy, bọn họ vẫn là không cần đắc tội. Thủ đoạn của gia chủ George cũng không phải bọn họ có thể chống đỡ.
"George tiểu thư thật xinh đẹp."
"Hai vị thật xứng đôi."
...
Người xung quanh mỗi người một lời, tươi cười khen tặng. Thiên Lam thật khâm phục họ có thể tìm ra nhiều lời hay không trùng nhau như vậy.
Nhìn Thiên Lam đứng đó tủm tỉm cười, Alex càng là lạnh lùng không để ý, tất cả đều hiểu ý rút lui. Họ cũng không muốn đứng đây làm kì đà. Làm mất hứng hai vị 'tôn đại phật', bọn họ cũng không có quả ngọt mà ăn.
Không còn người bên cạnh, Thiên Lam thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn Alex.
"Hoa tâm." Mặc dù cô tin hắn sẽ không thích người khác. Nhưng xem nhiều cô gái đứng bên cạnh hắn như vậy, cô vẫn không vui.
Alex buồn cười xoa bóp gương mặt cô.
"Anh chỉ thích em."
Thiên Lam quay mặt đi, dỗi nói. "Vậy anh còn không từ chối."
Alex xoay mặt cô lại, bình tĩnh nói. "Em biết anh không phải người như vậy." Hắn không phải không từ chối mà là cô tới đúng lúc, hắn chưa kịp nói gì.
"Hừ." Thiên Lam hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không cố ý rời khỏi tay hắn. Tất nhiên là cô hiểu Alex là người như thế nào, nếu không cũng không chấp nhận yêu hắn. Nhưng cô chính là khó chịu, hắn còn cười nhạo cô. Đừng tưởng cô không nhìn thấy ý cười trong mắt hắn.
Không muốn Thiên Lam tiếp tục giận dỗi, Alex thu lại ý cười, dỗ dành nói. "Ra ăn một chút gì nhé?" Giờ này, Thiên Lam cũng nên đói bụng.
Nghe vậy, Thiên Lam cũng thấy hơi đói. Vuốt vuốt bụng nhỏ bé, không tình nguyện gật đầu. Đừng tưởng lấy ăn là dụ dỗ được cô, cô vẫn còn tức giận.
Nghĩ như vậy, nhưng khi Alex đặt đĩa thức ăn đầy màu sắc trước mặt, Thiên Lam gương mặt rạng rỡ ôm lấy hắn. Tất cả đều là đồ ngọt. Alex đúng là hiểu ý cô.
Nhìn Thiên Lam tươi cười, Alex vừa buồn cười vừa tức giận. Cô đúng là dễ thỏa mãn. Chỉ một phần đồ ngọt đã lấy lòng được cô. Hắn lo lắng, sau này cô sẽ vì đồ ngọt mà bị người ta lừa đi.
"Thích như vậy."
Thiên Lam gật gật đầu. Rất ngon. Rất thích. Cô múc một thìa nhỏ đưa tới miệng hắn.
Bị tươi cười của Thiên Lam mê hoặc, không kịp suy nghĩ Alex liền há miệng. Vị ngọt ngấy hòa tan trong miệng, hắn bất giác nhăn lại mi.
Thấy vậy, Thiên Lam tươi cười càng sâu. Cô chính là biết Alex chán ghét đồ ngọt mới cho anh. Ai bảo khi nãy anh cười nhạo cô. Cô thù rất dai.
Biết mình bị trêu đùa, Alex bất đắc dĩ xoa đầu cô. Nếu là người khác hắn còn có biện pháp xử lí. Nhưng Thiên Lam... Hắn chính là thua trong tay cô, không có cách nào.
"Ồ" Thiên Lam nghiêng đầu, miệng cắn nửa chiếc thìa, mắt mở to chớp chớp. Thật là đáng yêu.
Theo ánh mắt của cô, Alex nhìn thấy hai bóng người ngoài cửa sổ. Trước nay, đến mỗi một nơi hắn đều có thói quen quan sát địa hình, phòng khi bất trắc. Theo trí nhớ của hắn thì đó là vị trí vườn sau.
"Đó là anh Eric sao?" Thiên Lam tò mò đẩy Alex. Bởi vì khoảng cách hơi xa nên cô nhìn không rõ. Nhưng hình dáng đó thật giống anh Eric. Còn người bên cạnh hình như là chị Linda.
Thị lực của Alex cũng là được luyện tập. Khoảng cách như vậy, hắn vẫn nhìn rõ ràng. Hai người bên ngoài chính là nhân vật chính của buổi tiệc, Eric và Linda Scott. Lúc trước hắn cũng từng nghe chuyện hôn ước của hai người. Hôm nay gia chủ Scott càng là đứng lên giới thiệu một phen. Ngày cưới hình như cũng đã xác định.
Nhận được đáp án từ Alex, Thiên Lam càng tò mò. Không biết hai người họ trốn ra ngoài làm gì? Nếu cô nghe trộm được thì tốt rồi.
Thiên Lam vừa xúc động liền nói ra suy nghĩ trong lòng. Alex nhẹ cốc đầu cô.
"Nghe lén không phải việc một tiểu thư danh giá nên làm."
Thiên Lam bất mãn xoa đầu. Chuyện này có liên quan gì tới thân phận chứ? Cô chỉ là tò mò, lại không phải làm việc xấu xa gì. Nghĩ như vậy nhưng Thiên Lam cũng không hành động. Ai cũng có riêng tư. Nếu hai người họ đã cách xa mọi người, cô cũng không cần cố ý nghe lén.
Lúc này, ở vườn sau, hai bóng người đứng đối diện nhau.
Linda xoa cánh tay bị gió thổi lạnh, lạnh lùng nhìn người đối diện.
"Gọi tôi ra đây làm gì?"
Eric hơi nhíu mày. Giọng của cô rõ ràng thể hiện bản thân đang bất mãn. Hắn đã làm gì khiến cô như vậy?
"Em không thích tôi?"
Anna nói, nếu thích nhau sẽ đối xử tốt với đối phương. Nhưng thái độ của Linda cho thấy cô không thích hắn. Không phải hắn tự kỉ, nhưng hắn tự nhận bản thân không có điểm nào khiến người khác không thích. Vậy Linda còn chưa hài lòng điểm nào?
Nghe lời này, Linda kinh ngạc, bối rối cúi đầu xuống. Nói cô không thích Eric... Một người đàn ông hoàng kim như vậy làm sao có thể không thích. Từ lúc bắt đầu tới giờ, hắn vẫn luôn quan tâm cô , giúp cô chắn rượu, tiếp đãi khách. Mặc dù Eric nói rất ít, nhưng hành động lại thể hiện rõ hắn đang bảo hộ, chăm sóc cô.
Eric như vậy khiến cô không phân biệt được là thật sự hay chỉ là diễn trò cho mọi người thấy. Bởi vì không xác định nên cô mới lo lắng. Lo sợ đó chỉ là ảo tưởng của bản thân, quay lưng hắn lại giống người khác chán ghét cô.
"Chúng ta chỉ là bị bắt buộc..."
Eric chau mày. Cô như vậy vì không muốn cùng hắn kết hôn? Nếu như vậy...
"Nếu em không muốn kết hôn, tôi có thể hủy hôn."
Hắn không phải là người thích ép buộc người khác. Mặc dù hắn đối cô có chút khác thường, nhưng cũng không nhất định phải kết hôn cùng cô.
Hủy hôn...Linda ngây ngẩn người. Từ đầu đến cuối, cô đều coi chuyện kết hôn là đương nhiên, chưa từng có ý định từ chối. Lúc đầu, cô còn có thể nói là do bản thân muốn rời khỏi gia tộc. Nhưng nếu đối tượng không là Eric, cô vẫn chấp nhận vậy sao?
Linda nhớ tới lúc nhỏ. Mỗi lần cô tới chơi, Eric đều đang nghiêm túc đọc sách. Không quan tâm xung quanh như thế nào, gương mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn từng dòng chữ trên trang giấy. Ngồi bên hắn, cô cũng thấy yên bình, không cần giả vờ cười đùa làm nũng, không cần tỏ vẻ đáng yêu cho người khác xem. Cô chỉ cần yên lặng ngồi như vậy, không ầm ĩ đến hắn.
Đúng vậy. Eric là người nghiêm túc. Sao lại vì ánh mắt người khác mà bắt buộc bản thân. Có lẽ, cô nên thử tin hắn. Tin rằng hắn thực lòng muốn đối tốt với cô.
"Kết hôn, anh vẫn đối với tôi tốt sao?"
"Đúng vậy." Eric không suy nghĩ gật gật đầu. Hắn đã quyết định đối tốt với cô, tất nhiên là cả bây giờ và về sau. Trước giờ, hắn cũng không là người hay thay đổi.
Nhìn hắn nghiêm cẩn, Linda biết Eric cũng không phải chỉ nói xuông. Như vậy, cô có thể an tâm.
"Chúng ta kết hôn đi." Linda tươi cười nói. Cô chính là thông minh nên mới sống sót đến bây giờ. Tương lai thực sự không thể biết trước. Nhưng một người đàn ông tốt như Eric rất đáng cho cô đặt cược. Hi vọng đó là lựa chọn chính xác. Nếu không cô sẽ mất tất cả, công danh, sự nghiệp, hạnh phúc, có thể cả trái tim.
Bình luận truyện