Ôn Nhu Nữ Phụ

Chương 41: Cầu hôn



Trông theo bóng Katie đi xa, Thiên Lam trừng mắt nhìn Alex.

"Em đồng ý kết hôn với anh khi nào?"

Nghe vậy, Alex nhăn lại lông mày.

"Em không đồng ý?"

"Không phải vậy, nhưng..." Cô không muốn kết hôn sớm như vậy. Năm nay cô mới 18 tuổi, còn rất trẻ.

"Vậy là được rồi." Không đợi Thiên Lam nói hết, Alex đã cắt ngang. Cô đã đồng ý kết hôn thì lo lắng làm gì chuyện sớm muộn. Kết hôn càng sớm, họ càng sớm ngày được ở cùng nhau.

Thiên Lam còn đang do dự, Alex tiếp tục dụ dỗ.

"Kết hôn rồi em vẫn tự do như bình thường. Chúng ta càng có nhiều thời gian bên nhau hơn."

Thiên Lam đúng là lo lắng sau kết hôn sẽ bị chói buộc, nên mới không đồng ý. Nghe Alex nói vậy, Thiên Lam có chút động lòng. Cô vẫn luyến tiếc thời gian hai người bên nhau quá ít.

"Nhưng...Anh còn chưa cầu hôn em. Em sẽ không đồng ý. Ngay cả nhẫn cầu hôn cũng không có..."

Đột nhiên, miệng của cô bị người ta che lại. Chiếc lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng cô công thành đoạt đất. Chỉ một lát, Thiên Lam đã bị Alex làm mê tâm trí, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng.

Đợi khi Thiên Lam tỉnh táo trở lại, trên tay cô đã thêm một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.

"Anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

Thiên Lam nắm tay đấm lên người Alex, tức giận mắng.

Alex tràn đầy ý cười nắm tay Thiên Lam. Hắn chỉ coi trọng kết quả, còn quá trình có thể không để ý.

Nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn trên tay cô, Alex thâm tình nhìn Thiên Lam.

"Gả cho anh, Thiên Lam."

Kết quả cuối cùng tất nhiên là Thiên Lam mềm lòng đồng ý. Alex mĩ mãn ôm được mĩ nhân về.

"Nghĩ chuyện gì?"

Nhìn Thiên Lam lại trở nên thất thần, Alex để cô tựa lưng vào ngực mình vòng tay ôm cô từ phía sau.

"Nghĩ nói với anh Eric như thế nào?"

Thiên Lam cầm bàn tay Alex chơi đùa, suy nghĩ nói.

Thì ra là lo lắng chuyện này. Alex hôn nhẹ lên tóc cô.

"Để anh lo. Em chỉ cần vui vẻ làm cô dâu là được."

Nghe vậy, Thiên Lam thoải mái dựa vào ngực hắn. Cô tin tưởng Alex nhất định có biện pháp của riêng mình. Cô chỉ cần nghe lời là tốt rồi.

"Vậy anh tự nói đi." Đột nhiên, Thiên Lam nhớ tới một chuyện, vội vàng ngồi dậy. Cô bị bắt cóc còn ở lại đây lâu như vậy. Anh Eric nhất định sẽ rất lo lắng.

"Em muốn về nhà."

Thấy Thiên Lam sốt sắng như vậy, Alex có chút kinh ngạc. "Làm sao vậy?"

"Em ra ngoài lâu như vậy, anh Eric sẽ lo lắng." Lúc đó, cô nghe tiếng súng nổ. Không biết tài xế bị thương nặng không? Còn có thể báo tin cho anh Eric? Nếu anh Eric biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất lo lắng.

"Anh đã gọi điện thông báo rồi. Sau bữa tối, anh sẽ đưa em về."

Làm sao cô lại quên Alex luôn chu đáo cẩn thân. Chuyện như vậy, tất nhiên là hắn đã xử lí. Làm sao cần cô bận tâm.

"Chuyện lần này là như thế nào?"

Thiên Lam vẫn suy nghĩ không ra mục đích của vụ bắt cóc này. Có phải là anh Eric hay Alex gây thù oán, nên bọn họ mới bắt cô trả thù. Không biết Alex xử lí chuyện này thế nào? Bọn chúng còn có thể quay lại hay không?

Thiên Lam lo lắng cho tính mạng bản thân, cũng sợ Alex hay Eric gặp nguy hiểm. Lần này, họ may mắn không sao. Nhưng nếu lần sau không được như vậy?...

Qua lần này, Thiên Lam khắc sâu tính nguy hiểm của âm mưu quý tộc. Hẳn nào người có thân phận, địa vị càng cao, khi ra ngoài càng có nhiều người bảo vệ. Không chỉ họ có nhiều kẻ thù, mà còn rất nhiều người muốn giành chiếc ghế họ đang ngồi.

Alex cũng đoán hiểu suy nghĩ của Thiên Lam. Biết cô lo lắng, Alex xoa đầu cô an ủi.

"Yên tâm, anh đã xử lí. Sẽ không có lần sau."

Alex cam đoan, Thiên Lam không nghi ngờ chút nào liền tin tưởng. Cô biết, Alex cũng không phải chỉ nói không, hắn nhất định sẽ dùng hành động để chứng minh. Không còn mối lo về sau, Thiên Lam yên tâm thoải mái cùng Alex nói chuyện trời đất. Cho dù không nói gì, chỉ cần hai người ở bên nhau, Thiên Lam cũng thấy vui vẻ.

Cho tới bữa cơm tối, hai người vẫn keo sơn gắn bó cùng nhau.

"Anna, ăn nhiều một chút." Katie gắp miếng thịt bò vào bát Thiên Lam.

Thiên Lam tươi cười gắp một miếng thịt kho cho Katie.

"Con cảm ơn, bác cũng ăn nhiều vào ạ."

Katie vui vẻ ừ một tiếng, gắp miếng thịt cho vào miệng. Khóe miệng cong lên một nụ cười tươi tắn.

Hai người hòa thuận nói chuyện cùng nhau giống như một đôi mẹ con thân thiết, hoàn toàn bỏ quên Alex yên lặng ở bên cạnh. Alex cũng không có cảm giác bị vắng vẻ, hắn bình thản lắng nghe hai người nói, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn giúp Thiên Lam. Ba người hài hòa ăn xong bữa tối, Katie lại giữ Thiên Lam ở lại uống trà, ăn điểm tâm. Mãi tới khi trời tối hẳn, Thiên Lam mới lưu luyến chào từ biệt để về nhà.

Mặc dù đã nhận được điện thoại của Alex nói Thiên Lam đã bình yên trở lại. Nhưng chưa gặp Thiên Lam, Eric trong lòng vẫn không yên. Cho tới khi Thiên Lam tươi cười dắt Alex vào nhà, Eric mới hoàn toàn yên tâm.

Chuyện lúc trưa, Eric đã cho người điều tra rõ. Mặc dù nguyên nhân xảy ra ở Alex, nhưng cũng không phải do hắn chủ tâm. Thiên Lam cũng an toàn. Bởi vậy, Eric cũng không chấp nhặt chuyện này. Biết Alex không màng nguy hiểm cứu giúp Thiên Lam, cân bằng trong lòng Eric càng lệch hướng. Alex có thể vì Thiên Lam làm được như vậy, hắn có cảm động, cũng càng thêm yên lòng.

"Em lên phòng trước."

Biết hai người còn có chuyện cần nói, Thiên Lam liền ngoan ngoãn tránh ra. Cô hoàn toàn không bận tâm hai người sẽ nói gì, dù sao cũng là vì tốt cho cô.

Xem bóng Thiên Lam bị thang lầu che khuất, Alex mới nhìn về phía Eric, tỏ ý lắng nghe.

Eric cũng không là người phức tạp, vừa nói vào chuyện chính, hắn liền nói thẳng.

"Tôi không hi vọng có lần thứ hai."

"Sẽ không." Alex khẳng định. Lần này là hắn đại ý. Nhưng sẽ không có lần thứ hai hắn để Thiên Lam vào vòng nguy hiểm.

"Chúng tôi sẽ kết hôn."

Eric cũng không kinh ngạc trước quyết định này. Hắn còn biết, Alex đã thuyết phục được Thiên Lam, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng. Theo tính cách của Alex, thì hoàn toàn có khả năng làm được. Mà hắn cũng sẽ không ngăn cản.

"Khi nào?"

"20 tháng sau."

Nghe vậy, Eric hơi nhíu mày. Mặc dù hắn có chuẩn bị trước nhưng như vậy cũng quá nhanh. Hắn không lo mọi thứ không chuẩn bị kịp, nhưng vội vàng như vậy, Thiên Lam cũng không phải là hận gả.

"Có sớm quá không?"

"Không sớm. Sau khi anh kết hôn, Thiên Lam ở một mình cũng buồn chán."

Eric không nói gì nhìn Alex. Ngay cả lí do như vậy mà hắn cũng nói được. Nếu Thiên Lam buồn chán có thể đi thăm ba mẹ, du lịch,... hoàn toàn không cần kết hôn sớm như vậy.

Eric cũng biết Alex đang nhắc nhở hắn, dù kết hôn cũng không nên bỏ quên Thiên Lam. Dù sao cũng là hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, Thiên Lam đã có thói quen phụ thuộc vào hắn. Nếu một ngày hắn quan tâm người khác nhiều hơn, Thiên Lam nhất định sẽ cô đơn. Nhưng hắn là người như vậy sao?

"Anna là em gái tôi. Chưa bao giờ thay đổi." Nên dù hắn có kết hôn cũng sẽ không bỏ mặc cô.

"Như vậy tốt nhất."

Mặc dù Alex muốn Thiên Lam chỉ để ý một mình hắn, nhưng hắn không ngại giữ lại cho Thiên Lam nhiều lợi thế. Có yêu thương của Eric, cô nhất định sẽ vui vẻ hơn, cũng càng thêm an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện